Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng Hạ Kiều Nghi vẫn buộc miệng hỏi:

“Anh rốt cuộc là ai?”

Dứt câu hỏi, nước mắt khó khăn cầm cự đã không giữ được nữa:

“Lục Đông Phong, anh đừng tỏ ra trách em như thể chính em là người có lỗi. Anh đột nhiên thay đổi, anh mới là người đã chủ động lạnh nhạt trước, bây giờ lại ghen tuông vô cớ. Anh đang chơi đùa với cảm xúc của em có đúng không?”

Đầu dây bên kia im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh, bởi Lục Đông Phong biết anh đã khiến cô giận thật rồi… giận đến mức nếu anh còn cố ý làm tổn thương cô nữa, cô chắc chắn sẽ phũ phàng với anh. Cho dù đã nhiều lần, nhưng anh vẫn không cách nào đối mặt.

Hạ Kiều Nghi thấy anh im lặng, cuối cùng cô nói:

“Vốn dĩ Thẩm Yến Ngọc mang thai con của Trọng Quân Dương, cô ta nhờ em hỏi thăm một chút thông tin thôi. Vậy mà không ngờ bây giờ anh đối với em lại khó khăn như thế… Xin lỗi, em làm phiền anh rồi.”

Dứt lời, cô lập tức tắt máy, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rơi xuống, bàn tay run rẩy chặn luôn số của anh.

Nếu đã vậy… Tốt nhất hãy cứ là vậy đi…



Một mùa thu nữa lại tới, Hạ Kiều Nghi dọn một ít đồ tới ký túc xá. Lần này bên cạnh cô không có mẹ, không có Lục Đông Phong. Hàn Triết nghe tin cô chuẩn bị vào năm học mới nên muốn đưa cô đi, nhưng cô từ chối.

Lúc kéo vali vào trong phòng, nhìn thấy không có Lục Đông Phong theo sau khiến cho mấy người trong ký túc xá tò mò một phen. Đối với câu hỏi của họ, cô luôn giữ im lặng. Họ cũng đoán ra chuyện tình cảm của cô có vấn đề, có người lo lắng, có người lại hả hê.

Cô đều không quan tâm.

Tô Tịch nhìn cô từ trên xuống dưới, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện tình cảm của cô:

“Này, có phải cậu dành cả hè để đi từ thiện không đó?”

Hạ Kiều Nghi nhìn gương mặt mình trong gương để bàn, đúng là có nhiều chuyện buồn nên thời gian sau đó cô ra sức đăng ký đi từ thiện, vì vậy giờ trông đen và gầy hơn một chút.

Cô gật đầu, nhàn nhạt đáp:

“Đúng thế, trông mình xấu lắm sao?”

Tô Tịch cười trân thành:

“Không, trông cậu thế này nhìn còn quyến rũ hơn.”

Trần Hiểu Linh nghe vậy, xen vào một câu:

“Cậu cần gì động viên cậu ấy, da cậu ấy trắng bẩm sinh, một hai tháng nữa kiểu gì cũng trắng trở lại thôi. Đến lúc đó con trai xung quanh đều đổ gục trước cậu ấy.”

Hạ Kiều Nghi không đáp.

Tô Tịch liếc xéo Trần Hiểu Linh xong cũng im lặng quay đi.

Trần Hiểu Linh bĩu môi, kéo lại chiếc rèm che giường mình.

Hạ Kiều Nghi ngồi nghỉ một chút, thoa thêm một lớp kem chống nắng từ mặt xuống body mới yên tâm rủ Tô Tịch ra ngoài đi ăn.

Trên đường đi, Tô Tịch nói:

“Cậu đừng nghe con nhỏ đó nói bừa, mình thấy cậu như này thật sự ra dáng ‘phụ nữ’ hơn rất nhiều. Mình nhìn còn thấy bí ẩn muốn chinh phục chứ đừng nói là đàn ông.”

Hạ Kiều Nghi cười khẽ:

“Hiểu Linh nói đúng đấy, mình sẽ trắng lại nhanh thôi… nhưng với điều kiện là không dãi nắng dưới thời tiết bốn mươi độ nữa.”

Lúc cô bị cảnh sát truy đuổi, dầm mưa dãi nắng bị đen sạm rõ rệt. Thế mà sau hai năm ở trong trại giam thì đã hồi lại nhanh chóng.

Cánh môi Tô Tịch giật giật:



“Vậy đừng đi từ thiện nữa.”

Cô ấy nói đùa:

“Cậu liều mình như vậy là đang muốn tu thành chính quả hay sao?”

“Haha.”

Hạ Kiều Nghi cười, nụ cười không tới ánh mắt:

“Bần tăng không dám tu thành chính quả, chỉ hy vọng địa ngục nhận bần tăng thôi.”

Đừng từ chối cô nữa. Ban đầu cô cho rằng ông trời cố ý sắp đặt cô trùng sinh để sửa mình, để cho cô cảm nhận được hạnh phúc đích thực. Nhưng trùng sinh lại một đời, nỗi đau chỉ chuyển từ người đàn ông này sang người đàn ông khác mà thôi.

Thấy biểu hiện phức tạp của Tô Tịch, cô cười xòa:

“Cậu lo lắng gì chứ, hiện tại mình thích thì đi không thích thì thôi. Nếu có đen hẳn đi thật, mình sẽ sang châu Phi lấy chồng.”

Tô Tịch nhìn cô, muốn hỏi lại thôi.

Cô lại lảng sang chuyện khác:

“Hôm nay mình muốn ăn phở bò nóng, lâu rồi chưa được ăn.”

Tô Tịch chỉ đành đồng ý cùng cô đi, cô ấy nào hiểu sâu xa ý nghĩa của ‘phở bò nóng’:

“Cậu ăn gì, mình ăn nấy.”

Hạ Kiều Nghi gật đầu, gương mặt nhìn ra xa xăm.

Bao nhiêu khó khăn kiếp trước, anh không rời bỏ cô.

Kiếp này, sóng yên biển lặng lại khiến hai người lạc mất nhau rồi…

Hết một mùa hè, cũng là kết thúc cuộc tình của cô và anh.

Ngoài việc chia ly giữa hai người, còn có sự tan rã của Trọng Dương Thị. Khu phố Thịnh Vượng xác nhập vào nhà nước, chính phủ thông báo trong thời gian tới sẽ mở đấu thầu.

Hai tuần trước khi Trọng Quân Dương và gia đình anh ta sang Mỹ định cư, Trọng Quân Dương gọi cho cô. Anh ta nói rất nhiều, nào là việc này có liên quan đến những ai, nào là việc gần đây anh ta nằm mơ những giấc mơ kỳ lạ… trong đó có cô, nhưng cô ở trong mơ khác lắm, rất độc ác.

“Em biết không, dù không muốn thừa nhận, nhưng tôi thực sự muốn nói… tôi đã ấn tượng với em từ lần gặp đầu tiên… Chỉ đáng tiếc, chúng ta không có duyên với nhau. Chúc em hạnh phúc.”

Hạ Kiều Nghi luôn im lặng lắng nghe, lúc này chợt nói:

“Xin lỗi anh…”

Trọng Quân Dương đột nhiên bật cười, nụ cười có chút thư thả không giống như người đang gặp vấn đề trong kinh doanh.

“Đừng xin lỗi, chuyện này không liên quan đến em. Em và Lục Đông Phong khác nhau. Chuyện đàn ông, tôi không muốn em liên lụy vào. Vả lại… qua lần này, tôi cũng rút ra được bài học cho mình.”

Trọng Quân Dương không thể ở lại, càng không thể quay về Thượng Hải bởi đã phản bội bên kia. Bây giờ chỉ có thể sang Mỹ, ban đầu anh đã rất hận Lục Đông Phong khi biết hắn ta giật giây tập đoàn X, nhưng rồi sau khi bình tĩnh mới chợt cười khổ… Cái hố này do anh bước vào, anh phải tự mình bước ra thôi.

Sang Mỹ rồi, sẽ cố gắng đi đúng hướng.

Biết Trọng Quân Dương không hiểu ý mình, Hạ Kiều Nghi không giải thích.

“Anh đã nói chuyện này với Thẩm Yến Ngọc chưa?”

Trọng Quân Dương thở dài, bày tỏ suy nghĩ của mình:

“Thẩm Yến Ngọc ấy à… tôi cảm thấy cô ấy rất giống em, nhưng là một bản sao có vẻ ngoài hoàn hảo hơn em. Trong em, tôi thấy nhiều tổn thương lắm… mà tôi cũng không rõ vì sao lại thế.”

Cô đột nhiên muốn nói giúp Thẩm Yến Ngọc:



“Không phải đâu, cô ấy cũng có những tổn thương riêng chỉ là vẫn đang trong mức chịu đựng được…”

 Trọng Quân Dương lại không để ý đến chuyện đó mà chỉ tập trung vào cô, anh ta tò mò hỏi:

“Vậy ý em là tổn thương trong em đã lớn đến mức tràn ly rồi nên thành thế này sao?”

Dù biết rõ anh ta chỉ đang suy đoán nhưng lòng cô tránh không được sự run rẩy cứ như toàn bộ vết nhơ trong tim đều bị người ta moi móc, nhìn thấu.

Cô vờ vịt cười:

“Thôi đi, anh cứ thần thánh em quá. Em chỉ là cô bé nhỏ chưa trải sự đời thôi.”

Trọng Quân Dương vì cô cười nên cũng cười, cô tranh thủ nói:

“Vậy anh đã quyết định sao?”

Trọng Quân Dương không giấu cô:

“Cha mẹ cô ấy không đồng ý, nhưng phát hiện cô ấy có thai rồi… Bọn họ cũng chỉ đành để cô ấy đi theo tôi sang Mỹ, sau này mọi chuyện vẫn chưa rõ được…”

Cô vội nhắc ngay:

“Anh cố gắng, hai người sẽ có một cuộc sống hạnh phúc thôi.”

“Sao em biết? Em không thấy còn con bé Trang My kia sao?”

Trọng Quân Dương rất dịu dàng khi nhắc tới em gái nuôi không có chung quan hệ huyết thống kia.

“Hóa ra là anh luôn biết cô em gái của mình có vấn đề.”

Cô nghe mà thấy tội cho Thẩm Yến Ngọc, chỉ e Thẩm Yến Ngọc sẽ giống như cô của kiếp trước, chịu đủ sự dày vò của Trọng Trang My.

“Nhưng mà em phải nói với anh, rằng trên đời này anh đừng làm tổn thương ai quá nhiều, nếu không anh sẽ bị quả báo. Anh yêu Thẩm Yến Ngọc thì dứt khoát với em gái anh, còn nếu anh yêu chị ấy… thì cũng dứt khoát với Thẩm Yến Ngọc đi. Đừng để mọi chuyện tệ hơn…”

Trọng Quân Dương hoàn toàn không có ý dây dưa gì hết, tình cảm đối với Trọng Trang My đơn giản là anh trai đối với em gái. Nhưng hình như bị cô hiểu nhầm rồi.

Anh nói:

“Nghe triết lý thâm sâu như thế, em cũng đã từng xem lại cách em đối xử với tôi chưa?”

Hạ Kiều Nghi thoáng ngừng, nghĩ ngợi vài giây, cô nói:

“Chỉ là anh không nhìn thấy thôi.”

“...”

“Em nói chuyện thật khó hiểu.”

Trọng Quân Dương muốn hỏi rõ hơn, thế nhưng lúc này Trọng Trang My đã phi tới nhà của Hạ Kiều Nghi. Nghe tiếng nói nheo nhéo của cô em gái ở đầu dây bên kia, Trọng Quân Dương chỉ đành kiếm cớ rồi tắt máy.

Hạ Kiều Nghi nhìn Trọng Trang My như cứu tinh.

Trọng Trang My tới để tạm biệt cô trước khi ra nước ngoài. Gương mặt đỏ au au xúc động nói với cô:

“Thật lòng chị không muốn đi chút nào, nhưng anh hai đã sắp xếp như thế. Hôm nay chị đến là muốn gặp em lần cuối trước khi đi…”

Cô vỗ vỗ lưng an ủi chị ta:

“Sau này chúng ta còn gặp nhau mà, chị đừng như thế.”

“Sau này mà em nói không biết là năm, hay mười năm sau? Cuộc đời thật phi thường, mới hôm trước đứng trên đỉnh cao, hôm nay đã ngã xuống tận đáy xã hội… Kiều Nghi à, chị có điều này muốn khuyên em… em làm chuyện gì cũng phải tính đến bước dự phòng, tính đường lui cho mình. Đừng để như anh chị, không là khổ lắm.”

Những đạo lý này… Hạ Kiều Nghi biết từ lâu rồi. Chẳng qua, lựa chọn áp dụng hay không thì còn tùy tình huống, tùy cách phản ứng của trái tim.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện