Tiffia sau khi nói chuyện với Howlei xong thì rời đi làm việc của mình.

Điểm đến đầu tiên của cô là một cửa hàng tạp hóa nhỏ trong thị trấn Polrag. Nơi đây có bán rất nhiều các loại vật phẩm, từ vật liệu thô cho tới bùa chú cùng các loại thuốc. Giá cả thường được định khá thấp, tương ứng với chất lượng không cao, nhưng vẫn là đủ đáp ứng nhu cầu của phần lớn du hành giả.

Giờ vẫn còn sớm, cửa hàng chỉ vừa mới mở nên không có vị khách nào lui tới. Tiffia bước vào trong thì liền được chủ cửa hàng để ý đến, cất tiếng:

– Chào du hành giả, chọn lựa tự nhiên.

Tiffia gật nhẹ đầu chào lại, xong thì đảo mắt một vòng cửa hàng. Thứ mà cô nhắm tới chỉ có một: bùa chú. Thị trấn này không có cửa hàng đồng giá, càng không có cửa hàng bùa chú chuyên dụng nên Tiffia chỉ có thể tìm mua ở đây.

Chuyến đi tới thảo nguyên Heilawild này có không ít nguy hiểm, nên Tiffia cần phải bổ sung đầy đủ các loại bùa cho mình. Bùa chú sử dụng bởi một Nihr như cô khó mà đạt hiệu quả tốt, nhưng kết hợp với khả năng chiến đấu vượt trội của Darmil thì lại là chuyện khác. Vừa hay, thứ cô thiếu thì cậu ta có, và đồng thời ngược lại, thứ cậu ta mảy may chẳng quan tâm thì cô có thể bù đắp được.

Darmil thật sự là một tên ngốc cuồng chiến, có kỹ năng chiến đấu siêu việt, sức mạnh cùng tốc độ cũng là thuộc cấp độ cao, nhưng lại không có nhiều suy tính cho hành động của bản thân. Cậu ta chẳng thèm để ý rằng đối thủ của mình mạnh yếu như thế nào, hay rằng nên tấn công vào đâu, mà chỉ nhằm thẳng vào đánh và đánh theo bản năng mà thôi.

Dù thế nào thì, vẫn phải thừa nhận một điều rằng Darmil là một du hành giả ưu tú, chắc chắn sẽ giành được những lời mời hấp dẫn nhất từ các tổ đội hàng đầu cùng các tổ chức lớn mạnh nhất. Họ chỉ cần sắp xếp cho cậu ta một vị trí cụ thể, để cậu ta phát huy hết mình, rồi ở xung quanh hỗ trợ một cách phù hợp, không nghi ngờ gì có thể tạo ra một thế tiến công mạnh mẽ.

Đây cũng là điểm khiến cho Tiffia nghi hoặc không thôi. Cô dám chắc rằng Turan cũng nắm rõ điều này, và hiển nhiên biết việc giữ Darmil ở lại với tổ đội là khó đến nhường nào. Thế mà Turan trông vẫn rất thong dong, cứ như thể Darmil không còn lựa chọn nào khác ngoài tổ đội hiện tại vậy.

Tiffia không biết Turan dựa vào đâu để có được sự tự tin đó, và từ đấy, một áp lực vô hình đè nặng lên cô, bắt ép cô phải trở nên mạnh hơn. Cái tổ đội này, tiềm năng tương lai là không thể đo đếm được, và nếu bị tụt hậu lại, Tiffia không nghi ngờ gì sẽ trở thành gánh nặng cho cả đội.

Mà đó là điều mà Tiffia chẳng muốn xảy ra nhất.

“Có lẽ, thử thách Thần thánh là phải thực hiện rồi.” Tiffia lẩm bẩm, đưa tay chạm lên mấy tấm bùa trên một sạp hàng nhỏ.

Mấy tấm bùa này cấp độ chỉ đạt từ 1 tới 5, một số còn không có cấp độ, tức người sử dụng có thể thi triển ra toàn bộ sức mạnh của chúng mà không bị giới hạn bởi Thần cấp. Toàn bộ chúng, so với xấp bùa Tiffia nhận được từ Howlei lúc nãy, hoàn toàn bị lu mờ đi, trở thành không khác gì một đống giấy lộn.

Là một thuật sư, ngoài khả năng của bản thân, phẩm chất của bùa chú được sử dụng cũng rất quan trọng, thậm chí đóng vai trò mấu chốt. Cùng một loại bùa, chênh lệch một đến hai cấp độ thì không có nhiều khác biệt, nhưng lên đến ba, bốn thì rất khó bù đắp, và từ năm trở lên sẽ trở thành áp đảo hoàn toàn. Đương nhiên, cấp độ của bùa phải đi cùng với Thần cấp của người sử dụng, nếu không thì tác dụng sẽ suy giảm theo.

Bên cạnh đó còn có phẩm chất của bùa, ngoài tăng cường hiệu quả bùa chú thì có thể bổ sung các loại hiệu quả phụ trợ tương ứng. Như một tấm bùa ‘Ngủ’ phẩm chất ‘Thường’ chỉ có thể khiến kẻ địch đồng cấp buồn ngủ, hoặc đôi khi rối loạn tinh thần một chút thì cùng tấm bùa đó với phẩm chất ‘Ưu’ lại có thể khiến kẻ địch tạm thời mất đi khống chế cơ thể, gục xuống, từ đó xoay chuyển tình thế trận đấu.

Tiffia trên thực tế chưa trông thấy một tấm bùa ‘Ngủ’ có phẩm chất vượt qua ‘Ưu’ bao giờ, chỉ nghe nói đến mà thôi. Cô được biết rằng, tấm bùa này ở phẩm chất ‘Tinh anh’ có thể khiến mục tiêu sinh ra ảo giác, khó đưa ra phán đoán cùng hành động.

Lên cao hơn là phẩm chất ‘Anh hùng’, Tiffia kì thực chưa bao giờ tin rằng có tồn tại tấm bùa ‘Ngủ’ phẩm chất cao như vậy. Nhưng lạ thay là các loại tin đồn luôn được người ta tạo ra cho thỏa trí tưởng tượng của mình, và một trong số những tin đồn đó là tấm bùa có thể làm đảo lộn nhận thức của mục tiêu, trong thời gian dài quên mất nhiều thứ, thậm chí có thể bản thân mình là ai cũng không nhớ được.

Quay trở lại hiện tại, Tiffia dù lòng vẫn còn nghi hoặc, lại không thể phủ nhận rằng trong tay mình đang nắm giữ một tấm bùa ‘Ngủ’ phẩm chất ‘Tinh anh’. Thứ cô cảm nhận được từ tấm bùa cho thấy chắc chắn phẩm chất tấm bùa đã vượt qua phẩm chất ‘Ưu’ thường thấy rồi, nhưng liệu có đạt tới phẩm chất cao hơn chưa thì cô không dám nghĩ, càng không dám giám định chứ đừng nói đến là sử dụng.

Một tấm bùa tốt thế này, để một Nihr như Tiffia dùng, nghĩ thế nào thì cũng là hoang phí.

Tiffia cất nhẹ một tiếng thở dài, quyết định không nghĩ tới tấm bùa “lạc loài” đó nữa. Cô chọn lấy một xấp hơn chục tấm bùa các loại, thêm vài bình thuốc hồi phục nguyên khí rồi ra quầy thanh toán.

Sau khi rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Tiffia tìm tới ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn. Không giống với trong các tòa thành lớn, ủy ban ở thị trấn Polrag khá nhỏ, và chỉ phục vụ vài chức năng cơ bản. May thay, trong số đó có cửa hàng vật phẩm.

Một Nihr như Tiffia thì không thể sử dụng chức năng cửa hàng, nhưng cô vẫn có thể trao đổi với tiếp tân để mua được các loại vật phẩm nhất định. Dù sao thì, tiếp tân cũng là người có Thần cấp.

– Ngài cần gì ạ? Người nữ tiếp tân cất tiếng khi thấy Tiffia bước đến. Cách xưng hô của cô ta làm cô không chịu được cảm thấy xấu hổ.

Tiffia cũng chỉ là một Nihr mà thôi, bị người khác hô mình là “ngài” thì thật là không quen chút nào. Mà cho dù rằng cô có đột phá, tham gia vào cuộc tranh đua Thần cấp đi nữa thì cũng không xứng được gọi như vậy.

Tuy nhiên, giống như một quy tắc buộc phải làm theo, tất cả các nhân viên của ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, bất kể Thần cấp hơn thua thế nào đều đối xử với du hành giả một cách đầy kính trọng như vậy. Tiffia không tìm được lời giải thích thỏa đáng, cũng không có lý do để làm thế.

– Tôi muốn xem danh sách các bùa chú được bán. Cơ bản thôi. – Tiffia đáp.

Nữ tiếp tân nghe vậy, có hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi hay phản ứng gì nhiều, rất nhanh lôi ra một xấp giấy tờ đưa cho Tiffia. Đối với người trong nghề như cô ta, chuyện một người không trực tiếp dùng cửa hàng vạn vật có thể hiếm, nhưng không phải là không gặp bao giờ.

Hơn hết, chỉ cần du hành giả không làm gì quá đáng, thì nhân viên của ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn không có quyền chất vấn hay tỏ thái độ xấu với du hành giả. Trừng phạt đến từ Đại Thánh Tôn, không một ai dám liều mình gánh chịu.

Tiffia lướt qua xấp giấy tờ, nhăn mày vẻ bực bội. Dù đã đoán trước giá cả chênh lệch rất lớn rồi nhưng cô vẫn không khỏi chửi thầm trong bụng khi trông thấy.

Phẩm chất của toàn bộ các loại bùa trong danh sách đều nằm ở mức ‘Thường’, không có phẩm chất cao hơn. Đây không phải là do cửa hàng vạn vật không thể cung cấp, mà là một quy tắc, rằng du hành giả chỉ có thể tự mình mua bùa phẩm chất khác.

Hồi lâu, Tiffia giấu một tiếng thở dài, đưa trả lại xấp giấy tờ cho nữ nhân viên. Cô không định mua bất kỳ tấm bùa nào cả, cứ thế rời đi luôn.

Mua bùa ở ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, đối với một Nihr như Tiffia rõ ràng là một lựa chọn tồi. Cô vốn muốn bổ sung vài tấm bùa còn thiếu, nhưng nhìn đến giá cả lại thôi. Hiện tại, Tiffia cũng không phải là cần những tấm bùa đó đến mức có thể chấp nhận chịu thiệt nhiều như thế.

Turan đập hộp giỏi thì cậu ta giàu, Tiffia không có.

Darmil là cậu ấm nhà Altoris, không nghi ngờ gì cũng giàu, dù rằng giờ cậu ta không còn được sống thoải mái như trước.

Nhìn đi nhìn lại, Tiffia chợt thấy bản thân mình trong tổ đội thật nghèo, áp lực lại tăng thêm không ít.

Chẳng bao lâu thì Tiffia về tới nhà trọ. Một dáng người nhỏ nhắn với mái đầu màu xanh dương nổi bật đã đứng trước cửa từ trước, trông thấy cô thì chạy ngay đến, giọng hoảng hốt bảo:

– Cô có thấy tên Darmil trốn đâu rồi không?

“Trốn?” Tiffia nói thầm, vốn định hỏi xác nhận lại nhưng trông bộ dạng lo lắng của Neh thì thôi, đáp:

– Không có. Cô sao còn chưa lên đường?

– Thật sự không thấy?

Neh gặng hỏi, hoàn toàn không quan tâm tới vấn đề mà Tiffia đề cập. Hồi lâu, thấy cô không phản hồi, cô ta mới bảo:

– Tên đó mà trốn rồi, ta đi còn ý nghĩa gì nữa.

– Cậu ta không có trốn.

Tiffia gằn giọng, vẻ không hài lòng với lời của Neh. Dù cho cả Turan và Darmil đều đồng ý giúp đỡ cô nàng này, Tiffia vẫn là không ưa thích. Với tính cách của cô ta, nếu không phải bị Turan trực tiếp yêu cầu thì cô còn lâu mới đi cùng.

Neh thấy phản ứng của Tiffia thì cũng không có dè dặt gì, chỉ đề thấp giọng một chút, lại nói:

– Nếu hắn ta không trốn, vậy giờ hắn ta ở đâu? Không thấy hắn ta, ta sẽ không đi tới chỗ bộ tộc.

Tiffia cố nén cơn giận trong lòng mình. Việc này không quá khó đối mới một yêu tinh luôn trải nghiệm vô vàn cảm xúc vào mỗi sáng như cô, nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ một mực để cho Neh tùy ý chọc giận mình.

Cái gì cũng phải có giới hạn của nó.

– Cậu ta cũng có việc của mình. – Tiffia cất tiếng – Cô cứ làm việc của cô, đến lúc cần thì cậu ta có mặt là được rồi.

– Bây giờ ta chính là cần hắn ta có mặt! Ngay bây giờ!

Neh thốt, không có vẻ gì là sẽ chịu lùi bước.

Tiffia càng trông thì càng thấy cô nàng trước mặt mình thật phiền phức, chẳng trách Darmil có cơ hội là trốn khỏi cô ta ngay; cũng không biết Turan vì lý do gì lại chấp nhận giúp cô ta.

– Cô chắc chứ? – Tiffia hỏi – Để trễ thì chúng ta sẽ không tới kịp cuộc thi đâu. Người chịu thiệt cuối cùng là cô đó.

Khuôn mặt Neh trong giây lát cứng lại, rồi chuyển sang hoảng hốt, bảo:

– T-ta biết chứ! Nhưng tên đó… nếu giờ ta trở về mà hắn ta không đến thì…

Neh không có nói hết câu, vẻ mặt dần xịu xuống, không rõ là vì buồn bực hay uất ức, nhưng rõ ràng là khốn khổ. Tiffia trông, không hiểu sao lại thấy đồng cảm với Neh, vội nói:

– Tin cậu ta. Darmil không phải là kiểu người sẽ bội ước. Cậu ta đã hứa rồi, phải không?

– Ta…

Neh định nói gì đó, nhưng rồi lại quay người đi. Hồi lâu, cô ta mới lên tiếng:

– Ta hiểu rồi. Ta đi.

Cùng câu nói, Neh cất bước tiến về phía trước. Bước chân của cô ta nhanh chậm không đều nhau, rõ ràng là bởi vì cảm xúc chính mình đang bất ổn.

Tiffia đứng trông theo một lúc, đến khi bóng hình nhỏ nhắn kia được một nhóm người cưỡi ngựa đến đón đi thì mới quay vào trong nhà trọ. Cô hiện tại không có lo lắng về Darmil, chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu ta tự mình trốn đi đâu đó thôi, đến trưa thấy đói ắt tìm trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện