Trần Hiểu Linh lúc ấy nhìn không nổi nữa, kéo tay mẹ mình ngồi xuống:

“Mẹ, thôi chúng ta bỏ đi…”

“Con ngồi im đấy cho mẹ, bọn họ đánh con ra nông nỗi này đáng lý bọn họ phải chịu trách nhiệm, nhưng thái độ từ sinh viên tới phụ huynh lại đi ức hiếp mẹ con chúng ta… Cho dù họ có là ai đi chăng nữa thì mẹ cũng không để yên cho họ dễ dàng được.”

Biết có ghi âm, bà ta cũng chú ý lời nói hơn.

Hàm ý không khác gì đang thách thức quyền lực và chức vị của hai người đàn ông ngồi đối diện.

Nhưng bà ta phải biết, hai người họ cũng đâu có dễ bắt nạt? “Hiện tại các bạn đều đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật, cho nên phải chú ý từng lời nói của mình. Việc chửi bới, moi móc thông tin đời tư của người khác ra làm trò cười trước đám đông, ở đây em Nghi cũng có thể kiện lại Trần Hiểu Linh tội xúc phạm danh dự của cá nhân nếu chị tiếp tục muốn làm lớn chuyện.”

Hạ Kiều Nghi khẽ cụp mắt khi thấy anh nhắc tên mình.

Mấy người khác như Lục Ái Ái, Tô Tịch lại được đà lén cười thầm bởi một tiếng ‘em Nghi’. Dù anh nói với giọng nghiêm túc, nhưng sao vào tai họ lại thấy tình tứ thế không biết.

Lục Đông Phong ngoài mặt khiến cho người ta thấy anh đặc biệt gương mẫu, phân tích đơn giản mà ai cũng bắt buộc phải hiểu. Ánh mắt như có như không thi thoảng lại rơi trên người cô, khiến cho Hàn Triết ngồi giữa cũng cảm thấy mất tự nhiên.

“Về việc Lục Ái Ái đánh người, con bé sai. Nhưng chị cũng nên nhìn lại, đừng chỉ thấy vết thương của con mình mà không nhìn ra Trần hiểu Linh cũng đã đánh bạn học như thế nào. Nếu chị cố chấp muốn làm lớn chuyện, chúng tôi cũng quyết không để yên.”

Lục Ái Ái khẽ bĩu môi: hẳn là ‘Lục Ái Ái’!!!

Anh phân biệt quá rồi đấy!!!

Bùi Minh Thy và mẹ lúc này đã tái mặt. Mẹ Bùi Minh Thy chỉ sợ liên can đến nhà mình, cho nên đã nói với giám hiệu:

“Việc các con tuy đã đủ tuổi chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tuy nhiên, con tôi tôi hiểu… con bé vẫn còn non dại, đôi khi hành xử chưa chín chắn. Cho nên lần này, tôi kiến nghị chúng ta nên hòa giải… bọn trẻ mà, xích mích một chút không vấn đề gì, quan trọng là nhìn ra lỗi lầm của bản thân để sửa đổi là được rồi.”

Bà ta đẩy tay con gái mình, Bùi Minh Thy vội vàng lên tiếng:

“Chúng em đều đã biết lỗi rồi. Mong thầy cô và mọi người bỏ qua cho chúng em.”

Ban giám hiệu cũng lên tiếng cướp lời khi thấy bà Trần định nói:

“Ý phụ huynh Bùi Minh Thy nhà trường cũng rất đồng tình. Tuổi trẻ mấy ai dám đảm bảo mình không mắc sai lầm cơ chứ? Cho nên các bạn sinh viên cũng nên nhìn nhận lại bản thân và sửa đổi sai lầm của mình. Vì để tính công bằng, nhà trường muốn hỏi có phụ huynh nào phản đối về việc để hai bên hòa giải nhau hay không?”

Bà Trần định giơ tay, nhưng bị con gái giữ lại. Nhìn ánh mắt cầu xin của con gái, bà ta như phát điên.

Hàn Triết thấy thế, ngữ điệu lại có chút khiêu khích:

“Hình như bà Trần đây còn đang rất bức xúc. Bà muốn giải quyết thế nào cứ nói ra đi, giải quyết luôn một thể chứ tôi cũng không muốn sau này em tôi đi học vẫn còn bị xúc phạm danh dự trước mặt bao nhiêu người như ngày hôm nay nữa đâu.”

Nhìn anh khẽ híp mắt, khí độ nguy hiểm ngập tràn. Ý rằng ‘tôi làm hòa cũng chỉ vì muốn mọi thứ được yên chứ tôi cũng đang bực đấy.’



Mẹ Trần Hiểu Linh tức mà không nói thêm gì nữa, nhưng cán bộ và giám hiệu nhà trường đều hiểu rất rõ mọi chuyện chắc chắn chưa dừng ở đây. Sau ngày hôm nay ai sống ai chết cuộc chiến thượng lưu này nhà trường không còn quan tâm, hoặc không đủ khả năng quan tâm, chỉ cần không ảnh hưởng đến danh tiếng của trường là được rồi.

Sau đó, cuộc họp đi đến kết thúc, tuy rằng hai bên đều không phục nhưng vẫn xin lỗi nhau cho có lệ. Xong xuôi, Lục Ái Ái đã đi đến kéo tay Hạ Kiều Nghi ra bên ngoài.

Bên trong, phụ huynh giải quyết thêm vài thủ tục với nhà trường sau đó cũng tản đi. Mẹ con Trần Hiểu Linh lập tức kéo nhau về trước.

Mẹ của Bùi Minh Thy thì vội vàng kéo con gái đến trước mặt mẹ Tô Tịch và hai người đàn ông kia, mục đích làm thân. Cả Hàn Triết và Lục Đông Phong đều không có hứng thú, thành ra để mặc mẹ Tô Tịch ở lại rồi rời đi.



Lục Ái Ái kéo Hạ Kiều Nghi về phía mấy chiếc xe ô tô đang đỗ trong đó có xe của Lục Đông Phong. Cô cảnh giác giữ tay cô ấy đứng lại.

“Có chuyện gì vậy, buổi chiều nay mình vẫn có tiết học.”

Lục Ái Ái vẻ mặt gấp gáp:

“Giờ là mấy giờ rồi còn học với hành nữa. Nghỉ một hôm không chết.”

Thấy cô sắc mặt căng thẳng, Lục Ái Ái chỉ đành nắm chặt lấy tay cô, giải thích:

“Kiều Nghi à, cậu đừng tin những gì trên mạng người ta nói, mấy tờ báo lá cải chỉ thích thêm dầu vào lửa mới nói thế.”

Hạ Kiều Nghi tỉnh bơ đáp:

“Không đâu, mình thấy họ viết hay mà.”

Lục Ái Ái sốt ruột tra khảo:

“Gần đây cậu và anh mình có chuyện gì vậy?”

Hạ Kiều Nghi hít sâu một hơi như thể lấy lại bình tĩnh, đến lúc này cô cũng cáu thật chứ không phải không.

“Đúng là như Trần Hiểu Linh nói đấy, mình và anh cậu chia tay rồi. Cho nên cậu không cần lo những tin tức trên mạng kia có ảnh hưởng đến mình hay không, mình rất ổn.”

Vì cho rằng cô qua loa với Lục Đông Phong, Lục Ái Ái tất nhiên là thương anh họ mình:

“Cậu ổn nhưng anh mình thì không… Kiều Nghi, cậu suy nghĩ lại đi, hai người một bên là anh họ mình, một bên là bạn thân mình cố gắng tác hợp vậy mà giờ lại thành như thế này. Hai người còn yêu nhau, đừng vì những chuyện ngớ ngẩn khác mà chia tay có được không?”

Hạ Kiều Nghi chợt cười khẩy, điệu bộ giống y như chị đại của kiếp trước khiến Lục Ái Ái thầm giật mình nhưng vẫn khăng khăng giữ tay cô.

“Lục Ái Ái…”

“Cái… cái gì…?”



Lục Ái Ái rất ít lần nghe Hạ Kiều Nghi gọi cả họ tên mình, cô ấy hơi hoảng loạn.

Hạ Kiều Nghi liếc mắt xuống cổ tay đã đỏ ửng lên:

“Mình đau.”

Lục Ái Ái mới nhận ra là đã nắm quá sức, cô ấy chỉ hơi thả lỏng một chút chứ không buông do sợ cô chạy mất.

Cô nói:

“Cậu nghe rõ mình nói đây, hiện tại và cả tương lai sau này mình chỉ muốn lo cho bản thân mình thôi, cảm xúc của những người khác… mình không có nghĩa vụ phải đảm bảo.”

Lục Ái Ái gương mặt ngỡ ngàng, nhìn cô giống như nhìn một người xa lạ.

Cô tiếp tục:

“Cả cậu và Ngữ Thu Mai… đều giống nhau thôi.”

Ý cô chính là hai người họ cùng những mối quan hệ phức tạp xung quanh mấy người khiến cô rất mệt mỏi. Ngữ Thu Mai thì do cha mẹ, Lục Ái Ái thì là do Lục Đông Phong…

Cô không phải muốn giận cá chém thớt, cô đã từng cố gắng quên đi nhưng phát hiện ra hai người họ đều không hiểu, đều muốn lôi những người khiến cô cảm thấy mệt mỏi gắn lên người cô.

“Ý cậu là sao? Kiều Nghi… đến cả mình cậu cũng không muốn chơi cùng như cách cậu rũ bỏ tình cảm với Mai Mai, với chúng ta đấy sao?”

Lục Ái Ái đôi mắt đã ửng đỏ, bộ dạng đặc biệt tổn thương:

“Có phải bây giờ cậu đã có những mối quan hệ khác tốt hơn nên không muốn chơi cùng những người bạn ‘cũ’ như chúng mình nữa hay không?”

Lục Ái Ái ám chỉ Tô Tịch. Mà Tô Tịch lúc này nhìn hai người căng thẳng, tự dưng cảm thấy bản thân một chút dũng khí tiến đến ngăn cản cũng không có, cô ấy chỉ có thể đứng cách một chỗ không xa không gần quan sát.

Hạ Kiều Nghi một tay day day trán:

“Chuyện của Ngữ Thu Mai mình đã nói rõ với cậu rồi.”

“Một câu Ngữ Thu Mai, hai câu Ngữ Thu Mai. Bây giờ thì tới Lục Ái Ái… Kiều Nghi… từ trước tới nay, trong ba người chúng ta mình lúc nào cũng nghiêng hẳn về phía cậu, không chỉ vì anh họ mình, mà vì tình cảm mình dành cho cậu. Mình coi cậu như người chị em tốt, bất kể có mâu thuẫn gì, mình cũng đều đứng về phía cậu… Nhưng tại sao… Kiều Nghi… chỉ vì một chút chuyện đó, cậu sẵn sàng muốn đá mình ra khỏi cuộc sống của cậu. Giá trị của mình trong mắt cậu chỉ đáng như vậy thôi sao?”

 Nói ra những lời này, Lục Ái Ái đã khóc. Nước mắt cô gái cứ chảy dài vẻ rất uất ức tủi thân. Kể từ xưa, cô ấy đã luôn cảm thấy Hạ Kiều Nghi thiên vị và tình cảm với Ngữ Thu Mai hơn. Cho đến khi hai người họ cãi nhau, Lục Ái Ái cũng cảm thấy mình không thể nào thay thế vị trí thân thiết bên cạnh cô bằng Ngữ Thu Mai, lại tự hỏi bản thân cô ấy chưa đủ tốt hay sao?

“Cậu… nghĩ nhiều rồi.”

Hạ Kiều Nghi đang giận cũng chợt muốn cười khổ khi thấy Lục Ái Ái hiểu nhầm. Cười đến tái tê, tất cả vì lời cô nói nên mới làm tổn thương cô ấy.

Hạ Kiều Nghi đời này không dùng hành động như kiếp trước mà thay bằng lời nói có tính sát thương cao để làm tổn thương những người ở bên cô thật lòng. Cô tự thấy bản thân mình thật tệ biết bao.

Trong tiếng khóc của Lục Ái Ái, có tiếng trái tim ‘ai’ tan vỡ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện