Mấy năm nay đang làm gì? Câu hỏi này rất dễ trả lời.
Nhưng những chuyện Vệ Kinh Phong nghĩ tới không chỉ là gần trăm năm nay. Hắn nhớ tới cây hòe lớn bên thôn Tây Hà, Phù Sinh Hoan ở Xuân Tụ lâu, đêm tuyết lớn trong Vân Dương thành, mây gió êm dịu trên Thương Nhai sơn.
Kẻ địch đã giết dưới kiếm, đồ đệ đã thu vào dưới môn.
Cuối cùng y đáp, “Trăm năm trước, Lý Thổ Căn tính được Vực Vẫn Tinh bắt đầu mở rộng nhanh chóng, ta liền đi xuống xem một chút.”
“Nơi đó… Có cái gì?”
Ân Bích Việt còn nhớ ở Hưng Thiện tự, hắn và Lạc sư huynh xông vào Phật đường nhốt lại Quan, trong ảo cảnh của sư huynh, có đáy Vực Vẫn Tinh.
Kiếm Thánh nhàn nhạt nói, “Là ma vật. Sinh sôi liên tục.”
“Có cách diệt trừ chúng nó không?”
Trong lòng Ân Bích Việt nặng nề. Hắn chỉ xem qua ma vật trong điển tịch. Không giống với ma tu còn có tâm trí của con người, ma vật cấp thấp chỉ biết nuốt chửng máu thịt vật sống, đồng thời không biết đau cũng không có cảm giác.
“Không có. Sau đại chiến Ma đạo, quá nhiều người đã chết, cân bằng sinh tử trên thế gian bị phá tan, lại gặp phải thiên kiếp. Dịch bệnh trời giáng, đất rung chuyển, lệ khí tích lũy dưới vực sâu, sinh ra ma vật.” Kiếm Thánh buông kiếm, “Trăm vạn năm trôi qua, như là kết quả. Ma vật đói bụng tới một mức độ nhất định, sẽ ra ngoài kiếm ăn. Cho dù không có Mạc Trường Uyên tái thế, chúng nó cũng sẽ tràn ra rất nhanh.”
“Cho nên sư phụ xuống đó trừ ma?”
“Những thứ đó dù bị giết nhưng lại sinh ra nữa, chỉ trị ngọn không trị gốc.”
Suy đoán được chứng thực, sư phụ quả nhiên đang làm một việc lớn. Cho dù chuyện sư phụ làm không có người nào biết.
Nếu như trăm năm nay không có Kiếm Thánh năm lần bảy lượt đi vào vực sâu, chỉ sợ thế đạo đã sớm loạn.
Vệ Kinh Phong dường như đoán được đồ đệ của mình đang suy nghĩ gì, đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền, “Vốn có câu nói dưới bầu trời luôn có những đỉnh núi cao.”
Y đứng ở đầu thuyền, mưa rào xối xả trên sông, sóng gió như phẫn nộ, “Nhưng mà trong thiên hạ có ai cao hơn lão phu đâu?”
Vệ Kinh Phong chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, có vô số vong hồn dưới kiếm của y, đúng là không nói lý thật. Cũng tự nhận y không có giác ngộ gì mà ‘Cẩu lợi thiên hạ sinh tử hĩ’, nếu như có thể, y càng thích ngủ và uống rượu cả ngày, xem Quân Dục luyện kiếm hơn. (Cẩu lợi thiên hạ sinh tử hĩ: Ý nói chỉ cần có lợi cho quốc gia thiên hạ thì dẫu có hy sinh tính mạng cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt không vì hại đến bản thân mà trốn tránh.)
Mà chuyện đến nước này, người khác không làm được, y phải đi làm, đó là chuyện đương nhiên.
“Lý Thổ Căn tính được chỗ mộ kiếm sót lại từ đại chiến Ma đạo có mạch đất tương khắc với Vực Vẫn Tinh, lão phu đi xuống một chuyến, dẫn kiếm khí bên trong ra, có thể phong bế một nửa vực.”
“Thật sự có mộ kiếm sao?”
Ân Bích Việt vẫn cho là mộ kiếm chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vạn ngàn tu sĩ chính đạo chết trận trong đại chiến Ma đạo, hài cốt bị khí tức của ma ăn mòn, chỉ còn kiếm sót lại. Không chỗ chôn xương, lại có thể chôn kiếm. Sau này không phải không ai muốn thử vận may tìm một thần binh, nhưng trăm vạn năm trôi qua, chưa từng có người tìm ra.
“Có, chỉ là phía trên có trận pháp, lưu lại từ thời đại Chư Thánh, đến bây giờ cũng còn bảy uy lực. Người bình thường đi ngang qua, đừng nói là phá trận, ngay cả vị trí cũng không nhìn ra.”
“Sư phụ phải đi bao lâu?”
“Khó nói, chừng nào xong chuyện sẽ trở lại.”
Ân Bích Việt cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Trong nháy mắt hắn nghe câu đó, viền mắt vậy mà chua xót. Có thể khiến cho Kiếm Thánh nói ra câu không biết lúc nào thì quay về như thế này, nơi đó hẳn là có hung hiểm không thể tưởng tượng được.
Kiếm Thánh trách mắng, “Hết tên kia đến tên này khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì, học tập đại sư huynh của ngươi đi! Lão phu phải đi làm việc, cũng không phải đi chịu chết! Lão tam còn không bằng ngươi, còn nói muốn đi cùng lão phu, đi theo thì có thể làm được cái gì? Muốn chết thêm phiền sao?!”
Ân Bích Việt hít sâu một hơi, “Sư phụ, bọn con chờ sư phụ ở Thương Nhai.”
Chuyện lớn quyết định tương lai của cả thế giới như thế, lại chỉ có mỗi Kiếm Thánh có thể gánh vác. Bởi vì y đứng quá cao, thậm chí ngay cả một người có thể sánh vai cùng cũng không có.
Không khỏi quá tàn nhẫn, quá không công bằng.
Trên thế gian này có chuyện công bằng sao? Bình phong vô hình đột nhiên biến mất, mưa gió ngập trời rơi ào ào vào, gió lạnh sâu tận xương tủy.
Vệ Kinh Phong đứng ở đầu thuyền, lẻ loi tự lập, áo dài tung bay phần phật trong gió nổi trên sông, giơ tay lên, giữa những ngón tay tự sinh ra hào hùng vạn trượng, “Lão phu là nhân vật nào chứ! Lòng của ta có thể chứa cả trời đất!”
Y liền cúi đầu, sắc mặt có mấy phần tịch liêu, “Trời đất lại không chứa ta.”
Kiếm Thánh từ trước đến nay thoải mái chuyện ân oán, đến với thời đại Quần Tinh mới mở ra này một cách oanh oanh liệt liệt. Khi muốn rời đi, cũng chẳng thể xuống sân một cách mờ nhạt được.
Y hủy đi trăm nghìn điện hùng vĩ của Hưng Thiện tự, đến Bão Phác tông khiến Á Thánh Dư Thế trọng thương. Hai chuyện lớn làm khiếp sợ cả thiên hạ. Thù hận đã thanh toán, nhưng ràng buộc lại vẫn còn ở đó.
Y nâng lên kiếm trong tay, rũ mắt nhìn kỹ.
‘Xuân Sơn Tiếu’ và ‘Phong Thu Ly’ từ ngày đúc thành, chính là một cặp kiếm.
Nhưng người đứng trong gió thu, tụ tán không phải do người quyết định.
Ân Bích Việt đứng sau lưng sư phụ, nghe thấy giọng nói vẫn phân tán phập phồng trong gió trên sông, “Lão tứ, ta dạy ngươi không nhiều. Lần này vừa đi, sợ là cũng không kịp làm Lễ đội mũ cho ngươi.”
Lễ đội mũ của người tu hành, đều là do trưởng bối sư môn chủ trì. Là sự công nhận đệ tử đã trưởng thành, cũng là lời chúc người đó trên đại đạo tu hành tương lai.
Kiếm Thánh quay người lại, trên tay có thêm một mão làm từ gỗ đen, “Tuổi của ngươi tuy rằng chưa tới, nhưng lúc này cũng nên đến lúc rồi.”
Đến lúc nên trưởng thành gánh vác trách nhiệm, đến lúc để đối mặt mưa gió.
Ân Bích Việt quỳ xuống, cúi người nghiêm túc dập đầu một cái. Kiếm Thánh nhấc lên tóc bạc của hắn, luồn vào trong mão, động tác còn có chút vụng về.
Ân Bích Việt đỡ cái mão, đứng lên làm lễ đệ tử, coi như là xong lễ rồi.
Không có lời chúc, không có tiếng vỗ tay, không có người xem. Chỉ có con thuyền cô độc trong mưa đêm, sóng nước dập dờn.
Kiếm Thánh nhìn hắn rồi cười rộ lên, cầm kiếm quay người.
Ân Bích Việt gọi một tiếng ‘Sư phụ’.
Thuyền nhỏ bỗng nhiên lay động trong nháy mắt, Vệ Kinh Phong phất tay áo đạp sông mà đi.
Nước sông cuồn cuộn lao nhanh, vỗ núi đánh đá, cũng không dám làm ướt vạt áo người nọ.
Gió sông nghẹn ngào, dường như đang tiễn đưa người nọ.
Mạc đạo giang đầu phong ba ác, nhân gian biệt hữu hành lộ nan. (Chớ nói sóng gió đầu sông ác, thế gian còn có đường khó hơn.)
************
Trong Vân Dương thành mây đen che trăng, gió thu xiết người.
Trong viện trống rỗng, Chưởng viện tiên sinh đứng trên mái cong của Tàng Thư các, nhìn học phủ to lớn như thành, đèn đuốc sáng tắt.
Dường như hắn đã hiểu rõ tại sao Vệ Kinh Phong lại thích đứng ở nơi này, thật sự là phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng rất lạnh, bởi vì bễ nghễ thiên hạ, cho nên chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
Hắn nói với Ân Bích Việt, “Có lẽ Vệ Kinh Phong đúng rồi. Vậy thì thử xem đi.”
Thử đấu với trời xanh thử xem, phá cuộc đổi mệnh.
Mà thử thì cũng cần thời gian. Ân Bích Việt cần có thời gian để trưởng thành. Cho dù người nọ đã trưởng thành rất nhanh, nhìn trăm ngàn năm qua, nào có người nào Tiểu Thừa cảnh trẻ hơn nữa?
Nhưng đối với thiên hạ hiện nay, vẫn không đủ nhanh.
Cho nên Vệ Kinh Phong đi, đi đổi thời gian cho người nọ.
Chuyện này Chưởng viện tiên sinh vẫn không đồng ý. Hoặc là nói, đây mới là sự bất đồng thật sự giữa hắn và Vệ Kinh Phong.
Nhưng Vệ Kinh Phong sẽ không đổi ý, nói y tin tưởng Ân Bích Việt, không bằng nói là y tin tưởng phán đoán của chính mình, kiên trì với nguyên tắc trong lòng.
“Không ai có thể quyết định sống chết của người khác, đạo trời không thể, Thánh nhân cũng không thể.”
Lúc hắn muốn giết Lạc Minh Xuyên, Vệ Kinh Phong đã nói như vậy.
Chưởng viện tiên sinh ngẩng đầu, hắn muốn nhìn ngôi sao màu xanh như băng kia một chút. Mắt lại tìm kiếm, bầu trời trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Hắn lẩm bẩm nói, “Thật sự là già rồi…”
Quân Dục đang luyện kiếm bên cạnh vách núi, vẫn là Tiểu Trọng sơn kiếm quyết. Không có chân nguyên, chỉ có ánh kiếm chém bóng đêm.
Mỗi ngày vung kiếm 63,000 lần, từ khi nhập môn đã như vậy. Tháng ba núi xuân như nụ cười, tháng mười núi thu như đôi mắt. (Ở đây hình như tác giả sai thì phải, gốc của nó là tháng 10 núi thu như mục, mà ‘mục’ của tác giả ghi là chăn nuôi, mà ‘mục’ trong cụm từ ‘mi mục’ nghĩa là đôi mắt, hai chữ này có cách đọc giống nhau nên tui nghĩ là tác giả ghi sai nên edit như thế nhé.)
Nóng lạnh xuân thu, gió mạnh quạnh hiu. Thật lâu trước kia, nơi này còn chưa gọi là Hề Hoa phong, chỉ có hắn và sư phụ.
Hắn không biết giao tiếp với người khác thế nào, Kiếm Thánh khi đó cũng không quá biết nói chuyện, hai người có thể luyện kiếm cả một ngày.
Đỉnh núi tuyết Thông Thiên mây bay mênh mông, tựa như đêm tuyết lớn trong Vân Dương thành. Hắn núp ở góc đường, được khoác áo khoác lông cáo, gặp phải công tử thiếu niên cầm dù xanh thẫm, từ đó hắn bắt đầu gọi là Quân Dục.
Đó là chuyện thật lâu trước kia, nhưng nhớ lại dường như chỉ mới ngày hôm qua.
Yến Hành vẫn ở Xuân Tụ lâu, hắn gục xuống bàn, vò rượu vỡ một chỗ.
Nửa tháng gần đây Xuân Tụ lâu không mở cửa, chỉ có một khách hàng là hắn, Lộ Hoa cô nương tiện tay lật sổ sách, cũng không nói gì.
“Lạnh lùng thiên Bảo kiếm, luân lạc tháng năm tàn.”
Lúc đó Yến Hành nghĩ, tên nào lại đọc thơ chua như vậy, lúc này còn không chạy, chờ bị đánh cùng hắn à.
Trong đôi mắt đầy ánh máu, hắn đã nhìn thấy thiếu niên công tử ngồi bên cửa sổ. “Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn.”
Kiếm Thánh đương nhiên không có bị đánh, còn thay hắn đánh người khác chạy nữa.
Khi đó Lộ Hoa còn chưa phải là một cô nương, chỉ là một bé gái như hạt đậu khấu đầu cành mà thôi, khiếp sợ trốn ở phía sau quầy, nhìn bọn họ đánh nhau với người khác.
Mà bây giờ, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt, ánh sáng đèn dầu bé như hạt đậu bên song cửa. Tiếng ca khàn khàn vang lên, “Anh hùng chớ có hỏi đường về, gió tuyết tiễn đưa, vung kiếm lên lầu, kính quân rượu, chia nỗi sầu.” (quân là một cách xưng hô)
Không có tiếng đàn cầm đàn sắt hòa vào nhau, vang vọng xa xăm trong Xuân Tụ lâu.
Yến Hành đứng dậy, đẩy cửa đi vào trong mưa gió. Hắn say nửa tháng rượu rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Một mình đi về Thương Nhai sơn.
Đêm đó, linh khí trời đất trên Đông Địa thay đổi kịch liệt, rất nhiều người dường như cảm giác được gì đó.
Trong Tàng Kinh các ở Giai Không tự, Vô Vọng nhắm mắt niệm một câu “A di đà phật.”
Trong lầu trúc Thanh Lộc sơn, Chu Viễn Đạo đốt đèn xem kiếm.
Trong đại điện rực rỡ ở Bắc hoàng cung, Đoàn Thánh An hiếm thấy mà do dự, ông nhìn con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả.
DƯới đáy vực Hoành Đoạn Sơn, cả người Dư Thế đầy vết máu, nhìn bầu trời phía Đông, cười ha hả đến tê tâm liệt phế.
Những chuyện đó đều chẳng liên quan gì đến Ân Bích Việt.
Hắn đi ngược dòng nước, vượt sóng xuyên gió, đến bờ sông. Băng qua cánh đồng hoang vu, hướng về Thương Nhai.
Từ trước đến giờ Đông Địa không yên ổn, chỉ một mình hắn độc hành, gặp vô số ể những kẻ muốn giết người cướp của.
Ai muốn giết hắn, hắn liền giết kẻ đó. Một đường giết ra khỏi cánh đồng, người trong 12 cung càng không thể tha, đã ra tay vài lần. Thời khắc sống còn, thường có lĩnh ngộ lớn.
Rất nhanh, toàn bộ Đông Địa không ai không biết, trên cánh đồng hoang có một thiếu niên tóc bạc ánh mắt lạnh lùng, sử dụng kiếm pháp chính đạo, tính tình lạnh lẽo cứng rắn như băng, dưới kiếm không chừa người sống.
Ân Bích Việt không thèm để ý mấy lời đồn càng đồn càng thái quá kia, hắn chỉ biết mình phải về Thương Nhai.
Bây giờ hắn chỉ muốn về Thương Nhai.
Nhưng những chuyện Vệ Kinh Phong nghĩ tới không chỉ là gần trăm năm nay. Hắn nhớ tới cây hòe lớn bên thôn Tây Hà, Phù Sinh Hoan ở Xuân Tụ lâu, đêm tuyết lớn trong Vân Dương thành, mây gió êm dịu trên Thương Nhai sơn.
Kẻ địch đã giết dưới kiếm, đồ đệ đã thu vào dưới môn.
Cuối cùng y đáp, “Trăm năm trước, Lý Thổ Căn tính được Vực Vẫn Tinh bắt đầu mở rộng nhanh chóng, ta liền đi xuống xem một chút.”
“Nơi đó… Có cái gì?”
Ân Bích Việt còn nhớ ở Hưng Thiện tự, hắn và Lạc sư huynh xông vào Phật đường nhốt lại Quan, trong ảo cảnh của sư huynh, có đáy Vực Vẫn Tinh.
Kiếm Thánh nhàn nhạt nói, “Là ma vật. Sinh sôi liên tục.”
“Có cách diệt trừ chúng nó không?”
Trong lòng Ân Bích Việt nặng nề. Hắn chỉ xem qua ma vật trong điển tịch. Không giống với ma tu còn có tâm trí của con người, ma vật cấp thấp chỉ biết nuốt chửng máu thịt vật sống, đồng thời không biết đau cũng không có cảm giác.
“Không có. Sau đại chiến Ma đạo, quá nhiều người đã chết, cân bằng sinh tử trên thế gian bị phá tan, lại gặp phải thiên kiếp. Dịch bệnh trời giáng, đất rung chuyển, lệ khí tích lũy dưới vực sâu, sinh ra ma vật.” Kiếm Thánh buông kiếm, “Trăm vạn năm trôi qua, như là kết quả. Ma vật đói bụng tới một mức độ nhất định, sẽ ra ngoài kiếm ăn. Cho dù không có Mạc Trường Uyên tái thế, chúng nó cũng sẽ tràn ra rất nhanh.”
“Cho nên sư phụ xuống đó trừ ma?”
“Những thứ đó dù bị giết nhưng lại sinh ra nữa, chỉ trị ngọn không trị gốc.”
Suy đoán được chứng thực, sư phụ quả nhiên đang làm một việc lớn. Cho dù chuyện sư phụ làm không có người nào biết.
Nếu như trăm năm nay không có Kiếm Thánh năm lần bảy lượt đi vào vực sâu, chỉ sợ thế đạo đã sớm loạn.
Vệ Kinh Phong dường như đoán được đồ đệ của mình đang suy nghĩ gì, đứng dậy đi ra ngoài khoang thuyền, “Vốn có câu nói dưới bầu trời luôn có những đỉnh núi cao.”
Y đứng ở đầu thuyền, mưa rào xối xả trên sông, sóng gió như phẫn nộ, “Nhưng mà trong thiên hạ có ai cao hơn lão phu đâu?”
Vệ Kinh Phong chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, có vô số vong hồn dưới kiếm của y, đúng là không nói lý thật. Cũng tự nhận y không có giác ngộ gì mà ‘Cẩu lợi thiên hạ sinh tử hĩ’, nếu như có thể, y càng thích ngủ và uống rượu cả ngày, xem Quân Dục luyện kiếm hơn. (Cẩu lợi thiên hạ sinh tử hĩ: Ý nói chỉ cần có lợi cho quốc gia thiên hạ thì dẫu có hy sinh tính mạng cũng cam tâm tình nguyện, tuyệt không vì hại đến bản thân mà trốn tránh.)
Mà chuyện đến nước này, người khác không làm được, y phải đi làm, đó là chuyện đương nhiên.
“Lý Thổ Căn tính được chỗ mộ kiếm sót lại từ đại chiến Ma đạo có mạch đất tương khắc với Vực Vẫn Tinh, lão phu đi xuống một chuyến, dẫn kiếm khí bên trong ra, có thể phong bế một nửa vực.”
“Thật sự có mộ kiếm sao?”
Ân Bích Việt vẫn cho là mộ kiếm chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Vạn ngàn tu sĩ chính đạo chết trận trong đại chiến Ma đạo, hài cốt bị khí tức của ma ăn mòn, chỉ còn kiếm sót lại. Không chỗ chôn xương, lại có thể chôn kiếm. Sau này không phải không ai muốn thử vận may tìm một thần binh, nhưng trăm vạn năm trôi qua, chưa từng có người tìm ra.
“Có, chỉ là phía trên có trận pháp, lưu lại từ thời đại Chư Thánh, đến bây giờ cũng còn bảy uy lực. Người bình thường đi ngang qua, đừng nói là phá trận, ngay cả vị trí cũng không nhìn ra.”
“Sư phụ phải đi bao lâu?”
“Khó nói, chừng nào xong chuyện sẽ trở lại.”
Ân Bích Việt cảm thấy mình thật không có tiền đồ.
Trong nháy mắt hắn nghe câu đó, viền mắt vậy mà chua xót. Có thể khiến cho Kiếm Thánh nói ra câu không biết lúc nào thì quay về như thế này, nơi đó hẳn là có hung hiểm không thể tưởng tượng được.
Kiếm Thánh trách mắng, “Hết tên kia đến tên này khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì, học tập đại sư huynh của ngươi đi! Lão phu phải đi làm việc, cũng không phải đi chịu chết! Lão tam còn không bằng ngươi, còn nói muốn đi cùng lão phu, đi theo thì có thể làm được cái gì? Muốn chết thêm phiền sao?!”
Ân Bích Việt hít sâu một hơi, “Sư phụ, bọn con chờ sư phụ ở Thương Nhai.”
Chuyện lớn quyết định tương lai của cả thế giới như thế, lại chỉ có mỗi Kiếm Thánh có thể gánh vác. Bởi vì y đứng quá cao, thậm chí ngay cả một người có thể sánh vai cùng cũng không có.
Không khỏi quá tàn nhẫn, quá không công bằng.
Trên thế gian này có chuyện công bằng sao? Bình phong vô hình đột nhiên biến mất, mưa gió ngập trời rơi ào ào vào, gió lạnh sâu tận xương tủy.
Vệ Kinh Phong đứng ở đầu thuyền, lẻ loi tự lập, áo dài tung bay phần phật trong gió nổi trên sông, giơ tay lên, giữa những ngón tay tự sinh ra hào hùng vạn trượng, “Lão phu là nhân vật nào chứ! Lòng của ta có thể chứa cả trời đất!”
Y liền cúi đầu, sắc mặt có mấy phần tịch liêu, “Trời đất lại không chứa ta.”
Kiếm Thánh từ trước đến nay thoải mái chuyện ân oán, đến với thời đại Quần Tinh mới mở ra này một cách oanh oanh liệt liệt. Khi muốn rời đi, cũng chẳng thể xuống sân một cách mờ nhạt được.
Y hủy đi trăm nghìn điện hùng vĩ của Hưng Thiện tự, đến Bão Phác tông khiến Á Thánh Dư Thế trọng thương. Hai chuyện lớn làm khiếp sợ cả thiên hạ. Thù hận đã thanh toán, nhưng ràng buộc lại vẫn còn ở đó.
Y nâng lên kiếm trong tay, rũ mắt nhìn kỹ.
‘Xuân Sơn Tiếu’ và ‘Phong Thu Ly’ từ ngày đúc thành, chính là một cặp kiếm.
Nhưng người đứng trong gió thu, tụ tán không phải do người quyết định.
Ân Bích Việt đứng sau lưng sư phụ, nghe thấy giọng nói vẫn phân tán phập phồng trong gió trên sông, “Lão tứ, ta dạy ngươi không nhiều. Lần này vừa đi, sợ là cũng không kịp làm Lễ đội mũ cho ngươi.”
Lễ đội mũ của người tu hành, đều là do trưởng bối sư môn chủ trì. Là sự công nhận đệ tử đã trưởng thành, cũng là lời chúc người đó trên đại đạo tu hành tương lai.
Kiếm Thánh quay người lại, trên tay có thêm một mão làm từ gỗ đen, “Tuổi của ngươi tuy rằng chưa tới, nhưng lúc này cũng nên đến lúc rồi.”
Đến lúc nên trưởng thành gánh vác trách nhiệm, đến lúc để đối mặt mưa gió.
Ân Bích Việt quỳ xuống, cúi người nghiêm túc dập đầu một cái. Kiếm Thánh nhấc lên tóc bạc của hắn, luồn vào trong mão, động tác còn có chút vụng về.
Ân Bích Việt đỡ cái mão, đứng lên làm lễ đệ tử, coi như là xong lễ rồi.
Không có lời chúc, không có tiếng vỗ tay, không có người xem. Chỉ có con thuyền cô độc trong mưa đêm, sóng nước dập dờn.
Kiếm Thánh nhìn hắn rồi cười rộ lên, cầm kiếm quay người.
Ân Bích Việt gọi một tiếng ‘Sư phụ’.
Thuyền nhỏ bỗng nhiên lay động trong nháy mắt, Vệ Kinh Phong phất tay áo đạp sông mà đi.
Nước sông cuồn cuộn lao nhanh, vỗ núi đánh đá, cũng không dám làm ướt vạt áo người nọ.
Gió sông nghẹn ngào, dường như đang tiễn đưa người nọ.
Mạc đạo giang đầu phong ba ác, nhân gian biệt hữu hành lộ nan. (Chớ nói sóng gió đầu sông ác, thế gian còn có đường khó hơn.)
************
Trong Vân Dương thành mây đen che trăng, gió thu xiết người.
Trong viện trống rỗng, Chưởng viện tiên sinh đứng trên mái cong của Tàng Thư các, nhìn học phủ to lớn như thành, đèn đuốc sáng tắt.
Dường như hắn đã hiểu rõ tại sao Vệ Kinh Phong lại thích đứng ở nơi này, thật sự là phong cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng rất lạnh, bởi vì bễ nghễ thiên hạ, cho nên chỗ cao lạnh lẽo vô cùng.
Hắn nói với Ân Bích Việt, “Có lẽ Vệ Kinh Phong đúng rồi. Vậy thì thử xem đi.”
Thử đấu với trời xanh thử xem, phá cuộc đổi mệnh.
Mà thử thì cũng cần thời gian. Ân Bích Việt cần có thời gian để trưởng thành. Cho dù người nọ đã trưởng thành rất nhanh, nhìn trăm ngàn năm qua, nào có người nào Tiểu Thừa cảnh trẻ hơn nữa?
Nhưng đối với thiên hạ hiện nay, vẫn không đủ nhanh.
Cho nên Vệ Kinh Phong đi, đi đổi thời gian cho người nọ.
Chuyện này Chưởng viện tiên sinh vẫn không đồng ý. Hoặc là nói, đây mới là sự bất đồng thật sự giữa hắn và Vệ Kinh Phong.
Nhưng Vệ Kinh Phong sẽ không đổi ý, nói y tin tưởng Ân Bích Việt, không bằng nói là y tin tưởng phán đoán của chính mình, kiên trì với nguyên tắc trong lòng.
“Không ai có thể quyết định sống chết của người khác, đạo trời không thể, Thánh nhân cũng không thể.”
Lúc hắn muốn giết Lạc Minh Xuyên, Vệ Kinh Phong đã nói như vậy.
Chưởng viện tiên sinh ngẩng đầu, hắn muốn nhìn ngôi sao màu xanh như băng kia một chút. Mắt lại tìm kiếm, bầu trời trong tầm mắt hoàn toàn mơ hồ.
Hắn lẩm bẩm nói, “Thật sự là già rồi…”
Quân Dục đang luyện kiếm bên cạnh vách núi, vẫn là Tiểu Trọng sơn kiếm quyết. Không có chân nguyên, chỉ có ánh kiếm chém bóng đêm.
Mỗi ngày vung kiếm 63,000 lần, từ khi nhập môn đã như vậy. Tháng ba núi xuân như nụ cười, tháng mười núi thu như đôi mắt. (Ở đây hình như tác giả sai thì phải, gốc của nó là tháng 10 núi thu như mục, mà ‘mục’ của tác giả ghi là chăn nuôi, mà ‘mục’ trong cụm từ ‘mi mục’ nghĩa là đôi mắt, hai chữ này có cách đọc giống nhau nên tui nghĩ là tác giả ghi sai nên edit như thế nhé.)
Nóng lạnh xuân thu, gió mạnh quạnh hiu. Thật lâu trước kia, nơi này còn chưa gọi là Hề Hoa phong, chỉ có hắn và sư phụ.
Hắn không biết giao tiếp với người khác thế nào, Kiếm Thánh khi đó cũng không quá biết nói chuyện, hai người có thể luyện kiếm cả một ngày.
Đỉnh núi tuyết Thông Thiên mây bay mênh mông, tựa như đêm tuyết lớn trong Vân Dương thành. Hắn núp ở góc đường, được khoác áo khoác lông cáo, gặp phải công tử thiếu niên cầm dù xanh thẫm, từ đó hắn bắt đầu gọi là Quân Dục.
Đó là chuyện thật lâu trước kia, nhưng nhớ lại dường như chỉ mới ngày hôm qua.
Yến Hành vẫn ở Xuân Tụ lâu, hắn gục xuống bàn, vò rượu vỡ một chỗ.
Nửa tháng gần đây Xuân Tụ lâu không mở cửa, chỉ có một khách hàng là hắn, Lộ Hoa cô nương tiện tay lật sổ sách, cũng không nói gì.
“Lạnh lùng thiên Bảo kiếm, luân lạc tháng năm tàn.”
Lúc đó Yến Hành nghĩ, tên nào lại đọc thơ chua như vậy, lúc này còn không chạy, chờ bị đánh cùng hắn à.
Trong đôi mắt đầy ánh máu, hắn đã nhìn thấy thiếu niên công tử ngồi bên cửa sổ. “Lá vàng phơi mưa gió, lầu xanh rộn tiếng đàn.”
Kiếm Thánh đương nhiên không có bị đánh, còn thay hắn đánh người khác chạy nữa.
Khi đó Lộ Hoa còn chưa phải là một cô nương, chỉ là một bé gái như hạt đậu khấu đầu cành mà thôi, khiếp sợ trốn ở phía sau quầy, nhìn bọn họ đánh nhau với người khác.
Mà bây giờ, ngoài cửa sổ mưa gió mãnh liệt, ánh sáng đèn dầu bé như hạt đậu bên song cửa. Tiếng ca khàn khàn vang lên, “Anh hùng chớ có hỏi đường về, gió tuyết tiễn đưa, vung kiếm lên lầu, kính quân rượu, chia nỗi sầu.” (quân là một cách xưng hô)
Không có tiếng đàn cầm đàn sắt hòa vào nhau, vang vọng xa xăm trong Xuân Tụ lâu.
Yến Hành đứng dậy, đẩy cửa đi vào trong mưa gió. Hắn say nửa tháng rượu rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Một mình đi về Thương Nhai sơn.
Đêm đó, linh khí trời đất trên Đông Địa thay đổi kịch liệt, rất nhiều người dường như cảm giác được gì đó.
Trong Tàng Kinh các ở Giai Không tự, Vô Vọng nhắm mắt niệm một câu “A di đà phật.”
Trong lầu trúc Thanh Lộc sơn, Chu Viễn Đạo đốt đèn xem kiếm.
Trong đại điện rực rỡ ở Bắc hoàng cung, Đoàn Thánh An hiếm thấy mà do dự, ông nhìn con trai, muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói gì cả.
DƯới đáy vực Hoành Đoạn Sơn, cả người Dư Thế đầy vết máu, nhìn bầu trời phía Đông, cười ha hả đến tê tâm liệt phế.
Những chuyện đó đều chẳng liên quan gì đến Ân Bích Việt.
Hắn đi ngược dòng nước, vượt sóng xuyên gió, đến bờ sông. Băng qua cánh đồng hoang vu, hướng về Thương Nhai.
Từ trước đến giờ Đông Địa không yên ổn, chỉ một mình hắn độc hành, gặp vô số ể những kẻ muốn giết người cướp của.
Ai muốn giết hắn, hắn liền giết kẻ đó. Một đường giết ra khỏi cánh đồng, người trong 12 cung càng không thể tha, đã ra tay vài lần. Thời khắc sống còn, thường có lĩnh ngộ lớn.
Rất nhanh, toàn bộ Đông Địa không ai không biết, trên cánh đồng hoang có một thiếu niên tóc bạc ánh mắt lạnh lùng, sử dụng kiếm pháp chính đạo, tính tình lạnh lẽo cứng rắn như băng, dưới kiếm không chừa người sống.
Ân Bích Việt không thèm để ý mấy lời đồn càng đồn càng thái quá kia, hắn chỉ biết mình phải về Thương Nhai.
Bây giờ hắn chỉ muốn về Thương Nhai.
Danh sách chương