“Phía trước có sự phát sinh…?”
Ưng Không kêu lên, Đế Thích Thiên trong lòng khẳng định phía trước đã xảy ra chuyện, bằng không hiện bây giờ còn chưa tới chạng vạng, nhất định hắn sẽ không tự nhiên đi xuống. Ngoài việc phía trước có biến thì Đế Thích Thiên không cảm thấy có lý do nào hợp lý hơn nữa.
Quả nhiên, Ưng Không lượn xuống, nói: “Đại vương, phía trước có hai kẻ tu tiên.” Ưng Không sợ hãi nói nhất thời làm Đế Thích Thiên cả kinh.
Tu tiên giả trong tâm trí của hắn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc trước đám người hắn gặp ở Hổ Khâu sơn mạch cũng không quá lợi hại, cho dù là Xuất Vân công chúa, Triệu Bách Xuyên, thậm chí là Lý Hàng Trần trong mắt hắn cũng chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi, cho dù có bối cảnh cường đại chống đỡ, nhưng không có nghiệm thực chiến, nên thiếu lại càng thêm thiếu.
Cho nên, những công kích lên hắn mới yếu ớt như vậy. Nếu là tu tiên giả luyện khí hậu kỳ có kinh nghiệm chém giết rồi thì Đế Thích Thiên sẽ không dễ dàng hạ sát như vậy.
Về phần hai gã trúc cơ cường giả của Lý gia là bị hổ khiếu âm ba công của hắn dọa sợ chạy rơi cả vũ khí, còn nếu chân chính chém giết thì hắn vốn không có thủ đoạn công kích, chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu. Hắn biết thực lực của mình còn nhỏ yếu chưa thể cùng với tu tiên giả đối địch cho nên mới dẫn theo bộ hạ di chuyển về đây.
Trong thâm tâm, kẻ hắn không muốn đụng độ nhất chính là người tu tiên.
Vừa nghe đến phía trước có người tu tiên, Đế Thích Thiên nhất thời ánh mắt ngưng trọng, hỏi: “Ưng Không, tại sao ở đây xuất hiện người tu tiên? Bọn chúng ở đâu?”
“Đại vương, thuộc hạ chỉ nhìn thấy hai gã người tu tiên đang chém giết một đầu ngưu, toàn thân nó đầy máu tươi, chỉ sợ đã sắp không chống đỡ được. Bọn họ ở ngay phía trước.” Ưng Không mở hai cánh ra chỉ chỉ về phía trước.
“Ngươi đi trước dẫn đường, đưa ta qua đó xem. Các tộc đàn dừng tại vị trí nghỉ ngơi. Bái Nguyệt, Tố Tố, Viên Thiên, các ngươi nhớ quản tộc đàn của mình.” Đế Thích Thiên trong mắt hào quang lưu chuyển, đương trường mở miệng ra lệnh.
“Hào!!”
Ưng Không ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu cao vút rồi vỗ cánh bay lên, cuồng phong cuồn cuộn đem lá trên mặt đất bay tán loạn. Thân hình to lớn xông lên trời xanh, hướng về phía trước mà đi.
Đế Thích Thiên hai chân nhún xuống, rồi vút một cái lao đi, tốc độ không thua gì Ưng Không, bám sát nó ở bên trên mà chạy.
“Người tu tiên đang chém giết một đầu ngưu. Có thể làm cho người tu tiên động chân tay, đầu ngưu này chắc chắn không phải bình thường, không chừng đã là tinh quái. Ta muốn xem qua một chút, nếu có thể cứu nó, nói không chừng lại có thêm một gã cấp dưới.”
Đế Thích Thiên vừa chạy vừa cân nhắc trong đầu. Muốn tạo thế lực thì không chỉ tăng thực lực của bản thân mà còn cần làm cho những người xung quanh mạnh hơn. Nếu có cơ hội, hắn tuyệt không bỏ qua việc có thêm vài tên thủ hạ giống bọn Bái Nguyệt, vốn đã phát sinh ra linh tính.
Điều này có thể tính là việc chắc chắn cần phải làm, huống chi hắn cùng người tu tiên vốn đã là bất cộng đái thiên, có cơ hội giết được tên nào thì hay tên đó. Hơn nữa, mỗi lần giết người tu tiên xong hắn đều có thu nhập không tệ.
Giết Lý Hàng Trần hắn lấy được một túi trữ vật, trong đó có không ít bảo bối, nên nếu có cơ hội giết người tu tiên hắn tuyệt đối không bỏ qua.
“Hào!!”
Có Ưng Không dẫn đường, chẳng mấy chốc Đế Thích Thiên đã đi tới một mảnh rừng, có thể thấy trong một sơn cốc đang có chiến đấu kịch liệt, bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết của đầu ngưu kia. (Gọi là đầu ngưu thôi, gọi là trâu ta thấy nó kì kì @@)
“Ở đây thưa đại vương.”
Đế Thích Thiên biết nơi này chính là địa phương mà Ưng Không nói đến, cũng không nói nhiều lời, bằng vào tốc độ vô cùng nhanh, tiến qua cốc khẩu. Hắn rất nhanh nhìn ra một tảng đá, phóng qua ẩn thân, cũng đem toàn bộ hơi thở của bản thân khống chế.
Làm xong việc đó, hắn mới nhìn vào trong cốc.
Ở trong cốc có hai gã tu tiên, trong đó có một kẻ làm hắn vô cùng ấn tượng. Người này rất trẻ, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, một thân bạch y như tuyết, trên lưng có một thanh cổ kiếm. Cổ kiếm này trong suốt, trên chuôi kiếm có một viên thần long đầu, nhìn qua vô cùng cổ quái, không biết luyện chế từ vật liệu gì.
Cổ kiếm này rất sống động, chỉ liếc mắt cũng có thể cảm nhận được uy áp. Trên kiếm còn có một ít văn lộ tạo thành từng đám phù triện khiến cho cổ kiếm càng có thêm vẻ thần bí.
Người cùng kiếm kết hợp một chỗ nhìn vô cùng hài hòa, kiếm bất phàm, nhân cũng không phàm. Thanh niên này vô cùng tuấn nhã, có thể so sánh với Phan An, trên thế giới cũng chỉ có vài nam tử tuấn tú được như hắn. Nữ nhân nhìn thấy hắn không thể không si mê.
Người này anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, nhưng không vì thế mà ngạo nghễ, ngược lại có vẻ mặt tương đối trầm ổn, lại có chút nghiêm nghị, chính khí. Người này có thể nói là đại diện của chính đạo, cảm giác khó mà có thể nói thành lời một lúc được.
Mặc kệ ở địa phương nào, hắn cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của người khác, trời sinh hấp dẫn ánh mắt của người khác (giống như nữ nhân có mị lực vậy @@). Tu vi hắn cũng không cao, chỉ là luyện khí kỳ tầng mười, chính là tu sĩ luyện khí hậu kỳ.
Gã còn lại toàn thân thanh y, tuy rằng cũng anh tuấn tiêu sái nhưng so với thanh niên bên cạnh không thể so sánh được, giống như là nhân vật phụ và nhân vật chính vậy. Hắn đang cùng một đầu ngưu toàn thân đỏ rực quần thảo một chỗ, đầu ngưu trên người đã có không ít vết thương.
Máu tươi rơi trên mặt đất, nhiễm đỏ cả một vùng đổ nát. Hỏa ngưu há mồm thở dốc, phun ra một chút hỏa tinh, mắt nó đỏ bừng để lộ ra hung quang nhìn hai người trước mặt chằm chằm. Trong ánh mắt đó còn chứa một chút oán khí, cừu hận khôn cùng, tựa hồ đối với hai người đối diện có thù bất cộng đái thiên, không chết không thôi.
“Người tu tiên này là loại người nào?”
Đế Thích Thiên nhìn thanh niên áo trắng trong lòng cả kinh, hắn có cảm giác người này trong tu tiên giới thân thế không đơn giản, hơn nữa sau này mình và người này sẽ có nhiều duyên nợ. Hay nói chính xác, giống như cảm giác của hai đối thủ truyền kiếp vậy.
Nhìn về phía sau đầu ngưu này, chỉ thấy một con nghé con nằm trên đất, đã không còn chút hơi thở nào. Trên yết hầu nó có một vệt kiếm, máu tươi từ đó trào ra thành một vũng máu nhỏ.
Xem ra tiểu ngưu kia chính là con của hỏa ngưu. Con mình bị hai gã tu tiên giết chết nên trong mắt nó mới có cừu hận sâu đậm tới vậy, cho dù trên người đã chi chít vết thương nhưng cũng không buông xuôi ý định trả thù.
“Hào!!”
Xích ngưu ánh mắt đỏ bừng, trong mũi đột nhiên phun ra hai ngọn lửa như hai hỏa xà, hướng tu sĩ áo xanh mà tấn công. Hỏa trục gào thét lao đi khiến cho nhiệt độ trong không khí cũng dâng cao không ít.
“Nghiệt súc, còn không đền tội cho ta, huyền băng phù.”
Tu sĩ áo xanh nhìn hai hỏa trụ cuốn đến, mặt biến sắc, trong tay xuất hiện hai đạo linh phù, linh lực vừa quán chú lên, trên linh phù liền xuất hiện linh quang, nháy mắt biến thành hai luồng băng vụ che ở trước người. Băng vụ và hỏa trụ va chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ vang, băng vụ bị hảo trụ nhanh chóng làm cho tan ra, tiếp tục cuốn tới tu sĩ áo xanh, nháy mắt đã liếm tới trước người hắn.
Nhìn đến tình cảnh này, tu sĩ áo xanh mặt đại biến, vội vàng kêu lên: “Đại sư huynh, hỏa ngưu này quá lợi hại, ta ngăn không xong rồi. Mong đại sư huynh ra tay, vừa là giết chết nó, coi như là luyện Trảm Yêu Kiếm quyết cho thêm uy lực.” Vừa nói hắn lại lấy ra thêm một linh phù dán lên người.
“Bá!!”
Một tầng kim quang tỏa ra, đảo mắt bao trùm toàn thân hắn bảo hộ. Kim quang của Kim cương phù cùng với hỏa trụ va chạm nhau tiếp tục tạo ra tiếng vang, kim quang tiếp tục lay động. Hơn nữa hỏa trụ nếu nổ mạnh có thể phá vỡ phòng ngự của Kim cương phù.
“Thương!”
Lúc này, thanh niên áo trắng ở bên mới hơi khẽ lắc đầu, tay phải xuất ra kiếm chỉ, cổ kiếm sau lưng khẽ ngân lên một tiếng rồi bay ra khỏi vỏ, lăng không vung tới lưỡng đạo hỏa trụ. Một đạo kiếm quang chém tới hai hỏa trụ, trong nháy mắt hỏa trụ hoàn toàn bị tiêu diệt.
“Lăng sư đệ, sau này ngươi nên chăm chỉ tu luyện. Bị yêu thú hỏa ngưu bức đến mức này, người ngoài mà nhìn thấy sẽ nói Lăng Tiêu tông chúng ta hữu danh vô thực, hô hào trảm yêu trừ ma mà không làm được.”
Thanh niên áo trắng tướng mạo như tranh, lời nói ra vô cùng sắc bén.
“Ha ha, đại sư huynh, sư đệ làm sao có thể cùng với người so sánh. Trong tu tiên giới ngàn năm cũng khó gặp được người có linh căn thiên tài, hơn nữa còn được sư tôn trực tiếp trợ giúp đem huyền thiên thạch luyện cho một thanh bản mạng pháp khí Trảm Yêu kiếm. Bằng với thực lực hiện tại của sư huynh có thể chém giết được với trúc cơ kỳ cao thủ a.” Tu sĩ áo xanh nhìn công kích của hỏa ngưu bị hóa giải không khỏi cười ha ha nhìn thanh niên áo trắng, trong lời nói còn mang theo vẻ hâm mộ không thôi.
Vị đại sư huynh này cũng không phải người bình thường, trong tu tiên giới có linh căn tu hành thuộc loại tuyệt đỉnh, tốc độ tu luyện vô cùng biến thái. Hơn nữa, không chỉ có tư chất tuyệt hảo, người này còn sở hữu một thanh Trảm Yêu kiếm, là hung kiếm đối với yêu thú.
-o0o-
Ưng Không kêu lên, Đế Thích Thiên trong lòng khẳng định phía trước đã xảy ra chuyện, bằng không hiện bây giờ còn chưa tới chạng vạng, nhất định hắn sẽ không tự nhiên đi xuống. Ngoài việc phía trước có biến thì Đế Thích Thiên không cảm thấy có lý do nào hợp lý hơn nữa.
Quả nhiên, Ưng Không lượn xuống, nói: “Đại vương, phía trước có hai kẻ tu tiên.” Ưng Không sợ hãi nói nhất thời làm Đế Thích Thiên cả kinh.
Tu tiên giả trong tâm trí của hắn để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc trước đám người hắn gặp ở Hổ Khâu sơn mạch cũng không quá lợi hại, cho dù là Xuất Vân công chúa, Triệu Bách Xuyên, thậm chí là Lý Hàng Trần trong mắt hắn cũng chỉ là một tiểu tu sĩ mà thôi, cho dù có bối cảnh cường đại chống đỡ, nhưng không có nghiệm thực chiến, nên thiếu lại càng thêm thiếu.
Cho nên, những công kích lên hắn mới yếu ớt như vậy. Nếu là tu tiên giả luyện khí hậu kỳ có kinh nghiệm chém giết rồi thì Đế Thích Thiên sẽ không dễ dàng hạ sát như vậy.
Về phần hai gã trúc cơ cường giả của Lý gia là bị hổ khiếu âm ba công của hắn dọa sợ chạy rơi cả vũ khí, còn nếu chân chính chém giết thì hắn vốn không có thủ đoạn công kích, chắc chắn sẽ rơi vào thế yếu. Hắn biết thực lực của mình còn nhỏ yếu chưa thể cùng với tu tiên giả đối địch cho nên mới dẫn theo bộ hạ di chuyển về đây.
Trong thâm tâm, kẻ hắn không muốn đụng độ nhất chính là người tu tiên.
Vừa nghe đến phía trước có người tu tiên, Đế Thích Thiên nhất thời ánh mắt ngưng trọng, hỏi: “Ưng Không, tại sao ở đây xuất hiện người tu tiên? Bọn chúng ở đâu?”
“Đại vương, thuộc hạ chỉ nhìn thấy hai gã người tu tiên đang chém giết một đầu ngưu, toàn thân nó đầy máu tươi, chỉ sợ đã sắp không chống đỡ được. Bọn họ ở ngay phía trước.” Ưng Không mở hai cánh ra chỉ chỉ về phía trước.
“Ngươi đi trước dẫn đường, đưa ta qua đó xem. Các tộc đàn dừng tại vị trí nghỉ ngơi. Bái Nguyệt, Tố Tố, Viên Thiên, các ngươi nhớ quản tộc đàn của mình.” Đế Thích Thiên trong mắt hào quang lưu chuyển, đương trường mở miệng ra lệnh.
“Hào!!”
Ưng Không ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng kêu cao vút rồi vỗ cánh bay lên, cuồng phong cuồn cuộn đem lá trên mặt đất bay tán loạn. Thân hình to lớn xông lên trời xanh, hướng về phía trước mà đi.
Đế Thích Thiên hai chân nhún xuống, rồi vút một cái lao đi, tốc độ không thua gì Ưng Không, bám sát nó ở bên trên mà chạy.
“Người tu tiên đang chém giết một đầu ngưu. Có thể làm cho người tu tiên động chân tay, đầu ngưu này chắc chắn không phải bình thường, không chừng đã là tinh quái. Ta muốn xem qua một chút, nếu có thể cứu nó, nói không chừng lại có thêm một gã cấp dưới.”
Đế Thích Thiên vừa chạy vừa cân nhắc trong đầu. Muốn tạo thế lực thì không chỉ tăng thực lực của bản thân mà còn cần làm cho những người xung quanh mạnh hơn. Nếu có cơ hội, hắn tuyệt không bỏ qua việc có thêm vài tên thủ hạ giống bọn Bái Nguyệt, vốn đã phát sinh ra linh tính.
Điều này có thể tính là việc chắc chắn cần phải làm, huống chi hắn cùng người tu tiên vốn đã là bất cộng đái thiên, có cơ hội giết được tên nào thì hay tên đó. Hơn nữa, mỗi lần giết người tu tiên xong hắn đều có thu nhập không tệ.
Giết Lý Hàng Trần hắn lấy được một túi trữ vật, trong đó có không ít bảo bối, nên nếu có cơ hội giết người tu tiên hắn tuyệt đối không bỏ qua.
“Hào!!”
Có Ưng Không dẫn đường, chẳng mấy chốc Đế Thích Thiên đã đi tới một mảnh rừng, có thể thấy trong một sơn cốc đang có chiến đấu kịch liệt, bên trong phát ra tiếng kêu thảm thiết của đầu ngưu kia. (Gọi là đầu ngưu thôi, gọi là trâu ta thấy nó kì kì @@)
“Ở đây thưa đại vương.”
Đế Thích Thiên biết nơi này chính là địa phương mà Ưng Không nói đến, cũng không nói nhiều lời, bằng vào tốc độ vô cùng nhanh, tiến qua cốc khẩu. Hắn rất nhanh nhìn ra một tảng đá, phóng qua ẩn thân, cũng đem toàn bộ hơi thở của bản thân khống chế.
Làm xong việc đó, hắn mới nhìn vào trong cốc.
Ở trong cốc có hai gã tu tiên, trong đó có một kẻ làm hắn vô cùng ấn tượng. Người này rất trẻ, thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi, một thân bạch y như tuyết, trên lưng có một thanh cổ kiếm. Cổ kiếm này trong suốt, trên chuôi kiếm có một viên thần long đầu, nhìn qua vô cùng cổ quái, không biết luyện chế từ vật liệu gì.
Cổ kiếm này rất sống động, chỉ liếc mắt cũng có thể cảm nhận được uy áp. Trên kiếm còn có một ít văn lộ tạo thành từng đám phù triện khiến cho cổ kiếm càng có thêm vẻ thần bí.
Người cùng kiếm kết hợp một chỗ nhìn vô cùng hài hòa, kiếm bất phàm, nhân cũng không phàm. Thanh niên này vô cùng tuấn nhã, có thể so sánh với Phan An, trên thế giới cũng chỉ có vài nam tử tuấn tú được như hắn. Nữ nhân nhìn thấy hắn không thể không si mê.
Người này anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, nhưng không vì thế mà ngạo nghễ, ngược lại có vẻ mặt tương đối trầm ổn, lại có chút nghiêm nghị, chính khí. Người này có thể nói là đại diện của chính đạo, cảm giác khó mà có thể nói thành lời một lúc được.
Mặc kệ ở địa phương nào, hắn cũng có thể trở thành tâm điểm chú ý của người khác, trời sinh hấp dẫn ánh mắt của người khác (giống như nữ nhân có mị lực vậy @@). Tu vi hắn cũng không cao, chỉ là luyện khí kỳ tầng mười, chính là tu sĩ luyện khí hậu kỳ.
Gã còn lại toàn thân thanh y, tuy rằng cũng anh tuấn tiêu sái nhưng so với thanh niên bên cạnh không thể so sánh được, giống như là nhân vật phụ và nhân vật chính vậy. Hắn đang cùng một đầu ngưu toàn thân đỏ rực quần thảo một chỗ, đầu ngưu trên người đã có không ít vết thương.
Máu tươi rơi trên mặt đất, nhiễm đỏ cả một vùng đổ nát. Hỏa ngưu há mồm thở dốc, phun ra một chút hỏa tinh, mắt nó đỏ bừng để lộ ra hung quang nhìn hai người trước mặt chằm chằm. Trong ánh mắt đó còn chứa một chút oán khí, cừu hận khôn cùng, tựa hồ đối với hai người đối diện có thù bất cộng đái thiên, không chết không thôi.
“Người tu tiên này là loại người nào?”
Đế Thích Thiên nhìn thanh niên áo trắng trong lòng cả kinh, hắn có cảm giác người này trong tu tiên giới thân thế không đơn giản, hơn nữa sau này mình và người này sẽ có nhiều duyên nợ. Hay nói chính xác, giống như cảm giác của hai đối thủ truyền kiếp vậy.
Nhìn về phía sau đầu ngưu này, chỉ thấy một con nghé con nằm trên đất, đã không còn chút hơi thở nào. Trên yết hầu nó có một vệt kiếm, máu tươi từ đó trào ra thành một vũng máu nhỏ.
Xem ra tiểu ngưu kia chính là con của hỏa ngưu. Con mình bị hai gã tu tiên giết chết nên trong mắt nó mới có cừu hận sâu đậm tới vậy, cho dù trên người đã chi chít vết thương nhưng cũng không buông xuôi ý định trả thù.
“Hào!!”
Xích ngưu ánh mắt đỏ bừng, trong mũi đột nhiên phun ra hai ngọn lửa như hai hỏa xà, hướng tu sĩ áo xanh mà tấn công. Hỏa trục gào thét lao đi khiến cho nhiệt độ trong không khí cũng dâng cao không ít.
“Nghiệt súc, còn không đền tội cho ta, huyền băng phù.”
Tu sĩ áo xanh nhìn hai hỏa trụ cuốn đến, mặt biến sắc, trong tay xuất hiện hai đạo linh phù, linh lực vừa quán chú lên, trên linh phù liền xuất hiện linh quang, nháy mắt biến thành hai luồng băng vụ che ở trước người. Băng vụ và hỏa trụ va chạm vào nhau tạo thành một tiếng nổ vang, băng vụ bị hảo trụ nhanh chóng làm cho tan ra, tiếp tục cuốn tới tu sĩ áo xanh, nháy mắt đã liếm tới trước người hắn.
Nhìn đến tình cảnh này, tu sĩ áo xanh mặt đại biến, vội vàng kêu lên: “Đại sư huynh, hỏa ngưu này quá lợi hại, ta ngăn không xong rồi. Mong đại sư huynh ra tay, vừa là giết chết nó, coi như là luyện Trảm Yêu Kiếm quyết cho thêm uy lực.” Vừa nói hắn lại lấy ra thêm một linh phù dán lên người.
“Bá!!”
Một tầng kim quang tỏa ra, đảo mắt bao trùm toàn thân hắn bảo hộ. Kim quang của Kim cương phù cùng với hỏa trụ va chạm nhau tiếp tục tạo ra tiếng vang, kim quang tiếp tục lay động. Hơn nữa hỏa trụ nếu nổ mạnh có thể phá vỡ phòng ngự của Kim cương phù.
“Thương!”
Lúc này, thanh niên áo trắng ở bên mới hơi khẽ lắc đầu, tay phải xuất ra kiếm chỉ, cổ kiếm sau lưng khẽ ngân lên một tiếng rồi bay ra khỏi vỏ, lăng không vung tới lưỡng đạo hỏa trụ. Một đạo kiếm quang chém tới hai hỏa trụ, trong nháy mắt hỏa trụ hoàn toàn bị tiêu diệt.
“Lăng sư đệ, sau này ngươi nên chăm chỉ tu luyện. Bị yêu thú hỏa ngưu bức đến mức này, người ngoài mà nhìn thấy sẽ nói Lăng Tiêu tông chúng ta hữu danh vô thực, hô hào trảm yêu trừ ma mà không làm được.”
Thanh niên áo trắng tướng mạo như tranh, lời nói ra vô cùng sắc bén.
“Ha ha, đại sư huynh, sư đệ làm sao có thể cùng với người so sánh. Trong tu tiên giới ngàn năm cũng khó gặp được người có linh căn thiên tài, hơn nữa còn được sư tôn trực tiếp trợ giúp đem huyền thiên thạch luyện cho một thanh bản mạng pháp khí Trảm Yêu kiếm. Bằng với thực lực hiện tại của sư huynh có thể chém giết được với trúc cơ kỳ cao thủ a.” Tu sĩ áo xanh nhìn công kích của hỏa ngưu bị hóa giải không khỏi cười ha ha nhìn thanh niên áo trắng, trong lời nói còn mang theo vẻ hâm mộ không thôi.
Vị đại sư huynh này cũng không phải người bình thường, trong tu tiên giới có linh căn tu hành thuộc loại tuyệt đỉnh, tốc độ tu luyện vô cùng biến thái. Hơn nữa, không chỉ có tư chất tuyệt hảo, người này còn sở hữu một thanh Trảm Yêu kiếm, là hung kiếm đối với yêu thú.
-o0o-
Danh sách chương