Hôm đó Lam Kì được mời đến làm khách.
Đới phu nhân vẫn vô cùng yêu thích nguyên chủ. Mà Vũ Phỉ lại ngay tại đó, Lam Kì không còn cách nào khác đành dẫn theo Ngụy Thiếu đến.
Lưu Cẩn tới rất đúng lúc, nhìn thấy Lam Kì ngồi trên ghế, ăn uống thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra khiến cô ta đỏ mắt.
Lưu Cẩn vốn nghe thông tin không chính xác, nhìn thấy tư thế của cô, liền nghĩ cô đã kết hôn với Đới Uy.
Cô ta hét ầm lên: "Hạ Nhan, tôi mới là mối tình đầu của anh ấy. Thứ độc ác như cô sao xứng với vị trí Đới gia Đới phu nhân?"
Lam Kì: "..." Cái quỷ gì vậy? Thấy cô không đáp lời, cô ta hả hê nói: "Cô nghĩ cô ngồi được trên vị trí Đới thiếu phu nhân thì Đới Uy sẽ yêu cô?"
Lam Kì: "..."
Ngụy Thiếu ngồi một bên, nhẹ nhàng gắp đồ ăn cô thích vào bát: "Ăn."
Lúc này, Lưu Cẩn mới để ý đến người đàn ông ngồi cạnh Lam Kì, cả người bỗng lạnh run rẩy. Chung quy, từ đầu đến cuối, tầm mắt của người đàn ông này chưa từng rơi khỏi Lam Kì.
Đới phu nhân quát: "Đủ rồi! Cô là ai? Vào đây làm loạn! Vệ sĩ đâu, mau tiễn cô ta đi!"
Vũ Phỉ ngồi bên cạnh Đới phu nhân trầm mặc, trong lòng không khỏi suy tư.
"Không, bà không được làm như vậy! Mau buông tôi ra!" Lưu Cẩn vùng vẫy, hòng thoát ra.
Không cam lòng, cô ta cắn vào cánh tay của vệ sĩ, nhân lúc vệ sĩ đau đớn, cô ta cứ thế mà lao thẳng về phía Lam Kì, ánh mắt tóe lên sự tàn nhẫn.
Lam Kì cười khẩy một cái, cũng không có ý tứ tránh đi.
"Bịch", một tiếng ngã nặng nề vang lên.
"Ồ, xin lỗi. Vô ý làm rơi mất ly rượu. Đới phu nhân sẽ không để ý chứ?"
Lam Kì cười.
Đới phu nhân tiền tung hậu ứng, nước chảy bèo trôi. Còn Lưu Cẩn, nằm sấp xuống, bộ dạng giống như đang quỳ về phía Vũ Phỉ và Lam Kì.
Bị đau đớn làm tỉnh táo, Lưu Cẩn mới nghĩ tới một việc... Không chút do dự, cô ta lôi từ người ra con dao nhọn, tay chân bắt lấy Vũ Phỉ, cứ thế một nhát đâm thẳng bụng.
"Ai cho cô hạ sinh con của Đới Uy?"
"Tiện nhân, tiện nhân, tiểu tiện nhân!"
"Ác phụ, cô cũng xứng làm mẹ của con Đới Uy? Đi chết đi!"
Ánh mắt Lưu Cẩn hằn ra tia máu.
Máu từ bụng chảy ra, cuộc vui vẫn chưa tàn.
Đới gia vốn muốn hợp tác làm ăn với Hạ gia, cho dù là mối quan hệ không trên hôn nhân. Ai ngờ, một buổi tiệc chiêu đãi nhân vật chính hôm nay – Lam Kì, lại trở thành án mạng.
Đới gia mất một đứa cháu trai đích tôn, con dâu thì bị thương nghiêm trọng. Quan hệ hợp tác trên hôn nhân với Vũ gia cũng có chút lung lay.
Lưu Cẩn bị Vũ gia, Đới gia, lại thêm một tay Tần Tử Di chèn ép. Bị ép giam tại trại giam, chờ ngày xét xử, bị đối xử tệ bạc. Cho đến mấy hôm sau, cô cũng không thấy nam chủ đến.
Mà Tần Tử Di lại nói, nam chủ đang ở bệnh viện với vợ của mình.
Lam Kì: "..." Từ lúc nào lại biến thành kiểu thịnh hành "Cưới trước sủng sau"?
[...] Không phải cô cướp mất BUFF của nữ chủ sao?
Mấy hôm nay cô thấy nhân duyên của nữ chủ không được tốt như trước. Điều tra ra, nữ chủ đã giết chết hai nam phụ, ôm theo đống tài sản trở về nước.
Lam Kì: "..." Tự hủy BUFF của mình.
Chiều hướng của câu chuyện xoay đến 180 độ. Nhưng không theo nguyện vọng của nguyên chủ.
Nam chủ thì điên cuồng nhằm vào Lưu Cẩn, ép cho cô ta không còn cách xoay người. Lưu Cẩn bị xử tử.
Nữ chủ oán hận cả thế giới loài người. Trước khi chết trốn thoát được ra ngoài, một vụ nổ bom khủng bố lớn tại trung tâm mua sắm của thành phố. Lưu Cẩn, hung thủ, được xác định là chết.
Người ta còn phát hiện ra một bức thư đầy máu tại nhà riêng.
Nội dung như sau: "Lưu Cẩn tôi mới là người thắng cuộc. Không chiếm được anh, vậy thì cùng chết đi!"
Lam Kì: "..." Quả là một người dám yêu dám hận dám chết.
Nữ chủ chết. Hào quang của nam chủ giống như mạnh hơn mấy phần.
Trên thương trường đấu đá kịch liệt với cô và Ngụy Thiếu.
Không biết Vũ Phỉ oán hận điều gì, câu chuyện trở thành "Hào môn ngược luyến tàn tâm".
Nói chính xác là Vũ Phỉ xoay người ngược Đới Uy.
Lam Kì đứng bên đường ăn một cái bánh kem, cũng thấy Vũ Phỉ đang mắng chửi nam chủ thậm tệ, thậm chí còn tát Đới Uy một cái. Đới Uy ôm lấy người Vũ Phỉ mà nói: "Cảm ơn vợ đã tát anh."
Lam Kì: "..." CMN! Bổn tiểu thư muốn báo cảnh sát! Ở đây có kẻ M thích bị S.
Người qua đường: "..." Xu hướng M.
Một thời gian sau, Lam Kì để ý... Nữ chủ của thế giới này không phải là Vũ Phỉ. Vũ Phỉ hành hạ nam chủ nhiều sinh yêu, nam chủ bị nữ chủ hành hạ nhiều sinh oán.
Vũ Phỉ vinh hạnh trở lại thành nữ phụ.
[...] Đại nhân, cô phân tích còn nhanh hơn tôi! Sao không đi làm Hệ thống quân đi!
Kịch bản chưa kịp phát triển thành "Thê nô", Đới Uy bị Vũ Phỉ giết chết.
Lý do... Chơi 5P tập thể. Mà nam chủ, là một trong số người chơi cô gái kia đến chết.
Vũ Phỉ sau khi đâm nam chủ, đồng thời cắt luôn... Khụ. Sau đó, cô ta cũng đâm vào người mình, kết liễu cuộc sống.
"Sống như thế này không phải là sống. Tôi phát hiện ra, tôi không phải là S mà anh ta cũng không phải M." Vũ Phỉ nói.
Thực ra thì Lam Kì cảm thấy Vũ Phỉ chết là không đáng... Ít nhất thì, cô ta cũng đâu phải tự giết chết mình? Bên ngoài kia đâu có thiếu người có thể làm S và cô ta làm M?
Hệ thống: [...] Thần chủ đột nhiên tốt bụng khiến bổn quân lo lắng... Quả nhiên, bà này làm sao nghĩ tốt cho người khác được như vậy? S với chả M...
Nam chủ và nữ chủ đều được Lam Kì "tình cờ gặp" mà cứu.
Cô lại đưa hai người đến một hầm tối.
Sau đó...
Không có sau đó.
Hai đứa trẻ kia sau khi được giáo dục lại tư tưởng đã đưa trở lại trại mồ côi. Thần trí minh mẫn, như một đứa nhỏ hiểu chuyện ba tuổi. Vĩnh viễn trẻ thơ.
Còn nam chủ và nữ chủ, Lam Kì không quản.
Nhưng vào một đêm mùa đông lạnh giá, cô gặp lại một trong hai người đang đứng đường.
Còn làm gì thì ai cũng tự hiểu.
Lúc đó, Ngụy Thiếu nhét tay Lam Kì vào túi áo, quàng khăn qua cổ, phủi đi tuyết trắng phủ trên đầu. Dắt cô đi về nhà.
Ở thế giới này, Lam Kì chết lúc ba mươi hai tuổi do mắc một bệnh nghiêm trọng không được phát hiện đúng lúc... Đây là số tuổi thọ đúng của nguyên chủ.
Lam Kì không oán. Nhìn Ngụy Thiếu chết trước bia mộ. Nhìn Tử Di rời xa quê hương. Lại nhìn Hạ Kiệt gào thét trong đêm mưa giá lạnh. Mọi hình ảnh từ từ lưu chuyển, tan biến.
Trước mắt là một mảng đen... Cô đơn mà lạnh lẽo.
Cô sinh ra cảm giác sợ hãi mà trước nay chưa từng có.
Có lẽ là do bản thân tham luyến nơi phồn hoa đô thị, cũng có thể là...
Hoàn Quyển 1.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói: HE nhé O.<
Lần đầu viết Xuyên nhanh – Hệ thống còn non tay, có gì sai sót mong bỏ qua!
—Tiểu kịch trường—
Họa: Đã The end Thế giới 1, Vạn Tiểu Thần nhà mi có cao kiến sao?
Vạn Tiểu Thần: Chỉ mong Thần chủ đại nhân mau mau quên câu "Anh chán sống", "Cô chán sống" gì đó đi thôi!
Lam Tiểu Kì: Mày chán sống rồi!
Họa & Vạn Tiểu Thần:...
Đới phu nhân vẫn vô cùng yêu thích nguyên chủ. Mà Vũ Phỉ lại ngay tại đó, Lam Kì không còn cách nào khác đành dẫn theo Ngụy Thiếu đến.
Lưu Cẩn tới rất đúng lúc, nhìn thấy Lam Kì ngồi trên ghế, ăn uống thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra khiến cô ta đỏ mắt.
Lưu Cẩn vốn nghe thông tin không chính xác, nhìn thấy tư thế của cô, liền nghĩ cô đã kết hôn với Đới Uy.
Cô ta hét ầm lên: "Hạ Nhan, tôi mới là mối tình đầu của anh ấy. Thứ độc ác như cô sao xứng với vị trí Đới gia Đới phu nhân?"
Lam Kì: "..." Cái quỷ gì vậy? Thấy cô không đáp lời, cô ta hả hê nói: "Cô nghĩ cô ngồi được trên vị trí Đới thiếu phu nhân thì Đới Uy sẽ yêu cô?"
Lam Kì: "..."
Ngụy Thiếu ngồi một bên, nhẹ nhàng gắp đồ ăn cô thích vào bát: "Ăn."
Lúc này, Lưu Cẩn mới để ý đến người đàn ông ngồi cạnh Lam Kì, cả người bỗng lạnh run rẩy. Chung quy, từ đầu đến cuối, tầm mắt của người đàn ông này chưa từng rơi khỏi Lam Kì.
Đới phu nhân quát: "Đủ rồi! Cô là ai? Vào đây làm loạn! Vệ sĩ đâu, mau tiễn cô ta đi!"
Vũ Phỉ ngồi bên cạnh Đới phu nhân trầm mặc, trong lòng không khỏi suy tư.
"Không, bà không được làm như vậy! Mau buông tôi ra!" Lưu Cẩn vùng vẫy, hòng thoát ra.
Không cam lòng, cô ta cắn vào cánh tay của vệ sĩ, nhân lúc vệ sĩ đau đớn, cô ta cứ thế mà lao thẳng về phía Lam Kì, ánh mắt tóe lên sự tàn nhẫn.
Lam Kì cười khẩy một cái, cũng không có ý tứ tránh đi.
"Bịch", một tiếng ngã nặng nề vang lên.
"Ồ, xin lỗi. Vô ý làm rơi mất ly rượu. Đới phu nhân sẽ không để ý chứ?"
Lam Kì cười.
Đới phu nhân tiền tung hậu ứng, nước chảy bèo trôi. Còn Lưu Cẩn, nằm sấp xuống, bộ dạng giống như đang quỳ về phía Vũ Phỉ và Lam Kì.
Bị đau đớn làm tỉnh táo, Lưu Cẩn mới nghĩ tới một việc... Không chút do dự, cô ta lôi từ người ra con dao nhọn, tay chân bắt lấy Vũ Phỉ, cứ thế một nhát đâm thẳng bụng.
"Ai cho cô hạ sinh con của Đới Uy?"
"Tiện nhân, tiện nhân, tiểu tiện nhân!"
"Ác phụ, cô cũng xứng làm mẹ của con Đới Uy? Đi chết đi!"
Ánh mắt Lưu Cẩn hằn ra tia máu.
Máu từ bụng chảy ra, cuộc vui vẫn chưa tàn.
Đới gia vốn muốn hợp tác làm ăn với Hạ gia, cho dù là mối quan hệ không trên hôn nhân. Ai ngờ, một buổi tiệc chiêu đãi nhân vật chính hôm nay – Lam Kì, lại trở thành án mạng.
Đới gia mất một đứa cháu trai đích tôn, con dâu thì bị thương nghiêm trọng. Quan hệ hợp tác trên hôn nhân với Vũ gia cũng có chút lung lay.
Lưu Cẩn bị Vũ gia, Đới gia, lại thêm một tay Tần Tử Di chèn ép. Bị ép giam tại trại giam, chờ ngày xét xử, bị đối xử tệ bạc. Cho đến mấy hôm sau, cô cũng không thấy nam chủ đến.
Mà Tần Tử Di lại nói, nam chủ đang ở bệnh viện với vợ của mình.
Lam Kì: "..." Từ lúc nào lại biến thành kiểu thịnh hành "Cưới trước sủng sau"?
[...] Không phải cô cướp mất BUFF của nữ chủ sao?
Mấy hôm nay cô thấy nhân duyên của nữ chủ không được tốt như trước. Điều tra ra, nữ chủ đã giết chết hai nam phụ, ôm theo đống tài sản trở về nước.
Lam Kì: "..." Tự hủy BUFF của mình.
Chiều hướng của câu chuyện xoay đến 180 độ. Nhưng không theo nguyện vọng của nguyên chủ.
Nam chủ thì điên cuồng nhằm vào Lưu Cẩn, ép cho cô ta không còn cách xoay người. Lưu Cẩn bị xử tử.
Nữ chủ oán hận cả thế giới loài người. Trước khi chết trốn thoát được ra ngoài, một vụ nổ bom khủng bố lớn tại trung tâm mua sắm của thành phố. Lưu Cẩn, hung thủ, được xác định là chết.
Người ta còn phát hiện ra một bức thư đầy máu tại nhà riêng.
Nội dung như sau: "Lưu Cẩn tôi mới là người thắng cuộc. Không chiếm được anh, vậy thì cùng chết đi!"
Lam Kì: "..." Quả là một người dám yêu dám hận dám chết.
Nữ chủ chết. Hào quang của nam chủ giống như mạnh hơn mấy phần.
Trên thương trường đấu đá kịch liệt với cô và Ngụy Thiếu.
Không biết Vũ Phỉ oán hận điều gì, câu chuyện trở thành "Hào môn ngược luyến tàn tâm".
Nói chính xác là Vũ Phỉ xoay người ngược Đới Uy.
Lam Kì đứng bên đường ăn một cái bánh kem, cũng thấy Vũ Phỉ đang mắng chửi nam chủ thậm tệ, thậm chí còn tát Đới Uy một cái. Đới Uy ôm lấy người Vũ Phỉ mà nói: "Cảm ơn vợ đã tát anh."
Lam Kì: "..." CMN! Bổn tiểu thư muốn báo cảnh sát! Ở đây có kẻ M thích bị S.
Người qua đường: "..." Xu hướng M.
Một thời gian sau, Lam Kì để ý... Nữ chủ của thế giới này không phải là Vũ Phỉ. Vũ Phỉ hành hạ nam chủ nhiều sinh yêu, nam chủ bị nữ chủ hành hạ nhiều sinh oán.
Vũ Phỉ vinh hạnh trở lại thành nữ phụ.
[...] Đại nhân, cô phân tích còn nhanh hơn tôi! Sao không đi làm Hệ thống quân đi!
Kịch bản chưa kịp phát triển thành "Thê nô", Đới Uy bị Vũ Phỉ giết chết.
Lý do... Chơi 5P tập thể. Mà nam chủ, là một trong số người chơi cô gái kia đến chết.
Vũ Phỉ sau khi đâm nam chủ, đồng thời cắt luôn... Khụ. Sau đó, cô ta cũng đâm vào người mình, kết liễu cuộc sống.
"Sống như thế này không phải là sống. Tôi phát hiện ra, tôi không phải là S mà anh ta cũng không phải M." Vũ Phỉ nói.
Thực ra thì Lam Kì cảm thấy Vũ Phỉ chết là không đáng... Ít nhất thì, cô ta cũng đâu phải tự giết chết mình? Bên ngoài kia đâu có thiếu người có thể làm S và cô ta làm M?
Hệ thống: [...] Thần chủ đột nhiên tốt bụng khiến bổn quân lo lắng... Quả nhiên, bà này làm sao nghĩ tốt cho người khác được như vậy? S với chả M...
Nam chủ và nữ chủ đều được Lam Kì "tình cờ gặp" mà cứu.
Cô lại đưa hai người đến một hầm tối.
Sau đó...
Không có sau đó.
Hai đứa trẻ kia sau khi được giáo dục lại tư tưởng đã đưa trở lại trại mồ côi. Thần trí minh mẫn, như một đứa nhỏ hiểu chuyện ba tuổi. Vĩnh viễn trẻ thơ.
Còn nam chủ và nữ chủ, Lam Kì không quản.
Nhưng vào một đêm mùa đông lạnh giá, cô gặp lại một trong hai người đang đứng đường.
Còn làm gì thì ai cũng tự hiểu.
Lúc đó, Ngụy Thiếu nhét tay Lam Kì vào túi áo, quàng khăn qua cổ, phủi đi tuyết trắng phủ trên đầu. Dắt cô đi về nhà.
Ở thế giới này, Lam Kì chết lúc ba mươi hai tuổi do mắc một bệnh nghiêm trọng không được phát hiện đúng lúc... Đây là số tuổi thọ đúng của nguyên chủ.
Lam Kì không oán. Nhìn Ngụy Thiếu chết trước bia mộ. Nhìn Tử Di rời xa quê hương. Lại nhìn Hạ Kiệt gào thét trong đêm mưa giá lạnh. Mọi hình ảnh từ từ lưu chuyển, tan biến.
Trước mắt là một mảng đen... Cô đơn mà lạnh lẽo.
Cô sinh ra cảm giác sợ hãi mà trước nay chưa từng có.
Có lẽ là do bản thân tham luyến nơi phồn hoa đô thị, cũng có thể là...
Hoàn Quyển 1.
—oOo—
Tác giả có lời muốn nói: HE nhé O.<
Lần đầu viết Xuyên nhanh – Hệ thống còn non tay, có gì sai sót mong bỏ qua!
—Tiểu kịch trường—
Họa: Đã The end Thế giới 1, Vạn Tiểu Thần nhà mi có cao kiến sao?
Vạn Tiểu Thần: Chỉ mong Thần chủ đại nhân mau mau quên câu "Anh chán sống", "Cô chán sống" gì đó đi thôi!
Lam Tiểu Kì: Mày chán sống rồi!
Họa & Vạn Tiểu Thần:...
Danh sách chương