Tướng quân lập tức phủi trách nhiệm: “Đó là Vạn Thiên Thánh đáp ứng ngươi, không phải ta, muốn gì thì ngươi đi mà tìm ông ta! Ta nhắc lại lần nữa, học viên vạn tộc không được tự tiện rời khỏi học phủ, bằng không... Giết không tha!"

Vạn Thiên Thánh ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: "Ta cũng không từng hứa hẹn gì với ngươi như vậy, ta là nói có một số thời điểm đặc biệt sẽ được tham dự vài nhiệm vụ quan trọng do học phủ cho phép, ngươi đừng nên xuyên tạc ý tứ của ta như thế. Tỉ như có nhiệm vụ cần tiêu diệt Vạn Tộc giáo chúng, các học viên của vạn tộc hoàn toàn có quyền tham dự, tướng quân, ngươi nói xem có đúng không?"

Tướng quân nhìn Vạn Thiên Thánh chằm chằm không chớp mắt, hồi lâu sau mới thản nhiên đáp: "Ngươi làm sao đúng mực là được! Vạn phủ trưởng, những gì cần thông báo ta đã thông báo rõ, các ngươi nên thống nhất rõ ràng. Ta không hy vọng phải chứng kiến bất kỳ sự tình không mong muốn nào sẽ phát sinh!"

"Đó là dĩ nhiên!" Vạn Thiên Thánh gật đầu, "Lỡ mà thật sự xảy ra chuyện, nơi nào còn cần ngươi quản, tới lúc Hạ phủ chủ xuất quan, trừ phi kẻ gây sự là vạn tộc Vương Giả, bằng không ai có thể trốn qua đao của ngài ấy?"

"Tướng sĩ nghe lệnh, mau hộ tống bọn họ đi tới Đại Hạ phủ! Vạn Thiên Thánh, cáo từ."

Tướng quân không buồn dông dài với mấy người Vạn Thiên Thánh nữa, hắn ra lệnh một tiếng, trên ngàn quân sĩ khắp bốn phía đồng loạt hô vang, vây quanh thành lũy, trên danh nghĩa là hộ tống, trên thực tế là kiểm soát đưa bọn hắn đi tới Đại Hạ phủ.

Vạn Thiên Thánh cũng không thèm để ý, nhưng vài vị vạn tộc cường giả bên cạnh ông lại có chút bất mãn, thế nhưng bọn họ đều biết điều không nói chuyện.

Nếu đã đồng ý tới Nhân cảnh, bọn hắn cũng biết cái gì gọi là ăn nhờ ở đậu, việc nhỏ không nhẫn thì ắt hẳn sẽ loạn đại mưu.

Mà bên trong thành, hầu hết các học viên của vạn tộc đều đang lẳng lặng quan sát những binh sĩ kia.

Có người sợ hãi, có người kiệt ngạo, có người lơ đễnh...

Còn có người mang theo ánh mắt nịnh nọt nhìn về phía những binh sĩ đằng xa, hiển nhiên đây đều là các học viên của các chủng tộc nhỏ yếu.

Vạn Thiên Thánh quay đầu lại nhìn về phía mấy vị cường giả đằng sau, mỉm cười cất giọng: "Chư vị đi tới Đại Hạ Văn Minh học phủ, hy vọng có thể tuân thủ quy củ, vì để xúc tiến lần trao đổi này mà ta đã phải gánh chịu áp lực rất lớn, một khi có điều nào sơ suất phạm phải quân lệnh, chỉ sợ là sẽ dẫn tới họa sát thân."

"Vạn phủ trưởng yên tâm!" Có một vị cường giả trung niên sở hữu ngoại hình tương đối giống với nhân loại, chỉ có điều nhiều hơn người bình thường một cái đuôi, chủ động cười nói: "Chúng ta cũng hy vọng có thể cùng Nhân tộc trao đổi, giúp đỡ lẫn nhau tiến bộ, chung sống hoà bình. Trước khi tới đây, Vương của chúng ta cũng đã dặn dò, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toán cho Vạn phủ trưởng."

"Như thế là tốt nhất." Vạn Thiên Thánh từ chối cho ý kiến, khẽ cười đáp: "Nhân tộc cũng hy vọng có thể cùng các đại chủng tộc giao hảo, Thần Ma cường thế, hôm nay mục tiêu của bọn chúng là Nhân tộc, ngày mai liền có khả năng đổi thành chư vị, mọi người đồng lòng hợp tác thì mới có thể chống đỡ Thần Ma xâm lấn."

Tất cả mọi người không tiếp lời, Thần Ma cường hãn, đây cũng không phải là chủng tộc mà bọn hắn có thể trêu vào.

Dù cho Nhân tộc có quân đội cực mạnh thì cũng không hoàn toàn có khả năng địch lại Thần Ma. Nếu không phải Nhân tộc có kẻ địch quá nhiều, áp lực quá lớn, thì còn lâu Đại Hạ Văn Minh học phủ mới xúc tiến lần trao đổi học viên như này.

Sau đó, cường giả vạn tộc đều ăn ý không nói chuyện, mà là tập trung cảm thụ xem lực lượng áp chế.

Rất nhanh, tất cả mọi người liền lộ ra nụ cười.

Quả nhiên, Nhân cảnh không có sức áp chế đối với bọn họ! Tại đây, bọn họ có thể trăm phần trăm phát huy ra thực lực chân thật, khó trách Thần Ma tộc vẫn luôn để mắt tới Nhân cảnh, tiến đánh Nhân cảnh, bởi vì quả thật là so với việc tiến đánh vạn giới khác thì nơi đây sẽ giúp tiết kiệm sức lực cho bọn chúng rất nhiều.

Vạn Thiên Thánh không quản bọn họ, chỉ lẳng lặng phối hợp với các quân sĩ tiến nhập vào trong thành.

...

Tô gia.

Từ khi có khả năng quan sát vạn tộc công pháp nguyên bản, Tô Vũ lần nữa hóa thân thành trạch nam, mỗi ngày đều bám chặt ở nhà, nếu không phải đang đọc sách thì là tu luyện Lôi Nguyên đao.

Mãi tới ngày 29 tháng 6, Tô Vũ mới chịu rời nhà đi ra ngoài.

Bởi vì Liễu Văn Ngạn thông tri hắn tới lấy công pháp《 Chiến Thần quyết 》.

...

Trong nhà Liễu Văn Ngạn.

Tô Vũ vuốt ve quyển sổ trong tay, vui vẻ không thôi.

Cái này chính là công pháp cơ sở mà Chiến Tranh học phủ dùng để tu luyện -《 Chiến Thần quyết 》, nghe nói là do Nhân cảnh Thánh địa Chiến Thần điện xuất bản ra.

Chiến Thần điện là một địa phương cực kỳ thần bí, trong một điển tịch cổ xưa từng có đoạn ghi chép về Chiến Thần điện, nhưng cụ thể nó ở đâu, có hình dạng gì thì chẳng người bình thường nào biết được.

Tô Vũ chỉ biết là, các đại phủ ở Nhân cảnh, ngày thường từng người tự chiến, nhưng thời khắc mấu chốt xảy ra thì Chiến Thần điện cùng Cầu Tác cảnh sẽ hiện thân, thống lĩnh Nhân tộc chung nhau nghênh chiến cường địch.

Ở Nhân cảnh Thánh địa có vô số cường giả cực kỳ lợi hại.

Trong điển tịch cũng từng đề cập qua vài câu về nơi này, cũng giống như Đại Hạ vương, đây đều là những quân bài ẩn và là chỗ dựa chân chính để toàn dân chúng Nhân tộc dựa vào.

Liễu Văn Ngạn trông thấy Tô Vũ cầm sách mà vui vẻ tới vậy, bỗng có chút tiếc nuối nói: "Ta chưa từng tu luyện《 Chiến Thần quyết 》, cho nên không thể viết ra được ý chí chi văn, nếu không có có ý chí chi văn phụ trợ, chỉ em ngươi tu luyện sẽ rất vất vả."

Tô Vũ cũng không thèm để ý, hắn cười đáp: "Lão sư, không có ý chí chi văn thì cũng chỉ là mở ra khiếu huyệt hơi khó một chút mà thôi, không có chuyện gì quan trọng, ngược lại ta còn có thời gian từ từ suy ngẫm."

"Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt nhất, nguyên bản việc này hẳn là nên tìm Bạch Phong, bất quá... Ngươi còn chưa nhập học, cũng chưa hẳn nhất định phải bái hắn làm thầy, cũng không cần vì một bài ý chí chi văn mà quấy nhiễu đến quyết định bái sư của ngươi. Mặc dù ta chưa từng tu luyện qua, bất quá 《 Chiến Thần quyết 》 ta vẫn hiểu rất rõ, đây là lần đầu ngươi tiếp xúc, để ta giảng giải một ít cho ngươi dễ hiểu."

"Tạ ơn lão sư!" Tô Vũ cực kỳ vui vẻ.

Nắm giữ trong tay một bộ công pháp thì cũng chưa chắc đã có thể tu luyện được.

Tuy rằng lão sư chưa từng đích thân tu luyện, nhưng Liễu Văn Ngạn dù sao cũng đã hơn bảy mươi, kiến thức rộng rãi, có ông ấy chỉ dạy thì sẽ tốt hơn gấp chục lần so với việc Tô Vũ tự mình mù mờ tìm hiểu.

...

Hơn một giờ sau, Tô Vũ rốt cuộc cũng dần dần nghe hiểu phương thức tu luyện thứ nhất của《 Chiến Thần quyết 》.

Tổng cộng mở ra 72 khiếu, 8 khiếu làm nhất trọng.

Trên thực tế, thời điểm khi mở ra đệ nhất trọng đệ nhất khiếu thì coi như ngươi đã bước vào lĩnh vực Thiên Quân, dĩ nhiên nghiêm túc mà xét ra thì chưa phải là Thiên Quân chân chính, bởi vì phải đủ 8 khiếu cùng mở thì mới có thể hình thành thông lộ, còn không thì ngươi cũng không có đủ chiến lực để đối ứng với Thiên Quân cảnh.

Chỉ khi mở ra 8 khiếu liên quan, hình thành lối đi, mới có thể để cho nguyên khí lưu chuyển, tới lúc đó áp dụng tinh huyết chú thể, cường hóa thân thể, khi đấy ngươi mới có đủ chiến lực để đối phó với kẻ thù.

Cho nên dưới tình huống bình thường, chỉ khi mở ra toàn bộ khiếu huyệt trong cùng một trọng thì mới có thể tính là đã tấn cấp.

Mở ra 8 khiếu, đó là Thiên Quân nhất trọng.

Mở ra 16 khiếu, đó là Thiên Quân nhị trọng.

Chờ đến khi mở ra đủ 72 khiếu, vậy thì người nọ chính là Thiên Quân cửu trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện