Edit: Yunchan

Núi Không Thiền bị tuyết phủ kín quanh năm, rốt cuộc trong thời khắc cánh cổng thông vào Huyền giới mở ra đã cởi bỏ lớp áo ngoài trắng xóa, đình đài lầu các, đại điện rộng thênh thang, tất cả đều lấy lại dáng vẻ ban đầu, rực rỡ huy hoàng và sinh động.

Khói lửa chiến tranh đã khơi mào, dưới sự chỉ huy của Cận Sương, Lý Bích và Văn Tư, đệ tử của Chấp Minh Tông và Lăng Quang Tông đã lập xong kiếm trận, đệ tử Mạnh Chương Tông bày trận phong bế sơn môn, còn đệ tử của Giám Binh Tông thì hộ pháp cho mọi người, không để người Huyền giới vượt qua sơn môn.

Sau tất cả là Mai Nhiễm Y nghiêm nghị trong bộ áo choàng phấp phới, linh lực bao phủ quanh thân, vô số thanh kiếm bạc phóng lên trông như một con đường nối lên tận chân trời, rồi chúng bỗng kết thành một tấm lưới kiếm, chống chọi đọ sức với người Huyền giới, không hề rơi xuống hạ phong.

Không Thiền phái chỉ có tầm trăm người, nhưng đúng như Vân Khâm nói, dù đối kháng với mấy ngàn người Huyền giới thì họ cũng không sợ hãi, cũng chẳng biết nhượng bộ là gì.

Không Thiền phái đứng sừng sững đã được ngàn năm, dĩ nhiên không thể nào lùi bước trước Huyền giới.

Nhưng Huyền giới tấn công dồn dập, càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào vòng chiến, lần này Huyền giới ra tay quá đỗi bất ngờ, Không Thiền phái thậm chí là cả Trung Nguyên cũng không lường được, nếu đem so với Huyền giới ngày một đông thì trăm người Không Thiền phái nhìn vào chẳng khác nào đàn kiến khó lòng rung chuyển được đại thụ.

Mai Nhiễm Y đanh mắt lạnh mi, tầm mắt khóa chặt lên cánh cửa Huyền giới ở hậu sơn, y có thể cảm giác được kẻ hùng mạnh hơn đang sắp bước ra từ đó.

Y cố điều động linh lực toàn thân, rồi bất ngờ phóng vút lên không trung như chớp nháy, đằng sau dáng vẻ hiên ngang là mấy ngàn thanh kiếm bạc đồng loạt kết thành kiếm trận, run run đảo vòng, phát ra tiếng ong ong đinh tai nhức óc. Ngay sau đó, hàng loạt mũi kiếm đều nhắm vào một nơi duy nhất, kiếm bạc dội xuống như mưa trút theo bóng hình dịch chuyển của Mai Nhiễm Y, mục tiêu của chúng chính là khe nứt ngoác rộng ở hậu sơn! Nhưng gần như cùng một lúc, luồng sóng nhiệt chợt phụt ra từ cửa vào Huyền giới hệt như núi lửa phun trào, lửa nóng thiêu đốt không trung, hơ nóng chân trời tới mức đỏ rực, vạn thanh kiếm bạc của Mai Nhiễm Y chui tọt vào ngọn lửa kia mà chẳng kịp đề phòng, nom chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa, thiêu rụi chẳng còn vết tích.

“Chưởng môn!” Người Không Thiền phái trông thấy tình cảnh này thì sắc mặt lập tức tái đi.

Nhưng ngay lúc mọi người hét lên hoảng sợ thì một bóng người đã lao ra từ trong ngọn lửa, tia lửa bắn ra đỏ rực sau lưng, vô số tia hàn quang đâm xuyên qua ngọn lửa, đánh úp về phía khe nứt kia lần nữa, lưỡi kiếm bạc đã bị ngọn lửa nung đỏ trở nên sắc bén hơn, mỗi nhát kiếm đều nhuốm màu chết chóc, trong thoáng chốc đã chặn khe nứt đen ngòm kia lại, khiến người Huyền giới khó thể bước ra trong một phút một giây.

Đệ tử Không Thiền phái thấy thế thì mừng rỡ ra mặt, nhưng khi đối diện với cao thủ Huyền giới vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, cửa vào Huyền giới bị chặn đối với họ là sự uy hiếp cực lớn, trước mắt trận thế của Huyền giới đã bắt đầu biến hóa, khí thế bức người xuyên thấu qua màn mưa lạnh, đệ tử Không Thiền phái chỉ nhập môn mới mấy năm nên cũng không tìm được cách ứng phó, chỉ trong vòng mấy chiêu kiếm trận của Không Thiền phái đã hoàn toàn sụp đổ, vô số cao thủ Huyền giới phá tan kiếm trận, đánh cho các đệ tử trẻ tuổi của Không Thiền phái tan đàn xẻ nghé.

Thấy tình hình này, mấy tông chủ Không Thiền phái không nấn ná thêm mà lũ lượt xông lên đón địch, nhưng thế trận mấy ngàn người há lại bị chặn đứng bởi vài người ít ỏi, người Huyền giới thi nhau xuất thủ như đã hóa rồ, nhắm thẳng phía sau đội ngũ của Không Thiền phái, mà mục tiêu tập kích của họ chính là chưởng môn Mai Nhiễm Y đang ngưng thần đối phó với Huyền giới.

Lúc này Mai Nhiễm Y đang dốc sức gia cố đại trận trên của vào Huyền giới, sắc mặt tái nhợt, nét mặt lạnh lùng, dĩ nhiên không thể nào chia trí để đỡ đòn, lòng mọi người đều rõ Mai Nhiễm Y không thể gặp chuyện bất trắc vào lúc này nên ai nấy đều dốc toàn lực để bảo vệ y.

Người Huyền giới tấn công với khí thế dũng mãnh, còn người đông thế mạnh, trong khi Cận Sương, Văn Tư và Lý Bích của Không Thiền phái vừa phải đối địch vừa phải phân tâm phòng thủ cho Mai Nhiễm Y, đỡ trái lại hở phải, thế nên chỉ chốc lát đã thương tích đầy mình.

Các đệ tử trẻ tuổi của Không Thiền phái đương nhiên cũng không phải là đối thủ của những cao thủ đã tu thành mấy mươi năm thậm chí là mấy trăm năm của Huyền giới, trước đó nhờ vào kiếm trận nên mới đọ sức được giây lát, còn giờ đây kiếm trận đã vỡ, dù muốn cũng chẳng còn sức để chống cự, trong tích tắc cả Không Thiền phái đã máu chảy thành sông, kiếm quang rợp trời, sóng nhiệt hừng hực, tô lên một màu u tối.

Lúc này Hoa Tình cũng cố hết sức để bảo vệ mọi người, nhưng công lực của nàng không đủ, cũng chẳng thể so với nhóm Mai Sương Mộng, khi nhìn thấy nơi đồng hành với mình suốt năm mươi năm qua, mới có ngày khởi sắc thì giờ đây lại bị Huyền giới hủy hoại ra thế này, Hoa Tình cảm thấy hoang mang mất định hướng, cảm thấy tim mình như bị ném vào đáy vực sâu, lạnh buốt thấu xương. Chỉ mới đây thôi mọi người còn mới khải hoàn trở về từ Thập Châu, pháo hoa nở rộ, nói cười rôm rả, hôm nay, những thứ ấy đều tan nát cả rồi.

Lòng Hoa Tình nặng trĩu nhưng ra đòn lại chẳng chút chậm chạp, bất ngờ là vào lúc này Huyền giới đã vực dậy thế tấn công, lần này mục tiêu không phải Mai Nhiễm Y mà là băng qua khoảng sân rộng phía trước, nhắm thẳng về phía mấy chục đệ tử của Chấp Minh Tông.

Ngọn lửa ngút trời cuốn phăng mọi thứ trong tầm nhắm, những đệ tử Chấp Minh Tông bị thế công này làm cho sợ tới nỗi mặt cắt không còn giọt máu, đứng chết điếng tại chỗ chẳng tài nào cựa quậy, lúc này Hoa Tình biết rõ nếu không ai ra tay cứu giúp thì chỉ một giây sau chúng sẽ hóa thành tro bụi.

Những đệ tử ấy chỉ là những đứa trẻ, ôm theo hoài bão tới nơi này, trước giờ luôn cố gắng tu hành, không ngờ rằng cuộc chiến đầu tiên mà chúng đụng độ trong đời lại là một trận chiến thảm khốc nhường này, chúng không đáng phải chết ở đây, không đáng chết trong thời điểm này.

Hoa Tình chẳng còn nghĩ suy thêm được gì nữa, cơ thể nàng đã tự động lao về phía bọn nhóc, vắt kiệt chỗ linh lực chẳng còn lại bao nhiêu của mình, dùng chút sức lực mỏng manh đó để ngăn chặn cơn sóng nhiệt.

Và tất nhiên chút sức lực nhỏ nhoi ấy tài nào triệt tiêu được sức mạnh của cơn sóng nhiệt, nhưng ít nhất nó cũng đủ để làm giảm thế đi của lửa, đủ cho luồng sóng nhiệt đang ập tới những đứa trẻ phải dừng lại chốc lát.

Vì nó, Hoa Tình bằng lòng tan xương nát thịt.

Trơ mắt nhìn cơn sóng nhiệt ngày một áp sát, hơi nóng bỏng rát đang hơ lấy tóc tai và quần áo, nàng cảm thấy mình bắt đầu khó thở, da đau rần, trừ ánh sáng đỏ rực trước mắt, trừ ngọn lửa đang kéo tới rừng rực thì chẳng còn gì khác nữa.

Nàng một thân một mình đứng chắn ở trước mặt, nhưng chưa kề sợ hãi.

Trong giờ phút sinh tử, suy nghĩ cũng dần bay đi thật xa, nàng nhớ tới trận chiến năm mươi năm trước, nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng ngày ấy, nhớ tới những người đã cùng mình lớn lên trong Không Thiền phái, nhớ tới những người đã gặp và những chuyện đã làm những năm qua, cuối cùng… nhớ tới một người.

Nàng chợt nhớ ra, mình đã hứa rồi, mình phải chờ người đó về.

Nhưng e là bây giờ không thể nữa, lòng nàng có hơi tiếc nuối, nàng nhớ mình có lời muốn nói với y, tiếc là bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.

Cứ thế đi, chỉ là bèo nước gặp nhau, quen biết chỉ đôi ngày, có lẽ người nọ sẽ quên nàng nhanh thôi.

Dường như cũng chẳng có gì để nuối tiếc cả.

Hoa Tình cắn chặt môi, nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chặn được nụ cười khổ bật ra ở khóe môi.

Thế nhưng, chẳng biết một giây này có phải quá lâu hay không mà cơn đau và cái chết trong dự liệu lại không ập xuống, hơi nóng cứ như bị thứ gì đó dập tắt mà dần lui xuống, rồi lịm tắt hoàn toàn.

Lòng Hoa Tình run lên, từ từ hé mắt ra.

Giờ phút này đứng chắn trước mặt nàng là một nam tử cao ráo, người này sở hữu một gương mặt tươi cười, điệu bộ có vẻ ngạo mạn, áo choàng khoác qua quýt lên thân như chẳng coi trọng mấy. Khi thấy Hoa Tình nhìn mình thì y chỉ cười khẽ, rồi dùng giọng trầm thấp hiền hòa để đáp lại cái nhìn chăm chú của Hoa Tình: “Đừng lo, không sao đâu.”

Cũng như những đệ tử trẻ tuổi Không Thiền phái có Hoa Tình đứng chắn trước mặt, thì sự xuất hiện của người này cũng đã hứng tai kiếp thay Hoa Tình.

Chẳng ai thấy rõ người này từ đâu trồi ra, nhưng người Huyền giới đều nhận ra thực lực của đối phương rất cao cường, một kẻ trong số đó cau mày bước ra khỏi đội ngũ: “Ngươi là ai?”

Nam tử nọ bật cười, nụ cười này trông càng ngạo mạn hơn thế nữa, cứ như không hề coi bọn người trước mắt mình ra gì, y sải lên một bước, nét mặt đanh lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn ban đầu: “Không Thiền phái… Tông chủ Chấp Minh Tông tiền nhiệm, Thư Vô Tri.”

Hoa Tình bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn người nọ với ánh mắt khó tin.

Những đệ tử Chấp Minh Tông đằng sau Hoa Tình cũng trợn to mắt, nhìn chằm chằm vị nam tử tự xưng là sư tổ của mình.

Rồi vào lúc này, cách đó không xa lại phát ra động tĩnh, tiếng roi vụt vẳng ra từ đội ngũ các cao thủ Huyền giới, kéo theo sau là vài tên Huyền giới kêu thét lên và bị vứt bay ra khỏi hàng, một cô gái vận váy đỏ thong dong bước ra từ đám đông, cười mập mờ đón lấy ánh mắt của Thư Vô Tri, rồi liếc ra đám đông sau lưng mình, cười nói: “Đệ tử Chấp Minh Tông, phu nhân của Tông chủ Chấp Minh Tông tiền nhiệm, Yêu Lan.”

Bất ngờ chẳng dừng lại ở đây, trong lúc mọi người còn chưa hoàn hồn lại thì trên bầu trời xa xa đã vọng tới tiếng ầm ì vang dội, thì ra người Huyền giới muốn thừa dịp hỗn loạn để động thủ với Mai Nhiễm Y đang dốc sức duy trì đại trận trên cửa vào Huyền giới.

Nhưng kẻ xuất thủ vẫn không thể thành công.

Vì ngay lúc gã ra tay đã có một người đứng chắn ngay trước mặt.

Đó là một nam tử nom rất trẻ, gương mặt non nớt đáng yêu, nụ cười lương thiện ngây thơ, nhưng chỉ với một nụ cười đã đập tan đòn tấn công với uy lực đáng sợ.

Gã Huyền giới bị đỡ đòn mà mặt tái đi trông thấy, trợn mắt nhìn người nọ, không hiểu người này từ đâu tới: “Ngươi là ai?”

“Đệ tử Mạnh Chương Tông Không Thiền phái, chủ nhân Bạch gia bát đại thế gia, Bạch Hoàng Chúc.” Ý cười vẫn không tắt trên môi của nam tử nọ, rồi ánh mắt y chợt hướng ra xa, gã Huyền giới cũng vô thức nhìn theo ánh mắt y, thì thấy ngoài sơn môn Không Thiền phái là cả một đoàn người lăm lăm vũ khí trong tay đang ùa lên từ dưới chân núi, chẳng mấy chốc đã đứng kín cả đỉnh núi, so ra chẳng hề kém cạnh với Huyền giới. Bạch Hoàng Chúc nói với giọng nhẹ bẫng: “Nhận được tin của đại sư huynh, Bạch Hoàng Chúc dẫn theo người Bạch gia và chư vị tam môn thất phái tới đây tương trợ Không Thiền phái.”

Gần như trong khoảnh khắc cục diện đã thay đổi một cách chóng mặt.

Nhưng đội ngũ Huyền giới vẫn chẳng hề lui lại nửa bước, Bạch Hoàng Chúc khẽ nhướng mày toan lên tiếng, nhưng lại phát hiện tầm mắt của người Huyền giới trước mắt mình đang dừng lại trên cánh cửa thông vào Huyền giới đằng xa.

Cổng Huyền giới đang mở rộng ra một cách chậm rãi, lúc này bóng tối vô tận đã ngốn lấy hơn phân nửa số kiếm bạc của Mai Nhiễm Y, một luồng sức mạnh còn cường đại hơn đang tỏa ra từ đó, người đáng sợ hơn ở đầu bên kia Huyền giới đang sắp sửa bước vào Nhân giới.

Mai Nhiễm Y đã tới cực hạn, không đủ sức để giằng co thêm nữa, một khi cổng Huyền giới mở ra, viện quân của Huyền giới sẽ tới nhiều hơn nữa, sợ rằng không chỉ Không Thiền phái mà cả những người tới đây tương trợ cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Tình hình lại xoay chuyển, ngay trong ánh nhìn khẩn trương của mọi người, một con Khổng Tước rực cháy ngọn lửa đỏ kim kêu lên một tiếng rồi lao vụt ra, trên trán Mai Nhiễm Y đã lấm tấm mồ hôi, sắc môi trắng bệch còn rỉ máu, trong khi con chim lửa lại đang nhắm thẳng về phía này, Mai Nhiễm Y sặc ra một ngụm máu tươi, cuối cùng không gượng được nữa, trường kiếm rơi đánh keng xuống đất, chỉ chốc nữa thôi sẽ bị con chim lửa kia nuốt chửng.

Mọi người đều mở trừng mắt nhìn bóng chim lửa lao xuống từ không trung, tim ai nấy đều xách lên tới cổ họng, biết rõ Mai Nhiễm Y ngã xuống thì sẽ nhận lấy hậu quả gì, cao thủ của Trung Nguyên đông đảo, nhưng cao thủ có thể kiềm chế được cổng Huyền giới thì chẳng có mấy ai.

Nhưng đời chẳng có gì là định trước, ngay khi hy vọng trong mắt mọi người sắp vụt tắt thì một nam một nữ đột nhiên xuất hiện trước cổng Huyền giới.

Người nam đứng chắn phía trước, tay phải nâng lên, dùng sức của một tay để chống lại con chim lửa khổng lồ.

Tiếng ầm vang đột nhiên trỗi dậy, dưới ánh mắt khó tin của mọi người, con chim lửa kia bỗng nhiên co cụm lại, rồi bất thình lình nổ tung và rã tan thành vô số tia lửa, bay lả tả theo gió.

Còn cô gái thì cẩn thận đón lấy Mai Nhiễm Y đang rơi xuống, đỡ y đứng vững lại.

“Đệ tử Chấp Minh Tông Không Thiền phái, Tô Tiện, nhận được tin của đại sư huynh nên tới đây tương trợ.” Nữ nhân kia khẽ gật đầu với Mai Nhiễm Y rồi xưng danh tánh, đây cũng chính là cô gái mà Vân Khâm từng gặp trong Huyền Thiên thí ở Tứ Phương thành.

Tất cả đều đã xưng tên họ, chỉ có nam tử vừa dùng tay không trả đòn con Khổng Tước là chưa lên tiếng, thế là trong phút chốc mọi tầm mắt đều đổ dồn lên y, dường như muốn biết rõ y là ai trong Không Thiền phái, nam tử nọ nhận lấy ánh mắt tò mò của mọi người đành phải ho nhẹ một tiếng nói: “Ta không phải đệ tử Không Thiền phái… ta tới là để giúp đỡ thôi, ta là thiếu chủ của Sở gia bát đại thế gia, Sở Khinh Tửu.”

Mà y còn có một thân phận khác mà người đời không biết, đó là một trong tứ cực đại đế, Nam Cực Trường Sinh đại đế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện