Edit + beta: Thủy Nguyệt Lam Thiên
Người Trần gia bị tức điên rồi, đứng ngoài cửa dậm chân mắng to, rủa Tô Ngưng Mi bị sét đánh, mắng người nhà họ Tô không phải cái này nọ, muốn đi tố cáo họ. Người Trần gia đứng bên ngoài mắng hết nửa giờ, mắng cả người nóng hầm hập, lại càng thêm hăng hái. Người nhà họ Tô căn bản không có ai buồn để ý bọn họ, nhưng hàng xóm chung quanh lại chạy đến xem náo nhiệt.
Có thể ở lại ở khu dân cư cơ hồ đều là thức tỉnh giả với họ hàng, người nhà của họ.
Người Trần gia thấy có người liền ba hoa chích chòe kể kể, mới dứt lời đám người chung quanh đều lộ ra thần sắc thản nhiên, ai u, thì là nhà chồng muốn vào ở nhà vợ, chậc chậc cũng thật quá vô sỉ a...... Dưới sự phẫn nộ chỉ trích của đám người chung quanh, toàn thể Trần gia chỉ đành xám xịt rời đi.
Cuối cùng tựa hồ vẫn không cam lòng, chạy tới quân khu tố cáo Tô Ngưng Mi một lần.
Quân nhân chuyên môn cải quản khu dân cư là một nữ tạp vụ tiếp đãi người Trần gia, cuối cùng lục ra một bộ hồ sơ, ngôi nhà kia thật sự đứng tên của ông ngoại cùng bà ngoại Tô, khiến nữ quan đều nhịn không được lộ ra sắc mặt trào phúng, "Các vị, các người họ Trần, người ta lại họ Tô, các người cưới con nhà người ta, theo lý thuyết nếu con dâu mà chết thì cháu gái, cháu trai sẽ phải phụng dưỡng ông bà, nhưng lại không, con dâu ông bà đều còn sống, lại nói đây là gia sản nhà họ Tô, dựa vào cái gì phải các người ở a, các người muốn tố cáo vị Tô tiểu thư này về chuyện gì?"
Trần Đại nổi giận đùng đùng nói: "Nếu là phòng ở của nhà họ Tô, chúng tôi sẽ không nói gì, nhưng chúng tôi là này ông bà nội của Tô Ngưng Mi, nó có trách nhiệm phải nuôi dưỡng chúng tôi, nó phại mua chỗ ở cho chúng tôi! Không phòng ở cũng khồng sao, mỗi ngày cho chúng tôi một ít đồ ăn là được!"
Nữ quan cũng là lần đầu tiên gặp người càn quấy như vậy, thật sự là tức không chịu được, nhưng cô là quân nhân, lại không thể trực tiếp mắng bọn họ, chỉ nói: "Thật xin lỗi, chuyện này không thuộc phạm vi giải quyết của chúng tôi, các người vẫn nên tìm đương sự giải quyết đi."
Mặc kệ người Trần gia dây dưa thế nào, nữ quan này đều chỉ nói này không thuộc phạm vi giải quyết của bọn họ, làm người Trần gia nổi giận đùng đùng về tới nhà gỗ.
------
Tô Ngưng Mi đương nhiên không biết người Trần gia thật sự đi cáo trạng, cô vội vàng vào không gian dùng linh khí luyện mười cây trường đao kia, lần lượt dùng linh khí cọ rửa chúng.
Lần này bận việc hết nửa tháng, cô không ra ngoài một lần, đến nửa tháng sau khi đã cảm thấy mấy binh khí đã sắc đến trình độ chém sắt như chém bùn mới đem chúng đi ra ngoài.
Mấy người Hàn Bảo Tô Hạo đều ra ngoài đánh zombie, dì Tô Quốc Mai cũng đi theo, trong nhà chỉ còn có ông ngoại, bà ngoại còn có Mục Tiểu Nghiên. Tô Ngưng Mi ngày thường đa phần đều là tu luyện, rất ít khì tán gẫu cùng người nhà họ Tô, hiện tại cồ bé gầy teo đang im lặng ngồi bên người ông ngoại bà ngoại, trên tay cầm một quyển sách, đọc cho hai vị lão nhân nghe.
Cô gái nhỏ tựa hồ không lớn thêm dù ngày thường Tô gia ăn không kém. Mục Tiểu Nghiên vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Ngưng Mi, mặt lộ ra cái biểu cảm sợ hãi tươi cười, "Chị, hôm nay tuyết ngừng rơi, sau đó anh họ, Hàn tỷ tỷ Tưởng ca ca cùng Dao Dao tỷ đều ra ngoài rồi."
"Ừ chị biết." Tô Ngưng Mi đặt hết đao lên bàn thủy tinh, cười tủm tỉm ngồi bên cạnh cô em nhỏ, cúi đầu lướt qua quyển sách trên tay em, là tác phẩm ngoại quốc khá nổi tiếng tên là [Giản yêu], Tô Ngưng Mi không khỏi cười nói: "Tiểu Nghiên thích đọc sách? Em thích loại sách nào?"
Mục Tiểu Nghiên ngượng ngùng cười cười, đem một phiếu tên sách kẹp vào một trang bất kì, khép lại sách vở cười nói: "Là em sợ ông ngoại bà ngoại nhàm chán, nên tìm quyển sách đọc cho họ nghe."
Đúng vậy, hai lão nhân xác thực rất nhàm chán, Tô Ngưng Mi trong lòng vừa động bỗng nhiên nghĩ tới gì bèn đứng lên, cười tủm tỉm nhìn bà ngoại nói: "Bà ngoại, rượu nho kia hai người uống hết chưa? Uống hết rồi trong không gian vẫn còn, đợi lát nữa cháu sẽ đưa ông bà một ít, bất quá lần này cháu bỏ thêm một số đồ bổ khác, mỗi ngày uống một chén nhỏ tốt nhất. Đợi lát nữa cháu đưa ông bà một bộ dưỡng sinh thuật, ông bà rảnh rỗi có thể tập luyện, còn có thể dưỡng sinh."
Bà ngoại cười liếc nhìn ông ngoại, ông ngoại mặt có chút hồng, không được tự nhiên khụ hai tiếng, "Rượu nho kia hương vị không tồi, ông uống hết rồi." Ông ngoại ngày thường thích uống rượu, sau tận thế cũng không hưởng qua mùi rượu, Tô Ngưng Mi lại cho rượu nho hương vị là thật không tồi, ông nhịn không được con sâu rượu đang ngọ nguậy, hai ba lần liền uống hết.
Tô Ngưng Mi biết đây là sơ sót của mình, từ trong không gian lấy mấy bình rượu ra, mặt khác lại đem thêm một bình rượu nho dùng linh dịch ủ ra. Ông ngoại thấy hai bình rượu mà mắt sáng như đèn pha ô tô. Tô Ngưng Mi dặn nói: "Ông ngoại, hai bình này ông giữ mà uống, mặt khác, mỗi ngày cũng nên uống một chút rượu nho, sau đó bớt chút thời gian dựa theo quyển sách cháu đưa tập luyện mấy lần." Bản công pháp có chút giống thái cực quyền pháp, kỳ thật là một bộ công pháp dưỡng sinh.
Ông ngoại gật gật đầu, nhờ bà ngoại cất rượu vào trong phòng.
Buổi tối, sau khi đám Tô Hạo trở về, Tô Ngưng Mi liền đửa mười cây đao cho bọn họ, còn lại mấy cây cũng để lại cho người nhà họ Tô.
Tô Hạo bọn họ đều cảm thấy hứng thú với trường đao, thử vung đao, đao cơ hồ đã đến trình độ chém sắt như chém bùn.
Tuyết tuy đã ngừng rơi, nhưng nhiệt độ vẫn thấp như trước, thiên vẫn rất lạnh, nhưng là không có gì ảnh hưởng mọi người ra ngoài. Ngày thứ hai Tô Ngưng Mi đi theo mọi người ra ngoài, Chu Dao Chu Dương đã đến, Chu Dương thấy Tô Ngưng Mi, mắt sáng lên, hắn đi đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, cười nói: "Tiểu Mi, đã mấy ngày không gặp."
Tô Ngưng Mi cười nói: "Mấy ngày nay tôi đều vội vàng tu luyện."
Mấy ngày đi theo bọn Hàn Bảo ra ngoài đánh zombie, Tô Ngưng Mi cảm thấy chính mình phối hợp với thanh đao võ sĩ kia càng ngày càng ăn ý, không cần rót linh khí vào đao cũng có thể thực nhẹ nhàng chém rớt đầu zombie.
Mấy ngày nay ánh mắt Chu Dương cứ dán lấy cô cứ như con giòi bám lấy mu bàn chân ấy, vừa ai oán lại mang theo một ý chờ đợi. Tô Ngưng Mi bị hắn nhìn tới mức cả người nổi đầy da gà da vịt.
Tối nay Chu Dao, Chu Dương ăn cơm chiều ở Tô gia, Chu Dao cùng Hàn Bảo hi hi ha ha nghịch trên sofa, Tô Ngưng muốn tu luyện, nói một tiếng cho mọi người biết rồi trở về phòng. Trở về phòng, vừa khóa trái cửa, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, cô vừa mở cửa ra thì thấy là Chu Dương.
Tô Ngưng Mi nhíu nhíu mày, dò hỏi, "Chu đại ca, có việc gì sao?"
Chu Dương tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay ép thẳng hai sườn đùi, khẩn trương nắm chặt ống quần, "Tiểu Mi, tôi có việc muốn nói với em."
Tô Ngưng Mi đại khái có thể đoán ra Chu Dương muốn nói gì, là thổ lộ phải không? Tuy rằng không quá giống nguyên tác, Chu Dương còn chưa có hứng thú với Trình Dung, có lẽ bởi vì hiệu ứng bươm bướm hắn sẽ không có hứng thú với Trình Dung. Nhưng Tô Ngưng Mi thực không thích chuyện như vậy, "Ngại quá, tôi đang muốn tu luyện......" Nói xong vươn tay về phía cửa, định đóng cửa lại.
Cũng không ngờ Chu Dương nhanh chóng duỗi một bàn tay vào khe cửa, cửa lập tức kẹp lấy tay Chu Dương. Chu Dương bị đau rên một tiếng, "Tiểu Mi, tôi thật sự có chuyện muốn nói, nói xong tôi sẽ đi ngay, cho ta vào đi được không?"
Tô Ngưng Mi bất đắc dĩ, chỉ có thể cho hắn vào phòng. Chu Dương lần đầu tiên vào phòng Tô Ngưng Mi, có vẻ câu lệ, hai tai đều đỏ lên. Phòng Tô Ngưng Mi rất đơn giản, trong góc đặt một cái giường gỗ, trên giường gỗ trải đệm chăn thật dày, còn gấp chăn rất chỉnh tề.
Một góc khác kê một cái bàn rất lớn, trên đặt một ít thức ăn nước uống.
Chỗ khác đều trống rỗng, bất quá Chu Dương vẫn xem rất thích thú.
Tô Ngưng Mi trước mở miệng, "Chu đại ca, tay anh không sao chứ?"
Chu Dương cười nói: "Không sao."
"Vậy Chu đại ca muốn nói chuyện gì thế?" Tô Ngưng Mi chỉ hy vọng hắn nói xong mau đi ra ngoài.
Lúc này Chu Dương mới ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Mi, trong mắt lộ ra nồng đậm ái mộ, hắn tiến về phía trước hai bước, đi đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, khuôn mặt thanh tú vì kích động mà hồng hồng, "Tiểu Mi, này...... Kỳ thật từ lần đầu gặp tôi đã thích em, tôi biết mình là người thường không xứng với em, cho nên luôn luôn đè nén cảm tình. May mắn...... May mắn hiện tại tôi đã thức tỉnh tinh thần lực dị năng, tôi đã có năng lực bảo vệ em. Tiểu Mi, về sau để tôi bảo vệ em được không? Em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, tôi sẽ đối xử tốt với em cả đời, Tiểu Mi...... Anh thích em."
Nhìn Chu Dương tướng mạo thanh tú, Tô Ngưng Mi cười khổ, bởi vì biết diễn biến trong truyện, cô luôn luôn có thành kiến với Chu Dương, đối hắn rất lạnh nhạt. Nhưng như vậy hẵn vẫn dựa theo sự phát triển câu chuyện mà thổ lộ với cô. Có điều hiện tại cô sẽ ngăn chặn nó, cô nhìn Chu Dương, lộ ra vẻ mặt thật có lỗi, "Chu đại ca, thực xin lỗi, tôi hiện tại không nghĩ nhiều như vậy."
Chu Dương tựa hồ có chút không hiểu ý Tô Ngưng Mi, kiên định nói: "Tiểu Mi, không sao, anh có thể chờ, anh biết hiện tại là tận thế, không thể giống tình cảm như trước, nhưng anh tình nguyện chờ, chờ bao lâu anh cũng đều đồng ý."
Tô Ngưng Mi không tiếp xúc nhiều lắm với Chu Dương, trong nội dung nguyên tác cũng chỉ miêu tả hắn ít ỏi mấy chữ, tính cách đơn thuần gì đó, cho nên nhìn hắn một bộ ngây thơ không biết gì như vậy, Tô Ngưng Mi thật không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể dao sắc chặt đay rối, cô chịu không nổi ánh mắt mang theo chờ đợi của Chu Dương. Quay đầu đi tới bên giường, ngồi xuống, đối diện với Chu Dương nói: "Chu đại ca, thực không dám đấu diếm, kỳ thật tôi đã có người trong lòng."
"Cái gì...... Cái gì?" Chu Dương choáng váng, vội vàng nói: "Không thể nào, Tiểu Mi, em không thể có người trong lòng a, rõ ràng trong khoảng thời gian này tôi đều không thấy em tiếp xúc với người khác, làm sao em có thể có người trong lòng."
"Cô ấy đương nhiên là có người trong lòng!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói nặng nề, mơ hồ có chút tức giận, có chút giống như đang nghiến răng nghiến lợi ấy.
Tô Ngưng Mi trong lòng vừa động, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài phần, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa. Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông thân hình cao lớn mặc một cái áo bành tô màu quân lục đi đến. Nam nhân một thân phong mệt mỏi, cũng không ảnh hưởng khí thế sắc bén trên người hắn. Người đàn ông lớn lên rất đẹp mắt, mày kiếm đen thẳng tới thái dương, một đôi mắt nặng nề nhìn Tô Ngưng Mi đang ngồi ở trên giường.
Chu Dương ngốc lăng trừng mắt nhìn tên đáng ghét đột nhiên xông vào này, sau mới phát hiện hắn từng gặp qua người này. Đó laô khoảng hai tháng trước, lúc lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Mi ở căn tin.
Người Trần gia bị tức điên rồi, đứng ngoài cửa dậm chân mắng to, rủa Tô Ngưng Mi bị sét đánh, mắng người nhà họ Tô không phải cái này nọ, muốn đi tố cáo họ. Người Trần gia đứng bên ngoài mắng hết nửa giờ, mắng cả người nóng hầm hập, lại càng thêm hăng hái. Người nhà họ Tô căn bản không có ai buồn để ý bọn họ, nhưng hàng xóm chung quanh lại chạy đến xem náo nhiệt.
Có thể ở lại ở khu dân cư cơ hồ đều là thức tỉnh giả với họ hàng, người nhà của họ.
Người Trần gia thấy có người liền ba hoa chích chòe kể kể, mới dứt lời đám người chung quanh đều lộ ra thần sắc thản nhiên, ai u, thì là nhà chồng muốn vào ở nhà vợ, chậc chậc cũng thật quá vô sỉ a...... Dưới sự phẫn nộ chỉ trích của đám người chung quanh, toàn thể Trần gia chỉ đành xám xịt rời đi.
Cuối cùng tựa hồ vẫn không cam lòng, chạy tới quân khu tố cáo Tô Ngưng Mi một lần.
Quân nhân chuyên môn cải quản khu dân cư là một nữ tạp vụ tiếp đãi người Trần gia, cuối cùng lục ra một bộ hồ sơ, ngôi nhà kia thật sự đứng tên của ông ngoại cùng bà ngoại Tô, khiến nữ quan đều nhịn không được lộ ra sắc mặt trào phúng, "Các vị, các người họ Trần, người ta lại họ Tô, các người cưới con nhà người ta, theo lý thuyết nếu con dâu mà chết thì cháu gái, cháu trai sẽ phải phụng dưỡng ông bà, nhưng lại không, con dâu ông bà đều còn sống, lại nói đây là gia sản nhà họ Tô, dựa vào cái gì phải các người ở a, các người muốn tố cáo vị Tô tiểu thư này về chuyện gì?"
Trần Đại nổi giận đùng đùng nói: "Nếu là phòng ở của nhà họ Tô, chúng tôi sẽ không nói gì, nhưng chúng tôi là này ông bà nội của Tô Ngưng Mi, nó có trách nhiệm phải nuôi dưỡng chúng tôi, nó phại mua chỗ ở cho chúng tôi! Không phòng ở cũng khồng sao, mỗi ngày cho chúng tôi một ít đồ ăn là được!"
Nữ quan cũng là lần đầu tiên gặp người càn quấy như vậy, thật sự là tức không chịu được, nhưng cô là quân nhân, lại không thể trực tiếp mắng bọn họ, chỉ nói: "Thật xin lỗi, chuyện này không thuộc phạm vi giải quyết của chúng tôi, các người vẫn nên tìm đương sự giải quyết đi."
Mặc kệ người Trần gia dây dưa thế nào, nữ quan này đều chỉ nói này không thuộc phạm vi giải quyết của bọn họ, làm người Trần gia nổi giận đùng đùng về tới nhà gỗ.
------
Tô Ngưng Mi đương nhiên không biết người Trần gia thật sự đi cáo trạng, cô vội vàng vào không gian dùng linh khí luyện mười cây trường đao kia, lần lượt dùng linh khí cọ rửa chúng.
Lần này bận việc hết nửa tháng, cô không ra ngoài một lần, đến nửa tháng sau khi đã cảm thấy mấy binh khí đã sắc đến trình độ chém sắt như chém bùn mới đem chúng đi ra ngoài.
Mấy người Hàn Bảo Tô Hạo đều ra ngoài đánh zombie, dì Tô Quốc Mai cũng đi theo, trong nhà chỉ còn có ông ngoại, bà ngoại còn có Mục Tiểu Nghiên. Tô Ngưng Mi ngày thường đa phần đều là tu luyện, rất ít khì tán gẫu cùng người nhà họ Tô, hiện tại cồ bé gầy teo đang im lặng ngồi bên người ông ngoại bà ngoại, trên tay cầm một quyển sách, đọc cho hai vị lão nhân nghe.
Cô gái nhỏ tựa hồ không lớn thêm dù ngày thường Tô gia ăn không kém. Mục Tiểu Nghiên vừa ngẩng đầu liền thấy Tô Ngưng Mi, mặt lộ ra cái biểu cảm sợ hãi tươi cười, "Chị, hôm nay tuyết ngừng rơi, sau đó anh họ, Hàn tỷ tỷ Tưởng ca ca cùng Dao Dao tỷ đều ra ngoài rồi."
"Ừ chị biết." Tô Ngưng Mi đặt hết đao lên bàn thủy tinh, cười tủm tỉm ngồi bên cạnh cô em nhỏ, cúi đầu lướt qua quyển sách trên tay em, là tác phẩm ngoại quốc khá nổi tiếng tên là [Giản yêu], Tô Ngưng Mi không khỏi cười nói: "Tiểu Nghiên thích đọc sách? Em thích loại sách nào?"
Mục Tiểu Nghiên ngượng ngùng cười cười, đem một phiếu tên sách kẹp vào một trang bất kì, khép lại sách vở cười nói: "Là em sợ ông ngoại bà ngoại nhàm chán, nên tìm quyển sách đọc cho họ nghe."
Đúng vậy, hai lão nhân xác thực rất nhàm chán, Tô Ngưng Mi trong lòng vừa động bỗng nhiên nghĩ tới gì bèn đứng lên, cười tủm tỉm nhìn bà ngoại nói: "Bà ngoại, rượu nho kia hai người uống hết chưa? Uống hết rồi trong không gian vẫn còn, đợi lát nữa cháu sẽ đưa ông bà một ít, bất quá lần này cháu bỏ thêm một số đồ bổ khác, mỗi ngày uống một chén nhỏ tốt nhất. Đợi lát nữa cháu đưa ông bà một bộ dưỡng sinh thuật, ông bà rảnh rỗi có thể tập luyện, còn có thể dưỡng sinh."
Bà ngoại cười liếc nhìn ông ngoại, ông ngoại mặt có chút hồng, không được tự nhiên khụ hai tiếng, "Rượu nho kia hương vị không tồi, ông uống hết rồi." Ông ngoại ngày thường thích uống rượu, sau tận thế cũng không hưởng qua mùi rượu, Tô Ngưng Mi lại cho rượu nho hương vị là thật không tồi, ông nhịn không được con sâu rượu đang ngọ nguậy, hai ba lần liền uống hết.
Tô Ngưng Mi biết đây là sơ sót của mình, từ trong không gian lấy mấy bình rượu ra, mặt khác lại đem thêm một bình rượu nho dùng linh dịch ủ ra. Ông ngoại thấy hai bình rượu mà mắt sáng như đèn pha ô tô. Tô Ngưng Mi dặn nói: "Ông ngoại, hai bình này ông giữ mà uống, mặt khác, mỗi ngày cũng nên uống một chút rượu nho, sau đó bớt chút thời gian dựa theo quyển sách cháu đưa tập luyện mấy lần." Bản công pháp có chút giống thái cực quyền pháp, kỳ thật là một bộ công pháp dưỡng sinh.
Ông ngoại gật gật đầu, nhờ bà ngoại cất rượu vào trong phòng.
Buổi tối, sau khi đám Tô Hạo trở về, Tô Ngưng Mi liền đửa mười cây đao cho bọn họ, còn lại mấy cây cũng để lại cho người nhà họ Tô.
Tô Hạo bọn họ đều cảm thấy hứng thú với trường đao, thử vung đao, đao cơ hồ đã đến trình độ chém sắt như chém bùn.
Tuyết tuy đã ngừng rơi, nhưng nhiệt độ vẫn thấp như trước, thiên vẫn rất lạnh, nhưng là không có gì ảnh hưởng mọi người ra ngoài. Ngày thứ hai Tô Ngưng Mi đi theo mọi người ra ngoài, Chu Dao Chu Dương đã đến, Chu Dương thấy Tô Ngưng Mi, mắt sáng lên, hắn đi đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, cười nói: "Tiểu Mi, đã mấy ngày không gặp."
Tô Ngưng Mi cười nói: "Mấy ngày nay tôi đều vội vàng tu luyện."
Mấy ngày đi theo bọn Hàn Bảo ra ngoài đánh zombie, Tô Ngưng Mi cảm thấy chính mình phối hợp với thanh đao võ sĩ kia càng ngày càng ăn ý, không cần rót linh khí vào đao cũng có thể thực nhẹ nhàng chém rớt đầu zombie.
Mấy ngày nay ánh mắt Chu Dương cứ dán lấy cô cứ như con giòi bám lấy mu bàn chân ấy, vừa ai oán lại mang theo một ý chờ đợi. Tô Ngưng Mi bị hắn nhìn tới mức cả người nổi đầy da gà da vịt.
Tối nay Chu Dao, Chu Dương ăn cơm chiều ở Tô gia, Chu Dao cùng Hàn Bảo hi hi ha ha nghịch trên sofa, Tô Ngưng muốn tu luyện, nói một tiếng cho mọi người biết rồi trở về phòng. Trở về phòng, vừa khóa trái cửa, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, cô vừa mở cửa ra thì thấy là Chu Dương.
Tô Ngưng Mi nhíu nhíu mày, dò hỏi, "Chu đại ca, có việc gì sao?"
Chu Dương tựa hồ có chút khẩn trương, hai tay ép thẳng hai sườn đùi, khẩn trương nắm chặt ống quần, "Tiểu Mi, tôi có việc muốn nói với em."
Tô Ngưng Mi đại khái có thể đoán ra Chu Dương muốn nói gì, là thổ lộ phải không? Tuy rằng không quá giống nguyên tác, Chu Dương còn chưa có hứng thú với Trình Dung, có lẽ bởi vì hiệu ứng bươm bướm hắn sẽ không có hứng thú với Trình Dung. Nhưng Tô Ngưng Mi thực không thích chuyện như vậy, "Ngại quá, tôi đang muốn tu luyện......" Nói xong vươn tay về phía cửa, định đóng cửa lại.
Cũng không ngờ Chu Dương nhanh chóng duỗi một bàn tay vào khe cửa, cửa lập tức kẹp lấy tay Chu Dương. Chu Dương bị đau rên một tiếng, "Tiểu Mi, tôi thật sự có chuyện muốn nói, nói xong tôi sẽ đi ngay, cho ta vào đi được không?"
Tô Ngưng Mi bất đắc dĩ, chỉ có thể cho hắn vào phòng. Chu Dương lần đầu tiên vào phòng Tô Ngưng Mi, có vẻ câu lệ, hai tai đều đỏ lên. Phòng Tô Ngưng Mi rất đơn giản, trong góc đặt một cái giường gỗ, trên giường gỗ trải đệm chăn thật dày, còn gấp chăn rất chỉnh tề.
Một góc khác kê một cái bàn rất lớn, trên đặt một ít thức ăn nước uống.
Chỗ khác đều trống rỗng, bất quá Chu Dương vẫn xem rất thích thú.
Tô Ngưng Mi trước mở miệng, "Chu đại ca, tay anh không sao chứ?"
Chu Dương cười nói: "Không sao."
"Vậy Chu đại ca muốn nói chuyện gì thế?" Tô Ngưng Mi chỉ hy vọng hắn nói xong mau đi ra ngoài.
Lúc này Chu Dương mới ngẩng đầu nhìn Tô Ngưng Mi, trong mắt lộ ra nồng đậm ái mộ, hắn tiến về phía trước hai bước, đi đến bên cạnh Tô Ngưng Mi, khuôn mặt thanh tú vì kích động mà hồng hồng, "Tiểu Mi, này...... Kỳ thật từ lần đầu gặp tôi đã thích em, tôi biết mình là người thường không xứng với em, cho nên luôn luôn đè nén cảm tình. May mắn...... May mắn hiện tại tôi đã thức tỉnh tinh thần lực dị năng, tôi đã có năng lực bảo vệ em. Tiểu Mi, về sau để tôi bảo vệ em được không? Em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc em thật tốt, tôi sẽ đối xử tốt với em cả đời, Tiểu Mi...... Anh thích em."
Nhìn Chu Dương tướng mạo thanh tú, Tô Ngưng Mi cười khổ, bởi vì biết diễn biến trong truyện, cô luôn luôn có thành kiến với Chu Dương, đối hắn rất lạnh nhạt. Nhưng như vậy hẵn vẫn dựa theo sự phát triển câu chuyện mà thổ lộ với cô. Có điều hiện tại cô sẽ ngăn chặn nó, cô nhìn Chu Dương, lộ ra vẻ mặt thật có lỗi, "Chu đại ca, thực xin lỗi, tôi hiện tại không nghĩ nhiều như vậy."
Chu Dương tựa hồ có chút không hiểu ý Tô Ngưng Mi, kiên định nói: "Tiểu Mi, không sao, anh có thể chờ, anh biết hiện tại là tận thế, không thể giống tình cảm như trước, nhưng anh tình nguyện chờ, chờ bao lâu anh cũng đều đồng ý."
Tô Ngưng Mi không tiếp xúc nhiều lắm với Chu Dương, trong nội dung nguyên tác cũng chỉ miêu tả hắn ít ỏi mấy chữ, tính cách đơn thuần gì đó, cho nên nhìn hắn một bộ ngây thơ không biết gì như vậy, Tô Ngưng Mi thật không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể dao sắc chặt đay rối, cô chịu không nổi ánh mắt mang theo chờ đợi của Chu Dương. Quay đầu đi tới bên giường, ngồi xuống, đối diện với Chu Dương nói: "Chu đại ca, thực không dám đấu diếm, kỳ thật tôi đã có người trong lòng."
"Cái gì...... Cái gì?" Chu Dương choáng váng, vội vàng nói: "Không thể nào, Tiểu Mi, em không thể có người trong lòng a, rõ ràng trong khoảng thời gian này tôi đều không thấy em tiếp xúc với người khác, làm sao em có thể có người trong lòng."
"Cô ấy đương nhiên là có người trong lòng!" Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói nặng nề, mơ hồ có chút tức giận, có chút giống như đang nghiến răng nghiến lợi ấy.
Tô Ngưng Mi trong lòng vừa động, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài phần, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa. Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông thân hình cao lớn mặc một cái áo bành tô màu quân lục đi đến. Nam nhân một thân phong mệt mỏi, cũng không ảnh hưởng khí thế sắc bén trên người hắn. Người đàn ông lớn lên rất đẹp mắt, mày kiếm đen thẳng tới thái dương, một đôi mắt nặng nề nhìn Tô Ngưng Mi đang ngồi ở trên giường.
Chu Dương ngốc lăng trừng mắt nhìn tên đáng ghét đột nhiên xông vào này, sau mới phát hiện hắn từng gặp qua người này. Đó laô khoảng hai tháng trước, lúc lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Mi ở căn tin.
Danh sách chương