Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Cảm giác sợ hãi chưa từng có tràn ngập trong tim, Yến Hạ trừng mắt nhìn bóng người màu trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng, bất giác lùi nửa bước.
Có lẽ bởi tiếng bước chân giẫm lên mặt đất của nàng làm ánh mắt vốn dĩ đang nhìn thẳng phía trước của người nọ bỗng biến đổi. Hắn khẽ cụp mắt, tầm mắt dừng trên người Yến Hạ.
Khoảnh khắc bị đôi mắt đỏ rực đó nhìn vào, Yến Hạ cảm thấy như có một thứ gì cực kỳ lạnh lẽo khủng bố đang bao trùm lấy mình, khiến nàng không thể nào hít thở. Cả người nàng cứng đờ đứng yên tại chỗ, nàng muốn thoát khỏi chỗ này nhưng khí tức đáng sợ bao vây toàn thân, nàng không thể động đậy dù chỉ một chút.
Gió lớn thổi qua, cát bụi tứ tán, con đường vắng vẻ vẫn giữa nguyên sự tĩnh mịch của nó. Không biết đã qua bao lâu, bóng người màu trắng nọ cuối cùng cũng lên tiếng với Yến Hạ, hắn nói: "Diệp Đề ở đâu?"
Giọng nói của người này âm lạnh y như con người hắn. Yến Hạ sợ hãi, khẩn trương nhìn vào mắt hắn, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
Người nọ lãnh đạm, chầm chậm lặp lại câu hỏi lần nữa: "Diệp Đề, đang ở đâu?"
Yến Hạ hoảng hốt hoàn hồn, cuối cùng cũng tìm lại khả năng nói chuyện của mình. Nàng hoang mang nhìn người nọ, giọng yếu ớt, nói với hắn: "Diệp Đề… Là ai?"
Người đó không trả lời nàng mà từ từ bước tới gần. Khoảng cách giữa cả hai đã rất gần, nay hắn tiến lên càng khiến khoảng cách rút ngắn còn chừng mấy bước chân. Yến Hạ nhìn chằm chằm từng động tác của hắn, nàng không dám nhìn vào đôi mắt kia, tầm mắt từ từ dời xuống, dừng lại trên thắt lưng hắn. Nàng nhìn thấy một thanh đoản kiếm, tay hắn đang đặt trên thanh kiếm như tức khắc kiếm có thể ra khỏi vỏ, lấy mạng người.
Yến Hạ cảm thấy như mình có thể nhìn thấy lưỡi kiếm sắc lẹm khi nó ra khỏi vỏ. Nàng càng tưởng tượng càng thấy lạnh người. Yến Hạ cắn chặt môi, cố gắng để bản thân trấn tĩnh một chút.
Hồi nhỏ nàng nghe cha nhỏ kể rất nhiều chuyện tương tự như vậy, sát thủ mặt lạnh xuất hiện ở đầu đường, nơi lưỡi kiếm quét qua không có ngọn cỏ nào sống sót.
Nhưng nàng phải đối mặt hiện tại không giống những gì cha nhỏ kể, không có vị cao thủ như trong câu chuyện nào đến cứu nàng. Những gì nàng đối mặt đây đều là hiện thực, một khắc tiếp theo không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nàng bắt đầu suy ngẫm câu hỏi của người nọ lúc nãy, suy xét lai lịch và mục đích của hắn.
Người này không phải tới đây vì nàng, người hắn tìm chắc là người tên "Diệp Đề" nào đó. Nhưng Diệp Đề là ai? Là người trong trấn Nam Hà ư? Người này tìm y để làm gì? Yến Hạ từ nhỏ đến lớn đều ở Nam Hà trấn, những người trong trấn nàng đều quen biết nhưng dù có nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra trong trấn có một người như vậy.
Kẻ này bỗng nhiên xuất hiện ở đây là vì cái gì? Chẳng lẽ những chuyện lạ xảy ra mấy ngày nay ở Nam Hà trấn là do hắn gây nên?
Trong lúc Yến Hạ đang suy ngẫm vấn đề này, người nọ dường như không còn kiên nhẫn, nhíu mày bước lên trước một bước.
Khoảng cách giữa hắn và Yến Hạ chỉ còn khoảng hai bước chân. Khoảng cách gần như vậy chỉ cần hắn giơ tay ra, một kiếm thôi cũng đủ lấy mạng Yến Hạ.
Từ khi ra đời tới nay, Yến Hạ chưa bao giờ cảm nhận được khoảng cách giữa sự sống và cái chết lại gần như bây giờ. Sát mặt nàng tái mét, khẩn trương nhìn chằm chằm tay người nọ, không biết chừng nào hắn sẽ rút kiếm.
Nhưng đối phương không hề ra tay, bàn tay đặt trên kiếm của hắn dần buông lỏng, nhìn Yến Hạ nói: "Ngươi quen Diệp Đề."
Hắn lại bước lên một bước, nắm lấy vai Yến Hạ, giọng điệu khẳng định nói: "Trên người ngươi có khí tức của Diệp Đề, ta sẽ không nhận nhầm."
Đột nhiên bị đối phương bóp chặt vai, Yến Hạ cảm thấy nửa người đau đớn, tê dại, mặt cắt không còn giọt máu. Nàng hoảng sợ cắn răng nhìn người nọ nói: "Ta thật sự không biết Diệp Đề gì đó, ngươi… Ngươi tìm lầm người rồi."
"Không thể nào." Người nọ rất chắc chắn với phán đoán của mình. Lực đạo trên tay hắn càng mạnh, im lặng nhìn Yến Hạ giây lát rồi nói: "Có lẽ gϊếŧ ngươi rồi hắn sẽ xuất hiện."
Yến Hạ mở to mắt, không hiểu hắn rút ra kết luận này từ đâu, nàng chỉ biết tên này đã động sát niệm với mình rồi, nàng phải chạy trốn nhanh nhanh thôi, nếu không… nàng không dám nghĩ chết sẽ mang tư vị gì, càng không dám nghĩ lỡ mình xảy ra chuyện thì bốn cha mẹ nuôi ra sao.
Cơn đau nơi bả vai kíƈɦ ŧɦíƈɦ Yến Hạ, nàng cắn môi dưới như sắp bật máu, vươn tay cố đẩy cánh tay như sắt thép kia ra nhưng lực đạo của Yến Hạ chẳng khác nào châu chấu đá xe, dù nàng có dùng toàn lực cũng không cách nào di động được cánh tay hắn.
Giây lát sau, có lẽ người nọ đã phiền chán trước sự đấu tranh yếu ớt của Yến Hạ, bàn tay còn lại của hắn lại đặt lên chuôi kiếm lần nữa.
Yến Hạ ho khan, gương mặt trắng bệch đỏ lên bất thường, nàng trơ mắt nhìn động tác của hắn, thầm rõ chuyện sắp xảy ra, cũng rõ rằng nàng không thể nào ngăn cản, nàng không làm được gì cả.
Gió thổi tán loạn thổi tung lá cây và cánh hoa hòe dưới đất. Yến Hạ không cam lòng nhìn người nọ, nhìn hắn từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ, chầm chậm mà quyết đoán giơ tay phải lên, mũi kiếm lộ ra ánh sáng âm hàn.
Khi Yến Hạ nghĩ một giây tiếp theo thanh kiếm kia sẽ chém xuống thì người nọ bỗng quay đầu nhìn về một hướng, động tác khựng lại.
Yến Hạ thầm thở phào một hơi nhưng vẫn không thể yên tâm hoàn toàn. Theo bản năng nàng cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt hắn, muốn biết người có thể khiến hắn ngừng lại rốt cuộc là ai. Nhưng vừa liếc mắt, biểu cảm trên mặt nàng biến đổi tức thì, không kìm được giãy giụa, hét lên: "Cha nhỏ!"
Người đang sờ tường đi tới kia chính là cha nhỏ mù lòa của nàng.
Mỗi lần Yến Hạ đi lâu mà chưa thấy về, cha nhỏ sẽ đi tìm nàng. Mắt y bất tiện như vậy nhưng cứ đòi đi tìm người, có lúc rẽ vào cửa tiệm người khác, có lúc đi nhầm vào nhà người ta, gây ra biết bao nhiêu chuyện hài. Yến Hạ cũng bảo cha nhỏ đừng đi đón nàng nữa nhưng mỗi lần nàng về trễ cha nhỏ vẫn ra ngoài tìm nàng như cũ. Mỗi khi trông thấy cha nhỏ đi đứng nghiêng ngả xuất hiện từ xa, Yến Hạ đều thấy rất ấm áp. Trừ hôm nay.
Yến Hạ cảm thấy máu toàn thân như bị rút cạn, sau một hồi chấn kinh, Yến Hạ dùng toàn lực muốn chạy về phía đó, âm thanh nghẹn ngào: "Cha nhỏ! Đừng qua đây!"
"Mau đi…" Lời còn chưa nói hết, Yến Hạ cảm thấy lực đạo quanh cổ mình càng lớn như sắp không thở nổi. Nàng bị kéo ngược về sau, nàng muốn lên tiếng nhắc nhở cha nhỏ nhưng không thể nào phát ra bất cứ âm thanh nào.
Dưới sự khống chế của người nọ, Yến Hạ bất lực nhìn cha nhỏ.
Hai mắt cha nhỏ đã mù không thể nhìn thấy tình hình bên này, y không chút phát giác mối nguy hiểm ở đây, chỉ lần mò theo bức tường từng bước đi tới.
Yến Hạ kinh sợ vô cùng nhưng bất lực không thể lên tiếng, chỉ có thể lắc đầu liên tục muốn thông báo với cha nhỏ phía bên kia nhưng chính bản thân nàng rõ ràng hơn ai hết, cha nhỏ không nhìn thấy, y không biết mình sắp phải đối diện với hiểm cảnh gì.
Mỗi bước chân của cha nhỏ như rơi trên tim Yến Hạ, khoảng cách càng gần tuyệt vọng trong lòng nàng càng lớn.
Không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ còn vài bước nữa, có lẽ đã qua rất lâu, cha nhỏ đến trước mặt họ, giơ tay ra thăm dò, nghiêng đầu hỏi: "Yến Hạ, lúc nãy là con nói chuyện ư?"
Cha nhỏ đang đứng rất gần, Yến Hạ không ngừng lắc đầu, vậy mà y vẫn không có chút cảnh giác. Người bên cạnh Yến Hạ trầm mặt xuống, thần sắc nghiêm nghị nhìn cha nhỏ. Tầm mắt Yến Hạ nhanh chóng lướt qua mặt hắn, không hiểu sao biểu cảm của hắn rất phức tạp, còn có chút khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó, cha nhỏ không thấy người trả lời bèn gọi thêm lần nữa: "Yến Hạ?"
Vẫn không cách nào mở miệng. Đến lúc này Yến Hạ không dám phát ra âm thanh gì nữa, nàng hy vọng cha nhỏ không nghe tiếng đáp lại sẽ bỏ đi, hy vọng kẻ này thấy cha nhỏ bị mù có thể thả y đi.
Cha nhỏ dừng lại ở chỗ cách hai người không xa, y khẽ gọi tên Yến Hạ, lắng tai nghe động tĩnh xung quanh, không bước tiếp nữa. Yến Hạ thấy vậy, nỗi lo trong lòng cũng giảm chút ít.
"Nha đầu này chạy đi đâu rồi?" Cha nhỏ thì thầm một câu, cuối cùng không đi tới mà quay người tìm một hướng khác.
Ngay lúc ấy, một con chim từ cành cây trên kia nhảy xuống, dừng trên khoảng đất dưới chân Yến Hạ.
Chú chim mổ cánh hoa và lá cây dưới đất phát ra âm thanh loạt soạt. Cha nhỏ đang quay người nghe được bỗng dừng bước, quay đầu lần nữa.
Đồng tử Yến Hạ co lại, trơ mắt nhìn cha nhỏ lần theo âm thanh đó đi tới gần, cuối cùng đến trước mặt hai người.
Tay phải người áo trắng tóc trắng kia vẫn bóp chặt cổ nàng, tay trái nắm chuôi kiếm, mũi kiếm lặng lẽ nhấc lên, sắp kề đến gần cổ y.
Yến Hạ mở to mắt nhìn cảnh tượng này, không biết sức lực từ đâu, nàng giãy giụa khỏi tay hắn, giành được một khắc tự do, lập tức hét lên: "Cha nhỏ! Chạy mau!"
Vừa dứt lời, người nọ đã có hành động.
Động tác của hắn quá nhanh, nhanh đến mức không kịp chớp mắt, thậm chí còn nhanh hơn lúc Yến Hạ la lên. Nàng trơ mắt nhìn mũi kiếm vút ra hướng đến điểm yếu hại trên người cha nhỏ. Một loại tuyệt vọng chưa từng có ngưng kết thành đầm sâu trong tim nàng.
Nhưng, không dừng lại ở đó.
Thanh kiếm ấy không ngừng trên người cha nhỏ.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng của Yến Hạ, trong lúc thanh kiếm đâm về phía cha nhỏ, y bỗng giơ tay như lúc nghỉ ngơi nhàn rỗi, tiện tay vơ đóng lá cây rơi trong viện ra ngoài. Động tác y nhẹ nhàng, đẩy mũi kiếm qua bên cạnh.
Mũi kiếm mất đi hàn ý mãnh liệt của nó khi vừa xuất thủ, nhanh chóng bị cha nhỏ bắt lấy.
Thần sắc người áo trắng khi nãy cực kỳ nghiêm trọng, bây giờ lại thêm đề phòng.
Yến Hạ vừa nóng ruột vừa lo lắng nhìn tình cảnh bất chợt thay đổi này, nàng kinh ngạc mở to mắt, không dám tin nhìn những gì đang diễn ra trước mắt.
Hai người đối mặt nhau, vạt áo cha nhỏ tung bay, động tác lưu loát vứt thanh đoản đao của người nọ sang một bên. Nhân khoảnh khắc người đó đơ người ra y cứu Yến Hạ, kéo nàng ra sau lưng mình.
Trong lúc đó, người áo trắng nhìn thanh đoản đao bị vứt dưới đất, nét mặt không chút hoảng hốt, khẽ cười nhạt, bước lên trước một bước, nhìn vào mắt cha nhỏ nói: "Đã lâu không gặp."
"Diệp Đề."
- Hết chương 6 -