Bích Lam ở gần nàng nhất, cho nên cũng cảm thấy áp lực nhiều nhất, nàng không dám ngẩng đầu, sau một hồi lâu mới nghe Phó Minh Hoa thản nhiên dặn dò: "Đứng lên đi." Bích Lam run rẩy đứng dậy, Bích Vân và Bích Thanh mỗi người tự lấy cao thơm ra thoa lên trên tay nàng.
Cao thơm này là bài thuốc gia truyền chỉ mỗi Tạ gia có, mỗi năm đưa đến Hầu phủ rất nhiều, cho nên làn da của Phó Minh Hoa được bảo dưỡng không có một chút tì vết, Bích Vân nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn đôi tay mang theo hương thơm nhàn nhạt nói:
"Đại cô nương nghỉ ngơi chút đi."
"Cũng không phải là tức giận." Phó Minh Hoa hơi cong môi: "Nhưng cô mẫu muốn đánh chủ ý lên ta, cũng phải có chỗ dựa mới được." Ngược lại nàng đã đánh giá cao Phó Nghi Cầm, có một nhi tử như vậy còn không biết xấu hổ nghĩ tới cô nương Phó gia. "Phó Minh Hoa" trong giấc mơ cũng bởi vì một phụ nhân như thế, rõ ràng là đích trưởng nữ nhà cao cửa rộng, cuối cùng lại gả cho một đệ tử hàn môn, thật sự là nực cười!
Mấy phần lạnh lùng lóe lên trong mắt nàng, rút lại bàn tay đã được xoa ấm, che miệng ngáp một cái: "Nghỉ một lát thôi."
Mấy người đỡ nàng từ trên giường đất xuống, Bích Lam mang giày thêu vào cho nàng. Cái gọi là hạ sĩ dưỡng thân, trung sĩ dưỡng khí, thượng sĩ dưỡng tâm [1], nhũ mẫu Giang thị bởi vì đến từ Tạ gia, luôn yêu cầu Phó Minh Hoa chợp mắt một chút vào mỗi buổi trưa, buổi tối còn một buổi tiệc tẩy trần phải tham dự.
[1] Cảnh giới cao nhất của Trung y là dưỡng sinh, cảnh giới cao nhất của dưỡng sinh là dưỡng tâm. Cho nên, đối với dưỡng sinh mà nói, hạ sỹ dưỡng thân, trung sỹ dưỡng khí, thượng sỹ dưỡng tâm. Nhìn một cá nhân cũng giống như thế, nhìn tướng không bằng nhìn khí, nhìn khí không bằng nhìn tâm. Tâm thần bất an, tâm tình nóng vội, là căn nguyên dẫn đến bị bệnh và tử vong. Phương pháp giữ tâm bình an, là bí quyết số một trong việc bảo vệ sinh mệnh. Tâm có thể chủ động tất cả. Tâm định ắt khí hòa, khí hòa ắt huyết thuận, huyết thuận ắt tinh lực đủ mà thần vượng, người có tinh lực đủ thần vượng, lực đề kháng nội bộ sẽ khỏe, bệnh tật sẽ tự tiêu tan. Cho nên để trị bệnh đương nhiên cần lấy dưỡng tâm làm chủ.
Phó Minh Hoa nghỉ trưa dậy, mấy nha hoàn hầu hạ nàng thay y phục trang điểm xong, lúc đi đến viện của Tạ thị, thì thấy sắc mặt đám người An ma ma có chút khó coi.
"Sao thế?"
Phó Minh Hoa cởi áo choàng, Tạ thị vẫn lạnh lùng như thường, nhìn không ra vui buồn, Tiết ma ma ở bên cạnh mang giọng căm hận nói:
"Tề thị đã tới, nàng ta muốn tham dự buổi tiệc tẩy trần đêm nay chung với thiếu phu nhân."
An ma ma cũng không nhịn được: "Thật sự là tìm đủ mọi cách để chúng ta đi mà, muốn trốn không đi cũng không trốn được."
"Tề thị" trong miệng Tiết ma ma là quý thiếp của Phó Kỳ Huyền, Phó Kỳ Huyền tham hoa háo sắc, trong phủ thiếp thất thông phòng không ít, người như Hà thị bị Phó Kỳ Huyền chạm qua rồi lại quên mất chẳng biết bao nhiêu, thế nhưng trong đám thiếp thất của Phó Kỳ Huyền, Tề thị này là đặc biệt nhất.
Nàng ta vốn là nữ nhi của biểu tỷ lão phu nhân Bạch thị, sau khi gia cảnh Tề gia sa sút, Tề thị từ thời tấm bé đã được đưa vào Trường Nhạc Hầu phủ.
Giàu sang như Trường Nhạc Hầu phủ, hàng năm có không biết bao nhiêu là bà con thân thích dùng đủ loại danh nghĩa đến nhờ vả làm tiền.
Nói như vậy Trường Nhạc Hầu Phủ tiêu chút bạc nuôi những cô nương này, vừa có thể chiếm được mỹ danh nhân nghĩa, lại có thể đợi đến lúc những cô nương này trưởng thành, lấy việc cưới xin của các nàng mà mưu cầu lợi ích. Những cô nương như vậy, trên danh nghĩa là khách, nhưng thực tế địa vị lại vô cùng xấu hổ, mà lúc trước Tề thị chính là dưới tình huống như thế, lại gian díu với Phó Kỳ Huyền, Thế tử Hầu phủ. Sau khi Phó Kỳ Huyền thú Tạ thị vào cửa, liền vội vã nạp Tề thị làm quý thiếp.
Từ lúc Tạ thị vào phủ, Tề thị vẫn luôn bị ép uống tị tử thang [2], cho đến khi Tạ thị có thai mới ngừng. Nhưng vận khí của nàng ta cũng tốt, sau khi Tạ thị có thai không lâu, nàng ta cũng theo sát truyền ra tin vui. Sau khi Tạ thị sinh trưởng nữ, Tề thị còn liều mạng sinh long phượng thai. Tuy rằng về sau thân thể bị tổn thương, không thể sinh được nữa, nhưng Phó Lâm Giác nàng ta sinh ra lại là nhi tử đầu tiên của Phó Kỳ Huyền, cho nên trong Hầu phủ càng được Phó Kỳ Huyền sủng ái.
[2] thuốc tránh thai
Phó Lâm Giác chỉ nhỏ hơn Phó Minh Hoa bốn tháng, thường xuyên được Tề thị xúi giục đi đến viện Tạ thị, đoán chừng là thấy dưới gối Tạ thị hiện tại trống không, nên muốn nhi tử của mình làm con thừa tự dưới danh nghĩa Tạ thị, để nhi tử của mình được nâng lên thành đích tử, sau này gia nghiệp của Phó gia không chỉ nàng ta có phần, đồ cưới phong phú của Tạ thị sau này cũng có khả năng chia cho nhi tử của nàng ta một phần.
Tề thị người này tâm tư nông cạn lại còn tham lam, nhưng thần kì ở chỗ, nàng ta biết tính cách của mình nhưng không bao giờ che giấu, tâm tư của nàng ta cũng rõ rành rành ra đó, rất thường hay xúi giục nhi tử dùng danh nghĩa hiếu thuận mẹ cả đến mò chỗ tốt của Tạ thị.
Tuy nói là đến mười lần thì có tới tám lần là bị đám người An ma ma cản lại, nhưng lâu dài, hai ma ma cũng thấy khó chịu khi nhìn thấy Tề thị.
Người xuất thân giống như các nàng, không sợ âm mưu quỷ kế, nhưng Tề thị không biết xấu hổ như vậy lại làm các nàng mở rộng tầm mắt.
Phó Minh Hoa nhếch miệng cười, nhìn Tạ thị: "Hôm nay thân thể mẫu thân có khỏe hơn không?"
Tạ thị cũng không muốn nói đến chủ đề này, thân thể của nàng trong lòng nàng hiểu rõ, bất quá chỉ là kéo chút hơi tàn mà thôi.
Hai người Tiết ma ma phàn nàn Tề thị nàng cũng nghe thấy, nhưng người giống như Tề thị ở trong mắt nàng chỉ là tôm tép nhãi nhép, nàng vốn khinh thường đặt tâm tư lên một phụ nhân như vậy.
Tạ thị không quan tâm tới Tề thị, đối với nữ nhi quan tâm càng không để ý, xem như không nghe thấy, nhíu lông mày liền hỏi:
"Phó thị đã trở về, con cảm thấy thế nào?"
Hôm nay Phó Minh Hoa đến phòng Bạch thị đã gặp qua Phó Nghi Cầm, nàng biết tính tình nữ nhi bình tĩnh thận trọng, lại thông minh.
Lúc nàng vừa hỏi xong, mí mắt Phó Minh Hoa rũ xuống: "Cô mẫu nói lần nảy trở về là muốn làm mai cho biểu ca." Nàng vừa nói xong, Tạ thị lập tức liền tỉnh táo lại:
"Hôm nay con ở trong phòng tổ mẫu, bà ta đã nói như vậy?"
Tạ thị hỏi xong, thấy nữ nhi khẽ gật đầu, lập tức cười lạnh không lên tiếng.
Yến hội buổi chiều tổ chức trong viện Bạch thị, được chia làm tiệc trong và tiệc ngoài, bên ngoài bố trí ở trong lương đình, bốn phía dùng màn trúc thả xuống chống lạnh, lại đặt chậu than sưởi ấm, do Phó hầu gia và Phó Kỳ Huyền tiếp đãi phụ tử Đinh Trì Bình, gian trong là ở trong phòng Bạch thị, các nữ quyến chơi đùa dùng bữa. Lúc Tạ thị dẫn nữ nhi đến, Bạch thị đang ôm nữ nhi của Phó Nghi Cầm chơi đùa, trong phòng ai cũng mặt mày rạng rỡ, ngoài dự đoán của Phó Minh Hoa, trước đó Tề thị nói muốn xin Tạ thị mang nàng ta tới tham gia bữa tiệc này, vậy mà giờ nàng ta cũng đang ngồi ở đây.
Lúc này nàng ta dẫn theo nữ nhi của mình là tam cô nương Phó Minh Châu đứng bên cạnh Bạch thị, dương dương đắc ý nhìn Tạ thị chằm chằm.
"A Nguyên tới rồi." Bạch thị thấy Tạ thị đến đây, nụ cười trên mặt khựng lại, lên tiếng bắt chuyện
Lúc nãy bà ta còn hào hứng, ôm nữ nhi của Phó Nghi Cầm đùa một hồi, nữ nhi của Phó Nghi Cầm Đinh Tú Ngọc vừa tròn bốn tuổi, lúc đầu ôm chỉ cảm thấy đứa nhỏ này mềm mại nhẹ tênh, ôm lâu Bạch thị lại cảm thấy hai tay mỏi nhừ.
Sau khi bà ta chào hỏi với Tạ thị đang muốn giao đứa nhỏ trong lòng lại cho Phó Nghi Cầm bên cạnh, Tề thị đứng sau lưng bà ta ánh mắt chợt sáng lên, đứng dậy:
"Để tỳ thiếp." Nàng ta vươn tay ra muốn đón lấy nữ nhi của Phó Nghi Cầm: "Thiếp thấy tiểu cô nương liền nhớ tới Minh Châu lúc nhỏ.."
Phó Nghi Cầm ngồi bên cạnh đang nói cười với Chung thị, nghe thấy mẫu thân chào hỏi Tạ thị, xoay đầu lại còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy lời này, nàng ta không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức đưa tay đánh một bạt tai lên mặt Tề thị.
Tề thị căn bản không có đề phòng nàng ta sẽ ra tay, một cái tát này nàng ta đánh thẳng mặt, thân thể lập tức không nghe sai khiến, "rầm" một tiếng liền ngã xuống đất.
Cao thơm này là bài thuốc gia truyền chỉ mỗi Tạ gia có, mỗi năm đưa đến Hầu phủ rất nhiều, cho nên làn da của Phó Minh Hoa được bảo dưỡng không có một chút tì vết, Bích Vân nhẹ nhàng xoa xoa, nhìn đôi tay mang theo hương thơm nhàn nhạt nói:
"Đại cô nương nghỉ ngơi chút đi."
"Cũng không phải là tức giận." Phó Minh Hoa hơi cong môi: "Nhưng cô mẫu muốn đánh chủ ý lên ta, cũng phải có chỗ dựa mới được." Ngược lại nàng đã đánh giá cao Phó Nghi Cầm, có một nhi tử như vậy còn không biết xấu hổ nghĩ tới cô nương Phó gia. "Phó Minh Hoa" trong giấc mơ cũng bởi vì một phụ nhân như thế, rõ ràng là đích trưởng nữ nhà cao cửa rộng, cuối cùng lại gả cho một đệ tử hàn môn, thật sự là nực cười!
Mấy phần lạnh lùng lóe lên trong mắt nàng, rút lại bàn tay đã được xoa ấm, che miệng ngáp một cái: "Nghỉ một lát thôi."
Mấy người đỡ nàng từ trên giường đất xuống, Bích Lam mang giày thêu vào cho nàng. Cái gọi là hạ sĩ dưỡng thân, trung sĩ dưỡng khí, thượng sĩ dưỡng tâm [1], nhũ mẫu Giang thị bởi vì đến từ Tạ gia, luôn yêu cầu Phó Minh Hoa chợp mắt một chút vào mỗi buổi trưa, buổi tối còn một buổi tiệc tẩy trần phải tham dự.
[1] Cảnh giới cao nhất của Trung y là dưỡng sinh, cảnh giới cao nhất của dưỡng sinh là dưỡng tâm. Cho nên, đối với dưỡng sinh mà nói, hạ sỹ dưỡng thân, trung sỹ dưỡng khí, thượng sỹ dưỡng tâm. Nhìn một cá nhân cũng giống như thế, nhìn tướng không bằng nhìn khí, nhìn khí không bằng nhìn tâm. Tâm thần bất an, tâm tình nóng vội, là căn nguyên dẫn đến bị bệnh và tử vong. Phương pháp giữ tâm bình an, là bí quyết số một trong việc bảo vệ sinh mệnh. Tâm có thể chủ động tất cả. Tâm định ắt khí hòa, khí hòa ắt huyết thuận, huyết thuận ắt tinh lực đủ mà thần vượng, người có tinh lực đủ thần vượng, lực đề kháng nội bộ sẽ khỏe, bệnh tật sẽ tự tiêu tan. Cho nên để trị bệnh đương nhiên cần lấy dưỡng tâm làm chủ.
Phó Minh Hoa nghỉ trưa dậy, mấy nha hoàn hầu hạ nàng thay y phục trang điểm xong, lúc đi đến viện của Tạ thị, thì thấy sắc mặt đám người An ma ma có chút khó coi.
"Sao thế?"
Phó Minh Hoa cởi áo choàng, Tạ thị vẫn lạnh lùng như thường, nhìn không ra vui buồn, Tiết ma ma ở bên cạnh mang giọng căm hận nói:
"Tề thị đã tới, nàng ta muốn tham dự buổi tiệc tẩy trần đêm nay chung với thiếu phu nhân."
An ma ma cũng không nhịn được: "Thật sự là tìm đủ mọi cách để chúng ta đi mà, muốn trốn không đi cũng không trốn được."
"Tề thị" trong miệng Tiết ma ma là quý thiếp của Phó Kỳ Huyền, Phó Kỳ Huyền tham hoa háo sắc, trong phủ thiếp thất thông phòng không ít, người như Hà thị bị Phó Kỳ Huyền chạm qua rồi lại quên mất chẳng biết bao nhiêu, thế nhưng trong đám thiếp thất của Phó Kỳ Huyền, Tề thị này là đặc biệt nhất.
Nàng ta vốn là nữ nhi của biểu tỷ lão phu nhân Bạch thị, sau khi gia cảnh Tề gia sa sút, Tề thị từ thời tấm bé đã được đưa vào Trường Nhạc Hầu phủ.
Giàu sang như Trường Nhạc Hầu phủ, hàng năm có không biết bao nhiêu là bà con thân thích dùng đủ loại danh nghĩa đến nhờ vả làm tiền.
Nói như vậy Trường Nhạc Hầu Phủ tiêu chút bạc nuôi những cô nương này, vừa có thể chiếm được mỹ danh nhân nghĩa, lại có thể đợi đến lúc những cô nương này trưởng thành, lấy việc cưới xin của các nàng mà mưu cầu lợi ích. Những cô nương như vậy, trên danh nghĩa là khách, nhưng thực tế địa vị lại vô cùng xấu hổ, mà lúc trước Tề thị chính là dưới tình huống như thế, lại gian díu với Phó Kỳ Huyền, Thế tử Hầu phủ. Sau khi Phó Kỳ Huyền thú Tạ thị vào cửa, liền vội vã nạp Tề thị làm quý thiếp.
Từ lúc Tạ thị vào phủ, Tề thị vẫn luôn bị ép uống tị tử thang [2], cho đến khi Tạ thị có thai mới ngừng. Nhưng vận khí của nàng ta cũng tốt, sau khi Tạ thị có thai không lâu, nàng ta cũng theo sát truyền ra tin vui. Sau khi Tạ thị sinh trưởng nữ, Tề thị còn liều mạng sinh long phượng thai. Tuy rằng về sau thân thể bị tổn thương, không thể sinh được nữa, nhưng Phó Lâm Giác nàng ta sinh ra lại là nhi tử đầu tiên của Phó Kỳ Huyền, cho nên trong Hầu phủ càng được Phó Kỳ Huyền sủng ái.
[2] thuốc tránh thai
Phó Lâm Giác chỉ nhỏ hơn Phó Minh Hoa bốn tháng, thường xuyên được Tề thị xúi giục đi đến viện Tạ thị, đoán chừng là thấy dưới gối Tạ thị hiện tại trống không, nên muốn nhi tử của mình làm con thừa tự dưới danh nghĩa Tạ thị, để nhi tử của mình được nâng lên thành đích tử, sau này gia nghiệp của Phó gia không chỉ nàng ta có phần, đồ cưới phong phú của Tạ thị sau này cũng có khả năng chia cho nhi tử của nàng ta một phần.
Tề thị người này tâm tư nông cạn lại còn tham lam, nhưng thần kì ở chỗ, nàng ta biết tính cách của mình nhưng không bao giờ che giấu, tâm tư của nàng ta cũng rõ rành rành ra đó, rất thường hay xúi giục nhi tử dùng danh nghĩa hiếu thuận mẹ cả đến mò chỗ tốt của Tạ thị.
Tuy nói là đến mười lần thì có tới tám lần là bị đám người An ma ma cản lại, nhưng lâu dài, hai ma ma cũng thấy khó chịu khi nhìn thấy Tề thị.
Người xuất thân giống như các nàng, không sợ âm mưu quỷ kế, nhưng Tề thị không biết xấu hổ như vậy lại làm các nàng mở rộng tầm mắt.
Phó Minh Hoa nhếch miệng cười, nhìn Tạ thị: "Hôm nay thân thể mẫu thân có khỏe hơn không?"
Tạ thị cũng không muốn nói đến chủ đề này, thân thể của nàng trong lòng nàng hiểu rõ, bất quá chỉ là kéo chút hơi tàn mà thôi.
Hai người Tiết ma ma phàn nàn Tề thị nàng cũng nghe thấy, nhưng người giống như Tề thị ở trong mắt nàng chỉ là tôm tép nhãi nhép, nàng vốn khinh thường đặt tâm tư lên một phụ nhân như vậy.
Tạ thị không quan tâm tới Tề thị, đối với nữ nhi quan tâm càng không để ý, xem như không nghe thấy, nhíu lông mày liền hỏi:
"Phó thị đã trở về, con cảm thấy thế nào?"
Hôm nay Phó Minh Hoa đến phòng Bạch thị đã gặp qua Phó Nghi Cầm, nàng biết tính tình nữ nhi bình tĩnh thận trọng, lại thông minh.
Lúc nàng vừa hỏi xong, mí mắt Phó Minh Hoa rũ xuống: "Cô mẫu nói lần nảy trở về là muốn làm mai cho biểu ca." Nàng vừa nói xong, Tạ thị lập tức liền tỉnh táo lại:
"Hôm nay con ở trong phòng tổ mẫu, bà ta đã nói như vậy?"
Tạ thị hỏi xong, thấy nữ nhi khẽ gật đầu, lập tức cười lạnh không lên tiếng.
Yến hội buổi chiều tổ chức trong viện Bạch thị, được chia làm tiệc trong và tiệc ngoài, bên ngoài bố trí ở trong lương đình, bốn phía dùng màn trúc thả xuống chống lạnh, lại đặt chậu than sưởi ấm, do Phó hầu gia và Phó Kỳ Huyền tiếp đãi phụ tử Đinh Trì Bình, gian trong là ở trong phòng Bạch thị, các nữ quyến chơi đùa dùng bữa. Lúc Tạ thị dẫn nữ nhi đến, Bạch thị đang ôm nữ nhi của Phó Nghi Cầm chơi đùa, trong phòng ai cũng mặt mày rạng rỡ, ngoài dự đoán của Phó Minh Hoa, trước đó Tề thị nói muốn xin Tạ thị mang nàng ta tới tham gia bữa tiệc này, vậy mà giờ nàng ta cũng đang ngồi ở đây.
Lúc này nàng ta dẫn theo nữ nhi của mình là tam cô nương Phó Minh Châu đứng bên cạnh Bạch thị, dương dương đắc ý nhìn Tạ thị chằm chằm.
"A Nguyên tới rồi." Bạch thị thấy Tạ thị đến đây, nụ cười trên mặt khựng lại, lên tiếng bắt chuyện
Lúc nãy bà ta còn hào hứng, ôm nữ nhi của Phó Nghi Cầm đùa một hồi, nữ nhi của Phó Nghi Cầm Đinh Tú Ngọc vừa tròn bốn tuổi, lúc đầu ôm chỉ cảm thấy đứa nhỏ này mềm mại nhẹ tênh, ôm lâu Bạch thị lại cảm thấy hai tay mỏi nhừ.
Sau khi bà ta chào hỏi với Tạ thị đang muốn giao đứa nhỏ trong lòng lại cho Phó Nghi Cầm bên cạnh, Tề thị đứng sau lưng bà ta ánh mắt chợt sáng lên, đứng dậy:
"Để tỳ thiếp." Nàng ta vươn tay ra muốn đón lấy nữ nhi của Phó Nghi Cầm: "Thiếp thấy tiểu cô nương liền nhớ tới Minh Châu lúc nhỏ.."
Phó Nghi Cầm ngồi bên cạnh đang nói cười với Chung thị, nghe thấy mẫu thân chào hỏi Tạ thị, xoay đầu lại còn chưa mở miệng nói chuyện, đã nghe thấy lời này, nàng ta không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức đưa tay đánh một bạt tai lên mặt Tề thị.
Tề thị căn bản không có đề phòng nàng ta sẽ ra tay, một cái tát này nàng ta đánh thẳng mặt, thân thể lập tức không nghe sai khiến, "rầm" một tiếng liền ngã xuống đất.
Danh sách chương