Hoắc Quang mở tiệc chiêu đãi hiền lương, Lưu Phất Lăng đêm tối giá
lâm Hoắc phủ, lại có thêm một sự kiện thích khách chẳng ai hiểu rõ tại
sao, do đó lại làm cho những nghi kỵ của tam đại quyền thần đột nhiên
nổi lên mặt nước.
Hoắc Quang vẫn tích cực đề cử trọng dụng người thân cận Hoắc thị, đối với những người mà Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương chỉ định, yêu
cầu thường thường là nghĩ cách bác bỏ, hơn nữa có Lưu Phất Lăng biết
thời biết thế dẫn dắt, trong sự tranh đoạt quyền lực triều đình, Hoắc
Quang dần dần có xu thế áp đảo so với Thượng Quan Kiệt.
Từng phò tá từ khi Hán Vũ Đế tại vị, chức quan của Thượng Quan Kiệt vốn cao hơn Hoắc Quang, ông ta đối với việc Vệ Thái tử bị phế, Lưu Phất Lăng tuổi nhỏ xưng đế càng lập nhiều công lao to lớn, đương kim hoàng hậu lại là cháu gái của ông ta, Thượng Quan Kiệt vẫn luôn thấy mình là người có công lao lớn nhất trong tam đại quyền thần, ông ta mới chính là người Lưu Phất Lăng phải nể trọng nhất, trở thành người có quyền lực cao nhất.
Khi Ấu đế mới vừa đăng cơ, trong lúc Yến vương và Quảng Lăng vương âm thầm tìm sự ủng hộ, bao gồm cả Thừa tướng trong Tam công Cửu khanh đều từng nghi ngờ, Tiên đế tại sao lại lựa chọn bốn người cũng không có thực quyền làm người để ủy thác. Vì bảo vệ quyền lợi, cũng là bảo vệ tánh mạng của bọn họ, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trong lòng hiểu rõ, ngầm liên thủ đối phó toàn bộ những người trong triều đình có nghị luận khác thường về bọn họ, hai người trở thành mạc nghịch chi giao*, sau lại còn kết thành thông gia.
*Mạc nghịch chi giao: bạn bè thân thiết, tâm đầu ý hợp.
Cho tới nay, Hoắc Quang đều đối với Thượng Quan Kiệt vô cùng kính trọng, mọi chuyện đều có thương có lượng với Thượng Quan Kiệt, thậm chí khi có đại sự trong triều cần quyết định, Hoắc Quang sẽ mời Thượng Quan Kiệt thay mặt ra quyết định, nhưng từ khi một đám địch nhân đã ngã xuống, tiểu hoàng đế ngày một trưởng thành, tình thế dần dần trở nên biến hóa.
Có lẽ từ việc chọn người làm hoàng hậu bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Con gái nhỏ của Thượng Quan Kiệt là Thượng Quan Lan, con gái Hoắc Quang là Hoắc Thành Quân kỳ thật mới tuổi tác xứng đôi cùng Lưu Phất Lăng. Mà khi Thượng Quan Kiệt đang muốn đưa Thượng Quan Lan tiến cung, đã bị một thế lực âm thầm ngăn cản kịch liệt. Bất đắc dĩ ông ta chỉ có thể lựa chọn để cho cháu gái Thượng Quan Tiểu Muội tiến cung, Hoắc Quang lại lấy cớ Tiểu Muội tuổi quá nhỏ, không tương xứng với hoàng thượng đến ngăn cản.
Nguyên nhân thực tế thế nào? Cho dù Tiểu Muội là cháu ngoại của Hoắc Quang, nhưng họ của Tiểu Muội là Thượng Quan, không phải Hoắc.
Nhưng thời điểm đó Hoắc Quang vẫn không thể hoàn toàn tương đấu với Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương ở phía sau như hổ rình mồi, cũng định ra chọn người tiến cung, thỉnh cầu trưởng công chúa. Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi!
Tiểu Muội dù sao cũng có huyết thống của Hoắc gia, sau khi cả hai cân nhắc, Hoắc Quang cuối cùng thỏa hiệp, liên thủ cùng Thượng Quan Kiệt chèn ép Tang Hoằng Dương, đưa Tiểu Muội vào cung làm hoàng hậu. Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang có Tiểu Muội ở phía sau cũng ngày càng thăng quan tiến chức một cách hợp lý.
Bề ngoài, Thượng Quan thị và Hoắc thị cùng hưởng vinh quang thịnh cực. Mâu thuẫn lại là một bóng ma quyền lực âm thầm mọc rể nẩy mầm, khỏe mạnh trưởng thành. Hoặc là mâu thuẫn vốn vẫn tồn tại, chỉ là trước kia che giấu quá tốt.
Thượng Quan Kiệt từng đối với việc Câu Dặc phu nhân vào cung được sủng ái lập được công lớn, Thượng Quan thị và Câu Dặc phu nhân* vẫn quan hệ rất tốt, bởi vậy hoàng đế khi còn nhỏ có thân cận với Thượng Quan Kiệt, nhưng khi tuổi càng lớn, lại càng ngày càng thân cận với Hoắc Quang.
*Câu Dặc phu nhân là mẹ của Phất Lăng.
Hoàng thượng có thể khinh xa giản tòng* giá lâm Hoắc phủ, có thể thấy được tín nhiệm đối với Hoắc Quang. Ý đồ của hoàng thượng đã thực rõ ràng, ngày sau sẽ trọng dụng chính là Hoắc Quang và phái hiền lương mà không phải Thượng Quan thị và phái tướng sĩ.
*Khinh xa giản tong: xe nhẹ ít tùy tùng, thị vệ bảo hộ, ý nói vô cùng đơn giản, không hề phô trương.
Trong lòng Thượng Quan Kiệt hẳn là đã rất rõ ràng, cho đến hôm nay, Thượng Quan thị và Hoắc thị tuyệt đối không có khả năng tiếp tục chia xẻ quyền lợi. Không phải gió Đông áp đảo gió Tây, thì là gió Tây áp đảo gió Đông(1).
Mà nhóm Vân Ca, Đại công tử bốn người đánh bậy đánh bạ làm ra "sự kiện thích khách" lại khiến cho mâu thuẫn càng sâu.
Hoắc Quang chắc chắn hoài nghi là hai người còn lại âm thầm hãm hại ông ta, mục đích đương nhiên không phải ám sát hoàng thượng, mà là làm cho hoàng thượng hoài nghi ông ta, dần dần xa cách ông ta.
Thượng Quan Kiệt giả dối đa nghi nhất định sẽ hoài nghi vì sao việc này lại phát sinh ở Hoắc phủ? Thậm chí không còn sớm không muộn, phát sinh ngay sau khi ông ta tới? Thậm chí hoài nghi nước cờ này là nhắm vào ông ta, nói không chừng gia nô Hoắc phủ ngầm truyền tin tức cho ông ta căn bản là người Hoắc Quang thiết lập quanh ông ta.
Lão già Tang Hoằng Dương này thật ra có chút kỳ lạ, đêm đó tựa hồ không ngại che giấu bản thân, cũng muốn bảo vệ an toàn cho hoàng thượng. Đối với Đại công tử mà nói, bởi vì đã biết đích xác chân tướng của thích khách, cho nên thực sự đối với Tang Hoằng Dương sinh vài phần kính trọng, người này tuy là quyền thần, nhưng tuyệt không phải nịnh thần. Nhưng đối với người không biết chân tướng thích khách, lại khó tránh khỏi hoài nghi sao lá gan ông ta lớn như thế, chẳng lẽ là bởi vì thích khách có liên quan với ông ta? Ông ta mượn cơ hội biểu lộ lòng trung? Tuy rằng trông mong chính là sói hổ tranh đấu, nhưng chỉ sợ hổ đuổi được sói đi rồi, hoặc sói đuổi được hổ đi rồi, lại độc tọa trên đỉnh núi. Nếu nhất định phải lựa chọn một bên thắng, khẳng định Tiểu Giác hi vọng là Hoắc Quang thắng.
Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng thân cận đối với Hoắc Quang có mấy phần chân thực? Hoặc hết thảy cũng chỉ là thủ đoạn để mâu thuẫn của Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trở nên gay gắt? Thậm chí hoàng thượng nhìn như nhất thời nảy ra ý định đêm khuya giá lâm Hoắc phủ, chỉ sợ cũng là cố ý giá lâm.
Đường đường là thiên tử, lại khinh xa giản tòng, đêm khuya giá lâm phủ đệ của thần tử, chẳng lẽ không đúng thể hiện rõ đối với thần tử cực độ tín nhiệm thân cận? Cùng lương thần thưởng trăng nói chuyện, chỉ bảo chuyện giang sơn, là giai thoại về thánh quân lương thần! Thượng Quan Kiệt đối mặt với cục diện thế này, sẽ lựa chọn không hành động sao?
Nhưng Hoắc Quang thực sự sẽ tin là hoàng thượng đối với ông ta thân cận và tín nhiệm sao? Tang Hoằng Dương lại cất giấu những tâm tư thế nào? Thật sự là đau đầu!
Không nghĩ nữa! Đại công tử trở mình, nhắm cả hai mắt lại. Hồng Y thấy hắn đang ngủ, nhẹ nhàng buông màn, bước ra khỏi phòng.
Chú thích:
(1): Câu nói trên xuất phát từ "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần, hồi thứ 82, câu "Nhưng phàm là việc trong gia đình, không phải gió Đông át đi gió Tây, thì chính là gió Tây át mất gió Đông", nguyên chỉ hai phía đối lập trong gia đình, ắt có một phía sẽ chiếm vị thế áp đảo. Về sau thành ngữ "gió Đông át gió Tây" thường được dùng với ngụ ý chính nghĩa áp đảo thế lực tà ác.
Thân thể Vân Ca vốn là rất khỏe, y thuật của Mạnh Giác lại không tồi, hơn nữa có Hứa Bình Quân và Hồng Y chăm sóc, thân thể Vân Ca khỏe lại thật sự rất nhanh. Nhưng hiếm có cơ hội nhàn hạ, nàng dứt khoát lấy cớ bị bệnh phóng đại để mình nghỉ ngơi. Thường thúc dù rằng vô cùng yêu tiền, nhưng cũng không có thể bức người bệnh kiếm tiền cho ông ta.
Vân Ca tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa thoải mái, trong phòng lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, tinh nghịch họa ra một bức tranh vô cùng khác biệt ở trên tấm mành.
Hồng Y đang ở dưới tàng cây hòe trong sân tết một sợi dây, cũng không thấy bóng dáng Đại công tử đâu. Vân Ca đi đến bên cạnh Hồng Y ngồi xuống, "Đại công tử đâu?"
Hồng Y chỉ chỉ trong phòng, làm một tư thế đang ngủ, nhìn Vân Ca nhoẻn cười, rồi lại cúi đầu chuyên tâm làm việc. Tay Hồng Y vô cùng khéo léo, Vân Ca chỉ nhìn tay nàng ấy múa lượn, những sợi tơ màu xanh, màu đen đã bện thành một cành có đủ hoa đủ lá. Vân Ca nhớ tới trên người Đại công tử có đeo một mặc ngọc hợp hoan bội, nhìn thấy so với màu sắc hoa văn mà Hồng Y đang tết khá giống nhau, vừa vặn phối được với hợp hoan bội, "Hồng Y, tay tỷ thật vô cùng khéo léo, nữ công thêu thùa may vá gì đó, muội đều không biết làm chút nào."
Hồng Y cầm một cành cây, viết trên mặt đất: "Muội đang muốn làm thứ gì? Tỷ tết cho muội."
Vân Ca cũng nhặt một cành cây, nghĩ nghĩ, đại khái vẽ một hình dạng, "Muội từng thấy qua người ta đeo vật này, cảm thấy rất đẹp, cái này tết như thế nào?"
Hồng Y cười ngắm Vân Ca, gật gật đầu, lại lắc đầu, chỉ chỉ chỗ trái tim Vân Ca, viết xuống ba chữ, "Đồng tâm kết."
Vân Ca không hiểu rõ rốt cuộc Hồng Y nói là khó tết, hay nói là không khó tết, nhưng trong lòng nàng vốn tự hiểu rõ về phương diện này, vì thế cũng không hỏi lại.
Hồng Y chọn một đoạn tơ hồng, quấn lên tay Vân Ca, ý bảo Vân Ca tự mình tết. Vân Ca cũng không định học, nhưng thấy Hồng Y hăng hái bừng bừng, cự tuyệt thì không hay, chỉ có thể bắt đầu làm theo nàng ấy, "Hồng Y, muội muốn hỏi tỷ một việc."
Hồng Y cười gật gật đầu, ý bảo nàng hỏi, Vân Ca có hơi do dự: "Tỷ có biết rõ Mạnh Giác chứ?"
Hồng Y nhìn đồng tâm kết trong tay Vân Ca, lại nhìn nhìn Vân Ca muốn nói lại thôi, nghĩ đến Vân Ca trong lòng ngầm thích*, đồng tâm kết là tết cho Mạnh Giác, vẻ mặt vui sướng hướng Vân Ca dựng thẳng ngón cái, khen nàng có ánh mắt thật tốt.
*Nguyên văn là: phương tâm ám kết, về nghĩa của cả bốn từ này chắc mọi người đều hiểu rõ rồi, nhưng thực sự rất khó chuyển tải nghĩa được 100% nên mình tạm chuyển như trên, cái hay ở đây là phương tâm ám kết có từ kết, giống với từ kết trong đồng tâm kết, nên mình để chú thích thêm như vậy.
Vân Ca lại nghĩ rằng Hồng Y đang khen nàng tết đẹp, cười nói: "Quá khen! Làm sao có thể đẹp được như của tỷ, của tỷ mới vừa đẹp vừa tiện dùng, của muội miễn cưỡng có thể coi được, chỉ có thể dùng để chơi một chút thì được."
Hai gò má Hồng Y ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa vội vàng, quay sang Vân Ca khoa tay múa chân một hồi. Vân Ca đoán không ra ngôn ngữ bằng tay liên tiếp của nàng ấy, thấy vẻ mặt nàng ấy kích động, chỉ cảm thấy xót thương. Đại công tử mặc dù đối với Hồng Y không tồi, nhưng trong phủ Đại công tử nhất định không thể thiếu tranh đấu gay gắt, cuộc sống của Hồng Y chỉ sợ cũng không được tốt. Được người ta khen mấy câu về nữ công, nhưng lại kích động như thế, "Được rồi, Hồng Y, muội biết rồi, của tỷ tốt lắm, của muội cũng tốt lắm, đều tốt lắm."
Bàn tay ra hiệu của Hồng Y chợt ngừng lại, khuôn mặt ngầm mang vẻ bi thương, ngay cả tặng đồng tâm kết cũng đều không thể, nàng vội vàng giải thích rất nhiều về hành động vừa rồi. Quay sang Vân Ca, gương mặt nàng hiện ra một nét cười, chỉ chỉ đồng tâm kết, biểu thị nàng nhất định sẽ dạy cho Vân Ca làm đồng tâm kết đẹp nhất.
Vân Ca mỉm cười, vẫn chưa để ý, "Hồng Y, tỷ còn chưa trả lời câu hỏi của muội đâu! Tỷ có quen thân với Mạnh Giác không?"
Bàn tay Hồng Y đưa ra bằng khoảng độ cao của một đứa nhỏ khoảng chừng mười một mười hai tuổi, biểu thị từ khi nàng cao chừng đó đã quen Mạnh Giác rồi, nàng thực biết rõ Mạnh Giác, Mạnh Giác tốt lắm.
Vân Ca yên lặng suy tư, tuổi Hồng Y và nàng xấp xỉ, nếu Hồng Y mười một mười hai tuổi, lúc đó Mạnh Giác hẳn là khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, "Hóa ra hai người là quen biết từ nhỏ. Chuyện là... Hồng Y. . . Không biết tỷ có biết chuyện Mạnh Giác... Mạnh Giác huynh ấy dùng bữa căn bản không nhận ra mùi vị của món ăn không?"
Bao gồm cả chua ngọt đắng cay, Mạnh Giác đúng là một loại cũng đều không nếm thấy được. Vân Ca trước kia chỉ đọc được ở trong sách có người không hề phân biệt được mọi vị, lúc ấy đã nghĩ, người như vậy ăn cái gì cũng giống như ăn sáp nến, cuộc sống còn gì là hứng thú? Nhưng không dự đoán được, có một ngày chính mình lại gặp phải một người như vậy.
Hồng Y khó hiểu nhìn Vân Ca, Vân Ca lập tức cười nói: "Không có gì, muội thuận miệng nói bừa thôi. Vì sao cái này lại gọi là đồng tâm kết. . ."
"Hồng Y, ta muốn uống trà không lạnh cũng không nóng." Đại công tử không biết khi nào đã đứng ở cửa, phân phó Hồng Y.
Hồng Y lập tức đứng lên, quay sang Vân Ca cười thật có lỗi, vội vàng chạy tới phòng bếp.
Vân Ca nhìn Đại công tử, "Ngươi có biết?"
Đại công tử vẫn đang mang theo một phần ý cười, tựa như cười lại tựa như không, "Ngươi đã phát giác ra bao lâu rồi?"
"Không lâu, sau khi thử qua vài lần, gần đây vừa mới xác nhận."
"Hắn đối với chuyện này giữ kín như bưng, ngươi tốt nhất làm như không biết. Từ khi ta quen biết hắn, hắn đã như vậy rồi. Nguyên nhân cụ thể, ta cũng không hoàn toàn rõ ràng. Dường như từ khi hắn còn nhỏ, hắn thấy mẫu thân chết thảm, đại khái bị kích động, nên xuất hiện căn bệnh này, đầu lưỡi không cảm nhận được mọi vị."
"Chết thảm?" Vân Ca lòng tràn đầy khiếp sợ.
Đại công tử cười nhìn Vân Ca, "Vân nha đầu, ngươi dự định gả cho Mạnh Giác sao?"
Vân Ca tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Đừng quên, ngươi hiện tại đang ở nhờ nhà ta, đắc tội với ta, sẽ đuổi ngươi ra khỏi cửa."
"Ngươi không dự định gả cho Mạnh Giác, hỏi thăm nhiều chuyện như vậy về gia đình người ta làm gì? Chuyện của hắn, ta chỉ nắm rõ một nửa, nửa còn lại không rõ ràng lắm, nếu ngươi muốn biết, trực tiếp đến hỏi hắn. Nhưng mà... " Đại công tử nắm tay Hồng Y, uống ngụm trà, dắt Hồng Y ra ngoài sân, "Nhưng mà ta đề nghị là cái gì cũng không nên hỏi. Mỗi người đều có một số chuyện, thầm muốn quên, thầm muốn chôn sâu, hà cớ gì nhất định phải đem những chuyện năm xưa như hạt kê đã thối rữa đó đào bới lên chứ?"
Đại công tử nghĩ nàng là loại người nào? Vân Ca nhìn theo bóng dáng Đại công tử dứ dứ nắm tay. Nàng cùng lắm là muốn biết nguyên nhân Mạnh Giác không có vị giác, để xem có thể chữa khỏi hay không, Vân Ca thật sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của một người ăn thứ gì cũng đều không có hương vị sẽ như thế nào.
Tiếp đó nàng lại vô lực thở dài một tiếng, vì sao bọn họ đều có chuyện cần phải quên, chuyện cần phải chôn sâu? Lưu Bệnh Dĩ như thế, Mạnh Giác cũng như thế.
Nàng từng rất nhiều lần muốn hỏi Lưu Bệnh Dĩ một chút về chuyện đã qua, muốn hỏi hắn mấy năm nay đã sống như thế nào? Cũng muốn thử hỏi hắn còn nhớ rõ vài phần chuyện năm đó ở Tây Vực, nhưng lại có cảm giác rằng Lưu Bệnh Dĩ dường như cũng không muốn nhớ lại quá khứ, thậm chí thập phần kiêng dè người khác hỏi, cho nên một câu cũng không dám nhiều lời, chẳng lẽ về sau đối với Mạnh Giác cũng phải như thế?
Tâm trạng Vân Ca chùng xuống, vô thức làm như khi còn nhỏ, trèo lên cây ngồi ngẩn người. Vậy là đại khái nàng và Tam ca có chung một sở thích duy nhất, hai người đều thích chỗ cao, đều thích ngồi trên cây một mình khi có tâm sự. Không đúng, chính xác ra là nàng trèo lên cây suy nghĩ về băn khoăn trong lòng, Tam ca chỉ ngồi, hờ hững nhìn mây tụ mây tan, ngắm chim ưng trên chín tầng mây.
Mình đang suy nghĩ tới gia đình sao?
Đang đầy bụng sầu lo suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một thân hình giống Lưu Bệnh Dĩ theo một người đi qua bên ngoài sân, Vân Ca dụi dụi mắt nhìn lần thứ hai. Nhìn xong lần thứ hai, tới lần thứ ba, lại dụi dụi mắt một lần nữa, nàng rốt cục xác định cái dáng người thẳng tắp như cột trụ, bước đi đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc đáng tin cậy này đích thật là Lưu Bệnh Dĩ.
Bộ dạng ba lăng nhăng, không chút để ý, nụ cười lười biếng giống như vừa trèo lên giường vậy, bước chân mệt mỏi như thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể ngã xuống ngủ, lúc này hoàn toàn không thấy!
Người đi phía trước đại ca là ai? Thế nào có thể làm cho đại ca thay đổi bản thân?
Vân Ca xoay người nhìn theo bước chân Lưu Bệnh Dĩ nhẹ nhàng bắt đầu bước vào sân, nhưng không ngờ nhìn thấy chính là người kia vẻ mặt cung kính mời Lưu Bệnh Dĩ ngồi.
Lưu Bệnh Dĩ chối từ vài lần, nhưng không khước từ được, chỉ có thể thực hiện chi lễ vãn bối* rồi ngồi xuống, ông già đó lại dường như không dám nhận, lập tức tránh đi, chờ Lưu Bệnh Dĩ ngồi xong sau mới ngồi xuống vị trí phía dưới Lưu Bệnh Dĩ.
*Chi lễ vãn bối: hành lễ của bậc con cháu với người trên.
Trương Hạ trầm mặc đánh giá phòng ở, đôi mắt chậm rãi ươn ướt. Nhà chỉ có bốn bức tường, trong nhà duy nhất có một chút ấm áp chính là trong chiếc bình bằng đất sét trên bàn có cắm một đám hoa dại.
Trương Hạ nén xuống xót xa trong lòng, cười nói: "Thu dọn sạch sẽ, không giống là ngươi tự mình làm. Là cô nương nhà ai chiếu cố giúp vậy?"
Lưu Bệnh Dĩ trả lời: "Muội tử Hứa gia ngẫu nhiên lại đây trông nom một chút."
"Là tiểu nha đầu của Hứa Quảng Hán?"
"Vâng."
"Bệnh Dĩ, ngươi cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, có vừa mắt người nào không? Trong nhà nhất định phải có một người phụ nữ mới có thể giống cái nhà được."
Lưu Bệnh Dĩ ngớ ra một lát, cúi đầu. Trương Hạ đợi sau một lúc lâu, Lưu Bệnh Dĩ vẫn không nói lời nào.
"Bệnh Dĩ, nếu ngươi không vừa ý người nào, thì thật ra ta có một chuyện hôn sự muốn nói cho ngươi."
Lưu Bệnh Dĩ ngẩng đầu lên nói: "Trương bá bá, thân phận ta như vậy thì cưới ai là hại người đó. Hơn nữa, nhà ai có thể coi trọng ta đây, người mà nhà chỉ có bốn bức tường? Ta hiện tại sống rất tốt, một người ăn no, cả nhà không lo, không nghĩ lo lắng tới việc này. . ."
Lưu Bệnh Dĩ lời còn chưa dứt, Trương Hạ đã giận dữ đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng chỉ vào Lưu Bệnh Dĩ: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy? Gia gia* của ngươi, phụ thân ngươi, thúc thúc của ngươi, tất cả bọn họ hao tổn tâm cơ, nhiều người như vậy không tiếc tính mạng bảo vệ huyết mạch duy nhất là ngươi, chính là để cho ngươi làm cho bọn họ bị tuyệt hậu sao? Ngươi nhìn xem bộ dáng ngươi hiện tại! Ngươi không làm ai thất vọng sao? Ngươi làm cho bọn họ dưới đất làm sao mà an lòng cho được? Nhiều ít cũng là sinh mạng con người mà! Ngươi. . . Ngươi. . . Như vậy, sau này ta chết đi làm sao mà đi gặp bằng hữu?" Nói đến đoạn sau, ông ta đã lệ ngang lệ dọc, không thể nói thành lời.
*Gia gia: ông nội.
Lưu Bệnh Dĩ ngồi trầm mặc, thân hình cứng ngắc, trong mắt tràn đầy bi thương.
Trương Hạ đột nhiên khom người quỳ xuống trước Lưu Bệnh Dĩ, "Thùng thùng" bắt đầu dập đầu. Lưu Bệnh Dĩ kinh động rối loạn, cũng xoay người quỳ xuống dập đầu với Trương Hạ, không muốn nhận đại lễ của Trương Hạ chút nào.
Trương Hạ khóc nói: "Nếu ngươi còn nhớ tới gia gia của và cha mẹ ngươi, thì nghe mấy lời khuyên của ta, nếu ngươi thật sự nghe không vào, ta cũng không dám lải nhải nhiều. Ta chỉ không thể quên được những mạng người đó, cảnh máu chảy thành sông, bao nhiêu người vì bảo vệ tính mạng của ngươi, cửa nát nhà tan, thậm chí tận diệt toàn tộc, chính là vì muốn lưu huyết mạc cuối cùng này, trông cậy vào ngươi có khả năng khai chi tán diệp*, có lẽ một ngày kia. . ."
*Nghĩa đen: đâm cành sinh lá, ý nói có thêm con cái, phát triển gia tộc.
Hai tay Lưu Bệnh Dĩ bấu thật sâu vào mặt đất, chuyện đó hắn còn không tự hiểu sao, trong mắt đờ đẫn có một thứ cảm giác không biết làm thế nào đi sâu vào tận trong xương tủy. Nhìn trán Trương Hạ đã nhuộm thành màu đỏ, hắn đỡ Trương Hạ, lạnh lùng nhưng kiên định nói: "Trương bá bá, ngươi đứng lên mà nói, mạng của ta là các ngươi cấp cho, Bệnh Dĩ vĩnh viễn không dám quên, bá bá an bài, Bệnh Dĩ nhất định vâng theo."
"Được, như vậy lời nói đã định! Chuyện này giao cho ta an bài, ngươi cứ an tâm chờ tin tốt của ta. Ta nội trong năm nay nhất định phải uống được rượu mừng của ngươi."
Trương Hạ làm việc quả quyết cương nghị, lôi lệ phong hành*, rất có hào khách chi phong, bi thương còn chưa hết, tiếng nói lại âm vang mạnh mẽ. Chính sự nói xong, một câu vô nghĩa cũng không hề nói, xuất môn rời đi.
*Sấm rền gió cuốn, ý nói mạnh mẽ vang dội.
Trương Hạ nói chuyện với Lưu Bệnh Dĩ, có đôi khi cố gắng hạ thấp giọng, lại mang theo tiếng khóc, Vân Ca cũng không nghe được rõ ràng, nhưng trong mơ hồ có chộp được mấy câu, đã làm cho nàng hiểu được bọn họ đang nói tới việc hôn nhân của đại ca.
Vân Ca lui ở góc tường yên lặng ngẩn người, ngay cả Trương Hạ khi nào rời đi cũng đều không nhận ra. Trong đầu trăm ngàn mối tơ vò, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả.
Lưu Bệnh Dĩ ở trong phòng cũng ngồi im lặng, thật lâu sau, đột nhiên gọi to: "Vân Ca, còn ở bên ngoài sao?"
Vân Ca xoa xoa đôi chân tê dại, khập khiễng đi ra, miễn cưỡng cười hỏi: "Đại ca, huynh có biết muội nghe lén?"
Giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ lần đầu tiên không hề che giấu, lộ ra gánh nặng khó có thể mang trên lưng, cùng với sự mỏi mệt và ưu thương, "Vân Ca, mang đến một ít rượu. Hiện tại ta rất muốn say một lần thật đã, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, cái gì cũng muốn quên đi."
Quên? Dòng máu chảy trong người hắn thời khắc nào cũng nhắc nhở hắn, hắn làm thế nào mà quên được?
Mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu!
Lưu Bệnh Dĩ đã say, cái chén cũng không cầm vững, nhưng vẫn một chén lại thêm một chén. Vân Ca và hắn cũng uống không ít, đã có bảy phần say, túm cánh tay Lưu Bệnh Dĩ hỏi: "Đại ca, đại ca. . . Lăng ca ca, Lăng ca ca, muội là Vân Ca, muội là Vân Ca mà! Huynh có nhớ tới muội chút nào hay không? Muội từ trước đến nay đều không quên lời hứa hẹn, muội không phải là lợn con, huynh là lợn con!"
Lưu Bệnh Dĩ gục xuống bàn, cười xoa xoa đầu Vân Ca, nhưng lại thấy hai Vân Ca lắc lư, bàn tay run run lắc lắc dừng ở trước mặt Vân Ca, "Vân Ca, ta nhớ rõ, muội tên là Vân Ca... Ta không muốn nhớ lại, ta muốn quên tất cả, quên ta họ Lưu, quên đi máu chảy đỏ tươi ... mạng người... Vân Ca, ta không muốn nhớ lại... "
"Lăng ca ca, giày thêu muội đưa cho huynh đâu? Huynh nhớ rõ không? Huynh còn hỏi muội có biết đưa giày thêu là ý tứ gì hay không, muội lúc ấy không biết, sau này mới biết. Huynh dặn muội không được quên, muội không hề quên, muội vẫn nhớ kỹ, chúng ta trong lúc đó có ước định. . ."
Hai người một hỏi một đáp, tự nói tự trả lời, những tâm sự hoài niệm trong lòng, lúc thì cười, lúc thì bi thương.
Mạnh Giác không tìm được Vân Ca trong phòng nàng, khi từ bờ tường quanh sân nhà Lưu Bệnh Dĩ nhìn vào, thấy cảnh Vân Ca mặt đỏ bừng, dựa vào bả vai Lưu Bệnh Dĩ, đang nhắm mắt lại, liên tục nhắc đi nhắc lại: "Giày thêu của muội đâu? Huynh đã làm mất sao?. . ."
Trong ánh mắt tối đen của Mạnh Giác phong ba xoay chuyển, ham muốn phá nát hết thảy. Hắn vào nhà kéo Vân Ca từ trong lồng ngực Lưu Bệnh Dĩ, bế ra ngoài, Lưu Bệnh Dĩ đưa tay muốn túm lấy Vân Ca, "Vân Ca. . ." nhưng thân thể chỉ lắc lư mấy cái, rồi ngã thật mạnh xuống đất, hắn cố gắng muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể giống như một con sâu bị thương tuyệt vọng, giãy giụa trên mặt đất.
Mạnh Giác không hề có ý giúp nâng dậy, giống như nhìn người chết, ánh mắt lạnh lùng chán ghét liếc nhìn Lưu Bệnh Dĩ, xoay người bước đi.
"Nhiều mạng người như vậy... nhiều mạng người như vậy... mạng người... máu chảy đầm đìa..."
Mạnh Giác nghe thấy, bước chân trong khoảnh khắc cứng đờ, huyết dịch toàn thân đều dường như sôi trào trong thù hận, rồi lại tựa như cùng với bi thương kết thành hàn băng, làm cho thân thể hắn đông cứng lại ở một tấc* trước cửa.
*Một tấc: khoảng 10cm
Nắm tay Lưu Bệnh Dĩ bỗng nhiên đập xuống đất, hắn cười ha hả: ". . . Máu chảy đầm đìa. . . Các ngươi có hỏi ta sao? Hỏi qua ta rốt cuộc có muốn sống hay không? Rốt cuộc có muốn các ngươi hy sinh hay không? Trở thành trên lưng mang theo gánh nặng của mạng sống hàng trăm con người thì cuộc sống có tư vị gì? Một người cô đơn mà sống một mình thì có tư vị gì? Chuyện gì cũng không thể nói với người khác thì có tư vị gì? Sống mà không có một chút hi vọng thì có tư vị gì?... Không thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả cuộc sống bình thường giống như mọi người cũng đều là hy vọng xa vời. Mạng của ta chính là để chịu tội và nhận trừng phạt, các ngươi có thể nào tha cho ta để có cuộc sống giống người bình thường?. . . Ngay cả tư cách lựa chọn chết đi cũng không có. . . Bởi vì phải sống . . . Bởi vì ta nợ tính mạng của nhiều người như vậy... Cho dù là kẻ vô tích sự, chuyện gì cũng không thể làm, giống như một con chó... cũng phải sống... Nếu ngày đó chết đi, ít nhất có cha mẹ tỷ muội làm bạn, không phải trốn tránh được buổi sáng nhưng không đảm bảo được tới buổi tối*... Cũng sẽ không bị dày vò như hiện giờ... Báo thù? Ta lấy gì để đi báo thù đây? Còn sống, ta rốt cuộc là vì cái gì mà còn sống...?"
*Nguyên văn là câu thành ngữ: Triêu bất bảo tịch, chỉ tình cảnh nguy ngập.
Trước mắt Mạnh Giác hiện lên cảnh hắn vĩnh viễn không muốn nhớ lại, nhưng tất cả đều không thể nào quên được, những ngày vì sống sót mà đau khổ giãy giụa.
Từ sống an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực đến chỉ trong một buổi tối gia môn biến đổi lớn. . .
Khi đói tới cực điểm, vì phải sống, hắn đã đoạt lấy thức ăn từ trong miệng chó, sau đó bị chủ nhân con chó phát hiện châm biếm thóa mạ. Cướp đoạt người chết với chó hoang, chỉ là vì y phục trên người của người chết.
Sau khi mẫu thân tắt thở, ánh mắt vẫn mở thật lớn như trước. Do khổ hình, xương cốt mẫu thân từng tấc, từng tấc bị đập nát, ngón trỏ lại ngoan cố chỉ vào phía Tây. Bà chết mà không thể nhắm mắt, vốn cho rằng khi tuổi còn rất nhỏ, rời xa quê hương tới đó có thể làm cho nhi tử của bà có một nơi nương thân, nhưng làm sao biết được con trai bà ở nơi đó được mọi người gọi bằng một cái tên khác, gọi là "Tạp chủng".
Buổi tối Trừ tịch*, mọi nhà đều khóa cửa thật chặt, ngồi quanh bếp lò, ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài, chào đón năm mới, mong ước sang năm được mùa, hắn lại nằm ở trên tuyết, đờ đẫn nhìn những bông tuyết bay đầy trời nhẹ nhàng rơi xuống, xa xa một con sói già đã bị thợ săn làm mù một con mắt đang nhìn hắn, chần chừ đánh giá lực lượng hai bên. Hắn đã không còn sức lực để giãy giụa nữa rồi. Quá mệt mỏi, cứ như vậy ngủ đi! Mẫu thân, đệ đệ đều ở thế giới kia chờ hắn. . .
*Tối trừ tịch: đêm ba mươi tết.
Tiếng khóc của đệ đệ truyền đến: "Phụ thân, con không tên là Lưu Tuân, con không muốn làm hoàng tôn, con là Du nhi của cha... Đại ca, cứu đệ, cứu đệ, cứu đệ..."
Đều nói rằng hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân vì không cho đệ đệ tiết lộ thân phận, đâm một nhát để đệ đệ không nói được.
Một đứa bé mới chỉ bốn tuổi, bị người ta ôm đi, dường như đã hiểu được lần này ca ca mà bé thấy rằng thông minh nhất cũng không cứu được mình, không hề khóc, không có nước mắt, ánh mắt vẫn nhìn hắn, vô hạn quyến luyến không rời. Đệ đệ cố gắng tìm cách nở một nụ cười yếu ớt, miệng mở ra rồi đóng lại, nhưng không có một âm thanh nào, hắn nghe lại hiểu được, "Ca ca, không khóc! Đệ không đau."
Hắn đang khóc sao? Trước mắt của hắn tại sao lại mơ hồ như vậy? Hắn muốn lau đi nước mắt, cố gắng thấy rõ ràng đệ đệ, nhưng hai tay lại bị phụ thân trói lại, chỉ thấy trong miệng chứa đầy vị chát, giống như độc dược thấm nhập tận đáy lòng. . .
Thù hận tuyệt vọng sẽ làm cho người ta chết đi, nhưng cũng sẽ làm cho người ta không ngại tất cả mà sống sót.
Con sói già một mắt kia muốn cắn đứt cổ họng của hắn, dùng máu thịt của hắn để cho bản thân có thể sống đến mùa xuân năm sau, cuối cùng lại chết dưới hàm răng của hắn.
Khi lòng người tràn ngập thù hận và tuyệt vọng, người và dã thú cũng không có gì khác nhau, khác nhau duy nhất chính là người càng thông minh, càng có kiên nhẫn, cho nên con sói chết, hắn sống.
Từ khi hắn cắn yết hầu con sói, trấn tĩnh nhìn con sói độc nhãn đó, nhìn nó từ phẫn nộ, sợ hãi, đến tuyệt vọng, hắn biết, bất luận phát sinh chuyện gì, hắn nhất định có thể tiếp tục sống sót.
...............
Giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ dần dần nhỏ lại, khuôn mặt kề sát mặt đất, đã say tới bất tỉnh, tay vẫn gắt gao nắm thành nắm đấm, giống như không cam chịu vận mệnh, muốn đập nát thoát ra, nhưng nắm tay liên tục tìm khắp nơi đều không thấy mục tiêu, chỉ có thể yếu ớt buông xuống.
Bấc đèn trong phòng bởi vì thời gian dài không có ai khêu, ánh đèn dần dần yếu ớt, ánh sáng mờ dần của ngọn đèn chiếu lên một thân người giống như một chấm đen nằm dưới đất, chiếu lên một thân người đứng thẳng, phong thái như ngọc ngoài phòng.
Thời gian dường như yên lặng trôi qua, rồi lại không chút lưu tình để cho bóng đêm tùy ý cuốn đi tất cả, "bụp" một tiếng, ngọn đèn hoàn toàn tắt hẳn.
Mạnh Giác vẫn đứng im không nhúc nhích, mãi cho đến khi Vân Ca lẩm bẩm một tiếng, nàng hình như có chút sợ lạnh, không ý thức rúc sâu trong lòng của hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại, ôm chặt Vân Ca hơn chút nữa, đón lấy gió lạnh, bước đi kiên định tiến vào trong bóng đêm.
Khi Vân Ca tìm thấy Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân đang cùng Hồng Y ở trong phòng làm nữ công.
"Hứa tỷ tỷ." Vân Ca cười cười với Hồng Y, để không phải giải thích nhiều hơn, vội túm lấy ống tay áo Hứa Bình Quân kéo ra ngoài, thấy bốn phía không có người, "Hứa tỷ tỷ, đại ca muốn thành gia, ngày hôm qua một bá bá tìm gặp đại ca nói chuyện một hồi lâu, nói là sẽ mai mối cho đại ca. Việc này muội đã suy nghĩ cẩn thận, nếu có Mạnh Giác hỗ trợ, có lẽ. . ."
Vẻ mặt Vân Ca cấp bách, Hứa Bình Quân lại không nói tiếng nào, Vân Ca không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ... tỷ không sốt ruột sao?"
Hứa Bình Quân không dám nhìn Vân Ca, ánh mắt nhìn nơi khác nói: "Tỷ đã biết rồi. Bá bá mà muội nói là Trương bá bá, là cấp trên của cha tỷ trước kia, tối qua ông ấy mời cha tỷ đi uống rượu, cha uống rượu say mèm, rất khuya mới trở về, hôm nay sau khi tỉnh rượu, mới mơ hồ nói chuyện với mẹ của tỷ, cha dường như đã đáp ứng một mối hôn sự với Trương bá bá rồi."
Vân Ca nhẹ nhàng a một tiếng, kinh ngạc đứng một hồi, ôm Hứa Bình Quân mà nhảy nhót, cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ hẳn là hài lòng rồi nhé! Ngày hôm qua chính tai muội nghe thấy đại ca nói hết thảy đều nghe theo quyết định của Trương bá bá, giống như là đối với phụ thân vậy! Lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, đều có cả!"
Hứa Bình Quân nhìn bộ dáng của Vân Ca, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Vân Ca, nhoẻn cười, ba phần xấu hổ, ba phần vui mừng, ba phần lo âu, "Mẹ tỷ còn không biết có đồng ý hay không, muội biết mẹ tỷ rồi đó, bà hiện tại một lòng một dạ thấy rằng tỷ phải gả cho quý nhân, làm sao để ý tới Bệnh Dĩ."
Vân Ca cười hì hì: "Không sợ, không sợ, tỷ không phải nói Trương bá bá là cấp trên của cha tỷ trước kia sao? Trương bá bá bây giờ vẫn còn chức vị chứ? Cha tỷ nếu đã đồng ý với Trương bá bá rồi, như vậy khẳng định mọi việc đều không đổi ý được, mẹ tỷ không muốn cũng không được. Nếu thật sự không được, xin Trương bá bá bên kia hạ nhiều sính lễ một chút, muội hiện tại không có tiền, nhưng có thể mượn trước Mạnh Giác một ít, để tỷ xuất giá đã rồi tính sau, mẹ tỷ thấy tiền phỏng chừng cũng sẽ ngừng càm ràm."
Hứa Bình Quân cười chỉ chỉ vào trán Vân Ca, "Vẫn là muội nhiều mưu ma chước quỷ."
Lưu Bệnh Dĩ mới vừa gặp Trương Hạ, biết được mọi thứ đã định. Nhớ lại khoảng thời gian từ khi quen biết Hứa Bình Quân tới ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cảm nhận trong nội tâm rất khó tả. Bình Quân dung mạo xuất chúng, là người có năng lực làm việc, Bình Quân gả cho hắn, kỳ thật là hắn trèo cao, nhưng mà dù rằng cử án tề mi(1), rốt cuộc. . .
Lưu Bệnh Dĩ tự giễu cợt, nhưng mà hắn có tư cách gì đây?
Hứa Bình Quân thấy Lưu Bệnh Dĩ bước vào, lập tức cúi đầu, hai má ửng hồng, xoay người muốn rời đi. Lưu Bệnh Dĩ ngăn nàng lại, trên mặt cũng có vài phần xấu hổ, dường như muốn nói gì đó lại không nói được, đầu Hứa Bình Quân lại cúi xuống càng thấp.
Vân Ca nhìn thấy bộ dáng hai người, định lặng lẽ rời đi.
"Vân Ca, từ từ." Lưu Bệnh Dĩ mắt nhìn Hứa Bình Quân, từ lấy từ trong ngực áo ra một cái túi vải bố nhỏ, sau đó mở ra, bên trong là một đôi vòng tay.
"Bình Quân muội tử, nàng là cô nương tốt nhất, ta vẫn luôn mong rằng nàng có thể sống thật tốt. Nếu nàng đi theo ta, nhất định sẽ phải chịu khổ chịu tội, ta không thể làm cho nàng..."
Hứa Bình Quân ngẩng đầu, hai má ửng hồng, nhưng kiên định nhìn Lưu Bệnh Dĩ, "Bệnh Dĩ, thiếp không sợ chịu khổ, thiếp chỉ biết, nếu thiếp gả cho người khác, lúc đó mới là chịu khổ."
Lưu Bệnh Dĩ bị sự thẳng thắn bộc trực của Hứa Bình Quân làm cho chấn động, sau khi sửng sốt một lúc, cười lắc đầu, trong lời nói có chút thương xót: "Thật là một nha đầu ngốc!"
Hắn cầm lấy bàn tay Hứa Bình Quân, đeo chiếc vòng tay lên cổ tay Hứa Bình Quân, "Trương bá bá nói đây là vật mà mẹ ta đã từng đeo, vật này tính là lễ vật ước định của ta."
Hứa Bình Quân vuốt chiếc vòng trên tay, vừa cười nước mắt lại vừa rơi xuống. Tâm sự nhiều năm như vậy, sau khi bách chuyển thiên hồi, cho tới giờ khắc này, cuối cùng đã nhờ vào một chiếc vòng tay trở thành sự thật.
Lưu Bệnh Dĩ cầm một chiếc vòng tay khác đưa cho Vân Ca, "Vân Ca, cái này dành cho muội. Nghe nói ta vốn có một muội muội, thực sự đã muốn. . ." Lưu Bệnh Dĩ cười lắc đầu, "Đại ca hi vọng muội sẽ nhận chiếc vòng tay này."
Vân Ca chần chừ không nhận lấy.
Hứa Bình Quân trong lúc mơ hồ hiểu được vài phần vì sao Lưu Bệnh Dĩ lại cố ý làm như vậy trước mặt nàng, trong lòng hiện ra vui mừng, thành tâm thực lòng nói với Vân Ca: "Vân Ca, nhận lấy đi! Tỷ cũng muốn muội đeo, chúng ta không phải là tỷ muội sao?"
Vân Ca một nửa là đau xót trong lòng, một nửa là vui vẻ tiếp nhận, đeo lên trên cổ tay, "Cám ơn đại ca, cám ơn. . . Tẩu tử*." Hứa Bình Quân đỏ mặt, xì một tiếng với Vân Ca, xoay người bước đi.
*Tẩu tử: chị dâu.
Vân Ca cười ha hả, vừa cười, vừa chạy tới hướng phòng ở của mình, sau khi vào phòng, tức thì nhào tới trên giường, chăn rất nhanh đã bị thấm ướt.
"Cô có biết nữ tử tặng giày thêu cho nam tử là có ý gì không?"
"Tôi nhận. Vân Ca, cô cũng nhất định phải nhớ kỹ."
"Lần sau nói tiếp cũng vẫn kịp, chờ sau khi cô tới Trường An, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian nghe cô kể chuyện xưa."
.................................................. ........
Bắt đầu từ ngày đó, từ ngày nàng hiểu chuyện, từ lúc nàng bắt đầu hiểu được việc đó có ý nghĩa ước định, nàng chưa bao giờ hoài nghi rằng lời ước hẹn đó sẽ không thể thực hiện.
Nàng mỗi ngày đều không quên.
Nàng mỗi khi đi tới một nơi đều đã cố ý sưu tập những câu chuyện, chờ có một ngày kể cho hắn nghe.
Nàng mỗi khi quen một người, đều đã nghĩ rằng nàng đã có Lăng ca ca.
Nàng mỗi khi làm một món ăn ngon, đều đã nghĩ khi hắn ăn sẽ có vẻ mặt như thế nào, nhất định sẽ cười, nụ cười sẽ giống như ngày đó, sẽ có rất nhiều ánh sao tan chảy trong ánh mắt của hắn.
Nàng vẫn cho rằng có một người ở phương xa chờ nàng.
Nàng vẫn nghĩ rằng hắn cũng sẽ giống như nàng, buổi tối sẽ một mình chăm chú nhìn sao trời, sẽ yên lặng hồi tưởng mỗi một chi tiết khi quen biết, sẽ tưởng tượng lại cảnh tượng khi tạm biệt.
Nàng vẫn nghĩ rằng hắn cũng sẽ giống như nàng, sẽ rất thích bầu trời sao...
Lời nói còn văng vẳng bên tai, toàn bộ cũng đã không còn là việc trong khả năng nữa rồi.
Hóa ra nhiều năm như vậy, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước*, nàng chẳng qua là một mình diễn vở kịch một vai.
*Hoa trong gương, trăng trong nước: chỉ cảnh tượng huyền ảo, ý nói tới sự tự hão huyền, mộng tưởng.
..............................................
Ngoài phòng, Mạnh Giác muốn bước vào trong phòng Vân Ca, Đại công tử ngăn Mạnh Giác lại, "Để cho Vân Ca một mình yên tĩnh một chút. Tiểu Giác, hảo thủ đoạn, sạch sẽ lưu loát!"
Mạnh Giác cười: "Lần này ngươi đã đoán sai rồi."
"Không phải ngươi, còn có thể là ai? Chuyện Lưu Bệnh Dĩ, trên đời này biết rõ ràng nhất không có ai so với ngươi được."
Mạnh Giác cười tới mức thản nhiên xa xôi, không thừa nhận, cũng không phản bác thêm, "Đối mặt với thế cục hiện giờ, Vương gia sẽ không có vài phần động tâm sao? Cùng với hoang đường phóng túng của mình, không bằng tận lực đánh cuộc, làm chuyện mà chính mình muốn làm, ngươi chẳng lẽ thực nguyện ý sa vào chốn hương hoa son phấn đó cả đời sao? Đại trượng phu sống trong thiên địa, vốn là nên có khí phách gạn đục khơi trong, chỉ vẽ giang sơn."
Chú thích:
(1): Cử án tề mi nghĩa đen là nâng khay ngang mày
Đại công tử sửng sốt một chút, cười nói: "Ngươi đã từng xem ta là Vương gia sao? Đừng khiến cho ta toàn thân phát lạnh! Thật xin lỗi, vừa rồi đã làm lãng phí ngôn ngữ công tâm lần này của ngươi. Nhìn thấy tình cảnh của Lưu Phất Lăng, ta đối với cái vị trí kia không có hứng thú. Tâm tư Tiên hoàng hơn người, lãnh khốc vô tình, lòng nghi ngờ lại rất lớn, trong thiên hạ ngoại trừ bản thân ra, ai cũng không tin, lại chân chính tin tưởng bốn vị phụ chính đại thần khác họ? Đối với cục diện hoàng quyền còn sót lại hiện nay không cần thiết không phải dự liệu trước sau hay sao? Lưu Phất Lăng có thể làm cho Tiên hoàng coi trọng, mạo hiểm đem giang sơn giao phó, cũng tuyệt đối không phải người bình thường. Dựa vào việc thấy hắn xử lý sự kiện 'thích khách' lần này, cũng đã có thể hé lộ vài phần manh mối, Hoắc Quang chậm chạp không thể điều tra rõ ràng, Lưu Phất Lăng lại không đề cập tới một lời, ngược lại càng thêm coi trọng Hoắc Quang. Tang Hoằng Dương âm thầm đi thăm dò Vũ Lâm doanh, hắn chỉ giả vờ không biết, Thượng Quan Kiệt vài lần khí thế ào ạt góp lời, đều bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà hóa giải. Lưu Phất Lăng không làm gì hết, nhưng lại đem một sự kiện 'thích khách' ngoài ý muốn sử dụng cho hắn. Ta cảnh cáo ngươi, thu hồi tư tưởng của ngươi càng sớm càng tốt, con người của ta nhát gan, nói không chừng nhất thời không chịu được hù dọa, sẽ nói ra những thứ không nên nói." Đại công tử dừng một chút, vừa cười hì hì vừa nói: "Nhưng mà ngươi yên tâm, chuyện ta đồng ý với ngươi, ta nhất định làm được."
Mạnh Giác đối với đáp án của Đại công tử giống như đã dự liệu từ trước, thần sắc không có gì thay đổi, chỉ cười hỏi: "Vương gia khi nào thì rời khỏi Trường An?"
Đại công tử cũng cười: "Ngươi đây là lo lắng sinh tử của ta? Hay là sợ ta làm rối loạn ván cờ của ngươi? Chuyện của ta còn không tới phiên ngươi quan tâm, ta muốn đi lúc nào tự nhiên sẽ đi."
Mạnh Giác mỉm cười, một vẻ lỗi lạc, "Đại ca, chuyện sinh tử của ngươi ta không quan tâm, nhưng mà Hồng Y ta coi như muội muội, nếu Hồng Y bởi vì ngươi mà có nửa điểm sơ xuất, ta sẽ cùng tính một lượt cả nợ cũ lẫn nợ mới với ngươi." Mạnh Giác nói chuyện ngữ khí thập phần ôn hòa, rất giống đệ đệ nói chuyện với huynh trưởng, nhưng ý tứ biểu lộ lại tràn đầy hàn ý.
Đại công tử nghe được hai chữ "Đại ca", nụ cười cứng đờ, kinh ngạc nhìn lại Mạnh Giác, xoay người rời đi, phong lưu trước kia không còn sót lại chút gì, bóng dáng đúng là thập phần tiêu điều, "Thế cục thành Trường An đã căng như dây cung, Yến vương và Thượng Quan Kiệt cũng không phải người dễ dàng đối phó, ngươi nhất thiết phải cẩn thận"
Mạnh Giác nhìn theo bóng dáng Đại công tử rời đi, môi khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thản nhiên nhìn Đại công tử biến mất ở trong bóng đêm. Mạnh Giác đứng ở ngoài cửa phòng Vân Ca, muốn gõ cửa, rồi lại chậm rãi buông tay xuống.
Hắn ngồi ở trên bậc thang dựa lưng vào cánh cửa, đơn giản nhìn những ngôi sao nổi lên bầu trời. Tựa hồ rất lâu rồi cũng chưa từng im lặng ngắm sao trời như thế, Mạnh Giác nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm từ phía đông chậm rãi leo lên giữa bầu trời.
Nghe thấy âm thanh nức nở ngắt quãng trong phòng dần dần biến mất.
Nghe được tiếng động Vân Ca rót nước, nghe thấy tiếng nàng bị bỏng, ném cái chén xuống mặt đất.
Nghe được tiếng động nàng bước đi, rồi đụng vào cái bàn.
Nghe được tiếng nàng nằm xuống lại ngồi dậy.
Nghe được nàng đẩy cửa sổ ra, dựa cửa sổ nhìn về phía bầu trời.
Mà hắn và nàng chỉ cách có một cánh cửa sổ, nhưng lại từng bước xa xôi.
Nghe được nàng đóng cửa sổ lại, quay về ngủ...
Mạnh Giác ngước nhìn bầu trời sao đoán rằng, nàng đã ngủ rồi, hắn cần phải đi, hắn cần phải đi. . . nhưng bầu trời sao lại mỹ lệ an tĩnh như vậy . . .
Vân Ca một đêm trằn trọc, chợp mắt được vài lần cách quãng, chân trời vừa mới hiện ra, đã thấy không thể ngủ tiếp được nữa, nên dứt khoát rời giường.
Khi cánh cửa mở ra, một thứ gì đó rầm một cái đổ qua đây, nàng theo bản năng nhảy ra, đợi tới khi thấy rõ ràng, phát hiện đó lại là Mạnh Giác.
Hắn đang nằm trên mặt đất, ánh mắt ngái ngủ mông lung nhìn nàng, tựa hồ nhất thời cũng không hiểu được tại sao mình lại nằm trên mặt đất.
Sau chớp mắt, hắn xoa xoa đầu bị ngã đau, rồi đứng lên đi ra bên ngoài, một câu cũng không nói.
Vân Ca không hiểu ra sao, "Này, Ngọc trung chi vương, tại sao huynh lại ở chỗ này?"
Mạnh Giác đầu cũng không quay lại, "Uống rượu, tìm Đại công tử đi nhầm chỗ."
..............................
Vân Ca đi đi lại lại cả buổi sáng, cuối cùng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại vẫn chẳng phân biệt được rõ ràng. Sau đó mới đột nhiên phát hiện, từ sáng sớm đến bây giờ chưa hề thấy Đại công tử và Hồng Y. Nàng đẩy cửa phòng bọn họ đang ở tạm ra, trên vách tường có bốn chữ to rồng bay phượng múa "Cáo từ, không tiễn" .
Hứa Bình Quân hỏi: "Viết gì vậy?"
"Bọn họ đi rồi."
Hai người nhìn nhau ngẩn người một hồi, Hứa Bình Quân thì thào nói: "Thật sự là tới đột nhiên, rời đi lại càng đột nhiên, nhưng thật ra giảm đi rượu mừng của hai người."
Vân Ca cau mày nhìn vách tường, "Thật ra thì chữ kia viết cũng không tồi. Nhưng mà vì sao lại viết ở trên tường của muội? Hắn có biết một lần dán lại tường có bao nhiêu phiền toái hay không?"
Hứa Bình Quân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Đáng tiếc Đại công tử vừa không là tài tử, cũng không phải danh nhân, nếu không lấy chữ kia xuống, thật ra có thể đổi chút tiền, vừa vặn có thể dán lại tường. Nhưng mà những đồ vật mà hắn đã dùng qua, đều là tốt nhất, có thể bán được thì mang tới hiệu cầm đồ đi."
Vân Ca và Hứa Bình Quân đều là người chỉ thích tụ họp không thích chia ly, đã nhiều ngày lại có thói quen cười đùa cùng Hồng Y, Đại công tử, hơn nữa đối với Hồng Y, hai người đều trong lòng rất là yêu thích. Hai người vừa nói những lời vô nghĩa chẳng liên quan gì, dường như không thèm để ý, trong lòng lại đều có chút trống rỗng.
"Vân Ca, muội nói khi nào thì chúng ta có thể gặp lại Hồng Y?"
"Khi nào có náo nhiệt sẽ gặp lại! Đại công tử là kẻ chỗ nào có náo nhiệt thì đi tới chỗ đó, Hồng Y là cái bóng của hắn, gặp được Đại công tử, tự nhiên sẽ gặp được Hồng Y."
Hứa Bình Quân nghe thấy hai từ "cái bóng", cảm thấy là Vân Ca hình dung tuyệt diệu chuẩn xác, Hồng Y không phải là giống cái bóng của Đại công tử lắm sao? Lặng yên không một tiếng động, lại như hình với bóng*, luôn luôn làm bạn, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn về phía cái bóng của chính mình, vừa thấy cũng liền sửng sốt, trong lòng xúc động, không khỏi thở dài.
*Nguyên văn: như ảnh tùy hình.
Vân Ca hỏi: "Hứa tỷ tỷ?"
Hứa Bình Quân chỉ chỉ dưới chân Vân Ca. Vừa đúng chính Ngọ*, mặt trời sáng ngời trên cao chiếu xuống, chung quanh đều sáng trưng, mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng bóng lại cơ hồ không nhìn thấy.
*Chính ngọ: giữa trưa.
Vân Ca cúi đầu vừa thấy cũng thở dài, không muốn Hứa Bình Quân nghĩ ngợi lung tung, ngẩng đầu cười nói: "Hảo tẩu tẩu, sẽ làm tân nương tử, mặc vào y phục đỏ thẫm xuất giá, cho dù ban ngày toàn bộ có tối đen, mọi người cũng đều thấy được. Ôi chao! Còn chưa được thấy y phục xuất giá tẩu tẩu may cho mình đâu đấy! Tẩu tẩu là người giỏi giang nổi danh vùng Thiếu Lăng Nguyên này, y phục xuất giá nhất định phải vô cùng đẹp đẽ, đại ca thấy, chắc chắn sẽ nhìn ngây người. . ."
Hứa Bình Quân mặt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào vui sướng, nhưng nét mặt lại phụng phịu, trừng mắt liếc Vân Ca một cái, xoay người bước đi, "Một cô nương trong nhà, lại giống với hán tử trên đường, miệng đầy lời hỗn trướng*!" Phía sau còn truyền đến tiếng cười của Vân Ca: "Sao? Vì sao muội mỗi lần vừa gọi 'tẩu tẩu', có người lại đỏ mặt trừng mắt. . ."
*Hỗn trướng: lời mắng, thường có ý chỉ hồ đồ, thô tục, bậy bạ...
Hứa Bình Quân chưa hề quay đầu lại, cho nên không nhìn thấy cảnh nói cười vui vẻ ở phía sau, chỉ có ánh mắt bi thương nhìn chăm chú vào bóng cây.
Từng phò tá từ khi Hán Vũ Đế tại vị, chức quan của Thượng Quan Kiệt vốn cao hơn Hoắc Quang, ông ta đối với việc Vệ Thái tử bị phế, Lưu Phất Lăng tuổi nhỏ xưng đế càng lập nhiều công lao to lớn, đương kim hoàng hậu lại là cháu gái của ông ta, Thượng Quan Kiệt vẫn luôn thấy mình là người có công lao lớn nhất trong tam đại quyền thần, ông ta mới chính là người Lưu Phất Lăng phải nể trọng nhất, trở thành người có quyền lực cao nhất.
Khi Ấu đế mới vừa đăng cơ, trong lúc Yến vương và Quảng Lăng vương âm thầm tìm sự ủng hộ, bao gồm cả Thừa tướng trong Tam công Cửu khanh đều từng nghi ngờ, Tiên đế tại sao lại lựa chọn bốn người cũng không có thực quyền làm người để ủy thác. Vì bảo vệ quyền lợi, cũng là bảo vệ tánh mạng của bọn họ, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trong lòng hiểu rõ, ngầm liên thủ đối phó toàn bộ những người trong triều đình có nghị luận khác thường về bọn họ, hai người trở thành mạc nghịch chi giao*, sau lại còn kết thành thông gia.
*Mạc nghịch chi giao: bạn bè thân thiết, tâm đầu ý hợp.
Cho tới nay, Hoắc Quang đều đối với Thượng Quan Kiệt vô cùng kính trọng, mọi chuyện đều có thương có lượng với Thượng Quan Kiệt, thậm chí khi có đại sự trong triều cần quyết định, Hoắc Quang sẽ mời Thượng Quan Kiệt thay mặt ra quyết định, nhưng từ khi một đám địch nhân đã ngã xuống, tiểu hoàng đế ngày một trưởng thành, tình thế dần dần trở nên biến hóa.
Có lẽ từ việc chọn người làm hoàng hậu bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Con gái nhỏ của Thượng Quan Kiệt là Thượng Quan Lan, con gái Hoắc Quang là Hoắc Thành Quân kỳ thật mới tuổi tác xứng đôi cùng Lưu Phất Lăng. Mà khi Thượng Quan Kiệt đang muốn đưa Thượng Quan Lan tiến cung, đã bị một thế lực âm thầm ngăn cản kịch liệt. Bất đắc dĩ ông ta chỉ có thể lựa chọn để cho cháu gái Thượng Quan Tiểu Muội tiến cung, Hoắc Quang lại lấy cớ Tiểu Muội tuổi quá nhỏ, không tương xứng với hoàng thượng đến ngăn cản.
Nguyên nhân thực tế thế nào? Cho dù Tiểu Muội là cháu ngoại của Hoắc Quang, nhưng họ của Tiểu Muội là Thượng Quan, không phải Hoắc.
Nhưng thời điểm đó Hoắc Quang vẫn không thể hoàn toàn tương đấu với Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương ở phía sau như hổ rình mồi, cũng định ra chọn người tiến cung, thỉnh cầu trưởng công chúa. Trai cò tranh chấp, ngư ông đắc lợi!
Tiểu Muội dù sao cũng có huyết thống của Hoắc gia, sau khi cả hai cân nhắc, Hoắc Quang cuối cùng thỏa hiệp, liên thủ cùng Thượng Quan Kiệt chèn ép Tang Hoằng Dương, đưa Tiểu Muội vào cung làm hoàng hậu. Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang có Tiểu Muội ở phía sau cũng ngày càng thăng quan tiến chức một cách hợp lý.
Bề ngoài, Thượng Quan thị và Hoắc thị cùng hưởng vinh quang thịnh cực. Mâu thuẫn lại là một bóng ma quyền lực âm thầm mọc rể nẩy mầm, khỏe mạnh trưởng thành. Hoặc là mâu thuẫn vốn vẫn tồn tại, chỉ là trước kia che giấu quá tốt.
Thượng Quan Kiệt từng đối với việc Câu Dặc phu nhân vào cung được sủng ái lập được công lớn, Thượng Quan thị và Câu Dặc phu nhân* vẫn quan hệ rất tốt, bởi vậy hoàng đế khi còn nhỏ có thân cận với Thượng Quan Kiệt, nhưng khi tuổi càng lớn, lại càng ngày càng thân cận với Hoắc Quang.
*Câu Dặc phu nhân là mẹ của Phất Lăng.
Hoàng thượng có thể khinh xa giản tòng* giá lâm Hoắc phủ, có thể thấy được tín nhiệm đối với Hoắc Quang. Ý đồ của hoàng thượng đã thực rõ ràng, ngày sau sẽ trọng dụng chính là Hoắc Quang và phái hiền lương mà không phải Thượng Quan thị và phái tướng sĩ.
*Khinh xa giản tong: xe nhẹ ít tùy tùng, thị vệ bảo hộ, ý nói vô cùng đơn giản, không hề phô trương.
Trong lòng Thượng Quan Kiệt hẳn là đã rất rõ ràng, cho đến hôm nay, Thượng Quan thị và Hoắc thị tuyệt đối không có khả năng tiếp tục chia xẻ quyền lợi. Không phải gió Đông áp đảo gió Tây, thì là gió Tây áp đảo gió Đông(1).
Mà nhóm Vân Ca, Đại công tử bốn người đánh bậy đánh bạ làm ra "sự kiện thích khách" lại khiến cho mâu thuẫn càng sâu.
Hoắc Quang chắc chắn hoài nghi là hai người còn lại âm thầm hãm hại ông ta, mục đích đương nhiên không phải ám sát hoàng thượng, mà là làm cho hoàng thượng hoài nghi ông ta, dần dần xa cách ông ta.
Thượng Quan Kiệt giả dối đa nghi nhất định sẽ hoài nghi vì sao việc này lại phát sinh ở Hoắc phủ? Thậm chí không còn sớm không muộn, phát sinh ngay sau khi ông ta tới? Thậm chí hoài nghi nước cờ này là nhắm vào ông ta, nói không chừng gia nô Hoắc phủ ngầm truyền tin tức cho ông ta căn bản là người Hoắc Quang thiết lập quanh ông ta.
Lão già Tang Hoằng Dương này thật ra có chút kỳ lạ, đêm đó tựa hồ không ngại che giấu bản thân, cũng muốn bảo vệ an toàn cho hoàng thượng. Đối với Đại công tử mà nói, bởi vì đã biết đích xác chân tướng của thích khách, cho nên thực sự đối với Tang Hoằng Dương sinh vài phần kính trọng, người này tuy là quyền thần, nhưng tuyệt không phải nịnh thần. Nhưng đối với người không biết chân tướng thích khách, lại khó tránh khỏi hoài nghi sao lá gan ông ta lớn như thế, chẳng lẽ là bởi vì thích khách có liên quan với ông ta? Ông ta mượn cơ hội biểu lộ lòng trung? Tuy rằng trông mong chính là sói hổ tranh đấu, nhưng chỉ sợ hổ đuổi được sói đi rồi, hoặc sói đuổi được hổ đi rồi, lại độc tọa trên đỉnh núi. Nếu nhất định phải lựa chọn một bên thắng, khẳng định Tiểu Giác hi vọng là Hoắc Quang thắng.
Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng thân cận đối với Hoắc Quang có mấy phần chân thực? Hoặc hết thảy cũng chỉ là thủ đoạn để mâu thuẫn của Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trở nên gay gắt? Thậm chí hoàng thượng nhìn như nhất thời nảy ra ý định đêm khuya giá lâm Hoắc phủ, chỉ sợ cũng là cố ý giá lâm.
Đường đường là thiên tử, lại khinh xa giản tòng, đêm khuya giá lâm phủ đệ của thần tử, chẳng lẽ không đúng thể hiện rõ đối với thần tử cực độ tín nhiệm thân cận? Cùng lương thần thưởng trăng nói chuyện, chỉ bảo chuyện giang sơn, là giai thoại về thánh quân lương thần! Thượng Quan Kiệt đối mặt với cục diện thế này, sẽ lựa chọn không hành động sao?
Nhưng Hoắc Quang thực sự sẽ tin là hoàng thượng đối với ông ta thân cận và tín nhiệm sao? Tang Hoằng Dương lại cất giấu những tâm tư thế nào? Thật sự là đau đầu!
Không nghĩ nữa! Đại công tử trở mình, nhắm cả hai mắt lại. Hồng Y thấy hắn đang ngủ, nhẹ nhàng buông màn, bước ra khỏi phòng.
Chú thích:
(1): Câu nói trên xuất phát từ "Hồng Lâu Mộng" của Tào Tuyết Cần, hồi thứ 82, câu "Nhưng phàm là việc trong gia đình, không phải gió Đông át đi gió Tây, thì chính là gió Tây át mất gió Đông", nguyên chỉ hai phía đối lập trong gia đình, ắt có một phía sẽ chiếm vị thế áp đảo. Về sau thành ngữ "gió Đông át gió Tây" thường được dùng với ngụ ý chính nghĩa áp đảo thế lực tà ác.
Thân thể Vân Ca vốn là rất khỏe, y thuật của Mạnh Giác lại không tồi, hơn nữa có Hứa Bình Quân và Hồng Y chăm sóc, thân thể Vân Ca khỏe lại thật sự rất nhanh. Nhưng hiếm có cơ hội nhàn hạ, nàng dứt khoát lấy cớ bị bệnh phóng đại để mình nghỉ ngơi. Thường thúc dù rằng vô cùng yêu tiền, nhưng cũng không có thể bức người bệnh kiếm tiền cho ông ta.
Vân Ca tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa thoải mái, trong phòng lớn hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa sổ chiếu vào, tinh nghịch họa ra một bức tranh vô cùng khác biệt ở trên tấm mành.
Hồng Y đang ở dưới tàng cây hòe trong sân tết một sợi dây, cũng không thấy bóng dáng Đại công tử đâu. Vân Ca đi đến bên cạnh Hồng Y ngồi xuống, "Đại công tử đâu?"
Hồng Y chỉ chỉ trong phòng, làm một tư thế đang ngủ, nhìn Vân Ca nhoẻn cười, rồi lại cúi đầu chuyên tâm làm việc. Tay Hồng Y vô cùng khéo léo, Vân Ca chỉ nhìn tay nàng ấy múa lượn, những sợi tơ màu xanh, màu đen đã bện thành một cành có đủ hoa đủ lá. Vân Ca nhớ tới trên người Đại công tử có đeo một mặc ngọc hợp hoan bội, nhìn thấy so với màu sắc hoa văn mà Hồng Y đang tết khá giống nhau, vừa vặn phối được với hợp hoan bội, "Hồng Y, tay tỷ thật vô cùng khéo léo, nữ công thêu thùa may vá gì đó, muội đều không biết làm chút nào."
Hồng Y cầm một cành cây, viết trên mặt đất: "Muội đang muốn làm thứ gì? Tỷ tết cho muội."
Vân Ca cũng nhặt một cành cây, nghĩ nghĩ, đại khái vẽ một hình dạng, "Muội từng thấy qua người ta đeo vật này, cảm thấy rất đẹp, cái này tết như thế nào?"
Hồng Y cười ngắm Vân Ca, gật gật đầu, lại lắc đầu, chỉ chỉ chỗ trái tim Vân Ca, viết xuống ba chữ, "Đồng tâm kết."
Vân Ca không hiểu rõ rốt cuộc Hồng Y nói là khó tết, hay nói là không khó tết, nhưng trong lòng nàng vốn tự hiểu rõ về phương diện này, vì thế cũng không hỏi lại.
Hồng Y chọn một đoạn tơ hồng, quấn lên tay Vân Ca, ý bảo Vân Ca tự mình tết. Vân Ca cũng không định học, nhưng thấy Hồng Y hăng hái bừng bừng, cự tuyệt thì không hay, chỉ có thể bắt đầu làm theo nàng ấy, "Hồng Y, muội muốn hỏi tỷ một việc."
Hồng Y cười gật gật đầu, ý bảo nàng hỏi, Vân Ca có hơi do dự: "Tỷ có biết rõ Mạnh Giác chứ?"
Hồng Y nhìn đồng tâm kết trong tay Vân Ca, lại nhìn nhìn Vân Ca muốn nói lại thôi, nghĩ đến Vân Ca trong lòng ngầm thích*, đồng tâm kết là tết cho Mạnh Giác, vẻ mặt vui sướng hướng Vân Ca dựng thẳng ngón cái, khen nàng có ánh mắt thật tốt.
*Nguyên văn là: phương tâm ám kết, về nghĩa của cả bốn từ này chắc mọi người đều hiểu rõ rồi, nhưng thực sự rất khó chuyển tải nghĩa được 100% nên mình tạm chuyển như trên, cái hay ở đây là phương tâm ám kết có từ kết, giống với từ kết trong đồng tâm kết, nên mình để chú thích thêm như vậy.
Vân Ca lại nghĩ rằng Hồng Y đang khen nàng tết đẹp, cười nói: "Quá khen! Làm sao có thể đẹp được như của tỷ, của tỷ mới vừa đẹp vừa tiện dùng, của muội miễn cưỡng có thể coi được, chỉ có thể dùng để chơi một chút thì được."
Hai gò má Hồng Y ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa vội vàng, quay sang Vân Ca khoa tay múa chân một hồi. Vân Ca đoán không ra ngôn ngữ bằng tay liên tiếp của nàng ấy, thấy vẻ mặt nàng ấy kích động, chỉ cảm thấy xót thương. Đại công tử mặc dù đối với Hồng Y không tồi, nhưng trong phủ Đại công tử nhất định không thể thiếu tranh đấu gay gắt, cuộc sống của Hồng Y chỉ sợ cũng không được tốt. Được người ta khen mấy câu về nữ công, nhưng lại kích động như thế, "Được rồi, Hồng Y, muội biết rồi, của tỷ tốt lắm, của muội cũng tốt lắm, đều tốt lắm."
Bàn tay ra hiệu của Hồng Y chợt ngừng lại, khuôn mặt ngầm mang vẻ bi thương, ngay cả tặng đồng tâm kết cũng đều không thể, nàng vội vàng giải thích rất nhiều về hành động vừa rồi. Quay sang Vân Ca, gương mặt nàng hiện ra một nét cười, chỉ chỉ đồng tâm kết, biểu thị nàng nhất định sẽ dạy cho Vân Ca làm đồng tâm kết đẹp nhất.
Vân Ca mỉm cười, vẫn chưa để ý, "Hồng Y, tỷ còn chưa trả lời câu hỏi của muội đâu! Tỷ có quen thân với Mạnh Giác không?"
Bàn tay Hồng Y đưa ra bằng khoảng độ cao của một đứa nhỏ khoảng chừng mười một mười hai tuổi, biểu thị từ khi nàng cao chừng đó đã quen Mạnh Giác rồi, nàng thực biết rõ Mạnh Giác, Mạnh Giác tốt lắm.
Vân Ca yên lặng suy tư, tuổi Hồng Y và nàng xấp xỉ, nếu Hồng Y mười một mười hai tuổi, lúc đó Mạnh Giác hẳn là khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, "Hóa ra hai người là quen biết từ nhỏ. Chuyện là... Hồng Y. . . Không biết tỷ có biết chuyện Mạnh Giác... Mạnh Giác huynh ấy dùng bữa căn bản không nhận ra mùi vị của món ăn không?"
Bao gồm cả chua ngọt đắng cay, Mạnh Giác đúng là một loại cũng đều không nếm thấy được. Vân Ca trước kia chỉ đọc được ở trong sách có người không hề phân biệt được mọi vị, lúc ấy đã nghĩ, người như vậy ăn cái gì cũng giống như ăn sáp nến, cuộc sống còn gì là hứng thú? Nhưng không dự đoán được, có một ngày chính mình lại gặp phải một người như vậy.
Hồng Y khó hiểu nhìn Vân Ca, Vân Ca lập tức cười nói: "Không có gì, muội thuận miệng nói bừa thôi. Vì sao cái này lại gọi là đồng tâm kết. . ."
"Hồng Y, ta muốn uống trà không lạnh cũng không nóng." Đại công tử không biết khi nào đã đứng ở cửa, phân phó Hồng Y.
Hồng Y lập tức đứng lên, quay sang Vân Ca cười thật có lỗi, vội vàng chạy tới phòng bếp.
Vân Ca nhìn Đại công tử, "Ngươi có biết?"
Đại công tử vẫn đang mang theo một phần ý cười, tựa như cười lại tựa như không, "Ngươi đã phát giác ra bao lâu rồi?"
"Không lâu, sau khi thử qua vài lần, gần đây vừa mới xác nhận."
"Hắn đối với chuyện này giữ kín như bưng, ngươi tốt nhất làm như không biết. Từ khi ta quen biết hắn, hắn đã như vậy rồi. Nguyên nhân cụ thể, ta cũng không hoàn toàn rõ ràng. Dường như từ khi hắn còn nhỏ, hắn thấy mẫu thân chết thảm, đại khái bị kích động, nên xuất hiện căn bệnh này, đầu lưỡi không cảm nhận được mọi vị."
"Chết thảm?" Vân Ca lòng tràn đầy khiếp sợ.
Đại công tử cười nhìn Vân Ca, "Vân nha đầu, ngươi dự định gả cho Mạnh Giác sao?"
Vân Ca tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Đừng quên, ngươi hiện tại đang ở nhờ nhà ta, đắc tội với ta, sẽ đuổi ngươi ra khỏi cửa."
"Ngươi không dự định gả cho Mạnh Giác, hỏi thăm nhiều chuyện như vậy về gia đình người ta làm gì? Chuyện của hắn, ta chỉ nắm rõ một nửa, nửa còn lại không rõ ràng lắm, nếu ngươi muốn biết, trực tiếp đến hỏi hắn. Nhưng mà... " Đại công tử nắm tay Hồng Y, uống ngụm trà, dắt Hồng Y ra ngoài sân, "Nhưng mà ta đề nghị là cái gì cũng không nên hỏi. Mỗi người đều có một số chuyện, thầm muốn quên, thầm muốn chôn sâu, hà cớ gì nhất định phải đem những chuyện năm xưa như hạt kê đã thối rữa đó đào bới lên chứ?"
Đại công tử nghĩ nàng là loại người nào? Vân Ca nhìn theo bóng dáng Đại công tử dứ dứ nắm tay. Nàng cùng lắm là muốn biết nguyên nhân Mạnh Giác không có vị giác, để xem có thể chữa khỏi hay không, Vân Ca thật sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của một người ăn thứ gì cũng đều không có hương vị sẽ như thế nào.
Tiếp đó nàng lại vô lực thở dài một tiếng, vì sao bọn họ đều có chuyện cần phải quên, chuyện cần phải chôn sâu? Lưu Bệnh Dĩ như thế, Mạnh Giác cũng như thế.
Nàng từng rất nhiều lần muốn hỏi Lưu Bệnh Dĩ một chút về chuyện đã qua, muốn hỏi hắn mấy năm nay đã sống như thế nào? Cũng muốn thử hỏi hắn còn nhớ rõ vài phần chuyện năm đó ở Tây Vực, nhưng lại có cảm giác rằng Lưu Bệnh Dĩ dường như cũng không muốn nhớ lại quá khứ, thậm chí thập phần kiêng dè người khác hỏi, cho nên một câu cũng không dám nhiều lời, chẳng lẽ về sau đối với Mạnh Giác cũng phải như thế?
Tâm trạng Vân Ca chùng xuống, vô thức làm như khi còn nhỏ, trèo lên cây ngồi ngẩn người. Vậy là đại khái nàng và Tam ca có chung một sở thích duy nhất, hai người đều thích chỗ cao, đều thích ngồi trên cây một mình khi có tâm sự. Không đúng, chính xác ra là nàng trèo lên cây suy nghĩ về băn khoăn trong lòng, Tam ca chỉ ngồi, hờ hững nhìn mây tụ mây tan, ngắm chim ưng trên chín tầng mây.
Mình đang suy nghĩ tới gia đình sao?
Đang đầy bụng sầu lo suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một thân hình giống Lưu Bệnh Dĩ theo một người đi qua bên ngoài sân, Vân Ca dụi dụi mắt nhìn lần thứ hai. Nhìn xong lần thứ hai, tới lần thứ ba, lại dụi dụi mắt một lần nữa, nàng rốt cục xác định cái dáng người thẳng tắp như cột trụ, bước đi đoan chính, vẻ mặt nghiêm túc đáng tin cậy này đích thật là Lưu Bệnh Dĩ.
Bộ dạng ba lăng nhăng, không chút để ý, nụ cười lười biếng giống như vừa trèo lên giường vậy, bước chân mệt mỏi như thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể ngã xuống ngủ, lúc này hoàn toàn không thấy!
Người đi phía trước đại ca là ai? Thế nào có thể làm cho đại ca thay đổi bản thân?
Vân Ca xoay người nhìn theo bước chân Lưu Bệnh Dĩ nhẹ nhàng bắt đầu bước vào sân, nhưng không ngờ nhìn thấy chính là người kia vẻ mặt cung kính mời Lưu Bệnh Dĩ ngồi.
Lưu Bệnh Dĩ chối từ vài lần, nhưng không khước từ được, chỉ có thể thực hiện chi lễ vãn bối* rồi ngồi xuống, ông già đó lại dường như không dám nhận, lập tức tránh đi, chờ Lưu Bệnh Dĩ ngồi xong sau mới ngồi xuống vị trí phía dưới Lưu Bệnh Dĩ.
*Chi lễ vãn bối: hành lễ của bậc con cháu với người trên.
Trương Hạ trầm mặc đánh giá phòng ở, đôi mắt chậm rãi ươn ướt. Nhà chỉ có bốn bức tường, trong nhà duy nhất có một chút ấm áp chính là trong chiếc bình bằng đất sét trên bàn có cắm một đám hoa dại.
Trương Hạ nén xuống xót xa trong lòng, cười nói: "Thu dọn sạch sẽ, không giống là ngươi tự mình làm. Là cô nương nhà ai chiếu cố giúp vậy?"
Lưu Bệnh Dĩ trả lời: "Muội tử Hứa gia ngẫu nhiên lại đây trông nom một chút."
"Là tiểu nha đầu của Hứa Quảng Hán?"
"Vâng."
"Bệnh Dĩ, ngươi cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, có vừa mắt người nào không? Trong nhà nhất định phải có một người phụ nữ mới có thể giống cái nhà được."
Lưu Bệnh Dĩ ngớ ra một lát, cúi đầu. Trương Hạ đợi sau một lúc lâu, Lưu Bệnh Dĩ vẫn không nói lời nào.
"Bệnh Dĩ, nếu ngươi không vừa ý người nào, thì thật ra ta có một chuyện hôn sự muốn nói cho ngươi."
Lưu Bệnh Dĩ ngẩng đầu lên nói: "Trương bá bá, thân phận ta như vậy thì cưới ai là hại người đó. Hơn nữa, nhà ai có thể coi trọng ta đây, người mà nhà chỉ có bốn bức tường? Ta hiện tại sống rất tốt, một người ăn no, cả nhà không lo, không nghĩ lo lắng tới việc này. . ."
Lưu Bệnh Dĩ lời còn chưa dứt, Trương Hạ đã giận dữ đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng chỉ vào Lưu Bệnh Dĩ: "Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy? Gia gia* của ngươi, phụ thân ngươi, thúc thúc của ngươi, tất cả bọn họ hao tổn tâm cơ, nhiều người như vậy không tiếc tính mạng bảo vệ huyết mạch duy nhất là ngươi, chính là để cho ngươi làm cho bọn họ bị tuyệt hậu sao? Ngươi nhìn xem bộ dáng ngươi hiện tại! Ngươi không làm ai thất vọng sao? Ngươi làm cho bọn họ dưới đất làm sao mà an lòng cho được? Nhiều ít cũng là sinh mạng con người mà! Ngươi. . . Ngươi. . . Như vậy, sau này ta chết đi làm sao mà đi gặp bằng hữu?" Nói đến đoạn sau, ông ta đã lệ ngang lệ dọc, không thể nói thành lời.
*Gia gia: ông nội.
Lưu Bệnh Dĩ ngồi trầm mặc, thân hình cứng ngắc, trong mắt tràn đầy bi thương.
Trương Hạ đột nhiên khom người quỳ xuống trước Lưu Bệnh Dĩ, "Thùng thùng" bắt đầu dập đầu. Lưu Bệnh Dĩ kinh động rối loạn, cũng xoay người quỳ xuống dập đầu với Trương Hạ, không muốn nhận đại lễ của Trương Hạ chút nào.
Trương Hạ khóc nói: "Nếu ngươi còn nhớ tới gia gia của và cha mẹ ngươi, thì nghe mấy lời khuyên của ta, nếu ngươi thật sự nghe không vào, ta cũng không dám lải nhải nhiều. Ta chỉ không thể quên được những mạng người đó, cảnh máu chảy thành sông, bao nhiêu người vì bảo vệ tính mạng của ngươi, cửa nát nhà tan, thậm chí tận diệt toàn tộc, chính là vì muốn lưu huyết mạc cuối cùng này, trông cậy vào ngươi có khả năng khai chi tán diệp*, có lẽ một ngày kia. . ."
*Nghĩa đen: đâm cành sinh lá, ý nói có thêm con cái, phát triển gia tộc.
Hai tay Lưu Bệnh Dĩ bấu thật sâu vào mặt đất, chuyện đó hắn còn không tự hiểu sao, trong mắt đờ đẫn có một thứ cảm giác không biết làm thế nào đi sâu vào tận trong xương tủy. Nhìn trán Trương Hạ đã nhuộm thành màu đỏ, hắn đỡ Trương Hạ, lạnh lùng nhưng kiên định nói: "Trương bá bá, ngươi đứng lên mà nói, mạng của ta là các ngươi cấp cho, Bệnh Dĩ vĩnh viễn không dám quên, bá bá an bài, Bệnh Dĩ nhất định vâng theo."
"Được, như vậy lời nói đã định! Chuyện này giao cho ta an bài, ngươi cứ an tâm chờ tin tốt của ta. Ta nội trong năm nay nhất định phải uống được rượu mừng của ngươi."
Trương Hạ làm việc quả quyết cương nghị, lôi lệ phong hành*, rất có hào khách chi phong, bi thương còn chưa hết, tiếng nói lại âm vang mạnh mẽ. Chính sự nói xong, một câu vô nghĩa cũng không hề nói, xuất môn rời đi.
*Sấm rền gió cuốn, ý nói mạnh mẽ vang dội.
Trương Hạ nói chuyện với Lưu Bệnh Dĩ, có đôi khi cố gắng hạ thấp giọng, lại mang theo tiếng khóc, Vân Ca cũng không nghe được rõ ràng, nhưng trong mơ hồ có chộp được mấy câu, đã làm cho nàng hiểu được bọn họ đang nói tới việc hôn nhân của đại ca.
Vân Ca lui ở góc tường yên lặng ngẩn người, ngay cả Trương Hạ khi nào rời đi cũng đều không nhận ra. Trong đầu trăm ngàn mối tơ vò, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó tả.
Lưu Bệnh Dĩ ở trong phòng cũng ngồi im lặng, thật lâu sau, đột nhiên gọi to: "Vân Ca, còn ở bên ngoài sao?"
Vân Ca xoa xoa đôi chân tê dại, khập khiễng đi ra, miễn cưỡng cười hỏi: "Đại ca, huynh có biết muội nghe lén?"
Giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ lần đầu tiên không hề che giấu, lộ ra gánh nặng khó có thể mang trên lưng, cùng với sự mỏi mệt và ưu thương, "Vân Ca, mang đến một ít rượu. Hiện tại ta rất muốn say một lần thật đã, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, cái gì cũng muốn quên đi."
Quên? Dòng máu chảy trong người hắn thời khắc nào cũng nhắc nhở hắn, hắn làm thế nào mà quên được?
Mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu!
Lưu Bệnh Dĩ đã say, cái chén cũng không cầm vững, nhưng vẫn một chén lại thêm một chén. Vân Ca và hắn cũng uống không ít, đã có bảy phần say, túm cánh tay Lưu Bệnh Dĩ hỏi: "Đại ca, đại ca. . . Lăng ca ca, Lăng ca ca, muội là Vân Ca, muội là Vân Ca mà! Huynh có nhớ tới muội chút nào hay không? Muội từ trước đến nay đều không quên lời hứa hẹn, muội không phải là lợn con, huynh là lợn con!"
Lưu Bệnh Dĩ gục xuống bàn, cười xoa xoa đầu Vân Ca, nhưng lại thấy hai Vân Ca lắc lư, bàn tay run run lắc lắc dừng ở trước mặt Vân Ca, "Vân Ca, ta nhớ rõ, muội tên là Vân Ca... Ta không muốn nhớ lại, ta muốn quên tất cả, quên ta họ Lưu, quên đi máu chảy đỏ tươi ... mạng người... Vân Ca, ta không muốn nhớ lại... "
"Lăng ca ca, giày thêu muội đưa cho huynh đâu? Huynh nhớ rõ không? Huynh còn hỏi muội có biết đưa giày thêu là ý tứ gì hay không, muội lúc ấy không biết, sau này mới biết. Huynh dặn muội không được quên, muội không hề quên, muội vẫn nhớ kỹ, chúng ta trong lúc đó có ước định. . ."
Hai người một hỏi một đáp, tự nói tự trả lời, những tâm sự hoài niệm trong lòng, lúc thì cười, lúc thì bi thương.
Mạnh Giác không tìm được Vân Ca trong phòng nàng, khi từ bờ tường quanh sân nhà Lưu Bệnh Dĩ nhìn vào, thấy cảnh Vân Ca mặt đỏ bừng, dựa vào bả vai Lưu Bệnh Dĩ, đang nhắm mắt lại, liên tục nhắc đi nhắc lại: "Giày thêu của muội đâu? Huynh đã làm mất sao?. . ."
Trong ánh mắt tối đen của Mạnh Giác phong ba xoay chuyển, ham muốn phá nát hết thảy. Hắn vào nhà kéo Vân Ca từ trong lồng ngực Lưu Bệnh Dĩ, bế ra ngoài, Lưu Bệnh Dĩ đưa tay muốn túm lấy Vân Ca, "Vân Ca. . ." nhưng thân thể chỉ lắc lư mấy cái, rồi ngã thật mạnh xuống đất, hắn cố gắng muốn đứng dậy, nhưng chỉ có thể giống như một con sâu bị thương tuyệt vọng, giãy giụa trên mặt đất.
Mạnh Giác không hề có ý giúp nâng dậy, giống như nhìn người chết, ánh mắt lạnh lùng chán ghét liếc nhìn Lưu Bệnh Dĩ, xoay người bước đi.
"Nhiều mạng người như vậy... nhiều mạng người như vậy... mạng người... máu chảy đầm đìa..."
Mạnh Giác nghe thấy, bước chân trong khoảnh khắc cứng đờ, huyết dịch toàn thân đều dường như sôi trào trong thù hận, rồi lại tựa như cùng với bi thương kết thành hàn băng, làm cho thân thể hắn đông cứng lại ở một tấc* trước cửa.
*Một tấc: khoảng 10cm
Nắm tay Lưu Bệnh Dĩ bỗng nhiên đập xuống đất, hắn cười ha hả: ". . . Máu chảy đầm đìa. . . Các ngươi có hỏi ta sao? Hỏi qua ta rốt cuộc có muốn sống hay không? Rốt cuộc có muốn các ngươi hy sinh hay không? Trở thành trên lưng mang theo gánh nặng của mạng sống hàng trăm con người thì cuộc sống có tư vị gì? Một người cô đơn mà sống một mình thì có tư vị gì? Chuyện gì cũng không thể nói với người khác thì có tư vị gì? Sống mà không có một chút hi vọng thì có tư vị gì?... Không thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả cuộc sống bình thường giống như mọi người cũng đều là hy vọng xa vời. Mạng của ta chính là để chịu tội và nhận trừng phạt, các ngươi có thể nào tha cho ta để có cuộc sống giống người bình thường?. . . Ngay cả tư cách lựa chọn chết đi cũng không có. . . Bởi vì phải sống . . . Bởi vì ta nợ tính mạng của nhiều người như vậy... Cho dù là kẻ vô tích sự, chuyện gì cũng không thể làm, giống như một con chó... cũng phải sống... Nếu ngày đó chết đi, ít nhất có cha mẹ tỷ muội làm bạn, không phải trốn tránh được buổi sáng nhưng không đảm bảo được tới buổi tối*... Cũng sẽ không bị dày vò như hiện giờ... Báo thù? Ta lấy gì để đi báo thù đây? Còn sống, ta rốt cuộc là vì cái gì mà còn sống...?"
*Nguyên văn là câu thành ngữ: Triêu bất bảo tịch, chỉ tình cảnh nguy ngập.
Trước mắt Mạnh Giác hiện lên cảnh hắn vĩnh viễn không muốn nhớ lại, nhưng tất cả đều không thể nào quên được, những ngày vì sống sót mà đau khổ giãy giụa.
Từ sống an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực đến chỉ trong một buổi tối gia môn biến đổi lớn. . .
Khi đói tới cực điểm, vì phải sống, hắn đã đoạt lấy thức ăn từ trong miệng chó, sau đó bị chủ nhân con chó phát hiện châm biếm thóa mạ. Cướp đoạt người chết với chó hoang, chỉ là vì y phục trên người của người chết.
Sau khi mẫu thân tắt thở, ánh mắt vẫn mở thật lớn như trước. Do khổ hình, xương cốt mẫu thân từng tấc, từng tấc bị đập nát, ngón trỏ lại ngoan cố chỉ vào phía Tây. Bà chết mà không thể nhắm mắt, vốn cho rằng khi tuổi còn rất nhỏ, rời xa quê hương tới đó có thể làm cho nhi tử của bà có một nơi nương thân, nhưng làm sao biết được con trai bà ở nơi đó được mọi người gọi bằng một cái tên khác, gọi là "Tạp chủng".
Buổi tối Trừ tịch*, mọi nhà đều khóa cửa thật chặt, ngồi quanh bếp lò, ngắm cảnh tuyết rơi bên ngoài, chào đón năm mới, mong ước sang năm được mùa, hắn lại nằm ở trên tuyết, đờ đẫn nhìn những bông tuyết bay đầy trời nhẹ nhàng rơi xuống, xa xa một con sói già đã bị thợ săn làm mù một con mắt đang nhìn hắn, chần chừ đánh giá lực lượng hai bên. Hắn đã không còn sức lực để giãy giụa nữa rồi. Quá mệt mỏi, cứ như vậy ngủ đi! Mẫu thân, đệ đệ đều ở thế giới kia chờ hắn. . .
*Tối trừ tịch: đêm ba mươi tết.
Tiếng khóc của đệ đệ truyền đến: "Phụ thân, con không tên là Lưu Tuân, con không muốn làm hoàng tôn, con là Du nhi của cha... Đại ca, cứu đệ, cứu đệ, cứu đệ..."
Đều nói rằng hổ dữ cũng không ăn thịt con, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy phụ thân vì không cho đệ đệ tiết lộ thân phận, đâm một nhát để đệ đệ không nói được.
Một đứa bé mới chỉ bốn tuổi, bị người ta ôm đi, dường như đã hiểu được lần này ca ca mà bé thấy rằng thông minh nhất cũng không cứu được mình, không hề khóc, không có nước mắt, ánh mắt vẫn nhìn hắn, vô hạn quyến luyến không rời. Đệ đệ cố gắng tìm cách nở một nụ cười yếu ớt, miệng mở ra rồi đóng lại, nhưng không có một âm thanh nào, hắn nghe lại hiểu được, "Ca ca, không khóc! Đệ không đau."
Hắn đang khóc sao? Trước mắt của hắn tại sao lại mơ hồ như vậy? Hắn muốn lau đi nước mắt, cố gắng thấy rõ ràng đệ đệ, nhưng hai tay lại bị phụ thân trói lại, chỉ thấy trong miệng chứa đầy vị chát, giống như độc dược thấm nhập tận đáy lòng. . .
Thù hận tuyệt vọng sẽ làm cho người ta chết đi, nhưng cũng sẽ làm cho người ta không ngại tất cả mà sống sót.
Con sói già một mắt kia muốn cắn đứt cổ họng của hắn, dùng máu thịt của hắn để cho bản thân có thể sống đến mùa xuân năm sau, cuối cùng lại chết dưới hàm răng của hắn.
Khi lòng người tràn ngập thù hận và tuyệt vọng, người và dã thú cũng không có gì khác nhau, khác nhau duy nhất chính là người càng thông minh, càng có kiên nhẫn, cho nên con sói chết, hắn sống.
Từ khi hắn cắn yết hầu con sói, trấn tĩnh nhìn con sói độc nhãn đó, nhìn nó từ phẫn nộ, sợ hãi, đến tuyệt vọng, hắn biết, bất luận phát sinh chuyện gì, hắn nhất định có thể tiếp tục sống sót.
...............
Giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ dần dần nhỏ lại, khuôn mặt kề sát mặt đất, đã say tới bất tỉnh, tay vẫn gắt gao nắm thành nắm đấm, giống như không cam chịu vận mệnh, muốn đập nát thoát ra, nhưng nắm tay liên tục tìm khắp nơi đều không thấy mục tiêu, chỉ có thể yếu ớt buông xuống.
Bấc đèn trong phòng bởi vì thời gian dài không có ai khêu, ánh đèn dần dần yếu ớt, ánh sáng mờ dần của ngọn đèn chiếu lên một thân người giống như một chấm đen nằm dưới đất, chiếu lên một thân người đứng thẳng, phong thái như ngọc ngoài phòng.
Thời gian dường như yên lặng trôi qua, rồi lại không chút lưu tình để cho bóng đêm tùy ý cuốn đi tất cả, "bụp" một tiếng, ngọn đèn hoàn toàn tắt hẳn.
Mạnh Giác vẫn đứng im không nhúc nhích, mãi cho đến khi Vân Ca lẩm bẩm một tiếng, nàng hình như có chút sợ lạnh, không ý thức rúc sâu trong lòng của hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại, ôm chặt Vân Ca hơn chút nữa, đón lấy gió lạnh, bước đi kiên định tiến vào trong bóng đêm.
Khi Vân Ca tìm thấy Hứa Bình Quân, Hứa Bình Quân đang cùng Hồng Y ở trong phòng làm nữ công.
"Hứa tỷ tỷ." Vân Ca cười cười với Hồng Y, để không phải giải thích nhiều hơn, vội túm lấy ống tay áo Hứa Bình Quân kéo ra ngoài, thấy bốn phía không có người, "Hứa tỷ tỷ, đại ca muốn thành gia, ngày hôm qua một bá bá tìm gặp đại ca nói chuyện một hồi lâu, nói là sẽ mai mối cho đại ca. Việc này muội đã suy nghĩ cẩn thận, nếu có Mạnh Giác hỗ trợ, có lẽ. . ."
Vẻ mặt Vân Ca cấp bách, Hứa Bình Quân lại không nói tiếng nào, Vân Ca không nhịn được hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ... tỷ không sốt ruột sao?"
Hứa Bình Quân không dám nhìn Vân Ca, ánh mắt nhìn nơi khác nói: "Tỷ đã biết rồi. Bá bá mà muội nói là Trương bá bá, là cấp trên của cha tỷ trước kia, tối qua ông ấy mời cha tỷ đi uống rượu, cha uống rượu say mèm, rất khuya mới trở về, hôm nay sau khi tỉnh rượu, mới mơ hồ nói chuyện với mẹ của tỷ, cha dường như đã đáp ứng một mối hôn sự với Trương bá bá rồi."
Vân Ca nhẹ nhàng a một tiếng, kinh ngạc đứng một hồi, ôm Hứa Bình Quân mà nhảy nhót, cười nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ hẳn là hài lòng rồi nhé! Ngày hôm qua chính tai muội nghe thấy đại ca nói hết thảy đều nghe theo quyết định của Trương bá bá, giống như là đối với phụ thân vậy! Lệnh của phụ mẫu, lời của người mai mối, đều có cả!"
Hứa Bình Quân nhìn bộ dáng của Vân Ca, nhẹ nhàng xoa xoa đầu Vân Ca, nhoẻn cười, ba phần xấu hổ, ba phần vui mừng, ba phần lo âu, "Mẹ tỷ còn không biết có đồng ý hay không, muội biết mẹ tỷ rồi đó, bà hiện tại một lòng một dạ thấy rằng tỷ phải gả cho quý nhân, làm sao để ý tới Bệnh Dĩ."
Vân Ca cười hì hì: "Không sợ, không sợ, tỷ không phải nói Trương bá bá là cấp trên của cha tỷ trước kia sao? Trương bá bá bây giờ vẫn còn chức vị chứ? Cha tỷ nếu đã đồng ý với Trương bá bá rồi, như vậy khẳng định mọi việc đều không đổi ý được, mẹ tỷ không muốn cũng không được. Nếu thật sự không được, xin Trương bá bá bên kia hạ nhiều sính lễ một chút, muội hiện tại không có tiền, nhưng có thể mượn trước Mạnh Giác một ít, để tỷ xuất giá đã rồi tính sau, mẹ tỷ thấy tiền phỏng chừng cũng sẽ ngừng càm ràm."
Hứa Bình Quân cười chỉ chỉ vào trán Vân Ca, "Vẫn là muội nhiều mưu ma chước quỷ."
Lưu Bệnh Dĩ mới vừa gặp Trương Hạ, biết được mọi thứ đã định. Nhớ lại khoảng thời gian từ khi quen biết Hứa Bình Quân tới ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cảm nhận trong nội tâm rất khó tả. Bình Quân dung mạo xuất chúng, là người có năng lực làm việc, Bình Quân gả cho hắn, kỳ thật là hắn trèo cao, nhưng mà dù rằng cử án tề mi(1), rốt cuộc. . .
Lưu Bệnh Dĩ tự giễu cợt, nhưng mà hắn có tư cách gì đây?
Hứa Bình Quân thấy Lưu Bệnh Dĩ bước vào, lập tức cúi đầu, hai má ửng hồng, xoay người muốn rời đi. Lưu Bệnh Dĩ ngăn nàng lại, trên mặt cũng có vài phần xấu hổ, dường như muốn nói gì đó lại không nói được, đầu Hứa Bình Quân lại cúi xuống càng thấp.
Vân Ca nhìn thấy bộ dáng hai người, định lặng lẽ rời đi.
"Vân Ca, từ từ." Lưu Bệnh Dĩ mắt nhìn Hứa Bình Quân, từ lấy từ trong ngực áo ra một cái túi vải bố nhỏ, sau đó mở ra, bên trong là một đôi vòng tay.
"Bình Quân muội tử, nàng là cô nương tốt nhất, ta vẫn luôn mong rằng nàng có thể sống thật tốt. Nếu nàng đi theo ta, nhất định sẽ phải chịu khổ chịu tội, ta không thể làm cho nàng..."
Hứa Bình Quân ngẩng đầu, hai má ửng hồng, nhưng kiên định nhìn Lưu Bệnh Dĩ, "Bệnh Dĩ, thiếp không sợ chịu khổ, thiếp chỉ biết, nếu thiếp gả cho người khác, lúc đó mới là chịu khổ."
Lưu Bệnh Dĩ bị sự thẳng thắn bộc trực của Hứa Bình Quân làm cho chấn động, sau khi sửng sốt một lúc, cười lắc đầu, trong lời nói có chút thương xót: "Thật là một nha đầu ngốc!"
Hắn cầm lấy bàn tay Hứa Bình Quân, đeo chiếc vòng tay lên cổ tay Hứa Bình Quân, "Trương bá bá nói đây là vật mà mẹ ta đã từng đeo, vật này tính là lễ vật ước định của ta."
Hứa Bình Quân vuốt chiếc vòng trên tay, vừa cười nước mắt lại vừa rơi xuống. Tâm sự nhiều năm như vậy, sau khi bách chuyển thiên hồi, cho tới giờ khắc này, cuối cùng đã nhờ vào một chiếc vòng tay trở thành sự thật.
Lưu Bệnh Dĩ cầm một chiếc vòng tay khác đưa cho Vân Ca, "Vân Ca, cái này dành cho muội. Nghe nói ta vốn có một muội muội, thực sự đã muốn. . ." Lưu Bệnh Dĩ cười lắc đầu, "Đại ca hi vọng muội sẽ nhận chiếc vòng tay này."
Vân Ca chần chừ không nhận lấy.
Hứa Bình Quân trong lúc mơ hồ hiểu được vài phần vì sao Lưu Bệnh Dĩ lại cố ý làm như vậy trước mặt nàng, trong lòng hiện ra vui mừng, thành tâm thực lòng nói với Vân Ca: "Vân Ca, nhận lấy đi! Tỷ cũng muốn muội đeo, chúng ta không phải là tỷ muội sao?"
Vân Ca một nửa là đau xót trong lòng, một nửa là vui vẻ tiếp nhận, đeo lên trên cổ tay, "Cám ơn đại ca, cám ơn. . . Tẩu tử*." Hứa Bình Quân đỏ mặt, xì một tiếng với Vân Ca, xoay người bước đi.
*Tẩu tử: chị dâu.
Vân Ca cười ha hả, vừa cười, vừa chạy tới hướng phòng ở của mình, sau khi vào phòng, tức thì nhào tới trên giường, chăn rất nhanh đã bị thấm ướt.
"Cô có biết nữ tử tặng giày thêu cho nam tử là có ý gì không?"
"Tôi nhận. Vân Ca, cô cũng nhất định phải nhớ kỹ."
"Lần sau nói tiếp cũng vẫn kịp, chờ sau khi cô tới Trường An, chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian nghe cô kể chuyện xưa."
.................................................. ........
Bắt đầu từ ngày đó, từ ngày nàng hiểu chuyện, từ lúc nàng bắt đầu hiểu được việc đó có ý nghĩa ước định, nàng chưa bao giờ hoài nghi rằng lời ước hẹn đó sẽ không thể thực hiện.
Nàng mỗi ngày đều không quên.
Nàng mỗi khi đi tới một nơi đều đã cố ý sưu tập những câu chuyện, chờ có một ngày kể cho hắn nghe.
Nàng mỗi khi quen một người, đều đã nghĩ rằng nàng đã có Lăng ca ca.
Nàng mỗi khi làm một món ăn ngon, đều đã nghĩ khi hắn ăn sẽ có vẻ mặt như thế nào, nhất định sẽ cười, nụ cười sẽ giống như ngày đó, sẽ có rất nhiều ánh sao tan chảy trong ánh mắt của hắn.
Nàng vẫn cho rằng có một người ở phương xa chờ nàng.
Nàng vẫn nghĩ rằng hắn cũng sẽ giống như nàng, buổi tối sẽ một mình chăm chú nhìn sao trời, sẽ yên lặng hồi tưởng mỗi một chi tiết khi quen biết, sẽ tưởng tượng lại cảnh tượng khi tạm biệt.
Nàng vẫn nghĩ rằng hắn cũng sẽ giống như nàng, sẽ rất thích bầu trời sao...
Lời nói còn văng vẳng bên tai, toàn bộ cũng đã không còn là việc trong khả năng nữa rồi.
Hóa ra nhiều năm như vậy, tất cả đều là hoa trong gương, trăng trong nước*, nàng chẳng qua là một mình diễn vở kịch một vai.
*Hoa trong gương, trăng trong nước: chỉ cảnh tượng huyền ảo, ý nói tới sự tự hão huyền, mộng tưởng.
..............................................
Ngoài phòng, Mạnh Giác muốn bước vào trong phòng Vân Ca, Đại công tử ngăn Mạnh Giác lại, "Để cho Vân Ca một mình yên tĩnh một chút. Tiểu Giác, hảo thủ đoạn, sạch sẽ lưu loát!"
Mạnh Giác cười: "Lần này ngươi đã đoán sai rồi."
"Không phải ngươi, còn có thể là ai? Chuyện Lưu Bệnh Dĩ, trên đời này biết rõ ràng nhất không có ai so với ngươi được."
Mạnh Giác cười tới mức thản nhiên xa xôi, không thừa nhận, cũng không phản bác thêm, "Đối mặt với thế cục hiện giờ, Vương gia sẽ không có vài phần động tâm sao? Cùng với hoang đường phóng túng của mình, không bằng tận lực đánh cuộc, làm chuyện mà chính mình muốn làm, ngươi chẳng lẽ thực nguyện ý sa vào chốn hương hoa son phấn đó cả đời sao? Đại trượng phu sống trong thiên địa, vốn là nên có khí phách gạn đục khơi trong, chỉ vẽ giang sơn."
Chú thích:
(1): Cử án tề mi nghĩa đen là nâng khay ngang mày
Đại công tử sửng sốt một chút, cười nói: "Ngươi đã từng xem ta là Vương gia sao? Đừng khiến cho ta toàn thân phát lạnh! Thật xin lỗi, vừa rồi đã làm lãng phí ngôn ngữ công tâm lần này của ngươi. Nhìn thấy tình cảnh của Lưu Phất Lăng, ta đối với cái vị trí kia không có hứng thú. Tâm tư Tiên hoàng hơn người, lãnh khốc vô tình, lòng nghi ngờ lại rất lớn, trong thiên hạ ngoại trừ bản thân ra, ai cũng không tin, lại chân chính tin tưởng bốn vị phụ chính đại thần khác họ? Đối với cục diện hoàng quyền còn sót lại hiện nay không cần thiết không phải dự liệu trước sau hay sao? Lưu Phất Lăng có thể làm cho Tiên hoàng coi trọng, mạo hiểm đem giang sơn giao phó, cũng tuyệt đối không phải người bình thường. Dựa vào việc thấy hắn xử lý sự kiện 'thích khách' lần này, cũng đã có thể hé lộ vài phần manh mối, Hoắc Quang chậm chạp không thể điều tra rõ ràng, Lưu Phất Lăng lại không đề cập tới một lời, ngược lại càng thêm coi trọng Hoắc Quang. Tang Hoằng Dương âm thầm đi thăm dò Vũ Lâm doanh, hắn chỉ giả vờ không biết, Thượng Quan Kiệt vài lần khí thế ào ạt góp lời, đều bị hắn nhẹ nhàng bâng quơ mà hóa giải. Lưu Phất Lăng không làm gì hết, nhưng lại đem một sự kiện 'thích khách' ngoài ý muốn sử dụng cho hắn. Ta cảnh cáo ngươi, thu hồi tư tưởng của ngươi càng sớm càng tốt, con người của ta nhát gan, nói không chừng nhất thời không chịu được hù dọa, sẽ nói ra những thứ không nên nói." Đại công tử dừng một chút, vừa cười hì hì vừa nói: "Nhưng mà ngươi yên tâm, chuyện ta đồng ý với ngươi, ta nhất định làm được."
Mạnh Giác đối với đáp án của Đại công tử giống như đã dự liệu từ trước, thần sắc không có gì thay đổi, chỉ cười hỏi: "Vương gia khi nào thì rời khỏi Trường An?"
Đại công tử cũng cười: "Ngươi đây là lo lắng sinh tử của ta? Hay là sợ ta làm rối loạn ván cờ của ngươi? Chuyện của ta còn không tới phiên ngươi quan tâm, ta muốn đi lúc nào tự nhiên sẽ đi."
Mạnh Giác mỉm cười, một vẻ lỗi lạc, "Đại ca, chuyện sinh tử của ngươi ta không quan tâm, nhưng mà Hồng Y ta coi như muội muội, nếu Hồng Y bởi vì ngươi mà có nửa điểm sơ xuất, ta sẽ cùng tính một lượt cả nợ cũ lẫn nợ mới với ngươi." Mạnh Giác nói chuyện ngữ khí thập phần ôn hòa, rất giống đệ đệ nói chuyện với huynh trưởng, nhưng ý tứ biểu lộ lại tràn đầy hàn ý.
Đại công tử nghe được hai chữ "Đại ca", nụ cười cứng đờ, kinh ngạc nhìn lại Mạnh Giác, xoay người rời đi, phong lưu trước kia không còn sót lại chút gì, bóng dáng đúng là thập phần tiêu điều, "Thế cục thành Trường An đã căng như dây cung, Yến vương và Thượng Quan Kiệt cũng không phải người dễ dàng đối phó, ngươi nhất thiết phải cẩn thận"
Mạnh Giác nhìn theo bóng dáng Đại công tử rời đi, môi khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thản nhiên nhìn Đại công tử biến mất ở trong bóng đêm. Mạnh Giác đứng ở ngoài cửa phòng Vân Ca, muốn gõ cửa, rồi lại chậm rãi buông tay xuống.
Hắn ngồi ở trên bậc thang dựa lưng vào cánh cửa, đơn giản nhìn những ngôi sao nổi lên bầu trời. Tựa hồ rất lâu rồi cũng chưa từng im lặng ngắm sao trời như thế, Mạnh Giác nhìn mặt trăng hình lưỡi liềm từ phía đông chậm rãi leo lên giữa bầu trời.
Nghe thấy âm thanh nức nở ngắt quãng trong phòng dần dần biến mất.
Nghe được tiếng động Vân Ca rót nước, nghe thấy tiếng nàng bị bỏng, ném cái chén xuống mặt đất.
Nghe được tiếng động nàng bước đi, rồi đụng vào cái bàn.
Nghe được tiếng nàng nằm xuống lại ngồi dậy.
Nghe được nàng đẩy cửa sổ ra, dựa cửa sổ nhìn về phía bầu trời.
Mà hắn và nàng chỉ cách có một cánh cửa sổ, nhưng lại từng bước xa xôi.
Nghe được nàng đóng cửa sổ lại, quay về ngủ...
Mạnh Giác ngước nhìn bầu trời sao đoán rằng, nàng đã ngủ rồi, hắn cần phải đi, hắn cần phải đi. . . nhưng bầu trời sao lại mỹ lệ an tĩnh như vậy . . .
Vân Ca một đêm trằn trọc, chợp mắt được vài lần cách quãng, chân trời vừa mới hiện ra, đã thấy không thể ngủ tiếp được nữa, nên dứt khoát rời giường.
Khi cánh cửa mở ra, một thứ gì đó rầm một cái đổ qua đây, nàng theo bản năng nhảy ra, đợi tới khi thấy rõ ràng, phát hiện đó lại là Mạnh Giác.
Hắn đang nằm trên mặt đất, ánh mắt ngái ngủ mông lung nhìn nàng, tựa hồ nhất thời cũng không hiểu được tại sao mình lại nằm trên mặt đất.
Sau chớp mắt, hắn xoa xoa đầu bị ngã đau, rồi đứng lên đi ra bên ngoài, một câu cũng không nói.
Vân Ca không hiểu ra sao, "Này, Ngọc trung chi vương, tại sao huynh lại ở chỗ này?"
Mạnh Giác đầu cũng không quay lại, "Uống rượu, tìm Đại công tử đi nhầm chỗ."
..............................
Vân Ca đi đi lại lại cả buổi sáng, cuối cùng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại vẫn chẳng phân biệt được rõ ràng. Sau đó mới đột nhiên phát hiện, từ sáng sớm đến bây giờ chưa hề thấy Đại công tử và Hồng Y. Nàng đẩy cửa phòng bọn họ đang ở tạm ra, trên vách tường có bốn chữ to rồng bay phượng múa "Cáo từ, không tiễn" .
Hứa Bình Quân hỏi: "Viết gì vậy?"
"Bọn họ đi rồi."
Hai người nhìn nhau ngẩn người một hồi, Hứa Bình Quân thì thào nói: "Thật sự là tới đột nhiên, rời đi lại càng đột nhiên, nhưng thật ra giảm đi rượu mừng của hai người."
Vân Ca cau mày nhìn vách tường, "Thật ra thì chữ kia viết cũng không tồi. Nhưng mà vì sao lại viết ở trên tường của muội? Hắn có biết một lần dán lại tường có bao nhiêu phiền toái hay không?"
Hứa Bình Quân gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, "Đáng tiếc Đại công tử vừa không là tài tử, cũng không phải danh nhân, nếu không lấy chữ kia xuống, thật ra có thể đổi chút tiền, vừa vặn có thể dán lại tường. Nhưng mà những đồ vật mà hắn đã dùng qua, đều là tốt nhất, có thể bán được thì mang tới hiệu cầm đồ đi."
Vân Ca và Hứa Bình Quân đều là người chỉ thích tụ họp không thích chia ly, đã nhiều ngày lại có thói quen cười đùa cùng Hồng Y, Đại công tử, hơn nữa đối với Hồng Y, hai người đều trong lòng rất là yêu thích. Hai người vừa nói những lời vô nghĩa chẳng liên quan gì, dường như không thèm để ý, trong lòng lại đều có chút trống rỗng.
"Vân Ca, muội nói khi nào thì chúng ta có thể gặp lại Hồng Y?"
"Khi nào có náo nhiệt sẽ gặp lại! Đại công tử là kẻ chỗ nào có náo nhiệt thì đi tới chỗ đó, Hồng Y là cái bóng của hắn, gặp được Đại công tử, tự nhiên sẽ gặp được Hồng Y."
Hứa Bình Quân nghe thấy hai từ "cái bóng", cảm thấy là Vân Ca hình dung tuyệt diệu chuẩn xác, Hồng Y không phải là giống cái bóng của Đại công tử lắm sao? Lặng yên không một tiếng động, lại như hình với bóng*, luôn luôn làm bạn, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn về phía cái bóng của chính mình, vừa thấy cũng liền sửng sốt, trong lòng xúc động, không khỏi thở dài.
*Nguyên văn: như ảnh tùy hình.
Vân Ca hỏi: "Hứa tỷ tỷ?"
Hứa Bình Quân chỉ chỉ dưới chân Vân Ca. Vừa đúng chính Ngọ*, mặt trời sáng ngời trên cao chiếu xuống, chung quanh đều sáng trưng, mọi thứ đều nhìn thấy rõ ràng, nhưng bóng lại cơ hồ không nhìn thấy.
*Chính ngọ: giữa trưa.
Vân Ca cúi đầu vừa thấy cũng thở dài, không muốn Hứa Bình Quân nghĩ ngợi lung tung, ngẩng đầu cười nói: "Hảo tẩu tẩu, sẽ làm tân nương tử, mặc vào y phục đỏ thẫm xuất giá, cho dù ban ngày toàn bộ có tối đen, mọi người cũng đều thấy được. Ôi chao! Còn chưa được thấy y phục xuất giá tẩu tẩu may cho mình đâu đấy! Tẩu tẩu là người giỏi giang nổi danh vùng Thiếu Lăng Nguyên này, y phục xuất giá nhất định phải vô cùng đẹp đẽ, đại ca thấy, chắc chắn sẽ nhìn ngây người. . ."
Hứa Bình Quân mặt đỏ lên, trong lòng ngọt ngào vui sướng, nhưng nét mặt lại phụng phịu, trừng mắt liếc Vân Ca một cái, xoay người bước đi, "Một cô nương trong nhà, lại giống với hán tử trên đường, miệng đầy lời hỗn trướng*!" Phía sau còn truyền đến tiếng cười của Vân Ca: "Sao? Vì sao muội mỗi lần vừa gọi 'tẩu tẩu', có người lại đỏ mặt trừng mắt. . ."
*Hỗn trướng: lời mắng, thường có ý chỉ hồ đồ, thô tục, bậy bạ...
Hứa Bình Quân chưa hề quay đầu lại, cho nên không nhìn thấy cảnh nói cười vui vẻ ở phía sau, chỉ có ánh mắt bi thương nhìn chăm chú vào bóng cây.
Danh sách chương