Lần này, Lý Hàng Trần sở dĩ dám lấy ra la bàn này bở vì đây chính là chí bảo trấn tộc của Lý gia, trên mặt la bàn sớm đã có khắc gia huy của Lý gia, cho dù là người có tham niệm cũng không dám có ý đồ gì. Dù sao Lý gia trong tu tiên giới cũng có Kết Đan kỳ cao thủ trấn giữ, có thể so sánh với một tông phái nhỏ, có ai là dám không cấp cho Lý gia mặt mũi.

Bình thường dù có tham niệm đến đâu cũng không dám có chủ ý với bảo vật của một gia tộc như thế.

Thứ hai, Xuất Vân công chúa là ai, Lý Hàng Trần biết rõ ràng nhất. Theo hai vị cao thủ trúc cơ kỳ đi theo sau kia, đối với gia thế của nàng căn bản không cần có tham niệm với vật này. Đơn giản chỉ cần nàng muốn thì Lý gia hoàn toàn có khả năng đem thông linh la bàn đưa tới Sở gia kết thân.

Cuối cùng, dù sao cũng có nhị thúc và tam thúc của hắn là hai cao thủ trúc cơ bảo hộ phía sau, không sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.

Lần này vì ra ngoài lịch lãm nên hắn mới có cơ hội mang theo thông linh la bàn, may ra trên đường đi có thể tùy tiện kiếm được một chút kỳ trân dị bảo, nếu vận khí tốt còn có thể tìm được các loại linh quặng. Có linh quặng, một gia tộc có thể chống đỡ được đến mấy trăm năm.

Vốn la bàn ở trong tay hai cao thủ trúc cơ kỳ kia, nhưng khi vào sơn mạch đã giao cho Lý Hàng Trần. Hiện tại hắn ở trước mặt Xuất Vân công chúa lấy ra, coi như thị uy một chút.

“Thật tốt quá, có thông linh la bàn ở đây, chẳng phải tìm hắc hổ kia sẽ rất dễ dàng sao?” Xuất Vân công chúa hiển nhiên biết rõ năng lực của la bàn này nên hưng phấn nói.

“Vân sư muội, kỳ thực muốn mở la bàn ra cần có thượng phẩm linh thạch.”

Lý Hàng Trần nói xong lấy từ trong túi trữ vật ra một tinh thạch có màu hồng lớn bằng nửa nắm tay. Tinh thạch này vừa xuất hiện lập tức tỏa ra linh lực hỏa thuộc tính tràn ngập xung quanh, xích hồng quang mang không ngừng lưu chuyển bên trên tinh thạch khiến cho nó giống như bảo thạch.

“Thượng phẩm hỏa linh thạch?”

Triệu Bách Xuyên hét lên kinh hãi, ánh mắt như có lửa nóng dán chặt vào khỏa tinh thạch trên tay Lý Hàng Trần.

Phải biết rằng trong tu tiên giới, linh thạch vốn phân ra thuộc tính, cũng phân ra thứ phẩm. Thuộc tính chính là ngũ hành: Kim-mộc-thổ-thủy-hỏa. Ngoài ra còn theo ngũ hành sinh ra có lôi linh thạch, băng linh thạch… Về thứ phẩm có hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm bốn loại.

Trong đó hạ phẩm linh thạch là đơn vị giao dịch thông thường nhất trong tu tiên giới. Ví dụ như linh phù trị giá một linh thạch, chính là một hạ phẩm linh thạch. Một trăm hai mươi hạ phẩm linh thạch bằng một trung phẩm linh thạch. Trong tu tiên giới, hạ phẩm linh thạch được coi là vô cùng thông thường, còn trung phẩm thì thưa thớt hơn rất nhiều, thượng phẩm lại càng trân quý hơn. Về phần cực phẩm linh thạch thì thạch quặng bình thường vốn không có khả năng xuất hiện.

Cực phẩm linh thạch- bên trong không chỉ chứa linh khí vô cùng tinh thuần, mà còn có khả năng khôi phục. Tức là cực phẩm linh thạch dù bị hấp thụ hết linh khí bên trong, nhưng chỉ cần cho nó có thời gian hấp thu thiên địa linh khí, sau đó liền có thể phục hồi và tái sử dụng. Không giống như các linh thạch khác, nếu như hết linh khí là hoàn toàn vô dụng.

Có thể tưởng tượng, chỉ cần có một khỏa cực phẩm linh thạch sẽ chẳng khác nào mang theo một linh thạch không bao giờ hết linh khí, cũng không bao giờ cần quan tâm tới việc thiếu linh thạch sử dụng.

Tuy rằng không phải cực phẩm linh thạch nhưng thượng phẩm linh thạch mà Lý Hàng Trần xuất ra cũng là vô cùng hiếm thấy. Hiện tại linh quặng bị khai thác quá nhiều, đã gần như khô kiệt trong tu tiên giới. Thượng phẩm linh thạch, người bình thường ngay cả xem cũng chưa chắc có cơ hội.

Lý Hàng Trần lạnh nhạt người, đem linh thạch cầm trong tay cẩn thận đặt vào một hốc nhỏ trên la bàn khiến cho trên la bàn đột ngột lóe lên một linh quang màu đỏ vô cùng chói mắt.

“Ông!!”

Một âm thanh thanh thúy vang lên, thông linh la bàn trên tay Lý Hàng Trần đang nằm im chợt phát ra một lực lượng linh động nhè nhẹ, kim la bàn bắt đầu tự mình chuyển động nhè nhẹ.

Nhưng trong ba kim la bàn cũng chỉ có hai kim màu đồng và bạc là chuyển động. Sử dụng la bàn đòi hỏi phải có linh thạch, mà trung phẩm linh thạch vốn chỉ có thể làm quay kim la bàn dài nhất, tức là cho phép tìm kiếm trong vòng một dặm. Còn thượng phẩm linh thạch cho phép tìm trong vòng mười dặm, tức là có thể sử dụng kim màu bạc. Về phần kim màu vàng phải có cực phẩm linh thạch mới có thể sử dụng.

“Ông!!”

Thông linh la bàn hiện tại cho phép tìm kiếm trong vòng mười dặm, hai kim đồng và bạc không ngừng chuyển động, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại chứng tỏ rằng trong phạm vi mười dặm này hoàn toàn không có gì đáng giá.

“Thật tốt quá, có thông linh la bàn này chúng ta sẽ sớm tìm ra hắc hổ kia mà thôi.” Xuất Vân công chúa chớp chớp mắt, mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

Có la bàn chỉ dẫn, đoàn người lại tiếp tục đi vào trong rừng, dọc đường đi bọn họ cũng tìm được không ít hoàng tinh. Thứ này mặc dù giá trị không cao nhưng cũng là thu hoạch ngoài ý muốn rồi.

Cả đoàn chậm rãi hướng về hướng nam tiến tới. Mà địa phương Đế Thích Thiên đang ở hiện tại cũng ở hướng nam của Hổ Khâu sơn mạch.

Trong tiếng nước chảy róc rách, trong màn hơi nước dày đặc như sương mù có thể nhìn thấy ẩn ẩn một cái khe núi dài, giống như một ngọn núi lớn bị một cây búa khổng lồ bổ ngang chia làm hai nửa. Ở giữa hai nửa này chính là cái khe núi kia, có nước suối từ trong chảy ra róc rách.

Khoảng không bên trên khe núi tràn ngập chướng khí. Gió thổi tới khiến cho chướng khí quay cuồng nhưng không tài nào làm chúng tan đi được. Chướng khí này cũng tương đối kì lạ, giống với sương sớm giống nhau. Nếu như nhìn không kĩ sẽ có người còn nghĩ rằng chính là hơi nước từ suối bên dưới bốc lên. Nếu như không chú ý mà cứ tùy tiện xông vào chắc chắn sẽ táng thân trong khe núi này.

Nếu chú ý lắng nghe có thể nhận ra trong tiếng nước suối róc rách còn có những tiếng “ti, ti” vô cùng cổ quái.

Lúc này, ở trước khe núi, một thân hắc hổ cùng dã lang màu trắng đang yên lặng chăm chú nhìn vào bên trong.

“Đại vương, đây chính là khe núi bạch mãng kia ở. Trong này có rất nhiều độc xà, rất nhiều tộc nhân của thuộc hạ đã chết tại đây, cũng bởi không hiểu mà đi loạn vào trong. Đại vương nên cẩn thận một chút.”

Hai thân ảnh này chính là Đế Thích Thiên cùng Bái Nguyệt. Lang vương nhìn vào trong khe núi, ánh mắt lộ ra một chút thần sắc khác thường. Hơi thở của hắn trở nên âm lãnh, nếu không phải bởi Đế Thích Thiên muốn tới đây, chỉ sợ hắn cũng không nguyện ý xuất hiện ở nơi này.

“Nói như vậy nghĩa là bạch mãng ở trong khe núi này?”

Đế Thích Thiên giương mắt nhìn chướng khí bốn phía. Chướng khí này cũng không quá nồng đậm, vốn là do nọc độc của đám độc xà sống trong khe núi tản mát ra. Đối với động vật bình thường đây chính là độc khí trí mạng, nhưng đối với Đế Thích Thiên thì độc khí này cũng không có tác dụng gì.

Nếu muốn xua tan độc khí này, hắn chỉ cần rống lên một tiếng, dùng âm ba công đem độc khí đánh tan là được.

“Bái Nguyệt, ngươi dụ bạch mãng tới đây, ta tự có biện pháp thu phục.” Đế Thích Thiên không sốt ruột, nhàn nhạt nói. Bạch mãng chính là mục tiêu cuối cùng của hắn, sau khi thu phục xong bạch mãng liền có thể dẫn đám thuộc hạ rời khỏi Hổ Khâu sơn mạch, tạm tránh đi nguy hiểm sắp tới.

Không phải lần đầu tiên hắn có ý định rời khỏi đây nên việc này hiển nhiên không cần nghĩ nhiều.

Nhân loại hắn không phải là không hiểu, đánh kẻ yếu, kẻ mạnh sẽ tới bênh vực, nói không chừng còn dẫn theo cả lão tổ tông mấy đời tới. Trong mắt con người, bọn hắn chỉ là thú tộc, vốn không có một chút nhân nhượng nào, nếu đánh không lại sẽ lập tức dẫn theo hai, ba thậm chí rất nhiều người tới đánh hội đồng. Thực lực của bản thân hắn vô cùng rõ ràng, nếu so với người tu tiên thì vẫn còn thua kém rất xa. Hơn nữa hắn lại hiểu biết đối với tu luyện chưa nhiều nên hoàn toàn không muốn ngạnh kháng mà ăn đau khổ. Cho nên hiện tại hắn chủ trương sẽ không cùng người tu tiên phát sinh xung đột gì cho đến khi chính mình trở nên cường đại nếu không muốn rước lấy tai họa.

“Đại vương, xin đợi Bái Nguyệt một chút.”

Lang vương vừa nghe lập tức ánh mắt lóe lên lục quang, hưng phấn đứng lên. Hiện tại chỉ là khiêu khích dụ địch mà thôi, hơn nữa còn có đại vương yểm trợ, việc gì hắn phải sợ.

“Bá!!”

Bái Nguyệt rất nhanh biến mất trong khe núi. Hắn ngẩng đầu lên, tru một tiếng bá đạo

“Ngao ô!!”

Tiếng sói tru lập tức bao trùm toàn bộ khe núi.

“Tê!!”

Tiếng tru mang đầy vẻ khiêu khích, lại ở ngay tại khe núi, không khác gì chọc vào tổ ong vò vẽ. Nhưng Bái Nguyệt cũng không có ý định ngừng lại, tiếng tru càng lúc càng lớn hơn.

“Phanh!!”

Đột nhiên mặt nước suối bắn tung lên, một đạo thân ảnh trắng như tuyết, thân thể thon dài mạnh mẽ từ trong nước phi ra với tốc độ vô cùng nhanh, hướng Bái Nguyệt mà vọt tới. Hai mắt như hai đèn lồng chiếu thẳng lên người Bái Nguyệt.

Đế Thích Thiên vốn không phải động vật bình thường, ánh mắt vô cùng sắc bén, người khác có thể nhìn không rõ nhưng hắn lại nhìn ra thân ảnh màu trắng kia. Giữa không trung có một thân ảnh dài chừng mười thước, chính là một cự mãng cực kỳ uy dũng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện