Ân Bích Việt vốn có ý định khắc chế, lần uống rượu này rất tỉnh táo. Tránh khỏi việc sau khi say lại ăn nói linh tinh bậy bạ.

Sáng sớm ngày thứ hai hai người xuất phát, trong ánh nắng sớm mờ mờ, Ân Bích Việt liếc mắt nhìn cửa Diệp thành lần cuối.

Tường thành màu đen, cửa lớn bằng đồng, nguy nga hùng vĩ.

Hắn nghĩ, nói không chừng mấy năm sau có duyên, còn có cơ hội để thăm lại chốn xưa.

Từ Diệp thành đến Hưng Thiện tự, đi ngang qua đường núi Đề Hương thì gần hơn đi đường lớn của Nam Địa. 

Vì chuyện ma tu hai ngày trước quá mức chấn động, ngoài Diệp thành hai mươi dặm, thôn trang dưới chân núi Đề Hương vô cùng yên tĩnh, các ngôi nhà khóa kín cửa, trên đường trống rỗng, chỉ có khói bếp lượn lờ.

Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên tiến vào núi. Năm nay, từ lúc Nam Địa vào thu thì mưa gió liên miên. Bùn đất trong núi mềm xốp ẩm ướt, cành lá trong rừng che kín bầu trời.

Không có ánh nắng sáng ngời vào hạ, chỉ còn sương mù mịt mờ tràn ngập. Nếu như không phải là người tu hành, gần như không thấy rõ những thứ ngoài phạm vi ba thước.

Hai người đi trên con đường núi gồ ghề, bước chân không nhanh không chậm, nhưng mà cảnh núi hai bên lại nhanh chóng lui về sau. Lúc này tu vi của bọn họ cao hơn rất nhiều so với lúc đi qua núi Bàn Long, dù cho tựa như đang đi bộ nhàn nhã, cũng có thể rút đất thành tấc, ngày đi trăm dặm.

Đến lúc hoàng hôn, đã đi được một nửa con đường núi Đề Hương kéo dài không dứt.

Sắc trời dần tối, Lạc Minh Xuyên dừng lại, “Nghỉ ngơi một đêm trong núi trước đã, sáng mai lại đi.”

Ân Bích Việt đương nhiên không có dị nghị.

Dựa theo quy luật làm việc và nghỉ ngơi thường ngày, vào ban đêm thì đã tập thành thói tĩnh tọa điều tức, hoặc là suy tưởng tu hành.

Thế núi Đề Hương chẳng hề hiểm trở, ngược lại có mấy phần hoang vắng trầm mặc xinh đẹp tuyệt trần, hang động hình thành tự nhiên cũng rất là dễ tìm.

Ánh trăng bắt đầu xuất hiện, lại bị mấy chạc cây đan xen ngăn cách, chỉ có ánh bạc nhàn nhạt đổ xuống, rọi sáng một mảng đá nhỏ bên động.

Giày mây đạp trên đất mềm xốp, lại đột nhiên dừng lại.

Ân Bích Việt quay đầu nhìn, sắc mặt Lạc Minh Xuyên bình tĩnh, chỉ kéo lại tay của hắn, lắc lắc đầu.

Vì vậy hắn thả ra thần thức, trôi vào bên trong động, nhưng mà trong một màn tối đen kịt ấy, chẳng có cái gì cả.

Lần này Ân Bích Việt đột nhiên trở nên cảnh giác.

Trong một cái hang núi, có lẽ có mạng nhện, có dây leo, có côn trùng, thậm chí có mãnh thú, nhưng duy mỗi việc chẳng có gì cả thì không đúng.

Trừ khi bên trong có người.

Nếu như đều là người tu hành qua đường, nơi này đã có chủ, bọn họ đương nhiên sẽ đi chỗ khác.

Thế nhưng Lạc Minh Xuyên cảm nhận được khí tức của ma.

Bởi vì thần hồn khác thường, thần thức của Ân Bích Việt cũng mạnh hơn so với cảnh giới của mình, cho nên lúc này bình tĩnh lại, cũng cảm nhận được.

Đúng là khí tức của ma. Nhưng không âm lãnh như kẻ đã gặp bên Thu hồ, luồng khí tức của ma này còn tàn bạo nóng nảy hơn, còn trộn lẫn với mùi máu nồng nặc.

Đạo môn tu sĩ và ma tu có oán hận chất chứa trăm vạn năm, sớm đã đến mức độ không chết không thôi. Hôm nay cho dù người đến không phải là Thủ đồ Thương Nhai và đệ tử Kiếm Thánh, mà chỉ là một người tu hành bình thường, nhưng nếu như có sức đánh một trận, thì cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.

Tay phải của Ân Bích Việt theo bản năng nắm lấy cán kiếm.

Lạc Minh Xuyên lại cản hắn.

Sau đó truyền âm nói, “Bên trong chỉ có một ma tu, cảnh giới không bằng huynh, sư đệ hãy lưu lại ngoài hang, không nên vào.”

Ân Bích Việt không rút kiếm nữa, quyết định làm theo lời sư huynh.

Tự mình mạo muội ra tay, e rằng sẽ kéo chân của sư huynh.

Lạc Minh Xuyên thấy hắn gật đầu, bước một bước hướng về phía hang, thân ảnh biến mất tại chỗ.

Ân Bích Việt cách y rất gần, lại chẳng cảm nhận được một tia chân nguyên dao động.

Lúc này thần thức của hắn đang tung bay trong hang, có thể cảm nhận được khí tức của ma tràn ra từ nơi sâu thẳm trong hang, lại không cảm nhận được sự tồn tại của Lạc Minh Xuyên.

Lạc Minh Xuyên bày một tầng ‘Chướng’ quanh thân. (Chướng: Che chở, ngăn cách. Tên skill nên không thể dịch thẳng ra. ;A;)

Già Lan đồng thuật của y đã tu luyện tới tầng thứ ba. Không chỉ có thể nhìn thấu pháp môn của người khác, cũng có thể làm khiến cho bản thân không bị nhìn thấu.

Lúc này y chỉ biểu hiện ra cảnh giới Ngưng Thần cảnh, bước chân lộn xộn, hơi thở bất ổn, tựa như một người tu hành bình thường vội vàng chạy một ngày đường dài, vào động để nghỉ chân qua đêm. Uể oải mà ít phòng bị.

Hang núi tối đen, ánh trăng không chiếu vào được.

Tiếng giọt nước rơi trên đá truyền ra từ nơi sâu thẳm trong hang, từng tiếng đều đặc biệt rõ ràng, vang vọng không dứt.

Công pháp tu luyện của ma tu, cần chút sát khí, cần chút máu thịt tươi sống, cần chút xác thối và xương khô.

Bóng tối chính là sự che đậy tốt nhất của thiên nhiên, khí tức của ma vô biên vô tận, vọt tới giống như thủy triều.

Lạc Minh Xuyên đứng ở trong hang, dường như không cảm thấy một chút nào. Chỉ là trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, đỡ lấy vách đá thô ráp ẩm ướt.

Nếu như y thật sự là một người ở Ngưng Thần cảnh, lúc này đã không vận nổi một chút chân nguyên nào.

Có lẽ là bởi vì người đến có cảnh giới thấp, ma tu kia chưa từng cảnh giác.

Dưới sự che dấu của khí tức của ma, một cánh tay bỗng nhiên duỗi ra từ trong áo bào đen, năm ngón tay như móc sắt, chộp thẳng tới cổ của y!

Chỉ nghe tiếng gió ào ào, trong thời khắc sống còn, Lạc Minh Xuyên vậy mà nghiêng người tránh né đòn đánh này!

Lúc này khoảng cách hai người rất gần, Trầm Chu bên hông Lạc Minh Xuyên ra khỏi vỏ!

“Keng —— “

Đối phương trong nháy mắt cảm ứng được nguy hiểm không chút do dự tách ra, vội vàng thối lui!

Chỉ là một kiếm của Lạc Minh Xuyên quá mức bất ngờ, giữ thế đã lâu, uy thế của Tiểu Thừa cảnh đè xuống đầu, hoàn toàn ngăn lại tất cả đường lui của hắn ta!

Dưới mũi kiếm màu bạc, người kia bỗng nhiên giơ tay, cũng không phải hướng về phía Lạc Minh Xuyên, mà là vỗ hướng về ngực của mình!

Hắn ta bị một chưởng này đánh trúng giống như con diều đứt dây trong gió dữ, đập thật mạnh lên vách hang!

“Ầm —— “

Lực đập thật lớn khiến cho cả hang núi rung động.

Một chưởng như tự sát kia khiến hắn ta bị thương rất nặng, xương sườn gãy hai cái. Nhưng mà với tốc độ không gì sánh được của hắn ta, đã lui được trước kiếm thế hạ xuống của Lạc Minh Xuyên!

Giữa hai người, đây đã là thương vong nhẹ nhất.

Sắc mặt Lạc Minh Xuyên hơi kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương có quyết tâm tráng sĩ tự chặt cổ tay này, xuống tay với bản thân lại chẳng chút do dự. (‘Tráng sĩ tự chặt cổ tay’ – nguyên văn ‘tráng sĩ đoạn oản’ – thành ngữ nói đến các tướng sĩ khi bị rắn cắn vào cổ tay thì phải chặt đứt đi để ngăn chặn nọc độc lan ra toàn thân, là phép ẩn dụ ý chỉ hành động dứt khoát, không do dự. – dieplankhue.)

Chỉ có người trải qua vô số trận chiến sinh tử, mới có thể hình thành trực giác chiến đấu đáng sợ này.

Nhưng y không dừng lại một chút nào, liền muốn xuất kiếm lần thứ hai!

Đúng lúc này, một luồng ánh kiếm lao tới từ cửa động, như tia chớp chẻ đôi trời đêm, chiếu sáng cả hang núi trong nháy mắt.

Cũng rọi sáng mặt mũi lạnh lùng của thiếu niên tóc trắng cầm kiếm.

Mới vừa rồi khi Ân Bích Việt cảm nhận được hơi thở của ma cuồn cuộn, lòng thắt lại. Lại nghe được tiếng nổ vang trong hang, thấy nửa cái vách núi đã bắt đầu run rẩy, trong lòng chấn động, chưa suy nghĩ đã rút kiếm vọt vào hang núi.

Khóe mắt Lạc Minh Xuyên quét thấy Ân Bích Việt tiến vào, mũi kiếm theo bản năng chậm một giây. Nhưng chỉ trong một giây này, đã đủ cho đối thủ với trực giác chiến đấu nhạy bén biến mất tại chỗ.

Bốn phía đã bị khí tức của ma xâm nhiễm hết mức, linh khí trời đất bị ngăn cản ở bên ngoài. Ân Bích Việt bị hạn chế cảnh giới, chân nguyên vận hành một cách không thông thuận, kiếm thế không triển khai được.

Qua một kiếm thất bại lúc nãy, không đợi hắn khởi thế lần nữa, đột nhiên cảm giác sau lưng đau xót, tựa như lưỡi dao sắc thấu xương!

Xoay người lại là không kịp, Ân Bích Việt trở tay đâm một kiếm về phía sau, lại chỉ thấy bóng trắng trước mắt loáng một cái rồi biến mất, bản thân đã bị một luồng sức mạnh mềm nhẹ đẩy ra ngoài hang.

Thẳng tới cửa hang mới gắng dừng lại.

Hắn mới kinh ngạc phát hiện ra căn bản không có lưỡi dao sắc bén gì cả, chỉ là sát ý ngưng tụ lại mà thôi.

Bình tĩnh nhìn lại, Lạc Minh Xuyên đã đứng ở vị trí mới vừa rồi của hắn.

Trầm Chu xuyên qua tâm mạch của người nọ, ghim người đó trên mặt đất.

Mùi máu tanh nồng tràn ngập toàn bộ hang núi.

Tất cả chỉ ở trong chớp mắt, từ lúc Ân Bích Việt tiến vào đến lúc ma tu ngã xuống, cũng chỉ trong giây lát, mọi thứ đã lắng xuống.

Ân Bích Việt đi lên phía trước, nhìn thấy từng ngụm máu lớn tràn ra dưới áo bào đen, nhưng khuôn mặt xanh xao kia vẫn dừng lại ở biểu tình vặn vẹo dữ tợn.

Lạc Minh Xuyên rút kiếm ra, máu bắn tung tóe, tay y rất vững vàng, thần sắc thản nhiên.

Thi thể khô héo bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, đảo mắt đã trở thành một bộ xương trắng, dòng máu đen thui ngấm vào trong đất, không còn chút dấu vết nào nữa.

“Sư huynh…”

Lạc Minh Xuyên quay đầu, liền thấy Ân Bích Việt ngơ ngác nhìn y, ánh mắt mờ mịt trống rỗng, thần sắc cô đơn.

Trong lòng y cả kinh, chẳng lẽ là dọa sư đệ rồi sao? Ân Bích Việt rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào tay phải cầm kiếm của Lạc Minh Xuyên, nơi đó có một vết thương nhỏ bé. Máu đã ngừng chảy, chỉ là còn bám khí tức của ma, quanh quẩn không rời.

Hắn nói, “Sư huynh, huynh bị thương.”

Lạc Minh Xuyên yên lòng, cười cười, “Vết thương da thịt mà thôi, không có vấn đề gì.”

Chân nguyên của y vận hành một vòng, khí tức của ma đã biến mất, vết thương hoàn toàn khép lại. Chỉ có một vết máu nhỏ thấm trên áo bào trắng. Trong bóng tối nếu không chú ý kỹ thì căn bản sẽ không phát hiện.

Ân Bích Việt mím môi không nói gì.

Nếu như không phải do hắn không suy nghĩ đã xông tới, Lạc Minh Xuyên cũng sẽ không vì phân tâm coi chừng hắn mà bị thương.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ân Bích Việt tùy ý để Lạc Minh Xuyên kéo tay hắn, đi ra khỏi hang núi.

Men theo tiếng nước, lững thững đi tới bên bờ một dòng suối nhỏ.

Dưới ánh trăng màu bạc, suối chảy róc rách qua núi đá, bọt nước màu bạc vương trên rêu xanh bên dòng.

Lạc Minh Xuyên bắt đầu rửa kiếm, một bên cười nói,

“Sư đệ, đệ làm rất tốt. Lúc huynh lớn cỡ đệ, cũng không làm tốt được như vậy đâu.”

Ân Bích Việt vẫn không nói chuyện.

Hắn biết sư huynh là đang trấn an hắn.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy mình quá vô dụng.

Giống như trong mấy kịch bản X nào đó, là tên đồng đội ngu ngốc chỉ biết đi theo sau lưng nhân vật chính hưởng ké kinh nghiệm, cuối cùng còn liên lụy làm nhân vật chính bị thương.

Lần thứ hai hắn vô cùng khát vọng trở nên mạnh mẽ, giống như vào buổi tối sau khi trở về từ học phủ, cũng dưới ánh trăng tươi mát như vậy, hắn muốn nắm giữ cuộc đời của mình.

Mạnh đến mức ít nhất khi Lạc Minh Xuyên đối chiến với người khác, mình có thể ở lại bên cạnh, mà không phải đứng lo lắng ở nơi không quan sát được cuộc chiến. Tiến thêm một bước, có thể kề vai chiến đấu, mà không phải trở thành điểm yếu của người kia.

Lần đầu tiên Lạc Minh Xuyên nhìn thấy như sư đệ nặng nề như vậy.

Lúc trước, tuy rằng sư đệ không nhiều lời, thế nhưng ở chung lâu ngày, y đã có thể nhận biết tâm tình của sư đệ.

Sư đệ lo lắng cho y, điều này khiến cho trong lòng Lạc Minh Xuyên như có dòng nước ấm chảy qua, ấm áp vô cùng. Nhưng cũng tự trách bản thân —— nếu như mình mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến mức có thể toàn thân trở về, không bị thương, thì sư đệ sẽ không khó chịu.

Lạc Minh Xuyên nhìn Ân Bích Việt đang trầm tư, nhất thời không biết làm sao để mở miệng trấn an.

Quỷ thần xui khiến, cái tay đang vốc nước rửa kiếm của y bỗng giơ lên, trực tiếp nắm lấy gương mặt của người thiếu niên.

Xúc cảm nhẵn nhụi non mềm, tơ lụa tốt nhất cũng chẳng thể so một phần vạn với xúc cảm này.

Mang theo sự mát lạnh ướt át của dòng suối, như khối ngọc trắng ngâm trong nước đá.

Ân Bích Việt bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh trên mặt, giương mắt kinh ngạc nhìn Lạc Minh Xuyên.

Biểu tình kinh ngạc trợn mắt này của hắn làm cho Lạc Minh Xuyên trực tiếp cười ra tiếng. Lại nhéo thêm hai cái mới buông tay ra, “Sư đệ, nếu đệ còn không vui nữa, huynh đành phải tiếp tục nhéo mặt của đệ rồi!”

Ân Bích Việt lập tức che mặt. Lại cảm thấy quá thẹn thùng xấu mặt, vội vàng thả tay xuống.

Một bên trừng hai mắt, tự cho là rất nghiêm túc đoan chính nói, “Sư huynh! Chừng hai năm nữa là đệ làm lễ đội mũ rồi! Đệ không còn là trẻ con nữa đâu!”

Ngụ ý là không được nhéo mặt của hắn như đùa với trẻ con.

Lạc Minh Xuyên ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói, “Ừ, sư huynh biết rồi.”

Y dời tay về sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng ma sát, tựa như xúc cảm mềm mại đó vẫn còn vấn vương.

Thế nhưng trải qua trò nháo lúc nãy, Ân Bích Việt cũng không còn cảm thấy nặng nề nữa, lại lên tinh thần.

Mới vừa rồi hắn đúng là rất kinh ngạc, bởi vì trong ký ức, Lạc Minh Xuyên chưa từng đùa giỡn với người khác, rút đi bộ dáng đoan chính giữ lễ thường ngày, dường như… thêm mấy phần sức sống.

Nhưng mặc kệ sư huynh có bộ dáng thế nào, cũng đều là sư huynh của hắn.

Nhưng chính hắn cũng sẽ càng ngày càng mạnh, giống như sư huynh vậy.

*********

Núi sâu giấu chùa cổ.

Hưng Thiện tự là một trong ‘Phật môn song tự’, bàn về truyền thừa và Phật pháp chính thống, còn cao hơn một bậc so với Giai Không tự. Là vùng đất thần thánh mà mỗi phật tu trong thiên hạ đều hướng tới.

Là nơi gần Phật nhất thế gian.

Nhưng mà nơi này không phải một đại điện rộng rãi, cũng không phải Phật quang các có khí thế to lớn, mà chỉ là một gian thiền phòng hẻo lánh.

Xà nhà cổ xưa mục nát theo thời gian, đèn mờ lúc sáng lúc tắt.

Trước bàn là một lão tăng ngồi lần tràng hạt, dáng vẻ tiều tụy, mặt mày từ bi.

Ông đặt tờ giấy trên ánh nến nhảy nhót, trong khoảnh khắc liền trở thành tro bụi, bị gió đêm từ cửa sổ thổi tan, không còn dấu vết.

Làm một phật tu lâu năm như ông, thế sự thoảng qua như mây khói.

Tăng nhân mang áo bào màu xám tro đứng bên cạnh ông muốn nói lại thôi, “Sư thúc…”

Lão tăng đọc một câu phật hiệu, chậm rãi nói, “Lòng có Phật lí, giết người cứu người đều là từ bi. Chưởng viện tiên sinh và đại sư Vô Vọng, cũng lựa chọn như ta.”

Tăng nhân trẻ tuổi rũ mắt xuống, “Đệ tử thụ giáo.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện