Turan thả ngửa người lên chiếc giường không mấy êm ái của mình khiến lưng của nó có chút đau, nhưng giờ nó chẳng thèm để tâm. Sáng nay nó vừa mới dẫn Darmil đi kiểm tra thuộc tính và hắn ta có cho mình năm kỹ năng, một trong số đó có phẩm chất ‘Huyền thoại’ và một nữa có phẩm chất ‘Anh hùng’. Nó vốn cũng đã vui lây với hắn ta, nếu như không phải lại bị hắn ta dụ hoặc chính mình kiểm tra thử.
“Vẫn vậy. Không có chuyện gì xảy ra cả.” Turan nói thầm, cất một tiếng thở dài.
Có tiếng gõ cửa chợt vang lên. Turan mặc. Giờ thì có là bà Lylat tìm nó thì nó cũng sẽ chơi trò chơi giả chết.
– Turan. Tôi biết cậu đang ở trong phòng.
Là Tiffia. Turan không biết lý do gì mà cô ta lại tìm nó nhưng bây giờ nó thật chẳng muốn tiếp chuyện ai cả. Tắc lưỡi một cái, nó mặc kệ.
Tiếng mở khóa cửa phòng vang lên và ngay sau đó cánh cửa phòng bị mở bung ra. Turan hoảng hốt ngồi bật dậy, thốt:
– Cái quái…! Cô không sợ là tôi đang thay đồ hả? Mà sao cô lại có chìa khóa phòng của tôi? – Cậu vừa mới từ ủy ban về phải không?
Tiffia cất tiếng hỏi, không mảy may quan tâm tới lời nói của Turan. Turan biết mình đang ở thế yếu, bất đắc dĩ đành đáp:
– Phải. Cô muốn gì?
– Cho tôi gia nhập đội của cậu. – Tiffia quả quyết nói.
Turan nghe vậy thì chau mày lại khó hiểu. Nó thật sự không biết vì lý do gì mà Tiffia lại đưa ra một quyết định đột ngột và trông không khác gì đánh bom liều chết như thế. Dù sao thì, nó cũng sẽ không cho một người như cô ta vào đội.
– Không. – Turan đáp gọn.
– Cậu không có lựa chọn.
Tiffia gằn giọng, nhìn chằm chằm vào Turan. Lần này thì Turan lại không biết cô ta lấy đâu ra tự tin để thốt ra lời như vậy.
– Cô mới là người không có lựa chọn.
Câu nói của Turan khiến Tiffia hơi ngơ người ra một lúc, vẻ suy nghĩ gì đó. Xong, cô ta bảo:
– Đúng là tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Tôi phải gia nhập đội của cậu, và cậu phải cho tôi gia nhập.
Turan phát bực. Nó ngồi khoanh tay khoanh chân lại trên giường, dứt khoát đáp:
– Không là không. Tôi cho cô vào đội thì cái thành Yeit này loạn hết lên mất.
Tiffia không nói gì mà quay phát người lại. Nhưng thay vì bỏ ra khỏi phòng, cô ta lại đóng sầm cửa lại, khóa cửa cẩn thận rồi rút không biết đâu ra một tấm bùa màu vàng dán lên trên cánh cửa. Sau đó cô ta lại tiếp tục lấy ra một viên đá màu lam ngọc nhỏ chỉ bằng một đốt ngón tay mà quẹt lên quẹt xuống trên tấm bùa. Chốc, tấm bùa chợt tan thành những đốm sáng li ti màu lam ngọc lan tỏa khắp căn phòng.
Turan trông lấy tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong vòng vài giây mà ngớ người ra. Nó nhận ra hiệu quả mà tấm bùa đang mang lại: cách âm. ‘Cách âm’ là một loại phép tạo ra hiệu quả cách âm, chuyên dùng để chống nghe trộm, và là một loại phép cấp thấp. Một Nihr như Tiffia thì rõ ràng có thể dùng được tấm bùa chứa phép ‘Cách âm’ đã là rất cố gắng.
Sau khi mọi thứ được thực hiện xong xuôi, Tiffia quay người lại, lên tiếng gọi:
– Turan.
– Tôi nghe.
Turan đáp với vẻ chán nản. Nó đoán là cô ta muốn nói cho nó nghe một điều cực kỳ bí mật nào đó nên mới dùng đến cả phép “Cách âm”.
– Darmil…
“Ra là chuyện về tên ngốc Darmil.” Turan nghĩ thầm, hời hợt hỏi:
– Darmil thế nào?
Tiffia không nói ngay mà tiến lại sát người Turan đến mức nó có thể ngửi được từng chút một mùi hương dịu nhẹ cơ thể của cô ta. Cảm xúc vốn dĩ tuân theo tuần tự của nó chợt trật một nhịp, rồi trán của nó nhói lên cùng sau đó là trái tim thắt lại. Turan cắn răng nén lại cơn đâu bất ngờ. Nó thật không hiểu sao Thần ấn lại cảnh cáo nó.
– Tôi biết Darmil đã thăng lên Thần cấp 1.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô nàng Tiffia thổi vào trong tai của Turan khiến nó không kiềm được mà rùng mình lên. Và khi nhận ra được cô ta vừa nói gì thì khuôn mặt của nó cứng lại với hai mắt mở tròn.
Tiffia bước lùi lại, nhìn dáng vẻ của Turan và cười khúc khích.
“Chết tiệt cô. Đừng có mà cười. Chuyện cô vừa nói giờ thì một kẻ tởm lợm hơn nữa cũng biết nốt rồi đấy…” Turan chửi thầm trong bụng, mặc cho tim nó thắt lại lần nữa. Nó quả thực không kiềm được cơn giận này.
– Cô giỏi lắm.
Turan hầm hừ nói. Nó thật không biết sao mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy. Chủ thần Syrathr rõ ràng không phải lúc nào cũng để mắt tới nó, thế mà Tiffia vừa định nói bí mật của Darmil thì cùng lúc thần Syrathr cũng dò thăm.
– Sao nào? Cậu phải cho tôi vào đội rồi nhỉ?
Tiffia cười nói. Nhưng nụ cười đầy mê hoặc của cô ta lúc này chỉ tổ khiến Turan càng thêm tức giận.
– Được được! – Turan gắt gỏng – Tôi còn có thể làm gì nữa chứ. Vào đội thì vào đội. Tôi cũng đã quá khổ rồi. Thêm một cục khổ nữa cũng có làm sao. Hừ!
Tiffia nghe được lời đồng ý thì mừng rơn, nhưng nghe tiếp lời trách móc bóng gió của Turan lại khiến cô ta không vừa lòng. Thế là cô ta đột nhiên ngã người ngồi phịch xuống bên cạnh Turan, bảo:
– Cậu không vui cũng phải vui thôi. Chúng ta sẽ ở cùng nhau từ giờ mà.
Turan cả người nóng ran lên, không biết vì tức giận hay vì gì khác. Nó vội rút từ túi trữ vật của mình ra một bình nước, tu ừng ực hết sạch, cố hạ ngọn lửa đang bừng lên trong người xuống. Xong, nó nghiêm giọng nói:
– Đừng có mà làm loạn. Vào đội của tôi thì phải tuân theo quy tắc một cách đàng hoàng.
– Xì. Có gì thì trình bày đi. Lè… – Tiffia đáp, thè lưỡi ra trêu.
Turan ngừng lại một chút. Nó đang tập trung suy nghĩ hết tốc lực các quy tắc cần phải đưa ra cho cô nàng chuyên nghịch loạn này. Rồi nó bảo:
– Thứ nhất, trong đội, quyết định của tôi là tuyệt đối.
– Hứ. Đồ gia trưởng.
– Đừng có chen lời tôi. – Turan gắt, nói tiếp – Thứ hai, không được gây phiền phức cho đội. Nếu có thể thì phải cố giải quyết cái phiền phức đó. Thứ ba, không được tự tiện vào phòng tôi- Mà cô lấy chìa khóa ở đâu ra thế?
– Bà Lylat giao cho tôi chìa khóa tất cả các phòng của nhà trọ bà ấy mà.
Tiffia đáp với một gương mặt ngạc nhiên như thể không tin được rằng Turan lại không biết đó. Turan thấy thế thì chỉ đành tát mặt mình một cái rõ đau, cam chịu bảo:
– Chắc là lỗi tôi rồi. Tôi đã tin tưởng bà Lylat quá mức.
– Thế điều thứ tư là gì?
Tiffia hỏi với vẻ mong chờ. Turan không biết cô ta mong chờ cái quái gì, nó không hề có cái gì cho cô ta mong chờ trong bất kỳ quy tắc nào cả.
– Tôi chưa nghĩ ra.
Câu đáp của Turan khiến Tiffia mở tròn mắt ngạc nhiên, rồi vẻ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang tiếng cười trêu chọc của cô ta.
Turan phát bực. Nó muốn đuổi Tiffia ra khỏi phòng này lập tức, nhưng miệng nó ngừng lại khi vừa định cất tiếng “cút”, thay vào đó bảo:
– Phải rồi. Điều quan trọng nhất, không được rời khỏi đội vì bất kỳ lý do gì. Làm trái điều này, tôi giết.
Turan nhấn mạnh chữ cuối cùng với giọng gằn xuống, quắc mắt lại. Nó hoàn toàn nghiêm túc. Tổ đội này ảnh hưởng và dính líu rất nhiều bí mật của nó, và cũng là mấu chốt quyết định tính mạng của nó. Mà nó thì rất sợ chết. Nó sẵn sàng đưa bất kỳ ai xuống mồ khi có thể nếu kẻ đó đe dọa đến điểm đó của nó.
Tiffia thấy dáng vẻ Turan lúc này thì không dám đùa bỡn nữa mà nhìn chăm chăm nó. Một lúc lâu, cô ta cất tiếng với giọng run run:
– Cậu giết tôi, nhưng mà… Không phải rồi tôi cũng sẽ hồi sinh sao?
– Không được chết!
Turan nói lớn, gần như quát làm Tiffia giật nảy mình. Mất mấy giây cô ta mới lấy lại bình tĩnh, bảo:
– Nhưng mà chính cậu là người giết-
– Không được chết. – Turan ngắt lời – Tôi chỉ biết như thế thôi. Ra ngoài đi.
Turan chẳng hiểu sao nó đột nhiên lại cảm thấy chính mình cần phải nghiêm túc răn đe Tiffia và thốt ra những lời như vậy. Thần ấn rồi lại chuyện tổ đội, nó đoán là bây giờ tâm trí nó không còn đủ sáng suốt để nói chuyện.
Tiffia thấy biểu hiện kỳ lạ của Turan thì cũng không đôi co nữa. Dù vậy, lòng cô vẫn bực tức vô cùng, liền đứng dậy mở khóa cửa bước ra ngoài. Những đốm sáng li ti trôi quanh phòng theo đó tan biến vào trong không khí.
– A! Tiffia! Tôi tìm Turan mà mãi không thấy cậu ta trả lời, ra là nhầm với phòng của cô à. Ơ cô đi đâu thế? Tiffia!
Tiếng của Darmil vang lên í ới từ bên ngoài. Turan chẳng để tâm mấy. Nó chỉ trách cứ tại sao Tiffia lại chẳng thèm đóng cửa cho mình, đành đứng dậy tự mình làm.
– Ơ, Turan?
Lại là tiếng của Darmil. Hắn ta lúc này đang đứng trước cửa nhìn Turan với đôi mắt mở tròn. Rồi trên đôi mắt ấy, Turan có thể thấy được nước đang long lanh lên.
– Cậu-cậu… và Tiffia…
Turan đóng sầm cửa lại. Nó chẳng hơi đâu mà quan tâm mấy cái suy nghĩ linh tinh của Darmil lúc này. Nó mệt. Nó đoán nó cần một giấc ngủ.
Turan nghĩ như vậy, rồi nó lại thả ngửa người lên giường, nhắm mắt lại. Bên ngoài văng vẳng tiếng la hét đầy đau khổ của Darmil.
“Vẫn vậy. Không có chuyện gì xảy ra cả.” Turan nói thầm, cất một tiếng thở dài.
Có tiếng gõ cửa chợt vang lên. Turan mặc. Giờ thì có là bà Lylat tìm nó thì nó cũng sẽ chơi trò chơi giả chết.
– Turan. Tôi biết cậu đang ở trong phòng.
Là Tiffia. Turan không biết lý do gì mà cô ta lại tìm nó nhưng bây giờ nó thật chẳng muốn tiếp chuyện ai cả. Tắc lưỡi một cái, nó mặc kệ.
Tiếng mở khóa cửa phòng vang lên và ngay sau đó cánh cửa phòng bị mở bung ra. Turan hoảng hốt ngồi bật dậy, thốt:
– Cái quái…! Cô không sợ là tôi đang thay đồ hả? Mà sao cô lại có chìa khóa phòng của tôi? – Cậu vừa mới từ ủy ban về phải không?
Tiffia cất tiếng hỏi, không mảy may quan tâm tới lời nói của Turan. Turan biết mình đang ở thế yếu, bất đắc dĩ đành đáp:
– Phải. Cô muốn gì?
– Cho tôi gia nhập đội của cậu. – Tiffia quả quyết nói.
Turan nghe vậy thì chau mày lại khó hiểu. Nó thật sự không biết vì lý do gì mà Tiffia lại đưa ra một quyết định đột ngột và trông không khác gì đánh bom liều chết như thế. Dù sao thì, nó cũng sẽ không cho một người như cô ta vào đội.
– Không. – Turan đáp gọn.
– Cậu không có lựa chọn.
Tiffia gằn giọng, nhìn chằm chằm vào Turan. Lần này thì Turan lại không biết cô ta lấy đâu ra tự tin để thốt ra lời như vậy.
– Cô mới là người không có lựa chọn.
Câu nói của Turan khiến Tiffia hơi ngơ người ra một lúc, vẻ suy nghĩ gì đó. Xong, cô ta bảo:
– Đúng là tôi cũng không có lựa chọn nào khác. Tôi phải gia nhập đội của cậu, và cậu phải cho tôi gia nhập.
Turan phát bực. Nó ngồi khoanh tay khoanh chân lại trên giường, dứt khoát đáp:
– Không là không. Tôi cho cô vào đội thì cái thành Yeit này loạn hết lên mất.
Tiffia không nói gì mà quay phát người lại. Nhưng thay vì bỏ ra khỏi phòng, cô ta lại đóng sầm cửa lại, khóa cửa cẩn thận rồi rút không biết đâu ra một tấm bùa màu vàng dán lên trên cánh cửa. Sau đó cô ta lại tiếp tục lấy ra một viên đá màu lam ngọc nhỏ chỉ bằng một đốt ngón tay mà quẹt lên quẹt xuống trên tấm bùa. Chốc, tấm bùa chợt tan thành những đốm sáng li ti màu lam ngọc lan tỏa khắp căn phòng.
Turan trông lấy tất cả mọi việc diễn ra chỉ trong vòng vài giây mà ngớ người ra. Nó nhận ra hiệu quả mà tấm bùa đang mang lại: cách âm. ‘Cách âm’ là một loại phép tạo ra hiệu quả cách âm, chuyên dùng để chống nghe trộm, và là một loại phép cấp thấp. Một Nihr như Tiffia thì rõ ràng có thể dùng được tấm bùa chứa phép ‘Cách âm’ đã là rất cố gắng.
Sau khi mọi thứ được thực hiện xong xuôi, Tiffia quay người lại, lên tiếng gọi:
– Turan.
– Tôi nghe.
Turan đáp với vẻ chán nản. Nó đoán là cô ta muốn nói cho nó nghe một điều cực kỳ bí mật nào đó nên mới dùng đến cả phép “Cách âm”.
– Darmil…
“Ra là chuyện về tên ngốc Darmil.” Turan nghĩ thầm, hời hợt hỏi:
– Darmil thế nào?
Tiffia không nói ngay mà tiến lại sát người Turan đến mức nó có thể ngửi được từng chút một mùi hương dịu nhẹ cơ thể của cô ta. Cảm xúc vốn dĩ tuân theo tuần tự của nó chợt trật một nhịp, rồi trán của nó nhói lên cùng sau đó là trái tim thắt lại. Turan cắn răng nén lại cơn đâu bất ngờ. Nó thật không hiểu sao Thần ấn lại cảnh cáo nó.
– Tôi biết Darmil đã thăng lên Thần cấp 1.
Tiếng nói nhỏ nhẹ của cô nàng Tiffia thổi vào trong tai của Turan khiến nó không kiềm được mà rùng mình lên. Và khi nhận ra được cô ta vừa nói gì thì khuôn mặt của nó cứng lại với hai mắt mở tròn.
Tiffia bước lùi lại, nhìn dáng vẻ của Turan và cười khúc khích.
“Chết tiệt cô. Đừng có mà cười. Chuyện cô vừa nói giờ thì một kẻ tởm lợm hơn nữa cũng biết nốt rồi đấy…” Turan chửi thầm trong bụng, mặc cho tim nó thắt lại lần nữa. Nó quả thực không kiềm được cơn giận này.
– Cô giỏi lắm.
Turan hầm hừ nói. Nó thật không biết sao mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy. Chủ thần Syrathr rõ ràng không phải lúc nào cũng để mắt tới nó, thế mà Tiffia vừa định nói bí mật của Darmil thì cùng lúc thần Syrathr cũng dò thăm.
– Sao nào? Cậu phải cho tôi vào đội rồi nhỉ?
Tiffia cười nói. Nhưng nụ cười đầy mê hoặc của cô ta lúc này chỉ tổ khiến Turan càng thêm tức giận.
– Được được! – Turan gắt gỏng – Tôi còn có thể làm gì nữa chứ. Vào đội thì vào đội. Tôi cũng đã quá khổ rồi. Thêm một cục khổ nữa cũng có làm sao. Hừ!
Tiffia nghe được lời đồng ý thì mừng rơn, nhưng nghe tiếp lời trách móc bóng gió của Turan lại khiến cô ta không vừa lòng. Thế là cô ta đột nhiên ngã người ngồi phịch xuống bên cạnh Turan, bảo:
– Cậu không vui cũng phải vui thôi. Chúng ta sẽ ở cùng nhau từ giờ mà.
Turan cả người nóng ran lên, không biết vì tức giận hay vì gì khác. Nó vội rút từ túi trữ vật của mình ra một bình nước, tu ừng ực hết sạch, cố hạ ngọn lửa đang bừng lên trong người xuống. Xong, nó nghiêm giọng nói:
– Đừng có mà làm loạn. Vào đội của tôi thì phải tuân theo quy tắc một cách đàng hoàng.
– Xì. Có gì thì trình bày đi. Lè… – Tiffia đáp, thè lưỡi ra trêu.
Turan ngừng lại một chút. Nó đang tập trung suy nghĩ hết tốc lực các quy tắc cần phải đưa ra cho cô nàng chuyên nghịch loạn này. Rồi nó bảo:
– Thứ nhất, trong đội, quyết định của tôi là tuyệt đối.
– Hứ. Đồ gia trưởng.
– Đừng có chen lời tôi. – Turan gắt, nói tiếp – Thứ hai, không được gây phiền phức cho đội. Nếu có thể thì phải cố giải quyết cái phiền phức đó. Thứ ba, không được tự tiện vào phòng tôi- Mà cô lấy chìa khóa ở đâu ra thế?
– Bà Lylat giao cho tôi chìa khóa tất cả các phòng của nhà trọ bà ấy mà.
Tiffia đáp với một gương mặt ngạc nhiên như thể không tin được rằng Turan lại không biết đó. Turan thấy thế thì chỉ đành tát mặt mình một cái rõ đau, cam chịu bảo:
– Chắc là lỗi tôi rồi. Tôi đã tin tưởng bà Lylat quá mức.
– Thế điều thứ tư là gì?
Tiffia hỏi với vẻ mong chờ. Turan không biết cô ta mong chờ cái quái gì, nó không hề có cái gì cho cô ta mong chờ trong bất kỳ quy tắc nào cả.
– Tôi chưa nghĩ ra.
Câu đáp của Turan khiến Tiffia mở tròn mắt ngạc nhiên, rồi vẻ ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang tiếng cười trêu chọc của cô ta.
Turan phát bực. Nó muốn đuổi Tiffia ra khỏi phòng này lập tức, nhưng miệng nó ngừng lại khi vừa định cất tiếng “cút”, thay vào đó bảo:
– Phải rồi. Điều quan trọng nhất, không được rời khỏi đội vì bất kỳ lý do gì. Làm trái điều này, tôi giết.
Turan nhấn mạnh chữ cuối cùng với giọng gằn xuống, quắc mắt lại. Nó hoàn toàn nghiêm túc. Tổ đội này ảnh hưởng và dính líu rất nhiều bí mật của nó, và cũng là mấu chốt quyết định tính mạng của nó. Mà nó thì rất sợ chết. Nó sẵn sàng đưa bất kỳ ai xuống mồ khi có thể nếu kẻ đó đe dọa đến điểm đó của nó.
Tiffia thấy dáng vẻ Turan lúc này thì không dám đùa bỡn nữa mà nhìn chăm chăm nó. Một lúc lâu, cô ta cất tiếng với giọng run run:
– Cậu giết tôi, nhưng mà… Không phải rồi tôi cũng sẽ hồi sinh sao?
– Không được chết!
Turan nói lớn, gần như quát làm Tiffia giật nảy mình. Mất mấy giây cô ta mới lấy lại bình tĩnh, bảo:
– Nhưng mà chính cậu là người giết-
– Không được chết. – Turan ngắt lời – Tôi chỉ biết như thế thôi. Ra ngoài đi.
Turan chẳng hiểu sao nó đột nhiên lại cảm thấy chính mình cần phải nghiêm túc răn đe Tiffia và thốt ra những lời như vậy. Thần ấn rồi lại chuyện tổ đội, nó đoán là bây giờ tâm trí nó không còn đủ sáng suốt để nói chuyện.
Tiffia thấy biểu hiện kỳ lạ của Turan thì cũng không đôi co nữa. Dù vậy, lòng cô vẫn bực tức vô cùng, liền đứng dậy mở khóa cửa bước ra ngoài. Những đốm sáng li ti trôi quanh phòng theo đó tan biến vào trong không khí.
– A! Tiffia! Tôi tìm Turan mà mãi không thấy cậu ta trả lời, ra là nhầm với phòng của cô à. Ơ cô đi đâu thế? Tiffia!
Tiếng của Darmil vang lên í ới từ bên ngoài. Turan chẳng để tâm mấy. Nó chỉ trách cứ tại sao Tiffia lại chẳng thèm đóng cửa cho mình, đành đứng dậy tự mình làm.
– Ơ, Turan?
Lại là tiếng của Darmil. Hắn ta lúc này đang đứng trước cửa nhìn Turan với đôi mắt mở tròn. Rồi trên đôi mắt ấy, Turan có thể thấy được nước đang long lanh lên.
– Cậu-cậu… và Tiffia…
Turan đóng sầm cửa lại. Nó chẳng hơi đâu mà quan tâm mấy cái suy nghĩ linh tinh của Darmil lúc này. Nó mệt. Nó đoán nó cần một giấc ngủ.
Turan nghĩ như vậy, rồi nó lại thả ngửa người lên giường, nhắm mắt lại. Bên ngoài văng vẳng tiếng la hét đầy đau khổ của Darmil.
Danh sách chương