Lúc Khúc Đôi Yên được sinh ra, cha của nàng ta là Khúc Giang đã là một trong sáu vị Á Thánh trong thiên hạ. Mẹ là Dương Liễu, là Tông chủ của Liêm Giản, cường giả ở đỉnh Đại Thừa. Uy danh của Liêm Giản tông rực rỡ như mặt trời ban trưa, có hơn trăm dòng họ thế gia ở phân nửa Đông Địa đua nhau để nương nhờ vào.

Liêm Giản có nhiều linh tu, khi Khúc Đôi Yên vừa đầy tuổi thì đã thường được mẹ nàng ta ôm đi ôm lại, coi người ta kết quyết làm phép. Khi nhìn thấy mấy cảnh tượng thần kỳ như là thác nước ngưng tụ, con nước đóng thành băng thì còn vỗ tay cười thật lâu.

Khi nàng ta lớn dần thành một cô nương thì lại lộ ra tư chất trời ban kinh người và dung mạo cực kỳ đẹp.

Thường có mấy lời đồn ở phố, bàn tán về cuộc sống tốt đẹp mãn nguyện của nàng ta ra sao, đều toàn nói là ‘Nhàn độc đạo thư thung vị khởi, thủy tinh liêm hạ mạn sơ đầu. ’ (Khi rảnh thì đọc sách đạo khi lười thì không dậy, chậm rãi chải tóc dưới màn thạch anh.)

Còn nói về vị sư huynh tu hành quyết Khô Mộc Hồi Xuân của nàng ta, vào lúc sinh nhật mười ba tuổi của nàng ta, vị sư huynh kia đã khiến cho trăm hoa giữa núi nở rộ giữa mùa đông chỉ để khiến nàng ta vui vẻ.

So với Thái Tử Bắc Địa từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở trong thâm cung ngay cả tên cũng ít có người biết, thì nàng giống như một vị công chúa không vương miện được muôn người quan tâm.

Vận mệnh như là mang tất cả mọi thứ tốt nhất trần đời đặt trước mặt nàng ta, mặc cho nàng ta chọn lựa.

Thế cho nên sau này Khúc Đôi Yên cảm thấy nghi ngờ, có phải niềm hạnh phúc trọn vẹn của mười tám năm trước chỉ là một giấc mộng đẹp hay không.

Sau khi tỉnh mộng, trời đất u ám.

Cha mẹ chết trong tay phản đồ, phản đồ chính là sư huynh và đồng môn của nàng ta.

Giết chết một vị Á Thánh cùng một vị cường giả ở đỉnh Đại Thừa cùng một lúc là một chuyện rất khó, nhưng không phải là không thể làm được. Nếu như là bức thư tới từ người thân nhất, là âm mưu vất vả suy tính nhiều năm thì ngay cả Thánh nhân cũng khó phòng lòng người.

Kịch độc của Quỳnh cung của Ma đạo, pháp khí của Bão Phác tông, hơn nữa bên kia lại làm ra vẻ tẩu hỏa nhập ma, cần có người khai thông linh khí gấp.

Những chuyện đó Chử Hoán đều làm được.

Sau này Khúc Đôi Yên hiểu được một đạo lý, có người coi quyền hành và thanh danh cao hơn tất cả, chỉ cần lợi ích của phản bội vượt qua ân nghĩa thì không có gì là không làm được.

Nhưng mà khi đó nàng ta đã gần như tuyệt vọng. Rốt cục biết bản thân trước đây ngây thơ thế nào, một mực không quan tâm đến chuyện trong môn phái, cứ cắm đầu vào mục đích tu hành của mình. Thế nên khi Trần Dật không ở đó, Liêm Giản gần như sắp rơi vào trong tay giặc.

Nhưng mà Trần Dật đã trở lại.

Từ chân núi Thương Nhai đến Liêm Giản, mai phục đuổi giết kéo dài ngàn dặm cũng không thể giết cậu ta. Nhưng vẫn khiến cho cả người cậu ta dính đầy máu, mang theo đao đi vào điện. Nói một câu, “Ta tin.”

Chỉ một câu nhưng lại nặng hơn ngàn cân.

Cuối mùa thu năm ấy, máu tươi đem nhuộm đỏ suối nước Liêm Giản, khiến cho lá đỏ tung bay không nhìn ra màu thật. Pháp quyết và đao kiếm của bọn họ đều rơi xuống thân thể những đồng môn khi xưa.

Sau đó Chử Hoán chạy khỏi núi Liêm Giản, đi một đường tới Bão Phác tông. Ngay sau đó, Ma quân ở Đông Địa vượt biển, mở màn cho đại chiến.

Những người còn lại đều là mấy vị trưởng lão, đều tới khuyên Khúc Đôi Yên bỏ núi. Người trong khắp tông môn đều hoảng sợ.

Vào đêm trước khi triệu tập các đệ tử rời núi. Khúc Đôi Yên đứng ở từ đường nhìn bài vị, hồi lâu sau nói, “Ta sẽ không đi, dù cho không có ai chôn thây, ta cũng muốn chiến đến chết ở chỗ này.”

Thẳng đến khi tiễn nàng ta đến trước cửa viện, Trần Dật vẫn không nói gì. Ánh trăng trong trẻo rơi trong mắt của hắn, vẫn ôn hòa như lúc trước.

Gặp biến lớn, nàng ta chống đỡ bình loạn, trong một đêm đã tự hiểu rõ rất nhiều thủ đoạn, sự lỳ lợm kiên cường lộ ra trong huyết mạch.

Nhưng vào giờ khắc này lại luống cuống.

Thậm chí giống như là cam chịu, hỏi Trần Dật, “Sư đệ, đệ muốn Liêm Giản tông không?”

Chỉ cần đệ không đầu vào Ma đạo, ta cho đệ Liêm Giản.

Trần Dật chỉ lắc lắc đầu, “Sư tỷ nghỉ ngơi cho tốt, mọi chuyện đã có đệ.”

Nói được thì làm được.

Trong trận đại chiến kia, Chử Hoán dẫn theo Ma quân phá bỏ phòng tuyến thứ nhất Liêm Giản bố trí ở phía Bắc Đông Địa, mà Trần Dật mang theo đao, mở một đường máu từ trong vạn quân, tự tay chém giết phản đồ.

Sau đó, bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, thẳng đến khi thời chiến loạn chấm dứt.

Sau khi mọi việc an ổn thì mới quan tâm đến chuyện của mình. Có lúc Khúc Đôi Yên cảm thấy Trần Dật cũng thích mình, lại có khi nghĩ rằng Trần Dật đối xử với nàng ta tốt như vậy chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa mà thôi.

Trong thư, Hà Yên Vân và Nguyễn Tiểu Liên đều khuyên nàng ta đừng xúc động. Nhưng nàng ta không muốn mọi việc cứ tiếp tục không rõ không ràng như thế, chỉ đơn giản là muốn hỏi cho thật rõ. Cho dù là tự mình đa tình thì bị đâm một đao đau đau đớn đớn còn hơn là cứ mãi trăn trở.

Vào tối đêm đó, nàng ta ăn một con gà hấp gạo nếp để tiếp thêm can đảm, máu nóng dâng lên, chạy đi gõ cửa viện của Trần Dật.

Những thứ đã nghĩ sẵn trong đầu đều trở nên vô dụng, mở miệng ra là một câu,

“Ngươi có người thương chưa? Ngươi thấy ta thế nào?”

Trần Dật ngơ ngác, nhìn thẳng vào đáy mắt của nàng ta.

Khúc Đôi Yên nóng nảy, “Đang nói chuyện với ngươi đó!”

Chỉ thấy người trước mắt chậm rãi nói, “Lúc ta nhập môn đã nghĩ rằng, tuy là sư đệ của nàng, nhưng lại lớn tuổi với nàng, nhất định phải che chở cả đời nàng bình an không sầu… Nhưng mà sau này, ta lại không muốn nàng chịu thương chịu khổ, lúc nào cũng nghĩ trong lòng, sớm đã vượt qua thân phận của một người sư đệ. Nếu nàng cảm thấy đây là chuyện mạo phạm thì sau nàng ta không quấy rầy nàng nữa. Nếu nói là nàng cũng thương ta, ta không dám nghĩ đến.”

Khúc Đôi Yên có chút mờ mịt, không phản ứng kịp,

“Nói mấy thứ đó có ích gì! Có gan Hợp Tịch không! Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có dám lấy ta hay không?!”

“Ta lấy.” Trần Dật gằn từng chữ, “Ta nguyện lấy Khúc Đôi Yên làm vợ, cùng cầu đạo lớn, cả đời chỉ có có một người là nàng, yêu nàng trân trọng nàng, vĩnh viễn không rời khỏi nàng. Nếu như làm trái một lời, thì công pháp toàn thân bị phế bỏ, hồn phi phách tán.”

Khúc Đôi Yên hốt hoảng cúi đầu liền thấy máu đỏ sẫm rơi trên mặt đất, trong giây lát đã biến mất.

Đây là một lời thề máu.

Nước mắt rốt cuộc cũng tuôn rơi, “Ngươi ngốc à, làm gì có người nào muốn Hợp Tịch lại nói ra lời thề thảm như vậy…”

Trần Dật cười, lau nước mắt cho nàng ta.

Lúc trước khi hắn đọc sách ở học phủ, cũng từng đọc không ít xuân phong từ bút, nhưng lúc đối diện Khúc Đôi Yên lại không nói nên một lời. Bất kể là từ ngữ yêu thương động lòng người thế nào cũng đều có vẻ rẻ rúng. (Xuân phong từ bút: Một cụm từ trong bài thơ ‘Ám hương’ của Khương Quỳ, nghĩa là gió xuân và từ bút và nó có vẻ là một bài thơ tình, ở đây mình nghĩ là nói tới những sách về tình yêu.)

Nói không rõ hết, chỉ có thể thề.

Ngày Hợp Tịch rốt cuộc cũng được định ra. Dưới vẻ ngoài yên ổn, sóng ngầm khắp nơi bắt đầu nổi dậy. Đầy lời đồn đãi nói là Liêm Giản có nội loạn nên chia rẽ, lại còn trải qua cuộc chiến Ma đạo, tránh không tổn thất nặng nề. Sao còn là môn phái đứng đầu Trung Địa? Gần ngày kết hôn, Khúc Đôi Yên như là gặp cường địch.

Trần Dật chỉ nói, “Mọi chuyện đã có ta.”

Vẫn chỉ có mỗi câu này. Vẫn nói được thì làm được.

****

Bên ngoài màn vải là mưa xuân róc rách, gió nam ấm áp say lòng người trên quán rượu. Rượu mơ của tiệm này là tốt nhất, hơn nữa còn rất hợp khẩu vị của các cô nương.

Khúc Đôi Yên uống đến hứng khởi, đập một phát xuống bàn, “Năm ta tám tuổi liếc nhìn người một cái đã thích, sau này lại thành phu quân của ta! Đồn quá lắm rồi, ngay cả thoại bản bây giờ cũng không dám viết như vậy.” (thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này)

Hà Yên Vân đang ăn vịt quay, nói chuyện không rõ ràng, “Lúc đấy Trần Dật rõ ràng là thích ngươi mà, về điểm này thì lòng người qua đường cũng biết, ngươi gấp gáp làm gì…”

Khúc Đôi Yên không phục,

“Cái gì mà gấp gáp, đạo pháp của chàng ấy tinh thuần, tu vi cao siêu, anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm! Huống chi tính cách của chàng ấy dịu dàng còn kiên nhẫn! Chắc chắn sẽ không cự tuyệt người khác!” Khúc Đôi Yên vỗ bàn, “Chuyện này mà còn phải nói sao?! Có cả đống tiểu cô nương trẻ tuổi muốn nhào lên kia kìa!”

“Từ từ, đạo pháp tinh thuần, tu vi cao siêu thì ta biết, còn hai từ còn lại đó, ngươi xác định đang nói về người kia à?”

Khúc Đôi Yên trả lời không chút do dự, “Ngươi cảm thấy chàng ấy không anh tuấn sao? Mắt của ngươi là mắt gì thế?”

Hà Yên Vân im lặng không nói gì.

Nguyễn Tiểu Liên biết nàng ta có chút say rồi, hơn nữa chuyện tình ái thì rắc rối lắm, “Rồi rồi rồi, người kia anh tuấn, còn ngươi xinh đẹp, trời sinh một đôi được chưa.”

Trời biết vì sao đường đường là Tông chủ của Liêm Giản, một người tu hành to lớn, lại làm khó dễ chuyện bề ngoài, đây là chuyện gì đây.

Khúc Đôi Yên nghe thấy lời này, lại chẳng có gì sắc mặt gì vui mừng,

“Dù dung nhan có xinh đẹp cỡ nào, mỗi ngày trôi qua, mười năm trăm năm, rồi sẽ có một ngày sinh ra lòng chán ghét.”

Lần này thì ngay cả Nguyễn Tiểu Liên cũng hết chỗ nói rồi. Lúc đó không phải là ngươi được xưng là tám tuổi đã chim sa cá lặn sao? Sức mạnh của thiên hạ đệ nhất tự kỷ biến đâu rồi?

Hà Yên Vân bĩu môi với nàng ta, “Đừng uống nữa, về nhà với đạo lữ của ngươi đi.”

Khúc Đôi Yên vừa quay đầu thì thấy Trần Dật đứng ở trước cầu thang.

Thấy nàng ta nhìn qua, dường như là có chút ngượng ngùng xoa xoa mũi, “Ta thấy nàng còn chưa trở về. Ừ thì, trời cũng không còn sớm nữa.”

Hà Yên Vân cảm thấy thật sự là phục hai người kia luôn, cùng ngồi xem người ta vợ chồng thương yêu, một người đút một người ăn thì thôi đi. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Trần Dật cũng đã thành Á Thánh, thế nhưng còn đi theo làm người hầu chỉ hận không thể bám theo mỗi ngày.

Nàng nhìn hai người cùng nắm tay rời đi. Cúi đầu gắp miếng thịt cho Nguyễn Tiểu Liên ở phía đối diện, nhất thời cảm thấy không có một chút bất mãn gì cả, cuộc sống còn êm dịu hơn xa cả Khúc Đôi Yên.

****

Khúc Đôi Yên thường xuyên nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy Trần Dật là khi nào?

Lúc theo cha đi thăm hỏi Chưởng viện tiên sinh, nhìn người lớn chơi cờ uống trà chẳng có chút thú vị nào, nên nàng ta muốn tự đi kiếm niềm vui.

Khi đó Trần Dật vẫn còn bộ dáng non nớt của thiếu niên, ngồi xổm trong rừng cây băng bó cho mèo nhỏ. Không có nét sắc bén quyết đoán sau trận chiến của nhiều năm sau, chỉ có phong độ của người trí thức.

“Nhóc là con nhà ai? Này, nhóc có ăn hay không?”

Ánh đèn dầu của tàng thư lâu cách đó không xa rơi vào ánh mắt của cậu ta, ấm áp lại sáng ngời, khiến cho lòng người ta muốn kề cận.

“Đại ca ca, đậu đường của ca ca ăn ngon thật, ca ca cũng thật là đẹp. Chờ muội lớn lên, ca ca lấy muội được không?”

Trần Dật nở nụ cười, “Ta cho muội một bao đậu đường thôi mà muội đã nói là phải gả cho ta, làm ta như là bọn buôn người lừa gạt trẻ nhỏ vậy.”

Khúc Đôi Yên có chút khổ sở, “Ca ca không thích muội sao?”

“Sau này lớn lên muội sẽ nhận ra, ta không đẹp chút nào. Rồi sẽ có rất nhiều người thích muội. Muội cũng sẽ thích một người thật tốt. Muội sẽ nhớ tới ngày hôm nay, rồi muội sẽ cảm thấy thật hoang đường, hối hận còn không kịp.” Trần Dật xoa xoa đỉnh đầu của nàng ta, “Không sao đâu, ta sẽ không tính toán gì với muội.”

Khúc Đôi Yên vẫn nhớ rõ những lời này.

Sau này nàng ta quả thật cười mình khi còn bé hoang đường cỡ nào. Nghĩ đến lúc thích người khác, khi đó tim cũng chỉ đập thình thịch một chút khi gặp thiếu niên tóc trắng ở Chiết Hoa hội.

Nhưng mà lòng cứ đi đi đến đến, rốt cuộc bóng dáng của Trần Dật vẫn khắc sâu nhất.

Nàng ta từng viết “Hẳn là huynh ấy đã sớm đã quên, cho dù nhớ rõ, cũng sẽ không nhận ra ta” trong bức thư gửi hai người bạn thân.

Xúc động vừa gặp đã yêu khi còn bé cũng là chàng, lâu ngày sinh tình tế thủy trường lưu cũng là chàng. (tế thủy trường lưu: Yêu ít nhưng yêu mãi.)

Không có chuyện gì tốt đẹp hơn chuyện này.

Lại là một năm gió xuân lùa cành liễu, bình minh treo trên đỉnh đầu.

Nữ tử có dung mạo hơn cả hoa xuân phất tay áo tạo ra kính nước, nhìn vào kính, hỏi, “Ta có đẹp không?”

Trần Dật trở nên khẩn trương, còn thành thật đáp lại, “Đẹp.”

“Đẹp cỡ nào? Là hoàn mỹ không tỳ vết, ngắm thế nào cũng không chán sao?”

“Tất nhiên.”

“Chàng đừng nói cho có lệ với ta, trên đời nào có chuyện hoàn mỹ không tỳ vết.”

Trần Dật chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, rũ mắt búi tóc cho nàng ta, cài lên một cây trâm đính ngọc bích lưu châu.

Khúc Đôi Yên nhìn gương, khen ngợi đạo lữ nhà mình thông minh khéo tay, đảo mắt đã quên đi sự ngang ngược không nói lý của mình, lại chợt nghe người nọ nói,

“Trên đời nào có dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết, cùng lắm là khuôn mặt của người yêu mà thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện