Tiffia nghỉ ngơi một lúc, cảm nhận được cơ thể mình dần trở nên tốt hơn, tới khi có thể đứng vững được thì liền rời khỏi lều.

Tiffia không định nán lại ở nơi này lâu. Việc cần làm, cô đều đã hoàn thành cả rồi, dù là có điểm ngoài ý muốn. Mặt khác, chỗ của Darmil, hẳn là không lâu nữa sẽ tiến vào phần chính của cuộc thi, cô không thể vắng mặt được.

Phía ngoài lều không có ai, kể cả là Howlei, khiến cho cả bãi lều trại có phần vắng vẻ một cách khó hiểu. Nhưng Tiffia không có thời gian để ý nhiều đến thế, chỉ nhìn quanh một lúc thì tìm đường trở lại chỗ xuống ngựa lúc trước.

– Cũng còn tốt…

Tiffia nói nhỏ, thầm thở phào một hơi. Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chạy bộ về, nhưng không ngờ là con ngựa của mình không có bị lấy đi hay chạy mất gì cả.

Mặt khác, Tiffia lại không thấy con ngựa còn lại đâu. Howlei có lẽ đã rời đi trước rồi.

Đang lúc Tiffia vừa mới nắm dây cương, định leo lên lưng ngựa thì một cảm giác ớn lạnh liền khắc chạy dọc sống lưng cô. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc mà cô không muốn nghe lại chút nào vang lên:

– Vội vàng như thế làm gì? Cô có thể giúp được gì ư? Tiffia nhếch miệng một cái, không có trả lời, cũng không tiếp tục leo lên mà đứng thừ ra. Không phải là cô bị câu hỏi kia làm cho suy nghĩ hay nghi ngờ quyết định của bản thân, mà là cô đang tự hỏi, vì lý do gì lúc này vẫn còn bị làm phiền đến.

Rõ ràng, nếu Alique muốn ngăn cản, cô ta chỉ cần lập tức ra tay, đánh tàn phế Tiffia, hoặc chiêu trò hơn thì giấu đi, thậm chí giết chết con ngựa của cô là được.

Không thấy Tiffia trả lời, Alique thoáng lộ ra vẻ khó xử, bước tới gần một chút, bảo:

– Vừa nãy, thật sự xin lỗi. Ta cũng không phải muốn làm hại tới đồng đội của đứa em mình.

Lời nói của Alique thể hiện rõ sự hối hận của mình, nhưng vẫn không chút nào hời hợt đi quyền uy trong đó.

Tiffia không hiểu vì sao cô gái luôn tự cho mình là đúng này đột nhiên nhận lỗi, nhưng cô có thể nghe ra được cô ta rất quan tâm em trai của mình, cũng từ đó đề đến thân phận “đồng đội” của cô.

Đối với tình huống này, khi mà một kẻ ở Thần cấp cao như vậy đã nhún nhường, Tiffia không tiện làm khó dễ, đành đáp:

– Darmil đúng là đồng đội của tôi. Vậy nên, dù không giúp được bao nhiêu, tôi cũng phải giúp, hết mình.

Nói rồi, Tiffia quả quyết leo lên lưng ngựa luôn.

– Chờ đã.

Alique vội gọi. Cô ta sau đó bước nhanh về trước, rất dễ dàng đưa tay ra chặn lại Tiffia vừa định thúc ngựa tiến lên.

– Cô còn muốn gì? – Tiffia cất tiếng, giọng có hơi bực bội vì bị cản trở.

– Giữ lấy.

Alique nói, lấy ra một thân gỗ thon nhỏ, cong cong uốn lượn với hai đầu ở gần cuối được nối với nhau bằng một sợi dây mỏng nhưng trông rất chắc chắn.

Một cây cung. Và với những đường vân sẫm màu trên thân cung cùng với những đốm sáng li ti màu xanh lam đang tỏa ra từ đó, Tiffia biết đây là một cây cung tốt.

Lòng Tiffia đã dao động không ít rồi, nhưng cô không có vì vậy mà hốt hoảng, rất điềm tĩnh mà hỏi:

– Đây là…?

Alique không buồn giải thích cho Tiffia, lại lấy ra thêm một ống gỗ đựng đầy các mũi tên, trông sơ qua có tới hơn mười mũi, ném cho cô.

Tiffia vội chụp lấy ống tên bằng gỗ bằng động tác rất thuần thục làm các mũi tên bên trong không dịch ra ngoài dù chỉ là một đoạn ngắn, sau đó lại nhanh chóng hơi xoay người, tiếp lấy cây cung được ném tới.

Biết đã không thể giấu được, lại kiềm lòng không đặng, Tiffia cất tiếng:

– Cô biết tôi dùng được cung?

Alique vẫn vậy, không trả lời Tiffia mà bảo:

– Ta không muốn đồng đội của em trai mình chỉ là một kẻ yếu đuối, ngáng chân nó.

Tiffia xì nhẹ một tiếng, không có bực tức với lời của Alique mà là tự trách chính mình. Nhưng cô cũng không có đoái hoài chuyện này quá lâu, chốc liền lấy lại tinh thần, nói:

– Bất kể ý đồ của cô là gì, món đồ này tôi xin nhận. Nhưng mong cô suy nghĩ lại những lời lúc sáng.

Xong thì Tiffia thúc ngựa rời đi luôn. Alique không có cản lại nữa, chỉ lắc nhẹ đầu, quay trở vào trong trại.

Tiffia biết bản thân sau khi nhận cây cung từ Alique thì không có quyền gì để ngăn cản ý muốn của cô ta nữa, nhưng cô vẫn thật sự muốn khuyên cô ta một lời, để cô ta, hoặc bất kỳ ai trong nhà Altoris, ngừng tay lại khi còn có thể.

Darmil rất mạnh, nhưng chưa đủ, và tốt nhất cậu ta nên kích phát tiềm năng vốn có, trở nên mạnh hơn bằng sức chính mình. Dù cho có là cần giúp đỡ, thì sự giúp đỡ đó cũng nên đến từ những người đồng đội, hoặc những mối quan hệ mà cậu ta tự tìm lấy. Cho tới khi Darmil thoát ra được cánh tay che chở khổng lồ kia, cậu ta sẽ không thể nào hiểu được bản thân hiện tại vẫn còn yếu đuối nhường nào.

Điều Tiffia lo lắng nhất là, Darmil bị cuốn vào cuộc chiến, rồi sau đó thì chiến đấu tới tận khi gục ngã mà không màng tới những chuyện khác. Cậu ta hoàn toàn không nhận thức được các mối nguy hiểm tiềm ẩn quanh mình, nhất là từ con người, với những âm mưu tàn độc. Nếu không có Turan, hay sự ảnh hưởng từ nhà Altoris, thì hẳn cậu ta đã bị mưu hại mà chết không ít lần rồi.

Turan nghĩ như thế nào về chuyện này, Tiffia không biết rõ, cũng không muốn suy đoán. Khi nghĩ tới việc cậu ta bảo mình cùng Darmil đến đây, rồi sau đó đủ chuyện xảy ra, cô không khỏi mắng thầm một tiếng, cảm thấy chính mình chịu lấy càng ngày càng nhiều áp lực.

– Nếu cậu muốn ép buộc tôi, thẳng thắn mở miệng mà nói không tốt hơn sao?

Tiffia lầm bầm, vẻ giận dữ hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng cơn giận của cô không kéo dài lâu, chốc thì đổi thành buồn tủi, có đôi phần uất ức.

Thật sự là đau lòng.

Tiffia thúc ngựa chạy nhanh, nhưng cũng không có đặt quá nhiều áp lực lên con vật, sợ rằng nó sẽ kiệt sức nửa chừng hoặc tệ hơn là hất cô xuông mà chạy trốn mất.

May thay, không có tốn quá nhiều thời gian, Tiffia sau gần một giờ đồng hồ cũng về được tới chỗ bộ tộc Harangh.

Phía ngoài bộ tộc có hai người cưỡi ngựa chạy đến, gặp Tiffia thì như đã được căn dặn trước, chào hỏi vài tiếng thì quay đi, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiffia cũng không có quan tâm quá nhiều phản ứng của hai người này, xuống ngựa, vỗ về con vật mấy cái coi như tạ lỗi rồi bỏ đi vào trong.

Trong bộ tộc Harangh, không khí có phần sôi động. Tiffia nhìn một chút thì liền biết có chuyện gì xảy ra: cuộc thi đã bắt đầu.

Trên sàn đấu ở giữa sân giờ đã có sáu dáng hình đứng lên, từng cặp mắt trừng nhìn lấy nhau với đủ loại thái độ. Bọn họ bước lên đây, chính là đánh giết nhau, không thể nhân nhượng, nếu không kẻ tan thành khí trắng sẽ là mình.

Dù sao thì, trên sàn đấu chỉ cho phép còn sót lại một người duy nhất để trở thành kẻ chiến thắng mà thôi.

Tiffia cẩn thận quan sát thêm một lúc nữa, xác nhận Darmil không có lên sàn mới thầm thở phào một tiếng. Cô có thể dễ dàng đạt được thông tin từ xung quanh rằng đây mới là bảng đấu đầu tiên, nên hẳn là vẫn chưa tới lượt của cậu ta.

– Cô về rồi, cô Tiffia.

Tiếng nói bất ngờ vang lên từ phía sau Tiffia, nhưng cô không có giật mình, chỉ bảo với lại:

– Trốn về trước, giỏi đấy.

Lời của Tiffia chỉ đơn thuần là mắng một tiếng, để tên Howlei này biết rằng thái độ của cô đối với hắn ta chỉ có càng thêm xấu chứ không hề tốt hơn.

– Tôi nào dám.

Howlei vội nói, bước lên trước đứng ngang hàng cùng Tiffia, tiếp tục:

– Tôi cũng là lo lắng cho Darmil. Đâu thể để cậu ta làm loạn lên được.

– Cũng biết nói như vậy? – Tiffia cất tiếng – Thử nghĩ xem nếu biết người bạn mới quen này là người của chị mình, cậu ta sẽ phản ứng thế nào?

Howlei nghe vậy thì quay sang nhìn Tiffia một chút, cố dò xét xem cô ta đang có ý định gì. Hồi lâu, hắn ta mới bảo:

– Tới đâu hay tới đó vậy.

– Không phản đối?

Tiffia lại hỏi. Cô có hơi ngạc nhiên khi tên giảo hoạt này đối với chuyện bị Darmil phát hiện thân phận trông hời hợt đến vậy.

Hoặc cũng có khả năng là, hắn ta không làm việc trực tiếp cho Alique.

– Đừng nói nữa. Coi thử đi.

Howlei bảo, mắt hướng thẳng về phía sàn đấu ở giữa sân.

Ở vị trí này quan sát chiến đấu, kì thực có hơi khó khăn, không thể theo dõi hết toàn bộ hành động của các đấu thủ được. Dù sao thì đây cũng chỉ là một sàn đấu dựng tạm bợ từ bàn tay của một bộ tộc sống ở vùng thảo nguyên toàn là cỏ, cộng thêm việc thể loại chiến đấu là hỗn chiến thì người xem muốn xem hết, khó càng thêm khó.

Chiến đấu lúc này vừa mới trôi qua không lâu, nhưng đã có ba người bị loại khỏi vòng chiến, biến mất dạng. Ba người bị loại này thực lực rõ ràng là kém xa những người còn lại, tham gia chiến đấu không khác gì là nạp mạng cả.

Tuy nhiên, trong mắt Tiffia thì ba người bị loại kia không hề yếu, kém nhất hẳn cũng đạt Thần cấp 5, thừa sức đánh giết cô trong chớp mắt. Vậy nên đối với cảnh tượng chiến đấu trước mặt, Tiffia không tránh khỏi sinh ra lo lắng. Đó là nỗi lo đến từ bản năng của kẻ yếu trước kẻ mạnh, sợ chính mình phải chết đi.

Hít thở thật sâu mấy hơi cố làm mình bình tĩnh lại xong, Tiffia tay nắm chặt, ngực phập phồng, lại đưa mắt nhìn về sàn đấu.

Vừa có một người nữa rơi ra khỏi vòng đấu, bị một mũi giáo đâm xuyên đầu khi cố chống đỡ thế công của một người khác. Hai người kia không nghi ngờ gì là đã đạt thành thỏa thuận với nhau, hợp sức đánh bại kẻ địch mạnh trước.

Thực lực mạnh nhất, trên sàn đấu hỗn chiến này, khả năng chiến thắng ngược lại trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Kẻ biết lợi dụng sơ hở của đối phương, đồng thời biết tránh né sự nhòm ngó của kẻ khác mới có thể giữ vững được đến cuối cùng.

Hai kẻ còn lại, một dùng giáo, một dùng lưỡi liềm, giờ đứng cách nhau chưa đến ba mét, nhìn chằm chằm lấy đối phương.

Ở khoảng cách ngắn thế này, tên cầm giáo chỉ cần bước ra một bước, thuận đà đâm tới là có thể chạm đến kẻ địch ngay, nhưng đồng thời, tên cầm liềm cũng chỉ cần tránh được đòn đâm đó, liền có thể tiếp cận kẻ địch và phát huy ra ưu thế của mình.

Khi hai kẻ gần như ngang nhau về lực lượng đối đầu, đấu pháp sẽ thứ quyết kẻ thắng người thua.

Không quá lâu sau đó, dường như đã làm ra quyết định, tên cầm giáo hơi lùi về một bước rồi lại đột nhiên xoay người dùng một tay quét giáo ngang chân đối thủ. Đây không phải là chiêu thức thường thấy của giáo, mà là của thương, không hiểu sao lại được tên này sử dụng. Hơn cả, chiêu thức này yêu cầu độ khống chế cực cao, nếu không sẽ bị dễ dàng đánh bật vũ khí khỏi tay mình.

Tên cầm liềm theo phản xạ hơi nhảy lên tránh né, đồng thời cũng lợi dụng lúc này lao tới, rút ngắn khoảng cách.

Tên cầm giáo đánh mất lợi thế của mình cũng không tỏ ra hốt hoảng chút nào, từ tay còn lại đột nhiên cầm ra một cây giáo khác ngắn hơn, nhắm thẳng ngực của đối thủ mà đâm tới. Cú đâm bất ngờ và dứt khoát làm tên cầm liềm chỉ có thể kịp đưa liềm ra đỡ, nhưng tất nhiên là không đạt được hiệu quả gì nhiều, liền bị xuyên qua, trúng ngay tim.

Tên cầm liềm cắn răng chịu đau, một tay huơ vũ khí, một tay nắm chặt ngọn giáo nơi ngực mình, cố làm ra những cử động đáng thương cuối cùng rồi sau đó cũng tan thành khí trắng mà biến mất. Một vết thương chí mạng, khi hai đối thủ ngang hàng nhau, không ngạc nhiên gì có thể ngay lập tức kết liễu đối thủ.

Tiếng chuông báo hiệu trận đấu kết thúc vang lên, kèm theo ngay sau đó là hàng loạt tiếng hô hào cùng tán dương người chiến thắng. Tên cầm giáo vung hai tay lên trời, đồng thời kêu lên mấy câu từ không quan trọng, cũng không nghe hiểu được. Tiếng hô hào xung quanh sau đó vậy mà thành reo hò, càng lúc càng dồn dập hơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện