Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Bún Đậu Nước Mắm

Beta: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 30 ☆

Kiếm pháp

Đây là kiếm pháp của Thanh Hàn quan, Thanh Hàn kiếm pháp

—————

Ngày thứ hai, cuộc tỉ thí lại tiếp tục.

Cố Tam ngồi trên đài, đầu ngón tay đặt lên Phần Cầm.

Trên đầu gối y có một con mèo mun đang nằm sấp, cái đuôi khẽ ve vẩy. Luôn luôn có một ngọn lửa vô hình, thiêu đốt khí tức xung quanh nó. Cố Tam tựa vào ghế, quan sát bên dưới đang thi đấu.

Trận Trúc Cơ cuối cùng, Trình Chu phải lên đài, như ma xui quỷ khiến mà ngẩng đầu nhìn.

Nhìn thấy Cố Tam Thanh cười như không cười mà nhìn hắn.

Phía xa xa.

Tuyết bào băng quan, hoa mai đỏ thắm.

Trình Chu hơi ngạc nhiên, thị giác của Trúc Cơ Kỳ không tệ, hắn nhìn thấy một con mèo mun ngồi trên đùi y, hình như đang nhe răng với mình?

Cố Tam im lặng xem Trình Chu so đấu, trong đầu thoáng qua đủ loại cách để áp chế hắn. Tay y như có như không vuốt lông mèo mun là Vân Trường Ly biến thành, trong lòng âm thầm suy tư, xem bước kế tiếp nên làm thế nào.

Sau bí cảnh địa cung là cuộc tỉ thí của các huyền môn, mười lăm năm sau cuộc so đấu đó, là bách kiếm trủng* ngàn năm mở một lần, tất cả tu sĩ trên Kim Đan đều có thể tham gia. Mười lăm năm Kim Đan sao, ở trong huyền môn, cũng được tính là rất nhanh.

(*) Trủng là mộ, dịch thô là ngôi mộ trăm kiếm.

Trình Chu ra sân.

Hắn có dáng người cao lớn, mày kiếm, mắt sáng như sao, lúc không cười, trời sinh khí chất cường tráng tựa núi non.

Cố Tam yên lặng xem người tỉ thí với hắn, cười, trong lòng cảm thán một câu, quả nhiên mà, cái số đỏ này, thật không hổ là nam chính.

Đệ tử Trúc Cơ mạnh nhất thế hệ này, con cháu dòng chính Cố gia, chắt trai của Cố Tử Thanh – Cố Thanh Thu.

Cố Thanh Thu một thân tuyết bào mai đỏ, lưng đeo trường kiếm, thi lễ nói, "Đệ tử Thanh Hàn Quan Cố Thanh Thu, có lễ."

Vừa mới dứt lời, bên dưới đã có người xì xào bàn tán, "Cố Thanh Thu? Cố gia lại cho một con cháu có tự Thanh xuất chiến?"

"Người này ăn phải cái gì mà xui vậy, rút thăm được người Cố gia?"

Trình Chu không bị ảnh hưởng chút nào, đáp lễ nói, "Đệ tử Thừa Thiên phái Trình Chu, có lễ."

Cố Thanh Thu vốn chưa từng nghe thấy tên môn phái này, nhưng vẫn ôn hòa cười nói, "Trình huynh, mời."

"Mời."

Trường kiếm xuất vỏ, khí thế bức người.

Kiếm của Cố Thanh Thu tên là Thùy Bạch, vừa rời vỏ là biến hóa đa dạng, ảo ảnh trùng trùng. Thời điểm xuất chiêu, kiếm quang lưu chuyển, mang theo khí thế băng lạnh đặc biệt của Thanh Hàn kiếm pháp, lại vẫn phác họa được ra hồng trần náo nhiệt phồn hoa.

Trình Chu cũng rút kiếm ra.

Kiếm pháp của hắn rất cổ quái, rời rạc, động tác đã dư thừa nhiều lại còn cứng nhắc, nhưng lại có thể ngăn chặn rất tốt mấy kiếm của Cố Thanh Thu.

Người bên dưới ríu rít cười đùa động tác của Trình Chu, Cố Thanh Thu thì ngược lại, đáy mắt cả kinh, nhìn thẳng hắn.

Cố Tam cười không nói, Vân Trường Ly nhích lại gần ngực y, cái đuôi nhỏ vung một vòng.

Sau mấy hiệp, Trình Chu đã có chút mất sức, nhưng vẫn vững vàng chặn lại tất cả thế công của Cố Thanh Thu.

Tiếng cười nhạo bên dưới nhỏ dần, một trưởng lão bên cạnh thấp giọng nói, "Tiểu tử này, cũng không tệ."

Một trưởng lão khác thở dài nói, "Thanh Thu chắc không giữ được bình tĩnh rồi."

Tiểu tử này là đệ tử thân truyền đầu tiên Quý Dao thu nhận, điệu bộ cậu rất giống sư phụ, ôn hòa thủ lễ, nhưng thực tế tính khí hơi nóng nảy, cái cậu thiếu nhất lại là kiên nhẫn.

Đúng như dự đoán, Cố Thanh Thu thấy thể lực Trình Chu dần dần yếu đi, nhất thời kiếm pháp nhanh hơn, mắt thường khó thấy.

Giống như hồng trần biến ảo, vạn kiếm tru tâm.

Cố Tam cười nói, "Hãy còn sớm lắm."

Trình Chu không biết dùng khẩu quyết gì, lập tức thoát khỏi tâm kiếm trận, trở tay vung một kiếm.

Phá giải được chiêu thức của Cố Thanh Thu.

Mấy trưởng lão Thanh Hàn Quan xung quanh Cố Tam, chợt đồng loạt đứng lên.

Những đại tiên môn chung quanh, cũng cau mày đưa mắt nhìn hắn.

Cố Tam vẫn ngồi như cũ, cười nhẹ vuốt lông cho Vân Trường Ly, con ngươi lạnh như băng.

Cuối cùng y cũng biết, Trình Chu ở trong sách, vì sao lại kết thù với Thanh Hàn Quan rồi.

Một kiếm kia, Trình Chu đâm đến quá nhanh, bỏ đi những động tác dư thừa cổ quái.

Mặc dù chỉ là một kiếm, nhưng cũng đủ để các trưởng lão nhiều năm thấm nhuần đạo nhìn ra.

Thanh Hàn kiếm pháp.

Đây là kiếm pháp của Thanh Hàn quan, Thanh Hàn kiếm pháp.

Cố Thanh Thu sơ sẩy, Trình Chu lại thắng hiểm.

Mọi người bên dưới bỗng xôn xao.

Cả hai người đều chồng chất vết thương, Cố Thanh Thu ngã xuống đất, hộc ra một ngụm máu. Trình Chu nặng nề thở hổn hển hai cái, cầm kiếm chống, rốt cuộc vẫn chưa ngã xuống.

"Thừa Thiên phái Trình Chu thắng!"

Cuộc so đấu của Trúc Cơ kết thúc, người thắng cuối cùng, lại là một đệ tử tiểu môn vô danh.

Lồng phòng ngự vừa mở ra, đã có mấy trưởng lão vội vàng muốn đi xuống, nhưng đều ngừng lại, nhìn Cố Tam Thanh một chút.

Cố Tam để mèo nằm lên vai, đứng lên.

"Sư huynh, huynh không sao chứ? Sư huynh!" Một tiểu cô nương yêu kiều chạy tới võ đài, rơi lệ nhìn Trình Chu, Trình Chu thở hổn hển vẫy tay.

Bỗng nhiên ánh mắt hắn dao động, ngước lên nhìn.

Chỗ ngồi cao cao tại thượng của Thanh Hàn quan, không một bóng người.

Chớp mắt, trên khán đài im lặng.

Trên võ đài bỗng xuất hiện một người, tóc đen băng quan, tuyết bào mai đỏ.

Trình Chu bỗng ngẩn ngơ, lúc hắn thấy Cố Tam Thanh, có lẽ là cách nhau quá xa, hoặc là bốn phía quá mờ mịt, chưa bao giờ hắn nghĩ người này lúc nhìn gần, lại đẹp như vậy.

Trước kia Trình Chu không đọc nhiều sách, thật sự không biết hình dung vẻ đẹp này như thế nào.

Lúc y cười, con ngươi lại rất lạnh, giống như sương giá, khóe môi cong cong, tuấn tú vô cùng.

Mang trường kiếm, ôm cổ cầm, dưới đáy mắt là hồng trần đảo điên, phồn vinh biến ảo.

Tuyết trắng tại nhân gian.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện