Sát hạch thực chiến của bát cửu trọng, Tô Vũ đã lấy trọn 200 điểm.

Trước đó sát hạch cơ sở của thất trọng có tổng điểm là 170 điểm, Tô Vũ cũng đã cầm 170 điểm.

Khóa văn hóa thì Tô Vũ được 80 điểm.

Ngự thú và xạ kích, Tô Vũ cũng được 97 điểm.

Cộng thêm điểm công huân, tổng điểm của hắn là 647 điểm.

Dưới tình huống 200 điểm có khả năng thi đậu Chiến Tranh học phủ, 647 điểm đối với rất nhiều học viên bình thường là núi cao để mà ngưỡng mộ, là điểm số không dám tưởng tượng nổi.

Nhưng mà thành tích như vậy ở Đại Hạ phủ lại chỉ tính vào nhóm thượng hạ.

700 điểm trở lên mới là thượng trung, trên 800 điểm mới là tối thượng đẳng.

Thiên Quân cảnh, công huân nhiều hoặc là thắng giám khảo vượt cấp, đây đều tính là thêm điểm ngoài định mức.

Thậm chí còn có bộ môn khác thêm điểm, ví dụ như ngự thú và xạ kích, nếu có Thiên Quân cảnh một tiễn bắn trúng hồng tâm ngoài 500 mét, vậy cũng sẽ tính thêm điểm, dĩ nhiên, ở Nam Nguyên bên này căn bản không ai có thể làm nổi.

Xa 500 mét... Tô Vũ dù có mở ra mắt khiếu cũng không nhìn thấy xa như vậy, đừng nói bắn trúng, hắn cũng không có thực lực bắn ra cung tiễn đủ xa mà còn bảo trì lực độ.

Giờ này khắc này, Tô Vũ đã phần nào hiểu rõ lời mà trước kia Bạch Phong từng nói.

Thiên tài rất nhiều, Tô Vũ không tính là cái gì.

Đương nhiên, lời ấy cũng có chút khoa trương, nhưng Tô Vũ nguyện ý đi so sánh, Lão Tạ nói rất đúng, nếu ngươi tự nhận là thiên tài, vậy thì phải đi so sánh cùng người đỉnh cấp chứ không phải cùng so với kẻ kém hơn mình nhiều.

Đã có sự phân chia thượng trung hạ, xếp loại như thế này là để đại biểu cho người cùng tuổi thật sự có tài và mạnh hơn kẻ khác, mặc kệ bối cảnh hay là tài nguyên như thế nào, thì đó cũng là ưu thế của họ.

Có vài người sinh ra thì đã có ưu thế hơn kẻ khác, các bậc cha chú mạnh mẽ thì đó cũng là ưu thế, nhưng hết thảy cường giả đều quật khởi từ trong số những người bình thường nhất, chẳng ai cần phải oán trời trách đất.

Lúc này Tô Vũ đã tự nhìn nhận rõ chính mình.

Chính hắn cũng có rất nhiều ưu thế mà người khác không có, bất quá hắn cất bước hơi trễ, nhưng Tô Vũ tin tưởng nếu cho mình thêm một chút thời gian, hắn có thể sẽ đuổi kịp bọn họ.

...

Bên trong hiện trường khảo hạch.

Vài vị quan chủ khảo nghị luận một hồi, rất nhanh đã có người nhìn về phía Ngô Lam, "Ngô Lam, ngươi khẳng định muốn từ bỏ sát hạch sao?"

Ngô Lam gật đầu, nàng cũng không muốn bị đả thương.

Nếu như bị thương thì buổi chiều sát hạch bên Văn Minh phải làm sao bây giờ? Thời khắc này nàng còn đang hồ nghi rốt cuộc tại sao Tô Vũ lại có thể thắng.

Kỳ thật... Trong lòng nàng có chút suy đoán, chỉ là không dám tin tưởng mà thôi.

Thần văn!

Thần văn hoàn chỉnh!

Nàng cảm thấy rất khó tin, nếu nói rằng Tô Vũ đã vẽ ra thần văn thì nàng có thể sẽ tin, nhưng ý chí lực của Tô Vũ rõ ràng không phải rất mạnh, lại vẽ ra thần văn hoàn chỉnh, thậm chí còn có thể sử dụng đặc tính của nó thì điều này khiến cho nàng cảm giác không thể nào tin nổi.

Dạng người này không phải là không có, Đại Hạ phủ rất lớn, thiên tài thế nào mà chẳng thể xuất hiện.

Nhưng mà Tô Vũ lại đến từ Nam Nguyên.

Lão sư Liễu Văn Ngạn của hắn cũng chỉ mới chỉ là Văn minh sư Đằng Không, còn chưa phải tư giáo chuyên môn mà chỉ là chấp giáo của một tòa học phủ, điều này thì thật sự quá mức khác biệt.

Ngô Lam từ bỏ sát hạch, vài vị giám khảo cũng không nói tiếp gì cả, mọi người đều biết nàng muốn đi đâu.

Bên chỗ Đại Hạ Chiến Tranh học phủ, vị lĩnh đội trầm ngâm một chút, nhìn về phía Tô Vũ rồi nói: "Tô Vũ, chờ ngươi sát hạch xong bên Văn Minh học phủ, chúng ta hãy nói chuyện. Không cần vội vã quyết định, so sánh một chút, phân rõ lợi và hại rồi mới nên đưa ra sự lựa chọn của mình."

Bên kia, thiên phu trưởng của Trấn Ma quân thẳng thắn khuyên: "Tô Vũ, có thể hỏi ý kiến cha ngươi một chút! Cha ngươi bây giờ ở tiền tuyến, đã thăng lên chức Bách phu trưởng, nếu như cần, ta có thể để người ta truyền tin qua hỏi xem ý cha ngươi thế nào."

Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, vội vàng hỏi: "Lão sư, cha ta ở tiền tuyến có khỏe không?"

"Đã đột phá đến Vạn Thạch cảnh, mới vừa thăng chức, ngươi nói có tốt hay không?" Thiên phu trưởng của Trấn Ma quân bật cười: "Hết thảy đều mạnh khỏe, gần đây Đại Hạ phủ không nhiều chiến sự, chỉ là chút cọ xát nhỏ, trận chiến lớn thì không có. Ta và cha ngươi cũng là chiến hữu, cùng ở Trấn Ma quân, nếu ngươi tới Trấn Ma quân, không cần tới học phủ gì cả, trực tiếp vào trong quân lịch luyện, có thể tiết kiệm được mấy năm so với học phủ..."

Tôn trưởng phòng ho nhẹ một tiếng, ngắt lời: "Điều này nói sau, chờ sát hạch kết thúc rồi bàn lại! Tô Vũ còn phải sát hạch ở Văn Minh học phủ, hiện tại đừng làm nhiễu loạn hắn, chậm trễ nữa sẽ lỡ mất sát hạch Văn Minh."

Nói xong ông lại nhìn về phía Tô Vũ: "Tay ngươi thụ thương rồi, buổi chiều sát hạch ở Văn Minh học phủ nhớ tự chú ý."

"Tạ ơn lão sư!" Tô Vũ nói lời cảm tạ, lại chần chờ vài giây mới hỏi: "Ta hiện tại xem như sát hạch xong rồi ạ?"

"Đúng."

"Vậy... Ta là người đứng đầu Nam Nguyên sao?"

"Dĩ nhiên!" Tôn trưởng phòng gật đầu, "Thành tích cụ thể còn chưa ban bố, không nên gấp gáp, nhưng hạng nhất khẳng định là ngươi."

"Vậy..." Tô Vũ vẫn còn có chút chần chờ, ho nhẹ một tiếng mới nói: "Lão sư, 3 giọt Nguyên Khí dịch thưởng cho hạng nhất lúc nào thì phát?"

Ngô Văn Hải bật cười: "Ngươi cũng không nhất định sẽ vào Chiến Tranh học phủ, thế mà còn nhớ thương cái này?"

Đây chính là phủ thành chủ ban thưởng cho thí sinh đứng đầu.

Tô Vũ cười ngượng ngùng, cũng không tiếp lời.

Ngô Văn Hải buồn cười nói tiếp: "Yên tâm, không thiếu của ngươi! Tạo ra vẻ vang cho Nam Nguyên, vả mặt kẻ khác, ta thích! 3 giọt Nguyên Khí dịch mà thôi, dù ta không tu luyện thì cũng sẽ ngưng tụ ra cho ngươi!"

Đằng Không có thể tự mình chế tạo Nguyên Khí dịch, Ngô Văn Hải chính là Đằng Không, nếu ông ta đã nói như vậy, Tô Vũ cũng không nhắc lại nữa.

Bất quá dư quang của hắn không ngừng nhìn về phía hai người Lão Tạ.

Công huân thì sao?

Lúc nào kết toán đây?

Sẽ không quên đó chứ?

Ta có cần phải nhắc nhở các ngươi mấy câu hay không, công huân mà các ngươi hứa còn chưa có cho ta đâu.

Ta đã xếp vào thượng đẳng rồi còn gì!

Hai người kia giống như cũng không để ý, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Tô Vũ đã sát hạch kết thúc, Ngô Lam thì đã từ bỏ, điều này chứng tỏ nhiệm vụ của họ cũng hoàn thành.

Tô Vũ thầm mắng một tiếng, không đến mức thế đi!

Chỉ 10 điểm công huân mà thôi, đối với các vị Đằng Không mà nói đâu có tính là gì?

Đây là muốn quỵt nợ, hay là vì thật sự quên rồi?

Vì để xếp vào thượng đẳng, hắn đã phải bỏ ra một giọt Nguyên Khí dịch, hiện tại hắn chỉ còn lại 2 điểm công huân cùng không đến 3 vạn tiền mặt, không thu vào được thêm, tháng ngày tiếp theo đây cũng không dễ sống.

"Lão sư, nghe nói người thi đậu hạng nhất, Đại Hạ phủ còn có ban thưởng ngoài định mức, tỉ như điểm công huân, hình như khoảng 10 điểm hay 20 điểm..."

Dư quang Lão Tạ liếc mắt nhìn Tô Vũ, ngươi đang nhắc nhẹ chúng ta đấy à?

Lại là điểm công huân, lại là 10 điểm hay 20 điểm, chỉ sợ chúng ta nghe không hiểu đúng không?

Ngô Văn Hải có chút buồn cười, mở miệng nói: "Hai vị, ước định của các ngươi ta đã nghe rất rõ, đừng đùa với hài tử, nếu đã đáp ứng thì chớ có quỵt nợ."

Lão Tạ cười ha hả: "Quá nôn nóng! Có ai bảo trốn nợ đâu? 10 điểm công lao mà thôi, đâu tính là cái gì. Không phải còn chưa thi xong à? Ngươi gấp gì chứ!” Nói xong, y nhìn về phía Tô Vũ bảo: "Sau khi sát hạch kết thúc thì tới tìm ta, không, sau này ta lại đi tìm ngươi nói chuyện, đến lúc đó sẽ chuyển cho ngươi."

Bên kia, vị lĩnh đội của Đại Hạ Chiến Tranh học phủ cũng cười nói: "Kết thúc sẽ cho ngươi, có lẽ ta sẽ cho nhiều hơn, để xem ngươi có thể nắm chắc hay không."

Nam Nguyên xuất hiện một vị học viên thượng đẳng, tâm tình hai vị quan chủ khảo cũng không tệ lắm.

10 điểm công huân, chút gia vị nho nhỏ mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện