Tô Vũ lại vừa tiện tay giết thêm một đầu Tử Linh, không bao lâu sau liền có Tử Linh Sơn Hải cảnh xuất hiện.
Nó vừa tới thì tử khí xung quanh hắn liền nồng đậm lên hẳn một bậc.
Tô Vũ thật sự khó mà chịu được, nhanh chóng rời đi, Tử Linh Sơn Hải kia lượn tại chỗ bồi hồi một thoáng, có chút đờ đẫn, bỗng nhiên nhất kích đánh vỡ một ngôi nhà cửa lớn, trong phòng, một đầu mãnh hổ to lớn đang đứng sững người vì kinh hãi.
"Tử Linh..."
Tử Linh xông phòng!
Phốc phốc!
Tử khí bắn mạnh lan tràn tới, trong nháy mắt, con mãnh hổ này đã hóa thành một cỗ thi thể màu đen, khắp phòng đều là tử khí.
Mà đầu Tử Linh Sơn Hải sau khi giết mãnh hổ xong thì lại tiếp tục đờ đẫn du đãng ra ngoài.
Còn may nó vẫn còn hành động theo quy củ, không ra tay với cư dân cổ thành, có điều sinh linh vãng lai trong cổ ốc thì xem như xui xẻo.
Không tìm được kẻ giết Tử Linh khiến Tử Linh Sơn Hải dường như biến hóa mục tiêu.
Sát lục!
Đánh giết hết thảy sinh linh!
Ở các phòng bên ngoài vòng 18, Sơn Hải cảnh Tử Linh cơ hồ có thể xông vào bất kỳ gian phòng nào.
Giờ phút này, nó lang thang khắp nơi, trực tiếp đánh tan phòng ốc, tiến vào giết người!
Tô Vũ ở phía xa chứng kiến cảnh tượng này thì sợ đến ngây người!
Má nó.
Tình huống gì vậy? Trực tiếp phá cửa giết?
Đệt.
Cái này... Quá đáng sợ rồi.
Hắn vội lao về căn phòng có mãnh hổ bị giết ban nãy, mặc dù tử khí bao trùm nhưng thi thể vẫn còn hoàn chỉnh, mặt khác, còn có nhẫn trữ vật của đối phương.
"Ta... Này tính là gì?"
Tử Linh đi trước giết người, ta theo sau nhặt của?
Cũng không tệ a!
Có điều việc Sơn Hải Tử Linh phá phòng giết người đã chứng tỏ phòng ốc nơi đây không còn an toàn nữa.
Tô Vũ nhìn về phía bên kia, đầu Sơn Hải Tử Linh nọ vẫn đang tiếp tục phá phòng, ngoại trừ cư dân cổ thành thì hết thảy kẻ ngoại lai, Tử Linh đều không buông tha.
Mà đây mới chỉ là một đầu Sơn Hải Tử Linh mà thôi!
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, giết Tử Linh Lăng Vân cao trọng sẽ xuất hiện Tử Linh Sơn Hải cảnh, vậy nếu giết Sơn Hải cảnh thì...
Khi đó có phải không cần ta ra tay, những tên kia toàn bộ đều sẽ bị giết chết?
Nghĩ đến đây, mạt ngoan sắc trong mắt Tô Vũ lóe lên.
Vậy thì đều đi chết đi!
Các ngươi muốn cùng ta đấu, muốn vây giết ta?
Được, ta sẽ khiến các ngươi chết sạch!
Đám Đạo Thành luôn bám dính lấy nhau thì thế nào?
Ở cùng một chỗ mới tốt, có vậy thì Tử Linh Sơn Hải mới không bỏ sót bất kỳ ai.
Đương nhiên... Chỉ sợ Cục lông nhỏ sẽ gặp phiền toái, Tần Phóng cũng vậy. Được rồi, ráng tự cầu phúc, cái này ta không có cách, cùng lắm thì ta sẽ ra tay giúp một thoáng, dù sao bây giờ ta cũng là Tử Linh mà.
...
Tô Vũ tiếp tục âm thầm đánh giết Tử Linh.
Bên trong cổ thành, hàng loạt Tử Linh vô thanh vô tức xuất hiện, càng ngày càng nhiều.
Toàn bộ thành trì, giờ khắc này đã triệt để biến thành làn sóng màu đen.
Khung cảnh cực kỳ rùng rợn.
Dần dần xuất hiện một đầu, hai đầu, ba đầu… Sơn Hải Tử Linh.
Mà đám Tử Linh cũng đang điên cuồng vô cùng.
Chết quá nhiều đồng loại.
Thế nhưng bọn chúng lại không truy tung ra thủ phạm là ai, chỉ đành phá vỡ hết thảy những gian phòng không thuộc về cư dân cổ thành, đánh giết toàn bộ những kẻ ngoại lai!
Giết sạch, tự nhiên là thái bình!
Ầm ầm!
Lại một gian phòng bị phá vỡ, một vị cường giả Sơn Hải cảnh bùng nổ, cấp tốc trốn chạy, bạo hống quát: "Cứu ta! Sơn Hải Tử Linh phá phòng giết người! Cùng đi phủ thành chủ tránh nạn thôi!"
Ông!
Một đạo kiếm mang tiêu xạ phóng tới, đánh lui tên Sơn Hải Tử Linh kia.
Kẻ vừa ra tay chính là An Mân Thiên.
Giờ phút này, phiền phức lớn rồi.
Bọn họ phải liên hợp cùng chống Tử Linh mới được!
Rất nhanh, vô số cường giả ẩn giấu bên trong thành dồn dập xuất hiện, có Lăng Vân, có Sơn Hải.
Lúc bấy giờ, ngoại trừ thiên tài các tộc thì cường giả đã vượt qua 30 vị, trong đó Sơn Hải có đến 7 8 vị.
"Thành Khải!"
Có một cường giả lớn tiếng quát: "Đừng canh chừng ở đó nữa, mau đi tới phủ thành chủ hỏi xem Thiên Hà thành chủ đang làm cái gì? Bảo hắn mở cửa thành, để cho chúng ta ra ngoài!"
Sắp chết tới nơi, ngươi còn trông coi cái gì?
Sơn Hải Tử Linh đều đã xuất hiện rất nhiều, lại tiếp tục như thế, nói không chừng ngay cả thượng cổ Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh cũng xuất hiện... Vậy cả bọn liền triệt để xong đời!
Thành Khải nghe vậy thì vùng vẫy một hồi, Đạo Thành nhìn thoáng qua cổ ốc đóng chặt cách đó không xa, mở miệng nói: "Trước tiên ngươi đến phủ thành chủ nhìn một chút..."
"Không được!"
Thành Khải cắn răng quát: "Chúng ta mà nguy hiểm thì Tô Vũ cũng thế. Hắn còn không ra, chúng ta sợ cái gì? Không được thì dẫn dụ một đầu Sơn Hải Tử Linh tới chỗ hắn, có lẽ có khả năng phá vỡ cái nhà này!"
Đã đến mức độ này, tất cả mọi người đều không có đường lui.
Bọn hắn như vậy mà Tô Vũ cũng không ngoại lệ.
Dù cho muốn đi thì cũng phải giết Tô Vũ cái đã.
Bằng không thì toàn bộ sự trả giá mấy ngày qua đều xem như vứt sông vứt bể.
Đạo Thành tính toán một thoáng, bỗng nhiên thần văn nổ tung làm y cũng thấy hoảng sợ. Đại hung, hung hiểm vô cùng, y thật sự không thể dò xét tình huống rõ ràng.
Tử thành!
"Ma Đa Na còn ở trong thành, đi tìm Ma Đa Na thôi!"
Đạo Thành trầm giọng nói: "Có lẽ Ma Đa Na sẽ có biện pháp, thực lực của gã mạnh mẽ, vả lại trên thân còn có bảo vật vô địch ban cho, tìm gã thử một chút!"
Ai đi tìm?
Lúc này, Thành Khải nhìn về phía y, đoạn nói: “Bảo Cửu Huyền đi đi!"
"Không được!"
Đạo Thành trực tiếp cự tuyệt, làm vậy không được, quá nguy hiểm.
Thành Khải hờ hững đáp: "Huyền Khải nhất tộc không có mặt mũi này, Ma Đa Na dù có thấy chúng ta thì cũng sẽ không để ý tới, ngươi hoặc là Cửu Huyền tự đi đi!"
Đạo Thành do dự một chút, "Ta sẽ đi tìm gã. Cửu Huyền ở lại đây với ngươi, tận lực đừng tách ra!"
Dứt lời, y liền quay đầu căn dặn Cửu Huyền: "Đừng tùy tiện rời khỏi phòng, nếu có đi thì cũng phải đi theo Thành Khải huynh..."
Cửu Huyền lo lắng đáp: "Bên ngoài rất nguy hiểm, không bằng bảo Ngân Khải tướng quân đi cùng ngươi, như vậy sẽ bảo đảm an toàn hơn."
Đạo Thành suy nghĩ một chút, gật đầu, nhìn về phía áo giáp bạc rồi nói: "Làm phiền Ngân Khải tướng quân."
Ngân Khải quay sang hỏi ý Thành Khải, Thành Khải khẽ gật đầu, truyền âm dặn: "Nhìn chằm chằm y! Không được để y thừa cơ chạy mất. Y và Cửu Huyền, nhất định phải có một người ở ngay dưới mí mắt chúng ta. Tiên tộc không trả bất cứ giá nào, mà chúng ta thì đã tổn thất mấy vị Sơn Hải... Không thể để cho bọn họ rời đi như thế được!"
"Hiểu rõ!"
Ngân Khải truyền âm đáp lời, hắn hiểu được ý tứ của đại nhân.
Không thể để một trong hai tên Tiên tộc này đơn độc rời đi.
Bằng không thì bọn họ rất có thể sẽ chạy trốn.
Kỳ thật Đạo Thành cũng đoán được tâm tư của Thành Khải, bằng không y sẽ không để Cửu Huyền ở lại. Thái độ của Huyền Khải nhất tộc đối với bọn họ bây giờ hết sức phức tạp, tránh tạo ra hiềm nghi trở mặt thì hơn.
Rất nhanh, Đạo Thành mang theo Ngân Khải đi về một phía. Hy vọng có thể thuyết phục Ma Đa Na cùng đi tới phủ thành chủ. Ma Đa Na mà ra mặt, Thiên Hà thành chủ cũng phải nể tình.
Nó vừa tới thì tử khí xung quanh hắn liền nồng đậm lên hẳn một bậc.
Tô Vũ thật sự khó mà chịu được, nhanh chóng rời đi, Tử Linh Sơn Hải kia lượn tại chỗ bồi hồi một thoáng, có chút đờ đẫn, bỗng nhiên nhất kích đánh vỡ một ngôi nhà cửa lớn, trong phòng, một đầu mãnh hổ to lớn đang đứng sững người vì kinh hãi.
"Tử Linh..."
Tử Linh xông phòng!
Phốc phốc!
Tử khí bắn mạnh lan tràn tới, trong nháy mắt, con mãnh hổ này đã hóa thành một cỗ thi thể màu đen, khắp phòng đều là tử khí.
Mà đầu Tử Linh Sơn Hải sau khi giết mãnh hổ xong thì lại tiếp tục đờ đẫn du đãng ra ngoài.
Còn may nó vẫn còn hành động theo quy củ, không ra tay với cư dân cổ thành, có điều sinh linh vãng lai trong cổ ốc thì xem như xui xẻo.
Không tìm được kẻ giết Tử Linh khiến Tử Linh Sơn Hải dường như biến hóa mục tiêu.
Sát lục!
Đánh giết hết thảy sinh linh!
Ở các phòng bên ngoài vòng 18, Sơn Hải cảnh Tử Linh cơ hồ có thể xông vào bất kỳ gian phòng nào.
Giờ phút này, nó lang thang khắp nơi, trực tiếp đánh tan phòng ốc, tiến vào giết người!
Tô Vũ ở phía xa chứng kiến cảnh tượng này thì sợ đến ngây người!
Má nó.
Tình huống gì vậy? Trực tiếp phá cửa giết?
Đệt.
Cái này... Quá đáng sợ rồi.
Hắn vội lao về căn phòng có mãnh hổ bị giết ban nãy, mặc dù tử khí bao trùm nhưng thi thể vẫn còn hoàn chỉnh, mặt khác, còn có nhẫn trữ vật của đối phương.
"Ta... Này tính là gì?"
Tử Linh đi trước giết người, ta theo sau nhặt của?
Cũng không tệ a!
Có điều việc Sơn Hải Tử Linh phá phòng giết người đã chứng tỏ phòng ốc nơi đây không còn an toàn nữa.
Tô Vũ nhìn về phía bên kia, đầu Sơn Hải Tử Linh nọ vẫn đang tiếp tục phá phòng, ngoại trừ cư dân cổ thành thì hết thảy kẻ ngoại lai, Tử Linh đều không buông tha.
Mà đây mới chỉ là một đầu Sơn Hải Tử Linh mà thôi!
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, giết Tử Linh Lăng Vân cao trọng sẽ xuất hiện Tử Linh Sơn Hải cảnh, vậy nếu giết Sơn Hải cảnh thì...
Khi đó có phải không cần ta ra tay, những tên kia toàn bộ đều sẽ bị giết chết?
Nghĩ đến đây, mạt ngoan sắc trong mắt Tô Vũ lóe lên.
Vậy thì đều đi chết đi!
Các ngươi muốn cùng ta đấu, muốn vây giết ta?
Được, ta sẽ khiến các ngươi chết sạch!
Đám Đạo Thành luôn bám dính lấy nhau thì thế nào?
Ở cùng một chỗ mới tốt, có vậy thì Tử Linh Sơn Hải mới không bỏ sót bất kỳ ai.
Đương nhiên... Chỉ sợ Cục lông nhỏ sẽ gặp phiền toái, Tần Phóng cũng vậy. Được rồi, ráng tự cầu phúc, cái này ta không có cách, cùng lắm thì ta sẽ ra tay giúp một thoáng, dù sao bây giờ ta cũng là Tử Linh mà.
...
Tô Vũ tiếp tục âm thầm đánh giết Tử Linh.
Bên trong cổ thành, hàng loạt Tử Linh vô thanh vô tức xuất hiện, càng ngày càng nhiều.
Toàn bộ thành trì, giờ khắc này đã triệt để biến thành làn sóng màu đen.
Khung cảnh cực kỳ rùng rợn.
Dần dần xuất hiện một đầu, hai đầu, ba đầu… Sơn Hải Tử Linh.
Mà đám Tử Linh cũng đang điên cuồng vô cùng.
Chết quá nhiều đồng loại.
Thế nhưng bọn chúng lại không truy tung ra thủ phạm là ai, chỉ đành phá vỡ hết thảy những gian phòng không thuộc về cư dân cổ thành, đánh giết toàn bộ những kẻ ngoại lai!
Giết sạch, tự nhiên là thái bình!
Ầm ầm!
Lại một gian phòng bị phá vỡ, một vị cường giả Sơn Hải cảnh bùng nổ, cấp tốc trốn chạy, bạo hống quát: "Cứu ta! Sơn Hải Tử Linh phá phòng giết người! Cùng đi phủ thành chủ tránh nạn thôi!"
Ông!
Một đạo kiếm mang tiêu xạ phóng tới, đánh lui tên Sơn Hải Tử Linh kia.
Kẻ vừa ra tay chính là An Mân Thiên.
Giờ phút này, phiền phức lớn rồi.
Bọn họ phải liên hợp cùng chống Tử Linh mới được!
Rất nhanh, vô số cường giả ẩn giấu bên trong thành dồn dập xuất hiện, có Lăng Vân, có Sơn Hải.
Lúc bấy giờ, ngoại trừ thiên tài các tộc thì cường giả đã vượt qua 30 vị, trong đó Sơn Hải có đến 7 8 vị.
"Thành Khải!"
Có một cường giả lớn tiếng quát: "Đừng canh chừng ở đó nữa, mau đi tới phủ thành chủ hỏi xem Thiên Hà thành chủ đang làm cái gì? Bảo hắn mở cửa thành, để cho chúng ta ra ngoài!"
Sắp chết tới nơi, ngươi còn trông coi cái gì?
Sơn Hải Tử Linh đều đã xuất hiện rất nhiều, lại tiếp tục như thế, nói không chừng ngay cả thượng cổ Tử Linh Nhật Nguyệt cảnh cũng xuất hiện... Vậy cả bọn liền triệt để xong đời!
Thành Khải nghe vậy thì vùng vẫy một hồi, Đạo Thành nhìn thoáng qua cổ ốc đóng chặt cách đó không xa, mở miệng nói: "Trước tiên ngươi đến phủ thành chủ nhìn một chút..."
"Không được!"
Thành Khải cắn răng quát: "Chúng ta mà nguy hiểm thì Tô Vũ cũng thế. Hắn còn không ra, chúng ta sợ cái gì? Không được thì dẫn dụ một đầu Sơn Hải Tử Linh tới chỗ hắn, có lẽ có khả năng phá vỡ cái nhà này!"
Đã đến mức độ này, tất cả mọi người đều không có đường lui.
Bọn hắn như vậy mà Tô Vũ cũng không ngoại lệ.
Dù cho muốn đi thì cũng phải giết Tô Vũ cái đã.
Bằng không thì toàn bộ sự trả giá mấy ngày qua đều xem như vứt sông vứt bể.
Đạo Thành tính toán một thoáng, bỗng nhiên thần văn nổ tung làm y cũng thấy hoảng sợ. Đại hung, hung hiểm vô cùng, y thật sự không thể dò xét tình huống rõ ràng.
Tử thành!
"Ma Đa Na còn ở trong thành, đi tìm Ma Đa Na thôi!"
Đạo Thành trầm giọng nói: "Có lẽ Ma Đa Na sẽ có biện pháp, thực lực của gã mạnh mẽ, vả lại trên thân còn có bảo vật vô địch ban cho, tìm gã thử một chút!"
Ai đi tìm?
Lúc này, Thành Khải nhìn về phía y, đoạn nói: “Bảo Cửu Huyền đi đi!"
"Không được!"
Đạo Thành trực tiếp cự tuyệt, làm vậy không được, quá nguy hiểm.
Thành Khải hờ hững đáp: "Huyền Khải nhất tộc không có mặt mũi này, Ma Đa Na dù có thấy chúng ta thì cũng sẽ không để ý tới, ngươi hoặc là Cửu Huyền tự đi đi!"
Đạo Thành do dự một chút, "Ta sẽ đi tìm gã. Cửu Huyền ở lại đây với ngươi, tận lực đừng tách ra!"
Dứt lời, y liền quay đầu căn dặn Cửu Huyền: "Đừng tùy tiện rời khỏi phòng, nếu có đi thì cũng phải đi theo Thành Khải huynh..."
Cửu Huyền lo lắng đáp: "Bên ngoài rất nguy hiểm, không bằng bảo Ngân Khải tướng quân đi cùng ngươi, như vậy sẽ bảo đảm an toàn hơn."
Đạo Thành suy nghĩ một chút, gật đầu, nhìn về phía áo giáp bạc rồi nói: "Làm phiền Ngân Khải tướng quân."
Ngân Khải quay sang hỏi ý Thành Khải, Thành Khải khẽ gật đầu, truyền âm dặn: "Nhìn chằm chằm y! Không được để y thừa cơ chạy mất. Y và Cửu Huyền, nhất định phải có một người ở ngay dưới mí mắt chúng ta. Tiên tộc không trả bất cứ giá nào, mà chúng ta thì đã tổn thất mấy vị Sơn Hải... Không thể để cho bọn họ rời đi như thế được!"
"Hiểu rõ!"
Ngân Khải truyền âm đáp lời, hắn hiểu được ý tứ của đại nhân.
Không thể để một trong hai tên Tiên tộc này đơn độc rời đi.
Bằng không thì bọn họ rất có thể sẽ chạy trốn.
Kỳ thật Đạo Thành cũng đoán được tâm tư của Thành Khải, bằng không y sẽ không để Cửu Huyền ở lại. Thái độ của Huyền Khải nhất tộc đối với bọn họ bây giờ hết sức phức tạp, tránh tạo ra hiềm nghi trở mặt thì hơn.
Rất nhanh, Đạo Thành mang theo Ngân Khải đi về một phía. Hy vọng có thể thuyết phục Ma Đa Na cùng đi tới phủ thành chủ. Ma Đa Na mà ra mặt, Thiên Hà thành chủ cũng phải nể tình.
Danh sách chương