Cảm nhận được xung quanh không còn ai khác, lại đợi thêm hồi lâu, Kull mới lên tiếng:

– Cô xuống chỗ này làm gì? Shelah không đáp, tự tin bước ra khỏi chỗ trốn, hừ một tiếng rồi cứ thế bước sâu hơn vào tầng thứ tư. Kull thấy vậy đi theo sau, vẻ ngờ vực, lòng mang theo suy đoán.

Có vẻ như việc bị người khác theo sau khiến cô nàng không thoải mái, qua một lúc Shelah cũng đành chịu phép bảo:

– Bị một đám người một mực nhìn chăm chăm thật sự rất ghê tởm. Cho nên là… cậu cũng đừng có theo sát tôi như vậy.

Vừa nói Shelah vừa sải bước tránh xa ra. Chỉ là làm như vậy, Kull càng ép sát.

– Đội của cô vẫn còn ở trong phòng. – Kull nói dò.

– Mặc kệ họ.

Shelah bực tức gắt, chẳng biết là vì xảy ra xích mích với đồng đội hay vì Kull cứ dí sát theo mình.

– Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Shelah nhăn mặt. Cô ta đã cố tình tránh né vấn đề ấy, Kull vẫn phải cứ nhắc lại. Thế nhưng rõ ràng là cậu sẽ chẳng bỏ qua nếu cô ta không chịu thành thật đáp.

– Tôi cần phải tìm đường thoát khỏi đây. Họ nhất định có chuẩn bị tàu cứu hộ.

Ý tưởng không tồi. Có điều Kull không cho rằng cô nàng có thể thuyết phục mọi người rời đi một cách đơn giản như thế. Cô ta có lẽ chỉ đang cố xả cơn giận mà thôi.

– Thế còn cậu? – Shelah hỏi – Tôi không tin cậu đi theo chỉ vì tò mò, càng đừng nói là muốn giúp tôi.

Kull nhún vai, liền đáp:

– Thu thập thông tin. Tôi là thám đạo mà.

– Nhàm chán.

Shelah mắng thẳng thừng, chừng cho rằng đối phương không chịu nói thật. Kull thấy thế cũng đành chịu, bởi thật sự là cậu chỉ đang muốn thu thập thông tin.

Tầng bốn của con tàu quả nhiên chứa các thiết bị vận hành con tàu cùng các loại vũ khí chuyên dụng để đối phó với các loại quái trên biển. Kull không động vào chúng, bởi chúng không có ích gì, ngược lại có thể gây thù hận đến mức không thể vãn hồi. Tác dụng bộ mặt của Darmil cũng nên có giới hạn.






Dạo qua một vòng mà không có kết quả gì khả quan, Kull bèn bước xuống tầng thứ năm. Shelah vốn còn muốn tìm kiếm thêm một hồi, thấy cậu bỏ đi thì chần chừ trong giây lát rồi cũng đuổi theo.

– Giờ thì cô lại theo tôi rồi?

Kull cất giọng trêu chọc.

– Tôi muốn xem cậu định làm trò gì.

Shelah chẳng chút ngại ngùng thừa nhận. Cô nàng hẳn cũng đã nhận ra kế hoạch dùng tàu cứu hộ để thuyết phục đồng đội là vô nghĩa đi.

– Được. Đã vậy thì cô cũng nên góp sức. Thấy thứ gì khả nghi hoặc thú vị thì báo cho tôi.

– Biết.

Shelah bĩu môi đáp. Cô ta hiếm thấy ngoan ngoãn nghe lời một lần, dù rằng Kull biết đó chỉ mặt ngoài. Vậy là đủ rồi.

Tầng thứ năm đúng như Kull dự đoán, là một kho hàng, đồng thời là kho chứa nhiên liệu. Nhờ kỹ năng chủ đạo, cậu mất chẳng bao nhiêu thời gian để thăm dò hết toàn bộ nơi đây. Đáng tiếc là hoàn toàn không tìm thấy bất kì thông tin nào đáng chú ý.

Tra tìm kỹ càng từng món hàng một lại là không thực tế, bởi thời gian không cho phép. Cũng chỉ đánh trách bản thân vận may không tốt.

Theo đó, còn lại chỉ có tầng trên cùng của con tàu, phía trong các phòng riêng mà bao gồm cả phòng của vị thương nhân là Kull chưa tới qua. Mức độ mạo hiểm của việc thâm nhập các phòng riêng cao hơn hai tầng dưới cùng gấp nhiều lần, và hậu quả gây ra cũng tồi tệ hơn. Chẳng cần phải nghi ngờ, đối phương chắc chắn sẽ trở mặt.

Đang lúc Kull định rời đi tranh thủ thời gian màn sương mù vẫn đang còn diễn ra, Shelah chợt lên tiếng:

– Này, cậu xem.

Kull chẳng trông chờ gì nhiều, quay sang, lại không khỏi ngạc nhiên khi Shelah chỉ vào một quyển sổ bìa da nằm ở dưới một chiếc bàn thấp. Cậu có thể thấy quyển sổ, nhưng cảm nhận của cậu thông qua vùng lĩnh vực lại dường như bỏ qua nó, cảm giác rất mờ nhạt.

Điều này làm Kull bất an. Từ trước đến giờ, cậu luôn phụ thuộc vào kỹ năng chủ đạo, hoàn toàn tin tưởng cảm giác của mình trong vùng lĩnh vực. Thế mà giờ đây lại có một thứ mà cảm giác trong vùng lĩnh vực làm ngơ, suýt thì bỏ lỡ.

Kull cúi xuống cầm quyển sổ lên. Ngay lúc này, cảm giác của cậu về quyển sổ chợt trở nên rõ ràng.

– Chuyện này…

Kull nói nhỏ, trong lòng có vài phỏng đoán.

“Chẳng lẽ là tài liệu?”







Tài liệu là thứ vừa lạ vừa quen đối với mọi du hành giả. Quen là vì ai ai cũng biết rằng chúng thuộc về phó bản và giúp hoàn thành nhiệm vụ tài liệu. Lạ là vì chẳng có bao nhiêu du hành giả có cơ hội tiếp xúc với chúng. Nhiệm vụ tài liệu là tài nguyên mang tính chiến lược, và sẽ chẳng có ai dại dột nhường chúng cho kẻ khác.

Nếu quyển sổ này là tài liệu, vậy thì có thể giải thích được vì sao kỹ năng chủ đạo của Kull lại mất đi phần lớn tác dụng đối với nó cho tới tận khi bản thân cầm lên. Đó dường như là một loại cơ chế mà chính cậu chỉ nghe qua chứ chưa có cơ hội để xác nhận.

Tất nhiên không phải tài liệu nào cũng vậy, nhưng ít nhất có thể xác định rằng thứ mang cơ chế như thế có khả năng rất cao là tài liệu.

Kull nghĩ rồi hít sâu một hơi, tranh thủ thời gian mở quyển sổ ra đọc.

“Chuyến đi săn hòn đảo sương mù không diễn ra như mong đợi. Lời hứa hẹn của thuyền trưởng dần bị càng nhiều thành viên thủy thủ đoàn xem là giả dối. Họ vẫn xem trọng và tuân lệnh ngài ấy nhưng niềm háo hức của chuyến đi đổi đời đã biến mất.

Bầu không khí ngày càng trở nên trầm trọng. Đã nhiều ngày trôi qua trên biển mà con tàu dường như chỉ đang đi vòng quanh một cách vô định. Có người lên tiếng oán trách, kẻ thì dè bỉu, cũng có người đứng ra nói đỡ cho thuyền trưởng nhưng đó là số ít.

Tinh thần thủy thủ đoàn sa sút. Lúc này thuyền trưởng mới tuyên bố rằng tất cả thành viên thủy thủ đoàn đều sẽ nhận gấp ba tiền lương. Mọi người reo mừng, nhưng rõ ràng đó chỉ có thể tạm thời trấn an họ mà thôi.

Sương mù! Sương mù nổi lên, dày đặc. Thứ sương mù này không bình thường. Thuyền trưởng vui vẻ ra mặt, luôn miệng ra lệnh cho thủy thủ đoàn làm việc nhanh tay. Thực tế là chẳng cần ai đốc thúc, lúc này họ đều sẽ dành cả mạng sống mà làm.

Mọi thứ toàn một màu trắng. Con tàu di chuyển đều về phía trước. Các thủy thủ đều hướng ra sát lan can, giương mắt tìm kiếm. Đổi đời là đây. Tiền bạc danh vọng là đây!

Một vài ngày trôi qua mà sương mù vẫn chưa tan. Thuyền trưởng lên tiếng bảo rằng điều này càng cho thấy chúng ta đã tới đúng chỗ. Tiếp tục tìm.

Không có. Thủy thủ đoàn có người chất vấn, nhưng thuyền trưởng một mực khẳng định không thể từ bỏ. Tự nhiên cũng có người đã sớm nhận ra rằng từ bỏ đã không còn là một sự lựa chọn khi bị vây trong sương mù. Tiếp tục.

Nhiều ngày nữa trôi qua. Lượng thức ăn nước uống trên tàu vẫn còn rất lớn, nhưng tinh thần các thủy thủ đã trở nên uể oải. Một số người giờ thậm chí còn không thể phân biệt được thời gian. Hiện tại hẳn là đêm, bởi đa phần thành viên thủy thủ đoàn đã ngủ.

Thuyền trưởng cho gọi. Ngài ấy dò hỏi về lòng trung thành, sau đó đưa cho chìa khóa kho vũ khí. Có vẻ như tối nay sẽ là một đêm hỗn loạn.

Tổn thất một phần ba. Mọi người đồng thanh theo tiếng hô của thuyền trưởng. Lượng thức ăn còn lại cho phép thủy thủ đoàn hoạt động thêm càng lâu.

Tìm gặp thuyền trưởng. Ngài ấy không vui, lệnh cho xuống kho hàng kiểm kê. Hàng nhiều thế này, không có nửa tháng hẳn là không làm xong.

Con tàu ngừng di chuyển. Tỉnh lại sau giấc ngủ chẳng biết bao lâu, chợt phát hiện sương mù đã tan đi, tàu thì đã cập vào bờ.

Là hòn đảo! Nó có thật! Tận hưởng. Đổi đời. Đây mới là cuộc sống!

Chủ nhân hòn đảo cho gặp. Ngài ấy hỏi về việc trở thành cư dân nơi đây. Kinh ngạc và bàng hoàng. Ngài ấy cho thời gian suy nghĩ.






Trở về phòng nghỉ… nhưng con tàu đâu?”

Đó đã là trang cuối cùng. Nội dung quyển sổ không dài, phần nhiều lại là mấy thông tin chẳng quan trọng gì.

Kull ra vẻ suy tư hồi lâu, không nghĩ thêm được bao nhiêu nên đành bỏ quyển sổ vào túi trữ vật. Thứ này có phải trả lại cũng không thành vấn đề, dù sao nội dung cậu đã nhớ rõ. Tất nhiên nếu có thể mang đi là tốt nhất. Turan chắc chắn sẽ rất vui.

– Đó là thứ gì?

Shelah tò mò hỏi.

Dù sao cũng là đối phương tìm ra. Kull bèn đáp:

– Tài liệu. Là thứ tốt.

– Tài liệu? Ở chỗ này? Bỏ vất vưởng như vậy?

Shelah khó mà tin được, liên tục đặt ra mấy câu hỏi liền. Kull quyết định làm ngơ chúng. Toàn mấy câu hỏi vô nghĩa.

Bần thần một hồi, thấy Kull bỏ đi, Shelah cũng hớt hải chạy theo, đuổi kịp thì thắc mắc:

– Giờ chúng ta làm gì?

– Săn quái kiếm chút Thần tinh. – Kull đáp – Có hứng thú không?

– Săn quái? Bây giờ?

Kull nghe thế cười vài tiếng, nói:

– Làm gì có mấy cơ hội để canh cướp quái mà còn được người khác bảo kê đâu chứ. Thỏa sức mà làm thôi.

Shelah nghe vậy thì nhăn mặt, chừng khó mà đồng tình với Kull được. Mà nghĩ thì cũng hợp lý bởi cô nàng cùng mấy thành viên nhóm mình đều đã đạt giới hạn Thần cấp 15, chỉ là họ chưa hoàn thành nhiệm vụ tấn thăng để đột phá.

Đến cùng là việc riêng. Vậy cho nên Kull chỉ có thể dựa vào chính bản thân.


Câu chuyện về hành trình của một người thiếu niên với khởi đầu bình thường nhưng mơ ước trở thành hiệp sĩ. Oskar niếm trải sự tàn khốc của chiến tranh, hắn từng bị đánh bại trên chiến trường, không bỏ qua những cơ hội xuất hiện trước mắt, hắn dùng ý chí và lòng dũng cảm từng bước một nâng cao địa vị của mình, để sống sót và để đi tìm ý nghĩa của hai từ hiệp sĩ. Mời mọi người đọc

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện