Lam Kì nhanh chóng rời khỏi kí túc xá của sinh viên.

A, ngoài này thật trong lành! Không khí trong phòng có Bạch Liên Hoa sắp hắc hóa thật không dễ chịu mà...

Hệ thống: [...] Luôn cảm thấy Thần chủ muốn hắc hóa nữ chủ. Làm sao đây? Cầu trả lời gấp!

Lam Kì vừa đi được mấy bước, hít được mấy ngụm liền thấy Đới nam chủ bạch bạch chạy ra.

Lam Kì: "..." Quả là nam chủ, dù bạch bạch chạy ra nhưng vẫn thấy hào quang sau lưng lóe sáng, mù mắt chó!

Rất tự nhiên, Lam Kì tay che mắt, chân hơi lảo đảo suýt ngã.

Đới Uy từ xa chạy đến, thấy bộ dạng của Lam Kì lại càng chắc chắn cô đang "lạt mềm buột chặt" với anh ta. Lại còn muốn anh ta đỡ cô chắc? Nhưng nam chủ đại nhân a! Người ta hủy hôn, hủy hôn, hủy hôn rồi đó!

Lam Kì hứng thú khoanh tay nhìn vẻ mặt của nam chủ đại nhân khinh khỉnh nhìn mình, còn lộ ra mấy tia đắc ý.

Lam Kì: "..." Bổn tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn, ngươi ghen ghét đố kị sao?

Luôn có nam chủ muốn tìm nữ phụ "xoát hảo cảm"!

Đột nhiên, vẻ mặt của Đới Uy trầm xuống, giống như nghiến răng nghiến lợi. Lam Kì không khỏi cười to, vị nào phá hỏng nhã hứng của nam chủ đại nhân muốn xoát độ tồn tại với nữ phụ thế?

"Hạ Nhan! Cô được lắm! Dám cấu kết với Tần Tử Di để hãm hại Cẩn Nhi! Cô chán sống?" Đới Uy đến trước mặt Lam Kì, dường như sợ Lam Kì không nghe thấy, nói rất to.

Cô không khỏi sinh ra hứng thú, ai, vị nào động vào nữ chủ đại nhân nhỉ?

Hệ thống: [...] Là cô đó, cô cùng cái vị nữ xứng kia kìa! Đừng giả ngu!

Trong lòng đoán chắc được nữ chủ đại nhân, ngoài mặt lại là một vẻ khác, Lam Kì ngạc nhiên hỏi ngược lại: "A, Cẩn Nhi? Ai vậy? Tôi nhớ là trong số người tôi bắt nạt qua không có ai tên Cẩn Nhi nha!"

Đới Uy mặt âm trầm xuống, "Hạ Nhan, cô không cần giả ngu! Lưu Cẩn không phải cô bắt nạt thì ai? Cô chán sống?"

Lam Kì ngơ ngác, vẻ mặt không thể hiểu nổi: "Không phải là Hạ Nhan cùng Tần Tử Di bắt nạt Cẩn Nhi sao... Sao giờ lại là Hạ Nhan bắt nạt Lưu Cẩn?"

Đới Uy hận không thể bóp chết Lam Kì, nghiến răng rít gào nói: "Tôi nói là cô cùng Tần Tử Di bắt nạt Lưu Cẩn!"

Lam Kì "à" một tiếng, tỏ vẻ hiểu: "Rồi sao? Thiếu câu "Cô chán sống?" rồi kìa!"

Đới Uy giờ phút này dĩ nhiên là hận không thể bóp chết Lam Kì, trong lòng vẫn ghi hận Lam Kì phá hỏng "chuyện tốt" của anh ta với Lưu Cẩn.

[Thần chủ, tôi bán tin tức... À không, là miễn phí. Cả nam chủ cùng nữ chủ đều ghi hận cô phá hỏng "chuyện tốt" của họ.]

Cô phì cười: "Hệ thống, "chuyện tốt" nào a?" Tôi ngây thơ, tôi trong sáng, sao tôi biết được!

[Chính là "ấy ầy ây ấy á á ưm ưm" đó!]

Lam Kì: "..." Là cái quỷ gì?

Hệ thống thân tình giải đáp, nhưng cô không còn sức để nghe nữa, yêu cầu Hệ thống im lặng.

Nhìn Đới Uy, Lam Kì rất ân cần mà nói thêm, "Câu đó không đúng sao? Năm lần bảy lượt anh nói câu "Cô chán sống?". Tôi chỉ nhắc anh thêm thôi..."

"Hạ! Nhan! Năm lần bảy lượt gì tôi không quan tâm! Giờ cô nên vào đây xin lỗi Lưu Cẩn cho tôi!"

Lam Kì "ồ" một tiếng, Đới nam chủ cuối cùng cũng nhớ ra mục đích chính của cuộc "xoát hảo cảm" này - vì hồng nhan giành một công đạo!

"Không phải là Hạ Nhan cùng Tần Tử Di bắt nạt Lưu Cẩn sao? Sao giờ bắt mỗi mình Hạ Nhan vào xin lỗi Lưu Cẩn. Ai, Đới tổng, như thế là không công bằng nha!"

Đới Uy lần này thiếu chút nữa tát Lam Kì một cái, nhưng đột nhiên cảm thấy thế thì vũ phu quá... Nên vẫn là nhịn xuống, tay nắm chặt hần cả gân.

Lam Kì không khỏi nhìn gân hần ra ngoài của Đới vũ phu, trong lòng không khỏi cảm thán, tác giả BUFF cho vũ phu cái gân thật lớn - như cái gân lợn í!

Hệ thống từ nãy đến giờ im lặng theo dõi cuộc đối thoại nhảm nhí nhất đời: [...] Cảm giác tam quan bị phá hủy! Thần chủ nhất định là muốn hắc hóa nam chủ! Phải làm sao đây? Cầu trả lời gấp!

Rốt cuộc thì bằng một cách nào đó, Tần Tử Di cùng Lưu nữ chủ đáng thương đã xuất hiện. Nam chủ vốn rất mất bình tĩnh, khi đứng cạnh nữ chủ hào quang sáng muôn trượng.

Lam Kì mắt chó: "..." Hỏng mắt rồi! Lần sau nhất định phải đeo kính.

Lam Kì nhìn thoáng qua nữ chủ, thấy vẻ mặt nữ chủ tái nhợt trắng bệch trông như xác chết trỗi dậy trong mấy bộ phim kinh dị... Không khỏi cảm thấy thẩm mĩ của trai và gái khác nhau một trời một vực như thế nào.

Nhìn kiểu yếu đuối này, con gái dĩ nhiên sẽ không thích, thậm chí thẳng tính như Tử Di sẽ lập tức ghét bỏ: "Lưu Cẩn, cô bày bộ dạng yếu đuối nhu nhược này cho ai xem?"

Quả nhiên, nữ phụ thường bị tác giả hạ IQ rất thảm.

Mà con trai, nhìn kiểu yếu đuối này, trong lòng sẽ lập tức muốn bảo vệ, che chở, yêu thương hoặc "yêu thương" gì đó... Hào quang này tác động đặc biệt mạnh mẽ với nam chủ đại nhân: "Bày cho tôi xem."

Quả nhiên, nam chủ IQ cũng rất "cao" nha! Có thể nói câu cũng quá bá đạo rồi!

Lam Kì thân là nữ phụ, với nhiệm vụ góp vui, thêm dầu vào lửa, rất vui vẻ nói: "Đới tổng, thiếu câu "cô chán sống?" a!"

Đới vũ phu: "..."

Hệ thống: [...] Thần chủ, quên nó đi!

Tần Tử Di: "..." Vẻ mặt mộng bức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện