Turan sau khi rời buồng riêng thì cũng không có ra khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn mà trở lại chỗ tiếp tân, đăng ký cho mình một cỗ máy đồng bộ.

Hiện tại, hầu hết sự tập trung của các du hành giả thành Tailor đều đổ dồn về giải đấu Harenthrum nên không có bao nhiêu người đăng ký. Nếu có thì phần lớn cũng đều là những người tham gia đấu khung hạng Junivor vào ngày mai.

Turan nhận lấy tấm phiếu của mình, nhanh chóng tìm đến cỗ máy đồng bộ đều đánh dấu cùng số trên đó.

Turan ngả người nằm vào trong cỗ máy, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp. Nó trước đây là chưa từng trải nghiệm qua thế giới giả lập, đơn giản vì Nihr không thể kích hoạt được cỗ máy đồng bộ; sau khi thăng cấp thì lại vì bận bịu quá nhiều thứ mà không có cơ hội.

Theo hướng dẫn mà làm, Turan không quá khó khăn khởi động cỗ máy. Một cảm giác khó tả, nhồn nhột chạy khắp người nó. Ngay sau đó không lâu thì một bảng thông tin hiện lên trước mặt.

Turan đọc lướt qua, liền nhận ra nội dung bên trong chính là thông tin trạng thái sức khỏe của mình. Trạng thái hiện tại của nó được đánh giá ở mức khá tốt, thể hiện ở một màu xanh lục pha với vàng.

“Có lẽ do mình quá hồi hộp.” Turan nhủ thầm, cũng không có nghĩ gì thêm, đưa tay đặt lên ô chữ đề “Xác nhận” đang nhấp nháy. Xong, nó liền điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, chờ đợi những gì sắp tới.

Không mất quá lâu, tâm trí của Turan mờ dần đi, giống như chìm vào giấc ngủ. Dù vậy, Turan biết chắc rằng thứ nó sắp thấy không phải là mơ.

Một màu xanh lam cùng những dòng nguyên khí chạy tán loạn khắp nơi, Turan chợt thấy khung cảnh như thế. Nó cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình: toàn một màu trắng. Trông nó bây giờ không khác gì một hình nhân to lớn mặc người điều khiển.

“Hãy tạo dựng nhân vật của bạn.”, dòng thông tin trôi vào đầu Turan. Nó không bất ngờ. Điều này hoàn toàn phù hợp với những gì nó đã tìm hiểu trước.

Turan trước hết nghĩ về con người. Nó không định tạo một nhân vật thuộc chủng tộc khác. Nó không quen, và cũng không có mong muốn trải nghiệm. Đối với Turan, bản thân chính mình là quan trọng hơn cả. Nó càng ham thích được trải nghiệm cơ thể của mình trong thế giới giả lập.

Nhưng Turan tất nhiên không thể thực sự đưa hình dạng của mình ở thế giới thực vào nơi này. Dù sao thì ở thế giới giả lập là có thể dùng biệt danh, ẩn đi danh tính, vậy thì không việc gì phải rêu rao bản thân mình là ai để làm gì cả.

Cứ vậy, hình dáng một chàng trai có thân hình săn chắc hiện lên thay thế hình nhân màu trắng.

– Còn rất tốt.

Turan vui vẻ đánh giá. Cơ thể này của nó thậm chí trông còn hoàn hảo hơn ngoài đời. Quả thật là chỉ cần hình dung ra được thì sẽ thể hiện ra được.

“Giọng nói cũng cần thay đổi.” Turan nghĩ thầm. Nó vừa nghe xong giọng chính mình thì nhận ra ngay là không thể cứ thế này giao tiếp được, rất dễ bị lộ.

– Ừ, ừm. Ta là con người, còn ngươi là con gì? Khai ra!

Giọng nói thay đổi hoàn toàn, trầm hơn, có phong thái kẻ mạnh, từng trải. Turan còn suýt nữa tưởng rằng có người khác đang xuất hiện ở đây.

– Cường độ đồng bộ cảm giác? Turan thắc mắc. Khi nó vừa xác nhận chính mình tạo xong nhân vật thì một luồng thông tin trôi vào đầu, yêu cầu xác định cường độ đồng bộ cảm giác.

Turan không phải là chưa nghe tới chuyện này, nhưng nó lúc đến ủy ban Đại Thánh Tôn, quả thật là không nghĩ trước là sẽ chọn mức bao nhiêu. Trong đầu nó từ trước vốn luôn mặc định thế giới giả lập nên giống thế giới thực thì sẽ tốt hơn, để có thể cảm nhận được trọn vẹn. Hơn cả, như vậy thì hiệu quả chiến đấu đạt được cũng sẽ dễ dàng mang vào thế giới thực.

Chiếu theo suy nghĩ đó, Turan quả quyết chọn mức cao nhất: 100%.

Chốc, khung cảnh của Turan dần thay đổi. Nó cảm nhận được sự mượt mà khó tả dưới chân mình, rồi tiếng gió rì rào, mây trôi, chim hót.

Không mất quá lâu, khung cảnh đã hiện lên hoàn toàn trong mắt Turan. Là một đồng cỏ, phía xa có cánh rừng.

Turan cúi xuống nhìn lại cơ thể mình, vẫn không có một mảnh vải che thân.

“Thật sự có hơi xấu hổ…”

Như đoán được ý nghĩ của Turan, một luồng thông tin khác lại trôi vào tâm trí nó, cùng với đó là hàng loạt các bộ trang phục bỗng xuất hiện trước mặt, bay lơ lửng.

Có vô vàn các loại trang phục, và chỉ cần Turan khẽ dùng ý nghĩ một chút thì chúng liền thay đổi một loạt. Thậm chí nếu muốn, Turan có thể trực tiếp mặc lên cơ thể luôn mà không cần động tay.

Turan cũng không có nghịch, liền nghĩ ngay đến bộ trang phục mình đã chuẩn bị trong đầu sẵn từ trước, mặc lên trên người. Là một bộ vét có tính bền dẻo cao màu nâu sẫm, mang thêm trên đầu một chiếc mũ phớt, cùng với đó là một chiếc mặt nạ màu trắng có chút hoa văn đen tô lên ở viền mắt mũi và miệng.

– Thế này chắc là không ai nhận ra được mình rồi.

Turan nói, nở một nụ cười thỏa mãn. Nó tham gia cái thế giới giả lập này, đầu tiên là để trải nghiệm, sau đó là rèn luyện kỹ năng chiến đấu của bản thân, không gì hơn hai thứ đó. Vậy nên Turan thật sự mong không ai nhận ra được mình.

– Biệt danh? Cứ lấy Mặt nạ trắng là được.

Turan bảo là thế, nhưng khuôn mặt nó chỉ chốc liền nghệch ra khi nhận được thông tin rằng tên đó đã được dùng.

“Còn có loại này?!”

Turan thật muốn chửi. Nó vốn không giỏi đặt tên, nên mới lấy cái đặc trưng nhất của nhân vật mình tạo để dùng, vậy mà cũng không được.

– Mũ phớt?

Lại trùng. Turan dù đã đoán trước được nhưng vẫn không khỏi cảm thấy buồn bực. Giờ cả đặt tên cũng thật là khó khăn.

“Narut thì không ổn, quá dễ liên tưởng.”

“Khuyết danh? Lại trùng.”

“Thông hiểu. Vẫn là trùng. Từ ngữ thông dụng hoặc nghe kêu một tí thì rõ là không dùng được. Thậm chí May mắn cùng Tai ương cũng bị dùng cả rồi. Ngu dốt cũng không tránh khỏi. Thằng đần cũng trùng nốt. Không ngờ có người dùng những tên thế này luôn.”

“Syrathr? Ấy mà trùng! Là bản thân cô ta sao? Fyratr cũng trùng.”

“Thenia… Không được. Dùng tên này có khi bị cô ta nhắm tới. Vẫn là không nên chọc.”

“Darmil hình như dùng nhân vật tên là Khaelz. Quả là khó mà trùng được.”

Sau một hồi đắn đo lựa chọn cùng với bị từ chối không biết bao nhiêu lần, Turan cuối cùng cũng thành công chọn được cho nhân vật của mình một cái tên: Ta không biết.

Dù nghe có hơi kì cục nhưng Turan không có định đổi, quả quyết xác nhận cái tên đó.

– Ta không biết. Ha ha! Trái lại với kỹ năng chủ đạo của mình, vẫn còn nghe thật kêu, phải không?

Turan biết là bản thân không giỏi đặt tên, nhưng cái tên này hẳn là ở mức khá ổn rồi.

“Dùng được.”

Xác nhận tên của nhân vật xong thì khung cảnh xung quanh của Turan lại thay đổi lần nữa, hiện ra ở một căn phòng rộng chỉ chừng mười hai mươi mét vuông. Trong phòng có một cái bàn, hai chiếc ghế cùng với một cái giường đơn, trông có vẻ là phòng nghỉ; trên tường còn có một tấm bảng phóng phi tiêu và một hình nhân bằng dây thừng chừng một mét, hẳn là để luyện tập, hoặc giải trí.

– Cái cửa dẫn đi đâu?

Turan thắc mắc, bước tới cánh cửa gỗ ở góc phòng, vặn mở. Thế nhưng nó không đẩy hay kéo cảnh cửa ra được, hoàn toàn cứng ngắc.

“Mời tìm trận đấu.”, dòng thông tin đó trôi vào đầu Turan chỉ vài giây sau khi nó vật lộn với cánh cửa gỗ. Có vẻ như nó cần tìm được trận đấu thì mới có thể mở được cánh cửa này.

– Tìm trận.

Turan cất tiếng. Ngay sau đó liền có tiếng báo tìm thành công vang lên trong đầu.

“Quá nhanh rồi?”

Đối thủ không biết tên, hay đúng hơn là bị ẩn đi. Turan cũng không hiểu rõ lắm cách thế giới giả lập hoạt động, nhưng nó vẫn nhớ rằng lúc theo dõi trận đấu từ bên ngoài, cả ở ủy ban Đại Thánh Tôn hay là giải đấu Harenthrum, tên của nhân vật đều được hiển thị.

– Chấp nhận.

Turan đáp, cũng không có nghĩ quá nhiều về chuyện tên có thấy được hay không. Dù sao thì nó cũng không có ý định nhận biết hay tìm ra đối phương, không thấy có khi lại tốt hơn.

Vài giây sau đó, thông tin rằng bối cảnh đã được thiết lập xong trôi vào đầu Turan, cùng với đó là ở viền cánh cửa gỗ bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh lam nhấp nháy.

Biết ngay mình cần làm gì, Turan liền đưa tay nắm tay nắm cửa, vặn mở ra.

Cánh cửa vừa mở, khung cảnh quanh Turan vậy mà bất chợt trở thành toàn một màu xanh lam nhạt với những luồng nguyên khi vây quanh. Nhưng cũng không có kéo dài quá lâu, khung cảnh lại lần nữa thay đổi, biến trở thành một con thuyền lớn, nằm giữa một vùng biển rộng lớn vô ngần.

Turan nhìn quanh, ngửi mùi mằn mặn, nghe tiếng gió cùng sóng biển dạt dào, cảm nhận từng chút một sức nóng của ánh nắng mặt trời.

Thật chân thật. Cứ như thể đây chính là thế giới thật sự vậy.

– Đã thế thì không thể chết.

Turan tự nhủ, liền quay đi tìm đối thủ của mình.

Kẻ địch ẩn danh, thậm chí kể cả Thần cấp cùng chức nghiệp của hắn ta Turan cũng không được biết. Nó quả thật đang ở một tình thế rất chi là bất lợi.

Giờ Turan không thấy đối thủ ở đâu cả, nếu hắn ta mà là một tên sát thủ có Thần cấp trên 5 thì sẽ rất là khó khăn.

– Vũ khí là… Ơ, không có?

Turan thốt. Nó hốt hoảng lần mò khắp người, nhưng hồi lâu vẫn không tìm được thứ gì có thể xem là vũ khí cả.

Turan sực nhớ, hình như nó cũng chưa chọn chức nghiệp của bản thân. Quá trình tạo nhân vật của nó có vẻ như đã bỏ qua không ít thứ.

“Vậy thì chọn tạm mày đi.” Turan nói thầm, với tay tóm lấy cây chổi lau sàn cạnh mình. Nó không có nhiều lựa chọn lúc này, cũng không có thời gian làm chuyện đó. Kẻ địch có thể chỉ vài giây nữa liền xuất hiện hạ đo ván nó ngay.

Chợt, một bóng người xuất hiện ở bên trái Turan, lao đến rất nhanh. Nó liền nhảy lùi lại, đồng thời đưa cây chổi lau sàn lên đón đỡ.

Cây chổi thành công làm chệch một chút hướng chém xuống của một thanh đao ngắn, nhưng cũng theo đó bị cắt thành hai khúc.

Bóng người kia tấn công thất bại thì liền nhảy lùi về, thủ thế, chuẩn bị đòn tấn công tiếp theo.

– Ta là lần đầu tiên thấy kẻ địch dùng vũ khí là chổi lau nhà. – hắn ta cất tiếng.

Kẻ địch là một tên người dáng dấp nhỏ bé, bận áo trùm kín người cùng một chiếc quần đùi làm lộ ra bắp chân của mình. Hắn ta trông có vẻ tộc Yai, nổi tiếng với tốc độ nhanh nhẹn và phản xạ tốt.

– Thất lễ rồi. – Turan cười bảo – Tôi vẫn là người mới cho nên… chưa chọn vũ khí cho mình.

– Nhảm nhí. – tên tộc Yai gắt – Định lừa ta? Mau lấy ra vũ khí của ngươi!

Turan chịu phép. Nó biết là không thể thuyết phục tên này tin mình được. Nhưng điều đó có khi lại là tốt.

– Đến đi. – Turan thản nhiên cất tiếng.

Tên tộc Yai hừ một tiếng, vẻ bực tức. Hắn ta sau đó cũng không có đôi co hay chần chừ thêm nữa mà lao đến luôn.

Rất nhanh, Turan đánh giá được ngay như vậy, hoàn toàn xứng với cái danh tộc Yai của hắn ta. Nó vội xoay ngang cây chổi chỉ còn có phân nửa trên tay mình, bước chéo, vung tay vậy mà rất chính xác đánh trúng mặt bên của đao, đánh bật đi.

Tên tộc Yai tấn công thất bại, liền xoay người, kéo đao rạch sang ngang nhằm vào hông của Turan. Tuy nhiên, hắn ta không có cơ hội làm chuyện đó, bị Turan nắm tay lại, đấm một cú vào mạn sườn.

Cú đấm rất nhanh và mạnh, đánh văng tên tộc Yai đi thật xa, ra khỏi lan can, rơi luôn xuống biển.

Ngay sau đó chưa đầy hai giây, khi mà Turan còn đang chỉnh lại tư thế cùng suy nghĩ kế hoạch phản công thì trong đầu đã hiện lên thông tin báo rằng nó đã thắng.

“Cứ như vậy… thắng rồi?” Turan không khỏi ngạc nhiên thốt thầm “Là do rơi xuống biển ư?”

Turan thắc mắc bao nhiêu thứ, nhưng không có cơ hội giải đáp. Chỉ chốc, khung cảnh xung quanh nó đã mờ đi, hiện trở lại ở trong căn phòng vừa nãy.

– Cú đấm vừa nãy… thật mạnh.

Turan lẩm bẩm, nắm lại mở ra bàn tay của mình, cảm nhận cảm giác sức mạnh đột nhiên bộc phát trong lòng bàn tay. Đồng thời, nó cũng cảm giác được rất rõ nguyên khí trong cơ thể mình đang bị rút đi.

Gần như ngay lập tức, Turan xác định được ngay điểm mấu chốt: là kỹ năng ‘Đấm mạnh’. Không nghi ngờ, vừa nãy, nó đã bất giác sử dụng kỹ năng đó.

“Nhưng mình còn chưa học qua…” Turan thắc mắc. Nó vẫn nhớ rất rõ rằng bản thân chỉ vừa mua quyển sách kỹ năng kia thôi, còn chưa hề lật ra để đọc nữa chứ nhắc gì đến là học rồi thậm chí kích hoạt được.

– Lại thử!

Turan hô lên, tung nắm đấm ra, nhắm thẳng vào hình nhân trên tường. Cú đấm đầy uy lực làm từng sợi dây thừng đứt mất, văng ra hai bên, nhưng cũng rất nhanh lại biến trở lại bình thường.

– Đây là bao nhiêu sức mạnh tăng thêm? – Turan tự hỏi – Có đạt đến mức tối đa một trăm phần trăm chưa, hay hơn cả thế?

Turan không giỏi đánh tay, nên nó thật sự không xác định được. Nếu như dùng kiếm, hoặc súng thì nó liền có thể đưa ra kết luận ngay.

Turan thử thêm mấy lần nữa, xác nhận sức mạnh tăng lên gần tám mươi phần trăm thì ngừng lại. Nó sau đó dùng suy nghĩ, cố kết nối với thế giới giả lập, tìm về vũ khí cùng chức nghiệp của bản thân.

Bị từ chối. Turan không vội, thử lại.

Vẫn là bị từ chối. Cả vũ khi lẫn chức nghiệp của Turan đều không có hồi đáp, cứ như thể thế giới giả lập này đang muốn nó đấu tay không vậy.

Turan thử thêm ba lần nữa, không có tiến triển gì thêm, đành ngậm đắng nuốt cay mà đăng xuất khỏi thế giới giả lập. Nó rất muốn thử một lần dùng kiếm để đấu, nhưng nếu đã không thể thì đành thôi.

Turan sau đó tìm tới chỗ tiếp tân, đưa ra vấn đề của mình. Nữ tiếp tân ban đầu ngạc nhiên không tin, sau đó bị gặng hỏi thì hốt hoảng bỏ vào trong quầy, chốc thì quay lại, bảo:

– Trường hợp này… chúng tôi thật sự không có cách… Rất tiếc, thưa ngài. Tuy nhiên…

Nữ tiếp tân ngừng lại, không có nói hết mà đưa ánh mắt e dè nhìn Turan.

– Nói đi. – Turan giục.

– Ngài có thể tạo lại nhân vật lần nữa.

Turan đơ người ra một lúc, cảm giác như bị phản bội. Dù rằng quá trình tạo nhân vật không mất quá nhiều thời gian, nhưng bản thân đã sống trong cơ thể đó, chiến đấu trong đó, cảm nhận sức mạnh nơi đó, giờ bảo nó tạo lại thì quả thật khó mà chấp nhận được. Hẳn đây cũng là lý do khiến nữ tiếp tân dè dặt không dám nói thẳng ra đi.

– Không gấp. Sau này rồi tính.

Turan đáp, quay người rời đi luôn. Nó đối với thế giới giả lập cũng không phải tới mức không có thì không chịu nổi.

“Giờ vẫn là nên tập trung vào chuyện đột phá Nihr.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện