Chơn Na tươi cười nhìn Gaem Jan Di khó xử, này ngồi ung dung một lát thì thấy ngoài nhà có một vị khách bước vào.

Chơn Na yên lặng tiến vào phòng trong, yên lặng nghe ngóng một lát cho đến khi nghe được những tiếng gào thét sung sướng ở bên ngoài nào là Shinhwa Shinhwa gì gì đó. Nhíu nhíu mày lo lắng đi ra thì thấy má Jun đang nhảy nhót rất vui sướng còn ba Jun cười tươi cầm một bộ đồng phục múa may, Gaem Jan Suk thì cầm một chiếc máy ảnh đời cũ quay hình, lại nhìn ra Gaem Jan Di bất lực vặt tóc.

Được một lúc cuối cùng Chơn Na đã hiểu ra, híp mắt đánh giá mấy người, này một vở kịch nhảy rất thú vị đấy chứ? Má Jun nhìn thấy Chơn Na bước ra thì mỉm cười tiến lại gần:

“Này,… cháu là học sinh của Shinhwa sao? Này là ngày mai Jan Di cũng sẽ tới trường đó học, cháu hãy giúp con bé tìm bè bạn nhé!”

Chơn Na cười trừ nói:

“Việc này thì lại không được rồi ạ, cháu cũng là vừa mới chuyển về đây,.. không quen hoàn cảnh cho lắm, vậy thì,…”

Bà Jun cười như không cười nghĩ một lát, Kim Mi Jang này lai lịch không rõ ràng, cũng rất có thể không phải là con nhà giàu như con gái mình, thêm vào đó lại không biết gì về Shinhwa. Mọi mặt đều kém Jan Di nhà mình, lạ còn không xinh đẹp bằng con bé. Sau này xác xuất trở thành phu nhân tập đoàn nào đó cũng chẳng phải dễ dàng,…

Nghĩ qua một lượt như vậy, cuồi cùng Jun mụ cũng quay đầu lại phía Chơn Na. vẫn tươi cười nhưng giọng điệu khách sáo, không còn thân mật như trước nữa, lại cũng mang thêm vài phần kiêu ngạo:

“Không sao cả, vậy đi, hai đứa cùng tới trường ngày mai bác trai sẽ đưa 2 đứa đến nhé!”

“con đã nói lá chết con cũng không đi, mẹ đừng nghĩ con sẽ bán mình vào cái hồ bơi í!”
Chơn na chưa kịp trả lời thì Gaem Jan Di đã thét lên rồi chạy vào phòng. Chơn Na ẩn ẩn hiểu nên cũng không mặn mà lắm dạ vâng rồi nhấc chân đi vào phòng.

Nhìn Gaem Jan Di đang ôm con gấu bong phụng phịu, Chơn Na tiến đến, hỏi:

“Này, tại sao em, à vì chị đi học muộn nên hơn em một tuổi. mà tại sao em lại không thích vô Shinhwa học?”

Jan Di ngửng mặt lên, nghĩ một lát rồi nói:

“Chị có từng nghe tới F4 chưa? Shinhwa vốn không phải trường học mà là địa ngục chỉ vì cái lũ đó. Em không thể nào mà chịu đựng nổi, em vào trường đó rồi sẽ sống sao được cơ chứ?”

Chơn Na phì cười, chà, mấy cậu nhóc này hung danh lan xa nhỉ? Nhưng mà cô cũng nghiêm túc nói:

“Không thê thảm tới vậy đâu, tuy bọn họ có tự kiêu một chút nhưng nói chung thì chỉ là có Goo Jun Pyo hơi trẻ con một chút, còn mấy tên kia kẻ thì không quan tâm, kẻ thì xem trò vui, vậy thôi hà, không cần áp lực lắm đâu.”
Chơn Na kiên nhẫn nói. Gaem Jan Di suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ừm! Nếu là vậy thì có cơ hội em sẽ dạy dỗ họ một trận, thêm vào đó, này là em cũng muốn bơi nữa!”

“Vậy mới là Wonder girl, nữ anh hung của thời đại chứ?”

Hôm nay xem qua mấy tạp chí lá cải, vậymà nội dung làm cho Chơn Na cười rụng cả răng. Công nhận dân chúng phản ứng tích cực tích cực đó chứ? Nghe xong Chơn Na trêu đùa, Jan Di ngại ngùng cúi đầu, lát sau lại mạnh mẽ ngẩng lên, hỏi:


“Chị Mi Jang, chị nói là mới nhập học mà sao biết rõ về F4 vậy?”

Chơn Na cười nhẹ, đôi mắt tím mông lung ẩn sau lớp kính áp tròng nâu sậm như tỏa sáng, xuyên về một thời hư vô, nói như tự nhủ với lòng:

“Này,… F4, cũng rất nổi tiếng đấy chứ? Hơn nữa, chị là mới chuyể về nhưng mà trước đây chị cũng đã theo trường này!”

“Vậy hả? ủa vậy thì tại sao chị lại ra nước ngoài?”

“Chị bị bệnh, ra nước ngoài để trị bệnh a~”

“Vậy chắc là chị Mi Jang đã khỏe rồi chứ?”

Chơn Na cười mông lung, than:

“Có lẽ!”

Gaem Jan Di thấy Chơn Na hỏi như vậy thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao nhưng nhìn vẻ mặt của Chơn Na thì không dám hỏi thăm nữa, gật đầu nói:
“Vậy thì em quyết định ngày mai sẽ đi Shinhwa, xem nó làm gì được nào! Thôi, cũng muộn rồi, ta đi nghỉ thôi!”

*************

Sáng sớm hôm sau, khi đang mơ ngủ Chơn Na đã bị đẩy lên chiếc x của tiệm ùi đồ rồi. Cho tới khi tiếng gia đinh tai nhức óc vang lên cô mới tỉnh ra phần nào. Thấy mọi người nhìn mình một cách kì lạ mới than thầm sao mình không nhớ ra tình tiết này cơ chứ?

Mặt dày như Chơn Na cũng thấy hai tai mình nóng rần, vội kéo Jan Di đi. Lúc chạy khỏi mới nhớ ra là ai biết mình là ai? Xấu hổ làm gì cơ chứ? Tiểu bá vương của Shinhwa sa sút tới tình trạng này đúng là thảm mà!

Lúc chen qua dòng người để tìm đường tới hồ bơi, Chơn Na nhìn anh chàng mạt một chiếc áo sơ mi rất đẹp khoe khoang về chiếc áo của mình, chợt nhớ ra rắng, oa! Chiếc áo này sẽ không còn giữ được lâu đâu mà~

“Này! Chị Mi Jang, trường này ai cũng khoe khoang như vậy hết sao? Này, chị cũng,…”

Jan Di nhìn qua gương mặt đầy tà nhang cùng kiểu tóccủa Chơn Na thì nhíu mày, chắc chị Mi Jang sẽ không như vậy chứ?

Chơn Na bật cười:

“Ai, xem ra chị đi lâu rồi, rất là lạc hậu! Đừng có hỏi chị mà!”

Jan Di như có vẻ thấu hiểu, xem ra nhà chị Mi Jan không khá giả mấy nân không thể theo được bọn họ? Hoặc là chị í không quan tâm đến mấy chuyện này đi?! Chắc là vế sau rồi!

“Nào, hia chị em mình đi tìm bể bơi, không quan tâm mấy chuyện nhảm nhí này nữa!”

Nói xong, Jan Di kéo Chơn Na đi. Đi được một lát đã nghe thấy một thanh âm thật du dương, hai người vô thức tiến tới nơi đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện