Trận đấu chung kết của khung hạng Gravito giữa Darmil và Natyr đã không diễn ra vì Darmil không xuất hiện. Phần thắng cứ thế dễ dàng được trao cho Natyr.

Darmil ban đầu còn nhất quyết phải đấu với Natyr bằng được, nhưng sau khi nghe tin trạng thái cô ta không tốt thì cũng chịu từ bỏ. Thực tế thì Turan không tin tưởng lắm khả năng kiểm soát sức mạnh cũng như chiến ý của Darmil, nếu cậu ta đấu với Natyr thì có khi lại vô tình giành chiến thắng mất.

May thay là Turan đã có thể ngăn chuyện đó xảy ra.

– Bây giờ… chúng ta cứ ngồi đợi ở đây sao? – Tiffia cất tiếng hỏi.

Tổ đội ba người của Turan ngồi chờ trước phòng của Camilier cũng được gần tiếng đồng hồ rồi. Theo kế hoạch thì khi nữ người sói tỉnh dậy mới có thể tiến hành bước kế tiếp được, nhưng tình hình trông có vẻ tệ hơn Turan dự tính rất nhiều.

Camilier theo biểu hiện bên ngoài của cô ta thì chỉ đang ngủ một giấc thật say mà thôi, nhưng Turan biết rõ chuyện không tốt đến thế. Chỉnh thể linh hồn kia của cô ta hẳn mới là thứ khiến cô ta cần nghỉ ngơi nhiều như vậy. Turan đã thử lay gọi nữ người sói vài lần nhưng không có vẻ gì là cô ta sẽ tỉnh dậy trong vài giờ tới.

Nghĩ ngợi hồi lâu, Turan bảo:

– Không có Camilier thì kế hoạch vẫn có thể thực hiện nhưng mà… tôi không an tâm để cô ta ở lại một mình.

– Ừ thì… Darmil? – Tiffia thắc mắc.

– Không được. – Turan đáp ngay – Darmil là mấu chốt, chắc chắn phải tham gia. Đám người kia chắc hẳn đã biết thông tin về cậu ta, nếu không biết cậu ta ở đâu, chúng sẽ không dễ dàng ra tay. Phải dùng cậu ta để làm chúng lộ sơ hở.

– Tổ đội của Pongru thì sao? – Tiffia hỏi tiếp.

– Cũng không được. Tổ đội của Pongru cũng cần đủ người mới có thể đảm bảo chúng ta không thất bại. Họ là con bài tẩy để giúp chống lại đám người kia.

– Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, kế hoạch của cậu cũng tệ quá rồi!

Tiffia hậm hực bảo, rõ ràng là không chịu đựng nổi lời của Turan. Turan có hơi bất ngờ, nhưng cũng không trách cô ta, dù gì thì khoảng thời gian này quả thật đã vất vả rồi.

“Phải thế nào mới tốt đây…”

Thực ra, ngoài nhóm của Pongru, Turan còn có thể nhờ tới sự giúp đỡ của Greiten, nhưng nó thật sự không muốn phải đi đến nước cờ tệ hại này. Dù rằng Turan có thể ngăn hai người nhà Feinter và Hointarous gặp nhau trong suốt thời gian kế hoạch diễn ra, lại không có gì đảm bảo được rằng chuyện không bị phát giác sau này. Và tình hình khi đó chắc chắn sẽ trở nên rất tồi tệ vì nó dám cùng lúc nhờ vả hai nhà đang đối đầu nhau.

“Để một người trong nhóm Pongru ở lại bảo vệ cho Camilier cũng không phải là không được…” Turan nói thầm. Nếu quả thật không còn cách nào khác, nó định sẽ để Natyr ở lại đây. Cô ta là người có ít ảnh hưởng tới lực lượng của kế hoạch này nhất.

– Quả nhiên vẫn nên để tôi vào gọi cô ta dậy.

Tiffia bảo, đứng dậy định rời đi. Turan tặc lưỡi, vội ngăn cản nhưng trước khi nó kịp hành động thì Darmil đã chặn Tiffia lại.

– Cô Tiffia… Tôi nghĩ… chúng ta nên tin tưởng Turan. – Darmil cất tiếng – Cậu ta dù gì cũng là đội trưởng của chúng ta.

– Không phải là tôi không tin tưởng Turan. – Tiffia vội đáp – Nhưng Camilier thật sự là…

Tiffia không nói hết lời mà hừ một tiếng rồi quay đi, đứng tựa vào tường vẻ đầy bực tức. Turan không cần trông thì cũng biết được phần nhiều nguyên nhân mọi chuyện, nhưng nó lại không có thời gian để giải quyết hay sửa chữa mấy mối quan hệ này. Giờ nó cần tập trung vào việc chỉnh lý lại kế hoạch đối phó bọn người kia.

– Được rồi. – Turan lên tiếng – Chúng ta sẽ đánh cược một lần vậy.

– Ý cậu là…? – Tiffia thắc mắc.

– Đi thôi.

Turan nói, cất bước rời đi luôn.

Tiffia trông, chần chừ trong chốc lát rồi cũng bước vội theo, hỏi nhỏ:

– Chúng ta đều đi… Thật sự ổn? Turan nhăn mày. Tiffia quả thật có hơi phiền phức. Cô ta rõ ràng là không ghét Camilier mà ngược lại còn có vẻ lo lắng cho nữ người sói hơn ai hết. Phản ứng cùng hành động của cô ta dường như là bắt nguồn từ việc muốn tổ đội không bị kéo chân.

“Mà một trong số những kẻ đang kéo chân cũng là cô ta chứ ai…” Turan lẩm bẩm. Nó tất nhiên không định nói thẳng ra điều mình đang nghĩ trong lòng này. Tiffia hay Camilier thì đều quan trọng cả, và nó cũng không phải là kẻ cực đoan đến mức không thể cho đồng đội của mình đôi chút thời gian.

Turan sau đó ra khỏi tòa nhà thi đấu với một tấm áo choàng trùm kín cả đầu, đi ngay bên cạnh nó là một dáng người nhỏ nhắn cũng đang trùm áo choàng trên người.

Trời giờ đã vào đêm, nhưng những ánh đèn vẫn xen kẽ nhau soi sáng cả ba bóng người rảo bước trên đường.

– Chúng sẽ xuất hiện chứ?

Tiffia cách không xa ở phía sau, bước lên hỏi nhỏ. Cô ta bấy giờ bộ dạng cũng không khác Turan là mấy.

– Chúng không có lựa chọn. – Turan đáp – Vì chúng đã thất bại một lần rồi, sau đó bị đuổi đánh thêm lần nữa, nếu không ra tay dứt khoát làm cho xong thì đến lúc Camilier thiết lập điểm hồi sinh mới sẽ không còn cơ hội nữa.

– Quả thật… – Tiffia lẩm bẩm – Vậy ra đó là lý do mà giờ chúng ta đến thẳng điện thờ ở trung tâm thành phố?

Điện thờ ở trung tâm thành phố thực ra là không phải là nơi mà Turan nên hướng tới bây giờ. Nó vẫn luôn hiểu rõ một điều rằng những điện thờ chính thống như thế mới là nơi dễ bị mai phục, là nguy hiểm nhất.

Nhưng gây áp lực để khiến bọn người kia ra tay thì vẫn là cần thiết. Và khi áp lực đó lên đến đỉnh, Turan chỉ cần nhẹ nhàng thêm vào chút xúc tác thì liền có thể khiến chúng không chịu nổi nữa mà phải hành động rồi.

Turan nghĩ, nhưng không định lên tiếng xác nhận hay phủ định gì. Mặt khác, nó đã có thể mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của kẻ nào đó đang lần bước theo mình ở không xa phía sau.

“Tốt.” Turan nói nhỏ. Việc cho đến giờ tiến triển hoàn toàn thuận lợi như đã định. Darmil hẳn cũng đã làm theo kế hoạch rồi, chắc không lâu nữa thì đám người kia sẽ vây lấy cả bọn thôi.

Bước chân của Turan dần trở nên vội vàng hơn, thể hiện rõ sự gấp gáp cùng bất an. Và không khác gì nó, kẻ đáng nghi kia cũng vội vã đuổi theo.

– Ngay chỗ này.

Turan lên tiếng, đột ngột xoay người rẽ vào một con hẻm tối bên phải của mình khi chỉ còn cách điện thờ trung tâm chừng trăm mét. Nó sau đó liền kéo tay dáng người bên cạnh mình, cất bước chạy luôn.

– Chúng mất bình tĩnh rồi.

Tiffia chạy ngay bên cạnh, cất tiếng. Khả năng nghe cùng quan sát của cô ta dù chỉ là một Nihr nhưng có vẻ như vẫn là đáng tin cậy hơn so với Turan. Dù vậy, hơn tất cả, âm thanh đằng hắng vang lên từ người mà Turan đang nắm tay kéo chạy theo mới là thứ khiến nó chắc chắn về tình hình hiện tại.

Bọn chúng thật sự đã cắn câu.

Việc Turan đột ngột bỏ chạy khi tới gần điện thờ trung tâm đã tố cáo rằng nó đã biết về kẻ địch ở bên trong. Khi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát của đám người kia, chúng hẳn chỉ còn nước vội vàng ra tay mà thôi.

Và không khác suy nghĩ của Turan là mấy, tiếng bước chân vội vã phía sau nó ngày càng nhiều hơn, và cũng ngày càng gần hơn. Turan không hề chạy chậm, mà là bọn chúng rất nhanh.

– Chúng sẽ bắt kịp sớm thôi. – Tiffia cất tiếng.

– Thế thì không cần phải chạy nữa.

Turan đáp gọn, nhanh chóng giảm tốc độ lại rồi dừng hẳn. Nó sau đó xoay người, trông lấy từng bóng dáng một của đám đang đuổi theo mình.

Chúng có bốn tên cả thảy, số lượng không nhiều, nhưng hoàn toàn áp đảo lực lượng mà Turan đang có ở đây.

– Có sáu tên.

Tiếng nói nhỏ vang lên bên cạnh Turan, và thông tin trong đó nhanh chóng được xác nhận khi hai kẻ nữa nhảy ra từ hai bên chặn lấy sau lưng nó.

– Đây là tất cả? – Turan hỏi lại.

Không có tiếng trả lời, mà thay vào đó là một cái gật đầu nhẹ mà Turan phải để ý rất kỹ mới trông thấy được.

– Tiffia. Kéo dài thời gian cho tôi.

Turan cất tiếng, xong thì lập tức kích hoạt kỹ năng chủ đạo của bản thân luôn. Đây là lần đầu tiên nó dùng kỹ năng ‘Thông hiểu’ ngay giữa chiến trận, và vì vậy không dám tự tin rằng có thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.

Những luồng thông tin nhanh chóng tràn ngập toàn bộ tâm trí của Turan làm nó bị choáng váng, phải vịn lấy cơ thể nhỏ nhắn bên cạnh mình mới có thể giữ bản thân không ngã vật ra. Trong một khoảng thời gian chóng vánh mà kiểm tra thuộc tính của cả bốn người quả thật có hơi quá sức nó.

Nhưng là đáng. Chỉ cần Turan không gục mất, lượng thông tin nó có được sẽ giúp ích trận chiến này rất nhiều.

Turan ngay khi lấy lại sự tỉnh táo thì vội vàng sắp xếp đống thông tin trong đầu mình ngay. Chốc, tâm trí nó dần bị choáng ngợp bởi sự ngạc nhiên không thể tin được mà phải cố lắm mới không thể hiện ra trên mặt.

Cả bốn tên trước mặt Turan, vậy mà toàn bộ đều là Nihr. Trong một vài giây, Turan đã nghĩ rằng mình nhầm lẫn, hay rằng kỹ năng chủ đạo của nó có sai sót, nhưng rất nhanh nó liền phủ định điều vốn không thể nào xảy ra đó. Kẻ địch dù có thể tạo ra ảo giác thì cũng không nên biết về kỹ năng chủ đạo của Turan, tất nhiên không tạo ra được cảm giác chân thật như thế được.

– Turan. Chúng không thèm nghe tôi, định ra tay rồi.

Tiffia lên tiếng. Cô ta từ nãy giờ đã dọa nạt và gắng dò hỏi kẻ địch nhưng dường như không có hiệu quả lắm.

– Cô lo liệu hai tên phía sau được không?

Turan cất tiếng hỏi. So với bốn tên Nihr trước mặt mình, nó lo về hai kẻ mà bản thân không kịp dùng kỹ năng ‘Thông hiểu’ để kiểm tra hơn.

– Giải quyết thì không dám. – Tiffia đáp – Nhưng giữ chân chúng đến lúc nhóm của Pongru đến thì hẳn là được.

– Vậy Natyr, cô cùng Tiffia đối phó hai kẻ đó đi.

Turan vội nói, buông tay khỏi dáng người nhỏ nhắn bên cạnh mình ra. Rồi ngay trước khi Tiffia hay cô nàng người thú kịp thắc mắc, nó nói tiếp:

– Cứ tin ở tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện