Edit: Yunchan
Vân Khâm không biết rốt cuộc đoạn đường này mình đi mất bao lâu, nàng ngơ ngẩn thẫn thờ, thậm chí không dám nghĩ tại sao mình lại vì một câu nói của Bách Lý Khinh mà chạy ngay về Không Thiền phái. Có chút hoài mong chôn sâu ở đáy lòng, nhưng nàng không chịu để nó ngoi đầu dậy, qua năm dài tháng rộng, nàng cứ ngỡ rằng mình đã không còn quá khát vọng về nó nữa.
Mãi tới bây giờ, nàng cưỡi bạch long bay về Không Thiền phái như đã hóa rồ, đáp xuống tòa tiểu lâu quen thuộc nọ.
Gió biển của Thập Châu đã mang theo hơi ấm, thế mà Không Thiền phái vẫn bị vùi lấp dưới gió tuyết lạnh thấu xương như muôn thuở.
Tiểu lâu vẫn ở đó, cơn gió rú rít thổi lùa qua tay áo Vân Khâm, xua qua bụi hàn mai trong vườn, sau cùng khua vang chiếc chuông bạc trên góc mái hiên, phát ra tiếng leng keng buồn tẻ.
Năm mươi năm qua Vân Khâm chưa từng do dự khi tới đây, nhưng bây giờ đứng trước tòa tiểu lâu này, ôm trong lòng sự mong mỏi tới hèn mọn, rốt cuộc nàng đã nếm được mùi do dự.
Nàng đứng chôn chân tại chỗ, cơn gió lạnh đưa bông tuyết tới đậu lên tóc mai, đưa giá rét ngấm sâu vào tận xương tủy, nhưng chân vẫn không thể đưa ra dù là một bước.
Trên đường về nàng vội vàng bao nhiêu thì khi đứng bất động tại đây nàng lại lưỡng lự bấy nhiêu.
Nàng chỉ còn cách cánh cửa khép chặt đó chừng vài bước thôi, nhưng vài bước này còn xa hơn bất cứ con đường nào.
Vân Khâm cắn chặt môi, rốt cuộc cũng dùng tâm trạng gần như bất chấp để cất bước vào mỗi lần chuông reo, phá tan cánh cửa phân chia sinh tử đó.
Cửa tiểu lâu mở ra đánh sầm, gió lạnh thổi thốc vào căn phòng yên ắng nhất thời thổi tắt hơn nửa đèn đuốc chiếu sáng căn phòng, giá đèn ngã cạch xuống nền đất, phát ra tiếng vang.
Động tĩnh này không nhỏ chút nào, nhưng Vân Khâm không hề để tâm tới nó.
Vì tất cả tâm trí của nàng đều đã đổ dồn lên cái người đang ngồi trên giường đá.
Cái người ngủ say hơn năm mươi năm qua đã mở mắt từ bao giờ, lúc này đang chống người ngồi trên giường đá. Dung nhan của hắn như ngọc tạc, dáng dấp như được phác họa từ mực vẽ, nụ cười vẫn ấm áp như lần đầu gặp gỡ, và quan trọng hơn là con người ấy đang lẳng lặng nhìn nàng.
Ngay khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Vân Khâm cảm thấy như mình đã dốc hết sức vào cú tông cửa vừa rồi, bây giờ nàng chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, tới động tác đơn giản nhất như chớp mắt cũng chẳng làm xong.
Sau đó nàng nghe chất giọng mang theo ý cười của Mộ Sơ Lương vang lên: “Sư muội, ta về rồi.”
Vân Khâm muốn đáp lại, nhưng cổ họng nàng cứ như bị tắt không tài nào phát ra âm thanh, nàng chỉ biết nhìn người nọ tới sững sờ, rồi luống cuống gật đầu một cái.
Mộ Sơ Lương nhìn cô gái đang kinh hoảng thất thố như trẻ con trước mắt mình mà giọng vô thức dịu lại: “Muội đúng là chẳng thay đổi gì cả.”
Vân Khâm thấy câu nhận xét này của hắn có hơi bất công, chẳng biết sao cái người mới đó còn nói không ra lời lúc này lại lên tiếng phản đối một cách yếu ớt: “Thay đổi rất nhiều mà.”
Mộ Sơ Lương nhìn cái dáng nghiêm túc cải chính của nàng mà phải bật cười.
Vân Khâm nhìn nụ cười này mà há cả miệng ra, không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lưu luyến.
Đáy mắt của Mộ Sơ Lương sóng sánh ý cười, chạm hờ lên thành giường đá bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mới tỉnh lại chẳng có sức gì cả.”
Vừa nghe câu này Vân Khâm đã hoàn hồn lại ngay, khi tỉnh lại trong sơn động Lưu Châu năm đó Mộ Sơ Lương cũng mệt mỏi y như thế, đến mức phải để Vân Khâm bế hắn chạy trốn khỏi sự truy sát của Lưu Châu, bế suốt cả chặng đường, thế là nàng cũng nhanh chóng tìm lại được giọng nói của mình, nhanh nhảu nói: “Vậy để muội bế…”
“Sư muội lại đây.” Mộ Sơ Lương tức tốc cắt ngang trước khi Vân Khâm thốt ra cái câu nguy hiểm kia, sau đó giọng lại dịu xuống: “Lại đây ngồi với ta một lát là được rồi.”
Vân Khâm nhìn thẳng vào mắt của Mộ Sơ Lương, tầm mắt hơi sáng lên rồi dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của hắn. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện trong tòa tiểu lâu hôm đó, vì một câu khích tướng của Phượng Tuyên mà nàng đã lén hôn lên má của người này một cái.
Cảm giác của ngày hôm đó vẫn còn in sâu trong đầu, gò má lạnh băng khiến người chạm vào phải hoảng sợ, còn lúc hôn trộm, ngoài chút xíu đắc ý nho nhỏ và chột dạ ra thì còn lẫn vào chút chua xót nữa.
Nghĩ tới đây, bên má Vân Khâm thoắt cái đã lan ra màu hồng nhạt.
Rồi nàng chợt nhớ tới lời nhắn mà Mộ Sơ Lương nhờ Phượng Hào mang cho mình, ngẫm lại vào đêm tuyết rơi vào năm mươi năm trước hắn đã từng bày tỏ nỗi lòng với mình.
Mộ Sơ Lương thích nàng.
Ý nghĩ này lóe lên trong óc Vân Khâm rõ mồn một, nhưng ngay sau đó nàng lại quay sang do dự.
Đó đã là chuyện của năm mươi năm trước rồi, liệu Mộ Sơ Lương có còn nhớ hay không? Bây giờ hắn có còn tâm tư đó với nàng không? Liệu hắn có biết nàng đã nhân lúc hắn hôn mê mà hôn lén hắn không? Vì trước giờ Mộ Sơ Lương chưa từng nói thẳng với nàng bao giờ hết, lúc nghe Phượng Tuyên nhắn lại tâm ý của Mộ Sơ Lương, trong lòng nàng ngọt lịm như mật vậy, nhưng bây giờ người ta tỉnh lại rồi thì nàng lại không dám chắc nữa.
Trước đó nàng chỉ một lòng cầu mong hắn có thể tỉnh lại bình an. Nhưng khi lời nguyện cầu trở thành hiện thực thì nàng mới phát hiện mong muốn của mình còn nhiều hơn thế nữa.
Mộ Sơ Lương không biết chỉ trong thời gian ngắn mà trong lòng Vân Khâm đã quay cuồng biết bao là suy nghĩ, khi thấy Vân Khâm cứ đứng nín thinh tại chỗ, Mộ Sơ Lương bèn kiên nhẫn gọi khẽ một tiếng: “Sư muội?”
Vân Khâm sực tỉnh hồn lại từ trong mớ suy nghĩ rối như bòng bong, gật đầu gọi lại: “Sư huynh.”
Rồi nàng dợm bước tới gần, nghe lời đi tới bên giường, sau đó rụt rè ngồi xuống mép giường khá xa Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương nhìn hành động này của nàng, gọi tiếp: “Sư muội.”
Vân Khâm nhìn Mộ Sơ Lương ngơ ngác, đầu óc lại bắt đầu bay tới chuyện hôn trộm hôm đó, ánh mắt nàng láo liên, cơn chột dạ lại trỗi dậy: “Sư huynh?”
“…” Mộ Sơ Lương thấy cứ gọi đáp thế này mãi thì nhất định sẽ không có hồi kết, thế là hắn đành khơi chuyện: “Mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì, có thể kể lại cho ta nghe được không?”
Lúc này Vân Khâm mới nhớ ra Mộ Sơ Lương chỉ mới tỉnh lại thôi, sau này còn rất nhiều thời gian và rất nhiều chuyện nữa, không cần phải gấp gáp.
Đúng rồi, còn rất nhiều thời gian mà.
Nghĩ tới đây Vân Khâm lập tức đổi nét mặt, quay sang nhìn Mộ Sơ Lương với vẻ lo lắng.
Mộ Sơ Lương như đoán được suy nghĩ của nàng bèn háy mắt cười: “Khó khăn lắm mới về được, lần này nhất định không đi đâu nữa cả.”
Nghe được lời cam đoan của Mộ Sơ Lương xong Vân Khâm mới hơi an tâm lại, thoát ra khỏi đống suy nghĩ rối bời, sau đó chậm rãi kể lại từng chuyện xảy ra trong năm mươi năm qua cho Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương lắng nghe Vân Khâm kể rất chăm chú, tầm mắt thỉnh thoảng còn dừng lại trên người nàng, môi nở ra nụ cười nhạt, tựa như thời gian chảy ngược trở về ngày hôm qua.
Tới khi Vân Khâm nói xong hết rồi Mộ Sơ Lương mới thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài này chẳng biết chứa đựng bao nhiêu ưu tư, Vân Khâm ngồi bên cạnh hắn mà có cảm giác như bao nhiêu năm tháng đều biến mất theo tiếng thở dài này của hắn.
Mộ Sơ Lương nói: “Hóa ra sư muội cũng đã trở thành sư phụ của người khác mất rồi.”
“Ừ, cũng lâu rồi mà.” Giọng Vân Khâm có hơi ngập ngừng, nàng cười với Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Lần này sư huynh ngủ lâu quá.”
Hai người nói chuyện rất lâu, khi Vân Khâm mang theo gió tuyết khắp người tông vào cửa tiểu lâu thì chân trời hãy còn sáng, bây giờ dừng lại mới phát hiện hoàng hôn đã buông xuống từ lúc nào rồi, Vân Khâm đưa mắt nhìn qua cánh cửa mở toang của tiểu lâu, nghĩ ngợi rồi nói: “Muội đưa huynh về phòng nghỉ nhé, chỗ ở của sư huynh tới giờ vẫn còn để trống, để muội đi dọn sơ qua cho huynh…”
Nàng còn chưa dứt câu, khi ngoảnh đầu qua thì đã thấy Mộ Sơ Lương đứng dậy từ đời nào rồi.
Vân Khâm im bặt, nhìn thân hình cao ráo của Mộ Sơ Lương mà không nói nên lời.
Mộ Sơ Lương cười nói:” Ta khá hơn một chút rồi.”
Hắn không nhờ Vân Khâm dìu mà chỉ rảo bước chậm rãi nhưng vững vàng ra khỏi tiểu lâu, ngước nhìn bầu trời bên ngoài, lát sau mới quay lưng lại nói với Vân Khâm: “Không biết hình dáng Không Thiền phái bây thế nào rồi, muội dẫn ta đi xem một chút được không?”
Tầm mắt của Vân Khâm chưa từng rời khỏi Mộ Sơ Lương dù một giây, nàng ngập ngừng chốc lát rồi mới gật đầu nói: “Được.”
*
Không Thiền phái bây giờ đã không còn dáng vẻ như lúc Vân Khâm mới tới nữa, đặc biệt là những năm lại đây Không Thiền phái còn thu nhận khá nhiều đệ tử mới, hai người đi trên đường cũng chạm mặt rất nhiều người, có đệ tử của tông môn khác và cũng có đệ tử Lăng Quang tông của chính Vân Khâm. Song bất kể là đệ tử của tông môn nào khi trông thấy Vân Khâm đi chung với Mộ Sơ Lương thì đều trợn tròn mắt, nhìn chòng chòng Mộ Sơ Lương bên cạnh Vân Khâm với cặp mắt đầy hiếu kỳ.
Họ không biết Mộ Sơ Lương là ai, có điều từ khi nhập môn tới nay họ luôn thấy Vân Khâm một thân một mình, chưa từng thấy nàng gần gũi với nam tử nào như vậy bao giờ. Thành thử khi thấy hai người sóng vai đi ngang qua ai nấy cũng tò mò ra mặt.
Danh tiếng của Vân Khâm ở Trung Nguyên không nhỏ chút nào, có rất nhiều đệ tử tới đầu nhập Không Thiền phái là vì tiếng tăm của nàng, do đó nàng cũng đã quen bị người ta soi mói, nhưng bị soi dưới tình huống này thì nàng chẳng quen tí nào, đi chưa được bao lâu Vân Khâm đã thấy mất tự nhiên, đành phải ngoảnh sang Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, bây giờ phần đông người của Không Thiền phái còn ở Thập Châu chưa về tới, hay là để muội đưa huynh về phòng trước, đợi thêm hai ngày mọi người về thì hãy…”
Mộ Sơ Lương nghe Vân Khâm nói nhưng không trả lời mà chỉ đột ngột dừng chân, nhìn trước mặt: “Là hồ Tinh Sương, không ngờ bất tri bất giác đã tới nơi này rồi.”
Vân Khâm nghe thế thì cũng dừng bước, nét mặt dịu lại, nói với giọng hoài niệm: “Phải.”
“Có lẽ muội đã tới đây nhiều lần rồi?” Mộ Sơ Lương mỉm cười hỏi.
Vân Khâm nhìn mặt hồ chìm trong màn đêm cách đó không xa, ngập ngừng giây lát mới lắc đầu đáp: “Không có.”
Lúc này tới lượt Mộ Sơ Lương ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Vân Khâm.
Vân Khâm hơi rũ mắt, không giải thích.
Nàng nhớ khi hai người ở trên đảo Thập Châu, Mộ Sơ Lương từng kể với nàng về nơi này, hồi đó Mộ Sơ Lương đã hứa khi nào trở về Không Thiền phái sẽ dẫn nàng tới hồ Tinh Sương.
Tiếc là sau đó Mộ Sơ Lương không thể thực hiện được lời hứa, năm mươi năm về sau Vân Khâm vẫn luôn nhớ tới lời hứa này. Nàng chưa từng nghĩ sẽ tới hồ Tinh Sương một mình để xem thử nơi Mộ Sơ Lương nhắc tới có hình dáng gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó từ đằng xa nàng vẫn không cầm lòng được mà lui bước.
Nàng cứ luôn chờ, dường như chỉ cần không đi qua nó thì nàng vẫn còn có lý do để tiếp tục chờ.
Mộ Sơ Lương nhìn cô gái đang do dự trong bóng đêm, đột nhiên bờ môi cong lên như thể tâm trạng đang cực tốt, rồi hắn quay gót đi tới mặt hồ lấp lánh ánh sao, giọng văng vẳng trong bóng đêm thoáng chút nhẹ nhõm và cũng thoáng chút không đành: “Vậy thì biết làm sao hơn, thôi thì để sư huynh này dẫn muội đi ngắm nó nhé.”
Vân Khâm nhìn bóng lưng quen thuộc trong bóng đêm mà thấy hốc mắt mình cay cay, lật đật nhấc chân đuổi theo hắn.
Vân Khâm không biết rốt cuộc đoạn đường này mình đi mất bao lâu, nàng ngơ ngẩn thẫn thờ, thậm chí không dám nghĩ tại sao mình lại vì một câu nói của Bách Lý Khinh mà chạy ngay về Không Thiền phái. Có chút hoài mong chôn sâu ở đáy lòng, nhưng nàng không chịu để nó ngoi đầu dậy, qua năm dài tháng rộng, nàng cứ ngỡ rằng mình đã không còn quá khát vọng về nó nữa.
Mãi tới bây giờ, nàng cưỡi bạch long bay về Không Thiền phái như đã hóa rồ, đáp xuống tòa tiểu lâu quen thuộc nọ.
Gió biển của Thập Châu đã mang theo hơi ấm, thế mà Không Thiền phái vẫn bị vùi lấp dưới gió tuyết lạnh thấu xương như muôn thuở.
Tiểu lâu vẫn ở đó, cơn gió rú rít thổi lùa qua tay áo Vân Khâm, xua qua bụi hàn mai trong vườn, sau cùng khua vang chiếc chuông bạc trên góc mái hiên, phát ra tiếng leng keng buồn tẻ.
Năm mươi năm qua Vân Khâm chưa từng do dự khi tới đây, nhưng bây giờ đứng trước tòa tiểu lâu này, ôm trong lòng sự mong mỏi tới hèn mọn, rốt cuộc nàng đã nếm được mùi do dự.
Nàng đứng chôn chân tại chỗ, cơn gió lạnh đưa bông tuyết tới đậu lên tóc mai, đưa giá rét ngấm sâu vào tận xương tủy, nhưng chân vẫn không thể đưa ra dù là một bước.
Trên đường về nàng vội vàng bao nhiêu thì khi đứng bất động tại đây nàng lại lưỡng lự bấy nhiêu.
Nàng chỉ còn cách cánh cửa khép chặt đó chừng vài bước thôi, nhưng vài bước này còn xa hơn bất cứ con đường nào.
Vân Khâm cắn chặt môi, rốt cuộc cũng dùng tâm trạng gần như bất chấp để cất bước vào mỗi lần chuông reo, phá tan cánh cửa phân chia sinh tử đó.
Cửa tiểu lâu mở ra đánh sầm, gió lạnh thổi thốc vào căn phòng yên ắng nhất thời thổi tắt hơn nửa đèn đuốc chiếu sáng căn phòng, giá đèn ngã cạch xuống nền đất, phát ra tiếng vang.
Động tĩnh này không nhỏ chút nào, nhưng Vân Khâm không hề để tâm tới nó.
Vì tất cả tâm trí của nàng đều đã đổ dồn lên cái người đang ngồi trên giường đá.
Cái người ngủ say hơn năm mươi năm qua đã mở mắt từ bao giờ, lúc này đang chống người ngồi trên giường đá. Dung nhan của hắn như ngọc tạc, dáng dấp như được phác họa từ mực vẽ, nụ cười vẫn ấm áp như lần đầu gặp gỡ, và quan trọng hơn là con người ấy đang lẳng lặng nhìn nàng.
Ngay khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Vân Khâm cảm thấy như mình đã dốc hết sức vào cú tông cửa vừa rồi, bây giờ nàng chỉ có thể đứng ngây ra tại chỗ, tới động tác đơn giản nhất như chớp mắt cũng chẳng làm xong.
Sau đó nàng nghe chất giọng mang theo ý cười của Mộ Sơ Lương vang lên: “Sư muội, ta về rồi.”
Vân Khâm muốn đáp lại, nhưng cổ họng nàng cứ như bị tắt không tài nào phát ra âm thanh, nàng chỉ biết nhìn người nọ tới sững sờ, rồi luống cuống gật đầu một cái.
Mộ Sơ Lương nhìn cô gái đang kinh hoảng thất thố như trẻ con trước mắt mình mà giọng vô thức dịu lại: “Muội đúng là chẳng thay đổi gì cả.”
Vân Khâm thấy câu nhận xét này của hắn có hơi bất công, chẳng biết sao cái người mới đó còn nói không ra lời lúc này lại lên tiếng phản đối một cách yếu ớt: “Thay đổi rất nhiều mà.”
Mộ Sơ Lương nhìn cái dáng nghiêm túc cải chính của nàng mà phải bật cười.
Vân Khâm nhìn nụ cười này mà há cả miệng ra, không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt vô cùng lưu luyến.
Đáy mắt của Mộ Sơ Lương sóng sánh ý cười, chạm hờ lên thành giường đá bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Mới tỉnh lại chẳng có sức gì cả.”
Vừa nghe câu này Vân Khâm đã hoàn hồn lại ngay, khi tỉnh lại trong sơn động Lưu Châu năm đó Mộ Sơ Lương cũng mệt mỏi y như thế, đến mức phải để Vân Khâm bế hắn chạy trốn khỏi sự truy sát của Lưu Châu, bế suốt cả chặng đường, thế là nàng cũng nhanh chóng tìm lại được giọng nói của mình, nhanh nhảu nói: “Vậy để muội bế…”
“Sư muội lại đây.” Mộ Sơ Lương tức tốc cắt ngang trước khi Vân Khâm thốt ra cái câu nguy hiểm kia, sau đó giọng lại dịu xuống: “Lại đây ngồi với ta một lát là được rồi.”
Vân Khâm nhìn thẳng vào mắt của Mộ Sơ Lương, tầm mắt hơi sáng lên rồi dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của hắn. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện trong tòa tiểu lâu hôm đó, vì một câu khích tướng của Phượng Tuyên mà nàng đã lén hôn lên má của người này một cái.
Cảm giác của ngày hôm đó vẫn còn in sâu trong đầu, gò má lạnh băng khiến người chạm vào phải hoảng sợ, còn lúc hôn trộm, ngoài chút xíu đắc ý nho nhỏ và chột dạ ra thì còn lẫn vào chút chua xót nữa.
Nghĩ tới đây, bên má Vân Khâm thoắt cái đã lan ra màu hồng nhạt.
Rồi nàng chợt nhớ tới lời nhắn mà Mộ Sơ Lương nhờ Phượng Hào mang cho mình, ngẫm lại vào đêm tuyết rơi vào năm mươi năm trước hắn đã từng bày tỏ nỗi lòng với mình.
Mộ Sơ Lương thích nàng.
Ý nghĩ này lóe lên trong óc Vân Khâm rõ mồn một, nhưng ngay sau đó nàng lại quay sang do dự.
Đó đã là chuyện của năm mươi năm trước rồi, liệu Mộ Sơ Lương có còn nhớ hay không? Bây giờ hắn có còn tâm tư đó với nàng không? Liệu hắn có biết nàng đã nhân lúc hắn hôn mê mà hôn lén hắn không? Vì trước giờ Mộ Sơ Lương chưa từng nói thẳng với nàng bao giờ hết, lúc nghe Phượng Tuyên nhắn lại tâm ý của Mộ Sơ Lương, trong lòng nàng ngọt lịm như mật vậy, nhưng bây giờ người ta tỉnh lại rồi thì nàng lại không dám chắc nữa.
Trước đó nàng chỉ một lòng cầu mong hắn có thể tỉnh lại bình an. Nhưng khi lời nguyện cầu trở thành hiện thực thì nàng mới phát hiện mong muốn của mình còn nhiều hơn thế nữa.
Mộ Sơ Lương không biết chỉ trong thời gian ngắn mà trong lòng Vân Khâm đã quay cuồng biết bao là suy nghĩ, khi thấy Vân Khâm cứ đứng nín thinh tại chỗ, Mộ Sơ Lương bèn kiên nhẫn gọi khẽ một tiếng: “Sư muội?”
Vân Khâm sực tỉnh hồn lại từ trong mớ suy nghĩ rối như bòng bong, gật đầu gọi lại: “Sư huynh.”
Rồi nàng dợm bước tới gần, nghe lời đi tới bên giường, sau đó rụt rè ngồi xuống mép giường khá xa Mộ Sơ Lương.
Mộ Sơ Lương nhìn hành động này của nàng, gọi tiếp: “Sư muội.”
Vân Khâm nhìn Mộ Sơ Lương ngơ ngác, đầu óc lại bắt đầu bay tới chuyện hôn trộm hôm đó, ánh mắt nàng láo liên, cơn chột dạ lại trỗi dậy: “Sư huynh?”
“…” Mộ Sơ Lương thấy cứ gọi đáp thế này mãi thì nhất định sẽ không có hồi kết, thế là hắn đành khơi chuyện: “Mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì, có thể kể lại cho ta nghe được không?”
Lúc này Vân Khâm mới nhớ ra Mộ Sơ Lương chỉ mới tỉnh lại thôi, sau này còn rất nhiều thời gian và rất nhiều chuyện nữa, không cần phải gấp gáp.
Đúng rồi, còn rất nhiều thời gian mà.
Nghĩ tới đây Vân Khâm lập tức đổi nét mặt, quay sang nhìn Mộ Sơ Lương với vẻ lo lắng.
Mộ Sơ Lương như đoán được suy nghĩ của nàng bèn háy mắt cười: “Khó khăn lắm mới về được, lần này nhất định không đi đâu nữa cả.”
Nghe được lời cam đoan của Mộ Sơ Lương xong Vân Khâm mới hơi an tâm lại, thoát ra khỏi đống suy nghĩ rối bời, sau đó chậm rãi kể lại từng chuyện xảy ra trong năm mươi năm qua cho Mộ Sơ Lương. Mộ Sơ Lương lắng nghe Vân Khâm kể rất chăm chú, tầm mắt thỉnh thoảng còn dừng lại trên người nàng, môi nở ra nụ cười nhạt, tựa như thời gian chảy ngược trở về ngày hôm qua.
Tới khi Vân Khâm nói xong hết rồi Mộ Sơ Lương mới thở dài một tiếng.
Một tiếng thở dài này chẳng biết chứa đựng bao nhiêu ưu tư, Vân Khâm ngồi bên cạnh hắn mà có cảm giác như bao nhiêu năm tháng đều biến mất theo tiếng thở dài này của hắn.
Mộ Sơ Lương nói: “Hóa ra sư muội cũng đã trở thành sư phụ của người khác mất rồi.”
“Ừ, cũng lâu rồi mà.” Giọng Vân Khâm có hơi ngập ngừng, nàng cười với Mộ Sơ Lương bên cạnh: “Lần này sư huynh ngủ lâu quá.”
Hai người nói chuyện rất lâu, khi Vân Khâm mang theo gió tuyết khắp người tông vào cửa tiểu lâu thì chân trời hãy còn sáng, bây giờ dừng lại mới phát hiện hoàng hôn đã buông xuống từ lúc nào rồi, Vân Khâm đưa mắt nhìn qua cánh cửa mở toang của tiểu lâu, nghĩ ngợi rồi nói: “Muội đưa huynh về phòng nghỉ nhé, chỗ ở của sư huynh tới giờ vẫn còn để trống, để muội đi dọn sơ qua cho huynh…”
Nàng còn chưa dứt câu, khi ngoảnh đầu qua thì đã thấy Mộ Sơ Lương đứng dậy từ đời nào rồi.
Vân Khâm im bặt, nhìn thân hình cao ráo của Mộ Sơ Lương mà không nói nên lời.
Mộ Sơ Lương cười nói:” Ta khá hơn một chút rồi.”
Hắn không nhờ Vân Khâm dìu mà chỉ rảo bước chậm rãi nhưng vững vàng ra khỏi tiểu lâu, ngước nhìn bầu trời bên ngoài, lát sau mới quay lưng lại nói với Vân Khâm: “Không biết hình dáng Không Thiền phái bây thế nào rồi, muội dẫn ta đi xem một chút được không?”
Tầm mắt của Vân Khâm chưa từng rời khỏi Mộ Sơ Lương dù một giây, nàng ngập ngừng chốc lát rồi mới gật đầu nói: “Được.”
*
Không Thiền phái bây giờ đã không còn dáng vẻ như lúc Vân Khâm mới tới nữa, đặc biệt là những năm lại đây Không Thiền phái còn thu nhận khá nhiều đệ tử mới, hai người đi trên đường cũng chạm mặt rất nhiều người, có đệ tử của tông môn khác và cũng có đệ tử Lăng Quang tông của chính Vân Khâm. Song bất kể là đệ tử của tông môn nào khi trông thấy Vân Khâm đi chung với Mộ Sơ Lương thì đều trợn tròn mắt, nhìn chòng chòng Mộ Sơ Lương bên cạnh Vân Khâm với cặp mắt đầy hiếu kỳ.
Họ không biết Mộ Sơ Lương là ai, có điều từ khi nhập môn tới nay họ luôn thấy Vân Khâm một thân một mình, chưa từng thấy nàng gần gũi với nam tử nào như vậy bao giờ. Thành thử khi thấy hai người sóng vai đi ngang qua ai nấy cũng tò mò ra mặt.
Danh tiếng của Vân Khâm ở Trung Nguyên không nhỏ chút nào, có rất nhiều đệ tử tới đầu nhập Không Thiền phái là vì tiếng tăm của nàng, do đó nàng cũng đã quen bị người ta soi mói, nhưng bị soi dưới tình huống này thì nàng chẳng quen tí nào, đi chưa được bao lâu Vân Khâm đã thấy mất tự nhiên, đành phải ngoảnh sang Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, bây giờ phần đông người của Không Thiền phái còn ở Thập Châu chưa về tới, hay là để muội đưa huynh về phòng trước, đợi thêm hai ngày mọi người về thì hãy…”
Mộ Sơ Lương nghe Vân Khâm nói nhưng không trả lời mà chỉ đột ngột dừng chân, nhìn trước mặt: “Là hồ Tinh Sương, không ngờ bất tri bất giác đã tới nơi này rồi.”
Vân Khâm nghe thế thì cũng dừng bước, nét mặt dịu lại, nói với giọng hoài niệm: “Phải.”
“Có lẽ muội đã tới đây nhiều lần rồi?” Mộ Sơ Lương mỉm cười hỏi.
Vân Khâm nhìn mặt hồ chìm trong màn đêm cách đó không xa, ngập ngừng giây lát mới lắc đầu đáp: “Không có.”
Lúc này tới lượt Mộ Sơ Lương ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Vân Khâm.
Vân Khâm hơi rũ mắt, không giải thích.
Nàng nhớ khi hai người ở trên đảo Thập Châu, Mộ Sơ Lương từng kể với nàng về nơi này, hồi đó Mộ Sơ Lương đã hứa khi nào trở về Không Thiền phái sẽ dẫn nàng tới hồ Tinh Sương.
Tiếc là sau đó Mộ Sơ Lương không thể thực hiện được lời hứa, năm mươi năm về sau Vân Khâm vẫn luôn nhớ tới lời hứa này. Nàng chưa từng nghĩ sẽ tới hồ Tinh Sương một mình để xem thử nơi Mộ Sơ Lương nhắc tới có hình dáng gì, nhưng mỗi lần nhìn thấy nó từ đằng xa nàng vẫn không cầm lòng được mà lui bước.
Nàng cứ luôn chờ, dường như chỉ cần không đi qua nó thì nàng vẫn còn có lý do để tiếp tục chờ.
Mộ Sơ Lương nhìn cô gái đang do dự trong bóng đêm, đột nhiên bờ môi cong lên như thể tâm trạng đang cực tốt, rồi hắn quay gót đi tới mặt hồ lấp lánh ánh sao, giọng văng vẳng trong bóng đêm thoáng chút nhẹ nhõm và cũng thoáng chút không đành: “Vậy thì biết làm sao hơn, thôi thì để sư huynh này dẫn muội đi ngắm nó nhé.”
Vân Khâm nhìn bóng lưng quen thuộc trong bóng đêm mà thấy hốc mắt mình cay cay, lật đật nhấc chân đuổi theo hắn.
Danh sách chương