Nếu như muốn nói Cố Nguyệt Khâm am hiểu cái gì nhất, thì khẳng định chính là giả vờ đáng thương.
Chỉ cần hắn có tâm trạng, dù cho là ai cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc. Bất quá lần này, hắn đối với Hạ Thiên Tiếu, không giống như là đang giả vờ đáng thương, mà giống như là làm nũng.
So với trước đây, Cố Nguyệt Khâm cảm thấy khác biệt khi cúi đầu trước người khác khi bị người khinh nhục.
Một người nam nhân lại làm ra loại tư thái này, nhưng thật ra không thấy ghê tởm, còn có vài phần tế nhị, Hạ Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu, biết tuyệt đối không thể bị vẻ bề ngoài của người lừa gạt, vội vàng quay đầu lại.
Sau khị cậu quay đầu lại, Cố Nguyệt Khâm cũng không vui lắm.
Rõ ràng là bị trông giữ, nhưng tư thái hắn thật ra thanh thản, không cảm thấy chút nào là bị quản chế, không cao hứng nói: "Các ngươi muốn ép ta đi biên quan, dù sao cũng phải ép một cái hoàn chỉnh chất tử mà đi thôi*."
*Ý ẻm là dù ép thế nào cung phải giữ ẻm nguyên vẹn mà đi
Lời này không phải là một trò đùa.
Hạ Thiên Tiếu lập tức nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
Cố Nguyệt Khâm khựng lại một chút, nở ra nụ cười như trước, "Cùng ta trò chuyện đi, ca ca."
Hạ Thiên Tiếu nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Ngươi nói, ta nghe."
"Ca ca sao lại lạnh nhạt như thế chứ?" Cố Nguyệt Khâm gục đầu xuống, "Là do Nguyệt Khâm hồi trước chọc giận ca ca?"
Hạ Thiên Tiếu trả lời lại một cách mỉa mai, "Ta là hoàng tử của Hoàng Thượng Đại Hạ, ngươi là hoàng tử Mẫn Quốc, ngươi gọi ta ca ca, chẳng lẽ là muốn nhận hoàng đế Đại Hạ chúng ta là phụ hoàng?"
Cố Nguyệt Khâm biến đổi sắc mặt, ngụy trang trên mặt thiếu chút nữa không giữ được.
Nhưng cũng rất nhanh, sắc mặt hắn liền khôi phục như thường, "Hoàng đế Đại Hạ, Nguyệt Khâm tất nhiên là trèo cao không nổi."
Lúc sau, giống như là đang nổi giận, hắn không còn quấy rầy Hạ Thiên Tiếu nữa.
Không phải Hạ Thiên Tiếu miệng độc, chuyên tâm tìm chỗ đau của người khác, mà là lần trước là do một lần, cái tên chất tử này ở trước mặt Thái Tử hãm hại cậu; mà nguyên chủ cũng đối xử với hắn rất tốt, nhưng đến cuối cũng cũng rời vào kết cục như vậy, mà cậu thì vẫn còn muốn sống tiếp.
Chỉ là khi Cố Nguyệt Khâm tức giận, cũng có một phen tư vị khác.
Hạ Thiên Tiếu nhìn thấy, người thị vệ bên cạnh hắn đôi mắt mở to.
Lần này đi, không có thị thiếp đi theo, càng không có quân kỹ*, trong lòng hỏa khí khó tiêu, nhìn thấy người đẹp liền đi không nổi cũng là bình thường.
*Dịch thô là không có điếm=))
Những người này cũng không phải thuộc hạ cậu, Hạ Thiên Tiếu đơn nhiên không có quyền quản, liền dời tầm mắt.
Khi mặt trời ngày càng lên cao, Yến Quy cùng Thái Tử cuối cùng cũng đi săn trở về, lần thu hoạch này có thể cho tùy tùng thị vệ đều có thể ăn no một bữa, sau đó liền tiếp tục lên đường.
Chỉ là lần này, đi không bao xa, Hạ Thiên Tiếu ở trong xe ngựa nhắm mắt ánh mắt, liền cảm thấy xe ngựa rung chuyển đến mức muốn trực tiếp muốn đem cậu quẳng ra ngoài.
Người bên ngoài xe ngựa lớn tiếng nói: "Các ngươi từ nơi nào tới? Giơ tay các ngươi lên!"
Bọn họ gặp một đám dân chúng không biết từ nơi nào chạy ra.
Nhóm bá tánh này xanh xao vàng vọt, thần sắc tiều tụy không nói, thậm chí có người áo rách quần manh, có người chống mới có thể tiến lên phía trước.
Hạ Thiên Tiếu xốc màn xe lên, liền thấy Thái Tử xuống ngựa, tự mình đi qua giao thiệp.
Bên người hắn có hai thị vệ đang ngăn cản.
"Đại công tử! Không thể!"
"Đại công tử, tốt xấu gì cũng phải để thuộc hạ đi xem trên người bọn họ có thứ gì sắc bén không!"
Hạ Tử Sâm dừng lại, liếc bọn họ một cái, trào phúng nói: "Các ngươi cảm thấy, hiện tại với bộ dáng của bọn họ, ngay cả có kiếm trong tay, bọn họ còn có thể giơ thanh kiếm lên? Càng không nói đến đâm về phía trước một nhát."
Hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn tránh đường.
Hạ Thiên Tiếu thấy thế, cũng xuống xe ngựa, Viên Viên đứng ở bên cạnh cậu, nhìn về phía của Thái Tử.
Chỉ thấy Hạ Tử Sâm tiến lên nói gì đó, ngay sau đó, mấy bá tánh kia thế mà lại quỳ xuống với Hạ Tử Sâm, Hạ Tử Sâm duỗi tay muốn nâng bọn họ dậy, mấy bá tánh kia lại không chịu, quỳ trên mặt đất dập đầu.
Nguyên bản đã là nỏ mạnh hết đà, khái không được mấy cái, trưởng lão dẫn đầu liền ngất đi.
Đôi mắt sắc bén của Hạ Thiên Tiếu, nhìn thấy phía sau vị trưởng lão kia có một người phụ nữ, người phụ nữ kia che chở chặt chẽ hai nữ hài trong lồng ngực của mình.
Cậu nhớ lại.
Vị trưởng lão này, hình như là vị trí giả* mà Hạ Tử Sâm đã mang về trong chuyến đi này.
*Trí giả: nhà thông thái
Người này ở hậu kỳ cũng giúp Hạ Tử Sâm không ít.
Nhưng mà lệnh Hạ Thiên Tiếu tương đối để ý, là hắn phía sau hai cái tiểu nữ hài.
Nghe đồn hai nữ hài này mệnh khổ, không thể đi theo cùng Hạ Tử Sâm trở lại kinh thành, từ trên đường từ biên quan trở về đã bị giết chết cùng mẫu thân các nàng ở ngoài biên quan, mất đi ba mạng người.
Hạ Thiên Tiếu nhìn hai khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, hai khuôn mặt nhỏ kia cũng nhìn thấy cậu.
Khi cậu đang định mở miệng gọi người đến đây thì hai đứa nhỏ đã co rúm trong vòng tay cha mẹ.
Những thủ hạ còn lại thấy trưởng lão trước mặt Hạ Tử Sâm hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng đem người nâng lên, bọn họ đi theo có vài người biết y thuật, liền mau chóng chữa trị cho trưởng lão.
Hạ Tử Sâm phân phó mọi người, tạm dừng hành trình, nghỉ ngơi tại chỗ.
Viên Viên nói với Hạ Thiên Tiếu: "Lục công tử, ta vào trong xe ngựa nghỉ tạm đi?"
Hạ Thiên Tiếu nhìn quanh một vòng, "Nếu còn tiếp tục ở trong xe, sợ là sẽ chán chết, không bằng ở lại nhìn xem."
Viên Viên liền an an tĩnh tĩnh mà đứng ở bên cạnh cậu.
Thái Tử đã vội đến mức không rảnh bận tâm đến bọn họ.
Cậu du tẩu ở trong đám người, lấy lương thực bọn họ tồn trữ lương thực đưa cho mấy người lưu dân.
Theo như lời bọn họ nói, nếu đi về hướng Tây 20km, sẽ có một cái thôn trang, bọn họ đã ở trong thôn vài thập niên, gần như không tiếp xúc với bên ngoài, lương thực, phòng ở, nguồn nước, đều là tự cung tự cấp.
Nhưng là bắt đầu từ một hai tháng trước, trong thôn bọn họ nghênh đón khách không mời mà đến.
Vị khách không mời mà đến này không rõ thân phận, không rõ bối cảnh, có khi đến tướng mạo cũng thấy không rõ, che mặt, đầu tiên là cưỡng đoạt lương thực của bọn họ, sau đó lại giết mấy thôn dân của bọn họ.
Sau đó lại càng là trầm trọng thêm, cưỡng đoạt nữ nhân bọn họ trong thôn, chiếm đoạt nhà cửa đất đai bọn họ, làm hại bọn họ không chỗ để đi, chỉ có thể lưu lạc khắp nơi.
Những thôn dân có thể đi được đến đây cũng đều là nhờ những người bị giết chết đó.
Mẫu thân của cặp song sinh nói: "Bọn họ tự xưng là người Mẫn quốc."
Hiện nay giữa hai nước không yên ổn.
Nhưng khoảng cách từ Mẫn quốc đến nơi này cũng rất xa, các thành trì gần biên quan cũng chưa gặp thiện hại gì, sao có thể đến cưỡng đoạt đồ vật của bọn họ trước được? Thái Tử nghe xong, mặt trầm như nước.
Trong khi mọi người đang bận rộn, Hạ Thiên Tiếu vẫn đang tìm hai đứa nhỏ kia, hai hài tử đó là song sinh, tuy khuôn mặt lấm lem nhưng vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt to ngấn nước, thật sự là đáng thương.
Nhưng mẫu thân các nàng bảo hộ vô cùng, Hạ Thiên Tiếu trước sau không tìm được.
Không tìm được, cậu liền không tìm nữa, dù sao bọn họ đã ở cùng một cái trận doanh.
Lúc trước bởi vì hàn thực tán mà uổng mạng một tiểu thái giám, Hạ Thiên Tiếu tuy rằng cứu được mẫu thân hắn, sau khi đánh trả xong Hoàng Hậu, cậu liền đưa nàng về đàng hoàng, thậm chí còn mướn người tới hầu hạ nàng.
Nhưng là tiểu thái giám kia vẫn không thể cứu, còn để cậu nhìn thấy cả thi thể người thật.
Lần này cặp song sinh này, hy vọng cũng đừng để cậu thấy lại thảm trạng như vậy.
Khi Hạ Thiên Tiếu tìm người, cũng có một người lặng yên không một tiếng động mà đứng ở phía sau cậu.
Hạ Thiên Tiếu xoay người, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Khâm, liền có suy nghĩ muốn chạy, nhưng là Cố Nguyệt Khâm tiến lại gần, nhỏ giọng với hắn: "Hoá ra là ngươi thích tiểu hài tử sao?"
"Có liên quan gì đến ngươi đâu?" Hạ Thiên Tiếu nhíu mày.
Ngay sau đó, hắn liền thấy không đúng, đột nhiên nói: "Thị vệ trông coi ngươi đâu?"
"Suỵt," Cố Nguyệt Khâm vươn một ngón tay, "Ta chính là trộm chạy ra, nhất định phải nhỏ giọng, không thể bị người phát hiện nha, A Tiếu."
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Cái gì? Cố Nguyệt Khâm gọi cậu là cái gì?
"Cố công tử," Hạ Thiên Tiếu thở dài, "Cho dù có Thiên Vương lão tử ở chỗ này, ngươi và ta cũng không có thân quen đến mức gọi là "A Tiếu" đâu."
Cố Nguyệt Khâm lại làm ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, "Ca ca không cho gọi, A Tiếu cũng không được, vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là cái gì?"
Hạ Thiên Tiếu mặt vô biểu tình, "Lục công tử."
Cố Nguyệt Khâm lần này không có thị vệ trông giữ, bên cạnh cũng chỉ có một Viên Viên không có tính uy hiếp, động tác làm càn rất nhiều.
Hắn đột nhiên tiến sát vào một ít, gần như là dựa voà trên người Hạ Thiên Tiếu, giống như một thiếu nữ dựa vào tình lang, ôn tồn mềm giọng, "Ta mới không gọi, lục công tử không hay "A Tiếu" dễ nghe."
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Hạ Thiên Tiếu xem như minh bạch.
Người này tìm cậu xác thật là do không có việc gì để làm, chính là lấy cậu làm niềm vui.
Chỉ là không biết, Cố Nguyệt Khâm chủ động trêu trọc cậu, Cố Nguyệt Khâm sau này khôi phục danh phận, còn có sát tâm đối với cậu không?
Hạ Thiên Tiếu cố ý nói: "Nhìn không ra, hoá ra Cố công tử còn có đam mê này."
Từ trước khi còn ở kinh thành, Cố Nguyệt Khâm thống hận nhất chính là loại nam nhân coi hắn như nữ nhân mua vui, sau lưng đều đã bị hắn trả thù lại.
Hiện giờ, cậu nói lời này trước mặt Cố Nguyệt Khâm, chính là cố ý dẫm vào bãi mìn của hắn.
Chỉ cần hắn có tâm trạng, dù cho là ai cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc. Bất quá lần này, hắn đối với Hạ Thiên Tiếu, không giống như là đang giả vờ đáng thương, mà giống như là làm nũng.
So với trước đây, Cố Nguyệt Khâm cảm thấy khác biệt khi cúi đầu trước người khác khi bị người khinh nhục.
Một người nam nhân lại làm ra loại tư thái này, nhưng thật ra không thấy ghê tởm, còn có vài phần tế nhị, Hạ Thiên Tiếu hít một hơi thật sâu, biết tuyệt đối không thể bị vẻ bề ngoài của người lừa gạt, vội vàng quay đầu lại.
Sau khị cậu quay đầu lại, Cố Nguyệt Khâm cũng không vui lắm.
Rõ ràng là bị trông giữ, nhưng tư thái hắn thật ra thanh thản, không cảm thấy chút nào là bị quản chế, không cao hứng nói: "Các ngươi muốn ép ta đi biên quan, dù sao cũng phải ép một cái hoàn chỉnh chất tử mà đi thôi*."
*Ý ẻm là dù ép thế nào cung phải giữ ẻm nguyên vẹn mà đi
Lời này không phải là một trò đùa.
Hạ Thiên Tiếu lập tức nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
Cố Nguyệt Khâm khựng lại một chút, nở ra nụ cười như trước, "Cùng ta trò chuyện đi, ca ca."
Hạ Thiên Tiếu nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Ngươi nói, ta nghe."
"Ca ca sao lại lạnh nhạt như thế chứ?" Cố Nguyệt Khâm gục đầu xuống, "Là do Nguyệt Khâm hồi trước chọc giận ca ca?"
Hạ Thiên Tiếu trả lời lại một cách mỉa mai, "Ta là hoàng tử của Hoàng Thượng Đại Hạ, ngươi là hoàng tử Mẫn Quốc, ngươi gọi ta ca ca, chẳng lẽ là muốn nhận hoàng đế Đại Hạ chúng ta là phụ hoàng?"
Cố Nguyệt Khâm biến đổi sắc mặt, ngụy trang trên mặt thiếu chút nữa không giữ được.
Nhưng cũng rất nhanh, sắc mặt hắn liền khôi phục như thường, "Hoàng đế Đại Hạ, Nguyệt Khâm tất nhiên là trèo cao không nổi."
Lúc sau, giống như là đang nổi giận, hắn không còn quấy rầy Hạ Thiên Tiếu nữa.
Không phải Hạ Thiên Tiếu miệng độc, chuyên tâm tìm chỗ đau của người khác, mà là lần trước là do một lần, cái tên chất tử này ở trước mặt Thái Tử hãm hại cậu; mà nguyên chủ cũng đối xử với hắn rất tốt, nhưng đến cuối cũng cũng rời vào kết cục như vậy, mà cậu thì vẫn còn muốn sống tiếp.
Chỉ là khi Cố Nguyệt Khâm tức giận, cũng có một phen tư vị khác.
Hạ Thiên Tiếu nhìn thấy, người thị vệ bên cạnh hắn đôi mắt mở to.
Lần này đi, không có thị thiếp đi theo, càng không có quân kỹ*, trong lòng hỏa khí khó tiêu, nhìn thấy người đẹp liền đi không nổi cũng là bình thường.
*Dịch thô là không có điếm=))
Những người này cũng không phải thuộc hạ cậu, Hạ Thiên Tiếu đơn nhiên không có quyền quản, liền dời tầm mắt.
Khi mặt trời ngày càng lên cao, Yến Quy cùng Thái Tử cuối cùng cũng đi săn trở về, lần thu hoạch này có thể cho tùy tùng thị vệ đều có thể ăn no một bữa, sau đó liền tiếp tục lên đường.
Chỉ là lần này, đi không bao xa, Hạ Thiên Tiếu ở trong xe ngựa nhắm mắt ánh mắt, liền cảm thấy xe ngựa rung chuyển đến mức muốn trực tiếp muốn đem cậu quẳng ra ngoài.
Người bên ngoài xe ngựa lớn tiếng nói: "Các ngươi từ nơi nào tới? Giơ tay các ngươi lên!"
Bọn họ gặp một đám dân chúng không biết từ nơi nào chạy ra.
Nhóm bá tánh này xanh xao vàng vọt, thần sắc tiều tụy không nói, thậm chí có người áo rách quần manh, có người chống mới có thể tiến lên phía trước.
Hạ Thiên Tiếu xốc màn xe lên, liền thấy Thái Tử xuống ngựa, tự mình đi qua giao thiệp.
Bên người hắn có hai thị vệ đang ngăn cản.
"Đại công tử! Không thể!"
"Đại công tử, tốt xấu gì cũng phải để thuộc hạ đi xem trên người bọn họ có thứ gì sắc bén không!"
Hạ Tử Sâm dừng lại, liếc bọn họ một cái, trào phúng nói: "Các ngươi cảm thấy, hiện tại với bộ dáng của bọn họ, ngay cả có kiếm trong tay, bọn họ còn có thể giơ thanh kiếm lên? Càng không nói đến đâm về phía trước một nhát."
Hai thị vệ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn tránh đường.
Hạ Thiên Tiếu thấy thế, cũng xuống xe ngựa, Viên Viên đứng ở bên cạnh cậu, nhìn về phía của Thái Tử.
Chỉ thấy Hạ Tử Sâm tiến lên nói gì đó, ngay sau đó, mấy bá tánh kia thế mà lại quỳ xuống với Hạ Tử Sâm, Hạ Tử Sâm duỗi tay muốn nâng bọn họ dậy, mấy bá tánh kia lại không chịu, quỳ trên mặt đất dập đầu.
Nguyên bản đã là nỏ mạnh hết đà, khái không được mấy cái, trưởng lão dẫn đầu liền ngất đi.
Đôi mắt sắc bén của Hạ Thiên Tiếu, nhìn thấy phía sau vị trưởng lão kia có một người phụ nữ, người phụ nữ kia che chở chặt chẽ hai nữ hài trong lồng ngực của mình.
Cậu nhớ lại.
Vị trưởng lão này, hình như là vị trí giả* mà Hạ Tử Sâm đã mang về trong chuyến đi này.
*Trí giả: nhà thông thái
Người này ở hậu kỳ cũng giúp Hạ Tử Sâm không ít.
Nhưng mà lệnh Hạ Thiên Tiếu tương đối để ý, là hắn phía sau hai cái tiểu nữ hài.
Nghe đồn hai nữ hài này mệnh khổ, không thể đi theo cùng Hạ Tử Sâm trở lại kinh thành, từ trên đường từ biên quan trở về đã bị giết chết cùng mẫu thân các nàng ở ngoài biên quan, mất đi ba mạng người.
Hạ Thiên Tiếu nhìn hai khuôn mặt nhỏ bẩn thỉu, hai khuôn mặt nhỏ kia cũng nhìn thấy cậu.
Khi cậu đang định mở miệng gọi người đến đây thì hai đứa nhỏ đã co rúm trong vòng tay cha mẹ.
Những thủ hạ còn lại thấy trưởng lão trước mặt Hạ Tử Sâm hôn mê bất tỉnh, liền vội vàng đem người nâng lên, bọn họ đi theo có vài người biết y thuật, liền mau chóng chữa trị cho trưởng lão.
Hạ Tử Sâm phân phó mọi người, tạm dừng hành trình, nghỉ ngơi tại chỗ.
Viên Viên nói với Hạ Thiên Tiếu: "Lục công tử, ta vào trong xe ngựa nghỉ tạm đi?"
Hạ Thiên Tiếu nhìn quanh một vòng, "Nếu còn tiếp tục ở trong xe, sợ là sẽ chán chết, không bằng ở lại nhìn xem."
Viên Viên liền an an tĩnh tĩnh mà đứng ở bên cạnh cậu.
Thái Tử đã vội đến mức không rảnh bận tâm đến bọn họ.
Cậu du tẩu ở trong đám người, lấy lương thực bọn họ tồn trữ lương thực đưa cho mấy người lưu dân.
Theo như lời bọn họ nói, nếu đi về hướng Tây 20km, sẽ có một cái thôn trang, bọn họ đã ở trong thôn vài thập niên, gần như không tiếp xúc với bên ngoài, lương thực, phòng ở, nguồn nước, đều là tự cung tự cấp.
Nhưng là bắt đầu từ một hai tháng trước, trong thôn bọn họ nghênh đón khách không mời mà đến.
Vị khách không mời mà đến này không rõ thân phận, không rõ bối cảnh, có khi đến tướng mạo cũng thấy không rõ, che mặt, đầu tiên là cưỡng đoạt lương thực của bọn họ, sau đó lại giết mấy thôn dân của bọn họ.
Sau đó lại càng là trầm trọng thêm, cưỡng đoạt nữ nhân bọn họ trong thôn, chiếm đoạt nhà cửa đất đai bọn họ, làm hại bọn họ không chỗ để đi, chỉ có thể lưu lạc khắp nơi.
Những thôn dân có thể đi được đến đây cũng đều là nhờ những người bị giết chết đó.
Mẫu thân của cặp song sinh nói: "Bọn họ tự xưng là người Mẫn quốc."
Hiện nay giữa hai nước không yên ổn.
Nhưng khoảng cách từ Mẫn quốc đến nơi này cũng rất xa, các thành trì gần biên quan cũng chưa gặp thiện hại gì, sao có thể đến cưỡng đoạt đồ vật của bọn họ trước được? Thái Tử nghe xong, mặt trầm như nước.
Trong khi mọi người đang bận rộn, Hạ Thiên Tiếu vẫn đang tìm hai đứa nhỏ kia, hai hài tử đó là song sinh, tuy khuôn mặt lấm lem nhưng vẫn có thể nhìn thấy cặp mắt to ngấn nước, thật sự là đáng thương.
Nhưng mẫu thân các nàng bảo hộ vô cùng, Hạ Thiên Tiếu trước sau không tìm được.
Không tìm được, cậu liền không tìm nữa, dù sao bọn họ đã ở cùng một cái trận doanh.
Lúc trước bởi vì hàn thực tán mà uổng mạng một tiểu thái giám, Hạ Thiên Tiếu tuy rằng cứu được mẫu thân hắn, sau khi đánh trả xong Hoàng Hậu, cậu liền đưa nàng về đàng hoàng, thậm chí còn mướn người tới hầu hạ nàng.
Nhưng là tiểu thái giám kia vẫn không thể cứu, còn để cậu nhìn thấy cả thi thể người thật.
Lần này cặp song sinh này, hy vọng cũng đừng để cậu thấy lại thảm trạng như vậy.
Khi Hạ Thiên Tiếu tìm người, cũng có một người lặng yên không một tiếng động mà đứng ở phía sau cậu.
Hạ Thiên Tiếu xoay người, khi nhìn thấy Cố Nguyệt Khâm, liền có suy nghĩ muốn chạy, nhưng là Cố Nguyệt Khâm tiến lại gần, nhỏ giọng với hắn: "Hoá ra là ngươi thích tiểu hài tử sao?"
"Có liên quan gì đến ngươi đâu?" Hạ Thiên Tiếu nhíu mày.
Ngay sau đó, hắn liền thấy không đúng, đột nhiên nói: "Thị vệ trông coi ngươi đâu?"
"Suỵt," Cố Nguyệt Khâm vươn một ngón tay, "Ta chính là trộm chạy ra, nhất định phải nhỏ giọng, không thể bị người phát hiện nha, A Tiếu."
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Cái gì? Cố Nguyệt Khâm gọi cậu là cái gì?
"Cố công tử," Hạ Thiên Tiếu thở dài, "Cho dù có Thiên Vương lão tử ở chỗ này, ngươi và ta cũng không có thân quen đến mức gọi là "A Tiếu" đâu."
Cố Nguyệt Khâm lại làm ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, "Ca ca không cho gọi, A Tiếu cũng không được, vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là cái gì?"
Hạ Thiên Tiếu mặt vô biểu tình, "Lục công tử."
Cố Nguyệt Khâm lần này không có thị vệ trông giữ, bên cạnh cũng chỉ có một Viên Viên không có tính uy hiếp, động tác làm càn rất nhiều.
Hắn đột nhiên tiến sát vào một ít, gần như là dựa voà trên người Hạ Thiên Tiếu, giống như một thiếu nữ dựa vào tình lang, ôn tồn mềm giọng, "Ta mới không gọi, lục công tử không hay "A Tiếu" dễ nghe."
Hạ Thiên Tiếu: "......"
Hạ Thiên Tiếu xem như minh bạch.
Người này tìm cậu xác thật là do không có việc gì để làm, chính là lấy cậu làm niềm vui.
Chỉ là không biết, Cố Nguyệt Khâm chủ động trêu trọc cậu, Cố Nguyệt Khâm sau này khôi phục danh phận, còn có sát tâm đối với cậu không?
Hạ Thiên Tiếu cố ý nói: "Nhìn không ra, hoá ra Cố công tử còn có đam mê này."
Từ trước khi còn ở kinh thành, Cố Nguyệt Khâm thống hận nhất chính là loại nam nhân coi hắn như nữ nhân mua vui, sau lưng đều đã bị hắn trả thù lại.
Hiện giờ, cậu nói lời này trước mặt Cố Nguyệt Khâm, chính là cố ý dẫm vào bãi mìn của hắn.
Danh sách chương