"Đúng rồi, rớt xuống hoặc là không hoàn thành một vòng thì sẽ bị trừ điểm, chưa thấy qua chưa cưỡi qua cũng đừng sợ, nắm chặt lông tóc là được, điều khiển hướng đi cũng đơn giản, giống như các ngươi bình thường tại học phủ cưỡi ngựa thôi." Lão Tạ bổ sung thêm quy tắc vòng thi thứ tư.
Tô Vũ một mặt im lặng, học phủ có chương trình học thế này, bất quá thật sự chỉ là cưỡi ngựa, cũng không phải cưỡi cái đám yêu thú xấu xí đó!
Những kỹ nghệ như vậy kỳ thật từ hồi trung đẳng học phủ đã được học, bất quá thành nhỏ như Nam Nguyên thì rất ít có cơ hội dùng tới.
Học thì học, nhưng muốn nói là tinh thông thì Tô Vũ cũng không có lòng tin này, nhất là bây giờ còn đổi vật cưỡi, biến thành cả tòa núi thịt!
"Cưỡi một vòng 50 điểm, tốc độ nhanh một chút, đằng sau còn nhiều người khảo hạch nữa, tới trước thì thi trước, ba phút làm hạn định, qua thời gian coi như thất bại, ở đây có 10 trường thi, đại biểu tham gia khảo hạch cũng là khoảng 2000 người, thời gian không còn kịp rồi, qua thời gian còn chưa khảo hạch, vậy sẽ là 0 điểm, tốc độ nhanh một chút."
10 trường thi, bây giờ còn có không ít người vẫn đang phân cao thấp với chuyện nhận biết chất lỏng ngoài kia, cũng có một nhóm người đang đọ sức với kỹ năng thính lực.
Phân phối thời gian hợp lý, lời này được nhắc rất nhiều lần, người không biết nắm bắt, biết từ bỏ, thi không đậu cũng là đáng đời.
Tô Vũ và mọi người không dám trễ nãi, giờ phút này trên trường thi đã có người đang ngồi cưỡi yêu thú, sau một khắc, một học viên bị yêu thú to lớn ném xuống khỏi lưng, một lão sư giám khảo tiếp được đối phương, tiện tay ném một cái, "5 điểm, người tiếp theo!"
Nào cần tới ba phút, 30 giây liền đổi một người!
Tô Vũ còn muốn chờ một chút, Lão Tạ lại chỉ tay, "Tô Vũ, ngươi lên! Mọi chuyện phải giành lên trước, không giành lên trước làm sao thắng! Ta xem trọng ngươi, lần thi này cố gắng xếp thượng đẳng cho người ta nhìn một chút, cho người ta thấy địa phương nhỏ cũng có thiên tài!"
Lời y nói không nhỏ, trong trường thi có không ít giám khảo nghe thế liền nhìn qua bên chỗ bọn họ.
Thượng đẳng? Nam Nguyên có thể kiểm tra ra học viên thượng đẳng ư?
Có phải tối qua Lão Tạ uống nhiều quá rồi không?
...
Từng ánh mắt bắn tới, giờ khắc này Tô Vũ dù cho từng trải hơn so với người đồng trang lứa thì cũng có chút cảm giác khó chịu.
Làm sao vậy?
Người Nam Nguyên thì không thể là thiên tài được à?
Đây là sát hạch của Nam Nguyên!
Nam Nguyên không phải không có nhân tài, Nam Nguyên không phải đều là phế vật, Nam Nguyên chỉ là bởi vì nguyên khí quá ít, không thích hợp cho tu luyện, cho nên mới lộ ra dáng vẻ nhỏ yếu ban đầu mà thôi.
Bạn bè trong học phủ có người nào mà không nghiêm túc tu luyện?
Ai không phải khắc khổ nỗ lực?
Dù cho tên ngốc như Trần Hạo thì có ngày nào mà không phải tu luyện bảy, tám tiếng, ràng buộc bọn họ chẳng qua là hoàn cảnh, chứ không phải là con người!
Trong lòng đầy cảm giác khó chịu, nhưng Tô Vũ vẫn nhẫn nhịn không biểu hiện ra ngoài.
Hắn biết, nói không thông cũng không ai đi đồng tình với bọn hắn.
Nam Nguyên nhỏ yếu... Đó là chuyện của Nam Nguyên, ai bảo các ngươi sinh ra tại Nam Nguyên!
Hoàn cảnh Đại Hạ phủ không tốt hơn sao? Chính các ngươi tới đi!
Không ở trong chăn nào biết chăn có rận, có lẽ chính là như thế.
Tô Vũ đè xuống phiền não trong lòng, hắn kỳ thật không quá thích lời mà mọi người cứ nhắc mãi… địa phương nhỏ cũng có thể xuất hiện thiên tài.
Cái từ "Địa phương nhỏ" này một mực bị mọi người treo ở ngoài miệng.
Cho dù là thiện ý cũng làm cho Tô Vũ cảm thấy không thoải mái.
Nam Nguyên, đây là nhà của mình, người Nam Nguyên có thể mắng Nam Nguyên, lại không nghe được người ngoài ở trên cao nhìn xuống nói này nói kia.
Các quan chấm thi ánh mắt có lẽ không phải ác ý, thế nhưng Tô Vũ lại cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
"Ta vẫn lần đầu tiên cưỡi yêu thú..." Tô Vũ đè xuống những tâm tình này, nở một nụ cười thân thiện, thẳng thắn nói: "Nếu có gì không ổn, mong mọi người thứ lỗi!"
Dứt lời, Tô Vũ liền đạp lên.
Ầm ầm một tiếng tọa lạc ngay trên lưng ngựa đạp mây to lớn!
Bắt lấy cọng lông dài trên lưng ngựa, Tô Vũ đột nhiên vỗ lưng nó, con ngựa bèn thuận thế chạy đi!
Tô Vũ ngồi vững vàng vô cùng, mặc cho ngựa đạp mây chạy như điên, hai chân hắn kẹp chặt, con ngựa cấp tốc chạy một vòng mà không có dấu hiệu dừng lại.
Ở một bên, không ít học viên thấp giọng nghị luận: "Ngựa đạp mây hình như có chút sợ hãi, tốc độ quá nhanh, dừng không ổn định cũng không coi là qua cửa hoàn chỉnh nhỉ?"
Có giám khảo nghe được, lập tức đáp: "Dĩ nhiên, dừng ngjjaw không ổn định khẳng định sẽ bị trừ điểm!"
Tiếng nói vừa ra, trên lưng ngựa Tô Vũ vỗ nhè nhẹ đánh cổ ngựa đạp mây, con ngựa còn đang phi nước đại bỗng thuần thục dừng lại, tứ chi hơi hơi uốn lượn, Tô Vũ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười nói: "Thật đơn giản, lần đầu thấy đúng là cũng có chút dọa người."
Mà giờ khắc này, các học viên cũng không có phản ứng gì, vài vị giám khảo lại nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ.
Ánh mắt Lão Tạ lấp lánh, không lên tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào, người lĩnh đội Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cũng đi tới, nhìn thoáng qua Tô Vũ, trên đôi môi lạnh lùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lão Tạ cũng nhìn thấy đối phương, nhếch miệng cười, bờ môi khẽ động: "Con em của Trấn Ma quân không có quan hệ gì với các ngươi!"
Người của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ bình tĩnh đáp: "Chỉ là thấy qua máu mà thôi, không coi là cái gì, Đại Hạ Chiến Tranh học phủ không thiếu loại người này, cũng chỉ có mỗi Long Võ các ngươi xem như bảo bối, nhìn kỹ hẵng nói!"
Vừa rồi ngựa đạp mây chạy như điên, có chút bị sợ hãi, kết quả Tô Vũ lại bất chợt khí huyết dâng lên, người từng giết người cùng người chưa từng giết ai vẫn có chút khác biệt, một khắc này Tô Vũ chỉ sợ có ý chém giết con ngựa bị hoảng sợ ấy.
Ngựa đạp mây nói thế nào cũng là yêu thú, tự nhiên cảm nhận được mối nguy hiểm tử vong, lúc đó mới cấp tốc ngừng lại.
Các học viên không rõ, các quan chấm thi tự nhiên lại có thể thấy rõ ràng một chút.
Vị lĩnh đội của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ nhận xét: "Khai Nguyên bát trọng, ở Nam Nguyên cũng xem là rất tốt! Bất quá nghe ý của ngươi, hắn có thể vào thượng đẳng sao?"
Lão Tạ cười tủm tỉm đáp: "Thượng đẳng cũng không có quan hệ gì với các ngươi!"
"Tạ Tề, đừng có khiêu khích ta." Gã trung niên nọ lắc đầu, "Long Võ coi chúng ta là đối thủ, nhưng đối thủ của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cho tới bây giờ đều không phải là Long Võ!"
Lão Tạ lơ đễnh cười nói: "Đè ép các ngươi, lại đè ép Văn Minh học phủ! Ngươi xem lại các ngươi đi, rác rưởi, mấy trăm năm qua vẫn luôn là chiến tranh đè xuống văn minh, hiện tại thì thế nào? Chiến Tranh học phủ lại suy tàn trong tay các ngươi, còn to giọng nói lời này?"
Gã trung niên khẽ nhíu mày, "Nếu không phải Long Võ học phủ những năm qua tranh sinh nguyên, tranh tài nguyên với chúng ta, Phủ chủ nghiêng về các ngươi, làm suy yếu Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, nào có cơ hội cho Văn Minh học phủ vùng lên?"
"Chính mình không làm được liền đổ trách nhiệm lên đầu người khác!" Lão Tạ khinh bỉ: "Năm đó vì cái gì phải xây Long Võ học phủ, các ngươi không rõ sao? m u đầy tử khí, kết quả một năm lại kém hơn một năm, cường giả càng ngày càng ít, hao phí hàng loạt tài nguyên, lại không người kế tục, thế hệ thanh niên chậm chạp không ai quật khởi, học phủ các ngươi đáng lý nên bị xoá, chứ không phải lại cho các ngươi cơ hội!"
"Lời này, ngươi tới Lăng Hải lâu đi hẵng nói!"
"Nói làm gì?" Lão Tạ mỉa mai đối phương: "Cắn ta? Hay là lại lôi chút thế hệ trước ra dọa chúng ta? Đó là tích lũy 300 năm của Đại Hạ phủ, không phải là kết quả mấy chục năm này của các ngươi!"
"Chờ đấy, học viên đời này của Long Võ học phủ cũng không kém hơn các ngươi đâu, đệ nhất chiến tranh học phủ của Đại Hạ rất nhanh thôi sẽ đổi tên! Cái gọi là Đại Hạ Chiến Tranh học phủ... Đưa hai chữ Đại Hạ cho ta đi, mau đổi thành Rác Rưởi Chiến Tranh học phủ!"
Ánh mắt gã trung niên sắc bén nhìn về phía Lão Tạ, Lão Tạ không cam lòng yếu thế, trừng ngược trở về.
Một lát sau, gã trung niên khẽ hừ một tiếng, "Ngươi cảm thấy hắn có thể vào thượng đẳng, ta cảm thấy không có hi vọng! Thành tích của hắn ta xem rồi, đằng trước sát hạch không tệ, tổng cộng 250 điểm, cộng thêm 50 điểm Ngự Thú, công huân thêm điểm, tổng cộng mới 400 điểm."
"Còn kiểm tra cơ sở bát trọng, ba xạ kích, thực chiến tổng điểm 200 điểm, ba môn trọn vẹn thì mới miễn cưỡng đủ vào thượng đẳng."
Lão Tạ cười nói: "Không thể đạt điểm tối đa?"
"Sát hạch xạ kích, hắn có thể lấy trọn điểm?" Trung niên thản nhiên nói: "Hắn cầm qua cung được mấy lần? Nam Nguyên học phủ thực lực vốn là thế, dạy học cũng thế, ngươi xác định hắn có thể lấy điểm?"
Lão Tạ trong lòng cũng không xác định, bất quá giờ phút này không thể lui nửa bước, y bèn hất cằm bảo: "Ta cảm thấy hắn chẳng có vấn đề gì cả!"
Hai người liếc nhau, gã trung niên mặc kệ y, con vịt chết chỉ biết mạnh miệng!
Sau một khắc, Lão Tạ bỗng nhiên hô: "Tô Vũ, vị Đại Hạ Chiến Tranh học phủ đây xem thường ngươi, nói ngươi trăm phần trăm không vào được thượng đẳng! Người quân đội ta có thể chịu ủy khuất này sao? Đợi chút nữa thi xạ kích, lấy thành tích tối đa ra cho hắn nhìn một chút!"
Tô Vũ một mặt im lặng, học phủ có chương trình học thế này, bất quá thật sự chỉ là cưỡi ngựa, cũng không phải cưỡi cái đám yêu thú xấu xí đó!
Những kỹ nghệ như vậy kỳ thật từ hồi trung đẳng học phủ đã được học, bất quá thành nhỏ như Nam Nguyên thì rất ít có cơ hội dùng tới.
Học thì học, nhưng muốn nói là tinh thông thì Tô Vũ cũng không có lòng tin này, nhất là bây giờ còn đổi vật cưỡi, biến thành cả tòa núi thịt!
"Cưỡi một vòng 50 điểm, tốc độ nhanh một chút, đằng sau còn nhiều người khảo hạch nữa, tới trước thì thi trước, ba phút làm hạn định, qua thời gian coi như thất bại, ở đây có 10 trường thi, đại biểu tham gia khảo hạch cũng là khoảng 2000 người, thời gian không còn kịp rồi, qua thời gian còn chưa khảo hạch, vậy sẽ là 0 điểm, tốc độ nhanh một chút."
10 trường thi, bây giờ còn có không ít người vẫn đang phân cao thấp với chuyện nhận biết chất lỏng ngoài kia, cũng có một nhóm người đang đọ sức với kỹ năng thính lực.
Phân phối thời gian hợp lý, lời này được nhắc rất nhiều lần, người không biết nắm bắt, biết từ bỏ, thi không đậu cũng là đáng đời.
Tô Vũ và mọi người không dám trễ nãi, giờ phút này trên trường thi đã có người đang ngồi cưỡi yêu thú, sau một khắc, một học viên bị yêu thú to lớn ném xuống khỏi lưng, một lão sư giám khảo tiếp được đối phương, tiện tay ném một cái, "5 điểm, người tiếp theo!"
Nào cần tới ba phút, 30 giây liền đổi một người!
Tô Vũ còn muốn chờ một chút, Lão Tạ lại chỉ tay, "Tô Vũ, ngươi lên! Mọi chuyện phải giành lên trước, không giành lên trước làm sao thắng! Ta xem trọng ngươi, lần thi này cố gắng xếp thượng đẳng cho người ta nhìn một chút, cho người ta thấy địa phương nhỏ cũng có thiên tài!"
Lời y nói không nhỏ, trong trường thi có không ít giám khảo nghe thế liền nhìn qua bên chỗ bọn họ.
Thượng đẳng? Nam Nguyên có thể kiểm tra ra học viên thượng đẳng ư?
Có phải tối qua Lão Tạ uống nhiều quá rồi không?
...
Từng ánh mắt bắn tới, giờ khắc này Tô Vũ dù cho từng trải hơn so với người đồng trang lứa thì cũng có chút cảm giác khó chịu.
Làm sao vậy?
Người Nam Nguyên thì không thể là thiên tài được à?
Đây là sát hạch của Nam Nguyên!
Nam Nguyên không phải không có nhân tài, Nam Nguyên không phải đều là phế vật, Nam Nguyên chỉ là bởi vì nguyên khí quá ít, không thích hợp cho tu luyện, cho nên mới lộ ra dáng vẻ nhỏ yếu ban đầu mà thôi.
Bạn bè trong học phủ có người nào mà không nghiêm túc tu luyện?
Ai không phải khắc khổ nỗ lực?
Dù cho tên ngốc như Trần Hạo thì có ngày nào mà không phải tu luyện bảy, tám tiếng, ràng buộc bọn họ chẳng qua là hoàn cảnh, chứ không phải là con người!
Trong lòng đầy cảm giác khó chịu, nhưng Tô Vũ vẫn nhẫn nhịn không biểu hiện ra ngoài.
Hắn biết, nói không thông cũng không ai đi đồng tình với bọn hắn.
Nam Nguyên nhỏ yếu... Đó là chuyện của Nam Nguyên, ai bảo các ngươi sinh ra tại Nam Nguyên!
Hoàn cảnh Đại Hạ phủ không tốt hơn sao? Chính các ngươi tới đi!
Không ở trong chăn nào biết chăn có rận, có lẽ chính là như thế.
Tô Vũ đè xuống phiền não trong lòng, hắn kỳ thật không quá thích lời mà mọi người cứ nhắc mãi… địa phương nhỏ cũng có thể xuất hiện thiên tài.
Cái từ "Địa phương nhỏ" này một mực bị mọi người treo ở ngoài miệng.
Cho dù là thiện ý cũng làm cho Tô Vũ cảm thấy không thoải mái.
Nam Nguyên, đây là nhà của mình, người Nam Nguyên có thể mắng Nam Nguyên, lại không nghe được người ngoài ở trên cao nhìn xuống nói này nói kia.
Các quan chấm thi ánh mắt có lẽ không phải ác ý, thế nhưng Tô Vũ lại cảm thấy như nghẹn ở cổ họng.
"Ta vẫn lần đầu tiên cưỡi yêu thú..." Tô Vũ đè xuống những tâm tình này, nở một nụ cười thân thiện, thẳng thắn nói: "Nếu có gì không ổn, mong mọi người thứ lỗi!"
Dứt lời, Tô Vũ liền đạp lên.
Ầm ầm một tiếng tọa lạc ngay trên lưng ngựa đạp mây to lớn!
Bắt lấy cọng lông dài trên lưng ngựa, Tô Vũ đột nhiên vỗ lưng nó, con ngựa bèn thuận thế chạy đi!
Tô Vũ ngồi vững vàng vô cùng, mặc cho ngựa đạp mây chạy như điên, hai chân hắn kẹp chặt, con ngựa cấp tốc chạy một vòng mà không có dấu hiệu dừng lại.
Ở một bên, không ít học viên thấp giọng nghị luận: "Ngựa đạp mây hình như có chút sợ hãi, tốc độ quá nhanh, dừng không ổn định cũng không coi là qua cửa hoàn chỉnh nhỉ?"
Có giám khảo nghe được, lập tức đáp: "Dĩ nhiên, dừng ngjjaw không ổn định khẳng định sẽ bị trừ điểm!"
Tiếng nói vừa ra, trên lưng ngựa Tô Vũ vỗ nhè nhẹ đánh cổ ngựa đạp mây, con ngựa còn đang phi nước đại bỗng thuần thục dừng lại, tứ chi hơi hơi uốn lượn, Tô Vũ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cười nói: "Thật đơn giản, lần đầu thấy đúng là cũng có chút dọa người."
Mà giờ khắc này, các học viên cũng không có phản ứng gì, vài vị giám khảo lại nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ.
Ánh mắt Lão Tạ lấp lánh, không lên tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào, người lĩnh đội Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cũng đi tới, nhìn thoáng qua Tô Vũ, trên đôi môi lạnh lùng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Lão Tạ cũng nhìn thấy đối phương, nhếch miệng cười, bờ môi khẽ động: "Con em của Trấn Ma quân không có quan hệ gì với các ngươi!"
Người của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ bình tĩnh đáp: "Chỉ là thấy qua máu mà thôi, không coi là cái gì, Đại Hạ Chiến Tranh học phủ không thiếu loại người này, cũng chỉ có mỗi Long Võ các ngươi xem như bảo bối, nhìn kỹ hẵng nói!"
Vừa rồi ngựa đạp mây chạy như điên, có chút bị sợ hãi, kết quả Tô Vũ lại bất chợt khí huyết dâng lên, người từng giết người cùng người chưa từng giết ai vẫn có chút khác biệt, một khắc này Tô Vũ chỉ sợ có ý chém giết con ngựa bị hoảng sợ ấy.
Ngựa đạp mây nói thế nào cũng là yêu thú, tự nhiên cảm nhận được mối nguy hiểm tử vong, lúc đó mới cấp tốc ngừng lại.
Các học viên không rõ, các quan chấm thi tự nhiên lại có thể thấy rõ ràng một chút.
Vị lĩnh đội của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ nhận xét: "Khai Nguyên bát trọng, ở Nam Nguyên cũng xem là rất tốt! Bất quá nghe ý của ngươi, hắn có thể vào thượng đẳng sao?"
Lão Tạ cười tủm tỉm đáp: "Thượng đẳng cũng không có quan hệ gì với các ngươi!"
"Tạ Tề, đừng có khiêu khích ta." Gã trung niên nọ lắc đầu, "Long Võ coi chúng ta là đối thủ, nhưng đối thủ của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cho tới bây giờ đều không phải là Long Võ!"
Lão Tạ lơ đễnh cười nói: "Đè ép các ngươi, lại đè ép Văn Minh học phủ! Ngươi xem lại các ngươi đi, rác rưởi, mấy trăm năm qua vẫn luôn là chiến tranh đè xuống văn minh, hiện tại thì thế nào? Chiến Tranh học phủ lại suy tàn trong tay các ngươi, còn to giọng nói lời này?"
Gã trung niên khẽ nhíu mày, "Nếu không phải Long Võ học phủ những năm qua tranh sinh nguyên, tranh tài nguyên với chúng ta, Phủ chủ nghiêng về các ngươi, làm suy yếu Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, nào có cơ hội cho Văn Minh học phủ vùng lên?"
"Chính mình không làm được liền đổ trách nhiệm lên đầu người khác!" Lão Tạ khinh bỉ: "Năm đó vì cái gì phải xây Long Võ học phủ, các ngươi không rõ sao? m u đầy tử khí, kết quả một năm lại kém hơn một năm, cường giả càng ngày càng ít, hao phí hàng loạt tài nguyên, lại không người kế tục, thế hệ thanh niên chậm chạp không ai quật khởi, học phủ các ngươi đáng lý nên bị xoá, chứ không phải lại cho các ngươi cơ hội!"
"Lời này, ngươi tới Lăng Hải lâu đi hẵng nói!"
"Nói làm gì?" Lão Tạ mỉa mai đối phương: "Cắn ta? Hay là lại lôi chút thế hệ trước ra dọa chúng ta? Đó là tích lũy 300 năm của Đại Hạ phủ, không phải là kết quả mấy chục năm này của các ngươi!"
"Chờ đấy, học viên đời này của Long Võ học phủ cũng không kém hơn các ngươi đâu, đệ nhất chiến tranh học phủ của Đại Hạ rất nhanh thôi sẽ đổi tên! Cái gọi là Đại Hạ Chiến Tranh học phủ... Đưa hai chữ Đại Hạ cho ta đi, mau đổi thành Rác Rưởi Chiến Tranh học phủ!"
Ánh mắt gã trung niên sắc bén nhìn về phía Lão Tạ, Lão Tạ không cam lòng yếu thế, trừng ngược trở về.
Một lát sau, gã trung niên khẽ hừ một tiếng, "Ngươi cảm thấy hắn có thể vào thượng đẳng, ta cảm thấy không có hi vọng! Thành tích của hắn ta xem rồi, đằng trước sát hạch không tệ, tổng cộng 250 điểm, cộng thêm 50 điểm Ngự Thú, công huân thêm điểm, tổng cộng mới 400 điểm."
"Còn kiểm tra cơ sở bát trọng, ba xạ kích, thực chiến tổng điểm 200 điểm, ba môn trọn vẹn thì mới miễn cưỡng đủ vào thượng đẳng."
Lão Tạ cười nói: "Không thể đạt điểm tối đa?"
"Sát hạch xạ kích, hắn có thể lấy trọn điểm?" Trung niên thản nhiên nói: "Hắn cầm qua cung được mấy lần? Nam Nguyên học phủ thực lực vốn là thế, dạy học cũng thế, ngươi xác định hắn có thể lấy điểm?"
Lão Tạ trong lòng cũng không xác định, bất quá giờ phút này không thể lui nửa bước, y bèn hất cằm bảo: "Ta cảm thấy hắn chẳng có vấn đề gì cả!"
Hai người liếc nhau, gã trung niên mặc kệ y, con vịt chết chỉ biết mạnh miệng!
Sau một khắc, Lão Tạ bỗng nhiên hô: "Tô Vũ, vị Đại Hạ Chiến Tranh học phủ đây xem thường ngươi, nói ngươi trăm phần trăm không vào được thượng đẳng! Người quân đội ta có thể chịu ủy khuất này sao? Đợi chút nữa thi xạ kích, lấy thành tích tối đa ra cho hắn nhìn một chút!"
Danh sách chương