Edit: Yunchan
Hoa Tình đã bước ra theo từ lúc nào chẳng hay, ngẩng đầu nhìn thứ hùng vĩ trên đầu, trợn to mắt nói: “Đó… là cái gì?”
Vân Khâm lắc đầu không nói ra suy nghĩ của mình.
Tới nước này rồi, nàng thà rằng phán đoán của mình là sai còn hơn.
Tiếc rằng trên đời này chuyện tốt luôn khó rơi xuống đầu, còn chuyện xấu thường đi có đôi có cặp.
Trên đầu của con chim khổng lồ bao trùm cả Không Thiền phái có mấy bóng người giáng xuống, chân giẫm lên kiếm, và trong lúc những chiếc bóng kia còn chưa đáp xuống, đã có mấy tên áo đỏ bỗng dưng xuất hiện ở đại điện.
Những người này vô cùng kỳ quặc, chẳng ai biết họ đến từ lúc nào và từ đâu ra, cứ như thể họ vẫn luôn đứng trong đại điện từ đó tới giờ, hướng mắt lên trời nhìn quái điểu cùng với nhóm Vân Khâm, chẳng ai trong nhóm Vân Khâm chú ý tới họ, cho đến khi họ lên tiếng.
Và ngay lúc họ vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người cũng không thể nào dời khỏi họ được nữa.
Nhóm hồng y nhân này phần đông là người trẻ tuổi, mặt mũi cúi thấp, không nhìn ra tu vi, chỉ có người đứng trước họ là một ông lão, đầu tóc bạc phơ không nhìn ra tuổi tác, trên người còn thoang thoảng dược hương.
Khi thấy bọn Vân Khâm nhìn về phía mình, ông lão rốt cuộc cũng bước tới một bước.
Một bước này đã bước vào ranh giới đề phòng của bọn Vân Khâm.
“Trước khi tới đây quả là không nghĩ tới cả Không Thiền phái to thế này mà chỉ còn lại ba tên tiểu quỷ các ngươi.” Hồng y nhân đứng đầu mỉm cười, rồi ngoảnh sang Mai Nhiễm Y, nói tiếp: “Hãy xem lão quỷ Mai Phương Viễn đó khiến Không Thiền phái thảm bại tới nông nỗi gì kìa.”
Vân Khâm lập tức nghe ra đầu mối từ giọng điệu của lão, nàng nhăn mày không mở miệng, trong khi Mai Nhiễm Y kiệm lời xưa nay lại lên tiếng trước: “Ông biết cha ta.”
“Cha ngươi à?” Ông lão bật cười, song nụ cười đó lạnh đi rất nhanh, lão đanh mắt nói: “Cha ngươi năm xưa là người của Sinh Châu, dĩ nhiên ta phải biết hắn.”
Vân Khâm mím môi im lặng, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, Hoa Tình bên cạnh cũng ôm lòng nghi ngờ tương tự, hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được ý trong mắt đối phương.
Họ đợi hai ngày là chờ người của Phượng Lân Châu, bây giờ chẳng hiểu sao người đến lại là Sinh Châu.
Nhưng đúng lúc này, lại có mấy đạo kiếm quang vút tới, Vân Khâm hướng mắt nhìn lên, thấy bóng người trên đầu con chim khổng lồ đang lũ lượt đạp kiếm bay xuống, mà trong đó thậm chí còn có hàng đàn chim muông thú vật ùa tới từ xa, tung lên bụi tuyết trên khoảng sân rộng trước đại điện.
Chúng đều là người của Thập châu.
Khác hẳn với những trận chiến trước, lần này dường như đối phương không muốn dây dưa với Không Thiền phái nữa, mà bắt đầu nghiêm túc.
Vân Khâm nghiêm nghị ngoái đầu lại, nhìn về ông lão áo đỏ.
Lão vẫn mỉm cười không nói, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Bóng người trùng trùng lớp lớp cơ hồ muốn chắn kín cả cửa chính của đại điện, tất cả mọi người đều đứng yên lặng như đang chờ đợi thứ gì đó.
Ngay lúc này, Mai Nhiễm Y bỗng bước ra đứng chắn trước mặt Vân Khâm và Hoa Tình.
Tiếng bước chân vọng tới rõ rệt đằng sau đám người, sắc mặt của những người đứng trước lập tức trở nên nhún nhường, không hẹn mà cùng quay người nhìn lại, đám đông ăn ý dạt ra một con đường, và ngay sau đó có một ông lão gầy guộc khoác bạch bào sải bước qua con đường này, dưới hàng trăm ánh mắt nhìn chăm chú, ông lão bước tới đầu hàng, rồi dừng lại trước mặt Mai Nhiễm Y.
“Đảo chủ Phượng Lân Châu, Vũ Thiện.”
So với đầu người rộn rịp tầng tầng tầng lớp lớp ngoài kia, thì bên trong đại điện Không Thiền phái lại vô cùng vắng vẻ.
Nhưng đối với Mai Nhiễm Y thì chẳng có gì khác nhau, y bước ra, đanh mắt nhìn về phía ông lão, sống lưng y thẳng băng như kiếm, ánh mắt lạnh lùng như tuyết, cất lên một câu hết sức bình thường: “Người của Không Thiền phái ở đây.”
Nghe thế Vũ Thiện bỗng bật cười, phản ứng của lão giống hệt với ông lão hồng y ban nãy, đến đây lão mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ba người trước mắt.
Mai Nhiễm Y bạch y như tuyết, nghiêm trang đĩnh đạc, Vân Khâm và Hoa Tình đứng sau lưng im lặng mà bình tĩnh.
Một kiếm giả bị thương la liệt và hai tiểu cô nương gà mờ, ba con người này đứng trước Phượng Lân Châu và Sinh Châu đông nghìn nghịt hoàn toàn chẳng là cái đinh gì.
Sau khi quan sát một hồi, trong mắt Vũ Thiện đã hiện ra vẻ thất vọng, cứ như lão không ngờ rằng chuyến đi này lại gặp phải đối thủ thế này, theo lão nhận định, ba người này còn chưa đủ tầm để mọi người phải mất công ra tay.
Lão than nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng sải bước ra ngoài, bước chân của lão vẫn rất nhẹ, khi tới giữa đám người thì bỗng dừng lại.
Lão hờ hững thả ra một câu: “Nhanh chóng dọn dẹp ba đứa nó đi.”
Bên ngoài vang lên tiếng hô đáp, người của Phượng Lân Châu và Sinh Châu nhận được lệnh lập tức bước về phía ba người, Sinh Châu thiên về độc, Phượng Lân Châu ngự thú, không ít chim muông và thú vật kỳ dị bao vây lấy ba người, mùi dược lạ lùng và khói nhạt tỏa ra bốn phía, tựa như muốn cắt đứt đường sống của ba người bên trong.
Vũ Thiện chẳng hề ngoái đầu, khi nghe thấy tiếng động chỉ rũ mắt rồi rảo bước đi tiếp.
Theo lão thấy, mọi thứ còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.
Không Thiền phái vang danh nhiều thế hệ không ngờ lại rơi vào kết cục này.
Vũ Thiện im lặng rơi vào buồn bã, dường như tưởng nhớ rất nhiều chuyện năm xưa, dường như muốn đưa tiễn Không Thiền phái đi hết đoạn đường cuối cùng trong im lặng.
Cho đến khi luồng kiếm quang rực rỡ như ánh trăng bất ngờ bừng lên sau lưng, một đợt sóng máu hòa theo mùi tanh như rỉ sét ập về hướng này.
Thân hình Vũ Thiện khựng lại, mái tóc bạc và vạt áo lay động theo kiếm phong sau lưng, trong yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng kiếm phong va vào nhau như mưa rào, mà trong tiếng kiếm va chạm đó, lão rũ thấp mắt, tầm mắt rơi vào một lọn tóc bạc bên má mình.
Một tiếng xoạt rất nhẹ, lọn tóc kêu phựt rồi đứt lìa, rơi là đà xuống mặt đất.
Vũ Thiện nhìn chằm chằm vào lọn tóc đứt nọ, ánh mắt đột nhiên đanh lại, sau đó càng ngày càng trầm, thần sắc càng ngày càng âm u.
Rốt cuộc trong tiếng kiếm va chạm nhau hỗn loạn, lão cũng quay đầu nhìn lại cuộc chiến sau lưng.
Trong vòng vây, Mai Nhiễm Y múa kiếm như gió, trường kiếm trong tay hệt như du long lượn quanh uyển chuyển, quét ngang qua các đòn tấn công và khí độc. Còn Vân Khâm sau lưng, vết thương ở lòng bàn tay đã nứt ra từ bao giờ, vô số giọt sương máu tung ra rồi trôi lơ lửng giữa đám đông, chúng xoay vần rồi hóa thành lợi khí đáng sợ nhất, khống chế trận thế. Bên kia, Hoa Tình cầm trường kiếm trong tay lướt qua trong biển người, động tác cũng thành thạo lưu loát, chẳng hề sợ hãi! Không Thiền phái chỉ có vỏn vẹn ba người mà lại đối chiến dũng mãnh nhường này, Vũ Thiện quan sát giây lát, rốt cuộc cũng quay lưng lại bước về hướng ba người kia.
“Vũ đảo chủ.” Ông lão hồng y xuất hiện đầu tiên thấy Vũ Thiện bước tới bèn khom lưng chào hỏi.
Tầm mắt của Vũ Thiện vẫn dừng lại trên ba người Không Thiền phái, lão khẽ nhíu mày, giọng trầm lạnh, nói với ông lão áo đỏ: “Ba chúng nó, một đứa cũng không được giữ lại.”
Ánh mắt của ông lão hồng y thoáng lóe lên, sau đó gật đầu khom lưng đáp: “Dạ.”
Nói rồi trầm mặt nhìn về phía ba người đang chiến đấu khốc liệt.
Trên thực tế Vân Khâm đã đuối sức, trong trận đánh trước nàng vốn đã mất máu quá nhiều, bây giờ đánh thêm trận nữa sắc mặt đã trắng bệch, nhưng Uẩn Hoa kiếm nắm chặt trong tay, nàng vẫn vung kiếm càn lướt mà không hề có ý định lùi lại nửa bước, cũng không hề có chút do dự nào.
Tới giây phút này rồi mọi thứ đã không còn đường lui.
Chỉ có tử chiến và liều chết.
Vân Khâm tiện tay hất một tên đệ tử của Sinh Châu vừa nhào tới, một nhát chém xuống, sau đó hướng mắt về Mai Nhiễm Y cách đó không xa.
Lúc này toàn thân Mai Nhiễm Y đã đẫm máu, hộp kiếm đen nhánh to lớn được mở ra, vố số kiếm bạc bay vờn quanh tạo thành kiếm trận trong đại điện. Ở nơi bị kiếm trận vây khốn vang lên tiếng thét bi thảm, Mai Nhiễm Y vung cao trường kiếm trong tay như muốn bồi thêm một chiêu chí mạng!
Đúng lúc này, tất cả kiếm bạc đột nhiên lắng lại.
Chúng như bị một sức mạnh vô hình kiềm giữ, treo bất động giữa không trung, mà mọi người trong kiếm trận cũng bất giác giật mình.
Sắc mặt Mai Nhiễm Y tối sầm, phát giác ra điều bất thường ngay lập tức, tức tốc nhìn sang nơi phát ra sức mạnh này.
Ánh mắt của y chạm phải ông lão hồng y kia.
Ông lão hồng y nhìn trực diện Mai Nhiễm Y mà chẳng hề né tránh, sau đó ống tay áo phất lên, bước chân nổi gió, trong phút chốc đã lướt vào trong kiếm trận.
Sóng gió bỗng nhiên ập tới điên cuồng, huyết vụ và kiếm bạc trong không trung không thoát khỏi cơn rúng động này, bể nát hàng loạt, rồi rơi xuống đất! Mai Nhiễm Y lùi nhanh lại mấy bước, lưng va vào mặt tường đại điện, còn Vân Khâm thì sặc ra một ngụm máu đỏ tươi.
Ông lão hồng y ra tay quá mức bất ngờ, mà sức mạnh này lại không thể lường nổi!
Người này đã lợi hại như vậy, đừng nói chi sau lưng lão còn có một đảo chủ Phượng Lân Châu chưa xuất thủ!
Bóng đêm tăm tối bất chợt đè nặng vào lòng Vân Khâm, nàng lau vết máu trên môi, mắt vẫn nhìn xoáy vào người nọ không chớp lấy một lần.
Lúc này Hoa Tình đã bị mấy tên đệ tử tước mất trường kiếm, nàng kêu thét lên một tiếng, cánh tay chảy máu ròng ròng, hiện tại đã mất đi khả năng chiến đấu. Còn bên kia, Mai Nhiễm Y đã đứng dậy, trong tay y vẫn giữ chặt trường kiếm, quanh thân xoáy lên trận kiếm khí vô ngần như mưa gió cuồng phong, kiếm bạc rơi ngổn ngang trên đất cũng đồng loạt run lên bần bật, lưỡi kiếm ma sát với mặt đất phát ra tiếng leng keng, hệt như tiếng niệm kinh trang nghiêm trong đêm.
Ngay lúc này, ánh mắt ông lão hồng y đại biến, tức tốc ra tay!
Bộ bạch y đẫm máu của Mai Nhiễm Y bay lên phần phật, kiếm bạc thốt nhiên bay vụt lên, mấy trăm mũi kiếm bén nhắm thẳng vào ông lão hồng y kia, trong tích tắc cơn mưa kiếm đổ trút xuống, kiếm quang lóe lên chói mắt, kiếm khí hừng hực!
Đến đây sắc mặt của ông lão hồng y rốt cuộc cũng tái đi, vội vã lui ra, tiếc thay giờ đây muốn lui cũng đã quá trễ, loạt mưa kiếm của Mai Nhiễm Y như sóng lớn, không để lại một đường thoát thân nào.
Mọi người nín thở đứng sững ra, ai nấy đều nhìn trận mưa kiếm này như đang nhìn khói lửa nổ ra giữa màn đêm.
Nhưng vào lúc này, có một bóng người dịch chuyển.
Người đó chính là Vũ Thiện, lão chắp tay bước lên một bước, đứng chắn trước ông lão hồng y.
Lão chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay chạm vào ánh sáng bạc tỏa rợp cả đại điện.
Không khí quanh người lão như đông cứng lại trong nháy mắt, kiếm bạc vây quanh lão dường như cũng khựng lại ngay lúc đó, tất cả đều lắng xuống trong tích tắc, sau đó, lão nắm chặt bàn tay lại.
Ngay lúc bàn tay lão khép lại, âm thanh lanh lảnh như pháo trúc bỗng vang lên dồn dập trong sảnh, hàng trăm thanh kiếm bạc ở không trung bắt đầu thi nhau gãy lìa! Thanh này nối tiếp thanh kia, vô số mảnh vỡ rơi lả tả xuống như bông tuyết, chạm vào đất nghe choang choang.
Sắc mặt Mai Nhiễm Y tái nhợt, nhìn xoáy vào Vũ Thiện, thân hình loạng choạng nhưng vẫn dấn bước về phía lão chẳng chút do dự.
Trên môi Vũ Thiện phát ra tiếng cười nhạt cộc lốc, giơ tay phải ra.
Không Thiền phái cùng đường bí lối, Mai Nhiễm Y tả tơi rã rời, dĩ nhiên không phải là đối thủ của đảo chủ Phượng Lân Châu Vũ Thiện, ngay khi hai người động thủ thì mọi người đều đã thấy rõ kết quả.
Song chẳng ai ngờ rằng, đúng lúc đó, một vạt nắng đột nhiên chiếu xiêng qua khe hở mái ngói, trong thoáng chốc đã rọi sáng cả đại sảnh.
Thế rồi, nóc nhà bất ngờ nổ tung, vố số mảnh ngói vụn rơi xuống rào rào!
Bụi mù cuốn tung lên lấp lánh dưới ánh mặt trời, mà ở giữa màn bụi lấp lánh này có một bóng người cầm kiếm dần hiện ra rõ nét trước mắt mọi người.
Thanh bào khoan đai, đường nét góc cạnh, phong thần sơ lãng, như tùng như bách.
Người nọ chắn cả ba người của Không Thiền phái sau lưng mình, ống tay áo phất nhẹ, đanh mặt cất giọng nói với đảo chủ Phượng Lân Châu: “Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất, thỉnh chiến.”
Trong khi y cất giọng, lại có mấy bóng người bay tới ngay sau đó, đáp xuống lũ lượt sau lưng y, trong tòa đại điện đổ nát chỉ còn trơ lại mỗi tường đổ vách xiêu của Không Thiền phát đột nhiên xuất hiện vô số bóng người, bao vây lấy người của Sinh Châu và Phượng Lân Châu.
Một bóng người bước ra từ sau lưng Túc Thất, sụp mắt nhẹ giọng nói: “Huyền Dương phái Phong Thanh, phụng mệnh sư môn dẫn người tới đây.”
Sau đó là một nam tử trẻ tuổi bước ra: “Nam Môn Nhiễm Tĩnh.”
Về sau càng có nhiều người bước ra hơn.
“Kiền Nguyên núi Phong Văn!”
“Vô Hoa phái Tương Nhậm!”
“Thiên Vũ quan Mạc Định!”
…
Tiếng người sôi sục, tiếng hô rung trời, đại điện Không Thiền phái vắng lặng nhiều năm bây giờ lại bốc cháy một lần nữa.
Ánh mắt Vân Khâm lướt qua nét mặt của từng người rồi nhìn quỹ đạo của màn bụi dưới ánh mặt trời, thấy đằng sau đám người rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng của sư huynh sư tỷ, nhiệt huyết bỗng dưng dâng lên trong lòng.
Trận chiến này, cuối cùng cũng chống chọi qua rồi.
Hoa Tình đã bước ra theo từ lúc nào chẳng hay, ngẩng đầu nhìn thứ hùng vĩ trên đầu, trợn to mắt nói: “Đó… là cái gì?”
Vân Khâm lắc đầu không nói ra suy nghĩ của mình.
Tới nước này rồi, nàng thà rằng phán đoán của mình là sai còn hơn.
Tiếc rằng trên đời này chuyện tốt luôn khó rơi xuống đầu, còn chuyện xấu thường đi có đôi có cặp.
Trên đầu của con chim khổng lồ bao trùm cả Không Thiền phái có mấy bóng người giáng xuống, chân giẫm lên kiếm, và trong lúc những chiếc bóng kia còn chưa đáp xuống, đã có mấy tên áo đỏ bỗng dưng xuất hiện ở đại điện.
Những người này vô cùng kỳ quặc, chẳng ai biết họ đến từ lúc nào và từ đâu ra, cứ như thể họ vẫn luôn đứng trong đại điện từ đó tới giờ, hướng mắt lên trời nhìn quái điểu cùng với nhóm Vân Khâm, chẳng ai trong nhóm Vân Khâm chú ý tới họ, cho đến khi họ lên tiếng.
Và ngay lúc họ vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người cũng không thể nào dời khỏi họ được nữa.
Nhóm hồng y nhân này phần đông là người trẻ tuổi, mặt mũi cúi thấp, không nhìn ra tu vi, chỉ có người đứng trước họ là một ông lão, đầu tóc bạc phơ không nhìn ra tuổi tác, trên người còn thoang thoảng dược hương.
Khi thấy bọn Vân Khâm nhìn về phía mình, ông lão rốt cuộc cũng bước tới một bước.
Một bước này đã bước vào ranh giới đề phòng của bọn Vân Khâm.
“Trước khi tới đây quả là không nghĩ tới cả Không Thiền phái to thế này mà chỉ còn lại ba tên tiểu quỷ các ngươi.” Hồng y nhân đứng đầu mỉm cười, rồi ngoảnh sang Mai Nhiễm Y, nói tiếp: “Hãy xem lão quỷ Mai Phương Viễn đó khiến Không Thiền phái thảm bại tới nông nỗi gì kìa.”
Vân Khâm lập tức nghe ra đầu mối từ giọng điệu của lão, nàng nhăn mày không mở miệng, trong khi Mai Nhiễm Y kiệm lời xưa nay lại lên tiếng trước: “Ông biết cha ta.”
“Cha ngươi à?” Ông lão bật cười, song nụ cười đó lạnh đi rất nhanh, lão đanh mắt nói: “Cha ngươi năm xưa là người của Sinh Châu, dĩ nhiên ta phải biết hắn.”
Vân Khâm mím môi im lặng, trong mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, Hoa Tình bên cạnh cũng ôm lòng nghi ngờ tương tự, hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được ý trong mắt đối phương.
Họ đợi hai ngày là chờ người của Phượng Lân Châu, bây giờ chẳng hiểu sao người đến lại là Sinh Châu.
Nhưng đúng lúc này, lại có mấy đạo kiếm quang vút tới, Vân Khâm hướng mắt nhìn lên, thấy bóng người trên đầu con chim khổng lồ đang lũ lượt đạp kiếm bay xuống, mà trong đó thậm chí còn có hàng đàn chim muông thú vật ùa tới từ xa, tung lên bụi tuyết trên khoảng sân rộng trước đại điện.
Chúng đều là người của Thập châu.
Khác hẳn với những trận chiến trước, lần này dường như đối phương không muốn dây dưa với Không Thiền phái nữa, mà bắt đầu nghiêm túc.
Vân Khâm nghiêm nghị ngoái đầu lại, nhìn về ông lão áo đỏ.
Lão vẫn mỉm cười không nói, chỉ quay đầu nhìn ra ngoài đại điện.
Bóng người trùng trùng lớp lớp cơ hồ muốn chắn kín cả cửa chính của đại điện, tất cả mọi người đều đứng yên lặng như đang chờ đợi thứ gì đó.
Ngay lúc này, Mai Nhiễm Y bỗng bước ra đứng chắn trước mặt Vân Khâm và Hoa Tình.
Tiếng bước chân vọng tới rõ rệt đằng sau đám người, sắc mặt của những người đứng trước lập tức trở nên nhún nhường, không hẹn mà cùng quay người nhìn lại, đám đông ăn ý dạt ra một con đường, và ngay sau đó có một ông lão gầy guộc khoác bạch bào sải bước qua con đường này, dưới hàng trăm ánh mắt nhìn chăm chú, ông lão bước tới đầu hàng, rồi dừng lại trước mặt Mai Nhiễm Y.
“Đảo chủ Phượng Lân Châu, Vũ Thiện.”
So với đầu người rộn rịp tầng tầng tầng lớp lớp ngoài kia, thì bên trong đại điện Không Thiền phái lại vô cùng vắng vẻ.
Nhưng đối với Mai Nhiễm Y thì chẳng có gì khác nhau, y bước ra, đanh mắt nhìn về phía ông lão, sống lưng y thẳng băng như kiếm, ánh mắt lạnh lùng như tuyết, cất lên một câu hết sức bình thường: “Người của Không Thiền phái ở đây.”
Nghe thế Vũ Thiện bỗng bật cười, phản ứng của lão giống hệt với ông lão hồng y ban nãy, đến đây lão mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ba người trước mắt.
Mai Nhiễm Y bạch y như tuyết, nghiêm trang đĩnh đạc, Vân Khâm và Hoa Tình đứng sau lưng im lặng mà bình tĩnh.
Một kiếm giả bị thương la liệt và hai tiểu cô nương gà mờ, ba con người này đứng trước Phượng Lân Châu và Sinh Châu đông nghìn nghịt hoàn toàn chẳng là cái đinh gì.
Sau khi quan sát một hồi, trong mắt Vũ Thiện đã hiện ra vẻ thất vọng, cứ như lão không ngờ rằng chuyến đi này lại gặp phải đối thủ thế này, theo lão nhận định, ba người này còn chưa đủ tầm để mọi người phải mất công ra tay.
Lão than nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng sải bước ra ngoài, bước chân của lão vẫn rất nhẹ, khi tới giữa đám người thì bỗng dừng lại.
Lão hờ hững thả ra một câu: “Nhanh chóng dọn dẹp ba đứa nó đi.”
Bên ngoài vang lên tiếng hô đáp, người của Phượng Lân Châu và Sinh Châu nhận được lệnh lập tức bước về phía ba người, Sinh Châu thiên về độc, Phượng Lân Châu ngự thú, không ít chim muông và thú vật kỳ dị bao vây lấy ba người, mùi dược lạ lùng và khói nhạt tỏa ra bốn phía, tựa như muốn cắt đứt đường sống của ba người bên trong.
Vũ Thiện chẳng hề ngoái đầu, khi nghe thấy tiếng động chỉ rũ mắt rồi rảo bước đi tiếp.
Theo lão thấy, mọi thứ còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.
Không Thiền phái vang danh nhiều thế hệ không ngờ lại rơi vào kết cục này.
Vũ Thiện im lặng rơi vào buồn bã, dường như tưởng nhớ rất nhiều chuyện năm xưa, dường như muốn đưa tiễn Không Thiền phái đi hết đoạn đường cuối cùng trong im lặng.
Cho đến khi luồng kiếm quang rực rỡ như ánh trăng bất ngờ bừng lên sau lưng, một đợt sóng máu hòa theo mùi tanh như rỉ sét ập về hướng này.
Thân hình Vũ Thiện khựng lại, mái tóc bạc và vạt áo lay động theo kiếm phong sau lưng, trong yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng kiếm phong va vào nhau như mưa rào, mà trong tiếng kiếm va chạm đó, lão rũ thấp mắt, tầm mắt rơi vào một lọn tóc bạc bên má mình.
Một tiếng xoạt rất nhẹ, lọn tóc kêu phựt rồi đứt lìa, rơi là đà xuống mặt đất.
Vũ Thiện nhìn chằm chằm vào lọn tóc đứt nọ, ánh mắt đột nhiên đanh lại, sau đó càng ngày càng trầm, thần sắc càng ngày càng âm u.
Rốt cuộc trong tiếng kiếm va chạm nhau hỗn loạn, lão cũng quay đầu nhìn lại cuộc chiến sau lưng.
Trong vòng vây, Mai Nhiễm Y múa kiếm như gió, trường kiếm trong tay hệt như du long lượn quanh uyển chuyển, quét ngang qua các đòn tấn công và khí độc. Còn Vân Khâm sau lưng, vết thương ở lòng bàn tay đã nứt ra từ bao giờ, vô số giọt sương máu tung ra rồi trôi lơ lửng giữa đám đông, chúng xoay vần rồi hóa thành lợi khí đáng sợ nhất, khống chế trận thế. Bên kia, Hoa Tình cầm trường kiếm trong tay lướt qua trong biển người, động tác cũng thành thạo lưu loát, chẳng hề sợ hãi! Không Thiền phái chỉ có vỏn vẹn ba người mà lại đối chiến dũng mãnh nhường này, Vũ Thiện quan sát giây lát, rốt cuộc cũng quay lưng lại bước về hướng ba người kia.
“Vũ đảo chủ.” Ông lão hồng y xuất hiện đầu tiên thấy Vũ Thiện bước tới bèn khom lưng chào hỏi.
Tầm mắt của Vũ Thiện vẫn dừng lại trên ba người Không Thiền phái, lão khẽ nhíu mày, giọng trầm lạnh, nói với ông lão áo đỏ: “Ba chúng nó, một đứa cũng không được giữ lại.”
Ánh mắt của ông lão hồng y thoáng lóe lên, sau đó gật đầu khom lưng đáp: “Dạ.”
Nói rồi trầm mặt nhìn về phía ba người đang chiến đấu khốc liệt.
Trên thực tế Vân Khâm đã đuối sức, trong trận đánh trước nàng vốn đã mất máu quá nhiều, bây giờ đánh thêm trận nữa sắc mặt đã trắng bệch, nhưng Uẩn Hoa kiếm nắm chặt trong tay, nàng vẫn vung kiếm càn lướt mà không hề có ý định lùi lại nửa bước, cũng không hề có chút do dự nào.
Tới giây phút này rồi mọi thứ đã không còn đường lui.
Chỉ có tử chiến và liều chết.
Vân Khâm tiện tay hất một tên đệ tử của Sinh Châu vừa nhào tới, một nhát chém xuống, sau đó hướng mắt về Mai Nhiễm Y cách đó không xa.
Lúc này toàn thân Mai Nhiễm Y đã đẫm máu, hộp kiếm đen nhánh to lớn được mở ra, vố số kiếm bạc bay vờn quanh tạo thành kiếm trận trong đại điện. Ở nơi bị kiếm trận vây khốn vang lên tiếng thét bi thảm, Mai Nhiễm Y vung cao trường kiếm trong tay như muốn bồi thêm một chiêu chí mạng!
Đúng lúc này, tất cả kiếm bạc đột nhiên lắng lại.
Chúng như bị một sức mạnh vô hình kiềm giữ, treo bất động giữa không trung, mà mọi người trong kiếm trận cũng bất giác giật mình.
Sắc mặt Mai Nhiễm Y tối sầm, phát giác ra điều bất thường ngay lập tức, tức tốc nhìn sang nơi phát ra sức mạnh này.
Ánh mắt của y chạm phải ông lão hồng y kia.
Ông lão hồng y nhìn trực diện Mai Nhiễm Y mà chẳng hề né tránh, sau đó ống tay áo phất lên, bước chân nổi gió, trong phút chốc đã lướt vào trong kiếm trận.
Sóng gió bỗng nhiên ập tới điên cuồng, huyết vụ và kiếm bạc trong không trung không thoát khỏi cơn rúng động này, bể nát hàng loạt, rồi rơi xuống đất! Mai Nhiễm Y lùi nhanh lại mấy bước, lưng va vào mặt tường đại điện, còn Vân Khâm thì sặc ra một ngụm máu đỏ tươi.
Ông lão hồng y ra tay quá mức bất ngờ, mà sức mạnh này lại không thể lường nổi!
Người này đã lợi hại như vậy, đừng nói chi sau lưng lão còn có một đảo chủ Phượng Lân Châu chưa xuất thủ!
Bóng đêm tăm tối bất chợt đè nặng vào lòng Vân Khâm, nàng lau vết máu trên môi, mắt vẫn nhìn xoáy vào người nọ không chớp lấy một lần.
Lúc này Hoa Tình đã bị mấy tên đệ tử tước mất trường kiếm, nàng kêu thét lên một tiếng, cánh tay chảy máu ròng ròng, hiện tại đã mất đi khả năng chiến đấu. Còn bên kia, Mai Nhiễm Y đã đứng dậy, trong tay y vẫn giữ chặt trường kiếm, quanh thân xoáy lên trận kiếm khí vô ngần như mưa gió cuồng phong, kiếm bạc rơi ngổn ngang trên đất cũng đồng loạt run lên bần bật, lưỡi kiếm ma sát với mặt đất phát ra tiếng leng keng, hệt như tiếng niệm kinh trang nghiêm trong đêm.
Ngay lúc này, ánh mắt ông lão hồng y đại biến, tức tốc ra tay!
Bộ bạch y đẫm máu của Mai Nhiễm Y bay lên phần phật, kiếm bạc thốt nhiên bay vụt lên, mấy trăm mũi kiếm bén nhắm thẳng vào ông lão hồng y kia, trong tích tắc cơn mưa kiếm đổ trút xuống, kiếm quang lóe lên chói mắt, kiếm khí hừng hực!
Đến đây sắc mặt của ông lão hồng y rốt cuộc cũng tái đi, vội vã lui ra, tiếc thay giờ đây muốn lui cũng đã quá trễ, loạt mưa kiếm của Mai Nhiễm Y như sóng lớn, không để lại một đường thoát thân nào.
Mọi người nín thở đứng sững ra, ai nấy đều nhìn trận mưa kiếm này như đang nhìn khói lửa nổ ra giữa màn đêm.
Nhưng vào lúc này, có một bóng người dịch chuyển.
Người đó chính là Vũ Thiện, lão chắp tay bước lên một bước, đứng chắn trước ông lão hồng y.
Lão chậm rãi nâng tay phải lên, lòng bàn tay chạm vào ánh sáng bạc tỏa rợp cả đại điện.
Không khí quanh người lão như đông cứng lại trong nháy mắt, kiếm bạc vây quanh lão dường như cũng khựng lại ngay lúc đó, tất cả đều lắng xuống trong tích tắc, sau đó, lão nắm chặt bàn tay lại.
Ngay lúc bàn tay lão khép lại, âm thanh lanh lảnh như pháo trúc bỗng vang lên dồn dập trong sảnh, hàng trăm thanh kiếm bạc ở không trung bắt đầu thi nhau gãy lìa! Thanh này nối tiếp thanh kia, vô số mảnh vỡ rơi lả tả xuống như bông tuyết, chạm vào đất nghe choang choang.
Sắc mặt Mai Nhiễm Y tái nhợt, nhìn xoáy vào Vũ Thiện, thân hình loạng choạng nhưng vẫn dấn bước về phía lão chẳng chút do dự.
Trên môi Vũ Thiện phát ra tiếng cười nhạt cộc lốc, giơ tay phải ra.
Không Thiền phái cùng đường bí lối, Mai Nhiễm Y tả tơi rã rời, dĩ nhiên không phải là đối thủ của đảo chủ Phượng Lân Châu Vũ Thiện, ngay khi hai người động thủ thì mọi người đều đã thấy rõ kết quả.
Song chẳng ai ngờ rằng, đúng lúc đó, một vạt nắng đột nhiên chiếu xiêng qua khe hở mái ngói, trong thoáng chốc đã rọi sáng cả đại sảnh.
Thế rồi, nóc nhà bất ngờ nổ tung, vố số mảnh ngói vụn rơi xuống rào rào!
Bụi mù cuốn tung lên lấp lánh dưới ánh mặt trời, mà ở giữa màn bụi lấp lánh này có một bóng người cầm kiếm dần hiện ra rõ nét trước mắt mọi người.
Thanh bào khoan đai, đường nét góc cạnh, phong thần sơ lãng, như tùng như bách.
Người nọ chắn cả ba người của Không Thiền phái sau lưng mình, ống tay áo phất nhẹ, đanh mặt cất giọng nói với đảo chủ Phượng Lân Châu: “Minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất, thỉnh chiến.”
Trong khi y cất giọng, lại có mấy bóng người bay tới ngay sau đó, đáp xuống lũ lượt sau lưng y, trong tòa đại điện đổ nát chỉ còn trơ lại mỗi tường đổ vách xiêu của Không Thiền phát đột nhiên xuất hiện vô số bóng người, bao vây lấy người của Sinh Châu và Phượng Lân Châu.
Một bóng người bước ra từ sau lưng Túc Thất, sụp mắt nhẹ giọng nói: “Huyền Dương phái Phong Thanh, phụng mệnh sư môn dẫn người tới đây.”
Sau đó là một nam tử trẻ tuổi bước ra: “Nam Môn Nhiễm Tĩnh.”
Về sau càng có nhiều người bước ra hơn.
“Kiền Nguyên núi Phong Văn!”
“Vô Hoa phái Tương Nhậm!”
“Thiên Vũ quan Mạc Định!”
…
Tiếng người sôi sục, tiếng hô rung trời, đại điện Không Thiền phái vắng lặng nhiều năm bây giờ lại bốc cháy một lần nữa.
Ánh mắt Vân Khâm lướt qua nét mặt của từng người rồi nhìn quỹ đạo của màn bụi dưới ánh mặt trời, thấy đằng sau đám người rốt cuộc cũng xuất hiện bóng dáng của sư huynh sư tỷ, nhiệt huyết bỗng dưng dâng lên trong lòng.
Trận chiến này, cuối cùng cũng chống chọi qua rồi.
Danh sách chương