Nếu như Hạ Thiên Tiếu biết Cố Nguyệt Khâm đang nghĩ cái gì, khẳng định sẽ ngửa đầu thở dài.

Cậu thật ra cũng muốn biết, tại sao mỗi lần gặp được đều là lúc hắn đang gặp chuyện như vậy.

Muốn trách chỉ có thể trách tên tác giả, tại sao lúc nào cũng sắp đặt cốt truyện như vậy cho Cố Nguyệt Khâm.

Hạ Thiên Tiếu thấy nếu đã bị Cố Nguyệt Khâm phát hiện, cũng không có ý định trốn nữa, tính toán ở lại xem náo nhiệt.

Không phải cậu không muốn cứu, mà là Cố Nguyệt Khâm này, thập phần độc ác, nguyên chủ đối xử với hắn không tồi, cuối cùng vẫn rơi xuống kết cục hắn khoanh tay đứng nhìn mọi thứ.

Hiện tại còn chưa rõ Cố Nguyệt Khâm là thiện hay ác, hắn hiện tại không có được lòng tốt của nguyên chủ, vẫn cần phải chờ xem.

Sau khi Cố Nguyệt Khâm phát hiện ra cậu, cũng không lên tiếng, chỉ cúi đầu càng thấp, càng ngày càng nghiện giả vờ đáng thương.

Hiện giờ quan hệ hai nước Mẫn quốc cùng Đại Hạ vô cùng căng thẳng, cũng có thể hình dung được tình cảnh của hắn ở Đại Hạ không hề dễ dàng, cho dù hắn có bản lĩnh giết được đám tay sai lâu la này cũng chẳng thể ra tay.

Mọi nhất cử nhất động của hắn đều liên quan đến an nguy quốc gia hắn.

Nhưng mặt ngoài không thể động thủ, không có nghĩa hắn không thể lén làm.

Đôi mắt hắn nhìn thẳng chằm chằm vào tên muốn hắn tuyển lang quân động phòng, đem bộ mặt người nọ khắc sâu vào đáy lòng.

Đúng lúc này, Hạ Thiên Tiếu vấp phải thứ gì đó.

Ngay sau đó, cậu đã bị đẩy vào.

"Ta muốn nói, ta nhìn gương mặt Cố công tử kia cũng chán rồi, không bằng tiểu lang quân lạ mặt này, nhìn mới mẻ non nớt, như là chồi non mới nở, nhưng lại rất mềm mại."

Này là nhóm người thích khi dễ người khác.

Khi Hạ Thiên Tiếu xuất hiện trong nháy mắt, nàng liền chú ý tới mặt cậu, thấy Cố Nguyệt Khâm mãi không lên tiếng, cảm thấy không thú vị, nên liền đánh chủ ý lên người Hạ Thiên Tiếu.

Lần trước Hạ Thiên Tiếu ra ngoài, trừ mấy bá tánh ở gần thấy rõ mặt cậu ra, còn lại tất cả đều cúi đầu nên nhìn không rõ.

Bởi vậy đừng nói mấy người này không quen biết cậu, kể cả là bánh tánh lúc đấy bây giờ có khi cũng chưa chắc đã nhận ra cậu.

Hạ Thiên Tiếu thầm nghĩ quả nhiên là không nên xem náo nhiệt, quả báo của thế giới này luôn đến nhanh như vậy.

Sau khi cậu bị đẩy ra, mấy người vốn đang trêu chọc Cố Nguyệt Khâm, lập tức chuyển tầm mắt lên người Hạ Thiên Tiếu.

Đôi mắt của tiểu đầu mục, bước hai bước đến bên cạnh Hạ Thiên Tiếu, hung ác nói: "Ngươi từ đâu đến đây? Mỹ nhân trong kinh thành này ta đều biết, tại sao còn không biết còn có một người như ngươi? Chẳng lẽ cũng là gian tế giống tên này?"

Hạ Thiên Tiếu không chút hoang mang, "Ngươi nếu biết được vị công tử này là người Mẫn, ngươi cũng nên biết được hắn là khách quý Mẫn quốc, là chất tử, ngươi như thế là xúc phạm khách quý Đại Hạ chúng ta...... Chính là muốn ngồi tù!"

Tiểu đầu mục khinh thường nói: "Khinh nhục hắn đấy! Ngồi tù? Chất tử phủ đến một người hầu cũng không có, thủ vệ cũng không biết đi chơi góc nào, nơi nào Đại Hạ quản hắn? Còn khách quý cơ chứ, tiểu công tử chẳng lẽ là đang nói đùa đi?"

Hạ Thiên Tiếu cũng không giận, mà cười theo hắn.

"Nếu như thế, ngươi cùng thủ vệ, đều bị phạt."

Tiểu đầu mục cười ha ha, "Tiểu hỗn đản, nói lời hoang đường thật thú vị."

Hạ Thiên Tiếu cũng không so đo cùng hắn, cười như không cười mà nhìn chằm chằm hắn.

Tiểu đầu mục cũng không nghĩ nguy hiểm đang tiến đến, còn có ý đồ động tay động chân với cậu, tay không thành thật muốn eo ôm cậu, "Tiểu tâm can, ca ca sống đến tuổi như này, còn chưa gặp qua người xinh đẹp như ngươi, nói cho ca ca, ngươi từ nơi nào......"

Chưa nói xong, hắn đột nhiên im bặt.

Hạ Thiên Tiếu nhàn nhạt liếc bàn tay duỗi về phía cậu.

Cố Nguyệt Khâm chặt chẽ bắt lấy đôi tay kia, trong mắt hung quang đã lộ ra, tiểu đầu mục lúc đầu muốn quay đều dạy dỗ hắn một phen, không ngờ tới lời còn chưa kịp nói, liền chỉ còn sợ hãi.

Tiểu đầu mục run run rẩy rẩy, nhất thời lời muốn nói đều đã quên.

Cố Nguyệt Khâm tiến sát lại hắn.

Ba người ở gần, bởi vậy Cố Nguyệt Khâm nói cái gì, Hạ Thiên Tiếu đều nghe thấy được.

Hắn nói: "Nếu còn muốn nhìn thấy mẫu thân ngươi còn sống, ta khuyên ngươi nên thành thành thật thật, bằng không đêm nay, ta liền giết người."

Hạ Thiên Tiếu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ cái gì cũng chưa nghe thấy.

Cố Nguyệt Khâm buông tay ra, tiểu đầu mục lập tức liền ngã xuống mặt đất, sắc mặt không ngừng lo sợ mà chỉ vào Cố Nguyệt Khâm, "Ngươi...... Ngươi!"

Cố Nguyệt Khâm nghiêng nghiêng đầu, trong mắt chỉ còn lại nước mắt.

"Ta làm sao chứ?"

Tiểu đầu mục lập tức cái gì cũng không dám nói.

Dưới ánh mắt nghi hhoawcj của mọi người, tiểu đầu mục bò dậy, kinh hoảng thất thố nói: "Tên tạp chủng nhà ngươi, ngươi là tên dị loại! Hắn vừa rồi còn vừa muốn ——"

"Lục hoàng tử điện hạ!"

Không biết từ nơi nào truyền đến thanh âm sắc bén của Viên Viên.

Thanh âm này, vừa nghe liền biết là phát ra từ thái giám, khắc hẳn với các nam tử bình thường.

Hạ Thiên Tiếu phất phất tay, lười biếng nói: "Ở đây."

Viên Viên đẩy mọi người ra, vội vàng chạy tới bên cạnh Hạ Thiên Tiếu, hắn thấy Hạ Thiên Tiếu bị khi dễ, bản thân hắn cũng vô cùng thông minh, thấy thế trực tiếp ở bên cạnh Hạ Thiên Tiếu quỳ xuống, làm rõ thân phận, "Ngài như thế nào lại ở chỗ này một mình? Nếu người bị thương, nô tài đến chết cũng không thể hết tội!"

Tiểu đầu mục câm nín.

Mấy người vừa rồi xem náo nhiệt liền nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, yên tĩnh giống như bị cắt đầu lưỡi.

Hạ quốc hoàng quyền tập trung, hoàng đế ban cho các bá tánh cuộc sống cơm no áo ấm, các bá tánh dành cho hoàng thất sự tôn trọng cùng vinh quang tối cao, đừng nói hoàng thất, ngay cả quan viên phổ thong thôi dân chúng cũng không dám đắc tội.

Nhưng mà nơi này người nhiều, sợ là muốn khiến cho chúng rối loạn.

Đúng lúc này, tay áo Hạ Thiên Tiếu siết chặt, cậu còn chưa kịp phản ứng đã bị túm sang một bên.

Mọi người xôn xao, đúng lúc này, Hạ Thiên Tiếu nghe thấy Cố Nguyệt Khâm nhẹ giọng nói: "Điện hạ, lúc này còn không chạy còn định đợi đến khi nào?"

Hạ Thiên Tiếu bối rối, liền cảm thấy bên tai chợt lạnh, bên gò má còn chút hơi lạnh, thanh âm Viên Viên ở phía xa, lớn tiếng kêu: "Điện hạ! Từ từ chờ nô tài!"

Đại khái chạy khoảng hai con phố khó khăn lắm mới dừng lại.

Hạ Thiên Tiếu biết, lúc này Cố Nguyệt Khâm không có sát tâm với cậu, cho nên sau khi dừng lại liền thở hổn hển, đưa lưng về phía hắn để bám vào tường.

Viên Viên thở hồng hộc, "Đại, lớn mật!"

Cố Nguyệt Khâm hô hấp không có chút rối loạn, chỉ một mặt mà giả vờ đáng thương, thậm chí quỳ xuống về phía Hạ Thiên Tiếu, "Đa tạ ân cứu mạng của điện hạ."

Hạ Thiên Tiếu quay đầu, môi đỏ tươi như máu.

Sắc mặt cũng hồng nhuận hơn rất nhiều.

Lông mày cậu hơi nhíu lại, nhìn qua còn yếu ớt hơn cả Cố Nguyệt Khâm, khi thở dốc, hàm răng hơi hơi lộ ra, lại gắt gao khép lại, nhìn qua có chút mê hoặc.

Cố Nguyệt Khâm nhìn hắn một lát, ánh mắt sâu thẳm, sau đó lại nhu mì cúi xuống.

Hạ Thiên Tiếu hít thở đều trở lại, "Chịu không nổi chịu không nổi ân tình này, ta cũng không phảicứu ngươi, nhanh đứng lên đi."

Cố Nguyệt Khâm chậm rì rì đứng dậy, ánh mắt vẫn là nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Thiên Tiếu.

Hạ Thiên Tiếu sợ hãi, "Ta còn có việc, cáo từ."

Đi được mấy bước, Cố Nguyệt Khâm đáng thương nói: "Điện hạ, kỳ thật ngày mai ta hẳn phải lên đường trở về cố hương, đa tạ ngài hôm nay chưa từng khoanh tay đứng nhìn."

Hạ Thiên Tiếu vẫn là lần đầu cùng hắn nói chuyện.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, phong cách của Cố Nguyệt Khâm lại như thế này.

Kỳ quái chính là, Cố Nguyệt Khâm thân là một đại nam nhân, khi giả vờ đáng thương, lại không làm người khác buồn nôn, mà còn khiến người ta cảm thấy thương hại mất mát, đệ nhất mỹ nhân toàn thư quả thực là danh bất hư truyền.

Hạ Thiên Tiếu muốn rời đi, lại không nghĩ tới, Cố Nguyệt Khâm lại cúi đầu, lại còn rơi nước mắt.

Hạ Thiên Tiếu:!!

Cố Nguyệt Khâm thở dài, cảm thấy có chú tự ti.

Hạ Thiên Tiếu: Đều là giả đều là giả, không thể mềm lòng.

"Ta vốn ngày mai phải trở về cố hương, ta tuy có tưởng niệm cố hương, nhưng lại thật sự quá sợ hãi, lại càng không biết ngày mai còn bị bỏ qua nữa không." Hạ Thiên Tiếu dừng lại bước chân, trấn an nói: "Người áp giải ngươi tất nhiên sẽ không làm khó ngươi."

Cố Nguyệt Khâm gục đầu xuống, tròng mắt xoay một chút, "Điện hạ ngài biết là ai sao?"

Hạ Thiên Tiếu: "......" Ở chỗ này chờ cậu? Cậu biết nước mắt của Cố Nguyệt Khâm sẽ không bao giờ vô duyên vô có chảy xuống.

Hạ Thiên Tiếu bắt đầu giả ngu, "Cái gì mà ai với ai? Được rồi, Viên Tiểu Viên, chúng ta phải đi rồi."

Dưới ánh mắt đáng thương của Cố Nguyệt Khâm, Hạ Thiên Tiếu nắm lấy tay Viên Viên, liền bước lên xe ngựa.

Ngày hôm sau, gà gáy ba tiếng, Hạ Thiên Tiếu đã lên xe ngựa tới biên quan.

Lúc lên xe, Thái Tử cùng Yến Quy đều đang ở bên ngoài cưỡi ngựa, chỉ có Hạ Thiên Tiếu cùng Cố Nguyệt Khâm ngồi xe ngựa, cậu là bởi vì không biết cưỡi ngựa, mà Cố Nguyệt Khâm là bởi vì thân phận đặc thù, bị giám sát chặt chẽ.

Hạ Thiên Tiếu nghe nói thị vệ trông giữ Cố Nguyệt Khâm đêm qua uống say rượu, giờ Thìn còn chưa trở về, khi Thái Tử đi đón người, giận tím mặt, trọng phạt thị vệ trông giữ Chất tử phủ.

Chờ khi Cố Nguyệt Khâm lên xe, Thái Tử cũng đang đi theo sau xe hộ tống hắn.

Hạ Thiên Tiếu biết, Thái Tử tám phần là cảm thấy quái dị.

Dù sao tối hôm qua Chất tử phủ thủ vệ thưa thớt, Cố Nguyệt Khâm hoàn toàn có thể đào tẩu, Đại Hạ liền thiếu một lợi thế uy hiếp Mẫn quốc, nhưng mà hắn không chỉ không chạy, còn thành thành thật thật đợi, thực sự rất khả nghi.

Hạ Thiên Tiếu thật ra lại biết, đây là bởi vì hắn còn việc chưa xử lí xong xuôi ở Đại Hạ, cho nên hắn nhất định không chạy trốn.

Chỉ là xem Nguyệt Khâm giải thích như thế nào thôi.

Xe ngựa xuất phát, đi cả một buổi sáng, khó khăn lắm mới ra khỏi thành, ở bên bờ suối nghỉ ngơi.

Hạ Thiên Tiếu dùng cơm trưa, đang nhắm mắt dưỡng thần, liền nghe thấy thanh âm màn xe cậu bị người xốc lên, chậm rãi mở ra mắt, liền thấy Hạ Tử Sâm cầm bánh, thong thả ung dung ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

"Lục đệ ngủ thật ngon."

Hạ Thiên Tiếu đã lười đến mức che giấu ở trước mặt hắn, hồn không thèm để ý nói: "Ừm, xác thật ngủ ngon."

Hạ Tử Sâm từng có giáo huấn lần trước, liền không ở trước mặt cậu lá mặt lá trái, nói thẳng: "Nghe nói hôm qua ngươi cùng chất tử gặp mặt, đụng phải chất tử từ trong phủ đi ra, còn cùng hắn nói không ít lời, lục đệ, nếu cùng hắn bí mật liên lạc với quốc gia khác, chính là tội muốn chém đầu rất lớn."

Hạ Thiên Tiếu mở to mắt, lẳng lặng mà nhìn Hạ Tử Sâm.

Đôi mắt của cậu rất sáng, cậu có sự thông minh trái ngược với sự ngu ngốc trước đây, Hạ Tử Sâm đã phát hiện ra từ khi Hạ Thiên Tiếu ở trước mặt phụ hoàng biện bạch sự tình hàn thực tán.

Bị một đôi con ngươi như vậy nhìn chằm chằm, ngay cả thánh nhân cũng hoá thành thuỷ.

Đây là đệ đệ Hạ Tử Sâm, Hạ Tử Sâm tuy rằng không phải người gì tốt, nhưng mà với đệ đệ chính mình, vẫn sẽ không sinh ra chút tâm tư không nên có.

Hắn lúc trước đã nghĩ tới.

Hạ Thiên Tiếu cho đến hôm nay, cũng chưa từng biểu hiện ra bất luận tâm tư gì muốn cùng hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Hắn nhằm vào Hạ Thiên Tiếu, chỉ là bởi vì Hạ Thiên Tiếu ngu muội, nhìn thấy người liền cảm thấy phiền chán, hiện giờ Hạ Thiên Tiếu kỳ thật cũng không ngu muội, còn vô cùng thông minh, lại không có tâm tư cùng hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vậy tại sao hắn lại không thu người về để sử dụng cho riêng mình chứ?

Khi đến lúc đó, hắn sẽ thật sự đem Hạ Thiên Tiếu coi như đệ đệ mà yêu thương, cũng không gì không thể.

Hết thảy đều phải xem Hạ Thiên Tiếu phối hợp hay không phối hợp.

Hạ Thiên Tiếu lại không biết từ nơi nào tìm ra được một cái khăn tay, đột nhiên che mặt lại, "Muốn vu oan giá họa, thì thỉnh ngươi đi ra ngoài thì kéo rèm chặt lại, thần đệ sợ bị nhiễm phong hàn, chậm trễ hành trình."

Hạ Tử Sâm: "......"

Hắn nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay xanh nhạt của Hạ Thiên Tiếu.

Lục đệ này của hắn đã trở nên thông minh hơn.

Nhưng so với lúc trước thì càng ngày càng ít có chí tiến thủ hơn.

Ánh mắt hắn chợt lóe, không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó, người tới nói: "Điện hạ, chất tử Cố Nguyệt Khâm cầu kiến."

Hạ Tử Sâm còn tưởng rằng là tới kêu hắn, trầm giọng nói: "Để hắn chờ."

"Này...... Thưa Thái Tử điện hạ, người chất tử cầu kiến, là lục điện hạ."

Hạ Thiên Tiếu lấy chiếc khăn tay xuống tới.

Hạ Tử Sâm nghi ngờ mà nhìn về phía Hạ Thiên Tiếu, không đợi Hạ Thiên Tiếu mở miệng, lập tức nói: "Lục điện hạ không có ở đây."

Hạ Thiên Tiếu vừa lúc cũng không nghĩ muốn gặp hắn, lại đem khăn tay đặt lại.

Nhưng mà người ngoài xe ngựa lúng túng nói: "Điện hạ...... Chất tử nói, nếu lục điện hạ không đến gặp hắn, hắn sẽ khóc, khóc đến khi lục điện hạ đến gặp hắn mới thôi, nếu là lục điện hạ đối với hắn...... Còn thương hại, thì sẽ đến gặp mặt hắn một lần."

Hạ Tử Sâm nhíu mày nói: "Vớ vẩn!"

Điều vớ vẩn hơn còn ở phía sau.

"Lục điện hạ, chất tử nói, đêm qua ngài lấy đồ của hắn, lục điện hạ có thể không gặp hắn, nhưng phải trả đồ cho hắn."

Hạ Thiên Tiếu nghe đến đây liền không ngủ nổi nữa, liền hỏi nói: "Cái gì?"

"Hắn nói, ngài cướp mất...... trái tim...... của hắn."

Hạ Thiên Tiếu:......

Hoảng sợ!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại Thái Tử: Sống chết kệ ngươi, thích xem náo nhiệt.

Thái Tử về sau: Lại giả vờ đáng thương, cho hắn cút!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện