Vị nhân vật cung phụng trong Diệp thành thổn thức nói, “Đệ tử Kiếm Thánh không thể thắng rồi… Trừ phi hắn cũng có một thần binh, tỷ như ‘Lâm Uyên’.”
Các nhân vật lớn chú ý trận chiến đều có ý nghĩ giống nhau.
Đối mặt Phong Vũ kiếm tự kích phát uy thế, các binh khí sau Thời đại mạt pháp làm sao địch nổi? Ân Bích Việt có Lâm Uyên không?
Đương nhiên không có.
Lâm Uyên kiếm sớm đã bị Kiếm Thánh đúc lại thành ‘Xuân Sơn Tiếu’ và ‘Phong Thu Ly’, đây là chuyện mà thiên hạ đều biết.
Phong Vũ Vi Thành, Ân Bích Việt ngẩng đầu nhìn trời. (Phong Vũ Vi Thành: Mưa gió vây thành.)
Mây trên trời cuồn cuộn không thôi, tựa như đêm đen đã đến, đuổi đi hoàng hôn.
Mây đen áp thành, thành phải nát tan.
Gió to và nước mưa lạnh như băng rơi trên mặt hắn, hắn dường như không hề cảm thấy một chút nào, bởi vì trong đáy lòng còn lạnh hơn nó.
Đây chính là ý trời không thể trái?
Rõ ràng chỉ là một trong nháy mắt, lại có vô số hình ảnh chợt lóe lên.
Những cuộc đời làm nhân vật phản diện không được toại nguyện từ nhiều năm trước, Thương Nhai sơn mây khói mênh mông, hòe rơi đầy đình trong học phủ và trong phủ Tiên sinh, biển Phù Không nước xanh sóng trong, ánh đèn vàng và trăng sáng ở Diệp thành…
Trên mái nhà, ánh trăng rơi vào Thu hồ, gió đêm hơi lạnh lẽo, lẫn vào hương rượu.
Khi đó hắn đã nói muốn sống thật tốt.
Trận mưa này, là trời muốn diệt ta?
Nhưng mà ta đi đến thế giới này, không phải là để thuận theo ý trời.
Dưới mũi kiếm, Ân Bích Việt nhìn trời, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ỷ Hồ kiếm khẽ chấn động, dường như cũng cười ra tiếng.
Thân kiếm chém thẳng!
Chiêu kiếm này, không chém Chung Sơn, không chém mưa gió!
Chém thẳng đến trời!
Chém về phía mây đen!
“Ầm —— “
Sắc mặt người trên khán đài thay đổi.
Đệ tử dưới đài đột nhiên không kịp chuẩn bị, cuống quít nhắm mắt lại, thế nhưng ánh sáng quá mức sáng ngời, dường như muốn xuyên qua mí mắt, chiếu thẳng vào trong óc.
Ánh sáng vạn trượng hội tụ trong chiêu kiếm này!
Lại như muốn kéo một vầng mặt trời đến nhân gian!
Dưới Trọng Minh sơn, sáng như ban ngày!
Trong Diệp thành không có trời mưa, chỉ có mưa bụi từ Trọng Minh sơn theo gió mà bay đến. Dân chúng trong thành chỉ cảm thấy như có một tia chớp giáng xuống từ bầu trời, nhưng mà ánh sáng thật lâu cũng không biến mất mà lại càng ngày càng sáng.
Bọn họ đẩy ra cửa sổ, đi đến trong viện, giơ dù tập hợp trên đường, không thể tin nổi mà nhìn hướng Trọng Minh sơn.
Ánh sáng ngày càng chói mắt, người trên đường phố cũng bắt đầu chạy tứ phía, có người chạy vào trong nhà, có người chạy ra cổng thành, người mẹ che đi đôi mắt của đứa trẻ đang khóc nỉ non trong lòng, chạy vào cửa hàng ven đường.
Đội Thành vệ giáp đen chạy trên phố lớn ngõ nhỏ,
“Không nên hoảng loạn! Là trận đấu bình thường trong Chiết Hoa hội thôi! Trận pháp trong thành vẫn không sao! Không nên hoảng loạn! —— “
Dân chúng trong thành thấy đội Thành vệ giáp đen quen thuộc rốt cục yên lòng.
Ánh sáng vẫn không tắt.
Trong khe hở giữa mây đen, thậm chí có ánh sáng bắn ra!
Ân Bích Việt giơ kiếm đứng ở trong ánh sáng vạn trượng, mưa gió đầy trời lui đi ba thước!
Trưởng lão Bão Phác tông nhận ra chiêu kiếm này, thất thanh gào ầm lên, “Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm! —— “
Sau một khắc, chuyện còn khó tin hơn đã xảy ra.
Ánh sáng sau mây đen ngày càng sáng, vậy mà xuyên qua mưa to rơi trên võ đài.
Mây đen dày đặc tan đi tứ phía, đảo mắt liền lộ ra cái bóng của trời chiều.
Mưa to chỉ một lát đã dừng lại.
Các nhân vật lớn trong thiên hạ khiếp sợ nhìn hướng Vân Dương thành ở Trung Địa.
Không nghĩ ra nổi các vị Thánh nhân hôm nay bị sao vậy?
Trong học phủ, Chưởng viện tiên sinh pha một bình trà mới. Ngón tay run rẩy nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Trên sân thượng của phủ thành chủ, Diệp Chi Thu đi xuống.
Trên đỉnh Hoành Đoạn Sơn của Bão Phác tông, ông lão phất tay áo liếc mắt nhìn về hướng Trung Địa, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng chẳng hề làm gì.
Mưa gió và ánh sáng chói mắt đã tản đi.
Vết máu nơi khóe miệng Ân Bích Việt nhỏ trên võ đài.
Chung Sơn quỳ một chân trên đất, lấy tay chống kiếm.
Dòng máu nhuộm đỏ nước đọng trước người.
Dùng cái gì để phá mưa gió?
Chỉ có ánh sáng.
Chỉ có Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm.
600 năm trước, Kiếm Thánh dùng chiêu kiếm này phế bỏ Thái Thượng trưởng lão của Bão Phác tông.
600 năm sau, Ân Bích Việt dùng chiêu kiếm này phá đi Phong Vũ Vi Thành của Chung Sơn.
Trên trời như bị ánh kiếm bổ ra, phân rõ hai bên.
Một bên là ánh chiều đỏ thẫm xinh đẹp, như ngọn lửa ngập trời, một bên là màu xanh đậm sau cơn mưa, nặng trĩu như màu mực.
Kỳ cảnh như vậy, nhưng không ai thưởng thức.
Trên sân hoàn toàn tĩnh mịch.
Khi Lạc Minh Xuyên phi thân lên võ đài, mọi người mới tỉnh táo lại.
Không biết là ai kinh hô thành tiếng đầu tiên, tựa như có nước bắn vào chảo dầu thật nóng, dưới chân Trọng Minh sơn chấn động!
Vô số người bắt đầu hoan hô, bọn họ không biết mình đang hoan hô cái gì, chỉ là kích động trong lòng khó mà đè nén, tâm tình vạn ngàn, không có cách nào để biểu đạt. Từng trận thét dài vang vọng, tràn ngập cả trời, vui sướng tràn trề, vậy mà sau khi xem trận chiến này lại dường như có dấu hiệu đột phá!
Đệ tử Thương Nhai sơn và Thanh Lộc kiếm phái xông lên đài; các vị phật tu tinh thông Y lý của Hưng Thiện tự, Giai Không tự cũng vội vàng lên đài xem xét vết thương; mấy trưởng lão trên khán đài phía Đông lấy ra đan dược mà họ cất giấu lại phát hiện chẳng tốt bằng thứ mà Đoàn Sùng Hiên đút cho hai người kia.
Mọi người hỗn loạn nhưng trong mắt Ân Bích Việt chỉ có những cái bóng mơ hồ chồng chéo lên nhau. Âm thanh ầm ĩ bên tai lại chẳng hề chân thật chút nào.
Hải thức trong đầu hắn hỗn độn vô cùng, cơn đau nhức như bị xé rách tràn qua mỗi một tấc cốt cách kinh mạch. Thân thể đã đến giới hạn, nhưng vẫn trợn tròn mắt, gắt gao nắm kiếm, không chịu buông tay chút nào.
Mãi đến tận rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở quen thuộc.
Rốt cuộc hai chân hắn trở nên mềm nhũn, an tâm mà hôn mê.
****************
Mây đen biến mất, ánh sáng trong trẻo kéo dài vạn dặm.
Nếu như không phải còn vết nước đọng trên đất, gần như không ai nghĩ đến cơn mưa kéo tới trong vòng một chén trà nhỏ kia.
Từ Diệp thành đến năm đại lục trong thiên hạ, rất nhiều các nhân vật lớn vẫn trầm mặc.
Trận đấu này nhấp nhô nhiều vẻ, gần như là một vở kịch.
Ngoài sáng có hai vị thiếu niên thiên tài vung kiếm, trong bóng tối có hai vị Á Thánh giao chiến. Phất tay áo ném chén trà, thay trời đổi đất.
Tất cả mọi người cho là Ân Bích Việt không thể thắng.
Trừ phi hắn có thể có một thanh thần binh như ‘Lâm Uyên’, có thể sánh ngang với Phong Vũ kiếm.
Kết quả hắn thật sự có một thần binh.
Một lúc lâu, có người lên tiếng, “Ỷ Hồ kiếm, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?”
Trưởng lão Thanh Lộc kiếm phái chậm rãi lắc đầu, thấp giọng tự nói, “Thanh kiếm kia, thật sự là ‘Ỷ Hồ’ sao?”
Rất nhiều người không hiểu Á Thánh Dư Thế vì sao lại ra tay, dù sao cảnh giới của ông ta quá cao, chỉ là động tác cẩn thận thế nào cũng có thể bị trời phát hiện, phải bận tâm đến nhân quả. Chỉ là một Chiết Hoa hội mà thôi, trong mắt các vị Thánh nhân đội trời đạp đất hẳn là bé nhỏ không đáng kể.
Có người suy đoán là bởi vì một kiếm ‘Húc Nhật Đông Thăng’ của Ân Bích Việt, đã đạt đến ý nghĩa hoàn mỹ nhất, nhìn rất giống ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’.
Khiến cho vị Ánh Thánh Dư Thế nhớ lại trận tàn sát nhục nhã trên bờ sông Bá, năm vị trưởng lão Bão Phác tông chết, chỉ còn một vị sống sót, nhưng cũng là phế nhân.
Dù cho có người đoán được nhưng cũng sẽ không nói trên miệng, bởi vì ân oán của Thánh nhân, là chuyện của trời cao, họ không dám ăn nói ngông cuồng.
Mà ai biết, Dư Thế vốn không muốn nhìn thấy ‘Húc Nhật Đông Thăng’, nhưng Ân Bích Việt lại sử dụng ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’ chân chính.
Dưới ma xui quỷ khiến, vậy mà đã vô tình tát vào mặt Thánh nhân.
Đây là chuyện khó mà tin nổi, muốn nghĩ cũng không được nghĩ.
Nhưng thái độ của Chưởng viện tiên sinh, cũng đáng để suy nghĩ sâu hơn.
Rất nhiều người đều cảm thấy Tiên sinh có thể không chút do dự ra tay chống lại vị Á Thánh mạnh nhất trong thiên hạ, quả nhiên là bạn tri kỉ của Kiếm Thánh.
Mặc kệ cơn sóng ngầm mãnh liệt trong bóng tối, chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ cuộc chiến này vẫn là hai vị nhân vật chính.
Trước trận chiến này, mọi người nhắc đến Ân Bích Việt, sẽ gọi hắn là ‘Đệ tử Kiếm Thánh Ân Bích Việt’.
Nhưng bây giờ, hắn rốt cục có danh hiệu của chính mình —— ‘Ỷ Hồ kiếm’ Ân Bích Việt.
Trận đấu này được ghi vào rất nhiều điển tịch, để cho hậu nhân tham khảo, gọi là ‘Nửa thành Phong Vũ nửa thành Hồ’.
Tuy Chung Sơn gãy mất một cái xương sườn, thế nhưng kinh mạch không bị thương, cũng không để lại mầm họa ảnh hưởng con đường tu hành sau này. Sau bảy ngày hôn mê, cảnh giới vậy mà không rớt lại tăng thêm, trực tiếp vào Tiểu Thừa cảnh.
Dù cho bên ngoài ồn ào ra sao, đều chẳng liên quan gì đến Lạc Minh Xuyên.
Y bây giờ đang canh giữ ở bên giường Ân Bích Việt, nắm tay của hắn. Truyền đi chân nguyên dồi dào. Ánh mắt thâm sâu, như vực sâu biển rộng.
Ân Bích Việt khi tỉnh khi ngủ, luôn cảm thấy như là có một dòng suối nóng chảy róc rách trong kinh mạch, cả người ấm áp. Quá mức thoải mái, quả là ngủ không đủ.
Mỗi lần mở mắt, liền nhìn thấy Lạc Minh Xuyên ở bên giường, có lúc Đoàn Sùng Hiên cũng ở đó.
Mỗi khi hắn phỉ nhổ bản thân quá lười biếng, muốn rời giường, Lạc Minh Xuyên liền cười nói, “Nghỉ ngơi thêm một chút đi, không sao đâu.”
Cứ vậy mà qua bảy ngày.
Các nhân vật lớn chú ý trận chiến đều có ý nghĩ giống nhau.
Đối mặt Phong Vũ kiếm tự kích phát uy thế, các binh khí sau Thời đại mạt pháp làm sao địch nổi? Ân Bích Việt có Lâm Uyên không?
Đương nhiên không có.
Lâm Uyên kiếm sớm đã bị Kiếm Thánh đúc lại thành ‘Xuân Sơn Tiếu’ và ‘Phong Thu Ly’, đây là chuyện mà thiên hạ đều biết.
Phong Vũ Vi Thành, Ân Bích Việt ngẩng đầu nhìn trời. (Phong Vũ Vi Thành: Mưa gió vây thành.)
Mây trên trời cuồn cuộn không thôi, tựa như đêm đen đã đến, đuổi đi hoàng hôn.
Mây đen áp thành, thành phải nát tan.
Gió to và nước mưa lạnh như băng rơi trên mặt hắn, hắn dường như không hề cảm thấy một chút nào, bởi vì trong đáy lòng còn lạnh hơn nó.
Đây chính là ý trời không thể trái?
Rõ ràng chỉ là một trong nháy mắt, lại có vô số hình ảnh chợt lóe lên.
Những cuộc đời làm nhân vật phản diện không được toại nguyện từ nhiều năm trước, Thương Nhai sơn mây khói mênh mông, hòe rơi đầy đình trong học phủ và trong phủ Tiên sinh, biển Phù Không nước xanh sóng trong, ánh đèn vàng và trăng sáng ở Diệp thành…
Trên mái nhà, ánh trăng rơi vào Thu hồ, gió đêm hơi lạnh lẽo, lẫn vào hương rượu.
Khi đó hắn đã nói muốn sống thật tốt.
Trận mưa này, là trời muốn diệt ta?
Nhưng mà ta đi đến thế giới này, không phải là để thuận theo ý trời.
Dưới mũi kiếm, Ân Bích Việt nhìn trời, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ỷ Hồ kiếm khẽ chấn động, dường như cũng cười ra tiếng.
Thân kiếm chém thẳng!
Chiêu kiếm này, không chém Chung Sơn, không chém mưa gió!
Chém thẳng đến trời!
Chém về phía mây đen!
“Ầm —— “
Sắc mặt người trên khán đài thay đổi.
Đệ tử dưới đài đột nhiên không kịp chuẩn bị, cuống quít nhắm mắt lại, thế nhưng ánh sáng quá mức sáng ngời, dường như muốn xuyên qua mí mắt, chiếu thẳng vào trong óc.
Ánh sáng vạn trượng hội tụ trong chiêu kiếm này!
Lại như muốn kéo một vầng mặt trời đến nhân gian!
Dưới Trọng Minh sơn, sáng như ban ngày!
Trong Diệp thành không có trời mưa, chỉ có mưa bụi từ Trọng Minh sơn theo gió mà bay đến. Dân chúng trong thành chỉ cảm thấy như có một tia chớp giáng xuống từ bầu trời, nhưng mà ánh sáng thật lâu cũng không biến mất mà lại càng ngày càng sáng.
Bọn họ đẩy ra cửa sổ, đi đến trong viện, giơ dù tập hợp trên đường, không thể tin nổi mà nhìn hướng Trọng Minh sơn.
Ánh sáng ngày càng chói mắt, người trên đường phố cũng bắt đầu chạy tứ phía, có người chạy vào trong nhà, có người chạy ra cổng thành, người mẹ che đi đôi mắt của đứa trẻ đang khóc nỉ non trong lòng, chạy vào cửa hàng ven đường.
Đội Thành vệ giáp đen chạy trên phố lớn ngõ nhỏ,
“Không nên hoảng loạn! Là trận đấu bình thường trong Chiết Hoa hội thôi! Trận pháp trong thành vẫn không sao! Không nên hoảng loạn! —— “
Dân chúng trong thành thấy đội Thành vệ giáp đen quen thuộc rốt cục yên lòng.
Ánh sáng vẫn không tắt.
Trong khe hở giữa mây đen, thậm chí có ánh sáng bắn ra!
Ân Bích Việt giơ kiếm đứng ở trong ánh sáng vạn trượng, mưa gió đầy trời lui đi ba thước!
Trưởng lão Bão Phác tông nhận ra chiêu kiếm này, thất thanh gào ầm lên, “Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm! —— “
Sau một khắc, chuyện còn khó tin hơn đã xảy ra.
Ánh sáng sau mây đen ngày càng sáng, vậy mà xuyên qua mưa to rơi trên võ đài.
Mây đen dày đặc tan đi tứ phía, đảo mắt liền lộ ra cái bóng của trời chiều.
Mưa to chỉ một lát đã dừng lại.
Các nhân vật lớn trong thiên hạ khiếp sợ nhìn hướng Vân Dương thành ở Trung Địa.
Không nghĩ ra nổi các vị Thánh nhân hôm nay bị sao vậy?
Trong học phủ, Chưởng viện tiên sinh pha một bình trà mới. Ngón tay run rẩy nhỏ đến mức không thể nhận ra.
Trên sân thượng của phủ thành chủ, Diệp Chi Thu đi xuống.
Trên đỉnh Hoành Đoạn Sơn của Bão Phác tông, ông lão phất tay áo liếc mắt nhìn về hướng Trung Địa, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng chẳng hề làm gì.
Mưa gió và ánh sáng chói mắt đã tản đi.
Vết máu nơi khóe miệng Ân Bích Việt nhỏ trên võ đài.
Chung Sơn quỳ một chân trên đất, lấy tay chống kiếm.
Dòng máu nhuộm đỏ nước đọng trước người.
Dùng cái gì để phá mưa gió?
Chỉ có ánh sáng.
Chỉ có Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm.
600 năm trước, Kiếm Thánh dùng chiêu kiếm này phế bỏ Thái Thượng trưởng lão của Bão Phác tông.
600 năm sau, Ân Bích Việt dùng chiêu kiếm này phá đi Phong Vũ Vi Thành của Chung Sơn.
Trên trời như bị ánh kiếm bổ ra, phân rõ hai bên.
Một bên là ánh chiều đỏ thẫm xinh đẹp, như ngọn lửa ngập trời, một bên là màu xanh đậm sau cơn mưa, nặng trĩu như màu mực.
Kỳ cảnh như vậy, nhưng không ai thưởng thức.
Trên sân hoàn toàn tĩnh mịch.
Khi Lạc Minh Xuyên phi thân lên võ đài, mọi người mới tỉnh táo lại.
Không biết là ai kinh hô thành tiếng đầu tiên, tựa như có nước bắn vào chảo dầu thật nóng, dưới chân Trọng Minh sơn chấn động!
Vô số người bắt đầu hoan hô, bọn họ không biết mình đang hoan hô cái gì, chỉ là kích động trong lòng khó mà đè nén, tâm tình vạn ngàn, không có cách nào để biểu đạt. Từng trận thét dài vang vọng, tràn ngập cả trời, vui sướng tràn trề, vậy mà sau khi xem trận chiến này lại dường như có dấu hiệu đột phá!
Đệ tử Thương Nhai sơn và Thanh Lộc kiếm phái xông lên đài; các vị phật tu tinh thông Y lý của Hưng Thiện tự, Giai Không tự cũng vội vàng lên đài xem xét vết thương; mấy trưởng lão trên khán đài phía Đông lấy ra đan dược mà họ cất giấu lại phát hiện chẳng tốt bằng thứ mà Đoàn Sùng Hiên đút cho hai người kia.
Mọi người hỗn loạn nhưng trong mắt Ân Bích Việt chỉ có những cái bóng mơ hồ chồng chéo lên nhau. Âm thanh ầm ĩ bên tai lại chẳng hề chân thật chút nào.
Hải thức trong đầu hắn hỗn độn vô cùng, cơn đau nhức như bị xé rách tràn qua mỗi một tấc cốt cách kinh mạch. Thân thể đã đến giới hạn, nhưng vẫn trợn tròn mắt, gắt gao nắm kiếm, không chịu buông tay chút nào.
Mãi đến tận rơi vào một cái ôm ấm áp.
Cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở quen thuộc.
Rốt cuộc hai chân hắn trở nên mềm nhũn, an tâm mà hôn mê.
****************
Mây đen biến mất, ánh sáng trong trẻo kéo dài vạn dặm.
Nếu như không phải còn vết nước đọng trên đất, gần như không ai nghĩ đến cơn mưa kéo tới trong vòng một chén trà nhỏ kia.
Từ Diệp thành đến năm đại lục trong thiên hạ, rất nhiều các nhân vật lớn vẫn trầm mặc.
Trận đấu này nhấp nhô nhiều vẻ, gần như là một vở kịch.
Ngoài sáng có hai vị thiếu niên thiên tài vung kiếm, trong bóng tối có hai vị Á Thánh giao chiến. Phất tay áo ném chén trà, thay trời đổi đất.
Tất cả mọi người cho là Ân Bích Việt không thể thắng.
Trừ phi hắn có thể có một thanh thần binh như ‘Lâm Uyên’, có thể sánh ngang với Phong Vũ kiếm.
Kết quả hắn thật sự có một thần binh.
Một lúc lâu, có người lên tiếng, “Ỷ Hồ kiếm, rốt cuộc là có lai lịch như thế nào?”
Trưởng lão Thanh Lộc kiếm phái chậm rãi lắc đầu, thấp giọng tự nói, “Thanh kiếm kia, thật sự là ‘Ỷ Hồ’ sao?”
Rất nhiều người không hiểu Á Thánh Dư Thế vì sao lại ra tay, dù sao cảnh giới của ông ta quá cao, chỉ là động tác cẩn thận thế nào cũng có thể bị trời phát hiện, phải bận tâm đến nhân quả. Chỉ là một Chiết Hoa hội mà thôi, trong mắt các vị Thánh nhân đội trời đạp đất hẳn là bé nhỏ không đáng kể.
Có người suy đoán là bởi vì một kiếm ‘Húc Nhật Đông Thăng’ của Ân Bích Việt, đã đạt đến ý nghĩa hoàn mỹ nhất, nhìn rất giống ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’.
Khiến cho vị Ánh Thánh Dư Thế nhớ lại trận tàn sát nhục nhã trên bờ sông Bá, năm vị trưởng lão Bão Phác tông chết, chỉ còn một vị sống sót, nhưng cũng là phế nhân.
Dù cho có người đoán được nhưng cũng sẽ không nói trên miệng, bởi vì ân oán của Thánh nhân, là chuyện của trời cao, họ không dám ăn nói ngông cuồng.
Mà ai biết, Dư Thế vốn không muốn nhìn thấy ‘Húc Nhật Đông Thăng’, nhưng Ân Bích Việt lại sử dụng ‘Thanh Thiên Bạch Nhật’ chân chính.
Dưới ma xui quỷ khiến, vậy mà đã vô tình tát vào mặt Thánh nhân.
Đây là chuyện khó mà tin nổi, muốn nghĩ cũng không được nghĩ.
Nhưng thái độ của Chưởng viện tiên sinh, cũng đáng để suy nghĩ sâu hơn.
Rất nhiều người đều cảm thấy Tiên sinh có thể không chút do dự ra tay chống lại vị Á Thánh mạnh nhất trong thiên hạ, quả nhiên là bạn tri kỉ của Kiếm Thánh.
Mặc kệ cơn sóng ngầm mãnh liệt trong bóng tối, chịu ảnh hưởng nhiều nhất từ cuộc chiến này vẫn là hai vị nhân vật chính.
Trước trận chiến này, mọi người nhắc đến Ân Bích Việt, sẽ gọi hắn là ‘Đệ tử Kiếm Thánh Ân Bích Việt’.
Nhưng bây giờ, hắn rốt cục có danh hiệu của chính mình —— ‘Ỷ Hồ kiếm’ Ân Bích Việt.
Trận đấu này được ghi vào rất nhiều điển tịch, để cho hậu nhân tham khảo, gọi là ‘Nửa thành Phong Vũ nửa thành Hồ’.
Tuy Chung Sơn gãy mất một cái xương sườn, thế nhưng kinh mạch không bị thương, cũng không để lại mầm họa ảnh hưởng con đường tu hành sau này. Sau bảy ngày hôn mê, cảnh giới vậy mà không rớt lại tăng thêm, trực tiếp vào Tiểu Thừa cảnh.
Dù cho bên ngoài ồn ào ra sao, đều chẳng liên quan gì đến Lạc Minh Xuyên.
Y bây giờ đang canh giữ ở bên giường Ân Bích Việt, nắm tay của hắn. Truyền đi chân nguyên dồi dào. Ánh mắt thâm sâu, như vực sâu biển rộng.
Ân Bích Việt khi tỉnh khi ngủ, luôn cảm thấy như là có một dòng suối nóng chảy róc rách trong kinh mạch, cả người ấm áp. Quá mức thoải mái, quả là ngủ không đủ.
Mỗi lần mở mắt, liền nhìn thấy Lạc Minh Xuyên ở bên giường, có lúc Đoàn Sùng Hiên cũng ở đó.
Mỗi khi hắn phỉ nhổ bản thân quá lười biếng, muốn rời giường, Lạc Minh Xuyên liền cười nói, “Nghỉ ngơi thêm một chút đi, không sao đâu.”
Cứ vậy mà qua bảy ngày.
Danh sách chương