Lại ngồi nhâm nhi thêm một hồi, Turan quyết định đứng dậy, rời đi quán trọ. Darmil chú ý thấy nhưng nó khẽ phẩy tay, để cậu ta tiếp tục thưởng thức bữa rượu ngon.
Turan không hiểu sao hơi có cảm giác bất an, và càng lúc càng thấy rõ ràng hơn. Điều này làm nó khó mà ngồi yên một chỗ được, cộng thêm việc chủ đề mà mọi người đang bàn tán có điểm khiến nó quan tâm. Có lẽ nó cần phải tự mình hành động, nhất là khi sự tình có liên quan đến nữ người sói.
Trời lạnh băng. Turan rít một hơi, cảm giác không đến nỗi tệ. Thứ rượu mà nó vừa uống vào có vẻ thật sự có tác dụng làm ấm người, kể cả đối với loại thời tiết khắc nghiệt như hiện tại. Chỉ mong nhiệt độ môi trường sẽ không giảm thêm nữa.
Tuyết rơi dày khiến cho việc di chuyển trở nên không mấy dễ dàng. Mặt khác, tầm nhìn cũng bị hạn chế phần nào. Tình trạng này quả thật là thích hợp để mấy vụ việc mờ ám xảy ra.
Turan rảo bước tiến về trước một cách chậm rãi. Nó không vội, vì cũng chẳng biết nên vội làm cái gì. Trong khi đó, nó bắt đầu thử mở rộng cảm giác về linh và hồn của mình.
Tính đến, đã được một thời gian rồi Turan mới lại vận dụng khả năng này. Linh và hồn vẫn luôn là một vùng kì bí đối với nó, và tương tự, kỹ năng ‘Gọi hồn’ cho tới giờ nó vẫn còn chưa học được.
Dù sao đi nữa thì giờ cũng chẳng cần thiết. Lần trước, Turan chính là dựa vào cảm nhận về linh và hồn để bắt tín hiệu của linh hồn song sinh ấy. Lần này nó chỉ đơn giản là lặp lại những gì mình đã làm mà thôi.
Turan tiếp tục đi về trước, một cách vô định. Những gì mà nó nhìn và nghe thấy được dần trở nên bớt quan trọng, giống như nhòe đi. Đồng thời, cảm giác của nó về cái lạnh cũng biến mất, như thể trời không hề đổ tuyết.
Turan không chủ động tìm kiếm, hơi có ý thả lỏng. Trước đây nó cũng chẳng phải là cố tình tìm kiếm đối phương. Khi ấy, một cách ngẫu nhiên, sự nhận thức về linh hồn đột nhiên xuất hiện, nó đi theo và gặp được ngay. Giờ nghĩ lại, mọi sự có phần không bình thường.
Linh hồn của một người tồn tại dưới dạng chỉnh thể, và thường luôn dao động. Sự dao động nhiều hay ít có phụ thuộc vào tình trạng cảm xúc của người ấy: vui mừng, sợ hãi, lo lắng, giận dữ, vân vân.
Turan thừa nhận nó có cố tình ghi nhớ hình dạng và đặc điểm dao động linh hồn của nữ người sói khi lần đầu gặp được ở buổi đấu giá, thế nhưng đến mức bản thân ngay lập tức phát hiện sự hiện diện thì không thể nào. Nhất định linh hồn của đối phương khi ấy đã xảy ra một sự dao động mạnh mẽ, hoặc rằng đối phương cố tình nhằm vào nó.
Nói dông dài, tóm gọn lại, bây giờ Turan nếu muốn tìm tới Camilier, thì còn phải trông cậy rằng cô ta sẽ vận dụng năng lực bản thân. Chỉ có thế, cảm nhận còn thấp kém về linh hồn của nó mới mong bắt được sự hiện diện của đối phương.
Nếu những vụ việc xảy ra gần đây đang được mọi người trong thành Gyshar Rhal bàn tán thật sự có liên quan tới nữ người sói, hay thậm chí là do chính cô ta gây ra thì sớm hay muộn Turan sẽ bắt được tín hiệu mà thôi.
Một điều mà Turan thắc mắc, rằng liệu có ai khác cũng có thể làm được như nó. Dù sao thì cảm nhận về linh và hồn không phải là điều gì mà chỉ mình nó mới biết. Bản thân nó cũng chỉ là dựa vào nội dung trong quyển sách kỹ năng mà đạt được.
Thế nên, Turan có phần lo lắng. Nếu một du hành giả mạnh mẽ phát hiện ra nữ người sói đang làm trò, đối phương chắc chắn sẽ ra tay không chút nhân nhượng. Đó thật sự là một mối nguy hại.
Có một sự rung động nhẹ xảy ra ở bên người làm Turan giật mình. Nó vội vàng đưa tay tóm lấy. Là đá truyền âm. Có tin đến từ anh chàng thám đạo của tổ đội.
– Đội trưởng. Vừa mới xảy ra một vụ tấn công kì bí ở cách chỗ trọ chúng ta không xa lắm về phía đông, cậu có hứng thú không? Giọng của Kull vang lên có phần thích thú. Dường như cậu ta đã có phát hiện nào đó của riêng mình về vụ việc vừa xảy ra.
Nghĩ đến, năng lực cảm giác của Kull rất mạnh, bản thân cũng có không ít kiến thức về linh và hồn. Có lẽ chính vì vậy mà cậu ta mới mau chóng có phát hiện. Tất nhiên là vẫn chưa thể hoàn toàn xác định rằng vụ việc có liên quan đến nữ người sói.
Turan hơi suy nghĩ, bảo:
– Không cần. Cậu tùy ý hành động.
– Ừm… Thế thôi vậy.
Kull vẻ hụt hẫng đáp. Cậu ta không rõ đang tính toán cái gì, Turan mặc kệ.
Đặt viên đá truyền âm vào lại bên người, Turan ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Tuyết rơi nhiều, không biết bao giờ mới dứt.
– Tuyết… Hồn… Máu…
Turan lẩm bẩm. Nó nghĩ nó đã biết mình cần phải làm gì.
Sau một hồi chần chừ, Turan đưa tay trái về trước, tay còn lại nắm lấy một con dao sắc lẻm, miết lên cánh tay một đường dài.
Máu bắt đầu chảy ra từ miệng vết thương. Đối với một du hành giả Thần cấp cao như Turan thì vết thương này không tính là nghiêm trọng. Điểm mấu chốt ở chỗ đây là máu của nó. Linh hồn của nó ở ngay đây. Và tuyết rơi.
Không phải suy đoán. Turan xác định một cách chắc chắn rằng đối phương sẽ xuất hiện. Nếu nó đã không thể tìm tới nữ người sói, vậy thì nên để cô ta tìm tới mình.
Chẳng mất quá lâu để máu từ vết thương trên cánh tay tụ thành dòng và đổ xuống nền tuyết trắng. Dòng máu nóng khiến cho tuyết hơi tan ra, nhanh chóng hòa thành một vũng dung dịch màu đỏ thắm.
Có cơn gió lạnh thổi qua. Turan cắn chặt răng. Nó dĩ nhiên thấy đau, ý thức hơi bị dao động theo lượng máu mất đi. Duy trì tình trạng này quá lâu không phải là ý hay, nhưng nó còn có thể tiếp tục.
– Cậu chủ đúng thật là nhẫn tâm.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Turan mang theo ý trách móc. Turan không có quay đi nhìn, thuận miệng bảo:
– Không tính là gì.
Đối phương giữ im lặng hồi lâu, chừng như suy nghĩ.
– Em xin phép.
Nói rồi, một bàn tay vươn tới ôm lấy cánh tay đang rướm máu của Turan. Mái đầu với đôi tai màu trắng bạc hạ xuống, đôi môi nhỏ xinh dịu dàng đặt lên, và chiếc lưỡi mềm mại đưa ra liếm láp miết theo dòng máu.
Cứ thế, máu từ vết thương trên cánh tay Turan bị dọn dẹp sạch, và chẳng biết bằng cách nào mà vũng dung dịch màu đỏ thắm trên nền tuyết trắng cũng chẳng còn.
Turan đứng yên, điềm tĩnh chờ cho đối phương băng bó xong cánh tay của mình, nghiêm giọng bảo:
– Tại sao lại ở đây?
Câu hỏi có phần trực tiếp, mặc kệ khả năng còn có tai mắt người khác ở xung quanh. Trên thực tế, nữ người sói đã chịu xuất hiện, những người khác có hay không đã chẳng còn quan trọng nữa. Rặt một đám không đáng quan tâm mà thôi.
– Thưa cậu chủ, em lạc.
Turan khó mà tin được, nhưng nghĩ kỹ thì cũng chẳng phải là không có khả năng. Nói là đối phương giở trò với thần Syrathr kì thực còn khó tin hơn. Turan ngược lại chỉ muốn xem xem liệu nữ người sói có biết thông tin đặc thù nào hay không thôi.
– Trở về chứ? – Turan dò hỏi.
Camilier lộ vẻ do dự, đáp:
– Nếu có thể…
Lời chỉ có như vậy, chừng như sợ Turan không vừa ý. Tính phục tùng của nữ người sói được thể hiện rất rõ, nên nếu là tự ý đưa ra yêu cầu, chỉ có thể là việc đó vô cùng quan trọng.
Và một khả năng mà Turan có thể nghĩ đến vào lúc này là về nhiệm vụ tấn thăng của Camilier, để cô ta có thể đột phá Nihr: hoàn thành phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’.
Thế nhưng liệu bản thân nữ người sói có nhận thức được về điều ấy hay không thì khó mà xác định. Cô ta cùng lắm là có mong muốn về thăm nhà thôi. Dù sao thì theo thông tin mà Turan có được, phó bản ‘Nơi trú ẩn của hoa tuyết’ là ở gần đấy.
– Nói đi. – Turan lên tiếng.
– Em muốn cùng cậu chủ ra khỏi thành một lúc.
Camilier nhẹ giọng đáp. Turan nghe xong thì nhíu mày, lấy làm lạ, lại hỏi:
– Chỉ là ra khỏi thành?
– Phải.
Lòng thắc mắc là có, nhưng Turan chẳng định dây dưa thêm, bảo:
– Được.
Cùng với lời ấy, Turan sải bước tiến về trước. Nữ người sói dường như cũng không quan trọng lắm về phương hướng, như thể là đâu cũng được, hay rằng tòa thành này khiến cô ta thấy bất an.
Dưới bầu trời đầy tuyết rơi, hai bóng người di chuyển xuyên qua từng con phố. Không một ai buồn quan tâm tới hai người, cho đến tận cổng thành phía bắc cũng chỉ có đôi mắt của mấy người lính gác nhìn qua lâu một chút. Họ không có ý ngăn cản, mặc cho tình hình bất ổn hiện giờ của thành Gyshar Rhal. Du hành giả Thần cấp cao luôn có ý định riêng của mình, bớt làm rộn thì hơn.
Ngoài thành không một bóng người. Turan vẫn chưa dừng bước, nó dành sự quyết định lại cho nữ người sói. Đây dù sao là ý của cô ta.
– Ở đây được rồi, thưa cậu chủ. – Camilier thốt.
Nghe lời ấy, Turan mới dừng lại. Nó nhìn quanh một lượt, không thấy gì ngoài màu trắng xóa của tuyết.
Trong lòng vẫn còn nguyên sự thắc mắc, Turan hỏi:
– Thế nào?
– Rất thoải mái.
Nữ người sói thành thật đáp. Đó không phải là câu trả lời mà Turan trông đợi, nhưng cũng chẳng phải là tệ.
– Tự nhiên.
Turan nhấn giọng. Lời này có nhiều hơn một ý nghĩa, cũng đồng thời là sự cho phép của nó đến Camilier, bất kể cô ta đang định làm gì.
Đáp lại, nữ người sói chỉ nhắm hờ mắt, hai tay đặt nhẹ lên trước ngực, khóe miệng hơi run. Có lẽ cô ta đang thực hiện một nghi thức nào đấy, hoặc chỉ đơn thuần là tưởng nhớ.
Nghĩ đến, nhà của nữ người sói hẳn đã không còn nữa. Turan vẫn là có biết một ít về những gì đã xảy ra. Nói rằng cô ta có xem đó là nhà của mình hay không, nó cũng chẳng dám chắc. Một kẻ lạc loài.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?