Turan nói thêm một hồi nữa về chuyện của Yeatra, sau khi thấy mọi thứ đã ổn thì bảo:

– Việc thứ hai có liên quan đến Lily, cậu vẫn nhớ cô bé đó chứ? – Hẳn rồi. – Wyndur đáp ngay – Dù gì thì tôi là người đã cứu mạng cô bé mà.

Turan nhướn mày nhìn Wyndur một lúc. Nó không phủ nhận sự đóng góp của cậu ta trong lần Lily bị trúng độc bọ cạp vàng đó, nhưng nhìn dáng vẻ tất-cả-đều-nhờ-có-mình của cậu ta thì không khỏi cảm thấy bực dọc. Dù Turan rất cảm kích hành động của Wyndur, nó vẫn biết mọi chuyện đều là có vay có trả rất thỏa đáng.

Nếu Wyndur ra tay hoàn toàn vì lòng tốt của chính mình thì Turan ngược lại không có ý kiến. Mà lòng tốt thì lại là thứ không nên bị lấy ra để tự hào, ra vẻ ta đây.

Wyndur thấy phản ứng của Turan thì không khỏi hoảng hốt, vội bảo:

– Đừng làm vẻ mặt đó. Tôi cũng rất ưa thích cô bé mà. Nói thật đấy!

– Tôi không phải định ăn thịt cậu, hoảng cái gì chứ.

Turan cất tiếng. Nó cũng biết bản thân vừa rồi phản ứng có hơi quá. Quả thật đối với chuyện liên quan đến Lily, nó luôn rất dễ mất bình tĩnh.

– Về Lily, tôi cần cậu giúp cô bé vào được tòa tháp Ma pháp Tối thượng.

Wyndur ra vẻ nghĩ ngợi hồi lâu, bảo:

– Là tòa tháp Ma pháp Tối thượng ở lục địa phía Tây?

– Không sai. – Turan đáp ngay – Cũng chỉ có duy nhất một tòa tháp như thế thôi.

– Việc này không khó, chỉ là… để làm gì chứ?

Turan không định giải thích. Khác với Yeatra, việc Lily có thể thăng cấp là một, nhưng cùng tiềm năng về ma pháp to lớn của con bé càng ít người biết càng tốt. Kể cả là Wyndur thì hẳn cũng rất khó cưỡng lại sức hút của một kẻ có tiềm năng lớn như vậy.

Phải biết, đại pháp sư Velduran là một huyền thoại với năng lực đã tiếp cận cấp độ của một Chính thần. Dù lịch sử và các câu chuyện về ông ta có phần không rõ ràng nhưng vẫn là không thể xem nhẹ.

Và Lily có tiềm lực sáng ngang, thậm chí vượt qua vị đại pháp sư đó.

Turan nghĩ là Wyndur cũng có thể đoán lờ mờ được một vài chuyện, nhưng chỉ cần nó không nói ra thì cậu ta sẽ không dám chắc mà hành động quá đáng. Dù gì thì ai lại có thể nghĩ rằng Nihr lại dễ dàng thăng cấp như thế, hay cả việc một người lại có tiềm năng so sánh được với đại pháp sư Velduran.

Đến cùng, nếu không đủ dữ kiện để kết luận, nghi ngờ cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.

– Cái này… hiện tại cậu không cần biết.

Turan đáp. Nó không định bịa ra một lý do nào cả. Lily sẽ phải ở bên cạnh người của Wyndur rất nhiều, nếu nó càng cố làm giả thì chỉ càng khiến cậu ta thêm nghi ngờ.

– Không sao. Cậu không hại tôi là được.

Wyndur hời hợt bảo, biết có gặng hỏi cũng vô dụng. Làm thế chỉ khiến Turan có ác cảm rồi tìm sự giúp đỡ từ chỗ khác mà thôi.

– Vậy, thời gian cụ thể thì sao?

– Càng sớm càng tốt. – Turan đáp.

– Vậy thì cuối tuần sau đi. Lúc đó tôi sẽ có một đoạn thời gian rảnh.

Turan nghe, hơi nhăn mày lại nhìn chằm chằm Wyndur. Rồi nó bảo:

– Ý cậu là cậu sẽ là người đi cùng Lily?

– Không sai. – Wyndur đáp ngay – Được đi du lịch xả hơi ở miền tây thế giới cùng một cô bé dễ thương như thế thì còn gì bằng.

– Này. Đừng có ý đồ gì với con bé. Tôi không biết mình sẽ làm ra cái hành động gì với cậu và cả quân đoàn của cậu đâu.

Turan gằn giọng bảo. Nó hoàn toàn nghiêm túc với các mối quan hệ và hơn cả là sự an nguy của Lily.

Wyndur thấy phản ứng của Turan thì có chút hoảng, vội bảo:

– Tôi vẫn đáng tin hơn là người của tôi chứ, phải không?

– Cái này đúng, nhưng tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng cậu đâu. Lời cần nói đã nói rồi, cậu hiểu là được.

– Rồi. Tôi biết rồi mà.

Turan cất nhẹ một tiếng thở dài. Nhắc nhở Wyndur một chút là việc nên làm, nhưng vẫn không thể làm căng quá với cậu ta, chỉ càng khiến dấy lên sự nghi ngờ mà thôi. Dù sao thì giờ nó cũng phải nhờ cậy cậu ta trong một thời gian dài.

– Thế, chuyện thứ ba là gì? – Wyndur hỏi.

Turan không trả lời ngay mà uống nốt phần cốc tai còn sót lại trong ly của mình. Cảm nhận sự mát lạnh sảng khoái lan khắp người xong, nó đưa mắt về nữ người sói ngồi kế bên mình, đáp:

– Là về cô ta.

Wyndur nhìn Camilier một hồi, thắc mắc:

– Người hầu của cậu? Là chuyện gì?

Turan không đáp ngay mà ngẫm nghĩ một lúc. Camilier cũng cần đột phá Nihr, nhưng để cô ta đi cùng người khác lại là ý tưởng vô cùng tệ hại. Nó biết rõ hơn ai hết sự thiếu ổn định của cô ta, bất kỳ lúc nào cũng có thể gây họa.

Vậy nên tạm thời, Turan không có ý định giúp nữ người sói thăng cấp. Có lẽ ở một tương lai không xa, nó sẽ cùng tổ đội của mình và cô ta tham gia càn quét phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’, cũng chính là yêu cầu nhiệm vụ tấn thăng của cô ta.

Việc về Camilier mà Turan cần nhờ Wyndur lúc này là chuyện cô ta là một nô lệ bỏ trốn. Nó biết chắc hầu tước Ferrmen sẽ truy xét chuyện này, không thể trốn tránh mãi được. Dù rằng Turan không có nhiều lòng tin vào việc Wyndur có thể xử lý ổn thỏa nhưng thử một chút vẫn là nên làm.

– Cậu biết hầu tước Ferrmen chứ? – Turan hỏi.

– Hầu tước Ferrmen à… Không quá nhiều, nhưng hẳn là nhiều hơn bất kỳ ai khác mà cậu có thể tìm đến. – Wyndur đáp – Nói ra thì trong trận chiến sắp tới ở biên giới với Danlion, quân đoàn Ungreilt sẽ làm việc cùng đội quân của ông ta đấy.

Turan ngạc nhiên. Nó đã không ngờ là cả hai lại có mối quan hệ như thế. Dù rằng Wyndur đã dùng từ “làm việc” thay cho “chiến đấu”, chứng minh phần nào rằng mối quan hệ này cũng không quá mật thiết, nhưng vẫn là không dễ để Turan mở lời nhờ vả chuyện của Camilier. Rất khó có khả năng để Wyndur giúp Turan chống đối lại với đội ngũ cùng chiến tuyến với mình trong trận chiến sắp tới.

Nhưng nếu là làm trung gian hòa giải thì hẳn Wyndur cũng không tiện từ chối đi.

– Vậy cũng tốt. – Turan cất tiếng – Giữa Camilier và ông ta có một số hiểu nhầm cần giải quyết, không biết cậu có thể đứng ra hòa giải không?

Wyndur nhìn Camilier, cố dò xét chút manh mối nào đó nhưng nữ người sói chỉ chăm chú vào ly nước lọc đã vơi nửa của mình như thể có gì đó thú vị lắm trong đấy. Hồi lâu, cậu ta bảo:

– Nếu chỉ là hòa giải thông thường thì tôi không ngại đâu. Nhưng nếu là…

Wyndur không nói hết câu, nhưng như thế vẫn đủ để Turan hiểu ý của cậu ta.

Và trớ trêu là chuyện không hề thông thường một chút nào, nếu không thì Turan cũng chẳng cần phải nhờ đến Wyndur. Đâu có chuyện hiểu nhầm nào với một hầu tước cần phải nhờ hòa giải mà có thể hình dung là thông thường được chứ.

Sự chần chừ của Turan, dù chỉ trong vài giây cũng đủ để Wyndur hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Cậu ta hít một hơi thật sâu rồi thở ra như vừa làm một quyết định khó khăn, bảo:

– Có thể cậu đã nghĩ đến rồi, nhưng tôi vẫn muốn khuyên là nên vận dụng thế lực của nhà cậu để giải quyết thì tốt hơn nhiều đấy.

Turan không ngạc nhiên trước lời của Wyndur, nhưng ngọn lửa giận dữ trong lòng nó vẫn không kiềm được mà bùng lên. Nó tuyệt đối sẽ không nhờ đề những người trong nhà của mình. Đó cũng đã chẳng còn là nhà của nó nữa rồi.

– Nếu cậu không giúp được thì thôi vậy.

Turan gằn từng tiếng một, sau đó toan đứng dậy rời đi nhưng Wyndur đã rất nhanh nắm lấy vai cậu ghì xuống, vội vàng nói:

– Tôi giúp được! Tôi đâu có nói là không giúp được đâu nào!

Turan nhìn chằm chằm lấy Wyndur, trông vẻ mặt thành khẩn có phần thái quá của cậu ta thì đành “hừ” một tiếng mà ngồi trở lại.

Thực tế thì Turan không nhất thiết nhờ cậy Wyndur để giúp Yeatra hay Lily hay để làm bất kỳ điều gì cả. Không có cậu ta thì nó vẫn còn không dưới mười cách để giải quyết hết thảy mấy vấn đề của mình.

Nhưng tuyệt đối không có cách nào có liên quan đến nhà của Turan cả.

Wyndur khi thấy Turan đã yên vị, không còn ý định rời đi thì mới cất tiếng hỏi:

– Vậy, cậu có thể nói rõ một chút không?

– Đừng hoảng lên đấy. – Turan nói.

Wyndur cười khì, bảo:

– Chuyện gì lại có thể làm tôi hoảng hơn được việc cậu muốn rời đi chứ.

– Camilier, cô ta đã giết hầu tước Ferrmen một mạng.

– Hả?

Wyndur há hốc mồm kinh ngạc, hết nhìn lấy Turan thì lại quay sang nhìn chằm chằm Camilier. Cậu ta cứ lặp lại hai động tác đó đến bốn năm lần mới ngừng lại, lắp bắp bảo:

– Cậu-cậu bảo là-là cô ta giết hầu tước Ferrman r-rồi?!

– Coi ai vừa nói sẽ không hốt hoảng kìa. – Turan dè bỉu.

– Đó không phải chuyện quan trọng. – Wyndur vội nói – Lời cậu là thật ư?

– Thật.

Turan đinh ninh, khoanh hẳn hai tay lại gật gù đầu ra vẻ rằng mọi thứ đều đúng như kế hoạch.

Wyndur trông dáng vẻ của Turan lúc này, có tức cũng không thể phát tiết được, vì đã choáng ngợp hoàn toàn với thông tin mình vừa nghe rồi.

– Giết quý tộc là tội lớn đó, Turan à. – Wyndur thốt – Đây lại còn là hầu tước nữa. Cậu muốn tôi nên hòa giải thế nào đây?

– Đừng nói nhảm. – Turan gắt – Tôi biết cậu không đặt ông ta vào mắt. Cái cậu lo ngại chỉ là quân đội dưới trướng ông ta thôi.

Mặt của Wyndur thoáng hiện lên một tia lúng túng. Cậu ta giờ hẳn đang tự hỏi vì sao Turan có thể biết được điều đó.

Turan tất nhiên không đến đây đưa ra yêu cầu mà không có sự chuẩn bị nào. Nó hoàn toàn biết phân lượng của hầu tước Ferrmen hoàn toàn không so sánh được với chức quân đoàn phó quân đoàn Ungreilt của Wyndur. Điều bất ngờ duy nhất chỉ là nó không biết quân đoàn Ungreilt sắp tới phải hoạt động cùng với quân đội của hầu tước Ferrmen mà thôi.

– Chậc, đúng là không giấu được cậu. – Wyndur cất tiếng – Nhưng theo cách nói đó thì cũng không giải quyết êm đẹp được vấn đề đâu. Cậu cũng cần bỏ ra một chút…

– Không phải lo. – Turan nói ngay – Tôi đã chuẩn bị phần đền bù rồi. Cậu chỉ cần khiến ông ta chấp nhận nó là được.

– Phần đền bù? – Wyndur thắc mắc – Chỉ tò mò thôi nhưng cậu đã chuẩn bị gì vậy?

Từ sau khi nghe được món tiền đến năm trăm nghìn xen thì Wyndur cũng lờ mờ nhận ra rằng người thanh niên trước mặt cậu ta đã không còn túng thiếu về tiền bạc nữa rồi. Dù vậy, phần đền bù đủ để một hầu tước cũng chấp nhận hòa giải sau cái chết của mình thì cậu ta thật không hình dung ra được. Đến cả quân đoàn Ungreilt muốn bỏ ra cái giá như thế cũng phải tổn hao không ít.

– Cụ thể thì khó mà nói rõ được. – Turan cất tiếng – Cậu có thể xem nó giống như một giao kèo vậy.

– Giao kèo?

Wyndur không hiểu rõ lắm ý của Turan, ra vẻ nghĩ ngợi. Hồi lâu, cậu ta bảo:

– Tôi nghe là cậu có thành lập một tổ đội, không có vẻ như là đùa nhỉ?

Turan xì một tiếng, đáp:

– Tôi có từng đùa như vậy sao?

– Tôi không có ý đó.

Wyndur vội nói, vẻ lo lắng thấy rõ.

Turan cũng biết là Wyndur không có ý như thế, nhưng nghe lời lẽ thì không thể cứ cho làm ngơ cho qua được.

– Vậy, giao kèo có liên quan đến tổ đội này? – Wyndur dò hỏi.

Quả thật không khó để một người nhận ra mối liên hệ giữa hai thứ này với nhau, huống chi là Wyndur đã luôn sắp xếp tai mắt xung quanh thành Yeit quan sát từng cử động của Turan. Turan thậm chí từng nghi ngờ rằng Wyndur sẽ cho người theo nó suốt hành trình tới thành Kyrult, nhưng rõ ràng là cậu ta đã không cực đoan đến mức đó.

– Không sai. – Turan đáp – Tôi tin một tên hầu tước tồn tại được qua bao trắc trở từ Đại Thánh Thế như Ferrmen sẽ không bỏ lỡ miếng mồi thơm ngon này. Có khi ông ta còn mừng như điên ấy chứ.

Wyndur nghe, bất giác mỉm cười thích thú. Cậu ta tất nhiên cũng nhận ra ý của Turan đằng sau giao kèo. Đây chắc chắn là một bước đi lớn, không chỉ cho Turan, mà còn cả cho Wyndur.

– Vậy tôi cũng không thể hời hợt trong chuyện hòa giải được rồi, kẻ đột phá Nihr ạ.

Turan cười khì, không hề ngạc nhiên hay phủ nhận điều gì trước lời “vạch trần” của Wyndur. Nó ngược lại còn cảm thấy mừng thầm khi cậu ta không mải giả vờ không hay biết nữa, vì thế thì cả hai cũng sẽ bàn chuyện dễ dàng hơn.

Con đường mà Turan đi chắc chắn là rất dài, và đầy gian khó. Nó không thể nào chỉ tự đi trên đôi chân của mình, và cho dù là cả tổ đội cũng là không đủ. Các thế lực cùng mối quan hệ với họ là thứ mà sớm hay muộn Turan cũng phải can dự vào. Thay vì để bản thân bị xoay mòng mòng như dế thì nó sẽ chọn lợi dụng tất cả lực lượng đó.

Thần Syrathr có thể bảo vệ Turan khỏi các Chính thần khác, nhưng đối với tầng lớp thấp hơn, nó tất nhiên phải tự thân vận động. Và đây sẽ là bước chân đầu tiên của nó tiến vào vòng tròn tranh chấp giữa các thế lực này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện