Nếu như nói hình thức giải trí ở Thương Nhai sơn là nhiều chuyện và đồn đãi, như vậy phong tục đặc sắc của dân chúng ở Diệp thành chính là xem trò vui và kể chuyện.

Sự an bình và trù phú kéo dài khiến cho dân chúng hào phóng mà gan góc, chuyện gì cũng dám nhìn, chuyện gì cũng dám nói. 

Bọn họ đàm luận về ma tu ở Đông Địa hết lòng phục hưng ma cung như thế nào, hoàng tộc ở Bắc Địa xa xỉ giàu có ra sao, đoán xem đệ nhất mỹ nhân Liêm Giản tông xinh đẹp cỡ nào, cũng đoán xem thành chủ chừng nào thì đón dâu.

Dân chúng Diệp thành, tràn đầy phấn khởi nói chuyện lớn chuyện nhỏ trong thiên hạ, giống như mỗi người đều là nhân vật lớn có thể chỉ điểm thiên hạ.

Cho dù vào đêm, chuyện làm ăn ở Thái Hòa lâu cũng chẳng kém Kim Phong Ngọc Lộ lâu chút nào.

Ở đại sảnh lầu một có một bục đài cao, vị tiên sinh kể chuyện mặc áo khoác ngoài dài, dùng mao tiêm súc miệng, chắp tay với tất cả vị khách ở sảnh. Lập tức đưa tới tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng khen ngợi.

Phòng lớn ở lầu một đã sớm ngồi đầy, ở một chỗ hẻo lánh ở lầu hai, có ba vị nam tử tuổi trẻ đang ngồi.

Một người là quân tử đoan chính nho nhã, một người là công tử phong lưu tuấn dật. Còn có một vị mặc áo choàng màu đen có mũ trùm, không thấy rõ khuôn mặt.

Mà Diệp thành kẻ đến người đi rộn ràng, người tu hành kỳ quái gì đều có, loại trang phục này cũng chẳng khiến người ta chú ý.

Ân Bích Việt uống bình trà do Đoạn Lải Nhải đem ra, trong lòng cảm khái vạn ngàn lần.

Triệu lần không nghĩ tới, ba người bọn họ…

Vậy mà đi nghe kể chuyện thật!

Vị tiên sinh kể chuyện ở lầu dưới đã bắt đầu, giọng nói trung khí mười phần truyền thật xa.

“Chư vị ngồi ở đây đều biết, một tháng sau Chiết Hoa hội sẽ diễn ra ở Trọng Minh sơn cách thành ta hai dặm, đến lúc đó các thiếu niên mạnh mẽ ở các môn phái đều tham gia, các chiêu thức hoa lệ sẽ được biểu diễn, thật sự là thịnh hội mười năm khó được!”

Mọi người ở đây đều cho là hôm nay vẫn sẽ kể về Chiết Hoa hội, người kể chuyện lại chuyển đề tài, “Thế nhưng chúng ta hôm nay sẽ không nói về Chiết Hoa hội, chúng ta sẽ nói về chuyện gì? Chúng ta sẽ nói về lời đoán của Chưởng viện Tiên sinh của học phủ ở Trung Địa!”

Tiếng khen ngợi dưới đài lại vang lên.

Chiết Hoa hội tuy rằng đặc sắc, nhưng đã nói rất nhiều ngày, tất cả mọi người nghe đã thuộc lòng luôn rồi. Chuyện lần này rất mới, đương nhiên hấp dẫn người nghe hơn.

Ân Bích Việt nghe thấy bốn chữ Chưởng viện Tiên sinh, trong lòng căng thẳng.

Lời đoán gì? Người kể chuyện nói, “‘Song tinh hiện thế, Long Xà đấu, sinh tử đồng môn, chỉ có một người sống sót.’ Đây là lời Tiên sinh nói 300 năm trước ở Minh hồ, chắc chắn có người đã nghe nói qua, nhưng cũng có người không biết.”

Ân Bích Việt đúng thật không rõ ràng, 300 năm trước hắn còn chưa có sinh ra, câu nói này chỉ nhớ rõ hình như đã nghe qua ở nơi nào.

“Thế nhưng hai câu này là có ý gì? Làm sao để hiểu? Chắc chắn tất cả mọi người rất muốn biết, hôm nay cái chúng ta sẽ nói chuyện này!” Trong muôn vàn tiếng khen, người kể chuyện không thừa nước đục thả câu nữa, “Trong 28 chòm tinh tú trên trời có một Long, Cang Kim Long, là ‘Cang tú’ – một trong 7 chòm sao ở phía Đông… Còn Xà, là ‘Dực tú’ một trong 7 chòm sao ở phía Nam, Dực Hỏa Xà!”

Đây không phải là kiến thức thiên văn thâm sâu gì, mấy người dưới đài cũng phụ họa, “Nói rất đúng!”

Cũng có người nghi vấn, “Chuyện này mọi người đều biết, tiên sinh nói hai chòm sao này để làm gì?”

Người kể chuyện cười nói, “Chưởng viện Tiên sinh là người nào! Chính là người có thể tính thiên cơ! Hai chòm sao này, rõ ràng là chỉ người! Cang Kim long và Dực Hỏa Xà, nằm ở vị trí đối nhau, ta đoán chính là ‘Thương Nhai sơn’ và ‘Bão Phác tông’, hai chòm sao trong lời đoán chính là đại đệ tử Quân Dục của Hề Hoa phong, và Lâm Viễn Quy đứng đầu Thất Tử của Bão Phác tông. Hai người bọn họ là người trẻ tuổi mạnh nhất trong môn phái, đương nhiên được nhắc đến trong lời đoán.”

Mọi người trong tửu lâu bàn đến vui vẻ, căn bản không nghĩ tới ở đây, lúc này, sẽ có ba vị đệ tử Thương Nhai sơn.

Ân Bích Việt nhìn hai người bên cạnh, sắc mặt Đoàn Sùng Hiên và Lạc Minh Xuyên vẫn không thay đổi.

Ở lầu một có người nói, “Ha, ‘Long Xà đấu’ đã được giải thích, vậy ‘Sinh tử đồng môn’ giải thích như thế nào?”

Người kể chuyện cũng không giận, xếp lại quạt và nói, “Dưới hoàn cảnh trên, môn phái hai người kia sẽ phải có một trận đấu sinh tử.”

“Ha, tiên sinh chắc chắn như vậy sao, nếu sai thì sao?”

Người kể chuyện cao giọng cười nói, “Ha ha, sai rồi thì vị khách này có thể đến tìm ta để lấy lại tiền trà!”

Tất cả mọi người biết việc trả lại tiền trà chỉ là lời đùa, những lời kể kia, toàn là suy đoán và phóng đại, sao lại tin là thật. Người kể chuyện thuận thế nói về chuyện giữa Thương Nhai và Bão Phác tông, trong lầu lại vang lên tiếng thảo luận xì xào.

Người kể chuyện hiểu chút thiên văn, ở quán trà có rất nhiều người, các môn phái hỗn tạp cũng nghe được. Dưới giọng kể du dương, những người trong quán trà cũng nghe say sưa.

Ân Bích Việt đã không còn tâm tư để nghe. Lạc Minh Xuyên thấy tinh thần hắn không yên, cốc trà trong tay hơi giật giật, trong nháy mắt, sự ồn ào nơi quán trà không còn nữa.

Cho dù là người ngồi ở bàn gần nhất ở đó, cũng chỉ có thể nhìn thấy ba người kia trầm mặc uống trà.

Ân Bích Việt cảm thấy khí tức bên người chợt thay đổi, giống như có một cái lồng bao trùm bọn họ.

Lại biết đây là do Lạc Minh Xuyên lần đầu tiên triển lộ ra mánh khóe của Phá Chướng cảnh.

Vì vậy Ân Bích Việt nói thẳng ra nghi vấn trong lòng. Hắn hỏi Đoàn Sùng Hiên, “Chuyện này… Là thật?”

Hắn biết Đoàn Sùng Hiên bởi vì thân phận bất phàm mà có đường tìm tin tức đặc biệt, biết rõ rất nhiều bí ẩn, huống hồ chuyện có liên quan đến đại sư huynh, tên này nhất định biết.

Đoàn Sùng Hiên không trực tiếp trả lời phải hay không phải, mà là nhẹ nhàng nói,

“Nghe đồn 300 năm trước, Tiên sinh từng uống rượu ở Minh hồ, uống 17 hũ Lưu Tiên ủ 70 năm, nên say mèm, hát vang trên thuyền.”

Ân Bích Việt không tưởng tượng nổi, vị nho sĩ pha trà dưới tàng hòe, cũng sẽ có lúc uống say mà hát.

“Sao rọi trên mặt hồ, lấp lánh trăm dặm, Tiên sinh ngước mắt nhìn sao, trên thuyền ‘Phượng Hoàng Du’ hát: ‘Song tinh hiện thế, Long Xà đấu, sinh tử đồng môn, chỉ một người sống sót’. Tiếng ca vừa dứt, sương trên hồ chợt nổi lên, tới canh ba vẫn không tan. Cho đến khi sương đêm rút đi, mọi người mới biết Tiên sinh đã tỉnh ngộ, cưỡi gió bay đi. Này lời ca đoán này cũng được người ghi nhớ, từ đây truyền tụng.”

“Lúc đầu lời truyền nóng hổi, không ít môn phái vô cùng đắc ý khi có đệ tử tên Long Xà, nhưng không có bằng chứng rõ ràng. Thời gian qua đi, mọi chuyện cũng dần yên tĩnh… Mãi đến tận khi sư phụ mang về đại sư huynh. Cùng năm đó, Lâm Viễn Quy bái nhập vào Bão Phác tông. Sau đó, danh tiếng hai người cũng truyền ra, lời đoán lại bị người có tâm nhắc lại. Những năm qua, cũng có rất nhiều manh mối, cũng chẳng phải là không có lửa sao lại có khói.”

Đoàn Sùng Hiên nói tới chỗ này lại thở dài, “Tứ sư huynh, huynh chuyên tâm tu hành, chưa từng vào đời, tất nhiên không biết. Chuyện kể hôm nay, thật sự chẳng mới mẻ gì cả. Chuyện này đã truyền khắp nơi.”

Ân Bích Việt hỏi, “Đệ tin không?”

“Đệ cũng hi vọng chuyện này không thật. Theo đệ được biết, ngày sinh tháng đẻ của Lâm Viễn Quy đối với ‘Dực túc’. Tuy nói cố sức dò xét thiên cơ dễ dàng tổn thương cảnh giới, mà thiên cơ thay đổi trong nháy mắt khó dò. Nhưng Tiên sinh khi đó đã đi vào ‘Vô nhân vô ngã cảnh’, trong lúc tỉnh ngộ, đương nhiên tính toán chuẩn xác gấp trăm lần. Huống chi… Tiên sinh chưa bao giờ nói sai.”

“Đại sư huynh có biết không?”

Đoàn Sùng Hiên gật đầu, “Hẳn là biết.”

Nghe đến đó, tâm tình Ân Bích Việt có chút nặng nề.

Lúc trước hắn vẫn cho là trên lưng đại sư huynh gánh danh dự Hề Hoa phong, danh tiếng của Xuân Sơn Tiếu và an nguy của Thương Nhai sơn.

Bây giờ mới biết, hóa ra, sinh tử cũng là một loại gông xiềng.

Cũng không phải hắn không có lòng tin với Quân Dục. Mà là Lâm Viễn Quy cũng rất mạnh. Có thể nói là ngoại trừ vị Á Thánh ở Bão Phác tông kia, Lâm Viễn Quy cũng là người có sức chiến đấu mạnh nhất.

Nếu như ấn theo lời Tiên sinh, đây không phải là trận chiến thắng thua, mà là trận chiến sống còn.

Sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh, thật tàn nhẫn.

Đoạn Lải Nhải dường như đoán được hắn đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên cười cười, ngữ khí cũng buông lỏng rất nhiều, “Tứ sư huynh không cần quá lo lắng. Tóm lại có sư phụ ở đây, sư phụ sẽ không để cho Đại sư huynh có chuyện.”

Ân Bích Việt ngẩn ra.

Nói thật, hắn hoàn toàn không có lòng tin với vị sư phụ mấy trăm năm chưa từng trở về phong kia.

Lúc này Lạc Minh Xuyên cũng cười, bầu không khí lại trở nên thanh tĩnh.

Đoàn Sùng Hiên nói, “Tứ sư huynh, huynh có biết quan hệ giữa ta và Bão Phác tông không?”

Ân Bích Việt gật đầu, “Nghe đồn, sư phụ từng ở trên bờ sông Bá, dùng một chiêu ‘Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm’, phế bỏ một vị trưởng lão Đại Thừa cảnh của Bão Phác tông.”

Đây không phải là bí mật gì, một kiếm kia quá có tiếng, chiếu rực toàn bộ sông Bá, cả năm đại lục đều biết.

“Trong lời truyền của Bão Phác tông, Kiếm Thánh làm việc bừa bãi, không nói chuyện lý, trưởng lão của bọn họ nghe nói Kiếm Thánh thu Thủ đồ, chỉ là muốn xem một chút, không chỉ bị mắng về, mà còn bị trả thù, phế bỏ tu vi… Tứ sư huynh, huynh tin không?”

Ân Bích Việt quyết đoán nói, “Không tin.”

Nếu như Kiếm Thánh thật sự là người như vậy, cũng sẽ chẳng dạy ra tính cách của đại sư huynh và nhị sư tỷ.

Đoàn Sùng Hiên nở nụ cười, “Trên thực tế, lúc đó Bão Phác tông phân ra hai phái cũ mới. Phái mới chủ trương đạo pháp tự nhiên, tu hành do giác ngộ của bản thân. Phái cũ lại nói số mệnh do trời đã định, chỉ do một Kiếm Thánh đã độc chiếm hết đệ tử qua Thương Nhai sơn, những đệ tử còn lại ít vô cùng. Hiện tại Thương Nhai sơn đã có Kiếm Thánh, uy hiếp địa vị củ Bão Phác tông. Cho nên đại sư huynh xuất hiện, khiến cho bọn họ rất căng thẳng, rất sợ Thương Nhai sơn trong tương lai sẽ có Kiếm Thánh thứ hai.”

Ân Bích Việt đã đã gần như đoán được một ít chuyện. Nhất định là Bão Phác tông ra tay với đại sư huynh trước tiên.

“Các trưởng lão bên phái cũ của Bão Phác tông liền bắt tay với các kẻ mạnh của mấy môn phái nhỏ khác, thừa dịp Kiếm Thánh đi vắng bắt đi đại sư huynh. Lúc đó đại sư huynh còn là một tiểu hài tử, kiếm còn cầm không vững, liền bị mang đến bên bờ sông Bá của Bão Phác tông, để bức Kiếm Thánh tự hạ cảnh giới! Không, không chỉ là tự hạ cảnh giới, bọn họ còn muốn Kiếm Thánh tự phế linh mạch.”

Ân Bích Việt nghe cũng nổi giận, nhưng vẫn chú ý tới một chỗ điểm đáng ngờ, “Bọn họ? Không phải một vị trưởng lão của Bão Phác tông thôi sao?”

Đáy mắt Đoàn Sùng Hiên hiện ra mấy phần châm chọc,

“Không chỉ một vị, mà là sáu vị. Thêm vào mấy người của môn phái nhỏ khác, tổng cộng mười hai người. Bọn họ cho là, Kiếm Thánh dù có lợi hại ra sao, cũng không thể giết tất cả bọn họ. Hoặc là nói, không dám giết nhiều người như vậy, danh tiếng sẽ ra sao? Căn cứ vào tâm tư ‘Luật pháp không trách nhiều người, nhiều người tạo thành chính nghĩa’, mới dám làm ra chuyện như vậy.”

Ân Bích Việt lúc này đã đoán được kết cục.

Quả nhiên, Đoàn Sùng Hiên nói, “Thế gian đã lâu chưa từng xuất hiện ‘Thánh nhân cảnh’, bọn họ đã quên mất sức mạnh của Thánh nhân. Kiếm Thánh, đúng là chỉ dùng một kiếm, giết mười một người, phế bỏ trưởng lão Đại Thừa cảnh của Bão Phác tông. Lưu một mạng lại cho lão kia, cũng là bởi vì đại sư huynh ở trên tay lão, sợ ngộ thương đến đại sư huynh.”

“Sau chuyện kia, Bão Phác tông nguyên khí đại thương. Phái mới cho rằng chuyện này do bọn họ sai trước, không muốn nhắc lại. Các trưởng lão phái cũ dù chết, nhưng các đệ tử của bọn lão vẫn còn, liền bắt đầu truyền lời Kiếm Thánh tàn nhẫn thích giết chóc, không nói lý lẽ trong tối.”

Ân Bích Việt nghe đến đó, rốt cục cười rộ lên, “Sư phụ là một nhân vật như vậy, sao lại màn đến thanh danh?”

Tuy chưa từng gặp Kiếm Thánh, nhưng qua lời kể. Hắn thậm chí có thể tưởng tượng hào quang của kiếm kia trên sông Bá.

Không quan tâm thế nhân nghĩ gì, hắn cảm thấy đây mới là một nhân vật đáng nể.

Đoàn Sùng Hiên cũng cười, “Sư phụ đương nhiên sẽ không quan tâm đến những chuyện ruồi bọ ấy… Cho nên, tứ sư huynh không cần quá mức lo lắng.”

Đoàn Sùng Hiên uống một hớp trà, thở dài nói,

“Nếu như nói sư phụ có một giới hạn, thì giới hạn ấy chính là sư huynh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện