Đế Thích Thiên không chút chậm trễ, toàn thân giống như cơn hắc phong xộc tới, bốn phía cây cỏ bị ép cho nằm rạp xuống đất.

"Rầm! !"

Mặt đất chấn động, từng vết nứt toác ra như mạng nhện hiện ra, nom khủng bố vô cùng.

Trước mặt hắn là năm tu tiên giả. Nam nhân gồm có ba người, thứ nhất là một lão nhân già nua, người thứ hai là một tên trung niên, cuối cùng là một thiếu niên chưa quá hai mươi. Nữ nhân có hai người, một già một trẻ.

Nữ tử trẻ tuổi dường như là một đại mỹ nhân, chỉ thấy khăn lụa che ngang mặt, làn da trắng mịn như sữa, đặc biệt là hai ngọn núi no tròn trước ngực, đủ khiến nam nhân phải nuốt nước miếng thèm thuồng. Người còn lại đã quá lục tuần, khuôn mặt đầy nếp nhăn, có điều nhìn dung mạo mà đoán thì trước đây cũng hẳn là một mỹ nhân.

Tuy tu tiên giả có sinh mệnh kéo dài hơn phàm nhân rất nhiều, bất quá nếu không tu đến kết đan kỳ, dung mạo sẽ dần bị tuế nguyệt bào mòn, dần dần biến lão. Trừ phi có được đan dược quý hiếm "Định nhan đan" trong truyền thuyết, nếu không dù có là tuyệt đại giai nhân, cuối cùng cũng trở thành lão bà già nua mà thôi.

Năm người phối hợp với nhau khá ăn ý. Hai nữ tử vây công Bạch Tố Tố, lão nhân già nua cùng với trung niên nhân tấn công Ưng Không, còn tên thanh niên kia đứng bên ngoài bày bố cục diện.

Lúc này Bạch Tố Tố đang bị lão bà sử ra hơn mười căn Thiết lê đằng cuốn chặt lấy người, mặc cho nàng có giãy dụa thế nào cũng vô pháp thoát ra. Nữ nhân xinh đẹp kia khống chế một cây kim sắc bổng không ngừng giáng xuống thân hinh Bạch Tố Tố, mỗi nhát đều khiến nàng phải đau đớn thét dài.
Mà bên kia, lão nhân tay cầm một tấm quái võng màu đen, chụp vào hướng Ưng Không. Cũng may tốc độ của Ưng không cực nhanh, mỗi lần đều bị hụt trong gang tấc.

"Quả nhiên là người tu tiên. Lại muốn bắt Ưng Không cùng Tố Tố, quả thực muốn chết."

Đế Thích Thiên hừ lạnh một tiếng, hổ nhãn lập lòe quang mang băng giá. Hổ trảo nâng lên, yêu nguyên tự động chảy vào, lập tức toát ra yêu khí đen kịt, lóng lánh kim sắc.

“Soạt!...”

Hổ trảo nhằm vào Thiết lên đằng chém tới. chỉ thấy một đạo hắc quang lóe lên, Thiết lê đằng vốn dẻo dai vô cùng bỗng rách toang thành hai đoạn.

Bạch Tố Tố thấy Đế Thích Thiên xuất hiện, nhãn thần lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Yêu lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, thân thể cự xà giẫy mạnh một cái.

"Rầm rầm rầm! !"

Thiết lê đằng tốt cuộc không chịu nổi, bật tung lên. Loại cây này vốn dẻo dai vô cùng, rễ cây cắm sâu xuống mặt đất hàng chục trượng, lực lượng bình thường căn bản không cách nào đả động đến nó. Bới vậy có thể tưởng tượng lực lượng của Bạch Tố Tố cường hãn đến độ nào.

"Đại vương!."

Bạch Tố Tố vội vàng chạy đến, thần sắc lộ rõ vẻ kích động.

"Đại vương! ! Những người tu tiên này muốn bắt ta cùng Tố Tố. Nhất định không thể thả chúng đi." Ưng Không cũng lượn vài vòng trên không rồi hạ xuống, căm hận nói.

Nói thì chậm, bất quá sự việc diễn ra chỉ trong nháy mắt. Chỉ thấy một đầu hắc hổ xông ra, mọi chuyện vốn tốt đẹp đột nhiên nghịch chuyển, khiến cho đám tu tiên giả không kịp thích ứng.

"Hắc hổ, là Hắc hổ!... Thông Linh La Bàn của Lý gia chính là do nó cướp lấy!... " Tên thanh niên kia nhìn thấy Đế Thích Thiên, kinh hãi hét lên. Bọn họ đều nghe được lời đồn mới tìm đến Nam Man, hiển nhiên nhận thức được đầu Hắc hổ kia.

"Nhìn kìa, trên thân của nó có cả túi trữ vật! " Nữ nhân xinh đẹp nhìn thấy túi trữ vật của hắn, hưng phấn kêu lên.

"Nhanh, lão hỗ đản, mau dùng Thiên võng của lão vây lấy đầu Hắc hổ kia. Chỉ cần bắt được nó là có thể thu được Thông Linh La Bàn, dựa vào lực lượng của pháp bảo này, không chừng có thể thu được bảo tàng của Thiên Yêu Bí Cảnh!”

Thanh niên kích động hét rầm lên.

Lão nhân hai mắt tỏa sáng, lộ đầy vẻ tham lam, vung tay ra. Tiểu võng đen nhánh trong nháy mắt trùm lên đầu Đế Thích Thiên.

"Vây thiên khốn địa, trói cho ta! !"

Muốn chết."

Đế Thích Thiên cười lạnh. Một cỗ khí thế bá đạo vương giả ầm ầm tỏa ra, bốn phía chấn động kịch liệt, cuồng phong ào ào rung chuyển.

"Có thể nói tiếng người? Đầu Hắc hổ này thành Yêu thú rồi!... "

Thanh niên kia vốn tràn đầy tự tin, sắc mặt bỗng cuồng biến. Há miệng phun nhân ngôn, đây là đặc trưng lớn nhất của Yêu thú.

"Trốn! !"

Trong đầu năm người đồng thời hiện nên ý niệm thoái lui, không còn nửa điểm muốn thu thập Hắc hổ kia nữa. Nói đùa, chỉ cần bảo trụ được mạng sống đã là vạn hạnh rồi.

Có thể trốn được sao? Đáp án khẳng định là không. Cỗ uy thế khủng bố kia hướng về phía năm người ập xuống, vô số bụi đất bay lên mờ mịt, thiên địa hóa thành một mảnh hôn ám .

"Phác thông! !"

Đám tu tiên giả không chịu nổi áp lực trầm trọng như núi kia, bị ép cho phải quỳ rạp xuống đất.

"Ngao! !"

Hổ trảo lần nữa xuất ra, yêu nguyên trong nháy mắt ngưng tụ lại cực điểm, lóe ra từng đợt quang mang đen kịt, nhằm Hắc võng công đến.

Hắc võng vừa có thuộc tính trói buộc, lại kèm thêm hủ thực, dường như không phải pháp bảo bình thường. Có điều chủ nhân đã bị chế trụ, uy lực giảm bớt quá nữa, trúng phải một trảo toàn lực của Đế Thích Thiên, phút chốc đã bị xé toang ra.

Bạch Tố Tố cùng Ưng Không chứng kiến thực lực đáng sợ của Đế Thích Thiên, thần sắc sùng kính đến cực điểm. Nhất là Bạch Tố Tố, trong mắt dường như có thêm một tia ý tứ khác lạ (Biên: Yêu rồi!)

" Các ngươi đang tìm ta?" Đế Thích Thiên cũng không hạ sát ngay. Đám người này dường như vì mình mà đến, làm hắn nảy sinh một tia bất an. "Nói! Nếu không, chết!"

Nhiệt độ bốn phía dường như trong nháy mắt giảm xuống, sát ý của hắn khiến cho người ta như lọt vào hầm băng, âm lãnh cực điểm.

-o0o-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện