Edit: Yunchan
Trong căn phòng mờ tối không trông thấy ánh sao bên ngoài, chỉ có một ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng leo lét như sẽ lụi tắt bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Hắc Y đong đầy xót xa, ôm cô gái trong lòng mà không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Lưng của Hoa Chi run lên khe khẽ như đang dằn nén, Hắc Y dịu dàng nâng tay lên, muốn chạm vào gương mặt đã gầy đi rất nhiều của nàng.
Nhưng một giây sau, ánh bạc đã hóa thành một sơi dây mảnh, tách ra trước mắt hắn.
Hắn run khẽ, rên lên một tiếng, nhưng vẫn cau mày cười khổ, dịu dàng lau mặt cho Hoa Chi.
Sắc mặt Hoa Chi tái nhợt như tuyết, lệ rưng rưng trong hốc mắt, nhưng bờ môi lại mím rất chặc, nàng để mặc tay của Hắc Y chạm vào gò má mình, cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, cất giọng run run: “Ngươi không nên nhận ta.”
“Ta cũng biết vậy…” Hắc Y lắc đầu đành chịu, cơ thể hơi loạng choạng, cúi đầu nhìn ngực mình: “Gặp mặt là động đao, quả nhiên vẫn là Chi Chi.”
Một thanh chủy thủ đang cắm trên ngực hắn, máu tươi nhỏ thành dòng từ vạt áo, nhưng Hắc Y như chẳng hề cảm nhận được mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm thanh chủy thủ, dịu giọng nói: “May mà nàng đâm vào chỗ này, không thì…”
Hắn lau giọt máu ứa ra từ khóe môi, cười tự giễu: “Không thì ta đã bị đâm thành cái rây rồi.”
Hoa Chi nghe câu nói đùa của hắn mà không tài nào cười nổi, nàng rút thanh chủy thủ ra, máu nhất thời phụt ra bắn lên gò má nàng.
Hành động này khiến Hắc Y phải lui lại nửa bước, đầu ngón tay đang xoa má Hoa Chi trượt xuống, khom lưng sặc ra một ngụm máu.
Hoa Chi siết chặt lấy thanh chủy thủ, cau mày bước đến gầy Hắc Y.
“Nếu ngươi chưa chết thì ta đành phải giết ngươi lần nữa.”
Hắc Y quỳ một gối dưới đất, trường kiếm hãy còn nắm trong tay, hắn không ngẩng đầu nhìn Hoa Chi nhưng lại biết từng cử động và nét mặt dù là nhỏ nhất của nàng. Hắn cười khẽ, không đếm xỉa tới vết thương trên người, lên tiếng hỏi: “Nàng không hối hận sao?”
Bước chân của Hoa Chi khựng lại như muốn nghe cho hết ý tứ của Hắc Y.
Hắc Y dùng kiếm chống người dậy, nói tiếp: “Mười năm trước nàng tưởng rằng ta đã chết, lẽ nào suốt mười năm qua nàng chưa từng một lần… hối hận vì đã giết ta… mong chờ ta còn sống sao?”
“Chưa từng.” Giọng Hoa Chi lạnh băng không cảm xúc, nàng hất tay quẳng thanh chủy thủ nhỏ máu xuống, sải bước đi tiếp về phía Hắc Y.
Hắc Y cười khẽ, cơ thể lảo đảo nhưng vẫn xách kiếm đứng lên lần nữa: “Vậy thì thật đáng tiếc, bây giờ ta không còn dễ giết như năm đó nữa rồi.”
Hoa Chi tối sầm mắt nhìn vào bóng dáng nhuốm máu của hắn: “Ngươi tưởng là ngươi cản chân ta ở đây thì chúng có thể bình an vô sự ư?”
Bàn tay cầm kiếm của Hắc Y khẽ vận sức, khớp ngón tay đã trắng tái, Hoa Chi bèn bồi thêm: “Ngươi thật lòng cho rằng những năm qua đại đảo chủ chẳng làm gì cả ư? Bách Lý tiên sinh và đại đảo chủ đã biết mục đích của các ngươi từ lâu rồi, cao thủ của Thập Châu lúc này đều đang chờ sẵn dưới mật đạo kia, ngươi tưởng chúng vào rồi sẽ còn mạng để thoát ra sao?”
“Ngươi tưởng cản đường ta là đủ rồi, nhưng mục đích thật của ta chính là níu chân ngươi.” Bóng Hoa Chi chớp lên thoắt cái đã trờ tới trước mặt Hắc Y, chủy thủ của nàng kề lên cổ của Hắc Y, giọng lạnh băng: “Chỉ cần ngươi không có ở đó thì với sức của chúng không thể nào lấy được đồ.”
Bàn tay cầm kiếm của Hắc Y không hề run rẩy, hắn chỉ rũ mi đứng chắn trươc mặt Hoa Chi.
“Nàng nghĩ thế thật sao?” Hắc Y than nhẹ một tiếng, y phục của hắn bị máu nhuộm ướt đẫm nhưng trên lớp vải đen lại không thấy quá nhiều vết tích, hắn ngước lên nhìn Hoa Chi bằng ánh mắt phức tạp: “Quả nhiên nàng không hiểu gì về tên Tiểu Mộ kia hết.”
Nét mặt Hoa Chi khẽ biến, yên lặng giây lát rồi nói: “Ta chỉ tin đại đảo chủ hơn mà thôi.”
Nàng giơ thanh chủy thủ lên, ánh lửa lại lắc lư run rẩy khiến cả gian phòng thoắt sáng thoắt tối, hai bóng người lại bắt đầu giao thủ.
*
Cùng lúc đó ở sâu trong mật đạo, Vân Khâm đang cõng Mộ Sơ Lương rảo bước hối hả.
Để tiện đi đường Vân Khâm vẫn chọn cõng, tuy Mộ Sơ Lương có hơi để tâm nhưng vì chuyện có liên quan trọng đại nên hắn cũng không có cơ hội lắc đầu. May mà tuy vóc dáng Vân Khâm nhỏ nhắn nhưng sức lại rất bền, cõng Mộ Sơ Lương suốt cả quãng đường mà không hề mệt mỏi, chỉ miệt mài bước tới.
Mật đạo hẹp dài trông như không có điểm tận cùng, Vân Khâm lầm lũi cõng Mộ Sơ Lương đi mãi đi mãi, chỉ cảm thấy tường đá hai bên giống hệt nhau, cảnh trí trước mắt cũng chẳng hề đổi khác, nàng không biết mình phải đi bao lâu nữa, chỉ biết liều mạng mà đi.
Mộ Sơ Lương trên lưng đã im lặng cũng được khá lâu rồi, điều này khiến Vân Khâm khá bận tâm, cuối cùng vẫn không dằn lòng được cất giọng kêu: “Sư huynh.”
Vân Khâm thở hào hển bước tiếp nhưng chỉ nghe thấy âm thanh của bản thân, nàng cảm thấy thấy tim mình đang đập dồn như trống trận, nó nện vào trong ý thức làm nàng không biết phải làm sao, nàng yên lặng giây lát rồi lại lên tiếng gọi: “Sư huynh!”
Vẫn không có ai đáp lại, Vân Khâm không dám dừng bước nên chỉ còn biết vừa đi vừa kêu “Sư huynh” không ngừng.
Từng ngọn đèn lóa mắt cứ lướt qua người, Vân Khâm gọi không biết bao nhiêu lần, đi chẳng biết bao xa, mãi tới khi trong tiếng gió và tiếng bước chân vẳng tới một âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng.
“Sư muội.”
Vân Khâm đột nhiên dừng bước, đứng sững ra tại chỗ, cảm thấy ba hồn bảy phách đã bay đi tứ tán rốt cuộc cũng quay về ngay khi âm thanh này vang lên.
Nàng trừng mắt thật lâu mà không lên tiếng, chỉ lầm lũi cất bước đi tiếp.
Người trên lưng hình như vừa mỉm cười, hơi thở phả lên gáy cổ của Vân Khâm khơi lên cảm giác tê dại. Vân Khâm không ngừng bước nữa, tâm trạng thì đã tốt hơn hẳn.
“Sư muội.” Giọng của Mộ Sơ Lương vọng vào bên tai, trong giọng của hắn mang theo ý cười, cứ như hai người không phải đang chạy trong mật đạo nguy hiểm mà đang thì thầm tán gẫu dưới ánh đèn về những chuyện rất lâu trước đây, hoặc tương lai rất xa sau này: “Ta còn nhớ, năm xưa ở hậu viện Mộ gia có một căn mật thất, cũng khá giống với nơi này, nó có một con đường rất hẹp rất dài, hồi đó ta còn rất nhỏ, cứ cảm thấy có đi mấy cũng không hết nổi.”
Vân Khâm im lặng bước đi, lát sau mới lên tiếng đáp: “Nó là chỗ nào?”
“Nó là nơi người Mộ gia dùng để bế quan luyện công, ta cũng từng bế quan ở đó.”
Vân Khâm nghe câu này của Mộ Sơ Lương thì muốn nói gì đó, nhưng trong giây lát lại không biết nên mở lời thế nào.
Mộ Sơ Lương nằm tựa lên vai của Vân Khâm, dịu giọng nói: “Nhắc mới nhớ ta còn cất vài thứ trong đó, sau này nếu muội có thời gian thì hãy đi lấy nó ra giúp ta.”
Vân Khâm hiểu được ngụ ý trong câu này, nàng không trả lời ngay, lát sau mới lắc đầu đáp: “Chờ chúng ta lấy được đồ xong thì muội sẽ đi với huynh.”
Mộ Sơ Lương bật cười, nói: “Được.”
Bốn phía càng lúc càng yên tĩnh, tiếng bước chân của Vân Khâm cứ dội lại trong hành lang dài thăm thẳm, tầm mắt nàng luôn nhìn thẳng tới trước, rồi sực nhớ tới một chuyện: “Sư huynh.”
“Ừ?” Mộ Sơ Lương đáp khẽ.
Vân Khâm định mở lời thì ở góc tường bỗng lướt qua một chiếc bóng, lời chực tới bên miệng bỗng im bặt, mặt nàng trầm xuống, giơ kiếm lên đỡ theo phản xạ. Uẩn Hoa kiếm vẫn còn nằm trong bao nhưng lại vang lên tiếng choang cực lớn như va phải thứ gì rất cứng, một lực mạnh đánh thốc tới trước mặt làm Vân Khâm khó lòng chống đỡ, phải cõng Mộ Sơ Lương lùi nhanh lại mấy bước! Ngọn đèn trong góc tường tắt phụt, một bóng người vạm vỡ bước ra từ chỗ tối, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào Vân Khâm.
Vân Khâm bị lực dội lại làm tê buốt cả cánh tay, nhanh chóng lấy lại thăng bằng nhìn về phía người kia.
Vũ khí trong tay người đó là một thanh trường đao bản rộng sáng loáng, cực nặng.
Chỉ với thứ này Vân Khâm đã nhận ra ngay lai lịch của người đó, có lẽ cũng đến từ Nguyên Châu như Hoàn La và Trọng Phong vậy.
Khi người Nguyên Châu xuất hiện ở Không Thiền phái, Vân Khâm cũng từng điều tra về Nguyên Châu, nhưng nàng không hề tìm được thông tin về người này.
Vì qua đợt so chiêu trực diện vừa rồi, Vân Khâm cảm thấy khí tức trong cơ thể mình chấn động không dứt, cổ còn xộc lên mùi máu tanh nồng.
Tu vi của đối thủ quá cao, Vân Khâm không biết rốt cuộc thì người này mạnh đến mức nào, nhưng nàng biết rõ mình không thể nào đỡ được thế tấn công của hắn, chẳng khác nào châu chấu đá xe chẳng được tích sự gì, nàng chỉ có thể dùng sự nhanh nhẹn của mình để thủ mà thôi.
Tiếc là bây giờ đã rời khỏi Tổ Châu, không còn độc thủy kim sắc có thể đốt rụi mọi thứ nữa, không thì nàng có thể đánh sống mái một trận rồi.
Hiện tại họ đang ở trong mật đạo, muốn đối kháng với người này là một điều cực kỳ khó khăn.
Trong lúc Vân Khâm cau mày suy tư, trường đao của người nọ đã vạch ra một đường cong u ám, bổ tới đợt hai, mặt tường bốn phía dường như cũng cảm nhận được một đòn đáng sợ này mà run lên bần bật, sạt ra đá vụn.
Dù thấy đòn tấn công này Vân Khâm vẫn cẩn thận bảo vệ Mộ Sơ Lương ở sau lưng, vung kiếm chẳng hề chậm trễ, một nhát này không phải chém lên người trước mặt mà rơi lên cánh tay nàng.
Uẩn Hoa kiếm rất bén, trong tích tắc đã cứa rách thịt, tay áo của Vân Khâm quét qua, giọt máu nương theo đó bắn tới người trước mặt. Người nọ như đã biết trước chiêu này của Vân Khâm, vừa nhác thấy giọt máu tấn công tới hắn đã quay sang phòng thủ, dùng trường đao hất văng giọt máu rồi lại muốn xông tới, nhưng đúng lúc này, Mộ Sơ Lương đã chớp thời cơ nói bên tai Vân Khâm: “Chạy vào trong.”
Vân Khâm không hề nghi ngờ quyết định của Mộ Sơ Lương, nhân lúc thế công của người nọ chậm lại bèn tức tốc cõng Mộ Sơ Lương chạy vào sâu trong thông đạo. Tốc độ của người sau lưng cực nhanh, trường đao cứ vung lên liên hoàn, làm mặt tường và mặt đất tan hoang đổ nát đến là tội.
Vân Khâm thở hồng hộc nhưng ra đòn cũng chẳng chậm chút nào, vừa co chân chạy hùng hục về nơi có ánh sáng vừa dùng ý chí để khống chế máu tươi đang chảy ròng ròng khỏi thân thể bao vây lấy kẻ đang xách đao đuổi theo sau lưng, ngăn trở hành động của gã.
Nhưng tu vi của gã ta quá cao cường, sắc mặt Vân Khâm đã trắng hếu, mắt sáng quắc, sức cũng đã dốc cạn, vậy mà cũng chỉ cầm chân người nọ được giây lát.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Đao khí cuồn cuộn đã sắp chạm tới Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Mộ Sơ Lương sau lưng sẽ bị đao khí đập vào, thân thể nhất định không chịu nổi, dù nàng có dùng hết sức cũng không tài nào bảo vệ được Mộ Sơ Lương.
Thế thì thà quay lại đánh một trận, bảo vệ tính mạng của Mộ Sơ Lương còn hơn.
Nghĩ tới đây Vân Khâm nhẹ cắn răng, lúc lưỡi đao sắp đánh về phía Mộ Sơ Lương thì quay phắt lại, giơ kiếm đón lấy thế tấn công của đối phương.
Trường đao gầm thét, hàn quang như gió tuyết cuốn qua trời đất, bao phủ lấy Vân Khâm. Vân Khâm đã bị mài mòn sức quá nhiều, bây giờ còn gấp gáp đỡ chiêu này, vừa đối mặt thì thanh Uẩn Hoa kiếm đã bất ngờ vuột khỏi tay, găm phập vào bức tường bên cạnh.
Nhưng thế đánh của trường đao chẳng hề suy giảm mà vẫn tấn công tới Vân Khâm, cuối cùng đâm thẳng vào ngực nàng.
Vân Khâm đón lấy một nhát đao cuồng bạo này mà không thể tránh né, ánh mắt nhìn đối phương sáng rực như sao, vẫn bảo vệ Mộ Sơ Lương vô cùng chắc chắn!
Trong căn phòng mờ tối không trông thấy ánh sao bên ngoài, chỉ có một ngọn đèn dầu tỏa ra ánh sáng leo lét như sẽ lụi tắt bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Hắc Y đong đầy xót xa, ôm cô gái trong lòng mà không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Lưng của Hoa Chi run lên khe khẽ như đang dằn nén, Hắc Y dịu dàng nâng tay lên, muốn chạm vào gương mặt đã gầy đi rất nhiều của nàng.
Nhưng một giây sau, ánh bạc đã hóa thành một sơi dây mảnh, tách ra trước mắt hắn.
Hắn run khẽ, rên lên một tiếng, nhưng vẫn cau mày cười khổ, dịu dàng lau mặt cho Hoa Chi.
Sắc mặt Hoa Chi tái nhợt như tuyết, lệ rưng rưng trong hốc mắt, nhưng bờ môi lại mím rất chặc, nàng để mặc tay của Hắc Y chạm vào gò má mình, cảm nhận nhiệt độ tỏa ra từ lòng bàn tay hắn, cất giọng run run: “Ngươi không nên nhận ta.”
“Ta cũng biết vậy…” Hắc Y lắc đầu đành chịu, cơ thể hơi loạng choạng, cúi đầu nhìn ngực mình: “Gặp mặt là động đao, quả nhiên vẫn là Chi Chi.”
Một thanh chủy thủ đang cắm trên ngực hắn, máu tươi nhỏ thành dòng từ vạt áo, nhưng Hắc Y như chẳng hề cảm nhận được mà chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm thanh chủy thủ, dịu giọng nói: “May mà nàng đâm vào chỗ này, không thì…”
Hắn lau giọt máu ứa ra từ khóe môi, cười tự giễu: “Không thì ta đã bị đâm thành cái rây rồi.”
Hoa Chi nghe câu nói đùa của hắn mà không tài nào cười nổi, nàng rút thanh chủy thủ ra, máu nhất thời phụt ra bắn lên gò má nàng.
Hành động này khiến Hắc Y phải lui lại nửa bước, đầu ngón tay đang xoa má Hoa Chi trượt xuống, khom lưng sặc ra một ngụm máu.
Hoa Chi siết chặt lấy thanh chủy thủ, cau mày bước đến gầy Hắc Y.
“Nếu ngươi chưa chết thì ta đành phải giết ngươi lần nữa.”
Hắc Y quỳ một gối dưới đất, trường kiếm hãy còn nắm trong tay, hắn không ngẩng đầu nhìn Hoa Chi nhưng lại biết từng cử động và nét mặt dù là nhỏ nhất của nàng. Hắn cười khẽ, không đếm xỉa tới vết thương trên người, lên tiếng hỏi: “Nàng không hối hận sao?”
Bước chân của Hoa Chi khựng lại như muốn nghe cho hết ý tứ của Hắc Y.
Hắc Y dùng kiếm chống người dậy, nói tiếp: “Mười năm trước nàng tưởng rằng ta đã chết, lẽ nào suốt mười năm qua nàng chưa từng một lần… hối hận vì đã giết ta… mong chờ ta còn sống sao?”
“Chưa từng.” Giọng Hoa Chi lạnh băng không cảm xúc, nàng hất tay quẳng thanh chủy thủ nhỏ máu xuống, sải bước đi tiếp về phía Hắc Y.
Hắc Y cười khẽ, cơ thể lảo đảo nhưng vẫn xách kiếm đứng lên lần nữa: “Vậy thì thật đáng tiếc, bây giờ ta không còn dễ giết như năm đó nữa rồi.”
Hoa Chi tối sầm mắt nhìn vào bóng dáng nhuốm máu của hắn: “Ngươi tưởng là ngươi cản chân ta ở đây thì chúng có thể bình an vô sự ư?”
Bàn tay cầm kiếm của Hắc Y khẽ vận sức, khớp ngón tay đã trắng tái, Hoa Chi bèn bồi thêm: “Ngươi thật lòng cho rằng những năm qua đại đảo chủ chẳng làm gì cả ư? Bách Lý tiên sinh và đại đảo chủ đã biết mục đích của các ngươi từ lâu rồi, cao thủ của Thập Châu lúc này đều đang chờ sẵn dưới mật đạo kia, ngươi tưởng chúng vào rồi sẽ còn mạng để thoát ra sao?”
“Ngươi tưởng cản đường ta là đủ rồi, nhưng mục đích thật của ta chính là níu chân ngươi.” Bóng Hoa Chi chớp lên thoắt cái đã trờ tới trước mặt Hắc Y, chủy thủ của nàng kề lên cổ của Hắc Y, giọng lạnh băng: “Chỉ cần ngươi không có ở đó thì với sức của chúng không thể nào lấy được đồ.”
Bàn tay cầm kiếm của Hắc Y không hề run rẩy, hắn chỉ rũ mi đứng chắn trươc mặt Hoa Chi.
“Nàng nghĩ thế thật sao?” Hắc Y than nhẹ một tiếng, y phục của hắn bị máu nhuộm ướt đẫm nhưng trên lớp vải đen lại không thấy quá nhiều vết tích, hắn ngước lên nhìn Hoa Chi bằng ánh mắt phức tạp: “Quả nhiên nàng không hiểu gì về tên Tiểu Mộ kia hết.”
Nét mặt Hoa Chi khẽ biến, yên lặng giây lát rồi nói: “Ta chỉ tin đại đảo chủ hơn mà thôi.”
Nàng giơ thanh chủy thủ lên, ánh lửa lại lắc lư run rẩy khiến cả gian phòng thoắt sáng thoắt tối, hai bóng người lại bắt đầu giao thủ.
*
Cùng lúc đó ở sâu trong mật đạo, Vân Khâm đang cõng Mộ Sơ Lương rảo bước hối hả.
Để tiện đi đường Vân Khâm vẫn chọn cõng, tuy Mộ Sơ Lương có hơi để tâm nhưng vì chuyện có liên quan trọng đại nên hắn cũng không có cơ hội lắc đầu. May mà tuy vóc dáng Vân Khâm nhỏ nhắn nhưng sức lại rất bền, cõng Mộ Sơ Lương suốt cả quãng đường mà không hề mệt mỏi, chỉ miệt mài bước tới.
Mật đạo hẹp dài trông như không có điểm tận cùng, Vân Khâm lầm lũi cõng Mộ Sơ Lương đi mãi đi mãi, chỉ cảm thấy tường đá hai bên giống hệt nhau, cảnh trí trước mắt cũng chẳng hề đổi khác, nàng không biết mình phải đi bao lâu nữa, chỉ biết liều mạng mà đi.
Mộ Sơ Lương trên lưng đã im lặng cũng được khá lâu rồi, điều này khiến Vân Khâm khá bận tâm, cuối cùng vẫn không dằn lòng được cất giọng kêu: “Sư huynh.”
Vân Khâm thở hào hển bước tiếp nhưng chỉ nghe thấy âm thanh của bản thân, nàng cảm thấy thấy tim mình đang đập dồn như trống trận, nó nện vào trong ý thức làm nàng không biết phải làm sao, nàng yên lặng giây lát rồi lại lên tiếng gọi: “Sư huynh!”
Vẫn không có ai đáp lại, Vân Khâm không dám dừng bước nên chỉ còn biết vừa đi vừa kêu “Sư huynh” không ngừng.
Từng ngọn đèn lóa mắt cứ lướt qua người, Vân Khâm gọi không biết bao nhiêu lần, đi chẳng biết bao xa, mãi tới khi trong tiếng gió và tiếng bước chân vẳng tới một âm thanh yếu ớt nhưng rõ ràng.
“Sư muội.”
Vân Khâm đột nhiên dừng bước, đứng sững ra tại chỗ, cảm thấy ba hồn bảy phách đã bay đi tứ tán rốt cuộc cũng quay về ngay khi âm thanh này vang lên.
Nàng trừng mắt thật lâu mà không lên tiếng, chỉ lầm lũi cất bước đi tiếp.
Người trên lưng hình như vừa mỉm cười, hơi thở phả lên gáy cổ của Vân Khâm khơi lên cảm giác tê dại. Vân Khâm không ngừng bước nữa, tâm trạng thì đã tốt hơn hẳn.
“Sư muội.” Giọng của Mộ Sơ Lương vọng vào bên tai, trong giọng của hắn mang theo ý cười, cứ như hai người không phải đang chạy trong mật đạo nguy hiểm mà đang thì thầm tán gẫu dưới ánh đèn về những chuyện rất lâu trước đây, hoặc tương lai rất xa sau này: “Ta còn nhớ, năm xưa ở hậu viện Mộ gia có một căn mật thất, cũng khá giống với nơi này, nó có một con đường rất hẹp rất dài, hồi đó ta còn rất nhỏ, cứ cảm thấy có đi mấy cũng không hết nổi.”
Vân Khâm im lặng bước đi, lát sau mới lên tiếng đáp: “Nó là chỗ nào?”
“Nó là nơi người Mộ gia dùng để bế quan luyện công, ta cũng từng bế quan ở đó.”
Vân Khâm nghe câu này của Mộ Sơ Lương thì muốn nói gì đó, nhưng trong giây lát lại không biết nên mở lời thế nào.
Mộ Sơ Lương nằm tựa lên vai của Vân Khâm, dịu giọng nói: “Nhắc mới nhớ ta còn cất vài thứ trong đó, sau này nếu muội có thời gian thì hãy đi lấy nó ra giúp ta.”
Vân Khâm hiểu được ngụ ý trong câu này, nàng không trả lời ngay, lát sau mới lắc đầu đáp: “Chờ chúng ta lấy được đồ xong thì muội sẽ đi với huynh.”
Mộ Sơ Lương bật cười, nói: “Được.”
Bốn phía càng lúc càng yên tĩnh, tiếng bước chân của Vân Khâm cứ dội lại trong hành lang dài thăm thẳm, tầm mắt nàng luôn nhìn thẳng tới trước, rồi sực nhớ tới một chuyện: “Sư huynh.”
“Ừ?” Mộ Sơ Lương đáp khẽ.
Vân Khâm định mở lời thì ở góc tường bỗng lướt qua một chiếc bóng, lời chực tới bên miệng bỗng im bặt, mặt nàng trầm xuống, giơ kiếm lên đỡ theo phản xạ. Uẩn Hoa kiếm vẫn còn nằm trong bao nhưng lại vang lên tiếng choang cực lớn như va phải thứ gì rất cứng, một lực mạnh đánh thốc tới trước mặt làm Vân Khâm khó lòng chống đỡ, phải cõng Mộ Sơ Lương lùi nhanh lại mấy bước! Ngọn đèn trong góc tường tắt phụt, một bóng người vạm vỡ bước ra từ chỗ tối, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào Vân Khâm.
Vân Khâm bị lực dội lại làm tê buốt cả cánh tay, nhanh chóng lấy lại thăng bằng nhìn về phía người kia.
Vũ khí trong tay người đó là một thanh trường đao bản rộng sáng loáng, cực nặng.
Chỉ với thứ này Vân Khâm đã nhận ra ngay lai lịch của người đó, có lẽ cũng đến từ Nguyên Châu như Hoàn La và Trọng Phong vậy.
Khi người Nguyên Châu xuất hiện ở Không Thiền phái, Vân Khâm cũng từng điều tra về Nguyên Châu, nhưng nàng không hề tìm được thông tin về người này.
Vì qua đợt so chiêu trực diện vừa rồi, Vân Khâm cảm thấy khí tức trong cơ thể mình chấn động không dứt, cổ còn xộc lên mùi máu tanh nồng.
Tu vi của đối thủ quá cao, Vân Khâm không biết rốt cuộc thì người này mạnh đến mức nào, nhưng nàng biết rõ mình không thể nào đỡ được thế tấn công của hắn, chẳng khác nào châu chấu đá xe chẳng được tích sự gì, nàng chỉ có thể dùng sự nhanh nhẹn của mình để thủ mà thôi.
Tiếc là bây giờ đã rời khỏi Tổ Châu, không còn độc thủy kim sắc có thể đốt rụi mọi thứ nữa, không thì nàng có thể đánh sống mái một trận rồi.
Hiện tại họ đang ở trong mật đạo, muốn đối kháng với người này là một điều cực kỳ khó khăn.
Trong lúc Vân Khâm cau mày suy tư, trường đao của người nọ đã vạch ra một đường cong u ám, bổ tới đợt hai, mặt tường bốn phía dường như cũng cảm nhận được một đòn đáng sợ này mà run lên bần bật, sạt ra đá vụn.
Dù thấy đòn tấn công này Vân Khâm vẫn cẩn thận bảo vệ Mộ Sơ Lương ở sau lưng, vung kiếm chẳng hề chậm trễ, một nhát này không phải chém lên người trước mặt mà rơi lên cánh tay nàng.
Uẩn Hoa kiếm rất bén, trong tích tắc đã cứa rách thịt, tay áo của Vân Khâm quét qua, giọt máu nương theo đó bắn tới người trước mặt. Người nọ như đã biết trước chiêu này của Vân Khâm, vừa nhác thấy giọt máu tấn công tới hắn đã quay sang phòng thủ, dùng trường đao hất văng giọt máu rồi lại muốn xông tới, nhưng đúng lúc này, Mộ Sơ Lương đã chớp thời cơ nói bên tai Vân Khâm: “Chạy vào trong.”
Vân Khâm không hề nghi ngờ quyết định của Mộ Sơ Lương, nhân lúc thế công của người nọ chậm lại bèn tức tốc cõng Mộ Sơ Lương chạy vào sâu trong thông đạo. Tốc độ của người sau lưng cực nhanh, trường đao cứ vung lên liên hoàn, làm mặt tường và mặt đất tan hoang đổ nát đến là tội.
Vân Khâm thở hồng hộc nhưng ra đòn cũng chẳng chậm chút nào, vừa co chân chạy hùng hục về nơi có ánh sáng vừa dùng ý chí để khống chế máu tươi đang chảy ròng ròng khỏi thân thể bao vây lấy kẻ đang xách đao đuổi theo sau lưng, ngăn trở hành động của gã.
Nhưng tu vi của gã ta quá cao cường, sắc mặt Vân Khâm đã trắng hếu, mắt sáng quắc, sức cũng đã dốc cạn, vậy mà cũng chỉ cầm chân người nọ được giây lát.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Đao khí cuồn cuộn đã sắp chạm tới Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Mộ Sơ Lương sau lưng sẽ bị đao khí đập vào, thân thể nhất định không chịu nổi, dù nàng có dùng hết sức cũng không tài nào bảo vệ được Mộ Sơ Lương.
Thế thì thà quay lại đánh một trận, bảo vệ tính mạng của Mộ Sơ Lương còn hơn.
Nghĩ tới đây Vân Khâm nhẹ cắn răng, lúc lưỡi đao sắp đánh về phía Mộ Sơ Lương thì quay phắt lại, giơ kiếm đón lấy thế tấn công của đối phương.
Trường đao gầm thét, hàn quang như gió tuyết cuốn qua trời đất, bao phủ lấy Vân Khâm. Vân Khâm đã bị mài mòn sức quá nhiều, bây giờ còn gấp gáp đỡ chiêu này, vừa đối mặt thì thanh Uẩn Hoa kiếm đã bất ngờ vuột khỏi tay, găm phập vào bức tường bên cạnh.
Nhưng thế đánh của trường đao chẳng hề suy giảm mà vẫn tấn công tới Vân Khâm, cuối cùng đâm thẳng vào ngực nàng.
Vân Khâm đón lấy một nhát đao cuồng bạo này mà không thể tránh né, ánh mắt nhìn đối phương sáng rực như sao, vẫn bảo vệ Mộ Sơ Lương vô cùng chắc chắn!
Danh sách chương