Đám Đạo Thành tiếp tục đi theo phi hạc truy tung.

Đuổi mãi đuổi mãi, Đạo Thành bỗng mở miệng dặn dò: "Hắn mang theo chúng ta chạy loạn, khả năng là đã phát hiện, mọi người cẩn thận một chút, tận lực đừng tách ra! Tô Vũ có thể giết Sơn Hải nhất trọng, cũng có khả năng đó chưa phải toàn bộ thực lực! Tận lực đi theo ta và Thành Khải đạo huynh, miễn cho bị hắn tính kế!"

Thành Khải trầm giọng nói: "Chỉ cần hắn bị vây lại, hắn nhất định phải chết! Mạnh hơn thì ta cũng không tin hắn có thể giết nổi ta!"

Ma Đa Na còn không làm được!

Huống chi Tô Vũ!

Đạo Thành gật đầu, không nhiều lời, đại khái là vậy, Tô Vũ mạnh hơn nữa thì cũng không đến mức độ này, giết Thành Khải... như vậy phải có năng lực cỡ nửa bước Nhật Nguyệt, thật sự như thế thì vô địch đều sẽ ngồi không yên.

Quá nhanh!

Bọn họ tiếp tục truy tung, dần dần, tốc độ Tô Vũ chậm lại.

Phía trước có rất nhiều nhà cửa, dáng vẻ hơi tối tăm lộn xộn.

Giờ phút này, phi hạc bị Đạo Thành khống chế lại hung hăng muốn lao về nơi hẻo lánh kia.

Thành Khải mừng rỡ!

Cuối cùng Tô Vũ cũng dừng lại!

Mà Đạo Thành cũng thấy rõ mối nguy đại thịnh, thần văn không ngừng xoay tròn, tính toán lợi và hại, cát và hung.

Xu lợi tránh hại cũng là một trong những bản lãnh của y.

"Phía trước không có gì quá nguy hiểm..."

Đạo Thành khẽ nhíu mày, không có nguy hiểm gì quá lớn ư? Tô Vũ thật sự bị vây ở chỗ này?

Đây coi như là quẻ cát duy nhất của đêm nay!

Thành Khải không nhẫn nại được, truyền âm hỏi: "Thế nào?"

"Phía trước không có nguy hiểm!"

"Vậy thì bao vây hắn, cấp tốc tiến lên chém giết!"

Thành Khải nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.

Đây là chuyện tốt!

Thuật bói toán của Đạo Thành vẫn rất cao tay.

Đạo Thành lại không lạc quan như gã, y tiếp tục tính toán, bất quá một đêm liên tục tính toán, thần văn của y cũng đã tiêu hao cực lớn.

Rơi vào đường cùng, y đành phải tính toán một thoáng về an nguy của mình... Tính đi tính lại, mối nguy không coi là lớn.

Suy nghĩ một chút, y lại tính toán về mối nguy của vị Sơn Hải nhất trọng... Cũng không lớn.

Lại tính toán cho Cửu Huyền... hình như cũng không gặp phải chuyện gì nguy hiểm.

Y đã muốn thổ huyết, không phải vì gì khác mà là vì đêm nay tính toán quá nhiều, thần văn đã có dấu hiệu sụp đổ.

Không thể tính toán thêm nữa!

Y đã bói cho vị Sơn Hải yếu nhất, cho chính mình, cho Cửu Huyền... Cảm giác nguy hiểm đều không lớn.

Nghĩ đến đây, y bèn truyền âm nói: "Tốt nhất là đi cùng một chỗ, đừng rời nhau quá xa, tiền hậu giáp kích hắn, Thành Khải đạo huynh hãy chú ý bốn phía, cẩn thận Tô Vũ đã vứt bỏ điểm bảng..."

Vừa nói xong, cách đó không xa có một cái bóng giống như đã nhận ra cái gì, vội vàng độn không.

"Vù!"

Thành Khải kiềm chế không được!

Đêm nay chẳng làm nên trò trống gì còn chưa nói, họ còn chết hai vị Sơn Hải và nhiều vị Lăng Vân, hiện tại Tô Vũ muốn chạy trốn thì gã nào có thể nhịn được.

Giết hắn!

Đạo Thành thấy gã đuổi theo thì cắn răng, mau chóng bắt kịp.

Mà Cửu Huyền nghe lời y nên cũng vội vã đuổi theo Thành Khải.

Tốc độ bọn họ đều rất nhanh, bay vụt về phía bóng đen.

Đạo Thành không quản đám người phía sau, y đã tính rồi, mấy vị này không có nguy hiểm gì lớn.

Vị Sơn Hải yếu nhất đều không có đại nguy cơ gì.

Mấy vị này một trước một sau, lần lượt bay về phía bóng đen, tiếng xé gió vang vọng toàn thành.

Phía trước, cái bóng kia nhận lấy kinh hãi, tốc độ cực nhanh, cấp tốc trốn chạy, không những thế mà bóng dáng đều có chút hư ảo, giống như đang thiêu đốt cái gì.

Mà vào thời khắc này, gã Sơn Hải nhất trọng và Sơn Hải tam trọng cũng kết bạn cùng một chỗ, mang theo mấy vị Lăng Vân đuổi theo.

Mấy người vừa bay về phía một tòa lầu cao, lúc nãy Thành Khải là từ nơi này bay đi, khi ấy Thành Khải cũng không phát hiện cái gì.

Những người này càng sẽ không đi dò xét làm gì.

Nào ngờ đúng lúc ấy, một tia sáng trắng chợt chiếu rọi thiên địa.

Tô Vũ dồn sức phát huy ra toàn bộ sức mạnh!

Chỉ một đao này!

Có thể giết mấy tên thì tính mấy tên!

Một đao mạnh nhất!

Cực hạn nhất!

Khai Thiên đao!

Một đao ấy tựa như đã làm rạn nứt thiên địa, thực lực Sơn Hải tam trọng với một đao cực hạn chém phá bầu trời.

Dương Khiếu nửa mở kèm theo thần văn chữ “Lực” và chữ “Chấn”, bao hàm cả ý chí lực cùng với Khoách Thần quyết trợ sức...

...

Giờ khắc này.

Phủ thành chủ.

Thiên Hà đang uống rượu bỗng nhiên nhìn về một phương xa, lẩm bẩm: "Khai Thiên đao!"

Đao này trông quá quen mắt.

Khai thiên chi đao!

Năm xưa, hắn từng thấy một đao này của Đại Hạ vương, trảm phá thương khung, lưu lại Thiên Đoạn cốc.

Nhiều năm sau, hắn lại thấy một đao này của Hạ Long Võ, chém giết một Tử Linh Nhật Nguyệt, trong nháy mắt cũng chém hắn trọng thương.

Kỳ thật, hắn còn gặp qua vài vị biết Khai Thiên đao khác.

Hạ gia lão đại, cha của Hạ Long Võ, một đao của ông kinh tuyệt thiên hạ, giết một tôn Nhật Nguyệt đỉnh phong, giết chết cả đám Nhật Nguyệt!

Hắn còn từng thấy một đao này của Diệp Bá Thiên, đao vừa hạ xuống, bốn phương tĩnh lặng, Nhật Nguyệt sụp đổ, Sơn Hải tẫn vong.

Hôm nay, hắn lại gặp được một đao ấy từ thiên tài trẻ tuổi thế hệ này của Nhân tộc.

Diệu quang bắn phá khắp cổ thành!

Tô Vũ!

"Tô Vũ!"

Thiên Hà thì thào một tiếng, đao của Hạ gia mãi mãi đều khiến cho người ta kinh diễm, người biết Khai Thiên đao thì không một ai là kẻ yếu!

Thương của Tần gia và đao của Hạ gia, Nhân tộc song tuyệt!

...

Giờ khắc này, trong một gian phòng lớn, Ma Đa Na tóc tím bỗng nhiên mở mắt, vội vã đi ra khỏi phòng, trong nháy mắt gã cũng thấy được một đao kia!

Gã hơi hơi ngưng lông mày!

"Khai Thiên đao!"

...

Roẹt!

Oành!

Thiên băng địa liệt!

Một đao này còn chưa rơi xuống, những tên Lăng Vân và Đằng Không của Huyết Khải tộc đã bị đập tan trong chớp mắt!

Đao vừa rơi, vị Sơn Hải nhất trọng bạo hống một tiếng, lực lượng khiếu huyệt bùng nổ, phá không mà chạy. Đoạn Khải Sơn Hải tam trọng thì lập tức biến thành áo giáp, cũng bị một đao này khóa chặt!

Ngay tại khi đao hạ xuống, Tô Vũ đã trốn chạy ra rất xa.

Mà đao của hắn vẫn tràn ngập vô số sát cơ, ầm ầm một tiếng chém xuống!

Ầm!

Áo giáp kiên cố vô cùng giờ khắc này thế mà không thể trụ vững, nổ tan tành chia năm xẻ bảy, huyết dịch bay tứ tung, áo giáp bị một đao trảm phá!

Một đám mây màu cách đó mấy ngàn mét tức khắc hạ xuống.

Đám mây tan biến, Tô Vũ cũng tan biến.

Sau một khắc, hàng loạt Tử Linh xuất hiện, cùng lúc ấy, những Tử Linh trước đó bị người dẫn đi đều dồn dập xuất hiện.

Trên mặt đất có nhiều phòng bị phá toái, rất nhanh chúng lại lần nữa khôi phục, tựa như không có chút hư hao nào.

Toàn bộ cổ thành có hàng loạt tử khí sôi trào lên.

Mà giờ khắc này, Thành Khải vừa vặn tung một thương đâm tan Ảnh phân thân... Sắc mặt gã hoàn toàn thay đổi, quay đầu nhìn lại, không nói hai lời bèn cấp tốc đuổi theo hướng đám mây mới tan biến!

"Tô Vũ!"

Một tiếng rống to vang vọng đất trời!

Tô Vũ!

Hắn đã giết Đoạn Khải!

Huyền Khải tộc lại có vị Sơn Hải thứ ba ngã xuống, gã bất chợt thấy vô cùng sợ hãi!

Mà lúc bấy giờ, Đạo Thành cũng bắt được Cửu Huyền, trầm giọng nói: "Đi, lập tức rời đi!"

Không thể tiếp tục ở lại đây nữa!

Quá đáng sợ!

Từ giết Lăng Vân đến giết Sơn Hải nhất trọng rồi giết Sơn Hải tam trọng, vẻn vẹn chỉ hai ngày.

Họ phải đi!

Điềm đại hung!

Giờ khắc này, Thiên bảng cũng đang biến hóa.

Những người đang một mực quan tâm bảng danh sách đều thấy được vị trí của Tô Vũ đã thay đổi.

Hạng 11 Thiên bảng, Tô Vũ!

Trảm Sơn Hải tam trọng, 19 tuổi, Nhân tộc, Lăng Vân nhất trọng!

Vượt cấp, vượt giai càng lớn!

Không chỉ giai lớn hơn mà là vượt qua ròng rã 11 tiểu giai!

Mà hắn giết chưa chắc là Sơn Hải bình thường!

Chư thiên chấn động!

Giờ khắc này, người của Liệp Thiên các đều rung động, giết rồi ư?

Giết một vị Sơn Hải tam trọng thật ư?

Nghiêm ngặt mà nói, Tô Vũ xếp hạng 11 thì vẫn còn thấp, chẳng qua là vì thực lực hắn hơi yếu một chút, bây giờ cũng đành phải ăn một chút thiệt thòi nhỏ, một khi hắn có thể đi vào Lăng Vân thất bát trọng, giết Sơn Hải thất bát trọng thì sẽ khác. Ma Đa Na đã 192 tuổi, dựa theo tuổi của Nhân tộc thì cũng gần 22 tuổi.

Khi đó, Ma Đa Na liệu có bị Tô Vũ vượt qua hay không?

Bốn phương chấn động!

Thiên Diệt cổ thành trong nháy mắt đều bị đại năng để mắt tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện