Nhân viên quán rượu ngược lại rất hăng hái, chạy đến chỗ bàn Turan hỏi món. Nó đọc lên hai món khô, bánh mì cùng nước hoa quả. Thực đơn tuy đơn giản nhưng giá cả thì không hề rẻ chút nào, thậm chí du hành giả cũng phải cân nhắc trước khi mở miệng chọn. Mấy món vừa được gọi, cộng lại đã bằng tiền mua một món vũ khí vừa tay tầm cấp 5 rồi.
Xong, Turan ngồi đó, chờ đợi.
Tính luôn hôm nay thì đã hai tuần trôi qua kể từ khi Turan bị thần Fyratr lôi đến lục địa phía Tây. Suốt khoảng thời gian này, nó không ngừng chiến đấu, và kẻ địch toàn bộ đều là du hành giả. Thần cấp thấp có, Thần cấp cao cũng có, tính ra còn là nhiều hơn.
Xét về tính chất, những cuộc chiến đó diễn ra khác biệt so với lần đối đầu với hội Ngàn hoa và hội Nanh báo. Lần đấy, hai hội xảy ra tranh chấp, dù muốn tiêu diệt lẫn nhau trên thực tế lại không hề dùng toàn bộ thực lực. Họ e sợ giúp kẻ đừng ngoài được lợi, ví dụ như Turan đột nhiên xuất hiện vậy.
Còn ở đây, trong hai tuần qua, các cuộc chiến diễn ra đặc biệt kịch liệt. Mỗi một tên du hành giả đều phát huy hết sức mạnh, hòng lấy mạng đối phương. Căng thẳng càng dâng cao thêm khi càng nhiều người bị hạ sát, những kẻ mạnh thật sự của các bên sẽ không nhịn nổi mà đứng ra.
Nghĩ đến, quả là một vụ bùng nổ đáng sợ. Trước đây, vốn các bên là ngầm hiểu với nhau, đều nương tay, chỉ đánh đến mức độ nhất định. Turan đến, không hề nói ngoa, đã thay đổi tất cả.
Đầu tiên, tin tức về việc Turan tàn sát điểm trú quân của hai hội Ngàn hoa và Nanh báo được lan truyền, khiến cho trở thành mục tiêu chú ý. Và từ đó, hòng thăm dò, các phe bắt đầu phái người đến gây sự hoặc ôn hòa hơn là nói chuyện với nó. Thậm chí, có một số kẻ còn âm thầm đưa ra lời mời hợp tác.
Lý do rất đơn giản: bọn họ không dám tự mình ra tay, vì sẽ bất lợi, nên đều cần một kẻ ngoài cuộc nổi loạn như Turan làm việc cho mình, biến thành một cái kim chọc nổ quả bóng đã được thổi căng.
Turan không muốn tham dự vào đống tạp nham này, nhưng thần Fyratr cho nó một cơ hội. Kì thực, đó lại không phải cơ hội cho Turan mà là cho nữ người sói Camilier.
Turan đồng ý. Món lợi ấy là quá lớn để nó có thể từ chối. Chỉ có điều khiến Turan không hiểu là vì sao thần Fyratr lại chịu nhượng bộ. Cô ta đã luôn làm rất dữ dội khi đối mặt với nữ người sói, hoàn toàn giống như căm thù tận xương tủy.
Cứ thế, Turan giết chóc nhiều dần lên, độ khó của các cuộc chiến đấu vì vậy cũng tăng cao đến khó thể nào kiểm soát. Ban đầu chỉ là một vài du hành giả Thần cấp tương đương mình, biến thành hơn chục người rồi xuất hiện cả du hành giả Thần cấp cao hơn.
Đỉnh điểm là một tên du hành giả Thần cấp 20 tổ chức phục kích Turan. Nó lần đó đã phải dùng tới lời cầu khấn – không phải mô phỏng, may mắn sống sót. Tiếc là không thể giết được đối phương, chỉ hạ sát toàn bộ những kẻ khác mà thôi.
Đối đầu với du hành giả Thần cấp 20 thật sự gây cho Turan áp lực rất lớn. Một kẻ đã đặt chân đến nước đó tự nhiên không dễ đối phó. Hắn ta thậm chí không ngừng lợi dụng chênh lệch Thần cấp để đè ép Thần uy khiến mọi cử động của Turan đều trở nên khó khăn.
Sau vụ ấy, tiếng tăm Turan nổi dậy, lấn át cả các tranh đấu giữa mấy quân đoàn hay hội lớn. Dĩ nhiên, cũng không thể loại bỏ khả năng rằng có người cố tình thổi phồng cho nó.
Bất đắc dĩ, Turan đành phải lánh mặt. Nó giờ đi đâu cũng mang áo trùm đầu kèm theo mấy lớp hiệu ứng che giấu lên người. Chẳng phải là Turan e sợ đánh thêm, bằng chứng là nó vừa mới ra tay giải quyết ba tên ất ơ nào đấy thôi.
Vấn đề quan trọng là thời gian chưa tới. Turan đến cùng chỉ là một cá nhân, rất nhiều việc bị hạn chế. Nó cần chờ các phần của kế hoạch đạt tới điểm mấu chốt, hoặc ít nhất là tổ đội của mình có mặt ở đây. Khi đấy, sự bùng nổ ắt hẳn sẽ càng thêm thú vị.
Turan biến mất đi, căng thẳng dâng lên thì lại không có điểm ngừng. Các phe chịu thiệt bắt đầu hợp tác ngầm mà nhắm vào những phe khác, đánh lén, phục kích, ám sát hay thậm chí là hợp công vây đánh cũng đều nổ ra. Ý nghĩa của bảo toàn thực lực đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự công phạt vô tội vạ.
Chỉ trong vòng một tuần tính đến giờ, hơn mười quân đoàn và hội lớn nhỏ đã bị hủy diệt. Thành viên chết đi có thể tái sinh, nhưng muốn lần nữa tham gia vào vũng nước này thì hoàn toàn là nằm mơ. Chẳng phải tự nhiên mà các bên muốn đặt vững chân nhất định phải bỏ ra thời gian dài kế hoạch và chuẩn bị.
Món ăn mất một lúc mới được dọn lên. Rõ ràng là có lý do bất khả kháng, người nhân viên cũng cất lời xin lỗi, đề nghị được bồi thường. Turan thẳng thừng từ chối. Chuyện quá phiền phức.
Uống vài ngụm nước, nhai một miếng khô, gặm thêm nửa ổ bánh mì, Turan liền không ăn thêm nữa. Thức ăn không tệ, chỉ là nó không có khẩu vị, lót dạ thì tốt rồi.
Hồi lâu, từ ngoài bước vào một dáng người trong lớp áo trùm đầu. Kẻ như vậy ở nơi này có không ít, thường là có nguyên nhân đặc thù, phần lớn đều không mang theo đồng bọn hoặc chỉ một hai tên là nhiều. Do đó tự nhiên trở thành mục tiêu bị nhắm vào của mấy phần tử quá khích ở hiện tại.
Trông vào vết máu ở trên áo đối phương, dễ dàng đoán biết rằng đã có một cuộc chiến xảy ra. Tên giấu mặt này đây rõ là không dễ động vào.
Thế rồi, hắn ta tiến lại chỗ Turan, không thèm nói lời nào mà ngồi vào luôn ở bên cạnh nó. Người quen.
Hơi ngầng đầu nhìn quanh hòng cảnh cáo mấy ánh mắt tò mò xong, Turan cất tiếng:
– Hôm nay thế nào? Không để Turan chờ lâu, giọng nói nhẹ nhàng vang lên đáp lại:
– Thưa cậu chủ, tăng được hai Thần cấp.
Là nữ người sói Camilier. Turan nghe, hơi ngạc nhiên. Tăng hai Thần cấp trong một ngày là không hề ít. Tính tổng hết cho tới giờ thì đã tăng thêm tận mười Thần cấp rồi. Vốn nên càng về sau số lượng Thần cấp được tăng phải ít lại, nhưng có vẻ như không thể tính theo kiểu đó.
Bởi, thứ mà đối phương nhằm vào là du hành giả, không phải săn giết quái. Du hành giả khi bị giết trả cho người ra tay hạ sát rất nhiều Thần tinh, lấy từ chính Thần tinh của chúng.
Cũng là, du hành giả không dễ giết, còn gây thù hận lên mục tiêu. Mà mục tiêu chết rồi sẽ tái sinh, sẽ báo thù. Trừ những nghề hoặc tình huống đặc thù ra, chẳng ai sẽ nhằm vào du hành giả mà giết hòng nâng cao Thần cấp cả.
Tính đến, Turan cũng đã giết rất nhiều. Thần tinh nó tích lũy được cho tới giờ đã gia tăng tiến trình nâng cao Thần cấp đến tận hơn chín mươi phần trăm rồi. Không khéo trước khi sự kiện chỗ tòa tháp xảy ra thì nó đã đột phá giới hạn Thần cấp 15 luôn mất.
Cơ bản chẳng phải chuyện xấu gì, nhưng kế hoạch sẽ bị ảnh hưởng. Turan không thích thứ gì vượt ra khỏi tính toán của mình, mặc dù nghĩ tới thì có k1ch thích đấy.
Quay trở lại, trong vòng chỉ chừng hơn mười ngày, Camilier tăng tận mười Thần cấp, đạt tới Thần cấp 12. Tốc độ này quả thật khiến bất kì ai cũng khó mà tin nổi. Săn giết du hành giả, tính cho đủ, cô ta nên giết không dưới trăm người rồi đi.
Đây cũng chính là cơ hội mà thần Fyratr đã nói tới. Cô ta sẽ chứa chấp nữ người sói, đưa cô ta đi chiến đấu với đám du hành giả. Thân phận của nữ người sói sẽ được bảo đảm, kể cả các vị thần cũng không cách nào dò xét được.
Turan đã rất đau đầu khi cố suy nghĩ cách để giúp Camilier nâng cao Thần cấp kịp thời mà không gây ảnh hưởng xấu. Khi thần Fyratr đưa ra lời cơ hội như thế, nó không thể nào bỏ qua. Quá mức hấp dẫn.
Nhất là, theo như những gì Turan thấy được, việc chiến đấu, săn giết và thăng Thần cấp theo cách này giúp ích cho Camilier rất nhiều bởi phù hợp với năng lực của cô ta. Sói tuyết trắng hồn máu, linh hồn song sinh, kỹ năng chủ đạo ‘Cắn nuốt linh hồn’ hay ‘Phục tùng’ đều được mài giũa và phát huy đến cực điểm.
Nữ người sói giờ được đồn đãi như là con quỷ khát máu thèm ăn tươt nuốt sống du hành giả. Đó lại không phải là nói quá, thậm chí còn có thể xem là hơi có phần nói giảm nói tránh. Nữ người sói, trên thực tế cắn nuốt cả linh hồn kẻ xấu số.
Thứ như thế vốn sẽ bị các bên đồng tâm hiệp lực nhằm vào từ sớm, nhưng vì thân phận không rõ ràng, năng lực cũng đồng thời bị bao che, đầu mối dù có đều trở thành vô nghĩa. Không còn cách nào khác, các bên lựa chọn làm ngơ như không thấy, thà rằng không dính vào mớ rắc rối tai hại này. Lỡ có biến thành con mồi thì coi như xui xẻo. Dù sao thì cho tới hiện tại, vẫn chưa có du hành giả nặng ký nào bị tấn công cả.
Huống hồ chi còn có tên Turan nổi loạn đáng nguyền rủa đây. Mà nó vắng mặt, mọi người vẫn còn bận trả thù, cấu xé lẫn nhau. Chuyện vốn đã chẳng thể vãn hồi.
Turan nghĩ mà phục. Mặc dù chưa rõ mục đích của thần Fyratr, nhưng chuyện diễn ra tới lúc này thật rất ấn tượng. Phương pháp chẳng phải cao siêu khó nghĩ ra gì, nhưng cô ta lại dám làm, càng là có năng lực và nguồn lực để làm như thế. Bàn cờ của các vị thần bày ra, kẻ tầm thường như Turan đây chỉ dám ngồi xem mà làm theo.
– Tiếp tục luyện tập. Đừng làm tôi thất vọng.
Turan cất tiếng. Nó kì thực còn chưa kịp đặt kì vọng gì vào nữ người sói. Sự tình diễn tiến quá bất ngờ, mà nó thì còn đang bận rộn, không rảnh tay để mà lo được. Huống hồ chi, mấy ngày tới nữa, cô ta có thể đạt được đến đâu còn khó nói.
– Vâng, thưa cậu chủ.
Dứt lời, Camilier đứng dậy, rời đi luôn. Cô ta tới tìm Turan chỉ hòng gặp mặt. Mỗi ngày đều phải như thế thì nữ người sói mới yên lòng, năng lực phát huy ra cũng mới đạt tới mức tối ưu. Kỹ năng ‘Phục tùng’ dù mạnh nhưng quả nhiên phiền phức, đủ loại hạn chế.
Turan tiếp tục ngồi chờ. Hôm nay nó có hẹn. Đối phương nên đến từ sớm, nhưng chẳng hiểu sao tận bây giờ vẫn chưa thấy ló dạng. Có lẽ là kẹt vào cuộc chiến đột nhiên xảy ra ở đâu đó đi.
Trời tối dần. Vào khoảng thời gian này, tình hình chiến đấu sẽ tạm lắng xuống bởi sự xuất hiện của những con quái khó nhằn.
Các tòa thành ở quanh tòa tháp Ma pháp Tối thượng đều là do các phe tụ họp lại tự dựng nên, sẽ không có sự bảo hộ của các vị thần. Do đó, quái sẽ tấn công vào, khiến cho chẳng ai rảnh tay mà đánh nhau cả. Đối với các điểm đóng quân thì tình hình sẽ càng thêm tồi tệ.
Turan vẫn còn chờ. Hôm nay nếu đối phương không đến, vậy thì loại bỏ khỏi kế hoạch luôn là vừa. Tất nhiên ngay cả khi là đến, đã muộn như thế này, nó vẫn nên đưa ra sự trừng phạt thích đáng.
Cuối cùng, khi thời gian chuẩn bị điểm sang ngày kế tiếp, một bóng người hớt hải chạy vào trong quán rượu, xông thẳng tới chỗ bàn của Turan. Hắn ta thở hồng hộc, rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng chừng chẳng biết bắt đầu như thế nào.
– Cậu đến muộn.
Turan nói gọn. Nó vừa xem đồng hồ, vừa toan đứng dậy rời đi. Không phải giả vờ, nó là thật muốn đi. Còn có việc phải xử lý. Hôm nay gặp mặt coi như được rồi.
– Gượm đã!
Đối phương vội hô, thấy còn chưa đủ, liền quơ tay ghì chặt bả vài Turan lại.
– Nói.
Turan lạnh giọng, hơi nghĩ, bổ sung:
– Tôi không rảnh nghe cậu giải thích.
– Ngày mai cậu có thể tìm gặp Lily ở phía đông tòa thành. Em ấy sẽ chờ ở đó.
Nghe đến Lily, Turan không khỏi trầm tư trong giây lát. Nó vốn đã sớm muốn gặp em ấy, nhưng nhiều chuyện xảy ra khiến cho thật không tiện. Nhất là, nó còn chưa nghe được Lily nói muốn gặp mình. Như trong lời của đối phương, Lily chỉ là chờ ở đó chừng có việc chứ chẳng phải hòng đợi Turan.
– Tôi sẽ tới. – Turan bảo – Còn cậu, tạm thời tránh xung đột với các phe đi.
Một lời khuyên chân thành, nhưng Turan không trông mong đối phương sẽ nghe theo mình. Sự tình của một quân đoàn sẽ chẳng thể vì một lời nói ngẫu nhiên mà bị ảnh hưởng được. Là thế, nó ngược lại sẽ xem thường cậu ta.
– Được rồi. Cảm ơn cậu.
Turan không đợi nghe hết đã cất bước rời đi. Trong lòng nó nổi lên một vài ý nghĩ nhưng rất nhanh đều bị dập tắt. Hiện tại, bản thân cần phải tập trung vào chuyện trước mắt đã.
Wyndur – một phó đoàn trưởng quân đoàn lớn như quân đoàn Ungreilt thì nên có cách thức giải quyết vấn đề của riêng mình. Cuộc náo loạn tối nay sẽ là cuối cùng, ít nhất là đối với Turan.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẻ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"