Hạ Thiên Tiếu không biết được Hạ Tử Sâm đến tột cùng có phải đang nói đùa hay không.
Cậu nháy mắt lập tức toát mồ hôi lạnh, nhìn khuôn mặt Hạ Tử Sâm gần trong gang tấc, cậu thậm chí còn sinh ra vài phần ý niệm né tránh, nhưng cậu lại không muốn lộ ra vẻ rụt rè, tỏ ra cậu sợ hãi trước Thái Tử.
Nhưng mà ngay khi cậu đang nghĩ phải trả lời như thế nào, Hạ Tử Sâm lùi lại.
Hắn buông tay ra, ở trên mặt Hạ Thiên Tiếu để lại một dấu tay màu đỏ, hết sức chói mắt, lại vô cớ làm người khác sinh ra vài phần thương tiếc, đầu ngón tay Hạ Tử Sâm nhẹ nhàng chạm vào đó, đột nhiên cười: "Lục đệ nghiêm túc sao?"
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Diễn biến này hình như không đúng lắm.
Khuôn mặt cậu như bị rắn vỗ về chơi đùa, lạnh lẽo và có vài phần nguy hiểm.
Cũng may Hạ Tử Sâm rốt cuộc cũng không làm cái gì, còn giúp cậu cởi trói sợi dây trên người ra, Hạ Thiên Tiếu có lại được tự do, vui mừng không thôi.
Nhưng mà một lát sau, cậu lại cười không nổi —— nguyên lai cậu không thể cử động không chỉ vì bị trói bằng dây thường.
Cậu bị hạ dược!
Nhưng cậu một chút cũng không chạm vào thức ăn nơi này, cũng không thể là lúc cậu hôn mê cho cậu ăn chứ? Hạ Tử Sâm đã đứng lên, chờ hắn sửa sang lại trang phục, kết quả Hạ Thiên Tiếu đằng sau một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh gì, quay người lại liền thấy biểu tình của Hạ Thiên Tiếu từ xanh đến trắng.
Hắn nháy mắt liền hiểu được.
"Ngươi đây là bị hạ dược," Hạ Tử Sâm tiến lên, đỡ lấy cánh tay Hạ Thiên Tiếu, "Trương gia này thật sự là cả gan làm loạn, toàn bộ khách điếm đều bị bọn họ hạ dược, khi chúng ta mất cảnh giác cùng tiên cơ, lúc này mới đem ngươi trói đi."
Hạ Thiên Tiếu hỏi: "Cái gì dược?"
"Là khói mê không màu không mùi."
Tuy không thể động nhưng Hạ Tử Sâm cũng trông không hề hoảng loạn.
Không biết vì sao, khi có hắn ở chỗ này, Hạ Thiên Tiếu mới vừa rồi hoảng loạn cũng không còn thấy nữa, trừ việc luôn đề phòng Thái Tử đổi ý, mượn cơ hội giết chết cậu.
Nhưng hiện tại cái khả năng này cũng không quá lớn.
Tay chân Hạ Thiên Tiếu nhũn ra, không khống chế được ngả người ra sau, được Hạ Tử Sâm một phen túm chặt, hai người dựa vào nhau, Hạ Tử Sâm vui đùa nói: "Dựa vào tình hình hôm nay, ngược lại trông như ta và ngươi là hai người đang muốn động phòng."
Hạ Thiên Tiếu trong lòng ha hả cười, "Hoàng huynh nói đùa.".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Cậu không thể động, nhưng Thái Tử thật ra có thể cõng cậu đi ra ngoài.
Nhưng khả năng bị phát hiện rất cao, Thái Tử không thể cõng cậu vượt tường.
"Có lẽ chỉ tầm một nén nhang mà thôi, Yến tướng quân cũng sẽ tới đây." Hạ Tử Sâm vươn tay, xoa xoa đầu Hạ Thiên Tiếu, "Lục đệ có sợ không?"
Hạ Thiên Tiếu lông tơ dựng thẳng đứng.
Loại động tác này đặt ở trên người Yến Quy, cậu miễn cưỡng có thể coi là trấn an, nếu là đặt ở trên người Hứa Quyết Minh...... thì càng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng nếu là đặt ở trên người Hạ Tử Sâm—— nhất định là rắp tâm bất lương!
Nếu Hạ Tử Sâm biết suy nghĩ trong lòng cậu, không biết động tác trấn an này có thể biến thành đem đầu cậu bẻ xuống hay không.
Nhưng thật ra cậu cũng chờ mong Yến Quy có thể tới nhanh lên, nhưng chính là ý trời phụ lòng người, chờ mong cũng vô dụng, dược tính trên người Hạ Thiên Tiếu chưa được giải, ngoại phòng đã truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Thiên Tiếu nghe thấy thanh âm này, nhưng không giống như là người tập võ.
Hạ Tử Sâm thế nhưng cũng không trốn, thong thả ung dung ngồi, dựa vào người hắn hồi lâu, Hạ Thiên Tiếu cũng mới phát hiện hoá ra rắn độc cũng có thể nhiệt*.
*Ý ẻm là người thái tử ấm á
Người tới bước đi lảo đảo, thân hình không xong, cũng không khách khí, vươn tay liền mở tung cửa ra.
Đầu tiên là rảo bước tiến lên hong một bộ hỉ phục đỏ rực đến chân, sau đó quay người đóng cửa lại.
"Phu nhân, hôm nay ta và ngươi cuối cùng cũng có thể động phòng hoa chúc......"
Hắn quay đầu, thanh âm đột nhiên im bặt.
Hạ Tử Sâm biểu tình cũng không thay đổi chút nào, nhàn nhạt mà nhìn Trương Thế Mạc.
Trương Thế Mạc uống đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không say đến mức không còn nhận thức, từ trong tay áo rút ra một cây đao, hướng về phía Hạ Tử Sâm, "Ngươi, ngươi là ai? Vì sao ôm phu nhân ta? Ngươi thật to gan, dám đột nhập vào Trương phủ!"
Hạ Thiên Tiếu thấy hắn chết đến nơi còn chưa phát hiện, không đành lòng nhìn bộ dáng của hắn.
Không nghĩ tới, Hạ Tử Sâm lại nắm thật chặt tay cậu.
Thong thả ung dung nói: "Thật sao? Đây là phu nhân ngươi? Nhưng đây rõ ràng rà phu nhân của ta, Trương công tử, ngươi bắt cóc phu nhân của ta tới đây là muốn làm cái gì?"
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Thái Tử, ngươi diễn đủ chưa.
****
Cậu nháy mắt lập tức toát mồ hôi lạnh, nhìn khuôn mặt Hạ Tử Sâm gần trong gang tấc, cậu thậm chí còn sinh ra vài phần ý niệm né tránh, nhưng cậu lại không muốn lộ ra vẻ rụt rè, tỏ ra cậu sợ hãi trước Thái Tử.
Nhưng mà ngay khi cậu đang nghĩ phải trả lời như thế nào, Hạ Tử Sâm lùi lại.
Hắn buông tay ra, ở trên mặt Hạ Thiên Tiếu để lại một dấu tay màu đỏ, hết sức chói mắt, lại vô cớ làm người khác sinh ra vài phần thương tiếc, đầu ngón tay Hạ Tử Sâm nhẹ nhàng chạm vào đó, đột nhiên cười: "Lục đệ nghiêm túc sao?"
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Diễn biến này hình như không đúng lắm.
Khuôn mặt cậu như bị rắn vỗ về chơi đùa, lạnh lẽo và có vài phần nguy hiểm.
Cũng may Hạ Tử Sâm rốt cuộc cũng không làm cái gì, còn giúp cậu cởi trói sợi dây trên người ra, Hạ Thiên Tiếu có lại được tự do, vui mừng không thôi.
Nhưng mà một lát sau, cậu lại cười không nổi —— nguyên lai cậu không thể cử động không chỉ vì bị trói bằng dây thường.
Cậu bị hạ dược!
Nhưng cậu một chút cũng không chạm vào thức ăn nơi này, cũng không thể là lúc cậu hôn mê cho cậu ăn chứ? Hạ Tử Sâm đã đứng lên, chờ hắn sửa sang lại trang phục, kết quả Hạ Thiên Tiếu đằng sau một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh gì, quay người lại liền thấy biểu tình của Hạ Thiên Tiếu từ xanh đến trắng.
Hắn nháy mắt liền hiểu được.
"Ngươi đây là bị hạ dược," Hạ Tử Sâm tiến lên, đỡ lấy cánh tay Hạ Thiên Tiếu, "Trương gia này thật sự là cả gan làm loạn, toàn bộ khách điếm đều bị bọn họ hạ dược, khi chúng ta mất cảnh giác cùng tiên cơ, lúc này mới đem ngươi trói đi."
Hạ Thiên Tiếu hỏi: "Cái gì dược?"
"Là khói mê không màu không mùi."
Tuy không thể động nhưng Hạ Tử Sâm cũng trông không hề hoảng loạn.
Không biết vì sao, khi có hắn ở chỗ này, Hạ Thiên Tiếu mới vừa rồi hoảng loạn cũng không còn thấy nữa, trừ việc luôn đề phòng Thái Tử đổi ý, mượn cơ hội giết chết cậu.
Nhưng hiện tại cái khả năng này cũng không quá lớn.
Tay chân Hạ Thiên Tiếu nhũn ra, không khống chế được ngả người ra sau, được Hạ Tử Sâm một phen túm chặt, hai người dựa vào nhau, Hạ Tử Sâm vui đùa nói: "Dựa vào tình hình hôm nay, ngược lại trông như ta và ngươi là hai người đang muốn động phòng."
Hạ Thiên Tiếu trong lòng ha hả cười, "Hoàng huynh nói đùa.".
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Cậu không thể động, nhưng Thái Tử thật ra có thể cõng cậu đi ra ngoài.
Nhưng khả năng bị phát hiện rất cao, Thái Tử không thể cõng cậu vượt tường.
"Có lẽ chỉ tầm một nén nhang mà thôi, Yến tướng quân cũng sẽ tới đây." Hạ Tử Sâm vươn tay, xoa xoa đầu Hạ Thiên Tiếu, "Lục đệ có sợ không?"
Hạ Thiên Tiếu lông tơ dựng thẳng đứng.
Loại động tác này đặt ở trên người Yến Quy, cậu miễn cưỡng có thể coi là trấn an, nếu là đặt ở trên người Hứa Quyết Minh...... thì càng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng nếu là đặt ở trên người Hạ Tử Sâm—— nhất định là rắp tâm bất lương!
Nếu Hạ Tử Sâm biết suy nghĩ trong lòng cậu, không biết động tác trấn an này có thể biến thành đem đầu cậu bẻ xuống hay không.
Nhưng thật ra cậu cũng chờ mong Yến Quy có thể tới nhanh lên, nhưng chính là ý trời phụ lòng người, chờ mong cũng vô dụng, dược tính trên người Hạ Thiên Tiếu chưa được giải, ngoại phòng đã truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Thiên Tiếu nghe thấy thanh âm này, nhưng không giống như là người tập võ.
Hạ Tử Sâm thế nhưng cũng không trốn, thong thả ung dung ngồi, dựa vào người hắn hồi lâu, Hạ Thiên Tiếu cũng mới phát hiện hoá ra rắn độc cũng có thể nhiệt*.
*Ý ẻm là người thái tử ấm á
Người tới bước đi lảo đảo, thân hình không xong, cũng không khách khí, vươn tay liền mở tung cửa ra.
Đầu tiên là rảo bước tiến lên hong một bộ hỉ phục đỏ rực đến chân, sau đó quay người đóng cửa lại.
"Phu nhân, hôm nay ta và ngươi cuối cùng cũng có thể động phòng hoa chúc......"
Hắn quay đầu, thanh âm đột nhiên im bặt.
Hạ Tử Sâm biểu tình cũng không thay đổi chút nào, nhàn nhạt mà nhìn Trương Thế Mạc.
Trương Thế Mạc uống đến mặt đỏ bừng, nhưng lại không say đến mức không còn nhận thức, từ trong tay áo rút ra một cây đao, hướng về phía Hạ Tử Sâm, "Ngươi, ngươi là ai? Vì sao ôm phu nhân ta? Ngươi thật to gan, dám đột nhập vào Trương phủ!"
Hạ Thiên Tiếu thấy hắn chết đến nơi còn chưa phát hiện, không đành lòng nhìn bộ dáng của hắn.
Không nghĩ tới, Hạ Tử Sâm lại nắm thật chặt tay cậu.
Thong thả ung dung nói: "Thật sao? Đây là phu nhân ngươi? Nhưng đây rõ ràng rà phu nhân của ta, Trương công tử, ngươi bắt cóc phu nhân của ta tới đây là muốn làm cái gì?"
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Thái Tử, ngươi diễn đủ chưa.
****
Danh sách chương