Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 50 ☆
Vĩ thanh
Đôi ta gặp nhau đã là phúc tam sinh, chỉ nguyện mong đời này cùng quân bạc đầu
—————
"Gì cơ!"
Tống Thanh Hàn gần như giận đến run cả giọng, "Cố Tam Thanh."
Cố Tam lại ha ha cười to.
Băng quan rơi xuống, tóc đen vẩy mực.
Y lạnh lùng nhìn chưởng môn, "Chưởng môn sư tôn. Ngài làm gì có tư cách quản ta đâu..."
"Ngài không muốn nhìn Cố gia, ngài cũng muốn diệt trừ ta..."
"Hôm nay ta đã khó có thể bước lên con đường thành tiên, vẫn chưa đủ sao?"
"Mượn đao giết người, diệt trừ ông nội ta; bày mưu đặt kế, bức chết gia chủ. Tam Thanh biết, Tam Thanh biết hết đấy..."
"Ngươi tưởng ta không biết, người đứng sau lưng tên Trình Chu này là ai ư? Hắn chỉ là một con cháu hạ thế giới, sao có thể trộm có được Thanh Hàn Quan kiếm pháp? Còn không phải là bởi vì... ngươi sao! Ta không dám viết điều này trong thư, chỉ sợ ngươi sẽ bắt đầu chặn lại. Hôm nay, có các chưởng môn khắp cửu châu tụ tập ở đây, ngươi có dám nhận!"
Gân xanh Tống Thanh Hàn nổi lên, "Ăn nói bậy bạ, ngậm máu phun người!"
Cố Tam chợt lướt lại gần, cười nhẹ một tiếng giễu cợt, "Sư phụ tốt của ta, ta khuyên ngươi đừng cản ta nữa. Cố gia đang nằm trong tay ta, cơ quan Thanh Hàn điện ta đã kiểm soát toàn bộ. Ta không thể trở thành tiên, nhưng vẫn có cách để cắt miếng bánh Thanh Hàn Quan này ra đấy."
Vành mắt Tống Thanh Hàn đã gần như nứt ra.
Cố Tam lại mở miệng, từng câu từng chữ, tiếng như than khóc, "Nợ mạng, mạng vẫn còn; xa tình, tình đã hết. Cuộc đời này, ta và Thanh Hàn Quan, hết duyên tại đây!"
"Ngươi đã cấu kết với ngoại giới, vũng nước đục này, Cố Tam Thanh không muốn nhảy xuống!"
Tống Thanh Hàn thở hổn hển.
Mọi thứ hỗn loạn.
Mọi người không hiểu rõ chân tướng, bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.
Ồn ào huyên náo, tranh cãi không ngừng.
Vân Thiên Phàm kéo Trình Chu sang một bên.
Hai người phức tạp nhìn Cố Tam.
Nhưng Cố Tam chỉ cười lớn.
Y nói, "Đi!"
Đẩy cửa điện ra, phía sau là âm thanh hổn hển của Tống Thanh Hàn, "Ngăn chúng lại cho ta!"
Nhưng mà, tất cả những thứ này xảy đến quá nhanh.
Trận pháp hộ tông bị Cố Tam cưỡng ép đóng lại, tất cả trưởng lão hoàn toàn bị nhốt.
Các đại đệ tử ngăn chặn chưởng môn tiểu phái nhân lúc cháy nhà hôi của còn chưa xong, sao còn cản Cố Tam được.
Họ lao thẳng một đường.
Rốt cuộc cũng ra khỏi Thanh Hàn Quan.
Cố Tam tháo dây thừng đang trói Trình Chu ra.
Vân Thiên Phàm nói một tiếng cáo từ.
Đằng sau có truy binh, mọi người cũng không nói chuyện nữa, mỗi người một ngả.
Chỉ có Trình Chu vẫn chưa hiểu tình huống, nhưng lại nói, "Đa tạ."
Cố Tam cười cợt.
Nhân gian đã vào cuối xuân, sắp tới đầu hè.
Hồng trần ấm nóng.
Không thấy tiên đồ.
Cuộc đời này đã chồng chất vết thương do làm nhiều điều ác, lại vẫn muốn cất bước cạnh quân trọn đời.
Có lẽ kiếp sau sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, hoặc có lẽ hồn phi phách tán không bao giờ siêu sinh.
Nhưng mà, có sao đâu.
Cố Tam nắm lấy tay Vân Trường Ly.
Phần Cầm tấu lửa, Vấn Trần tiêu dao.
Đường dài thong thả, đêm dài Bất Quy.
"Đừng dừng lại! Đi mau!"
Sau lưng vẫn còn tiếng huyên náo vang lên.
Nhưng mà, không sao, không sao cả rồi.
Non xanh nước biếc, trời đất bao la.
Y tự do rồi.
Đôi ta gặp nhau đã là phúc tam sinh, chỉ nguyện mong đời này cùng quân bạc đầu.
Trăng thanh gió mát, đóa hoa dưới nước lạnh.
Nhìn trời đất rộng lớn như thế,
Mà không cầu được góc nhỏ như vậy.
———————————————
Editor có lời muốn nói: AAAAAA tớ kích động quá, hoàn chính văn rồi HE rồi!!!!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhóm tớ trong thời gian vừa qua nhaaaa. Bây giờ sẽ đến PN, chắc là mai tớ sẽ edit hoàn hết luôn nhé. Bây giờ thì nghỉ đã, gõ suốt mấy tiếng rồi uwu
Editor: Tiểu Trùng – Emily
☆ Chương 50 ☆
Vĩ thanh
Đôi ta gặp nhau đã là phúc tam sinh, chỉ nguyện mong đời này cùng quân bạc đầu
—————
"Gì cơ!"
Tống Thanh Hàn gần như giận đến run cả giọng, "Cố Tam Thanh."
Cố Tam lại ha ha cười to.
Băng quan rơi xuống, tóc đen vẩy mực.
Y lạnh lùng nhìn chưởng môn, "Chưởng môn sư tôn. Ngài làm gì có tư cách quản ta đâu..."
"Ngài không muốn nhìn Cố gia, ngài cũng muốn diệt trừ ta..."
"Hôm nay ta đã khó có thể bước lên con đường thành tiên, vẫn chưa đủ sao?"
"Mượn đao giết người, diệt trừ ông nội ta; bày mưu đặt kế, bức chết gia chủ. Tam Thanh biết, Tam Thanh biết hết đấy..."
"Ngươi tưởng ta không biết, người đứng sau lưng tên Trình Chu này là ai ư? Hắn chỉ là một con cháu hạ thế giới, sao có thể trộm có được Thanh Hàn Quan kiếm pháp? Còn không phải là bởi vì... ngươi sao! Ta không dám viết điều này trong thư, chỉ sợ ngươi sẽ bắt đầu chặn lại. Hôm nay, có các chưởng môn khắp cửu châu tụ tập ở đây, ngươi có dám nhận!"
Gân xanh Tống Thanh Hàn nổi lên, "Ăn nói bậy bạ, ngậm máu phun người!"
Cố Tam chợt lướt lại gần, cười nhẹ một tiếng giễu cợt, "Sư phụ tốt của ta, ta khuyên ngươi đừng cản ta nữa. Cố gia đang nằm trong tay ta, cơ quan Thanh Hàn điện ta đã kiểm soát toàn bộ. Ta không thể trở thành tiên, nhưng vẫn có cách để cắt miếng bánh Thanh Hàn Quan này ra đấy."
Vành mắt Tống Thanh Hàn đã gần như nứt ra.
Cố Tam lại mở miệng, từng câu từng chữ, tiếng như than khóc, "Nợ mạng, mạng vẫn còn; xa tình, tình đã hết. Cuộc đời này, ta và Thanh Hàn Quan, hết duyên tại đây!"
"Ngươi đã cấu kết với ngoại giới, vũng nước đục này, Cố Tam Thanh không muốn nhảy xuống!"
Tống Thanh Hàn thở hổn hển.
Mọi thứ hỗn loạn.
Mọi người không hiểu rõ chân tướng, bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.
Ồn ào huyên náo, tranh cãi không ngừng.
Vân Thiên Phàm kéo Trình Chu sang một bên.
Hai người phức tạp nhìn Cố Tam.
Nhưng Cố Tam chỉ cười lớn.
Y nói, "Đi!"
Đẩy cửa điện ra, phía sau là âm thanh hổn hển của Tống Thanh Hàn, "Ngăn chúng lại cho ta!"
Nhưng mà, tất cả những thứ này xảy đến quá nhanh.
Trận pháp hộ tông bị Cố Tam cưỡng ép đóng lại, tất cả trưởng lão hoàn toàn bị nhốt.
Các đại đệ tử ngăn chặn chưởng môn tiểu phái nhân lúc cháy nhà hôi của còn chưa xong, sao còn cản Cố Tam được.
Họ lao thẳng một đường.
Rốt cuộc cũng ra khỏi Thanh Hàn Quan.
Cố Tam tháo dây thừng đang trói Trình Chu ra.
Vân Thiên Phàm nói một tiếng cáo từ.
Đằng sau có truy binh, mọi người cũng không nói chuyện nữa, mỗi người một ngả.
Chỉ có Trình Chu vẫn chưa hiểu tình huống, nhưng lại nói, "Đa tạ."
Cố Tam cười cợt.
Nhân gian đã vào cuối xuân, sắp tới đầu hè.
Hồng trần ấm nóng.
Không thấy tiên đồ.
Cuộc đời này đã chồng chất vết thương do làm nhiều điều ác, lại vẫn muốn cất bước cạnh quân trọn đời.
Có lẽ kiếp sau sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, hoặc có lẽ hồn phi phách tán không bao giờ siêu sinh.
Nhưng mà, có sao đâu.
Cố Tam nắm lấy tay Vân Trường Ly.
Phần Cầm tấu lửa, Vấn Trần tiêu dao.
Đường dài thong thả, đêm dài Bất Quy.
"Đừng dừng lại! Đi mau!"
Sau lưng vẫn còn tiếng huyên náo vang lên.
Nhưng mà, không sao, không sao cả rồi.
Non xanh nước biếc, trời đất bao la.
Y tự do rồi.
Đôi ta gặp nhau đã là phúc tam sinh, chỉ nguyện mong đời này cùng quân bạc đầu.
Trăng thanh gió mát, đóa hoa dưới nước lạnh.
Nhìn trời đất rộng lớn như thế,
Mà không cầu được góc nhỏ như vậy.
———————————————
Editor có lời muốn nói: AAAAAA tớ kích động quá, hoàn chính văn rồi HE rồi!!!!! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhóm tớ trong thời gian vừa qua nhaaaa. Bây giờ sẽ đến PN, chắc là mai tớ sẽ edit hoàn hết luôn nhé. Bây giờ thì nghỉ đã, gõ suốt mấy tiếng rồi uwu
Danh sách chương