Ngoại truyện 5: Ba Xà 1
"Ngài... bắt yêu?"
Thím hai Dương cố gắng tiêu hóa lời ban nãy, không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bụng phệ trán rộng, lúc nói chuyện chân phải đặt lên ngưỡng cửa, chân rung rung còn lộn xộn hơn cả ngôn ngữ.
Cô gái sau lưng rất sĩ diện, mặt mày sạch sẽ như tranh sơn thủy, sắc thái cũng che một nửa lộ một nửa, nhìn cũng có mấy phần cốt cách đạo sĩ.
"Ừm." Đồ Lão Yêu đáp một tiếng, kéo tầm mắt của thím hai Dương quay về, chân di trên ngưỡng cửa, hỏi thím hai, "Có chuyện gì khác thường không?"
Tống Thập Cửu nắm lấy tay đang chắp sau lưng của Lý Thập Nhất, lặng lẽ quan sát bốn bề. Ba ngày trước nhận được thư của Vũ Sư Thiếp, nói là ba năm trước dị thú Ba Xà* của Chung Sơn mất mạng, nhưng tới nay vẫn chưa tới Hoàng Tuyền, có lẽ là bị người ăn thịt.
Ba Xà khác với chúng thú, nếu bị người ta nuốt mật rắn, sẽ dính lấy tim gan của con người, bảo vệ người đó tránh được nỗi khổ đau lòng, đợi tới khi người đó sống hết tuổi thọ, mật gắn xuống địa phủ, tinh hồn của Ba Xà tập hợp đầy đủ, lúc này mới có thể đi qua cầu Nại Hà.
Tiếng gào thét của Ba Xà khi mất mạng ba năm trước xuất hiện ở chính ngọn núi Lộc Minh này. Núi Lộc Minh cách thôn Hà Gia không xa, Vũ Sư Thiếp gửi thư tới, nhờ Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu tiện đường tìm hiểu.
Núi Lộc Minh hoang vu tới nỗi ánh nắng cũng có cớ, còn lạnh lẽo hơn cả trứng muốn để một đêm, khó khăn lắm mới tìm thấy nhà này, nhưng nghe ngóng rất lâu cũng không hiểu, Đồ Lão Yêu nói tới nỗi mồm miệng khô khốc, đối phương mới hiểu được đôi chút.
"Chỗ chúng tôi không có yêu." Thím hai Dương vô cùng chắc chắn, "Gươm giáo còn không tìm tới thì lấy đâu ra yêu."
Không đúng, Lý Thập Nhất nhíu mày, dị thú thiệt mạng, chướng khí lan tràn mười năm không tan, ngọn núi này bị sương mù bao phủ mất nửa, ngửi kĩ sẽ thấy có mùi lưu huỳnh, hiện tại đang giữa trưa, ngay tới diều hâu kiếm ăn cũng không có, nếu Ba Xà bị nuốt, xác thực chính là ngọn núi này.
Thế là Lý Thập Nhất hỏi: "Trong núi này, còn hộ nào nữa không?"
Âm thanh của cô giống như bị tuyết phủ ngấm vào, lạnh lẽo, nhưng âm đuôi lại mang theo hương khí tự nhiên, như thể nếu nghe kĩ thì sẽ ra tuyết xuân mà không phải tuyết đông.
Thím hai Dương ngây ra, một lúc sau mới nói: "Lưng chừng núi còn có một am ni cô, dưới chân núi có một cô gái buôn bán."
Thím hai nuốt nước bọt, quay mặt đi, nhỏ tiếng nói: "Buôn bán,thịt."
Cái này... Tống Thập Cửu nhướng mày, làm nghề buôn bán xá,c thịt ở giữa rừng núi hoang vu này? Lấy đâu ra khách? Thím hai Dương như thể nhìn ra nghi hoặc của Tống Thập Cửu, loạn xạ sờ mũi, nói: "Thỉnh thoảng đám đàn ông ở thị trấn lân cận tới đây, thường ngày cũng chẳng có gì náo nhiệt." Còn về việc buôn bán xá,c thịt không chuyển tới thị trấn bên, thím hai không biết, cũng không muốn để tâm.
Tạm biệt thím hai Dương, cả nhóm Lý Thập Nhất đi tới gần chân núi, cách lớp sương mù, có thể nhìn thấy một căn nhà màu đen ở đằng xa. Khác với chốn ong bướm lả lơi trong tưởng tượng, căn nhà này có thể gọi bằng một câu sạch sẽ, nhà hai tầng gạch xanh tường trắng, trước sân dùng mấy thanh gỗ dựng thành chiếc lều đơn giản.
Vải nhuộm màu xanh trắng vắt lên xà, lộn xộn thò thụt một hàng, đung đưa tung bay trong gió. Vì ngôn ngữ ám muội ban nãy quá chói tai, tiếng nhuộm vải liền trở thành tiếng chuông quá rõ ràng, ngập ngừng vẫy khách.
Cửa hé nửa, bên trong không thắp đèn, bước vào từ ngưỡng cửa, có một mùi hương lạnh giống như trà mới, ánh mắt khẽ híp lại, mới nhìn ra đường nét bàn ghế, trà đã nguội lạnh, đế giày đóng được gần nửa, loạn xạ đặt trên bàn, tất cả đều giống hộ lương thiện không thể diễn tả thành lời, nhưng Đồ Lão Yêu chỉ cảm thấy toàn thân dính nhớp tới hoảng hốt, rụt cổ lại, da gà da vịt run rẩy nổi lên, lúc này mới hung hăng hắng giọng, muốn mở miệng hỏi chuyện.
"Hôm nay không tiếp khách."
Âm thanh truyền tới từ sau sảnh đường, khẽ khàng giống như sợi khói mới, chọc một cái là đứt.
"Nói... nói cái gì đấy?" Nhưng Đồ Lão Yêu vô duyên vô cớ xấu hổ, mồm miệng lắp bắp không thành câu, "Ai... ai... ai nói tôi... hỏi chuyện đấy chứ?"
Lăn lộn đầu đường xó chợ, nhưng lại bị kỹ nữ trong núi làm đỏ mặt nghẹn họng, Đồ Lão Yêu ưỡn ngực, cố gắng tìm lại chút ngay thẳng trên người.
Cô gái kia lại nói: "Khách nữ, cũng không tiếp."
Rõ ràng có hai cô gái, nhưng dường như ngôn ngữ của cô gái chỉ dành cho Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu cắn môi dưới, rút nan quạt ra, rung nhẹ lên tay.
Lý Thập Nhất liếc nhìn động tác nhỏ của Tống Thập Cửu, nụ cười nhỏ bé mím lại bên môi.
Tống Thập Cửu nhìn sang Lý Thập Nhất, nhỏ tiếng nói: "Nơi này có chút cổ quái."
Lý Thập Nhất nhướng mày phải, ra hiệu cho Tống Thập Cửu bình tĩnh đừng vội, tiến đôi ba bước lên phía trước, bước ra khỏi bóng tối, khẽ nói: "Uống chén trà, nghỉ chân chốc lát rồi đi."
Cô không đợi cô gái kia trả lời, liền đi thẳng tới bên bàn ngồi xuống ghế, tự nhiên lật chén rót một một ly, đặt bên đầu Tống Thập Cửu.
Chủ nhân căn nhà cũng không giận, như thể đã quen với hành động vô lại, vẫn không có ý định lộ mặt, chỉ ẩn giấu động tĩnh.
Tống Thập Cửu dựng cánh tay, vuốt khớp tay tỉ mỉ quan sát tứ phía, Đồ Lão Yêu kéo ghế vang lên tiếng két két, cũng không dám uống trà, cũng không dám thở mạnh, đưa quạt Phù Quang tới bên năm ngón tay của Tống Thập Cửu.
Có ngốc cũng nhìn ra uẩn khúc bên trong, chỉ là không biết cô gái này có lai lịch gì, nếu lại gặp phải mụ điên giống mấy hôm trước thì không hay, tuy hiện tại đi theo Phủ quân đại nhân, chết thì không chết được, nhưng đánh nhau... thì đau.
Lý Thập Nhất nhàn nhạt mím một ngụm, nắm chén trà trong tay, hỏi: "Hồn cũ nhiều năm trước không dễ nhận ra, trà cũ nhiều năm trước, khác tới cũng không nếm ra sao?"
Đồ Lão Yêu động đậy tai, hỏi Tống Thập Cửu: "Là ý gì?"
"Quỷ."
Âm thanh của Tống Thập Cửu chưa dứt, bàn ghế liền cạch cạch rung động, như thể một sợi dây thừng bị mạnh mẽ kéo từ trong đất ra, nhưng sự chấn động này chỉ duy trì đôi ba giây, sau đó lại tĩnh lặng như nhập quan tài, cửa "rầm" một tiếng khép lại, dư âm chấn động của then cài bị tiếng xào xạc lác đác phía sau bình phong thay thế.
Cạch cạch, cạch cạch, âm thanh to dần, một đôi giày thêu tinh xảo xuất hiện phía sau bình phong.
Chỉ là giày thêu.
Đôi giày thêu kia không có bàn chân chống đỡ, nhưng phần gót chân lại dựng đứng phồng lên, mấy tia sáng từ xà nhà khắc hoa chiếu vào, bị lọc một phen, lạnh như thể mới vớt từ giếng lên, giày thêu bước tới giữa ánh sáng, uyên ương chạm cổ cũng như sống lại, sống trong âm thanh bì bõm.
Lý Thập Nhất đặt chén trà xuống.
Đột nhiên hơn mười sợi tơ từ trong góc phi tới, luồn bốn phương tám hướng giống như rắn bay, đan thành mạng nhện trong phòng, sợi dây mảnh căng chặt lướt qua trước mặt ba người, bật lên bụi bặm nhiều năm, Lý Thập Nhất thu mắt nhìn, mấy chiếc kim lơ lửng trên đầu, như thể sắp đột ngột đâm thủng trạng thái kì quái biến hóa khôn lường.
"Tạch, tạch." Một tay Tống Thập Cửu đỡ má, quạt Phù Quang ngắt quãng gõ nhẹ lên mép bàn.
Tình cảnh giương cung bạt kiếm, đột nhiên nghe thấy một tiếng "phì" vang lên, Đồ Lão Yêu không nhịn được cười thành tiếng.
Lý Thập Nhất đưa mắt nhìn hắn, hắn thầm ho đôi tiếng, nhích gần cười với Đồ Lão Yêu: "Tiểu quỷ đánh Phủ quân, mới mẻ nhường nào chứ."
"Nếu mang đi thuyết thư trong quán trà, nên nói là "Múa đao trước mặt Quan Công*" hay là "Nước lớn tràn miếu Long Vương" đây?"
Lý Thập Nhất nhếch khóe môi, nhưng ý cười không hiện trong mắt. Vì để thuận tiện đi lại, Lý Thập Nhất đã cố tình làm vẻ ngoài khiêm tốn, tiểu quỷ bình thường nhất thời không nhận ra, cũng là chuyện có thể hiểu được.
Lý Thập Nhất không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ phất mu bàn tay về phía giày thêu, âm khí tỏa ra từ cổ chân, tản ra bốn phía, sợi dây kia giống như chạm phải lửa, hoảng hốt rút lui, giày thêu cũng lập tức đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy một li.
Đèn dầu bùng lên, bầu trời sáng tỏ, cuối cùng ban ngày không còn là màn che, nhận được chút ơn trời quý giá. Sự an lặng và tĩnh mịch trong căn nhà đen xua đuổi quỷ khí, hồi phục dáng vẻ nhà cửa bình thường.
Bên bình phong có tiếng bước chân lộn xộn, Tống Thập Cửu ngẩng mắt, nhìn thấy một cô gái đứng trong bóng tối.
Tống Thập Cửu mở to mắt, có chút ngạc nhiên, thực sự cô gái này quá mức nho nhã, thân hình gầy gò ẩn bên trong xường xám trắng, vì quá gầy nên xường xám không quá vừa vặn, xương cổ tay lồi lên, hai tay sạch sẽ đan lấy nhau đặt trước bụng, đôi tay kia không giống như ngâm trong phấn son, mà giống tay cầm bút mài mực, khuôn mặt cũng không thấy dáng vẻ chốn trăng hoa, mà là khuôn mặt ngâm thơ đối đáp.
Cô gái khẽ hít một hơi, bước vào giữa ánh sáng, đi tới trước mặt Lý Thập Nhất, cần cổ dựng thẳng vô cùng đoan trang, nhưng lại giống như bị sợi dây điều khiển, không thể tự chủ lặp đi lặp lại động tác dập đầu về phía Lý Thập Nhất.
Tuy không rõ thân phận người trước mặt, nhưng nếu có thể khiến quỷ khấu đầu.
Cô gái quỳ xuống: "Đại nhân."
Lý Thập Nhất nhỏ tiếng "ừ", lại hỏi một câu: "Cô tên là gì?"
"Thấm Nương." Cô gái nói.
...
Chú thích:
1. Ba Xà: là một con rắn khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc.
2. Quan Công hay Quan Vũ, tự Vân Trường: là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.
"Ngài... bắt yêu?"
Thím hai Dương cố gắng tiêu hóa lời ban nãy, không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt, bụng phệ trán rộng, lúc nói chuyện chân phải đặt lên ngưỡng cửa, chân rung rung còn lộn xộn hơn cả ngôn ngữ.
Cô gái sau lưng rất sĩ diện, mặt mày sạch sẽ như tranh sơn thủy, sắc thái cũng che một nửa lộ một nửa, nhìn cũng có mấy phần cốt cách đạo sĩ.
"Ừm." Đồ Lão Yêu đáp một tiếng, kéo tầm mắt của thím hai Dương quay về, chân di trên ngưỡng cửa, hỏi thím hai, "Có chuyện gì khác thường không?"
Tống Thập Cửu nắm lấy tay đang chắp sau lưng của Lý Thập Nhất, lặng lẽ quan sát bốn bề. Ba ngày trước nhận được thư của Vũ Sư Thiếp, nói là ba năm trước dị thú Ba Xà* của Chung Sơn mất mạng, nhưng tới nay vẫn chưa tới Hoàng Tuyền, có lẽ là bị người ăn thịt.
Ba Xà khác với chúng thú, nếu bị người ta nuốt mật rắn, sẽ dính lấy tim gan của con người, bảo vệ người đó tránh được nỗi khổ đau lòng, đợi tới khi người đó sống hết tuổi thọ, mật gắn xuống địa phủ, tinh hồn của Ba Xà tập hợp đầy đủ, lúc này mới có thể đi qua cầu Nại Hà.
Tiếng gào thét của Ba Xà khi mất mạng ba năm trước xuất hiện ở chính ngọn núi Lộc Minh này. Núi Lộc Minh cách thôn Hà Gia không xa, Vũ Sư Thiếp gửi thư tới, nhờ Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu tiện đường tìm hiểu.
Núi Lộc Minh hoang vu tới nỗi ánh nắng cũng có cớ, còn lạnh lẽo hơn cả trứng muốn để một đêm, khó khăn lắm mới tìm thấy nhà này, nhưng nghe ngóng rất lâu cũng không hiểu, Đồ Lão Yêu nói tới nỗi mồm miệng khô khốc, đối phương mới hiểu được đôi chút.
"Chỗ chúng tôi không có yêu." Thím hai Dương vô cùng chắc chắn, "Gươm giáo còn không tìm tới thì lấy đâu ra yêu."
Không đúng, Lý Thập Nhất nhíu mày, dị thú thiệt mạng, chướng khí lan tràn mười năm không tan, ngọn núi này bị sương mù bao phủ mất nửa, ngửi kĩ sẽ thấy có mùi lưu huỳnh, hiện tại đang giữa trưa, ngay tới diều hâu kiếm ăn cũng không có, nếu Ba Xà bị nuốt, xác thực chính là ngọn núi này.
Thế là Lý Thập Nhất hỏi: "Trong núi này, còn hộ nào nữa không?"
Âm thanh của cô giống như bị tuyết phủ ngấm vào, lạnh lẽo, nhưng âm đuôi lại mang theo hương khí tự nhiên, như thể nếu nghe kĩ thì sẽ ra tuyết xuân mà không phải tuyết đông.
Thím hai Dương ngây ra, một lúc sau mới nói: "Lưng chừng núi còn có một am ni cô, dưới chân núi có một cô gái buôn bán."
Thím hai nuốt nước bọt, quay mặt đi, nhỏ tiếng nói: "Buôn bán,thịt."
Cái này... Tống Thập Cửu nhướng mày, làm nghề buôn bán xá,c thịt ở giữa rừng núi hoang vu này? Lấy đâu ra khách? Thím hai Dương như thể nhìn ra nghi hoặc của Tống Thập Cửu, loạn xạ sờ mũi, nói: "Thỉnh thoảng đám đàn ông ở thị trấn lân cận tới đây, thường ngày cũng chẳng có gì náo nhiệt." Còn về việc buôn bán xá,c thịt không chuyển tới thị trấn bên, thím hai không biết, cũng không muốn để tâm.
Tạm biệt thím hai Dương, cả nhóm Lý Thập Nhất đi tới gần chân núi, cách lớp sương mù, có thể nhìn thấy một căn nhà màu đen ở đằng xa. Khác với chốn ong bướm lả lơi trong tưởng tượng, căn nhà này có thể gọi bằng một câu sạch sẽ, nhà hai tầng gạch xanh tường trắng, trước sân dùng mấy thanh gỗ dựng thành chiếc lều đơn giản.
Vải nhuộm màu xanh trắng vắt lên xà, lộn xộn thò thụt một hàng, đung đưa tung bay trong gió. Vì ngôn ngữ ám muội ban nãy quá chói tai, tiếng nhuộm vải liền trở thành tiếng chuông quá rõ ràng, ngập ngừng vẫy khách.
Cửa hé nửa, bên trong không thắp đèn, bước vào từ ngưỡng cửa, có một mùi hương lạnh giống như trà mới, ánh mắt khẽ híp lại, mới nhìn ra đường nét bàn ghế, trà đã nguội lạnh, đế giày đóng được gần nửa, loạn xạ đặt trên bàn, tất cả đều giống hộ lương thiện không thể diễn tả thành lời, nhưng Đồ Lão Yêu chỉ cảm thấy toàn thân dính nhớp tới hoảng hốt, rụt cổ lại, da gà da vịt run rẩy nổi lên, lúc này mới hung hăng hắng giọng, muốn mở miệng hỏi chuyện.
"Hôm nay không tiếp khách."
Âm thanh truyền tới từ sau sảnh đường, khẽ khàng giống như sợi khói mới, chọc một cái là đứt.
"Nói... nói cái gì đấy?" Nhưng Đồ Lão Yêu vô duyên vô cớ xấu hổ, mồm miệng lắp bắp không thành câu, "Ai... ai... ai nói tôi... hỏi chuyện đấy chứ?"
Lăn lộn đầu đường xó chợ, nhưng lại bị kỹ nữ trong núi làm đỏ mặt nghẹn họng, Đồ Lão Yêu ưỡn ngực, cố gắng tìm lại chút ngay thẳng trên người.
Cô gái kia lại nói: "Khách nữ, cũng không tiếp."
Rõ ràng có hai cô gái, nhưng dường như ngôn ngữ của cô gái chỉ dành cho Lý Thập Nhất, Tống Thập Cửu cắn môi dưới, rút nan quạt ra, rung nhẹ lên tay.
Lý Thập Nhất liếc nhìn động tác nhỏ của Tống Thập Cửu, nụ cười nhỏ bé mím lại bên môi.
Tống Thập Cửu nhìn sang Lý Thập Nhất, nhỏ tiếng nói: "Nơi này có chút cổ quái."
Lý Thập Nhất nhướng mày phải, ra hiệu cho Tống Thập Cửu bình tĩnh đừng vội, tiến đôi ba bước lên phía trước, bước ra khỏi bóng tối, khẽ nói: "Uống chén trà, nghỉ chân chốc lát rồi đi."
Cô không đợi cô gái kia trả lời, liền đi thẳng tới bên bàn ngồi xuống ghế, tự nhiên lật chén rót một một ly, đặt bên đầu Tống Thập Cửu.
Chủ nhân căn nhà cũng không giận, như thể đã quen với hành động vô lại, vẫn không có ý định lộ mặt, chỉ ẩn giấu động tĩnh.
Tống Thập Cửu dựng cánh tay, vuốt khớp tay tỉ mỉ quan sát tứ phía, Đồ Lão Yêu kéo ghế vang lên tiếng két két, cũng không dám uống trà, cũng không dám thở mạnh, đưa quạt Phù Quang tới bên năm ngón tay của Tống Thập Cửu.
Có ngốc cũng nhìn ra uẩn khúc bên trong, chỉ là không biết cô gái này có lai lịch gì, nếu lại gặp phải mụ điên giống mấy hôm trước thì không hay, tuy hiện tại đi theo Phủ quân đại nhân, chết thì không chết được, nhưng đánh nhau... thì đau.
Lý Thập Nhất nhàn nhạt mím một ngụm, nắm chén trà trong tay, hỏi: "Hồn cũ nhiều năm trước không dễ nhận ra, trà cũ nhiều năm trước, khác tới cũng không nếm ra sao?"
Đồ Lão Yêu động đậy tai, hỏi Tống Thập Cửu: "Là ý gì?"
"Quỷ."
Âm thanh của Tống Thập Cửu chưa dứt, bàn ghế liền cạch cạch rung động, như thể một sợi dây thừng bị mạnh mẽ kéo từ trong đất ra, nhưng sự chấn động này chỉ duy trì đôi ba giây, sau đó lại tĩnh lặng như nhập quan tài, cửa "rầm" một tiếng khép lại, dư âm chấn động của then cài bị tiếng xào xạc lác đác phía sau bình phong thay thế.
Cạch cạch, cạch cạch, âm thanh to dần, một đôi giày thêu tinh xảo xuất hiện phía sau bình phong.
Chỉ là giày thêu.
Đôi giày thêu kia không có bàn chân chống đỡ, nhưng phần gót chân lại dựng đứng phồng lên, mấy tia sáng từ xà nhà khắc hoa chiếu vào, bị lọc một phen, lạnh như thể mới vớt từ giếng lên, giày thêu bước tới giữa ánh sáng, uyên ương chạm cổ cũng như sống lại, sống trong âm thanh bì bõm.
Lý Thập Nhất đặt chén trà xuống.
Đột nhiên hơn mười sợi tơ từ trong góc phi tới, luồn bốn phương tám hướng giống như rắn bay, đan thành mạng nhện trong phòng, sợi dây mảnh căng chặt lướt qua trước mặt ba người, bật lên bụi bặm nhiều năm, Lý Thập Nhất thu mắt nhìn, mấy chiếc kim lơ lửng trên đầu, như thể sắp đột ngột đâm thủng trạng thái kì quái biến hóa khôn lường.
"Tạch, tạch." Một tay Tống Thập Cửu đỡ má, quạt Phù Quang ngắt quãng gõ nhẹ lên mép bàn.
Tình cảnh giương cung bạt kiếm, đột nhiên nghe thấy một tiếng "phì" vang lên, Đồ Lão Yêu không nhịn được cười thành tiếng.
Lý Thập Nhất đưa mắt nhìn hắn, hắn thầm ho đôi tiếng, nhích gần cười với Đồ Lão Yêu: "Tiểu quỷ đánh Phủ quân, mới mẻ nhường nào chứ."
"Nếu mang đi thuyết thư trong quán trà, nên nói là "Múa đao trước mặt Quan Công*" hay là "Nước lớn tràn miếu Long Vương" đây?"
Lý Thập Nhất nhếch khóe môi, nhưng ý cười không hiện trong mắt. Vì để thuận tiện đi lại, Lý Thập Nhất đã cố tình làm vẻ ngoài khiêm tốn, tiểu quỷ bình thường nhất thời không nhận ra, cũng là chuyện có thể hiểu được.
Lý Thập Nhất không muốn tiếp tục dây dưa, chỉ phất mu bàn tay về phía giày thêu, âm khí tỏa ra từ cổ chân, tản ra bốn phía, sợi dây kia giống như chạm phải lửa, hoảng hốt rút lui, giày thêu cũng lập tức đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy một li.
Đèn dầu bùng lên, bầu trời sáng tỏ, cuối cùng ban ngày không còn là màn che, nhận được chút ơn trời quý giá. Sự an lặng và tĩnh mịch trong căn nhà đen xua đuổi quỷ khí, hồi phục dáng vẻ nhà cửa bình thường.
Bên bình phong có tiếng bước chân lộn xộn, Tống Thập Cửu ngẩng mắt, nhìn thấy một cô gái đứng trong bóng tối.
Tống Thập Cửu mở to mắt, có chút ngạc nhiên, thực sự cô gái này quá mức nho nhã, thân hình gầy gò ẩn bên trong xường xám trắng, vì quá gầy nên xường xám không quá vừa vặn, xương cổ tay lồi lên, hai tay sạch sẽ đan lấy nhau đặt trước bụng, đôi tay kia không giống như ngâm trong phấn son, mà giống tay cầm bút mài mực, khuôn mặt cũng không thấy dáng vẻ chốn trăng hoa, mà là khuôn mặt ngâm thơ đối đáp.
Cô gái khẽ hít một hơi, bước vào giữa ánh sáng, đi tới trước mặt Lý Thập Nhất, cần cổ dựng thẳng vô cùng đoan trang, nhưng lại giống như bị sợi dây điều khiển, không thể tự chủ lặp đi lặp lại động tác dập đầu về phía Lý Thập Nhất.
Tuy không rõ thân phận người trước mặt, nhưng nếu có thể khiến quỷ khấu đầu.
Cô gái quỳ xuống: "Đại nhân."
Lý Thập Nhất nhỏ tiếng "ừ", lại hỏi một câu: "Cô tên là gì?"
"Thấm Nương." Cô gái nói.
...
Chú thích:
1. Ba Xà: là một con rắn khổng lồ trong thần thoại Trung Quốc.
2. Quan Công hay Quan Vũ, tự Vân Trường: là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc.
Danh sách chương