Tô Long rời đi.

Đi đến là thoải mái.

Nhưng Tô Vũ lại không thể thản nhiên như thế được, phụ thân nói đi là đi, hoàn toàn không hề cho hắn bất kỳ thời gian gì để chuẩn bị tâm lý.

Hắn vừa lo lắng cho vấn đề an toàn của cha mình, lại vì vừa chuyện sinh hoạt sắp tới mà phát sầu.

Tô Vũ đã quen có phụ thân ở cạnh chiếu cố, cũng quen với việc y vừa là cha lại vừa là bạn, hiện tại chỉ còn một mình hắn ở trong căn nhà trống rỗng này, thật sự là nhất thời khó mà có thể quen được.

"Cha à, trước khi cha đi… sao lại không rửa chén a?"

Tô Vũ than thầm một tiếng rồi lại thở dài, có một số việc hắn không muốn nghĩ đến, bởi vì cứ tưởng tượng tới liền không nhịn được khẩn trương, Chư Thiên chiến trường hung hiểm vô cùng, hắn lo mình cả nghĩ quá nhiều rồi sẽ đuổi theo lôi kéo cha trở về nhà, không cho y đi tòng quân nữa.

"Văn Minh học phủ..."

Tô Vũ cũng lười rửa chén, hắn ngồi ở trên ghế sa lon ngẩn người.

Trước khi cha hắn rời đi đã dặn dò hắn nhất định phải thi đỗ vào Văn Minh học phủ, trước đó Tô Vũ đích thật là đã nghĩ tới chuyện sẽ ghi danh vào Văn Minh học phủ, thế nhưng hiện tại hắn đã đổi chủ ý.

"Nếu cha không tới Chư Thiên chiến trường, ta chắc chắn sẽ đăng ký tới Văn Minh học phủ, nhưng bây giờ lão nhân gia ngài lại đi tòng quân, thật đúng là biết làm người ta lo lắng!"

"Mấy năm sau chắc gì cha đã có thể trở về, như thế chẳng phải là đang khiến cho ta ngày ngày ở phía sau lo lắng vì ngài sao?"

"Đã một bó tuổi rồi, sao không chịu ý thức mình có bao nhiêu sức lực chứ?"

Tô Vũ xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật đau đầu.

"Đây chính là ngài bức ta, dù sao thì ngài cũng đã không ở nhà, vậy thì ta sẽ không ghi danh vô Văn Minh học phủ nữa, ta sẽ đăng ký tới Chiến Tranh học phủ!"

Tô Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Vào Văn Minh học phủ rất tốt, nơi đây giảng dạy văn hóa giải mã vạn tộc, phân tích vạn tộc công pháp, hơn nữa còn nghiên cứu văn minh của vạn tộc.

Bất luận một vị nghiên cứu viên nào thuận lợi tốt nghiệp khỏi trường thì đều là báu vật của quốc gia, có thể an toàn đợi ở phía sau, không cần đi tiền tuyến chém giết.

Còn Chiến Tranh học phủ, sinh viên nơi đây chính là nguồn lực dự bị cho tiền tuyến.

Lúc trước hắn nỗ lực khổ học Vạn Tộc ngữ, không phải là vì để an toàn đợi ở phía sau, có thể một mực ở cạnh phụ thân hay sao? Hiện tại thì hay rồi, phụ thân đã cao tuổi như thế lại tự mình chạy thẳng đến chiến trường hung hiểm như Chư Thiên.

Nếu hắn thi đậu Văn Minh học phủ thì cơ hồ sẽ không có bất luận cơ hội nào để đi ra tiền tuyến.

Nhưng bên Chiến Tranh học phủ thì khác, nghe nói khóa học thực tiễn của bọn họ đều sẽ đi trải nghiệm thực tế ngay trên Chư Thiên chiến trường.

"Chiến Tranh học phủ... Muốn vượt qua kỳ sát hạch thì phải là người rất có thực lực!"

Tô Vũ càng nghĩ lại càng phát sầu, Chiến Tranh học phủ cũng không phải cứ đăng ký đi thi liền có thể thi đậu, nghiêm túc mà nói thì so với Văn Minh học phủ còn khó hơn một chút, chí ít đối với hắn mà nói thì chính là như thế.

Văn Minh học phủ không yêu cầu cao đối với trình độ vũ lực, nhưng Chiến Tranh học phủ thì dĩ nhiên ngược lại. Dù sao đây cũng là nơi đào tạo cường giả sẵn sàng tiếp sức cho tiền tuyến.

Khai Nguyên, Thiên Quân, Vạn Thạch... Đây chính là các cấp bậc của hệ thống tu luyện tại Nhân tộc.

Cơ thể con người bẩm sinh không thích hợp với việc tu luyện, cần mở ra Khai Nguyên cửu khiếu mới có thể quán thông thể nội, liên thông nguyên khí, chính thức bước vào con đường tu luyện.

Khai Nguyên có cửu khiếu, ngoài thất khiếu tập trung trên mặt, thì nhị khiếu còn lại chính là Thần Khuyết, là khiếu huyệt nằm ở trên đỉnh đầu, và Bách Hội - khiếu huyệt cuối cùng nằm ở vị trí ngay rốn.

Chỉ khi mở ra đủ cửu khiếu thì mới có thể thu nạp nguyên khí, thối luyện thân thể, giúp cho xương cốt trở nên mạnh mẽ, thoát thai hoán cốt, chính thức trở thành một võ giả có chiến lực mạnh mẽ.

"Ta chỉ vừa mới mở ra tam khiếu là miệng và mũi, khiếu huyệt ngay hai lỗ tai còn chưa có động tĩnh gì, không đạt nổi Khai Nguyên tứ trọng mà muốn thi đỗ Chiến Tranh học phủ là chuyện không tưởng."

Tô Vũ than thầm một tiếng, Chiến Tranh học phủ vì muốn bồi dưỡng cường giả cho tiền tuyến nên sẽ đổ vào đấy vô số của cải, nhưng hiển nhiên bọn họ cũng sẽ không lãng phí tài nguyên trên thân kẻ yếu.

Muốn vững vàng thi đậu thì tốt nhất là phải mở ra được khiếu huyệt ở hai lỗ tai, đạt tới cảnh giới Khai Nguyên ngũ trọng thì mới có niềm tin thi đỗ vào đó.

Đương nhiên, nếu hắn có thể mở ra mắt khiếu, thăng cấp lên lục trọng thậm chí thất trọng, vậy thì có thể xem hắn là một kẻ nổi bật trong số thí sinh ghi danh vào đây.

Còn nếu ai có thiên phú kinh người, mở ra được cả Thần Khuyết lẫn Bách Hội, vậy thì chắc chắn kẻ đó sẽ được Chiến Tranh học phủ trực tiếp tuyển thẳng vào.

Trước 20 tuổi mà có thể mở ra toàn bộ cửu khiếu, vậy thì người này tùy thời đều có thể trực tiếp đi tới Chiến Tranh học phủ, hoặc các đại học ở kinh đô đều sẽ tranh nhau tuyển nhận.

"Ta chỉ mới đạt tới cảnh giới Khai Nguyên tam trọng..."

Tô Vũ thở dài, Khai Nguyên tam trọng dĩ nhiên không tính là quá kém, nhưng cũng chẳng phải là xuất sắc gì.

Hắn hiện tại đang theo học ở Nam Nguyên trung đẳng học phủ, có tổng cộng 9 lớp với khoảng 750 học viên, cảnh giới Khai Nguyên tam trọng có hơn trăm người, mà trên Khai Nguyên tam trọng cũng có hơn mười.

Dựa theo tỉ lệ chiêu sinh những năm qua thì Chiến Tranh học phủ chỉ lấy không quá 20 người từ Nam Nguyên trung đẳng học phủ.

Nói cách khác, tứ trọng thì có khả năng nhiều hơn, còn tam trọng thì gần như chẳng có bất cứ cơ hội nào để vào Chiến Tranh học phủ.

Lại nói, ở Chiến Tranh học phủ cũng có phân chia mạnh yếu, nếu thực lực không có gì đặc biệt thì còn chẳng bằng đi tới Văn Minh học phủ chăm chỉ học nghiên cứu.

"Còn hơn ba tháng nữa mới tới lúc nộp phiếu ghi danh, Chiến Tranh học phủ sao? Hy vọng là mình sẽ bắt kịp!"

Tô Vũ cắn răng, cha hắn đã không đáng tin cậy, vậy thì hắn nhất định phải nỗ lực hơn nữa mới được.

...

"Hô..."

Đêm khuya, Tô Vũ lần nữa bừng tỉnh.

Mồ hôi lạnh thấm ướt đầy đầu.

"Lại là giấc mộng đáng chết này... Cha..."

Tô Vũ vô thức hô một tiếng, nếu là trước đây sau khi hắn tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, cha hắn chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới, thế nhưng hôm nay thì khác, bên ngoài gian phòng kia chẳng hề có động tĩnh gì.

Tô Vũ hơi khựng lại, lúc này mới nhớ tới việc cha đã rời đi từ chiều rồi.

"Ai!"

Tô Vũ thở dài, mở đèn lên, nhìn thoáng qua máy truyền tin, lúc này mới hơn ba giờ sáng, vẫn còn lâu mới tới lúc mặt trời mọc.

"Hơn mười năm rồi mà không đêm nào được yên tĩnh ngủ tròn giấc!"

Gặp ác mộng liên tục hơn mười năm, đổi thành bất kỳ ai thì cũng không chịu được.

"Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?"

Tô Vũ tựa vào đầu giường, mông lung nghĩ đến cơn ác mộng ban nãy, vấn đề này hắn đã suy nghĩ rất nhiều năm.

Cũng đã thảo luận với cha hắn vô số lần.

Cha hắn hết sức luống cuống, từng dẫn hắn đi tới không ít bệnh viện để tìm bác sĩ hỏi thăm, thế nhưng các bác sĩ chỉ giải thích là do hắn gặp kinh hãi vượt quá giới hạn, tạo thành bóng ma tâm lý nhất định.

Mấu chốt là Tô Vũ không thể nhớ đực rốt cuộc mình đã từng trải qua kinh hách nào đến độ thường xuyên gặp ác mộng như vậy.

"Mỗi lần đều mơ thấy chính mình bị người đuổi giết, bị yêu quái truy sát, bị quái vật đuổi theo..."

Tô Vũ rất sầu não. Mỗi ngày đồng dạng một mộng cảnh, không, nói là cùng một dạng cũng không chính xác, nói đúng ra là mỗi ngày hắn đều mơ thấy mình bị đuổi giết, nhưng đối tượng đuổi theo hắn thì thường xuyên thay đổi.

Có lúc là người, có lúc là đủ các loại quái vật, mặc dù hình dáng của bọn chúng hết sức hư ảo, nhưng từ trên hình thể xem xét thì chắc chắn không phải là cùng một loại sinh vật.

Không lẽ là do mình chọc tới ai, người nọ liên tục truy sát hắn trong mộng hơn mười năm mà vẫn chưa đủ?

Năm đó phụ thân còn suy đoán có phải là hắn trúng thuật pháp của Mộng Yểm tộc hay không. Bất quá nơi đây là Nhân cảnh, nếu hắn thật sự bị Mộng Yểm tộc thi triển thuật pháp, vả lại còn kéo dài hơn mười năm, vậy thì chắc chắn sớm đã bị cường giả Nhân cảnh phát hiện và giết chết.

Cho dù có gia hỏa nào của Mộng Yểm tộc xông vào Nhân cảnh, thì ắt hẳn đó cũng là vì tới đối phó với cường giả, ai đời tốn hơn mười năm chỉ để nguyền rủa trên thân một người bình thường, nếu thật có kẻ làm vậy, thế thì đối phương nhất định là tên ngớ ngẩn nhất trần đời!

"Đệt, đáng ghét!"

Tô Vũ chửi bậy một câu, cũng không biết tới lúc nào mới chấm dứt cơn ác mộng kéo dài cả chục năm này.

"Hình như cha đã từng nói, chỉ cần khai mở cửu khiếu, thăng cấp lên Thiên Quân cảnh thì bách bệnh bất xâm, âm tà bất xâm, nguyên khí tôi thể, khi đó đại khái liền sẽ kết thúc cơn ác mộng quái đản kia..."

Thời khắc này, Tô Vũ chỉ có thể gửi gắm hi vọng sau khi thăng cấp lên Thiên Quân cảnh xong, hắn sẽ không còn bị cơn ác mộng đó quấy nhiễu hằng đêm nữa.

Tô Vũ cứ thế miên man suy nghĩ, thời gian nhanh chóng trôi qua, trong chớp mắt, ngoài cửa sổ đã có ánh sáng hiện lên.

Trời sáng rồi!

...

Tô Vũ làm vệ sinh cá nhân, ăn nhẹ chút đồ còn thừa hôm qua rồi mau chóng cầm túi xách đi ra khỏi nhà.

Dưới lầu.

Một thiếu niên có mái tóc húi cua đã sớm đứng chờ sẵn, trông thấy hắn đi xuống thì vội vàng hô: "A Vũ, ta nghe cha ta nói, hôm qua Tô bá bá..."

"Ừm."

Tô Vũ không đợi hắn nói xong liền lên tiếng.

Tóc húi cua hơi sốt ruột, "Tô bá bá làm gì vậy, y có tuổi như vậy rồi, lúc này mà ra Chư Thiên chiến trường thì không phải là đang đi tìm..."

Nói đến đây, thiếu niên tóc húi cua lập tức ý thức khựng lại.

Cậu ta muốn nói Tô Long làm thế chẳng khác nào tự đi tìm đường chết, tuy rằng tóc húi cua cảm thấy đây là sự thật, nhưng hiển nhiên lời lẽ như vậy không thể nói ngay trước mặt Tô Vũ được.

"Y muốn đi, ta cũng không ngăn được."

Tô Vũ gượng gạo cười: "Lại nói, Chư Thiên chiến trường có mấy trăm vạn tướng sĩ, còn có rất nhiều cường giả Nhân tộc tọa trấn, cũng không dễ dàng xảy ra chuyện."

"Ta biết, nhưng Tô bá bá mới chỉ là... Thiên Quân cảnh mà thôi!"

Tóc húi cua so với Tô Vũ còn thiếu điều lo lắng hơn, "Thiên Quân cảnh hiển nhiên rất lợi hại so với chúng ta, nhưng cảnh giới này ắt hẳn là thực lực yếu nhất ở trên Chư Thiên chiến trường."

"Ta biết."

"A Vũ, sao ngươi không sốt ruột gì hết vậy?"

Tóc húi cua quả thật cảm thấy rất ngạc nhiên, nếu đổi lại thành cậu ta thì hẳn đã sớm khóc nháo một trận rồi.

"Sốt ruột thì có ích gì không?"

Tô Vũ bất đắc dĩ nói, cha hắn đi cũng đã đi rồi, lúc này mà có gấp gáp lo lắng như thế nào đi nữa thì cũng là chuyện vô bổ.

"Mau đến trường thôi, đừng nói nhảm nữa."

"Đến trường?" Tóc húi cua kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi vẫn còn tâm trạng đi học?"

Tô Vũ nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn đến nỗi khiến tóc húi cua cũng thấy có chút ngượng ngùng.

"Nói nhảm, ta không đến trường chẳng lẽ ở nhà đợi, ngày ngày gạt lệ, chờ tin dữ từ tiền tuyến truyền về hay sao?"

"Đi, mau đi tới trường thôi! Ta còn phải đi báo danh nữa."

"Ngươi nói gì vậy?” Trần Hạo ngạc nhiên hỏi hắn: "Tuần trước ta và ngươi đã điền xong xuôi mục tiêu báo danh, ngươi quên rồi sao?"

"Không quên, nhưng lần trước ta dự định sẽ thi vào Văn Minh học phủ, bây giờ thì ta đổi ý rồi, ta muốn đăng ký Chiến Tranh học phủ."

Trần Hạo ngây ngẩn cả người, Chiến Tranh học phủ?

"Ngươi..."

"Đi!"

Tô Vũ không cho cậu ta cơ hội nói nhảm nữa, suốt cả đêm hôm qua hắn đã suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng vẫn quyết định lựa chọn Chiến Tranh học phủ, chừng nào thi rớt rồi hẵng tính đường khác.

...

Nam Nguyên trung đẳng học phủ.

Phòng ghi danh.

Lão sư phụ trách việc đăng ký tra xét tư liệu một lúc, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Tô Vũ, không phải ngươi đã báo danh sát hạch vào Văn Minh học phủ hay sao? Trình độ Vạn Tộc ngữ của ngươi ít nhiều cũng là số một số hai ở Nam Nguyên chúng ta, cho dù là Đại Hạ Văn Minh học phủ cũng là mười phần chắc chín, tại sao lại quyết định đăng ký thêm Chiến Tranh học phủ làm gì?"

Dưới tình huống bình thường, học viên lựa chọn ghi danh hai đại hệ thống là vì trình độ tương đối kém cỏi, tự ý thức bản thân chưa nắm chắc việc thi đỗ vào một bên nào, cho nên mới đành thi cả hai đề phòng may rủi.

Nhưng Tô Vũ không phải là người như thế, ông biết hắn là kẻ có đầu óc, trình độ Vạn Tộc ngữ rất khá, dù cho học phủ nổi danh nhất Đại Hạ phủ như Văn Minh thì cũng sẽ mở rộng cửa lớn đối với hắn.

Nếu không phải là như thế, trước khi rời đi, Tô Long cũng sẽ không chắc chắn nhi tử có thể thi đậu, còn cố ý dặn dò tới lui bảo Tô Vũ nhất định phải gửi thư qua cho y xem.

Tô Vũ cũng không định giải thích rõ ràng với lão sư, chỉ đơn giản cười nói: "Lão sư, xem như ta phòng ngừa vạn nhất đi, mỗi người đều có quyền ghi danh vào hai đại hệ thống mà, cứ đặt nguyện vọng dự phòng dù sao cũng tốt hơn."

"Nói không sai, nhưng mà ta thật sự cảm thấy ngươi không cần phải làm thế, với trình độ của ngươi, thời điểm khảo hạch chỉ cần biểu hiện tốt một chút là được."

Nói tới đây, lão sư phụ trách việc đăng ký bỗng hạ thấp giọng, mỉm cười nói nhỏ với hắn: "Kỳ thật bên phía trường học chúng ta sớm đã đưa danh sách các học sinh có tiềm năng cao gửi qua bên bọn họ, mặc dù còn cần phải sát hạch, thế nhưng trên thực tế thì coi như các cao đẳng học phủ trong Đại Hạ phủ này đều có hồ sơ của các ngươi, nói xui một chút thì lúc khảo hạch dù làm không tốt, đối phương cũng có thể cho các ngươi cơ hội thứ hai."

Lời này vừa nói ra, Trần Hạo đứng một bên liền không khỏi cảm thấy hâm mộ, nhịn không được dò hỏi: "Lão sư, có tên ta trong danh sách không?"

Lão sư quét mắt nhìn cậu ta một cái, đoạn ha hả cười đáp: "Có chứ, đã lập hồ sơ có tên ngươi cho bên Nội Vụ học phủ."

Sắc mặt Trần Hạo sụp đổ rồi.

Nội Vụ học phủ!

Tứ đại học phủ của Đại Hạ bao gồm: Chiến Tranh, Văn Minh, Nghiên Cứu Khoa Học, Nội Vụ.

Khái niệm nghiên cứu sinh hoạt của bên nội vụ rất đa dạng, ví dụ như hơi tu, đầu bếp, lái xe, hành chính, giải trí... đều tính là trực thuộc hệ thống của nội vụ.

Chiến Tranh học phủ bồi dưỡng cường giả.

Văn Minh học phủ đào tạo thiên tài giải mã văn minh của vạn tộc.

Nghiên Cứu Khoa Học học phủ cho ra lò những nhà nghiên cứu chuyên phát minh binh khí, đan dược.

Còn Nội Vụ học phủ...

Đối với học sinh bọn họ mà nói, chỉ khi không có lựa chọn nào khác thì mới đành phải ghi danh vào đó.

Lão sư cũng không để ý tới tâm tình của Trần Hạo, ông hướng dẫn Tô Vũ làm thủ tục đăng ký xong bèn cười bảo: "Tốt nhất là ngươi vẫn nên dành đa phần tinh lực vào Văn Minh học phủ. Trong khoảng thời gian sắp tới, cố gắng trau dồi thêm khả năng Vạn Tộc ngữ, về sau chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều cho ngươi. Với lại cũng đừng có gấp gáp việc tu luyện, sau này tới Văn Minh học phủ, chỉ cần tu luyện tới Thiên Quân cảnh là đủ rồi, trăm bệnh không sinh là được."

Văn Minh học phủ không truy cầu chiến lực cao cường, vốn dĩ rất thích hợp với người thiên về đầu óc như Tô Vũ hơn, vị lão sư này khuyên nhủ như thế cũng là vì ông thật lòng quan tâm tới hắn.

Tô Vũ cười cười gật đầu, dù sao lão sư đây cũng là một mảnh hảo tâm.

Đáng tiếc hắn không thể làm như lời ông bảo, trong khoảng thời gian tới đây, hắn nhất định phải rèn giũa việc tu luyện của mình nhiều hơn mới kịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện