Sương đêm thấp thỏm bất an rơi xuống ba giọt từ trên ngọn cây, cá ngủ quẫy đuôi năm lần, Tống Thập Cửu đi bảy bước, giữ khoảng cách nửa chiếc bóng với Lý Thập Nhất, nhưng vẫn không nghe thấy lời phủ nhận của Lý Thập Nhất.

Tất cả phó thác, yêu thích đong đầy của cô, thanh mai của cô, trúc mã của cô, tất cả mong ước ôm núi hôn sông của cô, cùng tất cả kí ức dáng đi loạng choạng của cô, lúc này đứng trong màn đêm lạnh như ngọc biếc, không chút sức lực phủ nhận bản thân đang phòng bị cô.

Tống Thập Cửu nhìn thẳng vào Lý Thập Nhất, mi mắt giật lên, rồi lại giật lên. Cuối cùng cô hiểu ra, trước kia khi nhìn Lý Thập Nhất, cảm giác trống rỗng mênh mông vô hạn ấy rốt cuộc là gì, là vì cô và Lý Thập Nhất đã sống quá lâu, một khi những kí ức ùn ùn kéo tới kia lấp đầy cảm xúc, thì những ngày tháng ở chung cùng yêu thích giữa bản thân và Lý Thập Nhất sẽ bị kéo giãn, trở nên mong manh yếu ớt, giống như một tấm da mặt càng kéo càng dài, cô có thể nhìn rõ phần giữa dần dần trở nên trong suốt, những chỗ không đều nứt nẻ không chịu nổi một đòn, nhưng cô không khống chế được bàn tay kéo ra hai bên của bản thân.

Cái gì gọi là cảm giác bất lực, sợ hãi lại không thể không sợ hãi, đó chính là cảm giác bất lực.

Tống Thập Cửu cúi đầu, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng một cơn gió mạnh sắc bén đồng loạt nhào lên mặt Lý Thập Nhất, tiếng chim hoảng loạn vẫy cánh phần phật cùng tiếng hét gấp gáp của A Âm vang lên bên tai, Lý Thập Nhất rũ mi mắt, tay phải xòe ra của Tống Thập Cửu dừng phía trên đầu mũi của Lý Thập Nhất một tấc.

Trong lòng bàn tay là sát khí chuyển động, xông xáo dọc ngang trên ngón tay thon dài trắng mềm của Tống Thập Cửu, giống như chỉ cần cô khẽ chụm năm ngón lại, là có thể nghiền vụn người trước mắt lúc này vẫn chưa thức tỉnh, nhưng Lý Thập Nhất chỉ hờ hững mím môi, ánh mắt nhìn qua ánh sáng nhỏ bé giữa kẽ tay, dịu dàng nhìn vào Tống Thập Cửu với hơi thở trập trùng.

Tinh Tinh rụt cằm di chuyển tay che mắt, thấy Cửu đại nhân nghiêng mặt, dịch chuyển ánh mắt xuống dưới từng tấc từng tấc, cuối cùng dừng bên tay trái đang thõng xuống của Lý Thập Nhất.

Cánh tay ấy vẫn thản nhiên cầm một tẩu thuốc đồng, cổ tay tích lực, mạnh mẽ cản lại tay phải đang đưa tay của A La.

Nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một chút. Chiếc ô kia xòe ra trên đỉnh đầu Tống Thập Cửu, mũ miện chầm chậm nở rộ như hoa quỳnh.

Tống Thập Cửu ngẩng đầu nhìn Đề Đăng vốn dĩ nên ở trong tay A La, ánh sáng dưới ô cực kì đẹp mắt, như đom đóm nhảy múa, lọt vào đồng tử đen sâu của cô, thắp ngọn đèn xinh đẹp vì cô.

Đèn lọt mắt người, mệnh tuyệt Hoàng Tuyền. Thì ra đây chính là Đề Đăng.

Tống Thập Cửu yên lặng ngắm nhìn, sau đó thu tay lại, cô đơn mím khóe môi, rồi quay đầu rời đi.

A Âm động đậy gót giày, muốn tiến lên đuổi theo Tống Thập Cửu, nhưng thấy Lý Thập Nhất rũ mắt nhìn mặt đất, lồ,ng ngực co rút như trống mất một khoảng.

Lý Thập Nhất quá hiểu Tống Thập Cửu, Tống Thập Cửu là cô gái lanh lợi vô cùng thông minh, nếu Tống Thập Cửu không nỡ xa bản thân, khi quay người sẽ thoáng dừng lại nghiêng nửa mặt, lông mi ngập ngừng rung lên, lưu lại cơ hội đuổi theo cho Lý Thập Nhất. Nhưng lần này Tống Thập Cửu lại không.

Ban nãy Lý Thập Nhất nhìn thẳng Tống Thập Cửu, không nắm bắt được một giây chần chừ.

Điều này có nghĩa là, Tống Thập Cửu không muốn Lý Thập Nhất đuổi theo.

Lý Thập Nhất thở dài một tiếng, ngón tay ngoắc lấy tẩu thuốc xoay lại, nắm trong lòng bàn tay, sau đó nhìn Đề Đăng một cái, lại di chuyển con ngươi đối diện với A La.

A La giơ tay thu Đề Đăng lại, cúi cổ cẩn thận vuốt mặt ô, vuốt mấy cái, mới lên tiếng, nhỏ tiếng nói: "Tôi không nên ra tay, nhưng..."

"Tôi đã mất đi ngài một lần vì cô ấy."

Trước giờ A La chưa chừng nói với Lý Thập Nhất bản thân đã ôm ấp hi vọng tìm kiếm Lý Thập Nhất hết lần này tới lần khác như thế nào, thậm chí ngay tới câu nói này cũng không nhuộm lên cảm xúc dư thừa, sáo mòn cũ rích như thể nói thời tiết hôm nay rất đẹp.

Nhưng đột nhiên Lý Thập Nhất nhớ tới ngày đó A La chờ đợi A Âm thật lâu, khi bất lực tới cùng cực, co ro trên ghế gọi một tiếng A Hoành.

Lý Thập Nhất im lặng, đang định mím môi, lại nghe thấy một giọng nữ như tiếng chim oanh vang lên: "Không phải vì đại nhân!"

Âm thanh biến hóa khôn lường như giống trần gian, dường như được phát ra từ gợn sóng. Mọi người ngẩn ra, nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy bóng người, chỉ thấy đôi mắt Tinh Tinh long lanh có hồn nhìn chằm chằm lên mặt hồ phẳng lặng.

Toàn thân con cá đó màu vàng, phần đầu màu đỏ, cơ thể phình ra, hệt như một quả tú cầu nhỏ nhắn tinh xảo.

"Hoành Công Ngư?" A La ngạc nhiên hỏi.

Lý Thập Nhất từng đọc về Hoành Công Ngư trong "Thần Dị Tinh", dị thú Chung Sơn, sống trong sông băng, vảy cá cứng nhắc vô cùng, đao thương không xuyên thấu. Ban ngày là thân cá, ban đêm hóa hình người, bình thường sợ nhất ô mai, nếu bỏ ô mai vào trong nước đun lên, sẽ lập tức biến hóa.

Hoành Công Ngư nghe Diêm La đại nhân gọi, lại loạng choạng đôi cái, quẫy đuôi coi như chào hỏi, sau đó chìm vào trong nước ục ục nhả bọt. Bọt nước càng ngày càng nhỏ, không bao lâu liền biến mất. Lại đợi thêm mười giây, trên mặt nước gần bờ nổi lên một cơn sóng nhỏ, sau đó tập hợp thành một lớp sương mỏng, nước dập dềnh tản đi, chìm vào trong hơi thở và lỗ chân lông của mọi người, giống như mơ thấy một giấc mộng đẹp thỏa thích tràn trề.

Mấy ngọn đèn sáng tối thắp lên trong sương, trập trùng trên mặt nước, chầm chậm di chuyển, gần hơn rồi lại gần hơn, mới nhìn rõ làn da xung quanh chỗ lồi lõm không bằng phẳng.

Đó nào có phải đèn, rõ ràng là mấy con cá sấu tập hợp, mở to đôi mắt như miệng chuông đồng, u ám nhìn lên bờ.

Trong ánh sáng ghê người, mặt hồ lăn tăn gợn sóng, một cô gái thân đỏ trần truồ,ng bước ra từ trong nước, tóc dài đen óng phủ lên thân thể yêu kiều, giống như quấn mấy sợi rong biển dài, cô gái gạt sương, ướt nhẹp đứng đó, nhưng chẳng hề run rẩy.

Ngược lại A Âm run lên một cái thay cô gái.

Nhất thời mọi người đều không lên tiếng, suy cho cùng A Âm phản ứng nhanh, nhanh chân tiến lên phía trước, dùng lưng ngăn cản tầm mắt của A La, sau đó giơ tay cởi áo khoác của bản thân, tiến lên trước trùm cho cô gái, vừa đóng chặt cúc, vừa hỏi cô gái: "Ban nãy là cô lên tiếng?"

A La mặc cho A Âm làm xong một loạt động tác, quay về bên mình, mới cởi áo choàng của bản thân xuống, khoác cho A Âm.

Hoành Công Ngư bị áo khoác của A Âm buộc chặt, khó khăn lắm mới giãy dụa thò tay ra khỏi ống tay áo, vừa mặc vừa nói: "Đúng vậy, tôi là A Ngư."

Cô gái nhỏ giòn tan, lúc nói chuyện còn lắc đầu, tóc hai bên rũ xuống, giống như râu cá dài.

A Ngư quay về vì Cửu đại nhân, cảm nhận được hơi thở chập chờn nên bơi tới, vừa tới đã phát hiện Lệnh Hoành và Diêm Phù Đề cũng ở đây, bị dọa tới nỗi không dám ho he, thấy Diêm Phù Đề luôn miệng trách móc Cửu đại nhân, nên mới không nhịn được cất tiếng.

"Vụ án năm đó, tôi biết rõ hơn ai hết."

A Ngư khoanh chân ngồi bên hồ, đưa tay vỗ lên đầu một con cá sấu gần nhất, như thể đang vỗ kinh đường mộc, muốn tỉ mỉ thuyết thư.

Lý Thập Nhất nhìn về phía Tống Thập Cửu biến mất, đè lại cảm xúc thấp thoáng bất an, quyết định đặt lý trí lên đầu, nghe nguyên nhân trước.

A Ngư có vẻ ngoài rất non nớt, nhưng nói chuyện rất già dặn, đôi ba câu liền kể rõ việc Chu Yếm và phủ Thái Sơn, Lý Thập Nhất mở to mắt, trong đầu vô thức phác ra hình bóng Tống Thập Cửu huênh hoang, tóc dài buộc lên lắc lư sau đầu, hai chân vắt chéo lắc qua lắc lại, đuôi mày của Lý Thập Nhất cũng lặng lẽ lắc lư.

Cuối cùng sắc mặt Lý Thập Nhất cũng xuất hiện sơ hở khi Hoành Công Ngư kể tới "dùng sắc dụ dỗ", A Âm ngẩn người thả lỏng tay nắm khăn lụa, A Âm cũng ngẩn người ngóc ngón trỏ lên Đề Đăng.

A Ngư nói: "Ngày đó đại nhân quyết định dùng sắc dụ dỗ, tôi sợ chủ ý của bản thân xảy ra sai sót, nên âm thầm nấp trong ao nhà, đề phòng sinh loạn."

"Sinh loạn?" A Âm chen lời.

A Ngư gật đầu: "Đại nhân của chúng tôi, có một điểm yếu. Uống nhiều sẽ càn rỡ, một khi càn rỡ là quên việc."

A Âm "suỵt" một tiếng, nhưng lại nghe thấy một tiếng "ừ" nhỏ tới nỗi không thể nghe thấy bên tai.

"Ừ?" A Âm và A La quay đầu, nghi hoặc nhìn khuôn mặt như có suy nghĩ của Lý Thập Nhất.

Lý Thập Nhất hoàn hồn, nhìn hai người một cái, đột nhiên hỏi A Ngư: "Sao cô biết?"

A Ngư nghiêm túc nói: "Toàn Chung Sơn đều biết, nói là khi đại nhân còn là rồng con, uống quá nhiều rượu ngon, còn kéo lấy ống tay áo Vũ đại nhân gọi mẹ."

Thì ra là càn rỡ này, A Âm vung khăn lụa, thầm ho đôi tiếng, gật đầu với A Ngư: "Cô nói tiếp đi."

"Nào biết được, thật sự xảy ra sai sót." A Ngư lại vỗ lên đầu cá sấu một cái, "Lệnh Hoành... đại nhân uống quá chén, lại nhíu mày nói một câu không đúng, nghi ngờ Cửu đại nhân động tay động chân, hai người nói chuyện không hợp, lại đánh nhau."

"Hai vị đại nhân choáng váng, đánh một chiêu dừng một chiêu, đuổi mãi tới bên cầu Nại Hà, Cửu đại nhân loạng choạng sắp rơi xuống, Lệnh Hoành đại nhân kéo một cái, nhưng thấy trong lúc hỗn loạn hai tay Cửu đại nhân đẩy một cái, không cẩn thận đẩy Lệnh Hoành đại nhân vào vòng luân hồi."

"Khi Cửu đại nhân đẩy Lệnh Hoành đại nhân, trên tay đang điều khiển quyết thời gian, thế là đảo ngược mười năm đường luân hồi của Lệnh Hoành đại nhân. Mà sau đó trọng tâm của Cửu đại nhân không vững, cũng rơi xuống."

"Đó là..."

"Mùa đông, năm 1924."

"Năm thứ mười hai Cửu đại nhân sống ở phủ Thái Sơn."

Mọi người yên lặng, kí ức trong đầu Lý Thập Nhất phóng ra như đèn kéo quân, từ nụ cười ngồi trên án thư ngoắc lấy giày cao gót, tới giữ vạt váy vụng về học điệu nhảy đầu tiên trong sân, rồi tới khúc sáo đầu tiên thổi trước miếu Sơn Thần, cuối cùng là tiếng ợ nhỏ bé của đứa trẻ sơ sinh sau khi mở quan tài.

Thì ra là vậy.

Lý Thập Nhất vòng lấy hai vai mình, giống như vòng lấy tất cả duyên phận dây dưa, vuốt ve từ trên xuống dưới, sau đó mới ngẩng đầu hỏi Hoành Công Ngư: "Nước sinh tình với tác dụng sinh tình, tại sao lại khiến người ta choáng váng, mất hết kí ức?"

Hoành Công Ngư cũng không hiểu, lắc đầu như trống bỏi, Lý Thập Nhất đang ngẫm nghĩ, lại nghe thấy một câu chần chừ bên cạnh: "Là tôi."

A La mù mịt mở mắt, ngay tới bản thân cũng có chút không tin nổi, cô nuốt nước bọt, khẽ khàng như khó khăn bổ sung hoàn chỉnh một mảnh nguyên nhân khuyết thiếu.

"Lúc đó Chúc Cửu Âm ở lại phủ Thái Sơn quá lâu, cứ dăm ba hôm lại tìm A Hoành đánh nhau, tôi liền bàn bạc với Ngũ Tiền, làm cách nào có thể tiễn cô ấy đi."

"Ngũ Tiền thay tôi tới chỗ Mạnh Bà xin một bát canh, dụ dỗ Chúc Cửu Âm uống, đợi khi cô ấy quên sạch quá khứ, sau đó sẽ dỗ dành cô ấy rời đi." A La ngừng lại, bổ sung một câu, "Vì để bảo đảm không xảy ra sai sót, có cố tình lấy nước canh đặc nhất dưới đáy nồi."

A La không nói nổi nữa, sắc mặt trắng như trong suốt, gượng gạo nhìn Lý Thập Nhất một cái, mới nói tiếp: "Hôm đó tôi thấy cô ấy ngồi ở quán trà, nhìn một bình nước hoa mới mua trên bàn, ngó trái ngó phải vô cùng yêu thích. Lúc đó Lệnh Hoành đi ngang qua, Chúc Cửu Âm nằm bò ra lan can ngắm nhìn, liền sai người tráo bình nước hoa đó."

"Đổi thành..."

"Canh Mạnh Bà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện