Thấy một đám Tử Linh bị định trụ, Thành Khải vô cùng mừng rỡ, vừa muốn lôi kéo Cửu Huyền rời đi thì bỗng bất giác đổi sắc mặt.
Gã không biết, trong khoảnh khắc Tử Linh bị chấn rơi xuống đất, khí tức của Tô Vũ lại lần nữa lóe lên một cái rồi biến mất.
Chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, lại có hàng loạt Tử Linh điên cuồng hội tụ về đây.
"Đáng chết!"
Thành Khải vô cùng phẫn nộ!
Tại sao lại như thế? Đã đánh lui một đám Tử Linh, lại định trụ thêm một mớ, tại sao lại khiến Tử Linh càng thêm dày đặc?
Mà Cửu Huyền cũng kinh hãi, nàng dồn sức sử dụng thần văn chữ “Định” thêm lần nữa, lại có hàng loạt Tử Linh bị ngưng trệ, Thành Khải cũng vội hỗ trợ, khí huyết bùng nổ, nguyên khí nổ tung.
Trên không trung, Tử Linh rơi lộp độp xuống đất như mưa.
Ngay cả Tô Vũ cũng bị chấn cho rớt xuống.
Có điều hắn là kẻ ngoan tâm, tới lúc này vẫn thuận tay thủ tiêu một hai đầu Tử Linh bên cạnh.
Mấy con Tử Linh ấy đã bị Cửu Huyền định trụ, lại bị Thành Khải dùng nguyên khí đánh bay, cơ hồ đều không có sức phản kháng, dễ dàng bị Tô Vũ giết chết, mà cũng chính vì thế, trên không trung lần nữa có hàng loạt Tử Linh hiển hiện.
Như một vòng tròn lặp đi lặp lại.
Sắc mặt Thành Khải cùng Cửu Huyền triệt để biến đen!
Rốt cuộc là tại sao?
Cửu Huyền và Thành Khải đã ba phen mấy bận đánh lui Tử Linh, vả lại còn không giết chết bọn hắn, ấn theo lý thuyết, đến mức độ này thì bọn họ hoàn toàn có thể mở đường máu chạy thoát rồi mới phải.
Nhưng vì sao... Tử Linh càng ngày càng nhiều?
Thành Khải quan sát bốn phương, nhịn không được mắng: "Cửu Huyền, có phải thần văn chữ “Định” của ngươi trực tiếp tiêu diệt bọn chúng hay không?"
Gã phát hiện hình như đã chết vài đầu Tử Linh!
Đáng chết!
Tại nơi này mà giết Tử Linh, đây không phải là muốn tự sát sao?
Cửu Huyền nghe vậy liền lạnh lùng phản bác: "Không phải ta, ta chỉ định trụ bọn hắn mà thôi, là nguyên khí của ngươi quá mạnh nên mới giết mấy đầu Tử Linh nhỏ yếu kia!"
Không thể nào là nàng!
Nàng còn không biết rõ tác dụng thần văn của mình chắc?
Là định thân, không phải đánh giết!
Mà Thành Khải thân là Sơn Hải đỉnh phong, đối với việc chưởng khống lực lượng đã đạt tới cực hạn, hoàn toàn không tin mình sẽ ngộ sát mấy đầu Tử Linh bên dưới, chỉ có thể là Cửu Huyền vô ý giết chết mà không hay.
Gã vội nói: "Không nên dùng thần văn! Tử Linh là sinh linh đặc thù, có lẽ chỉ cần bị định trụ thì đã mất đi sinh mệnh... Không, chúng nó vốn cũng không phải là sinh linh gì, thần văn định thân có lẽ đã khiến quy tắc của bọn chúng phát sinh biến động!"
Cửu Huyền nghe thế thì vội thu tay, không dám tái sử dụng thần văn chữ “Định” nữa.
Nàng xuất ra một viên thần văn khác. Bốn phía, xuất hiện một cái vòng sáng chói.
"Đi!"
Cửu Huyền khẽ quát, Thành Khải liền vội vàng bám theo nàng bỏ chạy.
Nơi nào vòng sáng lướt qua, hết thảy đồ vật ngăn cản đều bị đụng bay, mà Cửu Huyền vì vận dụng thần văn quá đà cũng khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trên không trung, lại có mấy đầu Sơn Hải Tử Linh hiện lên.
Tuy rằng đám Tử Linh này chưa chắc đã giết được bọn họ, nhưng tử khí mạnh mẽ ăn mòn vẫn khiến cả hai đều khó có thể chịu đựng.
Trên người Cửu Huyền có không ít Thiên Nguyên khí, nhưng giờ khắc này số lượng tiêu hao lớn đến kinh người.
Về phần Thành Khải thì phía trên áo giáp của hắn đã có những vệt cháy đen rõ rệt.
Đó là dấu vết tử khí ăn mòn gây ra.
Vô biên vô tận Tử Linh!
Lúc này Tô Vũ cũng không quản bọn họ tiếp tục chạy!
Các ngươi có thể chạy đến đâu?
Hắn ở phía dưới sát lục Tử Linh!
Phàm là Tử Linh bị kích thương, bị đánh lui, bị định trụ, hắn đều xử lý.
Càng giết lại càng nhiều!
Nơi này chỉ có khí tức của Cửu Huyền và Thành Khải là khí tức của người sống, dù bọn họ không trực tiếp đả thương Tử Linh nhưng trên thân Tử Linh đều mang theo khí tức của bọn họ. Kể từ đó, không cần Tô Vũ tái dẫn dụ thì cả bầy Tử Linh đều sôi nổi bám theo hai người.
Hàng loạt Tử Linh đều chăm chăm vây công bọn hắn!
Càng ngày càng nhiều!
Thực lực của Thành Khải rất mạnh, gã có thể dễ dàng sát lục Sơn Hải Tử Linh, nhưng gã không dám, chỉ sợ sẽ dẫn xuất Tử Linh Nhật Nguyệt. Thế nên giờ phút này, gã chỉ có thể thừa nhận sự công kích từ bọn chúng!
Lúc bấy giờ, trên tiên bào trắng toát của Cửu Huyền cũng bắt đầu lấm tấm xuất hiện điểm đen nhạt màu.
Nàng ta nhìn quanh một vòng, nghiêm mặt nói: "Thành Tướng quân, lại tiếp tục như thế... Chúng ta sẽ bị tử khí ăn mòn mà chết!"
Thành Khải không lên tiếng, tiếp tục dùng nguyên khí đánh bay những tên Tử Linh đó.
Nói nhảm, đương nhiên ta biết!
Lúc này bốn phương tám hướng xung quanh bọn hắn đều là Tử Linh, tử khí đã nồng đậm đến cực hạn.
"Tử Linh càng giết càng nhiều... Chỉ có thể chạy ra khỏi con đường này rồi tiến vào cổ ốc trong vòng sâu nhất thì mới có thể trốn tránh bọn chúng, chờ đợi cường giả Tiên tộc đến cứu viện." Cửu Huyền nói.
"Đi không được!"
Thành Khải khẽ quát một tiếng, ta không muốn đi sao?
Nhưng Tử Linh nhiều lắm!
Bốn phía đều là Tử Linh, nhìn thoáng qua mà rợn cả đầu, tựa như cả hai đang bị đắm mình trong một biển nước đen.
Thật là đáng sợ!
Gã đã ở Thiên Diệt thành nhiều năm nhưng chưa từng thấy qua nhiều Tử Linh như vậy, giống như Tử Linh toàn thành đều hội tụ đến nơi này.
Cửu Huyền hít sâu một hơi, lấy ra một quả ngọc phù, lẩm bẩm nói: "Thật đến tình huống vạn bất đắc dĩ… Thì hai ta hãy hợp sức giết sạch đám Tử Linh, tạo đường máu lập tức rời khỏi nơi đây, tìm một gian phòng trống tránh né!"
Phía trên viên ngọc phù kia tràn lan ra hào quang vô cùng cường đại.
Thành Khải giật mình!
Phía dưới, Tô Vũ trông thấy cũng hoảng sợ.
Má nó.
Thứ đồ chơi gì thế?
Thần phù?
Không, của Tiên tộc hẳn là tiên phù, đây là tiên phù do Nhật Nguyệt cảnh hay vô địch lưu lại cho nàng ta sao?
Cái thứ đồ chơi đó mà nện lên trên người mình, mình chắc chắn sẽ trực tiếp xong đời.
Bọn gia hỏa này, một kẻ so với một kẻ lại càng đáng sợ hơn.
Đây là Cửu Huyền, vậy còn Đạo Thành thì sao?
Thiên tài các tộc khác nữa?
Bao gồm cả Ma Đa Na, trên người bọn họ chắc chắn còn có thứ đáng sợ hơn cả tiên phù đúng không?
"Má nó."
Tô Vũ âm thầm chửi bậy một tiếng, may mà trước đó hắn không chặn đường giết nàng, nếu hắn làm thật, có lẽ sẽ bị thủ đoạn của nàng ta giết ngược lại.
Thành Khải không lên tiếng.
Gã đang rất rối rắm, không thể tùy tiện vận dụng sát chiêu!
Giết chi bất tận!
Càng giết càng nhiều, nếu có thể giết thì gã đã sớm giết. Lấy thực lực của gã còn phải sợ Sơn Hải Tử Linh sao?
Nhưng nếu lỡ tay giết đến nỗi dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh thì người nào sẽ chịu trách nhiệm?
"Không phải vạn bất đắc dĩ, không nên dùng!"
Thành Khải quát to một tiếng, không thể làm loạn.
Một khi sát lục quá đà, chính bọn hắn liền chết chắc.
Cửu Huyền nghiến răng nghiến lợi. Đến mức độ này, nàng cảm giác rất khó chạy thoát. Tử Linh nhiều lắm, số Thiên Nguyên khí mà nàng mang theo đã sắp hao hết, y phục của nàng càng lúc càng xuất hiện nhiều điểm đen, mà sắc mặt nàng lúc bấy giờ cũng dâng lên tử khí đầy âm u.
Hai người đều không bàn tới chuyện cầu viện, bởi vì có thể cầu người nào?
Ngân Khải hay là Đạo Thành?
Là ai tới thì đồng dạng cũng đều phải chết.
Nhiều Tử Linh thế này, kéo thêm ai cũng chỉ là bồi thêm vài cái mạng.
Gã không biết, trong khoảnh khắc Tử Linh bị chấn rơi xuống đất, khí tức của Tô Vũ lại lần nữa lóe lên một cái rồi biến mất.
Chỉ vẻn vẹn một cái chớp mắt, lại có hàng loạt Tử Linh điên cuồng hội tụ về đây.
"Đáng chết!"
Thành Khải vô cùng phẫn nộ!
Tại sao lại như thế? Đã đánh lui một đám Tử Linh, lại định trụ thêm một mớ, tại sao lại khiến Tử Linh càng thêm dày đặc?
Mà Cửu Huyền cũng kinh hãi, nàng dồn sức sử dụng thần văn chữ “Định” thêm lần nữa, lại có hàng loạt Tử Linh bị ngưng trệ, Thành Khải cũng vội hỗ trợ, khí huyết bùng nổ, nguyên khí nổ tung.
Trên không trung, Tử Linh rơi lộp độp xuống đất như mưa.
Ngay cả Tô Vũ cũng bị chấn cho rớt xuống.
Có điều hắn là kẻ ngoan tâm, tới lúc này vẫn thuận tay thủ tiêu một hai đầu Tử Linh bên cạnh.
Mấy con Tử Linh ấy đã bị Cửu Huyền định trụ, lại bị Thành Khải dùng nguyên khí đánh bay, cơ hồ đều không có sức phản kháng, dễ dàng bị Tô Vũ giết chết, mà cũng chính vì thế, trên không trung lần nữa có hàng loạt Tử Linh hiển hiện.
Như một vòng tròn lặp đi lặp lại.
Sắc mặt Thành Khải cùng Cửu Huyền triệt để biến đen!
Rốt cuộc là tại sao?
Cửu Huyền và Thành Khải đã ba phen mấy bận đánh lui Tử Linh, vả lại còn không giết chết bọn hắn, ấn theo lý thuyết, đến mức độ này thì bọn họ hoàn toàn có thể mở đường máu chạy thoát rồi mới phải.
Nhưng vì sao... Tử Linh càng ngày càng nhiều?
Thành Khải quan sát bốn phương, nhịn không được mắng: "Cửu Huyền, có phải thần văn chữ “Định” của ngươi trực tiếp tiêu diệt bọn chúng hay không?"
Gã phát hiện hình như đã chết vài đầu Tử Linh!
Đáng chết!
Tại nơi này mà giết Tử Linh, đây không phải là muốn tự sát sao?
Cửu Huyền nghe vậy liền lạnh lùng phản bác: "Không phải ta, ta chỉ định trụ bọn hắn mà thôi, là nguyên khí của ngươi quá mạnh nên mới giết mấy đầu Tử Linh nhỏ yếu kia!"
Không thể nào là nàng!
Nàng còn không biết rõ tác dụng thần văn của mình chắc?
Là định thân, không phải đánh giết!
Mà Thành Khải thân là Sơn Hải đỉnh phong, đối với việc chưởng khống lực lượng đã đạt tới cực hạn, hoàn toàn không tin mình sẽ ngộ sát mấy đầu Tử Linh bên dưới, chỉ có thể là Cửu Huyền vô ý giết chết mà không hay.
Gã vội nói: "Không nên dùng thần văn! Tử Linh là sinh linh đặc thù, có lẽ chỉ cần bị định trụ thì đã mất đi sinh mệnh... Không, chúng nó vốn cũng không phải là sinh linh gì, thần văn định thân có lẽ đã khiến quy tắc của bọn chúng phát sinh biến động!"
Cửu Huyền nghe thế thì vội thu tay, không dám tái sử dụng thần văn chữ “Định” nữa.
Nàng xuất ra một viên thần văn khác. Bốn phía, xuất hiện một cái vòng sáng chói.
"Đi!"
Cửu Huyền khẽ quát, Thành Khải liền vội vàng bám theo nàng bỏ chạy.
Nơi nào vòng sáng lướt qua, hết thảy đồ vật ngăn cản đều bị đụng bay, mà Cửu Huyền vì vận dụng thần văn quá đà cũng khiến sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Trên không trung, lại có mấy đầu Sơn Hải Tử Linh hiện lên.
Tuy rằng đám Tử Linh này chưa chắc đã giết được bọn họ, nhưng tử khí mạnh mẽ ăn mòn vẫn khiến cả hai đều khó có thể chịu đựng.
Trên người Cửu Huyền có không ít Thiên Nguyên khí, nhưng giờ khắc này số lượng tiêu hao lớn đến kinh người.
Về phần Thành Khải thì phía trên áo giáp của hắn đã có những vệt cháy đen rõ rệt.
Đó là dấu vết tử khí ăn mòn gây ra.
Vô biên vô tận Tử Linh!
Lúc này Tô Vũ cũng không quản bọn họ tiếp tục chạy!
Các ngươi có thể chạy đến đâu?
Hắn ở phía dưới sát lục Tử Linh!
Phàm là Tử Linh bị kích thương, bị đánh lui, bị định trụ, hắn đều xử lý.
Càng giết lại càng nhiều!
Nơi này chỉ có khí tức của Cửu Huyền và Thành Khải là khí tức của người sống, dù bọn họ không trực tiếp đả thương Tử Linh nhưng trên thân Tử Linh đều mang theo khí tức của bọn họ. Kể từ đó, không cần Tô Vũ tái dẫn dụ thì cả bầy Tử Linh đều sôi nổi bám theo hai người.
Hàng loạt Tử Linh đều chăm chăm vây công bọn hắn!
Càng ngày càng nhiều!
Thực lực của Thành Khải rất mạnh, gã có thể dễ dàng sát lục Sơn Hải Tử Linh, nhưng gã không dám, chỉ sợ sẽ dẫn xuất Tử Linh Nhật Nguyệt. Thế nên giờ phút này, gã chỉ có thể thừa nhận sự công kích từ bọn chúng!
Lúc bấy giờ, trên tiên bào trắng toát của Cửu Huyền cũng bắt đầu lấm tấm xuất hiện điểm đen nhạt màu.
Nàng ta nhìn quanh một vòng, nghiêm mặt nói: "Thành Tướng quân, lại tiếp tục như thế... Chúng ta sẽ bị tử khí ăn mòn mà chết!"
Thành Khải không lên tiếng, tiếp tục dùng nguyên khí đánh bay những tên Tử Linh đó.
Nói nhảm, đương nhiên ta biết!
Lúc này bốn phương tám hướng xung quanh bọn hắn đều là Tử Linh, tử khí đã nồng đậm đến cực hạn.
"Tử Linh càng giết càng nhiều... Chỉ có thể chạy ra khỏi con đường này rồi tiến vào cổ ốc trong vòng sâu nhất thì mới có thể trốn tránh bọn chúng, chờ đợi cường giả Tiên tộc đến cứu viện." Cửu Huyền nói.
"Đi không được!"
Thành Khải khẽ quát một tiếng, ta không muốn đi sao?
Nhưng Tử Linh nhiều lắm!
Bốn phía đều là Tử Linh, nhìn thoáng qua mà rợn cả đầu, tựa như cả hai đang bị đắm mình trong một biển nước đen.
Thật là đáng sợ!
Gã đã ở Thiên Diệt thành nhiều năm nhưng chưa từng thấy qua nhiều Tử Linh như vậy, giống như Tử Linh toàn thành đều hội tụ đến nơi này.
Cửu Huyền hít sâu một hơi, lấy ra một quả ngọc phù, lẩm bẩm nói: "Thật đến tình huống vạn bất đắc dĩ… Thì hai ta hãy hợp sức giết sạch đám Tử Linh, tạo đường máu lập tức rời khỏi nơi đây, tìm một gian phòng trống tránh né!"
Phía trên viên ngọc phù kia tràn lan ra hào quang vô cùng cường đại.
Thành Khải giật mình!
Phía dưới, Tô Vũ trông thấy cũng hoảng sợ.
Má nó.
Thứ đồ chơi gì thế?
Thần phù?
Không, của Tiên tộc hẳn là tiên phù, đây là tiên phù do Nhật Nguyệt cảnh hay vô địch lưu lại cho nàng ta sao?
Cái thứ đồ chơi đó mà nện lên trên người mình, mình chắc chắn sẽ trực tiếp xong đời.
Bọn gia hỏa này, một kẻ so với một kẻ lại càng đáng sợ hơn.
Đây là Cửu Huyền, vậy còn Đạo Thành thì sao?
Thiên tài các tộc khác nữa?
Bao gồm cả Ma Đa Na, trên người bọn họ chắc chắn còn có thứ đáng sợ hơn cả tiên phù đúng không?
"Má nó."
Tô Vũ âm thầm chửi bậy một tiếng, may mà trước đó hắn không chặn đường giết nàng, nếu hắn làm thật, có lẽ sẽ bị thủ đoạn của nàng ta giết ngược lại.
Thành Khải không lên tiếng.
Gã đang rất rối rắm, không thể tùy tiện vận dụng sát chiêu!
Giết chi bất tận!
Càng giết càng nhiều, nếu có thể giết thì gã đã sớm giết. Lấy thực lực của gã còn phải sợ Sơn Hải Tử Linh sao?
Nhưng nếu lỡ tay giết đến nỗi dẫn xuất Nhật Nguyệt Tử Linh thì người nào sẽ chịu trách nhiệm?
"Không phải vạn bất đắc dĩ, không nên dùng!"
Thành Khải quát to một tiếng, không thể làm loạn.
Một khi sát lục quá đà, chính bọn hắn liền chết chắc.
Cửu Huyền nghiến răng nghiến lợi. Đến mức độ này, nàng cảm giác rất khó chạy thoát. Tử Linh nhiều lắm, số Thiên Nguyên khí mà nàng mang theo đã sắp hao hết, y phục của nàng càng lúc càng xuất hiện nhiều điểm đen, mà sắc mặt nàng lúc bấy giờ cũng dâng lên tử khí đầy âm u.
Hai người đều không bàn tới chuyện cầu viện, bởi vì có thể cầu người nào?
Ngân Khải hay là Đạo Thành?
Là ai tới thì đồng dạng cũng đều phải chết.
Nhiều Tử Linh thế này, kéo thêm ai cũng chỉ là bồi thêm vài cái mạng.
Danh sách chương