Ánh mắt Thái Tử di chuyển, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu, "Lục đệ ngươi còn có chuyện gì chưa nói với phụ hoàng sao?"
Hạ Thiên Tiếu đột nhiên hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Hạ Tử Sâm.
Ánh mắt của hai người va vào nhau, mỗi người đều có kế hoạch riêng, trong mắt Hạ Thiên Tiếu đều là cái túi tiền kia, mà Hạ Tử Sâm lại đang nghĩ đệ đệ này của hắn, chẳng những miệng lợi hại, lá gan cũng lớn hơn không ít.
Nếu là trước kia, cậu sẽ không bao giờ dám nhìn thẳng vào hắn như vậy, nhưng khi Hạ Thiên Tiếu nhìn hắn, trong mắt sẽ không có sự sợ hãi, không có khâm phục, càng không có ý muốn cùng hắn thân cận.
Hạ Tử Sâm híp híp mắt.
Bình thường hắn cũng không có nguyện ý để ý tới người Lục đệ phế vật này của hắn, có lúc có hứng sẽ trêu chọc cậu, trong lòng cũng không thật sự để ý tới.
Ngoại trừ một vài lần Hoàng Thượng công khai biểu hiện sự thiên vị với tên phế vật này trước mặt hắn ra.
Nhưng khi đó, hắn cũng chỉ ở trong lòng cười lạnh một phen, cũng không thật sự tức giận.
Nhưng hai ngày gần đây, vì tên đệ đệ này điều tra vụ án luôn thường xuyên nhảy nhót trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng từ sủng ái một tên phế vật, dần dần thế nhưng cũng có ý muốn bồi dưỡng hắn, sự kiên nhẫn của Hạ Tử Sâm cũng dần bị hao mòn.
Hạ Thiên Tiếu bị Hạ Tử Sâm nhìn chằm chằm như vậy, thong dong nói: "Thần đệ không có việc gì, phải đi rồi."
Cậu dẫn có lòng lui ra ngoài.
Bởi vì khoảng cách xa, nên Hạ Thiên Tiếu xem không rõ lắm hoa văn trên khăn tay của Hoàng Hậu, hơn nữa có Hoàng Thượng ở bên trong, cậu không thể cứ thế tiến sát vào xem.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ người muốn hại cậu là Hoàng Hậu?
Trong nguyên tác, Hạ Thiên Tiếu không có đem chuyện này đi điều tra, cũng không ai phát hiện ra cái túi tiền này, đơn nhiên cũng không biết là của ai.
Nhưng nếu cái túi tiền này là của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vì sao phải cho Hà Ngọc túi tiền mà không phải cái gì đó khác? Cho bạc không phải tốt hơn sao? Cái túi tiền này làm thế nào đến được tay Hà Ngọc?
Xem độ cứng của thi thể, hẳn là khi hắn bị hại chết vẫn cố nắm chặt không buông.
Cũng không biết Yến Quy làm thế nào cạy ra được.
Trở về Ý Thanh Điện, Hạ Thiên Tiếu vội vàng rót một chén nước.
Nếu chuyện này là Hoàng Hậu muốn hãm hại cậu, cũng không phải không có động cơ cùng lý do, nhưng vấn đề chính là, hiện tại cậu đã biết người phía sau màn là ai, nhưng lại không thể nào kể tội của Hoàng Hậu.
Tuy nói Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng bằng mặt không bằng lòng, nhưng nếu cậu nói cho Hoàng Thượng vẫn sẽ khiến cho Hoàng Thượng không hài lòng.
Cậu cần nhiều chứng cứ hơn, còn phải làm Hoàng Thượng tự mình phát hiện chuyện này, mà không phải thông qua cậu nói.
Viên Viên thấy hắn mặt ủ mày chê trở về, còn nghi hoặc, "Hoàng Thượng cũng chưa nói gì, lục điện hạ thế này là......"
"Không có gì," Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vòng tay qua người hắn, "Ngươi có biết, Thái Tử gần đây làm những gì không? Ta thấy hắn bận rộn cả ngày không gặp ai, rất tò mò."
"Điện hạ, chuyện này ta nào biết đến," Viên Viên hạ giọng, "Nghe nói, hình như là vì thu thập bị mẫn quốc cách vách làm náo loạn, nên vô cùng bận rộn."
Nói tới chuyện này, trên mặt Viên Viên còn có chút không cao hứng.
Hạ Thiên Tiếu hỏi: "Biểu tình ngươi thế này là như thế nào?"
"Lục điện hạ thứ tội," Viên Viên cúi đầu, "Nô tài chính là cảm thấy, chuyện này có thể sẽ cho ngài cơ hội thể hiện, nhưng ngài lại bị hãm hại, nên liền rơi vào trong tay Thái Tử, nô tài thấy thế mới không cam lòng thay người."
Thế mà lại là do chuyện này?
Hạ Thiên Tiếu lập tức sửng sốt, trong nguyên tác cũng có mô tả tình tiết này, tình tiết này gần như là bước khởi đầu cho sự nghiệp cho nhân vật chính trong đoạn này.
Chẳng bao lâu nữa, nhân vật chính sẽ bước vào đấu trường, sau đó tại đây thể hiện quyền cước, lại nhận được tán thưởng của Thái Tử, dần dần xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vai chính mới là con ruột của Hoàng Thượng, cũng là con ruột của sủng phi La thị.
Hơn nữa, động cơ Hoàng Hậu hãm hại cậu lập tức cũng có.
Quả thực muốn làm chuyện xấu nhất định phải có đủ động cơ, nếu nói chỉ là vì chán ghét cậu, nhưng Hoàng Hậu trước đây cũng rất chán ghét cậu, lúc trước cũng không thấy Hoàng Hậu động thủ nha.
Hạ Thiên Tiếu vỗ vỗ mặt Viên Viên, "Được rồi, ta biết ngươi đối tốt với ta."
Nhưng đấy không phải chuyện cậu lo lắng.
Chủ yếu là trong cung quá hung hiểm, cậu ai cũng không muốn đắc tội, chỉ muốn an phận làm một hoàng tử nhàn rỗi.
Nhưng là muốn làm hoàng tử nhàn rỗi trước tiên phải có ân sủng, muốn có được ân sủng phải khiêu vũ trên đầu mũi đao, này ngược với tham vọng làm cá mặn* của cậu.
* "Cá mặn" còn là tiếng lóng của người Quảng Đông: có nghĩa là "x. ác c. hết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.
Bởi vì khi còn đi học cậu không có ngày nghỉ.
Bây giờ xuyên qua xong, còn mệt hơn cả trước đây đi thi cuối kì.
Nếu không, dù sao hiện tại chuyện cậu không phải con ruột Hoàng Thượng còn chưa có bại lộ, Hoàng Thượng không thể ra lệnh xử tử cậu, cậu lặng lẽ biến mất, hoặc là chết độn, hoặc là không tham dự vào việc đấu tranh, lặng yên xuống sân khấu.
Hạ Thiên Tiếu hai mắt sáng lên, đối với Viên Viên nói: "Trước tiên giao cho ngươi một việc, đi tra xem Hà Ngọc còn có người thân trên đời hay không."
Viên Viên nhận mệnh.
Khi hắn chuẩn bị đi đột nhiên quay người lại, dặn dò nói: "Điện hạ, hôm nay ngài lại không thượng triều, tuy nói là ở tra án, nhưng Hoàng Thượng bên kia......"
"À cái này," Hạ Thiên Tiếu không thèm nhìn hắn, xoay đầu đi, "Phụ hoàng không phải biết ta đang bận sao, huống chi, ta đến cũng như không."
Một lần đi thượng triều đã cạn kiệt hết kiên nhẫn của cậu, cậu đến một lần đã thống khổ không muốn đến lần thứ hai.
Chưa kể trời chưa sáng đã phải rời giường, mà thủ tục sau khi thức đậy cũng hết sức rườm rà.
Ngày hôm đó đi trong triều cũng không có người quen, Thái Tử bận việc khác, Yến Quy cũng không đi, Hứa Quyết Minh nói hắn còn chưa thi đậu Trạng Nguyên nên không có tư cách vào triều, mà cho dù có đi thì hắn cũng lạnh như băng sương, Hạ Thiên Tiếu sợ chính mình chết cóng.
Mà không quen người nào, cậu cũng không biết đi đâu làm gì trong triều.
Bị Hoàng Thượng gọi lên, cậu cũng chỉ có thể trả lời "Ta cảm thấy vị đại nhân này nói có lý", "Vị đại nhân này cũng khá tốt".
Sau vài hiệp, Hoàng Thượng sắc mặt ý vị sâu xa.
Cậu có làm nên tội tình gì đâu!
Viên Viên: "...... Ngài gần nhất mới thượng triều được đúng một ngày."
Hạ Thiên Tiếu xấu hổ cười. Truyện Ngôn Tình
Loại chuyện thượng triều này ở Đại Hà không bắt buộc, nhưng ai cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trước Hoàng Thượng nên chỉ có thể đến.
Cũng chỉ có Hạ Thiên Tiếu mới có gan như vậy.
Hạ Thiên Tiếu vội vàng đuổi Viên Viên đi.
Hắn phát hiện tiểu thái giám Viên Viên người nhỏ nhưng chí lớn, rất khó lường, chờ thêm thời gian nữa nhất định phải sửa lại chữa tư tưởng của hắn.
Chờ Viên Viên đi rồi, Hạ Thiên Tiếu tính toán lại tình tiết hiện tại, vai chính hiện tại vẫn là một tên tiểu thị vệ, còn đang ở góc nào đó trong hoàng cung canh giữ.
Chỉ cần vai chính bắt đầu lên sân khấu, thế giới này có thể sẽ bắt đầu thúc đẩy tình tiết, khi đó vai trò của cậu cũng bắt đầu đếm ngược, mạng sống của cậu cũng bắt đầu đếm ngược.
Phải nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết.
Với sự kỳ vọng cấp thiết như vậy, Hạ Thiên Tiếu không có việc gì làm liền ở trong hoàng cung đi dạo.
Tuy rằng cái ý tưởng này rất vô nghĩa, nhưng cậu đang muốn xem xem trong hoàng cung có máy cái gì địa đạo hay không, hay là lối ra thần bí nào đó, trong phim truyền hình đều nói như vậy hết, hiện tại bản chất của thế giới này là tiểu thuyết, hẳn là sẽ có đi?
Cuối cùng, địa đạo thì không thấy nhưng biện pháp ra khỏi cung thì cậu lại thấy.
Ra cung phải có một bộ thủ tục, vô cùng phiền phức, nếu cậu chạy trốn thì không thể theo các thủ tục thông thường được, những con đường bất thường là xe ngựa do nô tài dùng để vận chuyển hàng hoá.
Cậu quan sát một lúc thì cảm giác việc này có thể làm được.
Nhưng vẫn còn kém thực tiễn.
Đúng lúc Hạ Thiên Tiếu do dự nên thử hay không một lần, hơn nữa phải nghĩ nếu thật sự đi ra ngoài thì cậu phải quay trở lại như thế nào, thì ở trong một góc hoàng cung cậu đụng phải vai chính.
Hạ Thiên Tiếu không biết mặt, mới lúc đầu còn không biết người đó là vai chính.
Nhưng cậu rất nhanh nhận ra người bên cạnh, là Thái Tử Hạ Tử Sâm.
Chưa kịp nghĩ hai người đó làm thế nào lại đi cùng nhau, Hạ Thiên Tiếu xoay người liền muốn chạy, nhưng Hạ Tử Sâm đã thấy cậu, liền hơi hơi mỉm cười, không có ý tốt gọi cậu: "Lục đệ, sao ngươi nhìn thấy bổn cung, liền giống như chuột thấy mèo vậy?"
Hạ Thiên Tiếu trong lòng nói không phải ta và ngươi là kẻ thù không đội trời chung sao.
Cậu cứng ngắc quay người lại, bên người lại còn không có Viên Viên, ở một mình liền thấy có ảo giác tứ cố vô thân*.
*"tứ cố vô thân": Ngoảnh lại nhìn bốn phương không có ai thân thích với mình
"Thái, Thái Tử ca ca."
"Lục đệ," Hạ Tử Sâm hơi nghiêng đầu, "Bổn cung cũng không có ăn thịt ngươi."
Hạ Thiên Tiếu nhìn người bên cạnh Hạ Tử Sâm.
Người này đeo đao, là một thị vệ, trông hắn...... không cường tráng như thị vệ thông thường, mà khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tiếu* vô cùng, nhưng hắn chắc chắn biết võ.
*đẹp zai
Hiện giờ Hạ Thiên Tiếu còn chưa xác định được sự tình Hoàng Hậu làm rốt cuộc cuối cùng Thái Tử có biết hay không.
Nếu biết đến, thì hẳn cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn đi.
Càng quan trọng là, nhìn Hạ Tử Sâm khó chịu cậu cũng đã lâu, sẽ không mượn cơ hội trả thù cậu đi? Cậu cũng không có võ.
Hạ Tử Sâm thấy hắn trước đây vô cùng bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với cậu, sắc mặt hắn liền thay đổi, đột nhiên có chút hứng thú.
Hắn cười như không cười, bỗng nhiên đi hai bước tới chỗ Hạ Thiên Tiếu.
Khoảng cách hai người bị kéo lại rất gần, hô hấp của Hạ Thiên Tiếu cứng lại.
"Tuy rằng lục đệ tú sắc khả xan*, nhưng bổn cung......" Đúng lúc này, Hạ Tử Sâm nâng tay lên, mơn trớn gương mặt Hạ Thiên Tiếu.
*tú sắc khả xan: vẻ đẹp không thể nói bằng lời
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy khó hiểu.
Hạ Tử Sâm nâng tay lên, lấy lá cây từ trên người cậu rồi giơ tay chìa ra trước mặt cậu.
"Ta thật sự không ăn thịt người, cũng không có hứng thú với ngươi, lục đệ."
Hắn nói những lời này, là đem xé rách đi lớp ngụy trang của hắn từ trước đến nay.
Hạ Thiên Tiếu đột nhiên hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Hạ Tử Sâm.
Ánh mắt của hai người va vào nhau, mỗi người đều có kế hoạch riêng, trong mắt Hạ Thiên Tiếu đều là cái túi tiền kia, mà Hạ Tử Sâm lại đang nghĩ đệ đệ này của hắn, chẳng những miệng lợi hại, lá gan cũng lớn hơn không ít.
Nếu là trước kia, cậu sẽ không bao giờ dám nhìn thẳng vào hắn như vậy, nhưng khi Hạ Thiên Tiếu nhìn hắn, trong mắt sẽ không có sự sợ hãi, không có khâm phục, càng không có ý muốn cùng hắn thân cận.
Hạ Tử Sâm híp híp mắt.
Bình thường hắn cũng không có nguyện ý để ý tới người Lục đệ phế vật này của hắn, có lúc có hứng sẽ trêu chọc cậu, trong lòng cũng không thật sự để ý tới.
Ngoại trừ một vài lần Hoàng Thượng công khai biểu hiện sự thiên vị với tên phế vật này trước mặt hắn ra.
Nhưng khi đó, hắn cũng chỉ ở trong lòng cười lạnh một phen, cũng không thật sự tức giận.
Nhưng hai ngày gần đây, vì tên đệ đệ này điều tra vụ án luôn thường xuyên nhảy nhót trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng từ sủng ái một tên phế vật, dần dần thế nhưng cũng có ý muốn bồi dưỡng hắn, sự kiên nhẫn của Hạ Tử Sâm cũng dần bị hao mòn.
Hạ Thiên Tiếu bị Hạ Tử Sâm nhìn chằm chằm như vậy, thong dong nói: "Thần đệ không có việc gì, phải đi rồi."
Cậu dẫn có lòng lui ra ngoài.
Bởi vì khoảng cách xa, nên Hạ Thiên Tiếu xem không rõ lắm hoa văn trên khăn tay của Hoàng Hậu, hơn nữa có Hoàng Thượng ở bên trong, cậu không thể cứ thế tiến sát vào xem.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ người muốn hại cậu là Hoàng Hậu?
Trong nguyên tác, Hạ Thiên Tiếu không có đem chuyện này đi điều tra, cũng không ai phát hiện ra cái túi tiền này, đơn nhiên cũng không biết là của ai.
Nhưng nếu cái túi tiền này là của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vì sao phải cho Hà Ngọc túi tiền mà không phải cái gì đó khác? Cho bạc không phải tốt hơn sao? Cái túi tiền này làm thế nào đến được tay Hà Ngọc?
Xem độ cứng của thi thể, hẳn là khi hắn bị hại chết vẫn cố nắm chặt không buông.
Cũng không biết Yến Quy làm thế nào cạy ra được.
Trở về Ý Thanh Điện, Hạ Thiên Tiếu vội vàng rót một chén nước.
Nếu chuyện này là Hoàng Hậu muốn hãm hại cậu, cũng không phải không có động cơ cùng lý do, nhưng vấn đề chính là, hiện tại cậu đã biết người phía sau màn là ai, nhưng lại không thể nào kể tội của Hoàng Hậu.
Tuy nói Hoàng Hậu cùng Hoàng Thượng bằng mặt không bằng lòng, nhưng nếu cậu nói cho Hoàng Thượng vẫn sẽ khiến cho Hoàng Thượng không hài lòng.
Cậu cần nhiều chứng cứ hơn, còn phải làm Hoàng Thượng tự mình phát hiện chuyện này, mà không phải thông qua cậu nói.
Viên Viên thấy hắn mặt ủ mày chê trở về, còn nghi hoặc, "Hoàng Thượng cũng chưa nói gì, lục điện hạ thế này là......"
"Không có gì," Hạ Thiên Tiếu bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vòng tay qua người hắn, "Ngươi có biết, Thái Tử gần đây làm những gì không? Ta thấy hắn bận rộn cả ngày không gặp ai, rất tò mò."
"Điện hạ, chuyện này ta nào biết đến," Viên Viên hạ giọng, "Nghe nói, hình như là vì thu thập bị mẫn quốc cách vách làm náo loạn, nên vô cùng bận rộn."
Nói tới chuyện này, trên mặt Viên Viên còn có chút không cao hứng.
Hạ Thiên Tiếu hỏi: "Biểu tình ngươi thế này là như thế nào?"
"Lục điện hạ thứ tội," Viên Viên cúi đầu, "Nô tài chính là cảm thấy, chuyện này có thể sẽ cho ngài cơ hội thể hiện, nhưng ngài lại bị hãm hại, nên liền rơi vào trong tay Thái Tử, nô tài thấy thế mới không cam lòng thay người."
Thế mà lại là do chuyện này?
Hạ Thiên Tiếu lập tức sửng sốt, trong nguyên tác cũng có mô tả tình tiết này, tình tiết này gần như là bước khởi đầu cho sự nghiệp cho nhân vật chính trong đoạn này.
Chẳng bao lâu nữa, nhân vật chính sẽ bước vào đấu trường, sau đó tại đây thể hiện quyền cước, lại nhận được tán thưởng của Thái Tử, dần dần xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Vai chính mới là con ruột của Hoàng Thượng, cũng là con ruột của sủng phi La thị.
Hơn nữa, động cơ Hoàng Hậu hãm hại cậu lập tức cũng có.
Quả thực muốn làm chuyện xấu nhất định phải có đủ động cơ, nếu nói chỉ là vì chán ghét cậu, nhưng Hoàng Hậu trước đây cũng rất chán ghét cậu, lúc trước cũng không thấy Hoàng Hậu động thủ nha.
Hạ Thiên Tiếu vỗ vỗ mặt Viên Viên, "Được rồi, ta biết ngươi đối tốt với ta."
Nhưng đấy không phải chuyện cậu lo lắng.
Chủ yếu là trong cung quá hung hiểm, cậu ai cũng không muốn đắc tội, chỉ muốn an phận làm một hoàng tử nhàn rỗi.
Nhưng là muốn làm hoàng tử nhàn rỗi trước tiên phải có ân sủng, muốn có được ân sủng phải khiêu vũ trên đầu mũi đao, này ngược với tham vọng làm cá mặn* của cậu.
* "Cá mặn" còn là tiếng lóng của người Quảng Đông: có nghĩa là "x. ác c. hết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.
Bởi vì khi còn đi học cậu không có ngày nghỉ.
Bây giờ xuyên qua xong, còn mệt hơn cả trước đây đi thi cuối kì.
Nếu không, dù sao hiện tại chuyện cậu không phải con ruột Hoàng Thượng còn chưa có bại lộ, Hoàng Thượng không thể ra lệnh xử tử cậu, cậu lặng lẽ biến mất, hoặc là chết độn, hoặc là không tham dự vào việc đấu tranh, lặng yên xuống sân khấu.
Hạ Thiên Tiếu hai mắt sáng lên, đối với Viên Viên nói: "Trước tiên giao cho ngươi một việc, đi tra xem Hà Ngọc còn có người thân trên đời hay không."
Viên Viên nhận mệnh.
Khi hắn chuẩn bị đi đột nhiên quay người lại, dặn dò nói: "Điện hạ, hôm nay ngài lại không thượng triều, tuy nói là ở tra án, nhưng Hoàng Thượng bên kia......"
"À cái này," Hạ Thiên Tiếu không thèm nhìn hắn, xoay đầu đi, "Phụ hoàng không phải biết ta đang bận sao, huống chi, ta đến cũng như không."
Một lần đi thượng triều đã cạn kiệt hết kiên nhẫn của cậu, cậu đến một lần đã thống khổ không muốn đến lần thứ hai.
Chưa kể trời chưa sáng đã phải rời giường, mà thủ tục sau khi thức đậy cũng hết sức rườm rà.
Ngày hôm đó đi trong triều cũng không có người quen, Thái Tử bận việc khác, Yến Quy cũng không đi, Hứa Quyết Minh nói hắn còn chưa thi đậu Trạng Nguyên nên không có tư cách vào triều, mà cho dù có đi thì hắn cũng lạnh như băng sương, Hạ Thiên Tiếu sợ chính mình chết cóng.
Mà không quen người nào, cậu cũng không biết đi đâu làm gì trong triều.
Bị Hoàng Thượng gọi lên, cậu cũng chỉ có thể trả lời "Ta cảm thấy vị đại nhân này nói có lý", "Vị đại nhân này cũng khá tốt".
Sau vài hiệp, Hoàng Thượng sắc mặt ý vị sâu xa.
Cậu có làm nên tội tình gì đâu!
Viên Viên: "...... Ngài gần nhất mới thượng triều được đúng một ngày."
Hạ Thiên Tiếu xấu hổ cười. Truyện Ngôn Tình
Loại chuyện thượng triều này ở Đại Hà không bắt buộc, nhưng ai cũng không muốn để lại ấn tượng xấu trước Hoàng Thượng nên chỉ có thể đến.
Cũng chỉ có Hạ Thiên Tiếu mới có gan như vậy.
Hạ Thiên Tiếu vội vàng đuổi Viên Viên đi.
Hắn phát hiện tiểu thái giám Viên Viên người nhỏ nhưng chí lớn, rất khó lường, chờ thêm thời gian nữa nhất định phải sửa lại chữa tư tưởng của hắn.
Chờ Viên Viên đi rồi, Hạ Thiên Tiếu tính toán lại tình tiết hiện tại, vai chính hiện tại vẫn là một tên tiểu thị vệ, còn đang ở góc nào đó trong hoàng cung canh giữ.
Chỉ cần vai chính bắt đầu lên sân khấu, thế giới này có thể sẽ bắt đầu thúc đẩy tình tiết, khi đó vai trò của cậu cũng bắt đầu đếm ngược, mạng sống của cậu cũng bắt đầu đếm ngược.
Phải nhanh chóng tìm được biện pháp giải quyết.
Với sự kỳ vọng cấp thiết như vậy, Hạ Thiên Tiếu không có việc gì làm liền ở trong hoàng cung đi dạo.
Tuy rằng cái ý tưởng này rất vô nghĩa, nhưng cậu đang muốn xem xem trong hoàng cung có máy cái gì địa đạo hay không, hay là lối ra thần bí nào đó, trong phim truyền hình đều nói như vậy hết, hiện tại bản chất của thế giới này là tiểu thuyết, hẳn là sẽ có đi?
Cuối cùng, địa đạo thì không thấy nhưng biện pháp ra khỏi cung thì cậu lại thấy.
Ra cung phải có một bộ thủ tục, vô cùng phiền phức, nếu cậu chạy trốn thì không thể theo các thủ tục thông thường được, những con đường bất thường là xe ngựa do nô tài dùng để vận chuyển hàng hoá.
Cậu quan sát một lúc thì cảm giác việc này có thể làm được.
Nhưng vẫn còn kém thực tiễn.
Đúng lúc Hạ Thiên Tiếu do dự nên thử hay không một lần, hơn nữa phải nghĩ nếu thật sự đi ra ngoài thì cậu phải quay trở lại như thế nào, thì ở trong một góc hoàng cung cậu đụng phải vai chính.
Hạ Thiên Tiếu không biết mặt, mới lúc đầu còn không biết người đó là vai chính.
Nhưng cậu rất nhanh nhận ra người bên cạnh, là Thái Tử Hạ Tử Sâm.
Chưa kịp nghĩ hai người đó làm thế nào lại đi cùng nhau, Hạ Thiên Tiếu xoay người liền muốn chạy, nhưng Hạ Tử Sâm đã thấy cậu, liền hơi hơi mỉm cười, không có ý tốt gọi cậu: "Lục đệ, sao ngươi nhìn thấy bổn cung, liền giống như chuột thấy mèo vậy?"
Hạ Thiên Tiếu trong lòng nói không phải ta và ngươi là kẻ thù không đội trời chung sao.
Cậu cứng ngắc quay người lại, bên người lại còn không có Viên Viên, ở một mình liền thấy có ảo giác tứ cố vô thân*.
*"tứ cố vô thân": Ngoảnh lại nhìn bốn phương không có ai thân thích với mình
"Thái, Thái Tử ca ca."
"Lục đệ," Hạ Tử Sâm hơi nghiêng đầu, "Bổn cung cũng không có ăn thịt ngươi."
Hạ Thiên Tiếu nhìn người bên cạnh Hạ Tử Sâm.
Người này đeo đao, là một thị vệ, trông hắn...... không cường tráng như thị vệ thông thường, mà khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tiếu* vô cùng, nhưng hắn chắc chắn biết võ.
*đẹp zai
Hiện giờ Hạ Thiên Tiếu còn chưa xác định được sự tình Hoàng Hậu làm rốt cuộc cuối cùng Thái Tử có biết hay không.
Nếu biết đến, thì hẳn cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn đi.
Càng quan trọng là, nhìn Hạ Tử Sâm khó chịu cậu cũng đã lâu, sẽ không mượn cơ hội trả thù cậu đi? Cậu cũng không có võ.
Hạ Tử Sâm thấy hắn trước đây vô cùng bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với cậu, sắc mặt hắn liền thay đổi, đột nhiên có chút hứng thú.
Hắn cười như không cười, bỗng nhiên đi hai bước tới chỗ Hạ Thiên Tiếu.
Khoảng cách hai người bị kéo lại rất gần, hô hấp của Hạ Thiên Tiếu cứng lại.
"Tuy rằng lục đệ tú sắc khả xan*, nhưng bổn cung......" Đúng lúc này, Hạ Tử Sâm nâng tay lên, mơn trớn gương mặt Hạ Thiên Tiếu.
*tú sắc khả xan: vẻ đẹp không thể nói bằng lời
Hạ Thiên Tiếu cảm thấy khó hiểu.
Hạ Tử Sâm nâng tay lên, lấy lá cây từ trên người cậu rồi giơ tay chìa ra trước mặt cậu.
"Ta thật sự không ăn thịt người, cũng không có hứng thú với ngươi, lục đệ."
Hắn nói những lời này, là đem xé rách đi lớp ngụy trang của hắn từ trước đến nay.
Danh sách chương