Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Vị chủ nhân khách điếm thần bí kia gặp khách quý phải sửa soạn hai ba canh giờ, thế gặp khách quan trọng nhất phải sửa soạn bao lâu, Tuân Chu không dám tính.
"Ngươi hối hắn nhanh chút được không?" Tuân Chu tuyệt vọng đỡ trán nói.
Thiếu nữ nọ lắc đầu cười nói: "Đây là quy tắc của công tử, hạ nhân như ta không dám nhiều lời."
Tuân Chu bất lực lắc lắc đầu, nghĩ ngợi một hồi rồi hỏi Tô Khuynh: "... Ngươi nói coi ta đợi công tử đó giúp đỡ với ta tự mình chạy về, cái nào nhanh hơn?"
Tô Khuynh nhìn hắn một cái: "Ngoài kia mưa gió chưa dứt, thậm chí không biết có còn mai phục hay không, nếu ngươi đi một mình cũng phải mất ít nhất ba ngày, nếu dẫn Yến Hạ theo, ít nhất mười ngày."
Dù Tuân Chu biết vậy nhưng nghe Tô Khuynh nói xong hắn vẫn không kìm được thở dài.
Không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể đợi thôi. Tuân Chu tìm một góc ngồi xuống, Tô Khuynh cũng nói với Yến Hạ: "Mệt cả ngày rồi, cô cũng đi nghỉ một lúc đi."
Yến Hạ lắc đầu, bây giờ dù mệt cỡ nào cũng không còn tâm trạng đi ngủ, "Ta cũng đợi ở đây là được rồi."
Tô Khuynh không nói thêm nữa, nhất thời không gian yên tĩnh lại, tiếng mưa gió ngoài khách điếm cũng rõ ràng bên tai, mưa gió vẫn không hề tạch bớt, thổi bay cành lá ngoài cửa, đập lên cửa sổ nghe xào xạc.
Chờ đợi dài đằng đẵng, Yến Hạ ngồi dựa vào một góc trong phong, bất tri bất giác hơi buồn ngủ, tiếng mưa gió xung quanh bỗng trở nên mơ hồ. Không biết đã qua bao lâu, tiếng bước chân đánh thức Yến Hạ, nàng dụi mắt ngồi thẳng dậy, bấy giờ mới phát hiện hơi ấm bên cạnh mình, nàng ngẩn ra rồi quay đầu lại, lúc nãy nàng gối đầu lên vai Tô Khuynh ngủ ngon lành.
Nàng không biết mình ngủ được bao lâu rồi, Tô Khuynh ngồi im để mặc nàng tựa bao lâu nhưng nghĩ tới cảnh tượng đó, Yến Hạ hơi thất thố đứng lên, nói: "Ta không biết là huynh… ta…"
Thấy nàng hoảng hốt như vậy, Tô Khuynh không hề để ý, lắc đầu nói: "Ngủ đủ rồi à?"
Yến Hạ khựng lại, nuốt những lời sắp nói vào bụng, "... Ừ."
Lúc này, nha hoàn rời đi ban nãy đã quay lại, nhìn Yến Hạ và Tô Khuynh như hiểu ra gì đó, nàng ấy híp mắt cười. Tuân Chu không có tâm trạng cười giỡn, thấy người đến hắn vội vàng đứng dậy hỏi: "Sao nào, có thể gặp vị công tử đó được chưa?"
Thiếu nữ gật đầu, thu lại ý cười nghiêm túc nói: "Công tử cho mời, mời chư vị theo ta."
Cuối cùng cũng chờ được, nghe thiếu nữ nói xong Tuân Chu lập tức nói: "Mời."
Thiếu nữ áo trắng nhanh chóng đi lên lầu ba, Yến Hạ sực tỉnh, nhìn Tô Khuynh một cái rồi cả hai cùng theo thiếu nữ kia lên lầu.
Khách điếm tổng cộng có ba tầng, hai tầng dưới là phòng cho khách, giữa tầng một là đại sảnh, phục vụ ăn uống cho khách. Nhưng tầng ba khách điếm lại rất khác hai tầng dưới, vừa đặt chân lên tầng ba Yến Hạ liền cảm nhận được sự khác biệt.
So với mưa gió ngoài kia, trong này rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều, đi dọc theo hành lang dài chỉ nghe được tiếng bước chân của mình.
Trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương, Yến Hạ đi theo sau đám người, hơi xuất thần nhìn bích họa treo hai bên tường. Bạch y thiếu nữ đi đầu trông thấy tầm mắt của Yến Hạ thì mỉm cười giải thích: "Đây đều là danh họa công tử nhà chúng ta sưu tầm từ khắp nơi, những bức họa công tử cất giữ đều là những bức nổi danh nhất thiên hạ. Tuy công tử không biết vẽ tranh nhưng bình tranh (*) thì tuyệt đỉnh."
(*) Bình phẩm tranh vẽ.
"Bình tranh?" Yến Hạ chưa từng nghe đến, thì ra trên đời còn có người chuyên bình tranh.
"Thực ra cũng không chỉ có vậy, công tử chúng ta tinh thông nhiều thứ, cầm kỳ thư họa đều rất am hiểu." Nói đến đây, thiếu nữ như nhớ ra chuyện gì đó, không khỏi cong môi cười nói: "Năm đó ở Sương Thành biết bao cô nương tranh nhau muốn gả cho công tử đấy."
Trước kia Yến Hạ cũng từng nghe cha nhỏ kể về những nhân vật kinh diễm thế này, nghe thiếu nữ nói về vị công tử kia nàng cảm thấy nhân vật trong câu chuyện như thật sự bước ra đời thực, trong lòng không khỏi hiếu kỳ, muốn biết vị công tử đó là người thế nào.
Yến Hạ bất giác nhìn bóng lưng Tô Khuynh đi đằng trước, không biết giao tình của vị công tử đó và Tô Khuynh công tử thế nào? Mọi người đi đến cuối hành lang, cuối cùng dừng lại trước cửa một căn phòng. Thiếu nữ vươn tay gõ cửa, cung kính cúi đầu, nói với người trong phòng: "Công tử, họ đến rồi ạ."
Trong phòng yên lặng không có tiếng đáp lại nhưng thiếu nữ nọ như nhận được hồi đáp, gật đầu nói với những người theo sau: "Các vị mời vào."
Thiếu nữ đẩy cửa phòng rồi nhìn bọn người Yến Hạ một cái, chợt nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Yến Hạ, nàng ấy chớp mắt cười: "Đừng sợ, công tử nhà ta dễ nói chuyện lắm."
Tuân Chu bị bắt chờ đợi mấy canh giờ không có ý kiến gì với câu "rất dễ nói chuyện" này, Yến Hạ đang quan sát căn phòng trước mặt, không kịp trả lời nàng ấy.
Căn phòng này rộng hơn rất nhiều những căn phòng khác trong khách điếm, màn che dày đặc trong phòng khiến căn phòng rộng lớn chia thành nhiều tầng nhiều lớp. Mùi đàn hương thoắt ẩn thoắt hiện, làn khói mỏng manh xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm sa, bám lên bức bích họa sơn thủy trên tường, không gian phiêu nhiên không như chốn phàm trần.
Cả khách điếm tỉ mỉ kỹ càng, bố trí trong căn phòng này càng chăm chút cực điểm.
Ở cuối căn phòng đặt một tấm bình phong bằng gỗ, bình phong rất rộng, che khuất khung cảnh phía sau, trên bình phong vẽ hoa mai đỏ diễm lệ, sau tấm bình phong đèn đuốc sáng trưng, soi rõ bóng người ngồi đằng sau.
Bóng người đó hẳn là công tử trong lời các thiếu nữ áo trắng.
Qua bức bình phong và rèm che, Yến Hạ không thể nhìn rõ diện mạo của người nọ, nhưng phong thái thanh nhã của hắn thì dù cách một bức bình phong cũng có thể nhìn ra.
Bên cạnh bình phong có mấy thiếu nữ, tất cả đều cụp mắt giữ im lặng, người thì châm trà, người thì ngồi một bên, trước mặt đặt đàn và chuông, làn khói xanh uốn lượn xung quanh. Cổ vị và thi vị đều có đủ.
Căn phòng yên tĩnh, dường như phá tan thi tình họa ý trong phòng lúc này là một chuyện quá lỗ mãng. Tuân Chu đang gấp bèn liếc nhìn người bên cạnh. Trước giờ Yến Hạ chưa nhìn thấy căn phòng nào như thế này bao giờ, nàng đang chuyên tâm nghiên cứu cái lò khói khắc hoa bên kia. Còn Tô Khuynh hình như đã hòa nhập với không khí trong phòng, hắn ngồi xuống bắt đầu thưởng trà.
Tuân Chu: "..."
May là hắn không cho rằng mình là người thích hợp với những thứ như ngâm phong thưởng nguyệt. Mấy chuyện lỗ mãng cứ để hắn làm vậy.
Tuân Chu ho khẽ một tiếng, đợi người sau bình phong có động tĩnh mới cất lời: "Phó Nhiên công tử?"
Lúc bấy giờ, Yến Hạ bị vị thiếu nữ nọ kéo đến ngồi bên cạnh Tô Khuynh, nghe Tuân Chu gọi vậy mới sực nhớ lúc mới vào khách điếm Tô Khuynh có nói tên chủ nhân nơi này, đúng là Phó Nhiên không sai. Lúc đó mưa rất to, ai nấy đều thấm mệt, không ngờ Tuân Chu vẫn còn nhớ những gì Tô Khuynh nói.
Yến Hạ tò mò nhìn về phía bình phong, không biết vị Phó Nhiên công tử sau bình phong là người như thế nào đây.
Hỏi xong, Tuân Chu không lên tiếng nữa. Phó Nhiên sau tấm bình phong cũng chẳng nói gì, hình như hắn đang lật xem gì đó trên tay, như không phát hiện ánh mắt những người ngoài bình phong rơi trên người mình, hắn để mọi người im lặng đợi tiếp.
Hồi lâu sau, khi Tuân Chu không chịu nổi nữa định lên tiếng thì cuối cùng Phó Nhiên cũng có hồi đáp.
Cách một bức bình phong, mọi người chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, làm một động tác đơn giản ngắn gọn.
Nhưng động tác đó khiến Tuân Chu và Yến Hạ cực kỳ khó hiểu.
Tuân Chu ngoái đầu nhìn Yến Hạ, Yến Hạ hoang mang nhìn Tuân Chu, hai người nhìn nhau một hồi mà vẫn chưa hiểu ý của vị công tử kia, sau đó cả hai cùng quay sang nhìn Tô Khuynh.
Tô Khuynh là bạn của Phó Nhiên chắc hiểu được tên này muốn gì.
Quả nhiên, Tô Khuynh thản nhiên đón nhận ánh mắt của hai người, sau đó nhìn sang những thiếu nữ đang yên lặng ngồi bên kia.
Theo động tác của Phó Nhiên, thiếu nữ cúi đầu gảy đàn, tiếng cổ cầm tựa như gợn sóng bị khoáy động dưới vực sâu vang lên trong phòng, nương theo làn khói mỏng. Rèm sa lay động, theo đó là tiếng nước khe khẽ không biết đến từ nơi nào, tức khắc căn phòng như lạc đến linh cốc nào đấy. Ngay sau đó, tiếng chuông cũng vang lên, đan xen với tiếng đàn, cầm âm như nước, tiếng chuông như ánh sao rực rỡ rơi trên mặt hồ, thuần khiết trong sáng.
Tiếng đàn và tiếng chuông cộng hưởng, khói xanh lượn lờ nhẹ nhàng quanh tấm rèm mỏng. Theo khung cảnh ấy, vị Phó Nhiên công tử sau bình phong cuối cùng cũng lên tiếng: "Không sai, ta là Phó Nhiên."
Tuân Chu: "..." Hắn bỗng nhiên có hơi không muốn bàn chuyện với người đến cả nói chuyện cũng phải tấu đàn trước này.
Người sau bình phong lại cảm thấy hành vi của mình không có gì sai, hắn mỉm cười, hỏi: "Nghe nói ngươi có chuyện gấp tìm ta, nay xem ra cũng không gấp lắm nhỉ?"
Có gấp tới mấy cũng sắp hết gấp rồi.
Tuân Chu há họng, sợ cái miệng mình nói ra những lời không nên nói thế là im miệng, quay đầu dùng ánh mắt ai oán nhìn Tô Khuynh.
Trước đây Tuân Chu làm gì ngờ tới có một ngày mình phải cầu cứu Tô Khuynh. Tô Khuynh mỉm cười đón nhận ánh mắt đó, hắn hớp một ngụm trà rồi khuyên nhủ: "A Nhiên, chính sự quan trọng."
Hắn chỉ tùy tiện nói một câu như vậy nhưng ngữ khí nghe ra lại mang ý cười bất lực, chẳng nghe ra ý khuyên nhủ. Nhưng bất ngờ, Phó Nhiên nghe xong thật sự thôi cười đùa, nói: "Ngươi đã mở miệng ta cũng không thể nói gì hơn, ngươi muốn ta giúp cái gì?"
Tô Khuynh ra hiệu cho Tuân Chu, vất vả lắm mới khiến Phó Nhiên vào chuyện chính, Tuân Chu ngẩn ra giây lát rồi nói thỉnh cầu của mình: "Công tử đây đã là bạn của minh… của Tô Khuynh thì ta cũng không cần phải giấu giếm. Hơn mười năm nay ta được lệnh trông coi ma loại trong Bắc Nghiên Trang, nhưng gần đây trung nguyên không được thái bình, có người dòm ngó tới Bắc Nghiên Trang, ta hiện tại lại không thể kịp thời quay về, nên… ta muốn xin công tử đưa bọn ta về Bắc Nghiên Trang ngay, ngăn cản có người âm thầm phá hoại trận pháp ở sơn trang."
Tuân Chu dứt lời, im lặng giây lát rồi ngẩng đầu lên.
Phó Nhiên không để mọi người đợi quá lâu, hắn mỉm cười, hỏi: "Chỉ có vậy?"
"Phải, chỉ có vậy." Tuân Chu gật đầu, nét mặt điềm tĩnh nhưng qua lời nói đã bộc lộ gấp rút trong lòng hắn, "Không biết công tử có thể đáp ứng?"
Phó Nhiên dễ nói chuyện đến bất ngờ, nghe xong thỉnh cầu của Tuân Chu thì lập tức đáp: "Ta đồng ý với ngươi."
Tuân Chu ngẩn ra, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Nhưng rất nhanh sau đó Phó Nhiên nói tiếp: "Ta có cách đưa các ngươi về, nhưng trước đó, ta cũng có một yêu cầu."
"Chuyện gì?" Tâm trạng Tuân Chu hơi nặng nề, biết ngay là không dễ dàng vậy mà.
Bóng người sau tấm bình phong khẽ động đậy, hắn đặt thứ đang xem trên tay xuống, cách một tấm bình phong hoa mai đỏ chỉ tay về phía Yến Hạ đang ngồi một bên lắng nghe.
Ánh mắt mọi người tập trung hết lên người Yến Hạ.
"Ta muốn ở riêng với nàng ta một lúc."
- Hết chương 25 -
Lảm nhảm:
"Bạn của minh…" mời điền vào chỗ trống. 😆
Tỉnh tui phong tỏa cách ly toàn TP vì dịch rồi nên có lẽ sắp tới sẽ ra chương đều đặn.
Năm nay là một năm rất buồn. Hy vọng dịch mau chóng qua đi để mọi người còn trở lại cuộc sống bình thường.
• Theo dõi Page Nhật Nguyệt - 日月 để cập nhật tin tức có liên quan tới truyện và các dự án sắp tới. https://www.facebook.com/riyue.46/
• Hoặc add fb: https://www.facebook.com/huynh.selena.3110 để tám nhảm mùa dịch với t. Hihi.