Trong chớp nhoáng này, Thử Vương chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh đáng sợ đánh lên thân thể mình, sức mạnh này trong sát na không ngừng rung động kịch liệt, ba động chập chờn, mỗi lần ba động lực phá hoại sẽ tăng thêm một phần.

"Chít chít!!!"

Tiếng hổ gầm nặng nề đem Thử Vương đang sắp nhào tới chỗ Tiểu Bạch Hổ, ép từ trên không trung rơi xuống, "ầm" một tiếng, nện mạnh xuống đất, đem mặt đất rung động kịch liệt. Địa phương hắn rơi xuống, từng đạo vết nứt dữ tợn như mạng nhện hướng bốn phương tám hướng tràn ra.

Bất quá, thanh thế tuy lớn, nhưng thời điểm va chạm với mặt đất, trên người Thử Vương đột nhiên bao phủ một tầng hoàng quang (sắc vàng) nồng đậm, cho nên tuy rằng hắn đem mặt đất tạo thành cái hố to, nhưng bản thân lại không bị thương tổn quá lớn.

Quả nhiên, nhìn lại hố sâu, chỉ thấy Thử Vương thân thể to lớn từ lòng đất bò lên, dùng sức vẩy vẩy đầu, hai mắt có chút mê mang, có thể thấy được, cũng bị đánh cho không nhẹ. Trong nhất thời, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chỉ mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

"Hô!!!"

Một tiếng cuồng phong đột nhiên ập tới mặt đất, cây cối bốn phía bị thổi nghiêng ngã, khắp nơi cát bay đá chạy, bụi mù cuồn cuộn không thể mở mắt. 

"Ầm!!!"

Một đạo thân ảnh đen kịt nặng nề nhảy vào giữa vòng vây bầy chuột, lúc rơi xuống, mặt đất dưới chân ầm ầm chấn động, mơ hồ xuất hiện vài đạo vết nứt. Một con Hắc Hổ khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, toàn thân bao phủ uy vũ nồng đậm, khí thế vua bách thú từ trên người nó triển lộ hoàn toàn. Trên trán, vương vân màu tím điên cuồng nhảy lên, mỗi lần nhảy, tựa hồ đều làm không khí chung quanh càng thêm khẩn trương, tràn đầy hơi thở uy hiếp cường đại.

Hắc Hổ hai mắt trừng lên, bắn ra tinh quang, tựa hồ có thể đem một ít động vật tiểu nhược tim mật muốn nứt ra. Khí thế bức người của hắn lúc này, bao phủ tất cả phạm vi phụ cận.

Hắc Hổ này tự nhiên không phải ai khác, mà chính là Đế Thích Thiên vừa chạy đến. Đứng giữa vòng vây, Đế Thích Thiên ánh mắt thủy chung chú mục vào Tiểu Bạch Hổ bị thiếu nữ ôm trong ngực, trong ánh mắt mang theo vẻ kích động hiếm có.

"Tam muội, ngươi là Tam muội."


Đế Thích Thiên thanh âm có chút run rẩy, tràn đầy kích động cùng khó tin.

Tam muội.

Sẽ không sai! Hắn lúc vừa tiếp cận nơi này, cảm nhận được khí tức trên người Tiểu Bạch Hổ, liền triệt để khẳng định Bạch Hổ trước mắt chính là tiểu muội của mình. Đây là cảm giác không cách nào nói rõ, thập phần kỳ lạ, đến từ mối liên hệ huyết mạch trong cơ thể bọn họ. Cùng một loại huyết dịch, lại sinh cùng một chỗ, nên khí tức của nhau có thể nói là quen thuộc không thể quen thuộc hơn, tuyệt đối sẽ không sai lầm.

Cho nên, trong sát na nhìn thấy Bạch Hổ, Đế Thích Thiên trong nội tâm đã tràn ngập cuồng hỉ. Tuy sống cùng nhau không quá mấy tháng, nhưng có huyết mạch tương liên, tình cảm huynh muội, tại thời khắc này, triệt để dâng trào. Đây là tình cảm kiếp trước hắn tuyệt đối không cách nào cảm nhận được.

"Ca ca, ngươi là ca ca, ta là tiểu Bạch." 

Tiểu Bạch Hổ trong nháy mắt nhìn thấy Đế Thích Thiên, trong mắt cũng đồng dạng vô cùng vui sướng, vội vàng kêu lên, trong thanh âm mang theo vui sướng cùng ủy khuất. 

Thân hình mãnh liệt giãy dụa, từ trong ngực thiếu nữ lao ra, khi bốn chân chạm đất liền nhanh chóng vọt tới trước người Đế Thích Thiên, hai chân trước như tuyết trắng ôm lấy cái đùi tráng kiện của hắn. Lúc ngẩng đầu lên, nước mắt to như hạt đậu cũng lạch cạch rơi xuống, lộ vẻ không muốn rời xa.

Bộ dáng này, tựa hồ muốn đem tất cả ủy khuất trong thời gian này toàn bộ phích phóng đi ra. 


"Ca ca, ngươi biết không, mụ mụ cùng nhị ca bị những kẻ bại hoại kia bắt đi rồi" Bạch Hổ nức nở nghẹn ngào, giọng nói đứt quãng, lộ vẻ cực kỳ thương tâm. 

"Tiểu Bạch, muội ở đây chờ một chút, ca ca trước đem bọn chuột nhắt chết tiệt này tiêu diệt, báo thù cho muội." Hổ trảo nâng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, dùng giọng điệu nhu hòa chưa từng có an ủi nàng. Vừa nói, vừa chuyển đầu qua một bên, ánh mắt lập tức trở nên băng hàn thấu xương, tựa như hai mũi tên nhọn hướng Thử Vương đang từ trong hố sâu bò đâm tới. 

"Ân, ca ca, con chuột này rất xấu, hắn muốn ăn tiểu Bạch." Bạch Hổ nước mắt treo trên bờ mi, dùng sức gật gật đầu, non nớt nói. 

"Yên tâm, ca ca sẽ làm ngươi hả giận." Đế Thích Thiên thận trọng nói. 

Tiểu Bạch cũng hiểu chuyện buông chân Đế Thích Thiên ra, nhảy cà tưng trở lại bên người thiếu nữ, mà lúc này, thiếu nữ đã sớm bị biến cố trước mắt làm cho khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn đầu Hắc Hổ to lớn trước người.

Bất quá cũng không ai thấy, Bạch Hồ cũng nhìn Đế Thích Thiên một lúc, trong hai con mắt lập tức hiện lên một vòng dị sắc kinh người, như có điều suy nghĩ. 

"Bọn chuột nhắt, lần trước cho ngươi may mắn đào mệnh. Không nghĩ tới, ngươi lại dám ra đây, còn đem chủ ý đánh lên người bổn vương, hôm nay bổn vương nhất định phải giết ngươi, dù là lên trời xuống đất, tất sát." Đế Thích Thiên lạnh nhạt nhìn về phía Thử Vương, mỗi chữ mỗi câu đều mang theo sát ý trầm trọng.

Thử Vương vốn cùng hắn có cừu hận sâu đậm, nếu không phải nó một mực trốn biệt dưới lòng đất, chỉ sợ hắn đã sớm đem diệt sát. Phòng ngự biến thái của Thử Vương cho hắn ấn tượng sâu đậm, lại có thể ở dưới đất di chuyển xuất quỷ nhập thần, quả thực là làm cho địch nhân phát lạnh, khó lòng phòng bị. 


Hiện tại tận mắt nhìn thấy con chuột thối này, lại dám đối với thân muội muội mình ra tay, đã triệt để chạm tới nghịch lân của hắn. Sát ý cuồng bạo tràn ra, khí thế cường hoành như bài sơn đảo hải (dời non lấp bể) hướng Thử Vương áp tới, bầy chuột chung quanh liền nhao nhao bị trấn áp nằm rạp trên mặt đất. Đối với uy vũ của cường giả trong yêu thú, những con chuột nhỏ này sao có thể chống cự.


"Xèo...xèo!!!"

Thử Vương trong mắt dần lộ ra hung quang tàn nhẫn, lông mao trên người từng sợi dựng lên như cương châm, hung hăng trừng mắt nhìn về phía Đế Thích Thiên, nuốt từng ngụm nước bọt, kêu lên: "Hừ, Hắc Hổ, đừng tưởng rằng bổn Đại Vương sợ ngươi. Nói cho ngươi biết, ta hiện tại cũng là yêu thú, ngươi giết không được ta." 

Thanh âm bén nhọn, bất quá nghe sao cũng thấy, mặt ngoài thì oai lệ (hùng hổ) mà bên trong lại nhu nhược. Đế Thích Thiên trên người tỏa ra uy thế ngập trời, khiến cho người ta không khỏi sợ hãi. Vừa mới tới liền đem hắn nặng nề đánh bay, không thể nghi ngờ, đã hạ thấp “thử uy” của hắn, khí thế cũng giảm đi mấy phần. 

"Hừ, có sợ hay không cùng ta có quan hệ gì, ta muốn chính là mệnh ngươi. Đi chết đi." 

Đế Thích Thiên không chút khách khí, giọng lạnh như băng, đồng thời một cái hổ trảo đen kịt nâng lên, hiện ra vô số hắc quang, yêu khí trùng thiên cuồn cuộn như khói, hai chân sau nặng nề đạp trên mặt đất, mặt đất liền vỡ ra từng vết nứt đáng sợ, thân hình tạo thành vô số tàn ảnh, hướng đầu Thử Vương vỗ xuống, móng vuốt sắc bén trên hổ trảo lóe lên hắc quang khiến lòng người phát lạnh. 

Khí thế hung mãnh như muốn nuốt sống người ta, hắc khí cuồn cuộn, phô thiên cái địa, uy áp mênh mông điên cuồng hướng tới Thử Vương. 

"Hắc Hổ, bổn đại Vương không sợ ngươi, Thử Mục Thốn Quang (Thử Mục Thốn Quang)!" . 

Thử Vương cao giọng rống to, phảng phất như muốn gia tăng tự tin cho mình, trong tiếng thét dài bén nhọn, hai con mắt nhanh chóng ngưng tụ ra một đoàn tia sáng màu vàng đậm, hơn nữa, tia sáng này theo thời gian trôi qua, càng ngày càng mạnh, như sóng nước không ngừng lưu chuyển trong mắt. 

"Xùy~~!!!"

Lực lượng trên người Thử Vương từng đợt từng đợt nối tiếp nhau dũng mãnh tụ vào trong mắt, khi chùm ánh màu vàng tăng đến đỉnh điểm thì "Phốc” một tiếng, liền từ trong mắt hắn bắn ra, giống như mũi tên bén nhọn, cô đọng đến cực điểm, tựa như có thể xuyên thủng cả thiên địa. Bên trong thốn (tấc) quang ẩn chứa lực lượng khủng bố, nếu ai chạm vào, đều lập tức bị xuyên thủng. 

Đây chính là thiên phú thần thông của Thử Vương, Thử Mục Thốn Quang đáng sợ. 

"Phanh!!!"

Hai đạo thốn quang trực tiếp thoát ly đôi mắt Thử Vương, sắc bén vô cùng hướng về Đế Thích Thiên, những nơi chúng đi qua, trong không khí phát ra tiếng “xì xì” không ngừng. Hổ trảo Đế Thích Thiên cùng thốn quang cùng một chỗ va chạm vào nhau. Lập tức, thanh âm va chạm mãnh liệt bạo phát, đột nhiên có vài giọt máu tươi rơi xuống tại chỗ. 

"NGAO!!!"

Đế Thích Thiên mắt lạnh như băng, hổ trảo cùng Thử Mục Thốn Quang giằng co một chỗ, tuy cường hãn, nhưng không cách nào triệt để ngăn cản được thốn quang sắc bén, bị xuyên thủng hai lỗ, bất quá, đây cũng là sự tình hắn đã đoán trước. Cùng lúc đó, một cái hổ trảo đen kịt khác lóe ra áng kim, mang theo trảo phong lăng lệ ác liệt, rơi xuống đỉnh đầu Thử Vương. 

"Chi!!!"

Một trảo này, trầm trọng vô cùng, ngưng tụ đại lượng yêu nguyên tinh thuần, cộng thêm bản thân hổ trảo cứng rắn đến cực điểm, rơi trúng đầu Thử Vương, lực lượng khủng bố tràn ra, oanh kích lên người hắn. Thử Vương trên người như trước cũng lập tức hiện ra một đoàn ánh sáng màu vàng đậm, bảo vệ toàn thân. 

"Phanh!!!"

Thử Vương lực phòng ngự vô song, cũng không hoàn toàn chống cự được một kích toàn lực này của Đế Thích Thiên, bị nện cho mắt nổ đom đóm, khí huyết kịch liệt quay cuồng, ngũ tạng lục phủ không ngừng chấn động, muốn phun cả máu tươi, đầu bị mạnh mẽ đập xuống đất. 

"Khủng bố, quá kinh khủng, Hắc Hổ này thật đáng sợ, lực phòng ngự của ta trở nên mạnh mẽ như vậy rồi mà vẫn không cách nào hoàn toàn chống đỡ. Không thể đánh nữa, đánh tiếp, bổn đại Vương liền biến thành chuột chết. Thử sinh tốt đẹp (những ngày tháng tốt đẹp) của ta vừa mới bắt đầu, làm sao có thể để chấm dứt như vậy." 

Thử Vương tâm thần chấn động kịch liệt. Đầu bị nện xuống đất, trên người mặc dù không bị thương, nhưng lại hiện ra khôn cùng sợ hãi, dũng khí còn lại cũng triệt để bị Đế Thích Thiên lấy đi. Không suy nghĩ thêm, hai cái móng chuột liền nhanh như gió, dốc sức liều mạng đào xuống, hầu như trong nháy mắt, một cái cửa động to lớn xuất hiện trước mắt.

Thử Vương thân thể to lớn vọt vào trong động, tính dựa vào lòng đất để chạy trốn. Hắn trơn trượt cực kỳ, chớt mắt đã biến mất trong cửa động. 

"Bọn chuột nhắt muốn trốn chỗ nào. Hôm nay, ngươi lên trời, ta truy ngươi lên trời, ngươi xuống đất, bổn vương truy ngươi xuống đất " 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện