Chương 7: Hằng Nga hối hận trộm linh dược (3)

Khi đến Thiên Tân Vệ thì trời đã gần tối, Đồ Lão Yêu tỉnh ngủ, một tay xách chiếc rương trong mơ mơ màng màng đi theo Lý Thập Nhất xuống xe. Ngoài trạm xe sớm đã có người của Ngô lão gia phái đến đợi sẵn, khoác trên người một bộ Trung Sơn phục chỉnh tề đứng bên cạnh chiếc xe Tây Dương như một cây Thanh tùng. Nhìn thấy A Âm, người ấy ra vẻ Tây Dương, gọi một tiếng "A Âm tiểu thư" rồi cúi người mở cửa xe.

A Âm cũng không khách sáo, quen thuộc ngồi lên chỗ bên cạnh tài xế, nhường dãy ghế đằng sau cho Lý Thập Nhất và Đồ Lão Yêu.

A Âm ngồi đằng trước lấy gương ra trang điểm, Tống Thập Cửu có chút say xe, mềm nhũn rúc vào lòng của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất vỗ nhẹ lên lưng đứa bé, tự mình cũng cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mới có vài ba ngày mà đã quen thuộc đầy kinh nghiệm rồi.

Quay đầu lại thì thấy Đồ Lão Yêu đang ngồi nghiêm túc, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, cả hơi thở cũng nhẹ lại nhiều, nhìn thấy Lý Thập Nhất đang nhìn mình, hắn nghiêng người ghé tới tai nói nhẹ: "Yên tâm đi, sẽ không phải khiến chị mất mặt đâu."

Lý Thập Nhất cười nhẹ một tiếng, khí quản theo lồng ngực rung động nhẹ, khiến Tống Thập Cửu dễ chịu vô cùng, nó áp tai lên đó, cọ má cái rồi lại cọ thêm một cái nữa.

Không lâu sau, xe hơi dừng ngay trước Ngô phủ, ba dãy tứ hợp viện, chính giữa là một căn nhà phong cách Tây Dương gạch xanh ngói trắng, cân đối đến nổi gai mắt. A Âm ôm lấy áo khoác xuống xe, mặt mày rạng rỡ tiến vào trong, cả nhóm người đi qua sân vườn, đến nhà chính, A Âm lại tỏ vẻ hiểu chuyện cảm ơn người dẫn đường sau đó ngước đầu lên thì "a" một tiếng rồi che miệng: "Ngô lão gia, sao ngài lại ốm thành thế này vậy?"

Người được gọi là Ngô lão gia thoạt nhìn thì đã ngoài bốn mươi, bím tóc đã cắt đi một nửa, hai bên má hóp lại hiện lên hai vệt đen, hai mắt thì lồi ra ngoài, vết nhăn hai bên vàng đen lẫn lộn, nhìn như kênh bùn nhão vậy. Đồ Lão Yêu ngồi xuống kế bên A Âm, nhân lúc Ngô lão gia cúi đầu ho khan thì hắn quay sang nhìn chế nhạo A Âm một cái, khoé miệng xệ xuống giống như là đang chê rằng khách như thế này mà cô cũng tiếp.

Cái này là đào hay mận đây? (Không giống đào cũng chả giống mận, trông tong teo hốc hác)

Đồ Lão Yêu quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng chịu không nổi, bèn nhỏ tiếng nói: "Vài tháng trước, ông ta vẫn còn tuấn tú."

Nghiến răng nghiến lợi nói xong, cô quay lại với vẻ mặt đầy thương xót, hàn huyên quan tâm Ngô lão gia.

Ngô lão gia chào hỏi từng người rồi kêu quản gia kể lại đầu đuôi chi tiết sự tình, nói rằng vật quan trọng là một bức tranh lục, là cổ vật ông đã dùng số tiền lớn đấu giá về, cô Triệu lúc còn sống rất thích nó, ngày nào cũng treo ở trong phòng ngủ, từ khi cô ta mất thì bức tranh lục cũng không cánh mà bay, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có do bất cẩn để vào trong quan tài thôi.

Lý Thập Nhất nghe xong, im lặng một lúc rồi gật đầu nói: "Chúng tôi bây giờ sẽ đi vào mộ."

"Nữ tiên sinh đi đường dài vất vả, nghỉ ngơi một ngày rồi hẵn đi cũng không sao." Lúc xưa có quy củ, người làm nghề xem bói đạo mộ, thông trời đất biết quỷ thần, phải tôn một câu "tiên sinh".

"Không cần đâu." Lý Thập Nhất lắc đầu rồi cúi mắt nhìn Tống Thập Cửu trong lòng mình, suy nghĩ xem có nên để đứa bé say xe ở lại hay không, nhưng đột nhiên cổ bị siết nhẹ một cái, cánh tay trắng nõn ôm lấy cô, Tống Thập Cửu cọ nhẹ bên tai cô, nũng nịu nói: "Không chịu."

Lần đầu tiên có vật sống làm nũng trước mặt cô trắng trợn tới như vậy, Lý Thập Nhất trong lòng mềm nhũn nhưng không thể hiện ra mặt, chỉ nhẹ nhàng đưa mắt lên nói với quản gia: "Vui lòng dẫn đường."

Mộ của cô Triệu ở thành Tây, trên một dãy núi ven biển, nơi đầu rồng phát phúc lâu dài, quản gia không dám lại gần, chỉ dặn dò kĩ càng vài câu rồi nhét cho nhóm người Lý Thập Nhất mỗi người một đồng Đại Dương, lấy nghĩa cát tường "kiến quan phát tài" rồi nhìn họ đi xuống mộ.

Mộ vừa mới xây, mộ thất ba bậc thang đá, bia đá ngay phía trước đã bị dời đi, hai cánh cửa đá đã bị mở ra, từ dưới đất thổi ra một luồng gió lạnh, Đồ Lão Yêu cầm ngọn đuốc đi xuống dưới, đột nhiên cười to một tiếng.

A Âm nhìn hắn thì nghe hắn vui cười nói: "Hồi xưa đào hang như là chuột vật, lần đầu tiên đi cửa chính vào đây."

Lý Thập Nhất khựng lại, A Âm khinh bỉ nhìn hắn ta.

Vừa mới xuống bậc thang, A Âm đã cảm thấy không đúng, bên trong đó có mùi máu tanh vừa tươi vừa nồng nặc, trộn lẫn thêm mùi tanh hôi khiến người khác muốn nôn, Lý Thập Nhất nhìn xuống dưới đất, vài đường hằn máu có đậm có nhạt, quệt trên đất như màu sơn bị phai màu, trong không gian tăm tối hiện ra một màu nâu đậm khiến người ta kinh sợ, A Âm khịt mũi: "Phải rồi, đây chính là điều kì lạ tôi nói với cô ngày hôm qua, chắc là quản gia đã cho kéo những người ở gần trước ra ngoài, còn những cái xác ở sâu hơn thì không dám vào kéo nữa."

Lý Thập Nhất gật đầu, mím chặt môi trầm ngâm đi vào trong, tay trái bất giác đỡ lấy chiếc cổ mềm mại của Tống Thập Cửu.

Bên chân tường rải rác vài cây đao kiếm bị bỏ lại và những cây đuốc đã thắp hết, hai bên tường gạch đen thăm thẳm, giống như đã từng bị lửa đốt qua vậy. Ngôi mộ này còn mới nên bên trong không có cỏ dại hay nước đọng, nhưng Lý Thập Nhất lại ngưng ánh mắt đang quan sát xung quanh lại, vẻ mặt vừa chần chừ lại nghiêm trọng nhìn về một góc tối đen ở phía trước.

"Gì đây?" Đồ Lão Yêu biết được bản lĩnh của Lý Thập Nhất, cũng không nhát gan như lúc trước nữa, hai ba bước đi về phía trước, chỉ vào đoá hoa vàng đó.

Chỗ hoa cỏ đó thành từng cụm một, chen chúc trong một góc của mộ thất, rõ ràng là không có đất trồng nhưng lại sinh trưởng vô cùng khoẻ mạnh, tựa như chui ra từ trong gạch đá. Đám cỏ đó vô cùng quái dị, dày như linh chi nhưng lại có gân mạch và màu sắc như lá xanh, xếp thành tầng tầng lớp lớp, chính giữa bật lên vài đoá hoa vàng, dáng vẻ tầm thường không nổi bật như trên những đường ruộng, nhưng lại giữa lắc lư thân mình trong ngôi mộ không mưa không gió, sinh trưởng tươi tốt.

Lý Thập Nhất xuất thần nhìn chỗ hoa cỏ đó, đôi mắt hơi nhướng rồi khép lại, nheo mắt lại suy nghĩ, cho đến khi Thập Cửu bất an nhúc nhích hai cái, cô mới chau mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, cô đầy hứng khởi nhướng mày lên, khoé miệng cong nhẹ: "Diêu thảo."

"Diêu thảo?" A Âm lẩm bẩm.

Lý Thập Nhất gật đầu: "Trong "Sơn Hải Kinh" có ghi, "Hựu Đông nhị bách lí, viết Cô Dao chi sơn, đế nữ tử yên, kì danh viết Nữ Thi, hoá vi Diêu thảo, kì diệp tư thành, kì hoa hoàng, kì thực như thỏ khưu, phục chi mị vu nhân."

(Về phía Đông hai trăm dặm, có núi Cô Diêu, con gái của Viêm Đế qua đời, tên cô là Nữ Thi, cô hoá thành Diêu thảo, lá xếp thành tầng, nở hoa màu vàng, kết trái tựa trái tơ hồng, ăn vào sẽ mê hoặc người.)

"Là sao?" Kiến thức của Đồ Lão Yêu theo không nổi, nghe mà nhức đầu.

A Âm liếc hắn một cái: "Nói là Viêm Đế có một người con gái, tên là Nữ Thi, xinh đẹp tuyệt trần, cử thế vô song, chỉ tiếc là chưa xuất giá đã chết mất, thi hài hoá thành Diêu thảo, nở hoa vàng, kết trái như cây tơ hồng, đó, giống như vậy đó. Tương truyền nữ tử nếu có được Diêu thảo, thì sẽ mị thái thiên thành (trời sinh vẻ quyến rũ), kiêu sa tận xương tuỷ, nam nhân không một ai chống đỡ nổi."

Lý Thập Nhất thả Thập Cửu xuống, đưa cho A Âm nắm lấy tay, tự mình đi đến phía trước Diêu thảo rồi ngồi xổm xuống, đưa tay chạm nhẹ, nhưng lại thấy cây Diêu thảo này hữu kì hình vô kì thực (có hình thái như không có thực thể), tựa như ảo giác vậy, nhìn thấy nhưng không chạm vào được. Cô trầm ngâm một hồi, lắc đầu nói: "Cây Diêu thảo này không phải bản thể của nó, dường như là chướng tướng được thêm tinh hồn vào, nếu như tôi đoán không sai, cái mê người không phải là Triệu nương, mà là tinh hồn trong cây Diêu thảo này.

Cô vừa mới ngồi xổm một lát thì cảm thấy có hơi ấm ngay bên đùi, Thập Cửu gỡ tay A Âm ra, nghiêng qua nghiêng lại bước đến bên cạnh cô, đặt bàn tay nhỏ lên đùi cô. Lý Thập Nhất nhìn nó một cái rồi nắm lấy tay Thập Cửu đứng dậy.

"Nói như vậy," A Âm vẫy vẫy chiếc khăn trong tay quạt mát, "Diêu thảo này mê hoặc nam nhân, nhưng mà đối với mấy cô nương chúng ta thì không có tác dụng, cho nên mới bình an đi đến chỗ này."

Chưa dứt lời thì cô "Hớ" một tiếng, nhăn mày lại: "Không đúng, vậy tại sao Đồ Lão Yêu không bị gì hết?"

Cô đảo mắt qua mắt đối mặt với Lý Thập Nhất, hai người không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía gương mặt của Đồ Lão Yêu, rồi chậm rãi nhìn xuống lướt qua bộ ngực rụt rè sợ hãi của hắn, cái bụng to ễnh, cuối cùng nhướng mày, dừng lại ở chỗ hiểm với ánh mắt sâu xa.

Đồ Lão Yêu dựng cả lông tơ lên, mắt nhìn hai cô nương nhìn mình với ánh mắt hoài nghi và đánh giá lộ liễu, còn thêm con nhóc học theo chính xác từng chi tiết động tác, hắn ngại đến nỗi dùng một tay che lại theo phản xạ có điều kiện, mặt đỏ cả lên kêu gào lên: "Nói, nói tầm bậy gì đó!"

Hắn khép hai chân lại, miệng lắp bắp phân bua: "Mấy cái thứ yêu tà đó, mê hoặc toàn là những người tâm dạ đen tối thôi, Đồ Lão Yêu tôi toàn tâm toàn ý với vợ, tà gian gì cũng phải tự né ra!"

"Tôi đối với vợ mình, cái đó đó gọi, gọi là gì nhỉ... chung tình!" Hắn hất mặt về hướng A Âm, "Chung tình đó! Cô...cô...cô, cô có nghe qua chưa?"

A Âm nhìn Đồ Lão Yêu dùng câu cửa miệng của cô để chặn họng cô lại, cười giễu cợt, cô ôm lấy cánh tay quay đầu lại, dùng vai hích nhẹ Lý Thập Nhất ở bên cạnh, cười lạnh nói: "Một kĩ nữ như tôi mà hắn nói với tôi vụ chung tình."

Cô tỏ ra tiếc thương chỉ vào huyệt Thái Dương, lắc đầu: "Đầu óc không được minh mẫn lắm."

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện