Cả Lược Dương thành chìm vào mùa thu, bao giờ cũng làm bạn với những cơn mưa tí tách.

Mưa thu vừa rơi, những làn váy chập chờn tới lui trong ngõ hoa cũng ít đi, sắc hoa hồng đum dù có tươi cỡ nào cũng lộ ra mấy phần quạnh quẽ.

Màn mưa thuận theo mái hiên rơi xuống liên tiếp như chuỗi ngọc, bay vào trong nương theo theo cơn gió Tây lạnh lẽo.

Ngoài phòng là mưa sa gió rét, trong phòng là rượu ấm đèn mờ.

Tửu lượng của Ân Bích Việt vẫn vậy, thua xa hai người kia. Uống đến bây giờ đã nhuốm mấy phần say.

Chỉ nghe thấy sư phụ mắng tam sư huynh, “Là ngươi đáng đời! Ta đã gặp thằng nhóc Tống gia, người ta đứng đắn xuất thân tốt, ngươi làm bại hoại danh tiếng của người ta, đừng có nói là do ta dạy…”

Yến Hành nhai đậu phộng ngâm dấm, lơ mơ gật đầu liên tục, “Dạ dạ dạ, là con đáng đời…”

Ân Bích Việt cười rộ lên, hắn muốn nói rằng tam sư huynh này, huynh không cần trốn nữa, ngũ sư đệ đã thương lượng với Tống Thiếu môn chủ rồi, sau này có gặp huynh cũng sẽ không rút kiếm, cho huynh một cơ hội để giải thích.

Hắn há miệng, đột nhiên đầu trở nên nặng nề, hắn biết đây là do rượu đã lên.

Không nghĩ tới Phù Sinh Hoan khi vào miệng thì mát lạnh này lại có tác dụng chậm lớn như vậy.

Hắn nghiêng người đỡ đầu, choáng váng nhìn sư phụ và tam sư huynh chạm bát vỗ bàn, nói chuyện vui vẻ, nhưng cũng chẳng nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

Sau đó hắn ngủ thiếp đi.

Một giấc này ngủ rất say, lúc hắn tỉnh lại thì trời đã ngừng mưa, sắc trời cũng tối lại. Chẳng biết từ lúc nào mà trên bà đã có thêm một cái trản đèn.

Hương rượu xen lẫn gió lạnh ẩm ướt gió phả vào mặt, Ân Bích Việt chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, còn khoan khoái hơn cả tĩnh tọa nhập định một đêm.

Là một loại khoan khoái trong tâm tình.

Kiếm Thánh đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Uống xong một bát rượu cuối cùng, nói với đồ đệ của mình, “Lão phu đi đây. Đừng tiễn.”

Ân Bích Việt cáo biệt với Yến Hành, đứng dậy đuổi theo.

Trong nháy mắt bọn họ đẩy cửa ra ngoài, Yến Hành lên tiếng hô, “Sư phụ…”

Âm thanh không lớn, vừa ra khỏi miệng liền bị nhấn chìm trong đại sảnh ồn ào.

Bước chân của Kiếm Thánh hơi dừng lại một chút, đưa lưng về phía người nọ, phất tay một cái, tư thế phóng khoáng vô cùng.

Bà chủ đi tới, không hề nói gì, đặt một vò rượu trên bàn Yến Hành.

Trong ngõ nhỏ, có cô nương tụm năm tụm ba tập hợp ở dưới rãnh nước của mái hiên, lụa xanh trên người bị ướt, cúi đầu cười. Có người mang hoa tươi lên sân phơi ở lầu hai, tiện tay đốt đèn hoa màu vàng tua đỏ, nhìn từ xa như một chuỗi ánh đỏ mênh mông.

Có người đi vào trong ngõ, quen cửa quen nẻo quẹo vào một tiểu lâu nào đó. Ngõ hẹp dài nay lại càng trở nên chật chội.

Ân Bích Việt và Kiếm Thánh đi ngược dòng người. Đi ra khỏi ngõ lại thấy con đường dài trống vắng, lá ngô đồng rụng, nhuộm đầy vẻ tiêu điều, tựa như một thế giới khác.

Kiếm Thánh nhìn sắc trời nửa tối, lẩm bẩm, “Còn phải làm một chuyện nữa…”

Ân Bích Việt còn chưa nghe rõ, chợt thấy dưới chân trống rỗng, liền biết sư phụ đã dẫn hắn bay.

Gió to gào thét chỉ ở trong nháy mắt, sau đó lắng liền xuống bên tai.

Trắng sáng lộ ra một góc trong mây, tựa như đưa tay ra là có thể chạm tới.

Ân Bích Việt đứng ở trong mây, vạn dặm núi sông đều lọt hết vào đáy mắt.

A^m thanh của Kiếm Thánh có chút mờ mịt, “Lão tứ này, chờ sau này ngươi thu đồ đệ, lúc dẫn người bay lên mây thì nhớ phải chắn gió cho nó đó.”

Ân Bích Việt ngẩn ra, muốn cưỡi mây gió thì ít nhất cũng phải từ Á Thánh trở lên, bây giờ hắn còn kém xa lắm. Nhưng sư phụ dường như rất chắc chắn hắn sẽ làm được.

Uống một trận rượu, gặp tam sư huynh và nghe những lời nói chêm chọc cười của sư phụ, Kiếm Thánh cao tựa núi trở nên gần gũi hơn nhiều, hắn cũng đánh mất mấy phần không tự nhiên ban đầu.

Vì vậy hắn gật đầu, “Bây giờ còn sớm, chờ con có đồ đệ, sư phụ sẽ là thái sư phụ… Làm sao để chắn gió, kết quyết sao?”

Kiếm Thánh lắc đầu, “Cũng không cần, đến lúc đó, ngươi chỉ cần hơi suy nghĩ một chút, muốn không có gió thì sẽ không có gió.”

Ân Bích Việt cảm thấy mình thật sự là đang tìm ngược. Chiến ngũ tra quả thật chẳng hiểu nổi lý cảnh giới đại thần. (Chiến ngũ tra: Theo baidu thì cụm từ này thịnh hành trong dân mạng TQ từ khi có phim/truyện “7 viên ngọc rồng”, trong phim/truyện này sức chiến đấu yếu nhất là 5, nên dân mạng TQ gọi là “Tra” – cặn bã, từ đó lại có từ ghép này, với nghĩa ‘cặn bã sức chiến đấu bằng 5’. – Theo vuuyencac)

Kiếm Thánh như là nhớ tới chuyện tốt nào đó mà cười, “Lần đầu lão phu dẫn Quân Dục bay, không chắn gió, chính ta đương nhiên không lạnh, kết quả lại làm đông cứng đại sư huynh của ngươi.”

Ân Bích Việt nghĩ đến đại sư huynh lạnh lùng nghiêm túc như băng trở thành băng thật. Rõ ràng là chuyện nghe rất thảm, nhưng không biết tại sao, cũng cười rộ lên như Kiếm Thánh, “Sư phụ đừng đùa, với cảnh giới của đại sư huynh, còn sợ lạnh sao?”

“Không tin à? Khi đó Quân Dục còn nhỏ, đứng còn chưa tới eo của ta, nhấc lên dễ dàng như xách một con mèo con, chết tiệt, ngươi cười cái gì, là thật đó… Nó cũng chưa có tu vi gì, lạnh cũng không biết nói…” Kiếm Thánh nói, âm thanh dần nhỏ lại, “Ta không phải là một sư phụ tốt. Không biết dạy người khác thế nào, cũng không dạy các ngươi tốt…”

Lúc trước Ân Bích Việt cũng cảm thấy mình có một sư phụ hời rồi. Ngoại trừ biết tu vi của người nọ đệ nhất thiên hạ, thì chẳng biết cái gì nữa cả. 

Nhưng sau đó, hắn nghe rất nhiều chuyện cũ của sư phụ, nghe rất nhiều sư phụ trong miệng người khác.

Thường thường cũng nghĩ, Kiếm Thánh là một người thế nào? Mãi đến tận khi ở dưới Trọng Minh sơn, bỗng chợt tỉnh ngộ, sử dụng Thanh Thiên Bạch Nhật kiếm. Dường như xuyên qua màn mưa, nhìn thấy bóng kiếm hơi ngông cuồng chém trời, trời cũng phải tránh ba phần kia. Cảm nhận được tâm tình của người xuất kiếm.

Sau đó nữa, hắn thật sự gặp được sư phụ.

Kiếm Thánh không giống với bất cứ tưởng tượng nào của hắn.

Không có sự hờ hững không gò bó của Chưởng viện tiên sinh mọi chuyện đều biết, cũng không có phong độ của tiền bối cao nhân khi gặp Quan lần đầu.

Tuy rằng luôn tự xưng là lão phu, uống rượu ngon say giấc nồng, vui thì cười giận thì mắng, cuộc sống sảng khoái như người thiếu niên.

Trước kia Ân Bích Việt vẫn không thể tin nổi, nhưng sau khi uống rượu xong lại sáng tỏ thông suốt.

Bởi vì không ai quy định Thánh nhân cần phải sống thế nào.

Hắn cười rộ lên, “Sư phụ, sư phụ quả thật chưa từng dạy con. Nói thật, lần đầu tiên thấy sư phụ ở Hưng Thiện tự, con căn bản không nhận ra được, bởi vì bức chân dung treo ở trong phong nhìn già hơn sư phụ 20 tuổi.”

Kiếm Thánh nói lầm bầm, “Như thế chẳng phải trông lão phu rất chững chạc sao…”

“Khi đó con cho là đã đến đường cùng, cảm thấy rằng Đại La Kim Tiên cũng cứu không được con và Lạc sư huynh, nhưng sư phụ tới cứu chúng con…”

Âm thanh Kiếm Thánh vẫn trầm thấp, “Nhưng vẫn đến trễ…”

Ân Bích Việt thu lại ý cười, nghiêm mặt nói, “Con không thấy trễ. Con biết sư phụ sẽ không chỉ dạy, bởi vì thiên phú rất cao, tu hành gần như là trực giác. Sư phụ thường không ở trong phong, bởi vì là đang làm một chuyện gì đó rất lớn. Không chỉ là con, con tin rằng đại sư huynh, nhị sư tỷ, tam sư huynh còn có ngũ sư đệ, cũng cho là như vậy.”

‘Làm chuyện lớn’ chỉ là suy đoán, nhưng Kiếm Thánh không hề phản bác.

“Sư phụ đã cho con thấy một khả năng khác. Dẫu con đường tu hành đầy chông gai trắc trở, dẫu là sống một đời đằng đẵng, thì cũng không cần phải trăm phương ngàn kế, đa mưu túc trí, không cần phải mang dáng vẻ như vượt sóng vượt gió, phồn hoa chẳng còn như thế. Muốn ngủ thì ngủ, muốn uống rượu liền uống rượu, làm việc tùy theo ý muốn… Con rất ước ao, mà có lẽ cả đời con cũng không sống được như sư phụ. Vì sư phụ là Kiếm Thánh Vệ Kinh Phong độc nhất vô nhị trên trời dưới đất!”

Kiếm Thánh lớn giọng cười to, tiếng cười rung động khắp mây xanh,

“Ha ha ha ha —— ngươi căn bản không cần sống như ta. Bởi vì ngươi cũng là một Ân Bích Việt độc nhất vô nhị trên trời dưới đất này.”

Được Thánh nhân khích lệ như thế, Ân Bích Việt nhất thời ngại ngùng.

Kiếm Thánh nhớ tới câu ‘Ta không phải là một sư phụ tốt’ của mình lúc nãy, chợt cảm thấy được quá chua xót, thế mà lại để đồ đệ an ủi ngược lại y. Vì vậy vung tay lên, “Đi thôi.”

Y dẫn người nhảy xuống từ trên mây.

“A —— “

Không hề phòng bị, cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống với tốc độ cao khiến cho Ân Bích Việt kêu to lên. Tiếng gió gầm rú đi kèm với tiếng cười to của Kiếm Thánh, chui xuyên qua màng tai, chỉ cảm thấy tim cũng phải nhảy ra.

Cuối cùng, hắn chỉ có thể vận chân nguyên ở phía trước, cản việc rơi xuống.

Ân Bích Việt trắng cả mặt, há mồm thở dốc.

Liền nghe Kiếm Thánh hỏi, “Kích thích không? Lão tứ, ngươi xem đi, skhắp nơi trong cuộc sống đều là niềm vui.”

… Tui thu hồi lời nói mới nãy. QAQ

Bọn họ còn đang trong mây mù, nhưng có thể nhìn rõ ở dưới chân là ruộng đất chân thật, núi non trùng điệp kéo dài.

Sắc trời càng thêm tối, gió lạnh thổi tan mây mù giữa núi xanh, dường như có luồng ánh sáng màu bạc nhạt bao phủ nơi ngọn núi cao nhất. 

Đó là hào quang của trận pháp được khởi động.

Cùng tôn nhau dưới ánh trăng đêm thu vô biên, đẹp vô cùng.

Ân Bích Việt lấy lại tinh thần, nhớ tới hướng đi suốt đoạn đường này, “Bây giờ chúng ta… Đang ở Hoành Đoạn Sơn?”

Kiếm Thánh không chút để ý ‘Ừ’ một tiếng.

Trên Hoành Đoạn Sơn có Bão Phác tông.

Bão Phác tông có một đại trận hộ sơn.

Mặc dù không phải được truyền thừa trăm vạn năm tới nay như Hưng Thiện tự, nhưng nó hòa cùng một thể với linh mạch thế núi, lúc mở ra thì do bốn vị trưởng lão Đại Thừa cảnh áp trận, Á Thánh làm chủ trận, lại còn có thể mượn sức mạnh thiên nhiên của Hoành Đoạn Sơn.

Ân Bích Việt không biết tại sao sư phụ lại tới nơi này, nhưng trong lòng cũng gần như đoán được mấy phần.

Bây giờ hắn muốn xem sư phụ sẽ phá trận pháp đang mang sức mạnh được thôi thúc ở mức lớn nhất kia như thế nào. Đương nhiên đó sẽ là chuyện trời long đất lở.

Sau đó Kiếm Thánh dẫn hắn đáp xuống.

Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bọn họ đứng ở đỉnh núi, lại như đứng ở sân sau nhà mình.

Ân Bích Việt ngạc nhiên, lại cảm thấy chuyện nên như vậy.

Thánh nhân nên như vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Trận pháp nào có thể ngăn người này?

Trên đỉnh núi không chỉ có hai người bọn họ. Còn có một ông lão, đứng trên đá núi lởm chởm.

Gió thổi đầy ống tay áo, tựa như lung lay sắp đổ. Nhưng lại như nước sâu núi cao, cảnh tượng mênh mông.

Dư Thế quay đầu lại.

Nhìn thấy Vệ Kinh Phong mang vẻ mặt hờ hững.

Lúc trẻ ông ta thường nghĩ, mình không nên sống cùng một thời đại với Vệ Kinh Phong.

Nếu như Kiếm Thánh không có trên đời, ông ta chính là ngọn núi cao nhất.

Ông ta đứng trên Hoành Đoạn Sơn thượng, vạn dặm núi sông đều ở dưới chân.

Chỉ cần ông ta muốn, thậm chí có thể nhìn thấy sóng lớn trên biển Phù Không, lầu trúc trên núi Thanh Lộc ở phía Nam, vực sâu mà ánh sáng chiếu không tới ở Đông Địa, Dãy mái nhà màu vàng liên miên ở Bắc hoàng thành.

Những thứ đó cũng chẳng cao bằng ông ta.

Nhưng Kiếm Thánh đã trở lại, ai còn sẽ nhớ tới ngọn núi nào cao thứ hai trên đời này?

Ánh mắt của Dư Thế hơi lạnh lẽo.

Vệ Kinh Phong không nhìn ông ta, mà là quay đầu nhìn về phía đồ đệ ở sau lưng,

“Ngươi xem, chính là cái lão thất phu này, nhân lúc lão phu không có ở đây thì ra tay không ít. Bây giờ ngươi đánh không lại hắn, sư phụ thay ngươi xả giận trước, chờ sau này ngươi tiến bộ, thì tự đòi lại.”

Ngữ khí của Kiếm Thánh quá bình thường, tựa như đang bàn xem buổi tối ăn cái gì. Ân Bích Việt nghe đến choáng váng.

Sắc mặt của Dư Thế càng lạnh hơn, tay áo bào của ông ta bị gió dữ rót đầy, bay cao lên.

Ánh sáng của trận pháp rực rỡ, như trăng sáng trên bầu trời đã rơi xuống giữa Hoành Đoạn Sơn, mà trên chín tầng trời, mây dày cuồn cuộn, trong mây lộ ra uy áp to lớn.

Bóng đen càng lúc càng lớn, lúc này Ân Bích Việt mới nhìn rõ đó là một cái bóng hình kiếm.

Bóng kiếm thật lớn bao phủ cả Hoành Đoạn Sơn.

Đó là Bát Quái kiếm của Dư Thế.

Nhưng Kiếm Thánh không hề rút kiếm.

Gió dữ và cát đá cũng không bay tới nổi trước người y. Y giơ tay từ dưới áo dài lên, chỉ tay về phía xa xa.

Tựa như là tiện tay làm mà thôi.

Một khắc trước còn đang uống rượu ấm trong Xuân Tụ lâu, mà vào thời khắc này lại có thể đứng trên đỉnh muôn núi Hoành Đoạn Sơn mà ra tay.

Bởi vì đối với Vệ Kinh Phong mà nói, hai chuyện này không hề khác nhau về độ khó dễ.

Chỉ là lúc trước thì người còn vui sướng chút, lúc sau thì người có chút không kiên nhẫn.

Bóng kiếm to lớn vỡ vụn. Trăng sáng phá mây đen mà ra.

Dư Thế rơi xuống từ đỉnh núi.

Vách đá cheo leo ngàn trượng, sâu đến mức không thể thấy đáy.

Kiếm Thánh xoay người, “Đi thôi.”

Giống như lúc khi đến vậy, gió mát trăng sáng, Ân Bích Việt và sư phụ cưỡi gió mà đi.

“Sư phụ làm xong việc rồi?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi Trung Địa.”

Ân Bích Việt nghĩ, đây đúng là một buổi tối kịch liệt nhất trong cuộc sống của hắn.

Nói không chừng có thể nhìn thấy mỗi vị nhân vật lớn trong thiên hạ một lần luôn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện