“Ngươi nói, không có việc gì ta nấu phân làm gì chứ? Thật sự là tìm chết …”Chân Tiểu Tiểu chạy như điên, vẻ mặt như khóc tang, lên án mạnh mẽ vì sao không dẫn chuột bọ tới, lại câu ra cái thứ quái dị chưa từng nghe thấy như thế?Chỉ có thể cầu nguyện, miệng quái này giống trùng chuột ở Đông Hương lúc trước, muốn thưởng thức mỹ vị trong nồi, không có hứng thú với thịt người.

Có lẽ lời cầu nguyện thành kính phát huy tác dụng, ánh mắt ẩn trong hư vô của miệng quái quả thực chỉ bực mình đảo qua hai bóng người đang chạy trốn, sau đó thì hớn hở dừng trên nồi sắt lớn đã bị Chân Tiểu Tiểu vứt bỏ.

Đáng tiếc, hôm nay vận khí của Chân Tiểu Tiểu cũng không tốt lắm.


Răng rắc!Phảng phất không thừa nhận nổi ánh mắt nóng bỏng của miệng quái, trong một tiếng rạn vỡ thanh thúy, nồi sắt trên đất … Nứt!Nồi nấu này đã sử dụng nhiều năm, lại chịu canh dẫn trùng ăn mòn, bị bọn lâu la dẫm đạp, có thể kiên trì đến hôm nay đã là người chế tạo có lương tâm.

Hiện tại, sau khi đáy nồi chia năm xẻ bảy, khối cao đen cũng rơi vào trong lửa, phút chốc thì hóa thành hư vô.

Nhìn mỹ vị đến miệng rồi lại bỗng nhiên tan thành mây khói, quái vật miệng rộng ngớ người một lúc lâu, tiếp đó gào lên thảm thiết như chết cha chết mẹ!“Ngao ngao ngao ngao!”Nó như mũi tên sắc bén rời cung, lao ra hang động, trong nháy mắt đã lẻn đến phía sau hai người chạy đang trốn, dường như chỉ có trên người một đực một cái này, là còn sót loại hương vị khiến kẻ khác muốn ngừng mà không được kia.

Đột nhiên cảm thấy một hơi thở hôi thối phun đến sau gáy, khóe mắt Chân Tiểu Tiểu run rẩy không ngừng.

“Yêu quái đại ca, không! Yêu quái đại gia … Trên người ta không có thịt, ăn không ngon chút nào.

Chẳng những không hay tắm rửa, hơn nữa buổi sáng đi xí xong cũng không dùng giấy…”Còn chưa nói hết lời, Chân Tiểu Tiểu hoảng sợ phát hiện, nước miếng của yêu quái miệng rộng đã phun ra như suối.


Giống như chính mình miêu tả càng ghê tởm, đối phương càng thèm khát điên cuồng!Ta ngất, thì ra ngươi là cái thứ thích ghê tởm không thích sạch sẽ!Thấy miệng quái cứng mềm đều không ăn, Chân Tiểu Tiểu ngậm chặt miệng, bắt đầu dồn hết sức lực xuống đôi cẳng chân nhỏ, cuống cuồng chạy nhanh.

May mắn được thanh tỉnh một lần, lúc này Tiểu Chúc Chúc còn lao nhanh hơn Chân Tiểu Tiểu! Ném ra tay nhỏ của Chân Tiểu Tiểu, sau đó vèo một cái đã lủi đến thật xa.

“Này, dù gì ngươi cũng là nam tử hán có trái ớt, làm sao có thể vứt ta lại? Làm người phải có nghĩa khí chứ hả! Huống chi hai người chúng ta còn từng chung chăn gối, tục ngữ nói rất đúng, một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa!”Nhìn bóng dáng kia vẫn không ngừng đi xa, Chân Tiểu Tiểu tức đến lệch mũi, nấu cháo mấy ngày này, thật sự là cho chó ăn.

Nhưng mà không chờ Chân Tiểu Tiểu lại gào thêm câu nữa, tên ngốc đã lao thật xa chợt quay lại, trong tay còn cầm một gậy gỗ to ngang cánh tay.

Hoá ra là đi tìm vũ khí!Tiếp đó, Tiểu Chúc Chúc không nói một lời, thô bạo nhét thẳng gậy gỗ vào trong miệng của miệng quái, thành công ngăn cản răng nhọn tiếp tục quấy rầy Chân Tiểu Tiểu, nhưng dùng sức quá mạnh, nên cánh tay phải bị thương.

Nháy mắt, Chân Tiểu Tiểu cảm động đến rơi lệ đầy mặt!“Thực xin lỗi, vừa rồi ta hiểu lầm ngươi, không hổ là nam nhân bị bổn cô nương ngủ, thật mẹ nó dũng cảm!”Đáng tiếc đầu gỗ rốt cuộc vẫn là đầu gỗ?Răng rắc!Chưa tới ba giây, gậy gỗ đã bị miệng quái cắn nát như một quả óc chó.


Hành động vừa rồi của Tiểu Chúc Chúc đã nghiêm trọng khiêu khích tới uy nghiêm của yêu quái miệng rộng.

Một luồng gió lạ thổi lên từ mặt đất, trong chớp mắt đã cuốn hắn lên cao hơn mười thước, sau đó nện thẳng xuống đất!Phanh!Mặt đất run lên ba hồi, Chân Tiểu Tiểu không thấy rõ cảnh tượng trong lùm cây, chỉ phát hiện một trận bụi đất bay lên.

“Tiểu Chúc Chúc!”Trái tim Chân Tiểu Tiểu đột nhiên thít chặt.

Lúc này, nàng vốn dĩ có cơ hội trốn xa chút nữa, nhưng mà nhớ tới lời ca ngợi của tên ngốc khi húp cháo, nhớ tới cánh tay ôn nhu nhưng nghiêm chỉnh của hắn trong đêm lạnh… Nàng đột nhiên dừng lại bước chân!Đối với kẻ vô sỉ thì vô sỉ.

Đối với người nghĩa khí thì nghĩa khí!Tiểu Chúc Chúc đã bị thương, không thể để hắn rơi vào miệng thú, hít sâu một hơi, Chân Tiểu Tiểu xoay người, dứt khoát bung ra ngón giữa chĩa về phía miệng rộng quái!“Đồ xấu xí! Phân là ta nấu, tới nha! Đuổi ta nha! Bắt nạt người bệnh, tính gì là anh hùng hảo hán?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện